Thẳng thắn
mà nói , hàng quán Hà Nội nếu được lưu tâm ,
làm hồ sơ cẩn thận th́ sẽ được
UNESCO công nhận là "Văn hóa phi vật thể" của
thế giới chứ chẳng chơi. Chính v́ đang giữ
cái khối văn hóa phi vật thể của thế giới
ấy mà các bà bán hàng quà Hà Nội , nhiều người cho
ḿnh một cái quyền rất lạ : CHỬI khách hàng
như .. chó. Và khách hàng , rất tận tụy cho công tác bảo
tồn khối văn hóa phi vật thể ấy , cũng
vui vẻ ăn uống và nhe răng cười khi bị
chửi như .. chó.
Miến ngan Đồng
Xuân , miến lươn Nhà Thờ , chả rươi Ô
Quan Chưởng .. những địa chỉ quà chửi ấy
lại gắn liền với một món ăn bất hủ.
Trong số ấy , hay nhất là bà Thanh "toe", bán bún
ngan ở chợ Đồng Xuân - Bắc Qua , không hiểu
sao bà này có câu cửa miệng không thể bỏ đi
được là "tiên sư bố". Ai bà cũng dùng
câu này tất. Với mấy anh xe ôm , bà bảo "Tiên
sư bố mấy bố xe ôm , bỏ gọn xe vào cho con
nhờ", với mấy cô trẻ tuổi bà lại ngọt
ngào "Tiên sư bố mấy bà trẻ , ăn với chả
mặc , trông cứ y hệt con ngan nhổ hết lông".
Ngồi hóng hớt chuyện thời sự quốc tế
xong , bà thơng thượt "Lại c̣n cả đội vệ
sĩ nữ đồng trinh nữa kia à. Sướng đến
thế th́ thôi. Tiên sư bố cái anh tổng thống Ga-đa-phi".
Khi tôi góp ư về chuyện hay chửi th́ bà kính cẩn
"Thôi con lậy bố ! Con biết rồi "không căi với nhà báo ,
không láo với công an , không can thằng say rượu".
Con xin hứa sẽ sửa chữa. Tiên sư bố anh nhà
báo". Hết chuyện !
Bà Dung "vua chửi"
của miến lươn Nhà Thờ giải thích rất
hay về cái sự chửi của ḿnh :"Mẹ kiếp
! Ḿnh bán hàng đầu đường xó chợ , thằng
chó nào cũng bắt nạt ḿnh được. Ḿnh không cứng
vía chửi trước th́ khối thằng nó cho ḿnh ăn
c. "
Bà Thanh
"toe" cũng giải thích tương tự :"Tiên
sư bố nó chứ , cô cũng muốn ăn nói văn
hóa lắm chứ , nhưng đ. mẹ nó , cô hỏi mày : ở
Hà Nội khi có va chạm th́ một
là ḿnh chửi nó , hai là nó chửi ḿnh
, tội đéo ǵ để nó chửi trước , ḿnh cứ
chủ động chửi ngay cho nó khiếp , đỡ chửi
ḿnh "..
Hàng quà Hà Nội vẫn
ngon , vẫn tinh túy , vẫn đáng yêu như thế ,
nhưng giờ đây sao người ta lại nêm nếm vào
đó nhiều thứ "gia vị" đến thế
? Nhưng dù có thêm bao "gia vị" được cho
vào đó th́ cũng chính do người Hà Nội gia giảm
để hàng quà hợp được với thời cuộc.
Nói như bà Thanh
"toe" th́ "Tiên sư bố cái thời cuộc".
NAM HẢI
(Nguyên Khai sưu tầm
và chuyển)
T̀M BẠN
BỐN PHƯƠNG
Nam 70 tuổi hiên ngang,
Dẻo dai, job tốt, nhà sang nhất miền.
Tháng tháng ..
nhà nước phát tiền ,
Ngồi xe (bus) Mỹ lái liên miên cả ngày.
T́m em gái Việt thơ ngây,
Ai muốn qua Mỹ anh đây sẵn sàng.
Nam
80 tuổi mơ màng,
Năm mươi năm trước dọc ngang một thời.
Vợ nay khuất núi xa rồi,
Một ḿnh lẻ bóng nên ngồi ngẩn ngơ.
Mong gặp bạn gái bơ vơ,
Cùng nhau dệt mộng .. lúc chờ
..
ngày đi .
Nam 90 tuổi sống dai,
Đơn thân nhà trống, ngồi hoài lặng im.
Nghe nhạc rồi lại coi phim,
Coi tin măi
chán, lim rim mắt mờ.
Em nào cùng cảnh bơ vơ,
Điện thư gởi gấp, anh chờ nơi đây.
Nam 100 tuổi mỏi ṃn,
Liệt giường nằm vạ đă tṛn ba
năm.
Họ hàng chẳngai ngó thăm,
Cơm ăn vung văi, chỗ nằm dơ nhem.
Em nào thương đến mà xem,
Đút cơm, thay tă, anh thèm .. cầm tay !
Gia tài anh sẽ trao ngay,
Cuối đời anh được .. em .. ngồi cạnh anh !
(P.K.O. sưu
tầm
và chuyển)
Có CU mà hổng cóDÊ !
Người miền Nam không những
thường phát âm sai những từ bắt đầu bằng
phụ âm R mà c̣n những phụ âm khác như D; G; Q; và H. Chữ
D và G, cho dễ phân biệt họ gọi D là "Dê trên"
và G là "Dê dưới". C̣n từ nào bắt đầu
bằng Q và H th́ họ phát âm bằng Q, ví dụ, liên hoan họ
gọi là liên quan; truy hoan là
truy quan .. thành ra:
Cô nọ đến chủng
viện ở Long Xuyên, gơ cửa nhà ḍng.
Cửa nhỏ bằng bàn tay mở
ra, một cha trực ḍng hỏi :
- Thưa cô, cô t́m ai?
Cô kia đáp :
- Thưa cha, cha cho con gặp
cha Quan có chút việc.
Cha không chắc là cha nào nên hỏi
lại cô ta:
- Thưa cô, ở đây có 3
cha: cha Hoan, cha Quang và cha Quan. Cô muốn gặp cha nào?
Cô nhăn mặt, găi đầu
t́m cách giải thích, cô nói :
- Thưa cha, con muốn gặp
cha Quan .. Cha Quan có cu (Q) mà
hổng
có dê (G) đó cha!
Câu hỏi
đặt ra cho giải Nobel năm nay là: "Nếu bạn
có 1 chiếc máy bay và 1 trái bom bạn sẽ làm ǵ?"
- Câu trả
lời của Mỹ: Bỏ trái bomb lên máy bay và ném sang các
nước Hồi Giáo.
- Câu trả
lời của phe Hồi Giáo: Đổ đầy nhiên liệu
rồi lái máy bay cùng bomb và hành khách đâm vào nước Mỹ.
- Câu trả
lời của Việt Nam: Lấy bomb đem cưa để
lấy thuốc nổ và lấy sắt; c̣n máy bay đem
cưa lấy nhôm bán ve chai; cái nào cũng kiếm được
tiền ..
Cuối cùng,
Việt Nam được trao 2 giải thưởng Nobel:
1 về Kinh Tế và 1 về Ḥa B́nh.
(Dao
Phay sưu tầm và
chuyển)
SAI CÓ MỘT CHỮ...
Hai học sinh ngồi nói chuyện
với nhau, một học sinh than thở:
-Cô giáo tao thật không ra ǵ ! Cả
bài văn tao viết hay như thế, chỉ v́ sai một
lỗi chính tả, mà cho tao ăn zero.
-Thế mày viết sai chỗ
nào ?
-Thay v́ viết : "Cô giáo em
say mê trồng
người", tao lại viết nhầm thành :"cô
giáo em say mê chồng người" !!!
(P.K.O sưu tầm và
chuyển)
CHUYỆN "ÁO MƯA"
Cách đây
khá lâu Bộ Y Tế ở nước Úc phát động chiến
dịch pḥng ngừa bệnh HIV, họ vẽ h́nh quảng
cáo một cặp nam nữ và một cái condom (bao cao su) thật
lớn, phía dưới ghi chú hàng chữ
"Telling him: If
it's not on, it's not on".
Họ cũng
muốn chua thêm tiếng mẹ đẻ của các sắc
dân sống ở Úc trong đó có người Việt, nên họ
kêu gọi mọi người gởi câu tiếng Việt dịch
câu tiếng Anh nói trên. V́ là khẩu hiệu (slogan) nên câu dịch
phải ngắn gọn và dễ hiểu.
Một
người tỵ-nạn từ SG gởi đến câu: "Không áo mưa, không mây
mưa", ăn chắc là sẽ
được chọn.Đâu ngờ dân tỵ-nạn từ Hà-Nội
chơi xốc hơn gửi đến câu dịch ngắn-gọn:
"Không
đeo, không đé ..
"!!!!