"Một việc quan trọng mà Hoa Kỳ cần phải làm là xác định cách rõ ràng Hoa Kỳ quyết tâm ủng hộ Nam Việt Nam. Việc này phải bao gồm lời minh định tích cực của Tổng Thống và các giới chức cao cấp Mỹ. Tinh thần suy sụp của dân chúng Việt Nam đã hứng khởi lên rõ rệt khi phái đoàn Hoa Kỳ do Tổng Thống phái đi với nhiệm vụ điều tra tình hình đặt chân tới Sàigòn. Có thêm những hành động tương tợ như vậy sẽ minh chứng mối quan tâm của Hoa Kỳ. Cộng thêm vào các lời xác định của Ngành Hành Pháp, cần thêm nỗ lực tạo một mối quan tâm chung tại mọi lãnh vực trên đất Hoa Kỳ. Sự ủng hộ từ các thành viên của Quốc Hội; xác định lập trường ủng hộ từ các nhân vật có trọng trách trong và ngoài chính phủ; và sự thông cảm trong giới báo chí Hoa Kỳ sẽ cải biến cảm quan về phía Hoa Kỳ liên quan đến tình hình tại Việt Nam."
Cảm Tưởng
* Tô Du Khánh
Đọc cuộc đời Tướng Hiếu thấy cuộc sống anh quá bình dị, giản đơn nhưng hy sinh và yêu thương tuyệt đối. Yêu gia đình, yêu quê hương và sẵn sàng hy sinh cho quê hương tổ quốc mình. Cám ơn anh Tín đã ghi lại trung thực về một cuộc đời để chúng tôi đọc mà thấy thấm thía là người Việt Nam máu đỏ da vàng! 30 năm trước (1975) và 30 năm sau (2005).
* Nguyễn Đình Phúc
Đây là một công trình lớn, có giá trị Lịch Sử/Quân Sử. Nếu không có sự hy sinh làm việc của Tín thì những giá trị này cũng có thể bị quên lãng hay hiểu không đúng mức. Tôi hãnh diện trong tủ sách gia đình có Sách Tướng Hiếu của Tín. Không có một Tướng Lãnh nào có diện mạo được một phần của Tướng Hiếu.
* Nguyễn Văn Vinh
Thật không ngờ anh đã cố gắng phi thường để thực hiện một cuốn sách về tướng Hiếu mà để làm được nội dung phong phú nầy tác giả quả thực ngoài tài năng ngoại ngữ thông suốt, còn quen biết giao dịch rộng và rất lì lợm và chịu khó lục lọi tìm tòi từ trong thư viện và hồ sơ dù bị ngăn trở với muôn vàn khó khăn. Anh thật đáng được gọi là một nhà sưu tầm có thực tài nếu không muốn gọi là một thiên tài. Sự thật như vậy chứ không thổi phồng chút nào.
* Trần Ngọc Long
Tôi đã nhận được cuốn sách về Tướng N.V.Hiếu, đêm qua về đọc say mê đến quá
nửa đêm. Thực sự cuốn sách giá trị hơn nhiều so với ấn phí và ủng hộ, nhiều
dữ kiện ngoài sự hiểu biết của độc giả cũng như những sự kiện về lịch sử
cũng rất khách quan và đáng giá. Tôi không được may mắn trực tiếp dưới
quyền chỉ huy của Tướng Hiếu, nhưng nhìn chung những "Đại Bàng" ngày xưa rất
hiếm hoi có được những vị cương trực và thanh bạch như Người. Tủi nhục mất
nước sẽ không xảy ra nếu chúng ta được lèo lái con thuyền bởi những bàn tay
trí dũng của những vị lãnh đạo điển hình như Tướng N.V.Hiếu. Dù sao đó cũng
là một bài học để dân mình đánh giá được sự độc tài đảng trị của Cộng Sản,
và cho dù bài học có quá đắt để trả, chúng ta vẫn không thể cưỡng lại số
phận chung mà Thượng Đế đã an bài.
* Trần Gia Phát
Cuốn sách sưu tầm công phu, được nhà in Eagle Printing đóng rất đẹp. Tôi thích nó, quí yêu Thiếu Tướng Nguyễn Văn Hiếu. Tôi giành nhiều thời gian đọc nó. Tôi được biết chú Hiếu từ khi chú tìm hiểu cô Hương ở số nhà 96 Hàng Buồm (sau này là bà Hiếu). Năm 1954 gia đình đã di chuyển vô Nam Bộ. Chú Hiếu là một ông tướng trẻ đẹp, quắc thước trời phú cho ông có nhiều tài ba lỗi lạc, trong sạch đức độ; trong quân ngũ ông tài năng, mưu lược chỉ huy nhiều trận chiến tiêu diệt quân thù. Ông hiến cả một cuộc đời binh nghiệp cho tổ quốc Việt Nam Cộng Hòa. Rất tiếc rằng trong lúc khả năng còn rất dồi dào, sức khoẻ còn đang hùng tráng, ông đã hy sinh cho tổ quốc thân yêu, bỏ lại những người thân ra đi. Nghĩ lại người anh em đồng hao tôi được biết. Tôi quá kính phục.
* Phan Văn Trọng
Công trình biên soạn công phu, việc thu thập tài liệu rất khoa học qua những nhân chứng sống. Tôi đọc ngay đêm hôm qua và thấy tiếc cho đất nước mình. Tầng lớp lãnh đạo cao nhất của đất nước như TT NV Thiệu thiếu đạo đức, phe phái, bất tài, tham quyền cố vị, chèn ép những người có tài đức như Tướng Nguyễn Văn Hiếu thì việc đất nước rơi vào tay CS là tất yếu. Trong sách anh có đề cập đến "Quế Công Công" Toàn. Ông Toàn hiện cư ngụ trong thanh phố San Antonio tôi đang ở, nhưng không dám xuất đầu lộ diện bao giờ! Qua tiếp xúcc cá nhân và kinh nghiệm của những người tôi quen biết, nhận định của anh về ông Toàn rất đúng.
* Hùng Bernard
WOW!!!....Truớc đây, tôi chỉ đọc loáng thoáng trong website, ngày đọc, ngày không, thất thuờng lắm...Tôi không ngờ sách ông viết lại DẦY và VĨ ĐẠI như vậy.....Quả là một công trình VÔ SONG !!!!!....
* Phạm Hồng Phúc
Tôi đã đọc qua cuốn sách; sách được biên soạn rất công phu. Thành thật ngợi khen Anh đã dành nhiều thời gian và tâm huyết để phỏng vấn các nhân vật liên hệ cũng như tìm tòi, nghiên cứu các tài liệu để hoàn thành cuốn sách giá trị này hầu vinh danh Tướng Hiếu, một vị tướng lãnh tài ba, dũng cảm, thanh liêm, đức độ của QLVNCH và cũng là một người chồng, một người cha gương mẫu của gia đình. Cuốn sách này chắc chắn sẽ góp phần quan trọng trong việc viết lại những trang quân sử oai hùng của QLVNCH. Tôi rất hãnh diện có một người anh rể như Tướng Hiếu. Đây cũng là niềm hãnh diện chung cho toàn thể người Việt quốc gia yêu nước.
* Nguyễn Mai Ngọc
Từ hôm nhận được quyển sách về Tướng Hiếu bằng tiếng Việt, cháu mở ra đọc hằng ngày (đọc tiếng Việt vẫn thấy thoải mái hơn tiếng Mỹ nhiều), đọc mỗi ngày một ít, phần vì không có nhiều thời gian để đọc nhiều một lúc, phần vì quyển sách như một món ăn tinh thần quý, nên cháu không muốn ngấu nghiến đọc hết một lúc, mà muốn đọc dần dần, nghiền nghẫm, tựa như một món ăn ngon, phải ăn để, sợ hết!
Đọc sách, cháu khám phá ra được hai điều thú vị sau cho mình, muốn chia sẻ cùng Chú dưới đây:
Một là về Bố cháu (xin Chú cho phép cháu xưng hô như vậy tuy cháu chỉ là con dâu): Nếu không đọc sách Chú viết, thì cháu chỉ được biết Bố cháu qua cái tên mà thôi "Bố Hiếu", cùng lắm là "Tướng Hiếu". Đúng như Chú nói trong sách, "... nếu muốn biết về Tướng Hiếu, thì chớ dại mà dò hỏi vợ con ..." Nay qua quyển sách của Chú, cháu thấy có thêm lý do xác đáng hơn để kính yêu Bố cháu, Tướng Hiếu, một người tài hoa, đạo đức, toàn diện mà cho đến nay cháu chưa từng biết đến ai như vậy! Chắc cũng vì dân gian thường nói "tài hoa, bạc mệnh" nên Bố cháu mới ra đi sớm như vậy!
Có nhiều bài viết trong sách của Chú, khiến cháu thích đọc đi đọc lại, nhất là những bài miêu tả Tướng Hiếu - một con người vừa oai hùng, nhưng cũng rất giản dị, vừa cương quyết nhưng lại cũng đầy tình cảm, vừa mưu lược tài giỏi nhưng lại khiêm tốn, vị Tướng biết thương quân sĩ và đặt an toàn của họ lên hàng đầu, Tướng trong sạch, và nhất là tình cảm của Ông dành cho vợ con. Mẹ cháu ngày xưa không có được cuộc sống xa hoa như những Bà Tướng khác, nhưng cháu dám chắc, Bà là Bà Tướng hạnh phúc nhất vì được chồng hết mực chung tình, yêu thương, chăm sóc, và Bà chắc hẳn cũng đầy tự hào về một người chồng tài giỏi và có tư cách đạo đức được nhiều người nể vì, kính mến!
Cũng có những bài viết cháu né tránh không muốn đọc, nhưng rồi cũng tò mò đọc, đó là loạt bài viết về cái chết oan uổng của Bố cháu. Một cảm giác vừa tức giận, vừa thương cảm, vừa nuối tiếc lẫn lộn cứ dâng trào. Đối với Mẹ cháu, có lẽ cái ngày kinh hoàng và đen tối nhất cuộc đời của Bà là ngày Bố cháu mất! Có lẽ nó còn khủng khiếp hơn cả ngay chính Bà phải từ giã cõi đời này! Những người hãm hại Ông đâu đó vẫn còn sống trên đất Mỹ này, cháu tin là một ngày nào đó cũng phải thú tội, cái tội tầy đình không phải chỉ hãm hại một con người, mà còn là một đồng nghiệp, một bậc Hiền-Tài!
Cháu cũng là người hết sức ngưỡng mộ Bố cháu, cháu chỉ xin xếp hàng sau mỗi mình chú, về mức độ ngưỡng mộ Tướng Hiếu thôi đấy!
Khám phá thứ hai là về Chú!
Cháu thấy Chú cũng giống Bố cháu ở nhiều điểm, nhất là "khiêm tốn". Có thể thấy từ "khiêm tốn" trong con người Chú qua việc Chú chỉ công nhận là "khí cụ" của Bố cháu khi viết cuốn sách này, Chú mô tả việc viết lách hoàn toàn dễ dàng qua hiện tượng "cơ bút" và "giáng bút". Cháu hoàn toàn tin vào hiện tượng trên, nhưng cũng thấy là công sức của Chú không hề nhỏ, từ việc lục lọi thư viện ở Nữu Ước, đến Văn Khố Quốc Gia, rồi tra khảo bất tận trên Internet, liên lạc với biết bao nhiêu bạn bè, những người biết Bố cháu khi xưa, kể cả việc kiên trì liên lạc với các cơ quan chính quyền Mỹ, rồi mày mò nghiên cứu, chọn lọc, ghi chép, dịch thuật ... có lẽ từ khi viết sách đến nay (cả sau khi sách đã được phát hành) và chắc cả mãi về sau, tâm trí của Chú lúc nào cũng có chỗ dành cho sự quan tâm về anh mình, Tướng Hiếu. Thật là Tướng Hiếu có biệt tài dùng người nào đúng vào việc gì, qua việc chọn Chú để "giáng bút" cũng nói lên điều đó, mặc dù trong gia đình Tướng Hiếu cũng có nhiều người thân khác cũng đều kính yêu Tướng Hiếu.
Có một chi tiết nhỏ mà cháu cũng thấy bóng dáng của chú "khiêm tốn" là khi Chú kể về việc ngày xưa được Bà Nội dẫn đến trường, nơi Bà làm phụ giảng, Chú được các học trò của bà, cả nữ lẫn nam chuyền tay nhau cưng nựng, bồng bế, hẳn là họ yêu mến cô giáo của mình, nhưng cháu dám chắc là cũng vì "you were sure cute". Đến bây giờ, ở tuổi làm Ông rồi, nhưng cháu vẫn tìm được nét trẻ thơ, trong trắng của Chú, nhất là khi đọc những câu vần trong sáng, ý tứ giản dị Chú dành để tôn vinh anh mình.
Cháu rất tâm đắc về một lời bình của một bạn đọc đã nói Bố cháu có phúc vì có được một người em rất mực "sùng kính, và tôn vinh anh mình một cách đặc biệt dễ thương". Mỗi một cử chỉ, động tác, dáng dấp, lời nói, ... từ ngoài hình đến nội dung tính cách của Bố cháu đều được Chú in đậm trong lòng với tất cả lòng ngưỡng mộ, say mê ... để rồi toát ra một loạt những bài viết về Chân dung Tướng Hiếu rất trọn vẹn, và người đọc thấy tiếp thu được một cách dễ chịu và thỏa hiệp, một sự "tôn vinh" thỏa đáng, không phải "tâng bốc" hồ đồ. Hẳn nhiên là Bố cháu có phúc vì được em mình kính yêu như vậy, nhưng bản thân Chú cũng là người có phúc không kém, vì có được một người anh như Tướng Hiếu. Đâu phải chỉ khi "được kính yêu" mới là một diễm phúc, mà có được tấm lòng "kính yêu" người khác (nhất là người ruột thịt) cũng là một diễm phúc lớn lao ...
Một chữ "cám ơn" không thể nào nói hết được cảm nghĩ của cháu, nhưng vẫn phải nói ra còn hơn là để trong lòng khi khả năng ngôn ngữ kém cỏi, không tìm được lời nào chính xác hơn. Cám ơn Chú đã cho cháu được dịp khám phá những điều thú vị nêu trên trong cuốn sách về Tướng Hiêu và hàng loạt những kiến thức và thông tin thú vị khác, lần đầu tiên được biết đến ... Cháu cũng cám ơn Cô, một người luôn ở bên cạnh, âm thầm ủng hộ và khuyến khích Chú thực hiện công trình này.
* Trần Lương Tín, nguyên TĐT TĐ2/8
Tôi vừa đọc xong cuốn sách của ông, viết về người anh của ông, Thiếu tướng NGUYỄN VĂN HIẾU, vị Tư lệnh của SĐ5BB chúng tôi, người mà tôi đã kính và phục nhất trong đời quân ngũ của tôi. Tôi rất tiếc đã không được biết về website mà ông đã mở để dành cho bào huynh của ông, vì thế hôm nay tôi mới viết email này tới ông để có một lời chào cuối tới một vị Tư lệnh, một niên trưởng đáng kính, đáng phục nhất của tôi "VĨNH BIỆT 45, CHÚC 45 AN NGHỈ NGÀN THU". (45 là ám hiệu truyền tin của Tư Lệnh SĐ5BB)
* Lê Hoàng An
Sở dĩ tôi mua 3 cuốn là vì tôi sẽ tặng cho người anh rể của tôi 1 cuốn. Anh
rể tôi là Đại Tá Quan Minh Giàu, người đã có đóng góp một bài vào trong cuốn
sách của Ông viết. Cuốn thứ hai tôi tặng cho một bà chị của tôi ở
Pittsbourgh, PA, là vợ của một cựu Thiếu Tá của QLVNCH đã mãn phần hồi năm
ngoái. Còn cuốn thứ ba tôi lưu trong thư viện gia đình của tôi. Tôi đang đọc
cuốn sách của Ông viết với một niềm kính trọng vô biên đối với Thiếu Tướng
Hiếu, một người tôi vẫn ngưỡng mộ hồi tôi còn là Đại Úy trong QLVNCH. 7 năm
tù, mới qua Mỹ được 12 năm.
* Vũ Văn Xương/Phạm Thị Sâm
Những đêm khó ngủ, tôi thường đón nghe đài Thế Hệ Mới 1320AM, phát thanh ở Houston từ 7PM đến 6AM, và một đêm tình cờ được nghe ông Võ Hồng Phúc phỏng vấn ông Nguyễn Văn Tín về đề tài Tướng Nguyễn Văn Hiếu. Hôm sau, tôi tìm mua ngay quyển sách Thiếu Tướng Nguyễn Văn Hiếu, Một Viên Ngọc Ẩn Tàng.
Chúng tôi say mê đọc sách, chú ý nhiều đến phần "hiện tượng giáng bút" và cảm thấy sự linh thiêng của Tướng Hiếu. Sách viết rất hay, tài liệu phong phú, đã góp phần vào lịch sử chiến tranh Việt Nam cho thế hệ sau này.
Vì là người trong gia đình nên chúng tôi thừa biết Tướng Hiếu là một người nhã nhặn, khiêm tốn, thanh liêm, một người chồng tuyệt vời thương vợ con hết mực, nhỏ nhẹ khuyên dạy các con và không bao giờ to tiếng với ai. Bây giờ đọc sách, biết thêm về sự anh dũng, tài ba, lỗi lạc của Tướng Hiếu trên chiến trường Việt Nam. Chúng tôi rất hãnh diện và quý mến Tướng Hiếu, một người em rể tài đức vẹn toàn.
Chúng tôi cảm phục chú Tín đã công phu sưu tầm tài liệu để hoàn thành cuốn sách quý giá, vinh danh một ông tướng xuất sắc, một viên ngọc ẩn tàng của quân đội Việt Nam Cộng Hoà đã hiến trọn đời cho Tổ Quốc.
Nhân đây chúng tôi cũng xin đươc tri ân hai chú Nguyễn Văn Tín và Nguyễn Văn Trí đã giúp đỡ và đùm bọc các cháu Bích, Minh và Tuấn trong lúc di tản. Lòng tốt của các chú và của em gái tôi, phu nhân tướng Hiếu, đời đời chúng tôi không bao giờ quên.
* Trần Tha
Đọc gần xong quyển sách của anh thì tôi cũng gần như thở phào nhẹ nhõm bởi những uẩn khúc đã đeo đuổi tôi nhiều năm qua về cuộc bại trận, tan hàng ngày xưa, nhưng hôm nay tôi thiết nghĩ tại vì Miền Nam của chúng ta có quá nhiều Tướng Cướp (rất đồng ý với anh Ruẩn, trang 105), và tướng thật sự đánh giặc thì quá ít. Một quân đội có gần một triệu quân, mà lại có hơn 100 Tướng Cướp thì làm sao thắng được Cộng Sản. Cho nên cũng đừng trách Hoa Kỳ đã bỏ chúng ta, vì họ có đui mắt tới đâu cũng thấy được tên tướng nào tham nhũng, tên tướng nào mê đàn bà, tên nào mê đá gà, tên nào sợ chết ham sống hơn là những chiến sĩ nơi tuyến đầu lửa đạn. Có một điều tôi nhận thấy là trong các cuộc biểu tình chống Cộng rất ít khi tôi thấy gia đình con cháu của những Thằng Tướng đó tham gia, và sự vắng mặt này tự khẳng định quân đội quốc gia có quá nhiều Tướng Cướp, nổi đình đám nhất là Thiệu, Kỳ, Khiêm, Viên, Quang, Nghi, Quảng, Tường, Thuần, Chinh, Lan ... vv ... Cám ơn anh đã hé lộ những bỉ ổi khôn lường của tập đoàn Tướng Lãnh xôi thịt đã "quay" nát Miền Nam kể từ ngày Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị ám sát. Thân chào đoàn kết trong tâm tưởng với anh.
* Claire Nguyễn
Cháu vừa đọc xong cuốn sách viết về tướng Hiếu của chú. Cuốn sách thật hay.
Trước 1975, thỉnh thoảng cụ Hướng có đến chơi với ông ngoại cháu (tên là Cận, ở Hồng Thập Tự).
Cháu nhớ vào tháng 4 năm 75, có tờ báo VN đăng hàng tít: "Lại thêm một tướng sạch nữa qua đời" (là tướng Hiếu). Và người trong gia đình cháu đến nhà tướng Hiếu để chia buồn. Khi về nhà đã chép miệng: tội nghiệp tướng Hiếu thật là thanh liêm, gia cảnh hết sức là thanh bạch, đạm bạc. Lúc ấy, cháu không hiểu "sạch" là sao? Làm tướng thì chỉ đánh trận thôi, chứ sao lại có vụ ăn tiền hối lộ hay tham nhũng?! Mấy chuyện đó chỉ xảy ra ở trong chính quyền dân sự thôi chớ.
Trong cuốn sách có nhiều tiểu tiết kể về các vụ gian lận, ăn tiền của mấy ông tướng khác. Tướng Hiếu phải làm việc chung với bọn họ, không những không lây tính đó, mà còn dám đứng lên chống lại những sự việc trên, thì thật là can đảm.
Còn những trận đánh, tuy cháu không hiểu về các kỹ thuật đánh (sorry!), nhưng thấy tướng Hiếu hết sức che chở, lo lắng cho sự an nguy của binh lính dưới quyền, sẵn sàng đứng mũi chịu sào trước bao lời khiển trách của cấp trên, thật là đáng khâm phục. Lúc gần đây, cháu được dịp đọc những sách nói về quân đội VNCH của mấy tác giả, như Phan Nhật Nam, Dương Viết Điền, Phạm Huấn, Phạm Kim Vinh ..., cháu thấy người lính VNCH rất kiên cường. Tuy không còn nhiều đạn dược trong tay, thiếu thốn đủ mọi thứ mà vẫn gan dạ, quyết chống lại Việt Cộng tới cùng. Và càng hay hơn nữa khi họ dám chứng tỏ cái tinh thần đó ở trong tù, trại cải tạo.
Phải chi Mỹ đừng bỏ rơi VN, phải chi giới lãnh đạo VN đừng có quá tham nhũng, làm ăn với Việt Cộng, như tướng Hiếu, như ông Nguyễn Ngọc Huy ... thì mình đã không mất nước.
Cháu nhất định sẽ giới thiệu với các bạn Mỹ vào website của tướng Hiếu nếu có dịp.
* Vũ Thiện Trí
Trước hết, cháu xin nghiêm chào chú đã tạo dựng tập sách này cho lịch sử thế giới, lịch sử gia đình, thỏa mãn riêng tư, hiếu kỳ …
Cháu đọc cuốn sách để hiểu về lịch sử gia đình và vì tò mò. Cháu hoan hô chú về chí kiên trì, quyết tâm và ước nguyện đem sự thật ra ánh sáng. Óc phân tích của chú quả không thua kém một ai, có lẽ đặc điểm này chảy trong huyết quản dòng họ chú …
Những góp ý của cháu là từ một người thân cận với gia đình Cô Hương và con cái của Cô (Dũng, Cảm, Hoàng, Thư, Hà, Hằng). Cháu không biết nhiều về Tướng Hiếu, mặc dù có gặp Chú khá nhiều bận vì Chú luôn thinh lặng. Các con Chú cũng thinh lặng, giống Bố. Cháu nhớ cháu thường tới nhà Cô Hương mỗi ngày để đón các con Cô cùng đi chung xe tới trường. Mặc dù tụi cháu ngồi chung trong xe mỗi ngày, tụi cháu không hề thốt ra một lời cho nhau. Tụi cháu hồi đó khoảng 16 tuổi gì đó. Nghĩ lại kể cũng buồn cười, tụi cháu đứa nào cũng e thẹn! Cô Hương luôn rất là tử tế, thân thiện. Cháu thấy Cô tựa như Mother Teresa.
Cuốn sách viết rất hay. Các sự kiện được kiểm chứng thấu đáo với các văn kiện. Tuy nhiên, đôi khi cháu không biết đâu mà mò vì có quá nhiều tiểu tiết để nhớ hết (tên, cấp bậc, địa danh…). Cháu phải trở lui và đọc lại vài đoạn của cuốn sách và còn phải ghi chép để có thể theo dõi câu chuyện. Cháu không quen thuộc với cấp bậc trong Quân Đội, cũng như xa lạ đối với các từ ngữ chuyên môn tỉ như các ngành, sư đoàn, tiểu đoàn… Cháu phải bỏ qua các chi tiết này ngõ hầu đọc cho xong cuốn sách. Hy vọng cháu không bỏ xót điều quan trọng nào.
Cuốn sách quả có trả lời một số câu hỏi của cháu. Nó quả khỏa lấp một số khoảng trống trong ký ức của cháu. Cháu thật lấy làm mừng chú đã xen vào các lá thư của chú Hiếu gửi cho vợ. Chính các lá thư này khiến giúp chú Hiếu trở nên sống động và con người hơn. Xin cám ơn chú đã chia xẻ kho tàng riêng tư này với Độc Giả. Trong một số trang đầu, hình như chú quá cố gắng trong nỗ lực chứng minh cho độc giả là chú Hiếu là một con người tốt lành, một lãnh tụ giỏi, và như vậy gây ấn tượng tác giả thiên vị. Cháu cũng ghi nhận sự lập đi lập lại trong các chương này. Cháu đặc biệt quan tâm đến câu chuyện gia đình đã di tản cách nào. Chắc chú thừa biết là mọi tin tức được bảo mật ngay cả đối với các phần tử trong gia đình. Tin tức chú cung cấp chắc chắn giúp cháu hiểu hơn hoàn cảnh đặc biệt những điều đàng sau hậu trường. [Cháu xin cho chú biết là cháu đang dự tính viết một cuốn sách (cho gia đình thôi, không để bán) kể chuyện cá biệt của từng người trong gia đình đã di tản khỏi Việt Nam ra sao. Thật là hứng thú nghe lời tường thuật từ nhiều quan điểm, từng lứa tuổi khác biệt cho dù một số phần tử lữ hành cùng trong một chuyến đi. Cháu xin chú trích dẫn vài đoan từ cuốn sách của chú, nếu có thể]. Cháu chú tâm đến các câu chuyện quanh Dinh Độc Lập. Năm 2002, cháu có cơ hội viếng bên trong Dinh. Khi bị thả bom, cháu mường tượng ông Thiệu có lẽ đang lái chiếc xe đánh golf lần theo các địa đạo để thoát thân.
Biến cố quanh cái vụ ám sát của chú Hiếu khiến cháu buồn lòng không ít. Lúc đó cháu lớn đủ (19) để nhớ điều gì xảy ra. Cháu cũng dự đám tang của chú. Cháu nhớ tất các các sĩ quan cao cấp đứng nghiêm chào quanh quan tài. Cháu nhớ “nghi can chính” hiện diện trong số đó. Cô Hương thật là can đảm để có thể chịu đựng một thảm cảnh như vậy. Cháu ghi nhận chú không xin được một số chứng từ của một số người. Đặc biệt là sau lời cáo buộc của chú, một số trong họ có lẽ không dám dấn thân bằng ngòi bút. Cháu rất ngạc nhiên chú đã có thể nhận lãnh quá nhiều chứng từ, ngay cả của một người từ Việt Nam. Điều đó chứng tỏ sự kiên trì của chú muốn đi tới ngọn nguồn của sự việc. Sự thật là có thể chú sẽ chẳng bao giờ thực hiện được điều mong muốn đó. Hiển nhiên là có nhiều hơn thế nữa. Vì lý do này, có lẽ không nên đi tới một kết luận nào và chắc chắn là không công bằng khi quyết định ai là nghi can chính. Cho dù có đáng buồn và bất công, cháu không nghĩ chú nên chỉ ngón tay trên giấy trắng mực đen “nghi can chính” như chú đã làm trong cuốn sách. Nên để Độc Giả tự quyết định lấy. Chắc chắn là có dấu chỉ âm mưu; tuy nhiên không có đủ bằng chứng của một án mạng rõ rệt gây nên bới một cá nhân rõ rệt.
Không thể nghi ngờ cuốn sách đem lại lợi ích cho một số người. Cháu là một trong số người đó. Cháu rất mừng đã có thể biết rõ hơn về chú cháu. Cháu cảm thấy hãnh diện có được một người chú can đảm như vậy. Chú quá toàn hảo. Các con chú phải lấy làm hãnh diện về Bố và cả về Mẹ nữa. Xin cám ơn chú đã chia xẻ chuyện kể của chú. Cháu quả thật muốn duy trì liên lạc với chú. Lần chót, cháu viết đôi lời cho Dũng và Cảm khi cháu nghe tin Cô Hương mất; thế rồi cháu mất liên lạc. Cháu rất mong luôn biết thêm về những gì xảy cho mọi người trong 30 năm qua. Cháu chắc chắn có rất nhiều điều đã xảy đến. Thế giới tiếp tục xoay vần, mọi người tiếp tục già thêm dần…
* Vũ Hồng Loan
Đọc xong cuốn sách Tuớng Hiếu, Một Viên Ngọc Quân Sự Ẩn Tàng, cháu rất phục chú. Chú viết rất hay, tài liệu phong phú, tình thương anh em cho cháu thấy rằng chú là người tốt không thua gì chú Hiếu.
Con người chú Hiếu hoàn toàn thế nào thì cháu cũng đã biết phần nào qua những lần may mắn được gặp gỡ nói chuyện với chú Hiếu vào khoảng thời gian 1968-1974 và qua sự khen ngợi của nhiều người khác.
Về quân sự, cháu thường ít khi để ý đến và đây là cuốn sách đầu tiên cháu đọc từ đầu đến cuối một cách kỹ lưỡng. Những trận chiến, chú viết ra với nhiều chi tiết linh hoạt, theo cháu nghĩ, chỉ có thể thực hiện được với chú Hiếu cầm tay mà thôi. Cháu hoàn toàn tin là có hiện tượng giáng bút vì người không có kinh nghiệm về lãnh vực quân sự, dù có nghiên cứu tìm hiểu đến đâu thì cũng chỉ có thể viết đại khái, sơ lược về một trận chiến, chứ khó mà có thể kể lại tường tận từng chi tiết, chiến thuật... như một quân nhân đã có mặt, đã thật sự điều khiển, tham dự tích cực vào những trận chiến viết trong sách.
Có thể mua dạng sách của General Hieu's Page tại (khởi sự từ ngày):
Nội dung cuốn sách này trình bày một viễn ảnh sáng ngời về các truyền thống cao quí nhất của Việt Nam, và là một tưởng niệm thích hợp cho một thành viên cao cấp của giới quân sự cao cấp nhất của Nam Việt Nam. Tiểu sử này do một bào đệ ghi chép, nên nó chứa chất rải rác đây đó nhiều chi tiết mang tính chất hơi tí chủ quan thiên lệch, điều mà tác giả tự nguyện nếu không nói là hãnh diện nhìn nhận, nhưng không vì vậy mà khỏa lấp đống kho tàng chi tiết khách quan; những dữ kiện này được phong phú hóa bởi quan điểm cá nhân, nếu không nói là quan điểm đượm màu sắc gia đình tính.
Cuốn sách này đề cao nhân đức của truyền thống Việt Nam với sự ngưỡng mộ sâu đậm nhất, qua một sự phân tích chiều sâu về sự đóng góp của đương sự cho quê mẹ mình, trong một bối cảnh của những trang sử bi tráng và tang tương nhất của Đông Nam Á.
Những chi tiết chính xác được trình bày với đầy đủ tài liệu hỗ trợ và cộng thêm rất nhiều hình ảnh khiến cho nhân vật lịch sử này trở thành một gương mặt sống động và gần gũi thân mật. Rất nhiều chi tiết được phô bày trong sách khiến cho người đọc phải đến sửng sốt bừng tỉnh con mắt. Cuốn sách này rất cân đối giữa hai thái cực: một bên là nhân đức và sự thăng chức nhanh chóng trong sự nghiệp quân sự của một cá nhân; một bên là những lề lối và hành tung tham nhũng lộ liễu của một chính phủ mà chính đương sự đã thề thốt bảo vệ. Lòng thán phục của tác giả đối với Tướng Hiếu tương phản cách rõ rệt với các hành vi đáng chê trách của quá nhiều giới chức tại mọi cấp bậc trong chính phủ, kể cả tổng thống, là những kẻ lãnh phần trách nhiệm về sự đổ vỡ của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.
Tướng Hiếu bị ám sát tại văn phòng ở bản doanh bộ tư lệnh Quân Đoàn III ngày 8/4/1975. Ngoại trừ sự kiện ông bị bắn chết, các báo cáo chính thức và chứng từ của những người mục kích sự kiện đối chọi nhau.
Cuốn tiểu sử này, chắc hẳn độc giả nhận xét thấy ngay từ đầu, không do một sử gia, hay một phóng viên, hay một nhà văn chuyên nghiệp viết; nhưng lại phát xuất từ ngòi bút của một bào đệ muốn hóa giải màn huyền bí che phủ cái chết bức tử của anh mình. Mối quan tâm tò mò chính đáng này đã chuyển biến thành một tập hợp các bài văn mô tả Tướng Hiếu như là một con người quyến luyến gia đình, một nhà ái quốc, một chiến lược gia, và một con người liêm chính.
Tập hợp các bài văn này mà các cây viết là những anh em, bạn bè và chiến hữu, qui tụ một cách bất ngờ lại với nhau để phóng lên một hình ảnh sống động của một quân nhân thông minh và một chiến lược gia sáng chói can dự vào hai phận vụ to tát khôn lường: một là chống tham nhũng trong quân đội; hai là chống đạo quân Cộng Sản Bắc Việt xâm lăng.
Cuốn sách hé mở cho độc giả thấy một con người sống sắc diện âm của xã hội Việt Nam (bình đẳng, uyển chuyển, hướng thượng, hòa đồng) và đồng thời, đương đầu chống lại sắc diện dương của giới quân đội và chính quyền tiêm nhiễm bởi thuyết tân nho giáo (trọng nam khinh nữ, khắc nghiệt, tư lợi, quan lại, nặng mặt sĩ diện và địa vị).
Tuy không tự cho là thấu đáo và đầy đủ trong công việc sưu tầm, tác giả đã thâu thập được một số những mẩu giai thoại cá nhân, những chứng từ của những nhân chứng hiện còn sống, những tài liệu đã được giải mật từ Văn Khố Quốc Gia, những lá thư của các cựu sinh viên sĩ quan đồng khóa, những cuộc phỏng vấn qua điện thoại, những trích dẫn từ sách báo, vân vân. Từ những tiếng nói hỗn độn này trồi hiện lên hình ảnh của một con người nhân đức, một người cha nhân từ, một người chồng khả ái, một vị tướng lãnh tài giỏi được giới quân nhân Việt cũng như Mỹ thuộc mọi cấp bậc kính nể. Chắc độc giả không khỏi ngạc nhiên khi khám phá ra vị anh hùng vô danh này trong bối cảnh đen tối của cuộc Chiến Việt Nam và của sự phản bội nghịch lại nguyện vọng toàn dân của giới hủ nho trong quân đội và chính quyền.
Tuy hình thức trình bày có phần khiêm tốn, cuốn sách đã thành công trong việc đền báo công đức cho một quân nhân nhiệt tâm và một tướng lãnh tài giỏi, mà hầu hết dân chúng Việt lẫn Mỹ ít biết đến. Sau khi đọc xong cuốn tiểu sử đầy hấp dẫn này, độc giả sẽ chẳng khỏi mang theo nỗi suy tư không hiểu cục diện sẽ khác ra sao nếu vị tướng lãnh xuất chúng này, một tinh hoa của dòng giống Con Rồng Cháu Tiên này, được phép thi thố hết tài năng quân sự của mình.
Tôi đã đọc xong cuốn sách về Tướng Hiếu và nhận thấy cuốn sách rất hay. Tôi từng phục vụ tại Quân Đoàn 3 và liên hệ mật thiết vào công cuộc Việt Nam Hóa Chiến Tranh, do đó cuốn sách khiến tôi liên tưởng đến các thử thách liên quan đến lãnh vực này. Tác giả cung ứng nội kiến và bối cảnh rất lý thú và bổ ích.
Tôi nghi Tướng Hiếu bị ám sát không phải bởi tay các sĩ quan đồng đội mà là bị giết hại bởi Bắc Quân trước cuộc tấn công cuối cùng vào Quân Đoàn 3. Loại khử cơ cấu chỉ huy của địch là một mục tiêu quân sự hợp lý. Bắc Quân không có Không Quân và chỉ có Pháo Binh giới hạn nên thường dùng ám sát cách rất hữu hiệu trong suốt cuộc chiến. Tôi đồng ý là có cố gắng che đậy. Thật là bỉ mặt có một hệ thống an ninh nghèo nàn tại bộ tư lệnh để khiến một tướng hai sao bị ám hại ngay trước mũi. Thêm nữa, tôi nghi là có bàn tay nội tuyến tiếp tay cho bọn phản bội trong QLVNCH. Bọn phản bội này và bọn điệp viên luôn là thành phần của bất cứ cuộc hành quân quân sự nào và Bắc Quân cùng VC rất tài tình trong việc xâm nhập. Họ là ai và hành sự ở cấp bậc nào trong bộ tư lệnh thì có trời biết.
Cho là Tướng Hiếu bị ám hại vì phơi bày tham nhũng, theo ý tôi thì không mấy ổn. Vào tháng 4/1975 bọn tham nhũng chắc đã trốn chạy ra khỏi xứ. Nếu sự việc xảy ra sớm hơn thì tôi còn có thể tin được. Sau cùng, tôi không thể gạt qua bên ý kiến cho là Tướng Hiếu đã vô tình tự bắn mình. Tôi cũng suýt làm như vậy khi đang chùi súng năm 1969. Tôi sơ suất không xem xét súng có nạp đạn không, và chiã súng lên tường rồi bóp cò. BÙM...một lỗ to tướng trên tường và lời chửi thề của những người ở phòng bên, mà tôi may mắn bắn hụt.
Nhị thức bộ binh chiến xa là một đề tài rộng lớn để mà thảo luận tại đây, nhưng việc dùng bộ binh và kỵ binh cũng xưa như trái đất từ khi có ngựa và người.
Tôi lấy làm lý thú khi nghe thấy một tờ trình nói là 60% dân chúng tại Việt Nam sinh ra sau chiến tranh. Tất cả kinh nghiệm trở nên một lịch sử ghê tởm đối với mọi người ngoại trừ những kẻ đã tham dự vào cuộc chiến đó. Chuyện của Tướng Hiếu là một đề tài hay và cuốn sách đóng góp hữu hiệu vào lịch sử của cuộc chiến Việt Nam.
Tiểu sử của một vị tướng lãnh của Nam Việt Nam đã được đặt ngang hàng với các tướng Patton, Rommel, Montgomery, và LeClerc. Vị tướng này được giới dân sự Việt Nam ngưỡng mộ và được các cố vấn Mỹ của ông kính nể. Nếu có nhiều người giống như ông, theo tác giả, thì Miền Nam đã thắng cuộc chiến.
Tướng Hiếu một anh hùng vô danh, trong những thời kỳ anh hùng khan hiếm tôi khuyến khích mọi người cầm lên đọc một bản của cuốn sách này. Nó chiếu rọi ánh sáng trên Quân Lực của QLVNCH những điều trước đây chưa ai từng tiết lộ.
Tôi đã đọc hơn một lần sách của ông và thấy nó chứa đựng quá nhiều sự kiện để mà ta có thể giữ tất cả các chi tiết trong tâm trí cùng một lúc. Tôi thiết nghĩ có đủ dữ kiện để mà có thể chắc chắn là anh ông đứng ở chóp đỉnh trong giới lãnh đạo QLVNCH về mặt khả năng, thi hành, thanh liêm và trung tín cá nhân. Đồng thời, các chức vụ trong đời binh nghiệp của anh ông mà ông đã sưu tầm tài liệu đưa tới một thẩm định không chênh lệch về cá tính Tướng Hiếu: 1) các chức vụ Tham Mưu Trưởng, 2) lãnh đạo tại Huế trong vụ đảo chánh lịch sử ông Diệm, 3) các chức vụ tư lệnh sư đoàn, 4) mối liên kết lâu bền với Tướng Đỗ Cao Trí, một tướng lãnh lừng danh và thành công nhất trong thời kỳ vàng son đầy chiến thắng của QLVNCH, 5) thời gian đảm nhiệm chức Thứ Trưởng Chống Tham Nhũng, một bước tiến tới một chức vụ nội các toàn thời gian và quan trọng, 6) những năm cuối đời làm việc trong tư cách tư lệnh phó quân đoàn, đặc biệt là QĐ 3, bao gồm trọng trách phòng thủ thủ đô Sàigòn, 7) thăng chức Trung Tướng sau khi đã chết.
Lẽ đương nhiên còn có các chứng từ của các sĩ quan trực thuộc về hành động của Tướng Hiếu ngoài mặt trận, cùng các phác họa liên quan đến ý hướng của Tướng Hiếu đàng sau các thế chiến lược trong các chiến dịch bên Cam Bốt. Tôi không nghĩ rằng người nào học hỏi về Chiến Cuộc Việt Nam đứng về phiá QLVNCH có thể bỏ qua cuốn sách của ông.