Chu+o+ng 8: Hoa Ho^`ng Xu+' Kha'c

ChÜÖng 8: Hoa H̉ng XÙ Khác

SÓ th¢ng Ng» là sÓ xui. K‹ tØ hôm tôi hÙa giúp nó, nhƠ Gia Khanh không quay xuÓng mÜ®n Ç̉ cûa tôi n»a. Gia Khanh mua m¶t cây thܧc và m¶t cøc gôm. Nó kÈ rËt rËt. Nó gôm rào rào. Toàn b¢ng Ç̉ cûa nó.
Tôi ng̉i nhĂp nhƠm trên gh‰ suÓt ba ngày, ch© Gia Khanh quay xuÓng Ç‹ chÖi tṛ "ÇÓ vui Ç‹ h†c" theo kÎch bän cûa Ng». NhÜng tôi ch̀ hoài công.
Ng» thĂt v†ng ra m¥t. SÓt ru¶t theo dơi mĂy ngày liŠn, thĂy tôi chÜa "phƠng vĂn" Gia Khanh ÇÜ®c câu nào, nó nhæn m¥t trách móc:
- ThÆt tao chÜa thĂy ai vô tích s¿ nhÜ mày! Chi‰n trÜ©ng ǵ mà im ru bà rù, không bên nào n° ÇÜ®c m¶t phát súng!
Tôi thª dài:
- Nó không quay xuÓng làm sao tao "n°"? Ch£ng lë tao b¡n lén sau lÜng?
Nghe tôi phân trÀn, Ng» t¥c lÜ«i, không nói ǵ. Ch¡c nó nhÆn ra nó vØa trách oan tôi.
Hai ÇÙa l¥ng lë nh́n nhau, ÇÀu loay hoay nghï k‰. M¶t lát, Ng» chép miŒng nói, gi†ng trÀm ngâm:
- Thôi, tøi ḿnh ráng ch© thêm vài hôm n»a! NhiŒm vø cûa mày vÅn nhÜ cÛ. CÙ "canh" em thÆt sát, hÍ em quay ÇÀu xuÓng là mày "n°" liŠn!
ChuyŒn t́nh cäm mà th¢ng Ng» nó nói nghe phát §n, nghe cÙ nhÜ máu chäy ÇÀu rÖi t§i nÖi! Tôi bâng khuâng hƠi låi:
- Nh« nó không quay xuÓng th́ sao?
Ng» khÎt mÛi:
- Em së quay! NhĂt ÇÎnh em së quay! Em së hƠi mÜ®n mày m¶t cái ǵ Çó!
Tôi trÓ m¡t:
- M¶t cái ǵ là m¶t cái ǵ? Thܧc, gôm bây gi nó Çă có Çû, nó có cÀn mÜ®n tao n»a Çâu!
Ng» vÅn khæng khæng:
- NhÜng em së hƠi mÜ®n m¶t cái khác! M¶t cái ǵ Çó!
R̉i thĂy m¥t mày tôi vÅn ngÖ ngÖ ngác ngác, Ng» hùng h̉n giäi thích:
- Mày cóc hi‹u tâm lš con ngÜ©i ta ǵ h‰t! Cái ÇÙa nó Çă không thích mÜ®n Ç̉ th́ có cho vàng nó cÛng không hé môi hƠi mÜ®n. C̣n cái ÇÙa có thói quen mÜ®n Ç̉ ngÜ©i khác nhÜ em Gia Khanh th́ trܧc sau ǵ em cÛng së låi hƠi mÜ®n. Không mÜ®n cái này th́ mÜ®n cái khác. Không mÜ®n em chÎu không ÇÜ®c.
Sau khi lên l§p cho tôi m¶t bài vŠ "khoa tâm lš... mÜ®n Ç̉", Ng» bƠ Çi mĂt. Tôi không bi‰t Ng» có tin l©i ḿnh nói hay không, nhÜng nh́n theo dáng Çi thĂt th‹u cûa nó, tôi Çoán r¢ng nó ch£ng phĂn khªi bao nhiêu.
Tôi bủn không thua ǵ Ng». Nh»ng ngày vØa qua ÇÓi v§i tôi là nh»ng ngày trÓng v¡ng. Khi Gia Khanh quay xuÓng hƠi mÜ®n cái này cái n†, m¥t tôi lÀm ĺ nhÜng bøng låi thĂy vui vui. ñ‰n khi nó làm lÖ, t¿ dÜng tôi cäm thĂy thi‰u thi‰u m¶t cái ǵ. LÀn ÇÀu tiên trong Ç©i tôi träi qua m¶t cäm giác lå lùng nhÜ vÆy. Tâm trång thÅn th© Çó khi‰n tôi cäm thĂy bĂt an quá chØng.
Gia Khanh không giÓng nhÜ tøi con gái mà tôi vÅn dè chØng trܧc nay. Nó xinh ÇËp và dÎu dàng. Låi hiŠn hÆu n»a. Nh́n vÈ m¥t âm u cûa tôi, nó không quay m¥t Çi, nh° nܧc b†t và lÄm bÄm "Ç̉... m¥t s¡t" nhÜ nh»ng ÇÙa khác. Nó vÅn tÜÖi t̀nh nhÜ không. M‡i khi trä Ç̉ nó c̣n thân ái cäm Ön tôi b¢ng cái gi†ng ng†t ngào và du dÜÖng nhÜ hát. Sau này tôi m§i v« lë ra là Gia Khanh hát rĂt hay và nó nhanh chóng trª thành gi†ng n» chính cûa ban væn nghŒ l§p tôi.
Trong nh»ng ngày bŠnh b̉ng Çó, t¿ nhiên tôi Çâm ra nghi ng© nh»ng câu "châm chích... ngôn" trong s° tay cûa tôi. SuÓt mĂy næm qua, tôi vÅn tin tܪng tuyŒt ÇÓi vào nh»ng l©i vàng ng†c dành cho Çàn ông Çó. VÆy mà ch̀ cÀn ba ngày Gia Khanh không hƠi mÜ®n Ç̉, niŠm tin Çó lÆp tÙc lung lay nhÜ cây non g¥p băo. Bây gi©, ngay cä "kinh" cÛng không ræn ÇÜ®c tôi n»a. Kinh Talmud tØng nói cái lÜ«i Çàn bà là m¶t trong nh»ng sai lÀm khó chÎu nhĂt cûa tåo hóa. Trܧc Çây, kinh dåy sao, tôi nghe vÆy. NhÜng tØ khi sao ch°i Gia Khanh xuĂt hiŒn, tôi låi nghï khác: ch̀ kinh sai lÀm th́ có, chÙ tåo hóa ch£ng sai lÀm tí ti ông cø nào! Cái lÜ«i cûa Gia Khanh là cái lÜ«i tuyŒt v©i, l©i æn ti‰ng nói cûa nó m§i êm ái làm sao!
Trong khi ch© Ç®i Gia Khanh quay xuÓng hƠi mÜ®n "m¶t cái ǵ Çó", nhÜ l©i d¿ Çoán cûa Ng», tôi tÄn mÄn løc t́m trong sách báo và vô cùng ng« ngàng khi phát hiŒn ra vô sÓ câu thành ng» và vô sÓ nhà thông thái không ti‰c l©i tán dÜÖng phø n». H† ca ng®i "kÈ thù" cûa tôi lên tÆn mây xanh. Nào là "Trên Ç©i này ch̀ có hai cái ÇËp: phø n» và hoa h̉ng", nào là "Phø n» là nhà giáo døc ÇÀu tiên", nào là "Phø n» ÇÜ®c tåo d¿ng nên Ç‹ làm dÎu s¿ hung hăn trong tính cách cûa ngÜ©i Çàn ông", ôi thôi Çû thÙ! Ngay cä Çåi væn hào nhÜ ông Balzac cÛng "bÖm" phø n» h‰t bi‰t: "Rung cäm, yêu, chÎu Çau kh°, hy sinh: nh»ng ch» này măi măi dŒt nên trang Ç©i cûa phø n»". N‰u phø n» "tuyŒt diŒu" nhÜ ông nói th́ Ç¥t quách h† lên bàn th© mà låy cho r̉i! H£n ḷng ông nghï th‰ nhÜng ông ngåi nói th£ng ra ÇĂy thôi! Chä bù v§i ông Legouver! Ông này th́ nói huœch toËt, không úp mª: "Bån hăy qú dܧi chân nh»ng ngÜ©i cùng phái v§i mË bån!". Ôi, nghe ông xúi mà tôi phát khi‰p!
Tôi chÜa hŠ qú dܧi chân bĂt cÙ m¶t ÇÙa con gái nào, nhÜng tôi Çă tØng bÎ con qu› MÏ Hånh gåt cho tôi qú dܧi chân... bäng Çen suÓt m¶t bu°i ê Äm trܧc hàng chøc c¥p m¡t xoi mói cûa bån bè. MÓi thù Çó, tôi nh§ Ç©i. Và tØ Çó, tôi không bao gi© tܪng tÜ®ng ÇÜ®c có m¶t ngÜ©i Çàn ông nào trên cơi Ç©i này låi Çiên khùng mª miŒng Çi khen ng®i phø n». Hóa ra, s¿ th‹ không giÓng nhÜ tôi nghï. Nh»ng câu danh ngôn"xu nÎnh" phø n» kia càng giúp tôi hi‹u sâu s¡c hÖn câu ca dao "Ÿ Çâu cÛng có anh hùng, ª Çâu cÛng có th¢ng khùng th¢ng Çiên". Và tôi cÛng hi‹u thêm r¢ng nh»ng nhà thông thái không phäi lúc nào cÛng tƠ ra thông thái. Ho¥c giä, có hai loåi ngÜ©i thông thái khác nhau. Thoåt ÇÀu, có lë h† cÛng Çoàn k‰t v§i nhau trong m¶t khÓi thuÀn nhĂt và r¡n ch¡c. K‹ tØ khi b†n Çàn bà con gái xuĂt hiŒn, b†n này m§i chia h† ra thành hai phe. Phe yêu, phe ghét.
S¿ khám phá mu¶n màng và bĂt ng© này khi‰n tôi bÓi rÓi vô k‹. Trܧc nay, tôi thu¶c phe ghét. Næm ngoái, tôi l« yêu m¶t lÀn, cÛng ch̀ "yêu chÖi". NhÜng tØ hôm Gia Khanh nhÆp h†c ljn nay, tôi b‡ng nghiŒm ra tøi con gái r¡c rÓi hÖn tôi tܪng nhiŠu. Không phäi ÇÙa nào trong b†n chúng cÛng Çáng ghét nhÜ nhƠ MÏ Hånh hay nhƠ H̉ng. CÛng có nh»ng ÇÙa dÎu dàng mà tøi con trai chúng tôi hoàn toàn có th‹ thÜÖng... thiŒt.
Nghï ng®i vÄn vÖ m¶t h̉i, tôi ch®t giÆt ḿnh. Tôi cäm tܪng tôi Çang lây bŒnh cûa th¢ng Ng». MĂy hôm nay, nó chuy‹n qua "thÜÖng thiŒt", nó nh© tôi giúp. Tôi giúp nó chÜa xong, låi Çi b¡t chܧc nó, ch¡c m†i s¿ rÓi tung. Nghï vÆy, tôi hăi quá. Tôi ra sÙc gi» ǵn. Tôi cÓ d¢n ḷng tøng niŒm. Tôi là thÀy Tam Tång. Thiên Trúc Çi gÀn t§i nÖi, ÇØng b¡t tôi nºa ÇÜ©ng "chuy‹n hŒ" thành... TrÜ Bát Gi§i, hÍ thĂy con gái là mê tít tḥ ḷ.
Ng» ch£ng nghi ng© ǵ tôi. Ngày ngày nó vÅn ng̉i thĂp thƠm quan sát trÆn ÇÎa tØ xa. Nó chong m¡t ch© Gia Khanh quay xuÓng hƠi mÜ®n tôi "m¶t cái ǵ Çó".
Trong khi tôi Çinh ninh l©i tiên Çoán cûa Ng» së không bao gi© xäy ra th́ b‡ng m¶t hôm, Gia Khanh hƠi mÜ®n Ç̉ cûa tôi thÆt. Dï nhiên, nó không mÜ®n thܧc, mÜ®n gôm. LÀn này, nó hƠ mÜ®n vi‰t:
- Khoa có vi‰t ÇƠ không, cho Gia Khanh mÜ®n Çi!
Tôi Çang xài cây vi‰t hai màu, màu xanh và màu ÇƠ. Tôi liŠn nhanh nhËn ÇÜa cho nó, miŒng kèm theo m¶t nø cÜ©i thÆt tÜÖi. Trܧc Çây, trong nh»ng trÜ©ng h®p nhÜ th‰ này, tôi không bao gi cÜ©i. Gia Khanh hƠi món ǵ, tôi làm thinh ÇÜa món Çó, m¥t lånh nhÜ tiŠn. NhÜng lâu nay nó không quan hŒ "hƠi-mÜ®n" v§i tôi, tôi thĂy nh§ nh§. V́ vÆy, sáng nay vØa b¡t g¥p Çôi m¡t long lanh quen thu¶c quay xuÓng, tôi nghe tim ḿnh ÇÆp th́nh thÎch và lÆp tÙc nhoÈn miŒng cÜ©i.
Khi Gia Khanh quay lên, tôi li‰c xuÓng ch‡ Ng» ng̉i. Nó Çang nh́n tôi, nháy nháy m¡t, m¥t mày rång r« nhÜ hoa mùa xuân. Ch¡c h£n nó vui l¡m! T¶i nghiŒp, nó Çâu có bi‰t tôi vui hÖn nó gĂp t̀ lÀn.
Lát sau, Gia Khanh låi quay xuÓng. Nó trä vi‰t cho tôi và nhÜ thÜ©ng lŒ, nó cäm Ön tôi b¢ng cái gi†ng êm ái nhÜ ru.
C̣n tôi, khác v§i thÜ©ng lŒ, lÀn này Gia Khanh chÜa kÎp quay lên, tôi Çă Çánh båo "n°" trܧc:
- Gia Khanh... nè!
Tôi thĂy Gia Khanh giÆt nÄy ngÜ©i. Có lë hiŒn tÜ®ng "cóc mª miŒng" khi‰n nó vô cùng sºng sÓt. Sau m¶t thoáng bàng hoàng, Gia Khanh ch§p m¡t nh́n tôi và hƠi b¢ng gi†ng ngåc nhiên:
- Khoa nói ǵ?
T¿ nhiên tôi cäm thĂy lúng túng. Sau m¶t th©i gian dài c¡t ÇÙt quan hŒ v§i tøi con gái, bây gi© chû Ƕng g®i chuyŒn, tôi không bi‰t phäi b¡t ÇÀu nhÜ th‰ nào.
ñang bÓi rÓi, s¿c nh§ ljn nh»ng l©i Ng» d¥n, tôi Ăp úng hƠi:
- Gia Khanh Çă džc t© báo tÜ©ng cûa l§p ḿnh chÜa?
Trong khi tôi Çang cÓ nh§ câu hƠi ti‰p theo là câu ǵ th́ Gia Khanh l¡c ÇÀu, t̀nh khô:
- ChÜa.
Gia Khanh làm tôi chÜng hºng. T© báo treo lên Çă mÜ©i ngày nay r̉i, nó bÆn chuyŒn ǵ mà chÜa džc không bi‰t! Mà nó chÜa džc th́ làm sao tôi giúp Ng» ÇÜ®c! Ch£ng bi‰t nói ǵ, tôi bÀn thÀn hƠi låi:
- Gia Khanh chÜa džc thÆt à?
- ThÆt! - Gia Khanh gÆt ÇÀu, r̉i nó chép miŒng nói ti‰p - Gia Khanh ch̀ m§i džc lܧt qua mĂy bài thÖ!
—, vÆy là ÇÜ®c r̉i! - Tôi mØng qušnh, nhû bøng - Th¢ng Ng» cÛng ch̀ cÀn có th‰ thôi! Và tôi sÓt s¡ng hƠi ti‰p:
- Gia Khanh có džc bài thÖ cûa Ngu Kha không?
Gia Khanh không bi‰t tôi ÇÎnh dÅn nó Çi ljn Çâu nhÜng nó vÅn thÆt thà Çáp:
- Có. Bài thÖ vi‰t vŠ t́nh thÀy tṛ chÙ ǵ?
- ¯.
Gia Khanh bu¶t miŒng xušt xoa:
- Bài thÖ cäm Ƕng ghê!
Gia Khanh khen bài thÖ cûa Ngu Kha làm tôi tÙc anh ách. Tôi Çang giúp Ng», nhÜng thĂy nó s¡p sºa thành công, tôi låi Çâm ra ghen tÎ, bÙt rÙt. NhÜng Çă l« hÙa v§i nó, tôi phäi g¡ng làm tṛn trách nhiŒm. Tôi li‰m môi, hƠi câu quy‰t ÇÎnh:
- Th‰ Gia Khanh có bi‰t Ngu Kha là ai không?
- Làm sao Gia Khanh bi‰t ÇÜ®c!
Gia Khanh Çáp v§i vÈ ng« ngàng. Và ch£ng hi‹u nó Çă rơ âm mÜu Çen tÓi cûa b†n tôi chÜa mà nó b‡ng hƠi låi, gi†ng cänh giác:
- NhÜng Ngu Kha là ai, viŒc Çó Çâu có dính dáng ǵ ljn Gia Khanh?
Tôi cÜ©i chúm chím:
- Có ÇĂy! Tåi Gia Khanh không bi‰t Çó thôi!
R̉i thĂy Gia Khanh vÅn chÜa hi‹u, tôi bèn giäi thích:
- Ch» Kha tÙc là tên Khanh ÇĂy!
- Kha sao låi là Khanh?
- ¯, Çó là tên Khanh bƠ ch» "nh".
M¥t Gia Khanh thoåt ºng ÇƠ. Tôi tܪng nó së quay ph¡t Çi. NhÜng không, Gia Khanh m̀m cÜ©i, láu l̀nh:
- Th‰ c̣n ch» Ngu? Ngu là ǵ?
Tôi h¡ng gi†ng:
- Ngu là tên ngÜ©i... khác.
- NgÜ©i khác là ai?
Gia Khanh hƠi th£ng làm tôi Çâm hoäng. Møc Çích cûa cu¶c "ÇÓi thoåi" hôm nay là làm cho Gia Khanh hi‹u ÇÜ®c t́nh š cûa Ng». TØ năy ljn gi©, tôi phäi cĂt công dŒt tØng m¡t lܧi Ç‹ giæng bÅy Gia Khanh, nhÜng ljn khi nó rÖi vào tṛng r̉i, tôi låi Çâm ra lóng ngóng, không bi‰t xº lš ra sao. Thái Ƕ ÇiŠm tïnh cûa Gia Khanh khi‰n tôi không Çû can Çäm khai tên thû phåm. Tôi Çành nói ṿng vo:
- Th́ Gia Khanh thº Çoán coi! L§p ḿnh Çâu có mĂy ngÜ©i "ngu"!
Chºi xƠ th¢ng Ng» ÇÜ®c m¶t câu, tôi khoái l¡m. C̣n Gia Khanh th́ không nói ǵ. Nó khë nhíu mày và l¥ng lë quay lên. Ch¡c nó Çang nát óc t́m xem cái ÇÙa "ngu" trong l§p là ÇÙa nào!
TrÜa Çó, trên ÇÜ©ng vŠ, Ng» chåy låi bá vai tôi, rÓi rít hƠi:
- Sao? Mày nói ǵ v§i em chÜa?
- R̉i.
- Mày nói sao?
- Th́ nh»ng ǵ mày Çă d¥n.
Ng» có vÈ sÓt ru¶t trܧc nh»ng câu trä l©i lØng khØng cûa tôi. Nó nhæn nhó:
- NhÜng cø th‹ là sao chÙ? Mày tÜ©ng thuÆt t̀ m̀ nghe coi!
Tôi liŠn "tÜ©ng thuÆt t̀ m̀". VØa nói, tôi vØa li‰c Ng». M¥t nó cæng ra nhÜ m¥t trÓng, c¥p m¡t th́ thao láo, tai dƠng lên nhÜ tai mèo, ÇiŒu b¶ nom hài hܧc dÎ dång quá chØng.
K‹ ljn ch‡ ch» Ngu, tôi b‡ng ngÆp ngØng. Ng» ch¶t då:
- Mày làm ǵ Ăp a Ăp úng vÆy? Em có bi‰t Ngu là tao không?
Tôi gÆt ÇÀu:
- Bi‰t.
- Mày nói hä?
Tôi l¡c ÇÀu:
- Tao không nói. Tao ch̀ bäo nó t¿ Çoán lĂy. Mà l§p ḿnh th́ ch̀ có m¶t ḿnh mày "ngu" chÙ Çâu c̣n ai "ngu" n»a!
Lâu nay, tôi luôn luôn bÎ "lép v‰" trܧc m¥t Ng», bây gi© l®i døng th©i cÖ ngh́n næm có m¶t, tôi chºi nó chÖi. Tܪng Ng» së n°i khùng c¿ låi, nào ng© b»a nay nó hiŠn khô. Không nh»ng nó không giÆn tôi mà c̣n ngoác miŒng ra cÜ©i:
- Cho mày chºi! Mày cÙ giúp tao tÆn t́nh vào, r̉i muÓn chºi bao nhiêu cÛng ÇÜ®c! Tha h̉!
Ng» làm tôi kinh ngåc th¿c s¿. Th©i nó c̣n "thÜÖng chÖi", tôi m§i Çøng nó m¶t câu, nó nói låi mÜ©i câu. Bây gi© "thÜÖng thiŒt", nó t¿ dÜng tØ bi bác ái quá chØng. Ch£ng lë Çó là triŒu chÙng cûa bŒnh... yêu sao?
Tôi t¿ hƠi và không trä l©i ÇÜ®c. Ng» ch¡c thØa sÙc giäi Çáp, nhÜng tôi không tiŒn hƠi. Lúc này, Ngu Kha bÆn bù ÇÀu. Ngày nào nó cÛng sáng tác cä chøc bài thÖ. Nó hút thuÓc vàng tay. TÓi, nó thÙc khuya lÖ khuya l¡c, tÄy tÄy xóa xóa. Sáng ra m¡t nó ÇƠ kè.
Ḍm nó, tôi không hi‹u rÓt cu¶c th́ "thÜÖng thiŒt" là ngu hay khôn!

TruyŒn Khác star Hoa H̉ng XÙ Khác star ChÜÖng 9