* CHỚM THU
Mưa rơi nhè nhẹ lá rung rung
Mới chớm thu sang, hạ cuối
cùng
Mây trắng, trời cao trôi thảm bạc
Lá vàng, đất rộng dệt hoa nhung
Chim sâu run rẩy co đôi cánh
Én biển liệng bay lướt vạn
trùng
Tiếng gió đu đưa như tiếng nhạc
Còn nghe tí tách hợp từng cung
(Võ Đình Tiên)
* Thu sầu
Con sóc chuyển cành hoa lá rung
Xạc xào ... âm vọng chốn vô
cùng
Rừng phong lá đổi màu vàng
úa
Núi biếc mây che mảng nhớ nhung
Hoa tím ven sông mờ sắc tím
Cánh chim trời Hạ khuất muôn
trùng
Thu ơi ! ngày
tháng buồn hiu quạnh
Khúc hát "Ân Tình" đã
lạc cung !
(Mimosa)
* CẢNH THU
Gió chỉ hiu hiu lá khó rung
Cảnh thu man mác nhớ khôn cùng
:
Tâm tư vàng vọt hơn mầu cỏ
Ý tứ ngổn ngang kém mịn nhung
Ghế gỗ tắm mưa sầu lớp lớp
Hàng cây gội móc hận trùng trùng
Ước gì nghe khúc Nam Ai vãn
Thê thết trầm trầm nhạc ngũ cung
(Lạc Thủy ÐỖ QUÝ
BÁI)
* Thu Nhớ
Gió thoảng rừng thu
lá nhẹ rung,
Chạnh lòng lữ khách đến
Vô cùng.
Trăng khuya nhớ Nước, sầu
vương đọng.
Nắng sớm mong Nhà, não nhớ
nhung.
Ngày đến vang
vang lời góc phố,
Đêm về văng
vẳng tiếng côn trùng.
Ngoài trời mưa
rơi, buồn man mác,
Mặc khách
đơn phòng, khẽ mấy cung.
(Joseph Duy Tâm)
* Lá
Thu
Chiếc lá vàng
rơi bởi gió rung
Nỗi đau lìa cội biết ai cùng ?
Mưa thu vùi dập thêm
tan tác.
Lá hỡi về đâu ngập nhớ nhung !
Lữ khách chạnh lòng thương chiếc
lá
Quê hương giờ cách biệt ngàn
trùng
Bao giờ về lại gian nhà cũ
Nắn phím đàn xưa bậc ngũ cung.
(Việt Hải sfsu)
* Đêm thu
Rặng liễu lồng trăng ẩn hiện rung
Hương đêm ngào ngạt tỏa
khôn cùng
Vì sao lấp lánh nghiêng trời mộng
Cô gái mơ màng khép mắt nhung
Đã khuất thiên tình xa vạn
dặm
Đành ôm nỗi nhớ cách nghìn
trùng
Lênh đênh điệu hát ru con vọng
Thức tỉnh vương hoài chốn
nguyệt cung
(Mộc Lan)