1 GÓC THO'T̀NH [tt]

Home | THU'O'NG và NHÓ' | THU'O'NG và NHÓ' [tt] | THU'O'NG và NHÓ' I | THU'O'NG và NHÓ' II | THU'O'NG và NHÓ' III | HU'Ó'NG VO.NG | XU'Ó'NG - HO.A | XU'Ó'NG-HO.A [tt] | XU'Ó'NG HO.A [ I ] | THO' 8 CÂU | Tho' SÁU-TÁM | Tho' SÁU - TÁM [tt] | Tho* 4,5,6 .. CHU'~ | Tho* 4,5,6 .. CHU'~ [tt] | THO* - NHA.C | tho* DZUI !!! | Tho* DZUI [tt] | THO* DZUI 1 | Tho* DZUI 2

THU'O'NG và NHÓ'

bonglau_thu2016_hongtranpham.jpg
(Hinh PHAM HONG-TRAN)

KHÚC NỘ BI HÀNH

 

KHÚC NỘ BI HÀNH

 

Cho tôi bắt chước làm thơ điệu

(Cái điệu bao giờ cũng khó thương)

Chiến địa xem thường “quân mạc tiếu”

Quân thù sái đậu đè núi xương !

 

Khúc “hồ trường” sảng mùi rượu đêm

Nghe nói hoài ba mươi năm mài kiếm

Bắt đầu từ ngày năm mươi con ra biển

Và năm mươi lên rừng làm Mộ Dung điên

 

Ai ngồi thiền cũng có ngày tẩu mã

Vì điêu linh tà kiến triền miên

Tu cho lắm cũng không thành chánh quả

Bởi trăm họ còn ói mật ngả nghiêng

 

Vì sắc danh tung hô chánh đạo

Cái phi thường cũng dởm ngày sau

Khi biết được ma bùn ma cạo

Cũng dễ quên vì tất bật gạo rau

 

Ngồi trừng mắt lên trời hoang trống

Tình yêu mỗi ngày mất một niềm vui

Bỡi lẽ con tim đồng sàng dị mộng

Vun trồng nhiều hoa trái èo uột thôi !

 

Mỗi ngày nghe hàng trăm chân lý

Chân lý nào cũng mù tối hai mang

Giải phóng rồi máu vẫn còn rỉ

Đám ma trơi quậy cả thiên đàng

 

Tu trong cốc cũng bị quấy rầy làm việc

Ta xuống phố mời khu vực lon bia

Nghe điếc tai cách mạng anh hùng la liệt

Toàn xe ôm, hốt rác, chôm chia

 

Khi bầy văn mọi nói chuyện văn minh

Bày vẽ rừng rú bằng cấp đầy mình

Khi ký rau muống bổ bằng ký thịt

Thì chữ nghĩa đâu bằng buôn người, bán trinh !

 

Rồi đất nước ta sẽ mạnh sẽ giàu

Túi của dân đổ lùa qua túi đảng

Niềm tin thì sớm mưa chiều nắng

Nghe hứa lèo, cười mà lòng đau !

 

Tự dưng hôm nay lòng thiền sanh oán

Nhìn nơi nơi bị địa chấn, sóng thần

Rồi ngày mai dù đất trời đại hạn

Nhà nước cứ ung dung bố lếu nhân dân !

 

Nghiêu Minh

 

Ngày hiền mẫu

 

Ngày hiền mẫu

 

Chiều hôm nay trời buồn không chút nắng

Con thẫn thờ nhìn mây trắng lặng trôi

Đã từ lâu ôm linh hồn trống vắng

Con ngậm ngùi nghe chua chát  thân côi

 

Ngày lễ Mẹ lời chúc tụng vang trời

Con thui thủi dấu mình trong tan nát

Vì thiếu Mẹ là vạn lần mất mát

Như Đông về chẳng được mảnh hàn y

Như rừng sâu không có lối chân đi

Mà gai góc hiểm nguy chừ vây phủ

 

Bao năm trường còn đâu lời nhắn nhủ

Dấu chân hằn cú bóng cô đơn

Và lắm khi vời vợi ánh hoàng hôn

Con chợt xót mảnh đời không điểm tựa

 

Một năm qua và một năm lại nữa

Đêm giao thừa ánh lửa tắt từ lâu

Mẹ xa rồi trong nỗi nhớ buồn đau

Con khắc khoải võ vàng cơn mộng mị

 

Cõi vĩnh hằng Mẹ ngàn năm yên nghỉ

Nơi dương trần Mẹ ở mãi tim con

Những lần nguy nan vượt suối trèo non

Nghĩ đến Mẹ, con vững lòng tiến bước

 

Mẹ vẫn luôn sáng ngời như ánh đuốc

Trong hồn con dù người chẳng bên mình

Những lời vàng Mẹ dạy ý cao minh

Con ghi khắc suốt đời  không phai nét

 

QUÁCH XUÂN SƠN

Thiền Ẩn

 

Thiền Ẩn

 

Ta bỏ ta, rồi đâu thấy bóng

Lên non, vực thẳm, tóc phai màu

Ai đó vây quanh mùa ác mộng

Tim nầy đã lạc giấc chiêm bao

 

Cứ tưởng bờ giác thì hạnh ngộ

Thênh thang đá tảng trải sông dài

Phế tích xưa cây gầy lục tố

Ẩn xuống trời nam mưa lá bay

 

Mai mốt tháng năm duyên có nhớ

Quạnh quẽ bên lòng cơn trốn mưa

Ai nâng, đỡ bước, rừng gai nở

Phận lá chờ hoa nhặt cuối mùa

 

Âm thầm đi, đời quen lạc bước

Hoa vàng mở cửa khói vô vi

Giọt nước thấm tận lòng phiền trược

Nói cười trầm mặc tiếng sân si

 

Ta bỏ ta, nhục thân mòn rỉ

Thọ lạc, thọ khổ cứ cười vang

Nghìn trang kinh rơi về nguyên thủy

Ta vô tư địa ngục thiên đàng

 

Cứ nước mắt bào thai tàng thức

Sửa soạn bữa cơm cho kiếp sau

Ta minh sát nghiệp tan hay được

Thì hành trang sắc không như nhau !

 

Nhục thân mượn, linh hồn cũng mượn

Ta vẫy tay hạt bụi trầm trầm

Vi diệu thay ta vô ngã tướng

Và chào nhau đời đã trăm năm !

 

Nghiêu Minh

    

Một Thoáng Ngậm Ngùi

 

Một Thoáng Ngậm Ngùi !

 

Có những bảng đường đã mất tên

Gắn lên trên đó chữ ưu phiền

Từ khi đảng độc quyền cai trị

Thống nhất đưa dân xuống vũng đen

 

Một thoáng âm xưa luống ngậm ngùi

Biết tìm đâu cảnh cũ yên vui

Tôi thành kẻ lạ trên quê Mẹ

Lạc giữa rừng người sống tụt lùi

 

Hiện tại cơ hàn khổ lắm thay

Kẻ bần cùng vất vả sinh nhai

Người giầu bạc trải lên nhung lụa

Khác biệt như đêm chọi với ngày

 

Mấy chục năm qua dân được gì ?

Phải chăng là mất mát phân ly

Ai đem đất nước vùi tăm tối

Tội ấy thiên thu để vết tỳ

 

Như Ly

HẢI TẶC

 

HẢI TẶC

 

Không lẽ ta chìm xuống Đại dương

Nửa mơ nửa tỉnh - giấc vô thường

Vượt biên ta biết nhiều nguy hiểm

Tránh bọn vô thần gặp bất lương

 

Ta nằm dưới - xác em

Hôn mê như đã chết

Khi ta chợt tỉnh dậy

Ta thấy em im lìm

Trời

Em

 

Ta tới Pulô Biđông *

Ta lặng nhìn ra Biển

Ta tái tê - trong lòng

Ta âm thầm - lên tiếng

Tự do - Đời - Lưu vong !

 

VÔ TÌNH

 

* Đảo Puleau Bidong của Mã Lai

 

Cà Phê Thiền

 

Cà Phê Thiền

 

Nhìn từng giọt, từng giọt vô minh

Rơi xuống vực đen chốn luyện hình

Trong khi ngoài phố đầy tâm uẩn

Từng hạt đường là từng hạt bụi chúng sinh

 

Ta khuấy lên thành ngọn ba đào

Hồn ta ngụp lặn giữa bọt nâu

Từng ngụm nhỏ, từng hơi phiền não

Ta thấy không gian loạn sắc màu

 

Hôm qua thì cũng giống hôm nay

Cũng nhân gian múa giữa trùng vây

Sắc danh thì lớn hơn tự ngã

Tự ngã thì vay mượn đó đây

 

Đạo sáng thăng thiên, chiều hiện xuống

Đời sáu khổ cứ bảy nổi ba chìm

Trong duy thức ta làm con muộn

Thì làm sao chân lý khởi nhân duyên ?

 

Bạn cũng như ta, thân lưu lạc

Cùng soi số mệnh giữa đời hoang

Có giận lắm cũng lối về ngơ ngác

Thì giận chi cho phí tuổi tan hàng!

 

Sáng nay chợt ngộ giữa bon chen

Ta bạn kể nhau chuyện tục thiền

Cười vang trong thọ lạc thọ khổ

Mùi cà phê làm nghiệp vui thêm!


 

Nghiêu Minh


 

EM CÓ BIẾT

 


EM CÓ BIẾT ?


 

 

Em mặc áo da trời

Cho hồn anh chơi-vơi

Người sao mà xinh thế,

Anh yêu, yêu suốt đời !

 

 

Em mặc áo Hướng Đạo

Nên ḷng anh bồi hồi

Đẹp vô cùng màu áo

Phụng sự đời, không thôi !

 

 

"Ái nhân như ái thân" !

Giúp-đỡ người khi cần,

Bày tṛ vui bầy Sói

Em xa nhưng rất gần

 

 

Má em hồng hơn phấn

Thêm dậy men t́nh khơi

Thơ anh không ra lời

Băo ḷng thêm địa chấn

 

 

Em ơi ! Này em ơi !

Trời xanh xanh mây mời

Xuân vàng vàng rực nắng

Theo em quyết không rời!

 

 

Ư Nga

 

rosebar.gif

website counter