Lời Cầu Cứu của
Một Thương Phế Binh VNCH (From: Van Thanh Tran) Kính gởi quý mạnh thường
quân của World Life Foundation, Tôi tên là: VŨ QUÍ PHI sanh năm
1953. Hiện cư trú tại số: 27/5B, đường
Trần Văn Mười, ấp: Xuân Thới
Đông 2, xã: Xuân Thới Đông, huyện:
Hóc Môn, Sài Gòn, Việt Hiện nay tôi đã có gia đình,
vợ tôi là: Nguyễn Trần Kim Khanh, sanh năm
1956 cũng bị cụt 2 chân do bị pháo
kích lúc 7 giờ sáng ngày 30/4/75 tại Cổng
bà Sếp, Hòa Hưng. Vợ chồng tôi
được 2 cháu 1 trai và 1 gái, cháu
trai hiện đang học năm 4 tại ĐH Nông
Lâm ngành cơ khí bảo quản chế biến
nông sản thực phẩm, cháu gái học
năm 2 tại trường Tín Học ngoại ngữ.
Gia đình tôi đã ở nhờ nhà mẹ
vợ 20 năm ở phường 12 Tân Bình,
và mới về Hóc Môn ở được
4 năm nay. Vì hoàn cảnh 2 vợ chồng đều
tàn tật và phải nuôi 2 cháu ăn học
nên tôi viết đơn này gởi đến
World Life Foundation cùng Quý vị Mạnh Thường
Quân có lòng hảo tâm cho tôi xin chút
ít tài chánh để lo cho 2 cháu ăn học.
Tôi xin thành thật cám ơn và kính
chúc Quý vị luôn được mạnh khỏe,
bình an và thật nhiều Hạnh
Phúc. Trân trọng kính chào. TPB Vũ Quí Phi 27/5B, Trần
Văn Mười Ấp: Xuân Thới
Đông 2 Xã: Xuân Thới
Đông Huyện: Hóc
Môn, Sài Gòn Việt ĐT: 7108631 Nhà báo Văn Quang
đã viết về: Hai vợ chồng cùng cụt Tôi lần lượt bắt chuyện
từng người. Tôi đã gặp ngay một cú sốc.
Anh bạn sống giữa “hoang đảo”
mà tôi cho là khổ nhất vẫn chưa
là khổ nhất. Còn có
anh bi đát hơn. Đó
chính là người đồng đội ngồi
gần tôi. Anh Vũ Quý Phi (Số
quân 73/136629) trước đây thuộc Tiểu
đoàn 1/33- Sư đoàn 21BB. Hai
vợ chồng cùng cụt cả hai chân. * Anh Phi bị thương tại mặt
trận Long Mỹ, Chương Thiện ngày 23-12-1974. Sau đó bị
cưa cụt cả hai chân. Còn người
vợ anh là chị Nguyễn Trần Kim Thanh, bị
pháo kích đúng vào sáng ngày
30-4-1975 tại Hòa Hưng. Hiện nay cả hai anh chị
ở tại số nhà 27/5 Trần Văn Mười,
ấp Xuân Thới Đông 2, Xã Xuân Thới
Đông, Hóc Môn. TP. Sài
Gòn. Bạn đọc thử tưởng tượng
xem trong hoàn cảnh ấy họ sống như thế
nào ? Lê đi
bán vé số và làm bất cứ
cái gì có thể kiếm được
ngày hai bữa cơm. Câu chuyện
anh kể với tôi vắn tắt lắm, nhưng ẩn
chứa quá nhiều cơ cực. Hai
người, bốn cái chân cụt nương tựa
vào nhau, âm thầm trong cái ngõ hẻm
sâu thẳm, cũng chẳng khác nào một
hoang đảo. Nhưng bù lại họ
có một tình yêu nồng nàn như
trên cõi đời này chỉ còn có
2 người với nhau, hiểu nhau đến từng
cái nhìn, từng giọt nước mắt.
Nhất là khi đau ốm, họ giấu
nhau, không ai dám nói với ai. Nhưng rồi
chỉ cần nhìn cái dáng mệt mỏi, chống
hai tay mà đi của nhau là họ
hiểu hết. Người nọ giành đi kiếm
ăn thay cho người kia. No
đói đối với hai vợ chồng dường
như không còn ý nghĩa gì nữa. Tình yêu và nỗi khốn khó cứ
hòa quyện vào nhau làm lẽ sống.
Anh Phi nói với tôi: - Chúng em khổ
nhưng không bao giờ quên những ngày đi
chiến đấu. Nhớ đơn vị, nhớ đồng
đội lắm anh ạ. Giá mà … Anh bỏ
lửng câu nói ở đấy. Dù có là nhà tâm lý học
tài tình đến đâu, tôi cũng
không thể hiểu nổi thật sự anh ấy
ước mong gì. Bạn thử
đoán xem. Có lẽ một hôm nào
đó tôi phải đến thăm để hỏi
xem anh chị ấy ước mơ điều gì
TIẾNG KÊU TRẦM
THỐNG @@@ FRANCIS KHUC viết: Thưa niên trưởng Giao Chỉ, quý
thân hữu và những bạn bè đang
có cơ quan truyền thông trong tay: Ðây là thư kêu cứu của người
bạn thân chúng tôi, bạn học từ thuở
còn thơ hồi trung học, đây là anh
nhà văn NGUYỄN THỤY LONG,
tác giả LOAN MẮT NHUNG từng bị
kìm cặp bao năm tù đày và nay gặp
thêm cảnh khó khăn. Xin các bạn vì tình nghĩa,
vui lòng tùy nghi lên tiếng. Rất đa tạ Note: forwarded message attached. Francis Khuc, VAI O & I Project Coordinator Editor, Nguoi Viet (773) 989-6159 - Fax: (773)728-0497 website: www.hnvi.org @@@ NGUYỄN THỤY
LONG viết: Khúc Hữu Chấp thân mến, Lâu rồi tôi không liên lạc với
bạn, hiện nay nhà tôi bị đập
phá, do bọn côn đồ được
chính quyền địa phương dung dưỡng.
Tôi làm đơn cầu cứu khắp nơi,
các cấp chính quyền, kể cả báo
chí, nhưng vẫn không được giải
quyết gì cả. Riêng phường 7 quận
Phú Nhuận tôi gửi đơn thứ 1 thì
nó nhận, đến đơn thứ 2 (ghi ngày
2-7-2007) thì không nhận, tôi xin gặp chủ
tịch phường nó không cho. Bọn côn
đồ CHXHCN hăm dọa hành hung thuê xã
hội đen thanh toán tôi và cả gia
đình. Tôi rất uất ức
mà không làm gì được chúng.
Tôi đã kêu cứu ra hải ngoại,
cộng đồng người Việt. Rằng ở
đây không có nhân quyền và tự
do, tôi là người của chế độ
trước bị nhà nước trù dập, kỳ
thị nên đơn thưa của tôi không
được nhà cầm quyền VN giải quyết.
Ðây là
lời tôi cầu cứu, tôi nhờ bạn
và đồng bào cộng đồng người
Việt lên tiếng cho tôi. Mong bạn phổ biến cho, điều
mơ ước duy nhất của tôi hiện nay
không muốn sống trong đất nước CS
này nữa, tôi phải ra đi, đến một
xứ sở nơi nào có nhân quyền
và tự do. Bạn lưu ý giùm tôi
chuyện này, bây giờ tôi không thể
nào sống chung với CS được
nữa, nhờ bạn và cộng đồng người
Việt vận động để cho tôi và gia
đình thoát khỏi
ngục tù mà tôi
đã chịu suốt 32 năm. Bây giờ
đầu óc tôi thật rối ren, muốn
nói với cậu nhiều, tôi cũng
không nhớ gì, tôi gởi kèm theo đây hai cái lá đơn gửi
nhà nước nhưng không nơi nào giải
quyết, để cậu biết rõ hơn về
chuyện nhà tôi. Thân mến NTL @@@ NGÔ MINH HẰNG viết: (Cảm xúc nhân đọc lá thư của nhà văn Nguyễn Thụy
Long gởi cho bằng hữu được đưa
lên Net. Lá thư của ông tố cáo rằng
căn nhà cửa ông bị đập phá
và giới hữu trách địa phương lại
dung dưỡng bọn hung đồ. Uất ức,
ông làm đơn thưa, đơn của
ông không nơi
nào nhận và giải quyết. Vì thế,
ông phải gởi thư cho bằng
hữu ở ngoại quốc để cầu cứu. Lá thư của ông là tiếng kêu
trầm thống không chỉ của riêng ông
mà còn là của bao triệu lương
dân Việt Nam vô tội, cùng hoàn cảnh,
đã và đang phải sống đau
thương dưới chủ nghĩa độc
tài, vô nhân tính là Đảng Cộng Sản Việt
Nam- Xin gởi đôi dòng cảm xúc đến
đồng bào Việt Nam mọi giới, mọi lứa
tuổi, trong và ngoài nước , xin riêng chia
sẻ nỗi oan hờn của người dân Việt
với nhà văn Nguyễn
Thụy Long) Đọc thư của Nguyễn
Thụy Long Nghe tim nhỏ máu, nghe lòng
xót xa Kể từ mất nước, tan nhà Đời dân nước Việt rất là
đau thương Nào vùi xương trắng trùng
dương Nào đi lưu lạc tha phương, bốn trời Nào miền rừng núi xa xôi Người đem cũi sắt giam
người. Thảm
chưa !? Nào kinh tế mới nắng mưa Mưa thừa mục đất, nắng thừa
cháy lưng Lam sơn chướng khí hãi hùng Đất cằn đá sỏi, cỏ rừng
xác xơ Mộng đời từ biệt tuổi mơ Giang sơn đỏ một màu cờ, tang thương ! Nông thôn mất ruộng, mất vườn Thị thành, nhà cửa, tỉnh, phường
tịch thu ... Quê hương bỗng hóa ngục tù Ba miền đất nước mịt mù hờn
oan Ngất trời kẻ oán, người than Sửa sai, nhưng sửa lại càng sai
thêm ! Và rồi giữa cảnh trời đêm Tiếng kêu trầm thống vang lên, vỡ òa ... Tiếng kêu: đảng cướp phá
nhà Người kêu họ Nguyễn, tên là Thụy
Long ! Tiếng kêu oan khốc, não lòng Mong ai tháo cũi, sổ
lồng giùm ai Tiếng kêu vang tận
nước ngoài Nghe như triệu tiếng
u hoài oan khiên ! Hỡi ta ! toàn quốc ... ba miền
... Đứng lên đập
nát bạo quyền, cứu quê ! Để thôi
đau khổ não nề Mất vườn ruộng,
mất sơn khê, mất nhà... Đứng lên ta tự
cứu ta !!! Muôn lòng
chính nghĩa, gian tà phải tiêu !! (Ngô Minh Hằng)
|