Chu+o+ng 11: Hoa Ho^`ng Xu+' Kha'c

ChÜÖng 11: Hoa H̉ng XÙ Khác

Sau ba ngày, tôi kéo Bá ra quán cà phê.
Trܧc Çây, h̉i h†c làm thÖ, tôi Çăi Ng» cà phê Çen. Bây gi©, h†c... yêu, tôi Çăi Bá cà phê s»a. T́nh yêu quan tr†ng hÖn thÖ ca gĂp m¶t t̀ lÀn, v́ vÆy tôi không ngåi ngÀn dÓc cån túi ra cung phøng "sÜ phø".
NhÜng ng̉i m¶t h̉i, thĂy sÜ phø cÙ rung Çùi nhâm nhi tØng ngøm cà ph‰ và thä khói Capstan mù mÎt, chÜa có vÈ ǵ muÓn ch̀ giáo, tôi sÓt ru¶t hƠi:
- Sao? Mày nghï ra chÜa?
Bá tØ tÓn:
- R̉i.
- R̉i là sao?
- TØ tØ tao nói.
Phán xong m¶t câu, Bá låi lim dim thä h̉n theo khói thuÓc. Trong khi Çó tôi cÙ nhĂp nha nhĂp nh°m nhÜ ng̉i phäi ° ki‰n lºa, m¡t không ngØng theo dơi vÈ m¥t trÎnh tr†ng cûa Bá. ñă mĂy lÀn tôi tính mª miŒng giøc nhÜng s® c¡t ÇÙt lủng tÜ tܪng vï Çåi trong ÇÀu nó, tôi Çành mím ch¥t môi låi.
ñ‰n khi uÓng gÀn h‰t ly cà phê và châm sang Çi‰u thuÓc thÙ hai, Bá m§i chÆm răi cĂt ti‰ng:
- Tao Çă suy nghï suÓt ba ngày Çêm nay r̉i...
Bá ngØng låi m¶t chút Ç‹ tæng thêm phÀn long tr†ng r̉i h¡ng gi†ng "dåy" ti‰p:
- Theo tao, Ç‹ chinh phøc ÇÜ®c trái tim i-nÓc cûa em Gia Khanh, trܧc tiên mày phäi tuân thû m¶t lŒnh cĂm nghiêm ng¥t...
- LŒnh cĂm? - Tôi trÓ m¡t.
Bá gÆt gù:
- ¯. CĂm hát. Mày không ÇÜ®c mª miŒng hát bĂt cÙ nÖi Çâu, bĂt cÙ lúc nào. Ti‰ng hát khûng khi‰p cûa mày là m¶t vÛ khí phän chû. Ch̀ cÀn Gia Khanh nghe mày hát m¶t lÀn là không bao gi© em dám bén mäng låi gÀn mày. Mày phäi ghi xÜÖng kh¡c cÓt ÇiŠu Çó!
LŒnh cĂm cûa Bá quá khe kh¡t khi‰n tôi Çâm lo. Tôi nh́n Bá, nhæn nhó:
- Tao không hát trܧc m¥t Gia Khanh là ÇÜ®c r̉i! Nh»ng lúc không có nó, tao muÓn hát ḥ ǵ kŒ tao chÙ!
Bá qu¡c m¡t:
- Không ÇÜ®c! Hát hoài, mày së quen miŒng! Tøc ng» có câu "ˆn c¡p quen tay, ngû ngày quen m¡t"! Hát cÛng nhÜ æn c¡p vÆy, làm hoài së quen, nguy hi‹m l¡m!
ThÆt tôi chÜa thĂy ai æn nói liŠu mång nhÜ Bá. Nó so sánh chuyŒn ca hát v§i chuyŒn æn c¡p khi‰n tóc gáy tôi cÙ d¿ng ÇÙng cä lên. NhÜng tôi không dám căi. SÜ phø dÅu nói sai, ÇŒ tº cÛng Çành phäi khép nép gÆt ÇÀu:
- ñÜ®c r̉i, tao së không bao gi© ca hát n»a!
- BĂt cÙ nÖi Çâu?
- BĂt cÙ nÖi Çâu.
- BĂt cÙ lúc nào?
Tôi rÀu rï:
- BĂt cÙ lúc nào.
Bá có vÈ hài ḷng trܧc s¿ ngoan ngoăn cûa tên ÇŒ tº si t́nh. Nó gøc g¥c ÇÀu:
- TÓt l¡m! Bây gi© t§i bܧc thÙ hai: bܧc tĂn công!
Hai ch» "tĂn công" ÇÀy hÙa hËn Çó có m¶t ma l¿c thÆt mănh liŒt. Tai tôi lÆp tÙc dƠng lên, c̣n trái tim th́ ÇÆp th́nh thÎch nhÜ cÓi giă gåo.
- TĂn cÓng b¢ng cách nào? - Tôi h̉i h¶p hƠi.
- B¢ng thÖ.
- B¢ng thÖ?
Tôi kêu lên bàng hoàng và cäm thĂy ḷng ḿnh nhÜ th¡t låi. Tܪng th¢ng Bá nó bày vë hay ho nhÜ th‰ nào, chÙ nó xúi tôi làm thÖ th́ ch£ng khác nào nó ÇÄy tôi vào ch‡ ch‰t. Thi sï tài hoa Ngu Kha Çă kiên tŕ tƠ t́nh v§i Gia Khanh h‰t bài thÖ này ljn bài thÖ khác c̣n không lay chuy‹n n°i trái tim i-nÓc cûa nó, tài cán làng nhàng c« tôi æn thua ǵ.
VÈ m¥t thĂt s¡c cûa tôi khi‰n Bá ngåc nhiên:
- Làm ǵ mày tái mét th‰? Hay là mày s®?
- ViŒc ǵ phäi s®! NhÜng tao thĂy k‰ hoåch cûa mày không °n! - Tôi nói nhÜ m‰u - TĂn công b¢ng thÖ th́ ljn T‰t Công-gô m§i mong có k‰t quä! Th¢ng Ng» làm cä khÓi thÖ t́nh cho Gia Khanh mà có "thu hoåch" ÇÜ®c ǵ Çâu!
Bá nh́n tôi lom lom:
- Th¢ng Ng» làm thÖ cho Gia Khanh h̉i nào?
Tôi thª dài, ch£ng bủn giĂu gi‰m n»a:
- Ngu Kha chính là nó!
- Hà hà! - Bá cÜ©i khinh kh̀nh - VÆy mà tao hƠi, nó cÙ chÓi bai bäi. ñÜ®c r̉i, nó së bi‰t tay tao!
R̉i Bá li‰c tôi, trách:
- C̣n mày n»a! Cä mày cÛng giĂu tao!
Tôi chÓng ch‰:
- Tåi th¢ng Ng» nó d¥n tao gi» bí mÆt cho nó. Vä låi, h̉i Çó khác. H̉i Çó, tao chÜa thĂy... thÜÖng Gia Khanh.
Nói xong, bĂt giác tôi cäm thĂy ngÜ®ng ngùng và v¶i vă nh́n xuÓng ÇĂt.
Bá Çúng là m¶t bÆc sÜ phø có lÜÖng tâm. ThĂy tôi xĂu h°, nó không n« ch†c quê, mà gÆt gù Ƕ lÜ®ng:
- Mà thôi, chuyŒn cÛ bƠ qua! Bây gi© tính ti‰p chuyŒn m§i!
Nghe nh¡c "chuyŒn m§i", tôi giÆt ḿnh ngܧc lên:
- ChuyŒn làm thÖ hä?
- Th́ chuyŒn Çó chÙ chuyŒn ǵ!
Tôi l¡c ÇÀu nguÀy nguÆy:
- Thôi, thôi, tao không làm Çâu! Tao Çă nói r̉i...
S¿ bܧng b̀nh cûa tôi khi‰n Bá n°i cáu. Nó s¤ng gi†ng:
- Không có "thôi, thôi" ǵ h‰t! N‰u mày căi l©i tao th́ mày Çi mà tán t̀nh Gia Khanh lĂy m¶t ḿnh, tao không thèm "cÓ vĂn" cho mày n»a!
ThĂy Bá giÆn d‡i, tôi b‡ng lo sÓt vó. Tôi Çang cÀn nó nhÜ cá cÀn nܧc. Nó mà bƠ rÖi tôi, có cho vàng tôi cÛng ch£ng dám "tĂn công" Gia Khanh m¶t ḿnh. V́ vÆy, tôi Çành bĂm bøng næn ǹ:
- Thôi ÇÜ®c r̉i, tao së làm theo l©i mày. Tao së làm thÖ.
Nói chuyŒn làm thÖ mà sao gi†ng tôi thi‹u năo nhÜ s¡p khóc ljn nÖi. Trܧc Çây, tôi hào hÙng làm thÖ bi‰t bao nhiêu. Tôi mÖ trª thành thi sï. Tôi thèm làm NguyÍn Du, NguyÍn Bính ljn cháy ḷng. Tôi Çă dÅn th¢ng Ng» Çi uÓng cà phê ngày này qua ngày khác Ç‹ mong nó "xúc Ƕng" mà Çæng thÖ tôi. VÆy mà bây gi© nghe nh¡c ljn ch» "thÖ", tôi b‡ng Çâm ra s® hăi.
H̉i trܧc, tôi h́ høc làm thÖ là cÓt Ç‹ Çæng báo, cÓt Ç‹ trª thành thi sï. C̣n bây gi© Bá "b¡t" tôi làm thÖ là cÓt Ç‹... tƠ t́nh. H̉i trܧc là nghŒ thuÆt vÎ nghŒ thuÆt. Bây gi© là nghŒ thuÆt vÎ nhân sinh. H̉i trܧc, tôi làm thÖ có Ë Ç‰n Çâu cÛng ch£ng änh hܪng ǵ ljn... ḥa b́nh th‰ gi§i, cùng l¡m là nghe th¢ng Ng» chê Ơng chê eo. C̣n bây gi© m†i s¿ nghiêm tr†ng hÖn nhiŠu. N‰u tôi ngÓc ngh‰ch x° "thÖ con cóc" ra t¥ng Gia Khanh, không nh»ng nó së cÜ©i vào mÛi tôi mà nó c̣n co c£ng chåy dài, không hËn ngày trª låi. N‰u vÆy th́ tao së sÓng v§i ai, Bá Öi là Bá!
DÜ©ng nhÜ Ç†c ÇÜ®c n‡i lo l¡ng trong m¡t tôi, Bá hùng h̉n Ƕng viên:
- Mày ÇØng lo, tao së làm chung v§i mày! Hai ÇÙa xúm vô làm m¶t bài, ch¡c ch¡n thÖ së hay!
S¿ hÙa hËn cûa Bá giúp tôi yên tâm phÀn nào. Tôi gÆt ÇÀu:
- ¯, mày làm phø v§i tao Çi!
Th‰ là trÜa hôm sau, Ç®i cho ti‰ng trÓng tan trÜ©ng vang lên, tôi v§i Bá nháy nhau ª låi. Hai ÇÙa giä v© loay hoay t́m cái ǵ Çó trong ngæn bàn Ç‹ nĂn ná Ç®i cho tøi kia ra trܧc. ñ‰n khi l§p h†c v¡ng hoe không c̣n m¶t mÓng, tôi v§i Bá liŠn ng̉i xích låi bên nhau và xé giĂy trong tÆp ra b¡t ÇÀu... làm thÖ. Tøi tôi không dám sáng tác tåi gia, s® tøi th¢ng NghÎ ḍm ngó.
Hóa ra th¢ng Bá cóc bi‰t ǵ thÖ v§i thÄn. Nó c̣n tŒ hÖn tôi. Dù sao tôi cÛng ÇÜ®c nhà thÖ Ngu Kha ch̀ cho vài ÇÜ©ng nhÆp môn, chÙ Bá th́ mù tÎt. Nó nhÆn xét và chê bai thÖ cûa ngÜ©i khác th́ giƠi, c̣n ljn khi t¿ ḿnh "sáng tác", nó bÆm môi tÄy tÄy xóa xóa m¶t h̉i r̉i c¡n bút ngó tôi:
- Làm thÖ khó thÆt mày å!
- Th́ khó chÙ sao!
Tôi Çáp, gi†ng ̀u x́u. TØ năy ljn gi©, tôi cÛng ch£ng nghï ÇÜ®c m¶t câu thÖ nào ra h̉n. Ki‹u này ch¡c k‰ hoåch tĂn công b¢ng thÖ cûa Bá phá sän ljn nÖi.
- Gi© tính sao mày? - Bá låi hƠi.
Bá Çă mĂt h‰t vÈ hùng h°. Nó hƠi tôi y nhÜ cÆu h†c tṛ th̀nh giáo... sÜ phø. VÈ m¥t hoang mang cûa nó khi‰n tôi ph́ cÜ©i.
- C̣n cÜ©i n»a! - Bá nhæn m¥t.
ThĂy sÜ phø b¡t ÇÀu cáu k̀nh, tôi v¶i vă làm nghiêm, hi‰n k‰:
- Gi© ch̀ c̣n m¶t cách.
- Cách ǵ?
- Ki‰m m¶t tÆp thÖ tiŠn chi‰n.
- Chi vÆy?
- H†c tÆp chÙ chi! Th¢ng Ng» tØng bäo vÆy.
LÀn ÇÀu tiên Bá không bïu môi khi nghe nh¡c ljn tên Ng». Nó vØa n‰m träi cay Ç¡ng cûa viŒc làm thÖ nên tƠ ra bi‰t ngÜ©i bi‰t ta hÖn trܧc. Nghe tôi ÇŠ nghÎ, nó Ç̉ng š ngay:
- VÆy mày Çi ki‰m Çi!
Th‰ là tôi ki‰m. NhÜng tôi không nh© Ng». HƠi Ng» th́ có ngay nhÜng nhÜ vÆy nó së bi‰t tƠng ṭng tong š Ç̉ ám mu¶i cûa tôi.
Tôi hƠi mÜ®n mĂy ÇÙa l§p khác. ChiŠu hôm sau tôi kËp nách cuÓn "ViŒt Nam thi nhân tiŠn chi‰n" hÓi hä chåy Çi t́m Bá.
Tôi b¡t g¥p nó ngoài bàn billard. Nó Çang thi tài v§i th¢ng NghÎ.
- Ra Çây! - Tôi ngo¡c Bá.
- Ch© tao chút! GÀn xong r̉i!
Tôi không dám bܧc vô pḥng, s® th¢ng NghÎ nh́n thĂy cuÓn sách bºu bÓi cûa tôi. Tôi Çành ÇÙng ch© ngoài cºa.
Lát sau, Bá chåy ra:
- ChuyŒn ǵ vÆy?
Tôi hí hºng giÖ cuÓn sách lên trܧc m¥t nó.
M¥t Bá rång r« h£n lên. Nó khoát tay:
- Chủn gĂp trܧc khi th¢ng NghÎ ra!
- Nó Çâu r̉i?
- Nó Çang rºa tay trong kia!
VØa nói, Bá vØa bá vai tôi kéo Çi.
- Lên trÜ©ng hä? - Tôi hƠi.
Bá l¡c ÇÀu:
- Gi© này trÜ©ng Çóng cºa r̉i, Çâu có vào ÇÜ®c. Tao v§i mày vŠ nhà.
- VŠ nhà? - Tôi giÆt thót.
- ¯.
- Tøi th¢ng Ng» thĂy sao?
Bá hØ mÛi:
- ThĂy sao ÇÜ®c! Tao v§i mày tót ra vÜ©n ng̉i làm.
VŠ t§i nhà, tôi v§i Bá xé v¶i xé vàng mĂy t© giĂy r̉i cÀm cuÓn sách lÈn ra sau vÜ©n.
Lót dép dܧi mông, hai ÇÙa ng̉i bŒt trên băi cƠ n¢m khuĂt sau bøi dâm bøt cuÓi vÜ©n, h̉i h¶p mª sách ra xem. CuÓn sách dày c¶m, toàn nh»ng thÖ là thÖ. Tôi và Bá chúi ÇÀu vào džc lĂy džc Ç‹.
Bài thÖ nào trong sách tôi cÛng thĂy hay, nhÜng "h†c tÆp" chúng nhÜ th‰ nào Ç‹ làm ÇÜ®c nh»ng bài thÖ cÛng hay nhÜ th‰, sao tôi thĂy gian nan quá. "Nghiên cÙu" m¶t h̉i, tôi Çâm nän chí, liŠn quay sang Bá:
- Sao mày? H†c tÆp ngÜ©i ta ÇÜ®c chút nào chÜa?
Bá Ü«n ng¿c:
- Sao không ÇÜ®c! Thông minh nhÜ tao h†c ít hi‹u nhiŠu! - R̉i nó phán, gi†ng hách x́ x¢ng - Mày lĂy giĂy vi‰t ra Çi, tao džc cho mà chép!
Tôi sáng m¡t lên:
- Mày nghï ra thÖ r̉i hä?
- ¯. M¶t bài thÖ c¿c kÿ t́nh tÙ. Em Gia Khanh džc xong, h£n së ch‰t mŒt v́ mày!
Bá chÙng nào tÆt nĂy. Nó không bƠ ÇÜ®c cái thói huênh hoang. NhÜng lÀn này, tôi thĂy cái thói xĂu Çó sao mà Çáng yêu quá chØng. Tôi liŠn träi t© giĂy lên ÇÀu gÓi, cây vi‰t cÀm læm læm trên tay, và ngܧc m¡t nh́n Bá, giøc:
- R̉i! ñ†c Çi!
Bá ÇÄy g†ng kính trên sÓng mÛi, giª gi†ng trÎnh tr†ng:
- Bài thÖ lÎch sº này có t¿a ÇŠ là... "Bi‰t ljn bao gi©"!
- "Bi‰t ljn bao gi©" nghïa là sao?
Bá ngušt tôi:
- Mày ÇØng có hĂp tĂp! CÙ ng̉i yên Çó nghe tao giäi thích. "Bi‰t ljn bao gi©" là m¶t l©i nh¡n gªi ljn Gia Khanh, nó nói lên t́nh yêu và n‡i ch© mong ṃn mƠi cûa mày. Khi bi‰t ÇÜ®c n‡i ḷng... tḥng cûa mày r̉i, em së t́m cách Çáp låi.
Th¢ng Bá nói nghe th́ sܧng tai thÆt, nhÜng tôi không tránh khƠi lo âu:
- Bi‰t ljn bao gi© em m§i... Çáp låi?
Bá g¡t:
- Làm sao tao bi‰t ÇÜ®c! ñó là chuyŒn cûa em. NhiŒm vø cûa mày là Ç¥t câu hƠi. NhiŒm vø cûa em là trä l©i. Mày hƠi "Bi‰t ljn bao gi©"? Có th‹ em së Çáp låi ngay "Ngay ngày mai" ho¥c "Ngay tÓi nay", ai bi‰t ÇÜ®c!
Tôi nhû bøng: ch¡c Gia Khanh së Çáp "Ngay tÓi nay". Yên tâm v§i viÍn änh sáng sûa Çó, tôi không th¡c m¡c n»a. Tôi múa may cây vi‰t trên tay, phĂn khªi nói:
- Thôi, mày džc thÖ cho tao chép Çi!
Bá sºa låi c° áo, h¡ng gi†ng džc. Nó džc chÆm răi tØng câu, m¡t không r©i khƠi trang sách. Tôi ng̉i bên cånh hí hoáy chép, bøng mØng rÖn.
Tôi tܪng bài thÖ dài, hóa ra ch̀ có bÓn câu. Chép xong câu thÙ tÜ, thĂy Bá ng̉i im không Ƕng ÇÆy, tôi sÓt ru¶t giøc:
- ñ†c ti‰p Çi! Nghï ǵ lâu vÆy?
Bá cÜ©i kh́:
- C̣n Çâu n»a mà džc! H‰t r̉i!
Tôi ngÖ ngác:
- ThÖ ǵ ng¡n ngûn vÆy?
Bá nhún vai, tri‰t lš:
- ThÖ hay không nŒ ng¡n hay dài. Bài thÖ này tuy có bÓn câu nhÜng chÙa Ç¿ng cä m¶t tr©i... thÜÖng nh§, thÖ vån câu chÜa ch¡c "æn" n°i! Không tin, mày džc låi xem!
Tôi ÇÜa bài thÖ lên sát m¡t, lÄm nhÄm "džc låi xem":
Bi‰t ljn bao gi© em bi‰t yêu
Cho tôi theo v§i, kéo tôi nhiŠu
Tôi bi‰t t́nh em e Ăp l¡m
Bên nhau mà xa cách bao nhiêu!
Quä thÆt, càng džc tôi càng nhÆn thĂy Çây là m¶t bài thÖ tuyŒt tác và bøng không ng§t khen thÀm th¢ng Bá. Nó Çích thÎ là m¶t thiên tài. B¡t làm m¶t ḿnh, nó n¥n không ra m¶t ch». NhÜng ÇÜa thÖ ngÜ©i khác cho nó džc, nó "h†c tÆp" nhanh ghê. ThÖ nó hay không thua ǵ thÖ tiŠn chi‰n. Låi h®p t́nh h®p cänh làm sao!
ThĂy tôi gÆt gà gÆt gù, Bá h§n hª:
- ThÖ hay không?
- TuyŒt! - Tôi tĂm t¡c khen.
Bá ph°ng mÛi:
- Tao Çă nói r̉i mà! ThÖ hay cÀn quái ǵ dài!
Tôi låi bu¶t miŒng:
- ¯, ng¡n mà hay ghê!
- Th́ vÆy!
Cái cänh "mË hát con khen hay" diÍn ra thÆt xúc Ƕng. Bá phäi nh¡m m¡t låi Ç‹ ḷng khƠi rÜng rÜng. Lát sau, nó mª m¡t ra và Ç‹ trä Ön tôi, nó khen:
- M¡t mày không lé. Mày có c¥p m¡t tinh tÜ©ng. MÜ©i næm n»a, mày së trª thành m¶t phê b́nh gia trÙ danh.
M‡i lÀn "nÎnh" tôi, Bá ÇŠu phong cho tôi m¶t "tܧc", h‰t tri‰t gia ljn h†a gia, và bây gi© là phê b́nh gia. NhÜng tôi cÀn quái ǵ nh»ng thÙ "gia" xa v©i Çó. Tôi ch̀ quan tâm ljn thÙ "gia" trܧc m¡t: Gia Khanh! V́ vÆy, tôi nôn nóng nói:
- ChuyŒn mÜ©i næm sau Ç‹ mÜ©i næm sau tính, c̣n bây gi© tao chép låi bài thÖ gºi cho th¢ng Ng» nghen!
- Khoan Çă! - Bá v¶i vă xua tay - Ch© tao nghï ra cho mày m¶t cái bút hiŒu Çă!
- ¯ hén.
Tôi s¿c nh§ ra bài thÖ chÜa có tên tác giä. Trong khi tôi Çang loay hoay nghï xem nên Ç¥t tên ǵ th́ Bá Çă sÓt s¡ng giäng giäi:
- Trong trÜ©ng h®p cûa mày, cái bút hiŒu phäi nói lên ÇÜ®c tâm s¿ cûa tác giä. Ch£ng hån, bông h̉ng nhung tÜ®ng trÜng cho t́nh yêu n̉ng cháy, mày có th‹ lĂy bút hiŒu là... H̉ng Nhung.
Tôi røt c°:
- Thôi Çi mày! Bút hiŒu ǵ mà nghe nhÜ tên con gái!
Bá t¢ng h¡ng:
- Hay là mày lĂy bút hiŒu NguyŒt TÖ. NguyŒt TÖ tÙc là ông TÖ bà NguyŒt, tÙc là xe ch̀ Ó mĂy kim là lủn kim, Ó mĂy kim là lủn kim...
Tôi l¡c ÇÀu, c¡t ÇÙt bài dân ca cûa Bá:
- Bút hiŒu ǵ thĂy ghê!
BÎ cøt hÙng, Bá qu¡c m¡t:
- Tên ǵ mày cÛng chê, thôi th́ lĂy Çåi tên T.T.Kh. Çi!
Tôi găi ÇÀu, nghi ho¥c:
- Sao tao thĂy tên này có vÈ quen quen!
Bá thän nhiên:
- Th́ Çó là tác giä cûa bài "Hai s¡c hoa ti gôn" tao m§i džc khi năy. NhÜng T.T.Kh. cûa mày là T.T.Kh. hiŒn Çåi. T.T.KH. tÙc là "tôi thÜÖng Khanh"!
Tôi ch¡p hai tay trܧc ng¿c:
- Thôi, thôi, cho tao xin! Có "thÜÖng Khanh" th́ thÜÖng Çàng hoàng, thÜÖng ki‹u Çó nó tܪng tao æn c¡p thÖ cûa T.T.Kh. th́ khÓn!
Bá thª m¶t hÖi dài thÜ©n thÜ®t, gi†ng ngán ngÄm:
- Tao ch†n giùm mày toàn nh»ng bút biŒu hång nhĂt. Th¢ng Ng» làm thÖ cä Ç©i cÛng ch̀ mong có ÇÜ®c m¶t cái bút hiŒu nhÜ vÆy mà nghï không ra, c̣n mày th́ låi chê! Thôi th́ mày lĂy quách tên Khánh Khoai vÆy!
Tôi trÓ m¡t:
- Khánh Khoai! Bút hiŒu ǵ lå vÆy?
Bá nhún vai:
- Th́ Khánh Khoai là "khoái Khanh". CÛng nhÜ Thanh KhÜÖng là "thÜÖng Khanh", có ǵ Çâu mà lå!
Tôi cÜ©i nhÜ m‰u:
- Thôi mà, Bá! Tao nh© mày giúp thÆt, c̣n mày th́ låi gi«n!
Bá cau có:
- Giúp cái kh̀ mÓc! Tao nói thÆt mày không nghe, tao phäi nói gi«n chÙ sao! C̣n n‰u không "tín nhiŒm" tao, mày Çi t́m th¢ng Ngu Kha mà hƠi!
Nghe Bá nh¡c ljn Ngu Kha, tôi ch®t sáng m¡t lên:
- €, hay là ḿnh Ç¥t bút hiŒu theo cách cûa nó?
- Cách cûa ai?
- Cûa th¢ng Ngu Kha.
Bá bïu môi:
- Cách cûa nó hay ho ǵ mà b¡t chܧc!
Tôi bênh v¿c Ng»:
- Hay chÙ sao không! Nó chÖi tṛ ghép tên "Ƕc" l¡m!
- Ghép tên sao?
Tôi t¥c lÜ«i giäi thích:
- Nó ghép tên nó v§i tên Gia Khanh. Ngu Kha tÙc là Ng» Khanh Çó!
Ti‰t l¶ cûa tôi khi‰n Bá nghŒt m¥t ra. Nó hít hà:
- Chà, chà! Th¢ng Ng» này ranh ma g§m! Nó làm chuyŒn Ƕng tr©i nhÜ vÆy mà không ai hay bi‰t! Á à à...
R̉i nó chép miŒng khen:
- Hay! Quä là m¶t sáng ki‰n hay!
Tôi ngåc nhiên nh́n Bá. Nó v§i Ng» ch£ng khác nào chó v§i mèo, cÙ g¥p nhau là nhe ræng gÀm gØ, vÆy mà bây gi© nó chÎu mª miŒng khen ÇÓi thû cûa ḿnh, chÙng tƠ cái tṛ ghép tên này quä là m¶t "Ƕc chiêu" chÙ không phäi chÖi.
Quä nhiên, khen Ng» xong, Bá hĂt hàm hƠi tôi:
- VÆy th́ mày cÙ chÖi tṛ ghép tên. Th¢ng Ng» dám chÖi, ḿnh s® ǵ! HÖn n»a, mày thuÆn l®i hÖn nó, Khoa v§i Khanh cùng phø âm "Kh", rơ ràng có duyên tiŠn ÇÎnh. C̣n ch» Ngu Kha džc lên sao thĂy nó... ngu ngu!
Bá nhÆn xét giÓng hŒt tôi. Hôm trܧc, tôi dåi d¶t nói lên ÇiŠu Çó trܧc m¥t Ng», bÎ nó chºi m¶t trÆn nên thân. Lúc Çó, tôi tܪng ch̀ ḿnh tôi có cäm giác v§ vÄn nhÜ vÆy, nào ng© th¢ng Bá "nhåy cäm" không kém ǵ tôi. ThÆt ch£ng phäi ngÅu nhiên mà hai ÇÙa tôi chÖi thân v§i nhau. Tôi nh́n Bá b¢ng ánh m¡t tŕu m‰n và thƠ thÈ hƠi:
- VÆy bây gi© tao phäi ghép làm sao? Ch£ng lë ghép thành "Khoa Khan" ho¥c "Kho Kha"?
Bá hØ mÛi:
- Không ÇÜ®c! Cä hai bút hiŒu Çó ÇŠu "không giÓng ai". Mày phäi Ç‹ là Kh.Kh. Bút hiŒu này nó vØa bí Än låi vØa rơ ràng. Nó «m © nhÜ chính t́nh yêu! Th¢ng Ng», th¢ng Ḥa, th¢ng NghÎ së phäi phát ghen v§i nhà thÖ m§i n°i Kh.Kh!
Bá vë v©i thÆt hĂp dÅn. NhÜng tôi vÅn cäm thĂy lo lo:
- Bút hiŒu Kh.Kh. džc lên sao tao thĂy "kh© kh©". "Kh© kh©" th́ cÛng tØa t¿a nhÜ "ngu ngu", có hÖn ǵ bút hiŒu cûa th¢ng Ng» Çâu!
Phát hiŒn cûa tôi khi‰n Bá giÆt ḿnh. Nó găi ÇÀu, bÓi rÓi:
- ¯ hén! Tao quên Ç‹ š chuyŒn Çó! - R̉i nó ngÆp ngØng bäo - VÆy thôi, mày bƠ ch» "h" Çi! LĂy bút hiŒu là K.K.!
Tôi låi nhæn m¥t:
- "Ca ca" nghe mĂt vŒ sinh quá! Trong ti‰ng Pháp, "ca ca" có nghïa là...
Bá cÜ©i hŠ hŠ:
- Mày lo xa quá! Gia Khanh nó h†c ti‰ng Anh chÙ Çâu có h†c ti‰ng Pháp. Nó có bi‰t "ca ca" là cái quái ǵ Çâu! Nó së hi‹u "ca ca" theo nghïa ch» Hán. "Ca ca" là anh, là "Çåi huynh". Mày là Çåi huynh, nó là ti‹u mu¶i, c̣n muÓn ǵ n»a!
Nghe Bá thuy‰t m¶t h̉i, tôi nÙc ḷng nÙc då, Ç̉ng š ngay. TØ hôm nay, tôi là K.K., m¥c dù cái tên Çó có vÈ ÇiŒp viên hÖn là thi sï. NhÜng không sao, miÍn tôi ÇÜ®c làm Çåi huynh thÜÖng nh§. Khi bài thÖ Çæng lên, tôi së thû th̀ bên tai Halley ti‹u mu¶i: "Gia Khanh Çă džc bài thÖ cûa K.K. trên t© báo l§p ḿnh chÜa? Gia Khanh có bi‰t nhà thÖ K.K. lăng mån kia là ai không?".
Tôi ch̀ hƠi vÆy thôi. Và tôi không cÀn phäi giäi Çáp. Gia Khanh h†c ti‰ng Anh, h£n nó së thØa thông minh Ç‹ hi‹u "ai" tÙc là "I", Çåi tØ ngôi thÙ nhĂt sÓ ít, tÙc là "tôi", tÙc là Çåi huynh cûa nó Çây chÙ c̣n ai n»a!

TruyŒn Khác star Hoa H̉ng XÙ Khác star ChÜÖng 12