1 GÓC THO'TÌNH [tt]

Home | THU'O'NG và NHÓ' | THU'O'NG và NHÓ' [tt] | THU'O'NG và NHÓ' I | THU'O'NG và NHÓ' II | THU'O'NG và NHÓ' III | HU'Ó'NG VO.NG | XU'Ó'NG - HO.A | XU'Ó'NG-HO.A [tt] | XU'Ó'NG HO.A [ I ] | THO' 8 CÂU | Tho' SÁU-TÁM | Tho' SÁU - TÁM [tt] | Tho* 4,5,6 .. CHU'~ | Tho* 4,5,6 .. CHU'~ [tt] | THO* - NHA.C | tho* DZUI !!! | Tho* DZUI [tt] | THO* DZUI 1 | Tho* DZUI 2

THU'O'NG và NHÓ' II

bonglau_thu2016_hongtranpham.jpg
(Hinh PHAM HONG-TRAN)

Khi Ta Đã Tự Hào

 

Khi Ta Đã Tự Hào

 

khi ta đã tự hào

là đỉnh cao trí tuệ

vụt cao nhất vũ trụ

đỉnh cao,

đỉnh cao

 

khi ta đã tự hào

lúc nào cũng sáng suốt

lãnh đạo rất anh minh

không lầm,

không lầm

 

này nhé có triệu triệu người quy phục

có cờ đỏ sao vàng

tung hê

tung hê

 

này nhé có bao năm giọng vinh quang

giương cao tự do, độc lập, hạnh phúc

hàng ngày

khắp nơi

 

thế mà sao thế giới lại cho ta nghèo nhất

thế mà lại cho ta còn thua cả Phi Châu

thua các láng giếng oai phong lẫm liệt

dù là Phi, là Thái

đừng nói gì đến Nam Hàn

hay ngóng gì tới nổi Mã Lai, Singapore

hay Nhật, hay Trung Hoa Quốc Gia

 

không thấy sao

ta, đỉnh cao trí tuệ loài người

lãnh đạo chẳng hề sai

cả triệu triệu trẻ em thất học lang thang

cả triệu triệu em gái nhỏ bán trôn hàng ngày

mang dân đi nước ngoài trả nợ

dẫn chủ ngoài vào hành hạ dân ta

 

ta không hề lãnh đạo sai quấy

mang đế quốc Mỹ trở về

cho ta lậy

dâng đất cho Tầu Phù để nuôi ta

và ta,

hà hà

hà hà

triệu triệu Đô La, tỷ tỷ Đô La

hà hà

hà hà

mang ra nước ngoài

giấu nơi trương mục ngân hàng nước khác

hà hà

hà hà

(và miệng ta vẫn hô to

không có gì quý hơn độc lập tự do

hạnh phúc, hà hà, hạnh phúc ta)

 

mà này

đứa nào chống ta là ta giết

hay ông bỏ tù bỏ mẹ

(sơ sơ dăm ba triệu ông đã giết

dài dài nhỏ nhen

 

hà hà

xã hội chủ nghĩa ưu việt

là riêng ta giầu sụ

là phục tùng riêng ta)

 

đứa nào kêu ta là thực dân, là địa chủ

là cường hào ác bá

là thảo khấu tanh hôi

là Mafia đỏ

là bóp chẹn hành hạ người dân

là ngụy tặc

mang cờ máu nghẹn hại dân hại đời

 

 

nguyễn lạc việt

(ngày 12 tháng 10 năm 2000)

 

 

NHỊP VUI

 

NHỊP VUI

 

Em bán âu sầu hờn tủi

Mua về được một niềm vui

Đem bỏ vào tim khóa kỹ

Tim rung những nhịp bồi hồi

 

Á Nghi

 

Dù Thế Nào

 

Thế  Nào

 

Dù thế nào ta cũng mất nhau

Cớ gì thao thức suốt canh thâu

Buông tay thả cuộc tình lao xuống

Tận đáy hư vô của vực sâu

 

Dù thế nào em vẫn phải đi

Sẽ thôi theo dấu vết chim di

Về miền quá khứ tìm hư ảo

Chút thoáng hương xưa có ích gì

 

Dù thế nào anh hãy nhớ cho

Nỗi buồn rồi cũng hoá tàn tro

Đừng ôm dĩ vãng qua ngày mới

Nuối tiếc tình xưa trót dại khờ

 

Như Ly

Cũng đành

 

Cũng đành

 

Hồn vấn vương hoài đôi mắt xanh

Em ơi từ dạo biệt kinh thành

Anh luôn tìm lại hương tình cũ

Em có chờ trong giấc mộng lành

 

Mấy độ sang mùa trên đất lạ

Một mình đối bóng giữa đêm thanh

Quê hương giờ vẫn xa ngàn dặm

Thôi thế thì thôi, nhớ cũng đành !

 

Nguyễn Kinh Bắc (PA)

 

(Minh Do chuyển)

 

Dạo:

  

  Một đời vất vưởng về đâu,

Con đò năm trước chở sầu bến nao.

 

 

Vất Vưởng

 

Mùa hạ gãy, nắng hai bờ cách biệt,

Bến không người, đò lết bết chờ sương.

Lá mồ côi vạ vật ngủ ven đường,

Dế nhẹ tấu khúc đoạn trường não nuột.

 

Phiến đá lạnh, giữa ngục tù quen thuộc,

Nhìn tháng ngày lũ lượt kéo nhau qua.

Góc vườn xưa đã vắng bóng loài hoa,

Bầy bướm cũ mắt lòa bay dọ lối.

 

Bóng chiều xuống vội,

Chân bơ vơ bối rối lạc đường.

Mũ phai màu lệch theo ánh tà dương,

Nắng giòn rụm như xương rừng cố thổ.

 

Ai ngồi vắt nắng tàn lên xác mộ,

Để giọt đời lỗ chỗ mặt bia câm.

Mấy mươi năm, chân lê lết âm thầm,

Thân lạc xứ chưa một lần trắng nợ.

 

Dòng sông nhỏ một mình xa phố chợ,

Bọt sóng buồn lặng lẽ vỡ từng giây.

Nỗi nhung nhớ hao gầy,

Nhè nhẹ thấm năm ngón tay buồn tủi.

 

Con châu chấu già chết bờ chết bụi,

Ngọn lau khô lủi thủi ngóng mưa dầm.

Khách không nhà bên suối vắng trầm ngâm,

Mây trốn chạy, lỡ lầm tan đáy nước. 

 

Chân chai gót, đường lữ hành dốc ngược, 

Mảnh hình hài chếnh choáng bước ngày xưa.

Thân nổi trôi theo giông gió lọc lừa,

Bụi quá khứ nửa đời chưa kịp lắng.

 

Sương bềnh bồng xa vắng,

Đêm ập về dập tắt nắng hoàng hôn.

Cánh hoa côi cố gượng sống trong bồn,

Đom đóm chết nghẹn ngào chôn đốm lửa. 

 

Nỗi muộn phiền muôn thuở,

Phập phồng trên hơi thở phù du.

Lang thang ký ức mịt mù,

Dai dẳng ngục tù dĩ vãng.

 

Chim xa ngàn lẻ bạn,

Bóng đêm dài lãng đãng biết về đâu.

Biết ai kia còn dương thế bạc đầu,

Hay đã vướng sầu cô lâu mỹ nữ.

 

Đường trơn tuột, bước độc hành lữ thứ,

Tim khô cằn vịn quá khứ rong chơi.

Lệ tím bầm trên đá sỏi rụng rơi,

Lối địa ngục rã rời đôi gót mỏi.

 

Trách xưa người không hỏi,

Để một đời mất lối tìm nhau,

Để canh dài u uất mảnh hồn đau,

Để  thương nhớ cày sâu đôi mắt trũng. 

                      

***

 

Bóng quạ đói trên cây chờ sao rụng,

Đò xa người lúng túng trách dòng sông.

Con nước xưa sớm đổi dạ thay lòng,

Cánh bèo cũ long đong đời cô lữ.

 

Lá xơ xác mang nỗi buồn biệt xứ,

Thu chưa sang, đã sớm tự thay màu.

Người bạc đầu thao thức chuyện ngàn sau,

Đêm vất vưởng trên nhánh cầu thưa nhịp.

                  

Trần Văn Lương

 

(Phạm Hoài Việt chuyển)

 

                  

◘ TRẦN VĂN SƠN: Tù Về Ta Ngư - Tiều - Canh - Mục

 

Tù Về

Ta Ngư - Tiều - Canh - Mục

 

 

1. Bỏ Rừng Xuống Biển

 

Xưa tù biệt xứ

khổ sai Nam Hà

nay làm ngư phủ

câu mực Kê Gà

 

nhịp chèo sóng vỗ

trời biển bao la

thuyền trôi theo gió

tìm bóng thiên nga

 

ta trôi theo gió

biết đâu là nhà

 

 

2. Ðốn Củi

 

Nắng cháy da

cát phồng chân

còng lưng cõng củi

nuôi thân sống còn

 

 

3. Làm Ruộng

 

Bạn ta làm hiệu trưởng

giúp ta làm cai trường

ta cười phun nước miếng

cám ơn "đồng chí" thương

 

thà xuống đồng cày ruộng

còn hơn làm cai trường

 

 

4. Cỡi Trâu & Lên Rừng làm Rẩy

 

Vắt kiệt tôi

cửa đời chưa mở

mục tử cỡi trâu về

đứng - đợi

 

Cõng con dắt vợ lên đồi

phá rừng làm rẩy cất chòi tịnh tâm

vợ con tắm vũng trâu nằm

lưng gùi tay rựa quanh năm cuốc cày

 

đầu trần chân đất hôm nay

mai sau rồi cũng bóng mây lưng đèo

 

 

Trần Văn Sơn

 

(Bai Chuyen)



ani_lacosuongroi.gif

Người tình Quê hương

 

Người tình Quê hương

 

Chẳng nơi nào đẹp bằng quê hương ,

Từ thuở lênh đênh vạn nẻo đường ,

Thầm dặn lòng mình đừng ray rứt ,

Mà niềm thương nhớ cứ vương vương ...

 

Kể từ cách biệt quê hương cũ ,

Mây trắng phiêu bồng giăng núi sông .

Ngày tháng pha màu lên mái tóc ,

Từng phen tô lại cũng bằng không .

 

Nơi xứ lạ làm người khách lạ ,

Giữa những canh khuya đối bóng mình ,

Để thấy hồn tràn cơn biển động ,

Có gì đau xót nhói trong  tim .

 

Trời đất mang mang một cõi sầu ,

Bên ngoài lớp lớp tuyết rơi mau ,

Gió lay lắc cành phong trụi lá ,

Lạnh buốt hồn ta thấm nỗi đau  !

 

Mấy chục năm rồi nơi viễn phương ,

Làm thân di điểu biệt quê hương ,

Mai mốt cảnh đời thay đổi sắc ,

Trở lại quê xưa có tủi buồn !

 

Mong thấy ngày về thăm chốn cũ ,

Cảnh mến , người thân vẫn đợi chờ ,

Mừng kẻ hồi hương từ viễn xứ ,

Mang về cố lý một hồn thơ .

 

Quê hương với ta như người tình ,

Thời gian nào xóa nét tươi xinh !

Ở đây hoa lệ mà ta thấy ,

Dinh thự , lâu đài như mỏng manh .

 

Vắng ta rồi , ai đó buồn không ?

Khoé mắt nào vương giọt bụi hồng ,

Để những đêm đông nhoà ngấn lệ ,

Cho tháng năm dài cứ nhớ nhung !

 

Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ

 

Nắng Lạc Chiều

 

Nắng Lạc Chiều

 

Ta lạc quê nhà em lạc ta 

Như ve lạc phượng kiếp ta bà 

Như thơ lạc điệu vần gieo lạ 

Nhưng nỗi đau người đâu đã xa  

 

Nửa bến sông mê còi cọc mẻ 

Ta về xây lại góc đìu hiu 

Chờ ai trăng bỗng khêu đèn nhớ 

Hay kiếm giùm ta nắng lạc chiều ? 

 

Trăng lạc ngày cho đêm lạc nắng 

Bốn mùa sao đủ bốn mùa chia 

Người chia sông núi ta chia nhớ 

Chia Ðảo đang buồn trên biển kia  

 

Nhược Thu

 

1dencaytim.gif

Con Sẽ Về

 

Con Sẽ Về ..

 

Mai tôi chết thắp giùm tôi ngọn nến

Cỗ quan tài khắc hai chữ "Việt Nam"

Và đừng khóc, đừng nói lời đưa tiễn

Để tôi đi thanh thản giữa thu ngàn

 

Tôi hứa sẽ, vâng, sẽ về đất Mẹ

Dẫu trăm đường, dù vạn nẻo chông chênh

Và sẽ đến, đến thật gần, bảo khẽ

Rằng "Mẹ ơi, con đã đến .. an bình !"

 

Từ loạn lạc trải bao mùa nắng hạn

Giòng chia đôi hai nhánh rẽ mù tăm

Tôi vẫn nhớ, vẫn khát khao tâm khảm

Được nhìn Me, dù là chỉ một lần !

 

Ngày chia cách tuổi vừa tròn mười sáu

Tuổi trăng rằm còn ướt mộng ca dao

Tóc còn thắm, còn thơm mùi thạch thảo

Và hồn trai còn nặng chí anh hào

 

Thuyền nhổ bến, tôi theo đoàn bỏ xứ

Đi thật xa .. Về đâu nhỉ ? Nào hay !

Thân chỉ biết phó dòng theo cuộc lữ

Nẻo mù khơi xa tít tắp mây bay

 

Đi để thấy những mảnh đời oan nghiệt

Đồng bào tôi vất vưởng giữa biển Đông

Người bị hiếp, kẻ bị điên, bị giết

Trôi lênh đênh như lạc phách, vong hồn

 

Đi để hiểu, thấm nhuần câu "tỵ nạn"

Kiếp "thuyền nhân" đây đó sống lất lay

Mã-lai Á, Phi Luật Tân, xứ Thái

Tân Gia-Ba .. muôn hải đảo lưu đày

 

Đi để biết giá "Tự Do" phải trả :

Là nhục nhằn, là đói khát, thương đau

Sống tạm bợ trên những vùng đất lạ

Mơ ngày mai được hạnh phúc, sang giàu

 

Để được thế, người không ngừng cố gắng

Đem hai bàn tay trắng tự mưu sinh

Đội mưa nắng, dầm tuyết sương chẳng quản

Dốc mồ hôi, tài sức để vươn mình

 

Bằng nỗ lực, lòng quyết tâm sắt thép

Óc cần cù, trí nhẫn nại vô biên

Người đã đạt đích đời thường nhắm đến

Chỉ hiềm chưa .. gặp lại bóng Mẹ hiền !

 

Vì tranh đấu cho quê hương xứ sở

Có Nhân Quyền, Dân Chủ lẫn Ấm No

Người đã thệ, nhủ dặn lòng muôn thuở

Sẽ về khi non nước đổi thay cờ

 

Hoặc đền đáp lúc xuôi tay, nhắm mắt

Ngày hồn thôi quay quắt mộng Kinh Kha

Đời chấm dứt kiếp viễn du lưu lạc

Về thong dong yên nghỉ giấc quê nhà

..

 

Mai tôi chết thắp giùm tôi ngọn nến

Cỗ quan tài khắc hai chữ "Việt Nam"

Và đừng khóc, đừng nói lời đưa tiễn

Để tôi đi thanh thản giữa thu ngàn

 

Tôi hứa sẽ, vâng, sẽ về đất Mẹ

Dẫu trăm đường, dù vạn nẻo chông chênh

Và sẽ đến, đến thật gần, bảo khẽ

"Mẹ Việt ơi, con đã đến .. quê mình."

 

Vntvnd

(Nguyễn Văn Ðông chuyển)

 

website counter