Vị quan phủ sáng suốt
Ngày xưa ở Trung Hoa,
có một người nông dân và một
người thợ săn là hàng xóm của
nhau. Người thợ săn nuôi một đàn
chó săn rất dữ tợn và khó bảo,
chúng thường nhảy qua hàng rào và
rượt đuổi đàn cừu của người
nông dân. Người nông dân bảo người
hàng xóm của mình hãy trông nom
đàn chó cẩn thận, nhưng xem ra những
lời đó đều bị bỏ ngoài tai.
Một ngày nọ,
đàn chó lại nhảy qua hàng rào,
chúng đuổi cắn đàn cừu và
làm nhiều con trong đàn bị thương nặng.
Lúc này, người nông dân không thể
chịu đựng thêm nữa. Anh ta bèn lên phủ
để báo quan. Vị quan phủ chăm chú lắng
nghe đầu đuôi câu chuyện rồi
nói:
“Ta có thể
phạt người thợ săn và bắt anh ta
xích hoặc nhốt đàn chó lại.
Nhưng anh sẽ mất đi một người bạn
và có thêm một kẻ thù. Anh muốn
điều gì hơn: một người bạn hay một
kẻ thù làm hàng xóm của
mình?”
Người
nông dân trả lời rằng anh muốn có một
người bạn hơn. Vị quan phủ nghe vậy
bèn phán:
“Được,
vậy ta sẽ bày cho anh một cách để vừa
bảo vệ an toàn cho đàn cừu, vừa giữ
được một người bạn”.
Người
nông dân bèn nghe theo lời chỉ dẫn của
vị quan phủ.
Vừa về
đến nhà, người nông dân liền thử
làm theo những gì vị quan phủ đã
bày cho anh ta. Anh ta bắt ba con cừu tốt nhất của
mình và đem tặng chúng cho ba cậu con
trai nhỏ của người hàng xóm.
Đám trẻ rất vui thích quấn quít
chơi đùa bên mấy con cừu. Để bảo
vệ cho đồ chơi mới của lũ trẻ,
người thợ săn đã làm một
cái cũi chắc chắn để nhốt
đàn chó. Từ đó trở đi,
đàn chó không bao giờ quấy rầy
đàn cừu của người nông dân nữa.
Cảm kích
trước sự hào phóng của người
nông dân với những đứa con của
mình, người thợ săn thường mang chiến
lợi phẩm mà anh ta săn được sang cho
người nông dân. Người nông dân
đáp lại bằng thịt cừu và phô
mai mà anh ta làm ra. Chỉ trong một thời gian
ngắn, hai người hàng xóm đã trở
thành bạn tốt của nhau.
Có một
câu ngạn ngữ Trung Hoa cổ thế này: “Một người chỉ có thể cảm hóa và thu phục người khác bằng lòng tốt và thiện tâm”.
Người Mỹ
cũng có một câu thành ngữ tương
tự như thế: “Người ta bắt được nhiều ruồi bằng mật hơn
là bằng giấm”
(“Mật ngọt chết ruồi”).
(Trịnh Cuối Huôn sưu tầm
và chuyển)