VÌ
ĐÓ LÀ MẸ
Anh bạn
tôi tâm sự, cứ mỗi cuối tháng hay những lúc chênh
chao mệt mỏi anh lại tìm về với mẹ. Gian
nhà cũ có khu mộ nằm sát bên hông nhà và bốn mùa gió lộng.
Cũng chính những ngôi mộ là lý do mẹ không thể rời
bỏ nơi đó. Bà ở lại bằng niềm vui
được gắn bó với một nơi chốn quen
thuộc, vừa là trách nhiệm hương khói với những
người đã khuất.
Anh cũng
thế, anh tìm về vì ở đó có mẹ già. Anh nói
"còn có nơi nào thiêng liêng và gắn bó hơn nơi con
người ta được sinh ra và lớn lên". Những
mệt mỏi chán chường vì công việc tan biến
sau một lúc dạo quanh vườn hay khi cùng mẹ cắp
rổ đi hái rau như hồi còn nhỏ. Rồi sau
đó hai mẹ con cùng ngồi ăn bữa cơm đạm
bạc chỉ có canh rau và hai cái trứng luộc dầm
nước mắm .. mà ngon miệng,
đầy ắp tiếng cười.
Có khi
anh nằm vắt vẻo trên chiếc võng mắc giữa
hai cây sung già cạnh bờ ao, ngủ một giấc sâu
quên cả đất trời. Anh nói cái "thú" đó, cảm
giác bình yên ấy .. chỉ những ai từng
trải qua mới có thể cảm được. Và trên tất
cả, nơi đó có mẹ. Điều đáng buồn là
vợ anh không vui vì điều đó. Chị chỉ về
nơi quê kiểng ấy khi giỗ cha, còn tết và lễ
lạc tuyệt đối không.
Cô bạn
đồng nghiệp cũ một sáng nọ đến
công ty với vẻ mặt cau có, bực bội. Khi
được một chị hỏi, ngay lập tức cô
"tố" ông chồng là "đứa trẻ sống
lâu năm, ai đời đàn ông mà cứ quấn quýt mẹ
không rời!". Câu chuyện bắt đầu từ lúc
mẹ chồng cô ngã bệnh, phải nằm viện. Sau
cơn bệnh nặng, sức khỏe không còn như
trước nên bà thường xuyên đau ốm. Những
hôm bà không khỏe, chồng cô lại sang ngủ cùng mẹ
để trông chừng. Người chồng bảo ngày
xưa mẹ từng thức trắng bao đêm để
chăm anh những khi anh bệnh, chẳng lẽ giờ
anh không thể dành cho mẹ sự chăm sóc tương tự.
Chồng
tôi mỗi khi gần mẹ cũng hay thể hiện tình cảm
bằng những cái ôm. Khi mẹ bệnh, anh cũng cuống
quýt lo lắng, gần gũi chăm sóc và ngủ bên mẹ
để theo dõi từng hơi thở. Tôi hoàn toàn ủng hộ
chồng mình trong việc thể hiện tình cảm thân mật
với cha mẹ. Bởi trước khi tạo dựng một
gia đình nhỏ, mỗi người đều có một
gia đình lớn để thuộc về. Nơi đó có
mẹ, người xứng đáng nhận được
tình yêu thương và sự trân trọng nhất trong đời.
Sóng trước đổ
đâu, sóng sau đổ đấy. Những
gì chúng ta thể hiện hôm nay với cha mẹ mình cũng
sẽ là những gì chúng ta nhận lại từ con cái chúng
ta trong tương lai. Tôi cũng mong có được một
cậu con trai sống tình cảm, gần gũi và gắn
bó với mẹ, nhất là khi tôi về già.
Mới
hôm trước thôi, trong cơn mệt mỏi tột cùng vì
những xáo trộn xảy đến trong cuộc đời
mình, tôi gọi cho mẹ. Sau đó, tôi mở điện thoại
và thấy dòng tin nhắn từ mẹ: "Ngủ đi, mộng vẫn bình thường. À
ơi ..". Chợt nghe mắt
rưng rưng và lòng dịu lại, bao nỗi lo toan phiền
muộn vơi đi hẳn. Nếu như những lời
nhắn gửi ấy đến từ một ai khác, có lẽ
không mang lại hiệu quả nhiều đến thế.
Chỉ có mẹ mới có thể thổi những điều
nho nhỏ bùng lên sự thiêng liêng, rưng rưng trong lòng
con. Bởi vì đó là mẹ!
PHẠM THƯ
(@ TTO)