BONG BÓNG NHIỀU MẦU
(Trần Nguyên Đán)
Trần Nguyên Đán là bút hiệu
của một tác giả cư dân MD. Công việc
của ông là phục vụ cộng đồng
trong lãnh vực tư vấn. Mỗi bài viết
của ông thường là một đề
tài tiêu biểu: đồng tính, ngoại
tình, tình dục, tình bạn, tình
yêu, tình cha con. Lần này, bài viết thứ
9, là chuyện con cái có bố mẹ ly dị.
*
- Con đố daddy bong bóng có mấy mầu,
con bé cắc cớ hỏi khi tôi đang thiu thiu ngủ
trên bãi cát nóng, nóng quá mà
daddy ngủ được. Nó múc một lon Coke
nước biển đổ lên người tôi.
Tôi vẫn ngủ.
- Sao daddy không trả lời con ?
- Đã dặn con rồi, tôi mở mắt,
bố không thích con gọi daddy, bố muốn con
gọi bố. Gọi daddy bố sẽ không thèm
trả lời.
- Yes bố, nó hờn mát. Không thèm
chơi với bố nữa, con sẽ đi tìm mommy.
Nó nói tiếng Việt đúng văn
phạm như tiếng Mỹ vậy, tôi muốn khen
nó một câu nhưng khi nó nhắc tới
mommy nó thì tôi muốn nhắm mắt lại
và ngủ luôn. Thấy tôi không nhúc
nhích nó buồn bã ngồi thu gối lại
nhìn ra biển.
- Bong bóng có mười mầu, tôi mở
mắt ra nói đại và vỗ nhẹ vào
cánh tay để trần của nó, con bé
quay lại cười.
- Con tưởng bố chết rồi chứ
- Nói bậy. Con mong bố chết lắm hả.
- Câu nói hơi quá tầm hiểu biết
của một đứa bé tám tuổi. Sao lại
mong bố chết. Why. Nó đổi đề
tài.
- Sao bố với mommy giận lâu quá vậy
?
Tôi ngồi dậy phủi cát trên
lưng, nheo mắt nhìn ra biển.
- Cũng xế rồi, bé Nấm Hương
đói bụng chưa, bố con mình đi ăn.
- Sao bố không trả lời câu hỏi của
con ?
- Thôi con gái đừng hỏi bố
câu đó nữa được không, bố sẽ
trả lời tất cả những câu hỏi
nào của con, ngoại trừ câu đó.
- OK đi ăn. Nó đứng dậy nắm tay
tôi, bàn tay bé tí xíu dính đầy
cát.
- Ăn xong bố chở con đi chơi nữa nghe,
tối thật là tối hãy về nhà mommy.
- Sao vậy con ?
- Con không thích cái ông bạn người
Mỹ của mommy, ổng có đôi mắt xanh
như mắt mèo, mà con không thích con
mèo. Ổng hay theo sát bên mommy, con không
có lại gần mommy nhiều được.
Tôi nắm tay con bé đi ngược lại
bờ biển. Biển bắt đầu có sóng
lớn hơn, gió cũng nhiều. Tôi gượng
cười cúi xuống khuôn mặt rám nắng
đỏ hồng của Nấm Hương:
- Sao con hỏi bố bong bóng có bao nhiêu
mầu chi vậy ?
Bây giờ thì nó không trả lời
tôi, nó vừa đi vừa cúi xuống
nhìn dấu chân nó nghiêng nghiêng
trên cát.
*
Đó là một trong những buổi chiều
cuối tuần tôi được phép gặp con
và chở nó đi chơi. Chúng tôi ngồi
trong một quán ăn cạnh bờ biển. Con
bé cúi xuống dùng dao và nĩa cắt
miếng beefsteak một cách thành thạo, bắt
đầu nói nữa.
- Sao con thấy bố ở có một mình ?
- Chứ con muốn bố ở mấy mình ?
- Mommy ở hai mình.
- Kệ mommy, bố khác.
- Con muốn về ở luôn với bố cho bố
có hai mình. Bố có muốn không ?
Tôi nhìn con, nó nói câu ấy với
nét mặt thản nhiên.
- Bố không muốn sao ?
Tôi quay mặt đi không muốn cho con
nhìn thấy sự xúc động của
mình. Mới ngày nào tôi còn để
nó ngủ gà gật trên bụng, hôm nay
nhìn nó thấy lớn bất ngờ. Tôi
không thể làm lơ câu hỏi ấy.
- Bố muốn chứ, nhưng người ta
không cho phép.
- Người ta là
những ai ?
- Là quan tòa,
là những luật sư, là ...
- Kệ họ, nếu bố
muốn, con sẽ nói, con sẽ nói với mommy
là con không thích ở với mommy, mommy sẽ
để con đi.
- Mommy sẽ rất giận
con.
- Nhưng mommy có
ông bạn Mỹ rồi, mommy đâu có cần
con nhiều. Bố mới cần con. Bố nói muốn
đi, con sẽ nói được mà.
Nó nói một
cách quả quyết, nhìn tôi chăm chú.
- Muốn, nhưng
mà mommy giận con, rồi mommy sẽ lại giận
thêm bố nữa, mommy sẽ nói là bố
xúi con.
- I don't care, con bé
ngước mặt lên vẻ bướng bỉnh.
Mà bố cũng không cần sợ mommy giận
thêm, vì mommy đã giận rồi.
Nó cúi xuống,
vẽ vời:
- Con đi học về
sẽ nấu cho bố ăn, con biết nấu cơm,
chiên trứng.
Tôi muốn ôm con
tôi vào lòng và hôn lên tóc
nó, hôn lên trán nó, hôn lên
má nó.
- Nghe bố.
- Gì ?
- Sao bố không trả
lời con ?
Nó nghiêng đầu
qua, cố chọc ghẹo tôi.
- Con đố bố bong
bóng có bao nhiêu mầu ?
Bây giờ thì
tôi lại không trả lời câu hỏi của
nó. Tôi quay nhìn ra biển để con tôi
không nhìn thấy hai giọt nước mắt
đã lăn ra trên má.
*
Hôm nay con bé
có vẻ tư lự. Con hôm nay sao vậy ? Học
ở lớp thế nào ?
- Học không có
sao.
- Cái gì có
sao ?
- I hate him.
- Ai ?
- Ông Mỹ bạn mommy. Mommy đã hứa chở
con đi shoping mua một cái áo đầm đi
birthday bạn con nhưng ổng về rủ mommy đi thế
là mommy bỏ rơi con.
- I hate him too.
Con đã nói với mommy rồi.
- Nói gì ?
- Nói là con muốn về ở với bố,
vì bố ở một mình.
- Mommy nói sao ?
Con bé có vẻ do dự. I have to talk to you
something. Khi nào có chuyện gì hơi
nghiêm trọng thì nó nói bằng tiếng
Anh.
- Chuyện gì con ?
- Mommy hỏi là bố xúi con hả, rồi
mommy giận lắm.
- Thấy chưa ? Bố đã nói với
con rồi.
- I don't care. Kệ mommy, con nói không phải bố
xúi, đó là tự con.
- Rồi momy nói sao.
- Of course mommy không muốn. Nhưng con vẫn cứ
nói.
- Thôi được rồi cám ơn con
nhưng bố không muốn nói chuyện
đó nữa, mình nói chuyện khác.
- Bố ơi.
- Gì con ?
- Con muốn về ở với bố thật
mà.
- Chứ bố đâu có nói con nói
láo đâu. Tôi cố chọc ghẹo nó.
- Bữa nào bố tới gặp mommy đi, bố
nói với mommy.
- Mommy không muốn gặp bố.
Nấm Hương nhìn ra biển, đôi mắt
nó sẫm lại. Tôi nhìn thấy nét buồn
trong mắt nó, đôi mắt của một đứa
bé tám tuổi. Sao mà nó lớn vậy.
Trái tim tôi thắt lại.
- Thôi bữa nào bố sẽ đến
nói, nhưng con phải đứng bên cạnh ủng
hộ bố nghe.
- Thật nghe bố.
- Thật.
- Bữa nào ?
Tôi nhắm mắt lại, đôi mắt quắc
lên của vợ tôi, đôi môi mím lại,
và những lời nói cay cú tuôn ra ...
tôi rùng mình.
- Để bữa nào rồi tính sau,
bây giờ đi chơi đi con, bố nhức đầu
quá.
- I love you, con bé thình lình nói.
- I love you too, tôi ôm nó vào lòng.
- Bố có biết bong bóng có mấy mầu
không ? Nó ngước mắt lên, lấy tay xoa
cái cằm đầy râu của tôi.
*
Nấm Hương ngồi trên xích đu chờ
tôi như mọi buổi chiều thứ bảy
khác. Nhưng tôi nhận ra ngay khuôn mặt
nó buồn bã và đôi mắt rõ
ràng là mới vừa khóc xong.
- Con sao thế, con
gái ?
Nó không trả lời.
- Nói bố nghe
đi. Tôi vỗ về nó.
Nó vẫn yên lặng.
Tôi đến ngồi
bên nó trên xích đu và nhận ra chiếc
xe Toyota mầu bạc của vợ tôi còn trong
garage, mọi hôm cô ta bỏ đi trước khi
tôi đến.
- Mommy còn ở
nhà hả ?
- I hate her, nó bật thốt lên.
- Kìa con, con không được nói vậy.
Mommy yêu con.
- No, she doesn't love me. She hate me.
Con ...
Con bé òa lên khóc. She didn't let me be
with you. She yelled at me.
Hiền xuất hiện ở cửa, tôi
nhìn lên và thấy vẻ căm hận hiện
lên trong mắt cô ta:
- Như vậy chưa đủ sao ? Anh còn muốn
quấy rầy gì tôi nữa ? Tại sao anh
không để cho tôi yên ? Tại sao anh
xúi nó về ở với anh ?
Cô ta tuôn hàng tràng những ngôn
ngữ hằn học.
Tôi cố nén giận:
- Tôi không quấy rầy cô, tôi đến
để đón con tôi như luật pháp quy
định. Nó nói gì với cô
đó là việc của nó. Nó thấy
thế nào thì nói như thế.
- Thấy thế nào ? Tôi với anh không
còn liên hệ gì, tôi muốn sống thế
nào là quyền của tôi, anh có quyền
gì ?
Tôi cảm thấy quá chán ghét con
người tệ bạc đó:
- Tôi không có quyền gì cả.
Nhưng con gái cô có quyền, nó có
quyền nói lên những cảm nghĩ của
nó.
- Chứ còn anh tốt lắm hay sao. Anh ...
- Chuyện giữa tôi và cô luật
pháp đã phân xử, như thế nào
thì tự cô đã hiểu. Tôi yêu cầu
cô không nên nói bậy trước mặt
con.
- Tôi chỉ nói sự thật. Nó muốn
hiểu thì cho nó hiểu luôn.
Tôi cười khinh bỉ:
- Ở trong cô không có cái gì
là sự thật hết. Cô biết điều
thì im đi.
- Anh dám ...
- Bố.
Nấm Hương nhìn tôi với
đôi mắt hoảng sợ:
- Bố đừng nói nữa. Mình đi
chơi đi.
- Không đi đâu cả. Hôm nay ở
nhà. Hiền hét lên.
Tôi bước tới nắm tay Nấm
Hương đứng dậy. Hiền nhào tới:
- Để nó ở đó, anh không
được dẫn nó đi chơi hôm nay.
- Luật pháp cho phép tôi làm điều
đó hàng tuần, cô không có quyền
ngăn cản. Tôi nắm tay con bé dẫn đi.
- Mày ...
- Mommy. Không được hỗn. Con bé
kêu lên, đó là lời mẹ nó dạy
mỗi khi nó bướng bỉnh cãi lời.
- Mày dám ... Hiền giằng tay con bé ra
khỏi tay tôi. Cô ta thật quá quắt,
tôi không thể nhường nhịn được
nữa.
- Cô có buông tay con bé ra không,
tôi bảo.
- Anh dám làm gì tôi. Cô ta hét
lên.
- Mommy, daddy, Nấm Hương kêu lên,
òa khóc. Buông con ra, đau tay con.
Tôi vung mạnh tay.
Nấm Hương tuột tay ra khỏi tôi và mẹ
nó, quay người bỏ chạy. Tôi chạy theo
con. Hiền chạy theo tôi, nhưng cả hai không
ai bắt được con bé. Mặt đất bắt
được nó, nó vấp một hòn
đá và ngã chúi trên nền xi
măng của driveway.
Tôi kêu lên,
Hiền cũng kêu lên.
*
Con bé tỉnh lại
trong bệnh viện, đầu quấn băng trắng. Cả
hai cha mẹ ngồi bên cạnh giường không
ai nói với ai một lời nào, mỗi người
tự nói với chính mình. Bên trong tranh
chiến, bên ngoài lạnh lùng, mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện. Thỉnh
thoảng tôi quay lại nhìn con. Nó vẫn thiếp
ngủ, khuôn mặt tái xanh.
- Bố, mommy. Nó
rên khẽ.
Cả hai cùng quay
lại. Cả hai bàn tay nắm hai tay con. Cả hai cùng
nói:
- Con ...
Hiền chảy nước
mắt:
- Khỏe chưa con, khỏe
rồi về với mommy.
Tôi định
nói một lời thật chua chát, thật cay
đắng, nhưng tôi giữ lại được.
Mà hình như ... điều ấy cũng
không còn trong tôi bây giờ.
- Bố...
Con bé nói, dường
như vẫn còn ở trong trạng thái mơ
màng.
- Hôm nay con không
muốn ra biển, con muốn ở nhà chơi.
- Ừ thì ở
nhà ...
- Bố.
- Gì con.
- Bố biết bong
bóng có mấy mầu không?
Tôi bóp chặt
tay con, cố gắng mỉm cười:
- Mau hết đau rồi
bố sẽ dẫn con đi chơi.
- Sao con hỏi mà bố
không trả lời ? Bong bóng có mười
tám mầu mà, chính bố nói
đó, bố nhớ không ? Bố hứa cứ mỗi
lần birthday con bố sẽ mua cho con thêm môt
cái bóng bóng mầu khác, cho đến
khi con mười tám tuổi. Mà Bố quên rồi,
năm nay birthday tám tuổi của con Bố không
có tới nhà mommy và không có mua
cái bong bóng nào hết.
Hiền cúi xuống
nắm chặt tay con, nhìn chăm chăm vào mặt
nó.
Còn tôi, tôi
biết phải trả lời gì cho con tôi bây
giờ ? Tôi đứng dậy bước tới cửa
sổ nhìn xuống mặt đất phía dưới.
Mặt đất thì yên tĩnh. Nhưng lòng
người không yên tĩnh. Chẳng bao giờ
yên tĩnh. Dường như lúc nào cũng
có sự xáo trộn. Như thể nếu
nó không xáo trộn thì nó không
yên.
Tôi nghe có tiếng
chân rất nhẹ phía sau lưng, tôi quay lại.
Đó là Hiền,
người vợ cũ của tôi hai năm trước.
TRẦN NGUYÊN
ĐÁN
(Bai Chuyen)