THƠ
HỌC TR̉ THỜI CHIẾN @@@
NGƯỜI XẺO RÔ (LNH) viết: Chị HS & Huynh NMT thân
kính; Đây là một bài
thơ của một Đồng Môn Kẹp Tóc của chúng
ta. Nếu tính theo thời gian th́ năm nay "cô ấy"
khoảng 47, 48 tuổi. 30 năm trước mà làm một bài thơ
như vầy. Bây giờ không biết cô ấy ở
đâu, có c̣n làm thơ hay không? (.. Bởi vậy có
lần, tôi theo vô tận Xẻo Rô, ra tới vàm sông Cái
Lớn, đứng ngó cho được con sông đă
chảy vào huyền sử. Ở đó một cô học tṛ
đọc cho tôi nghe mấy câu thơ làm tặng
người bạn đă bỏ đi theo phía bên kia. "Cũng như anh
rồi một ngày bỏ phố. Tôi sẽ về t́m
uống giọt phù sa. Hăy dành sẵn nghe anh căn nhà
nhỏ. Nh́n ra ḍng sông Cái Lớn bao la .. Hăy dành sẵn cho tôi
bờ Cái Lớn.Với khóm lá xanh và tiếng đàn ngùi.
Ngày tôi về, xin anh đừng han hỏi. Ngoài phố ḿnh
độ ấy có ǵ vui". Học tṛ tôi mười tám tuổi làm thơ
đă buồn như chinh phụ. ) Trích từ "NGHỀ
THẦY" Của Thầy Cao Vị
Khanh. Sông Cái Lớn ở ngay
nhà H. Theo tinh thần bài thơ, Chắc nhà Cô ở
Xẻo-Rô, Tắc Cậu, hay Miệt Thứ. Vậy
mà H không biết một người làm thơ tài hoa
như vậy. Thật đáng tiếc. (Lần này về thăm
nhà H phải ráng t́m cho ra mới được) - Nếu thấy
tiện, đề nghị chị dán trên RGTNNT. Biết
đâu cô ấy đọc được, Web RGTNNT sẽ
có thêm một cây bút thơ rất là NGẦU. =================================================== Thơ học tṛ thời
chiến Tác giả: Một
người học sinh trường trung học
Nguyễn-Trung-Trực (Rạch Giá) Thời gian: Trước
năm 1975 Người chép lại:
Cao Vị Khanh Nguồn: Thư
Quán Bản Thảo tập
Một tháng 10, 2001 Lớp mười
một, mười hai, trường trung học Nguyễn
Trung Trực ở Rạch Giá, những năm 72,73,74.
Buổi sáng vào lớp nhiều lúc thấy những chỗ
ngồi bỏ trống. Giở sổ điểm danh, ḷng
chợt buồn ngang khi đọc tới mấy cái tên
vắng mặt. Học tṛ trai, đứa tới tuổi
bị gọi động viên, đứa về quê rồi
"mất tích". Học tṛ gái ngồi lại
đó, buồn xo... Em 17, 18 tuổi làm thơ
ngại ngần đưa tôi đọc. Thơ buồn
như khuê phụ oán. Đọc xong tôi cất lại,
rồi quên. 30 năm sau, thầy tṛ
không gặp lại một lần. Hôm rồi t́nh cờ
lục chồng sách cũ mà người nhà mang qua năm
ngoái, bỗng thấy lọt ra một manh giấy ố vàng. Giấy vở
học tṛ có những đường kẻ ô đă mờ
và những gịng mực tím viết rất non tay. Chép lại
mà không nhớ được tên cô học tṛ làm thơ
năm đó. 30 năm nay em có c̣n làm
thơ ? Nếu có làm chắc cũng không vui hơn 30 năm
trước. (CAO VỊ KHANH) * Tiếng đàn và
người về bên bờ Cái Lớn Cũng
như anh rồi một ngày bỏ phố Tôi sẽ về t́m
uống giọt phù sa Hăy dành sẵn nghe anh
căn nhà nhỏ Nh́n ra ḍng sông Cái Lớn
bao la Từ anh đi
trường của ḿnh vẫn đẹp Hoa ngày xưa thêm tím
thẫm ngậm ngùi Đời quanh quẩn
triền miên như sóng vỗ Không ǵ buồn mà cũng
chẳng ǵ vui Tôi lớn lên như anh
ngày tháng cũ Bơ vơ trông ngày tháng
vụt qua thềm Buồn tự hỏi
rồi làm rong phiêu bạt Hay suốt đời
ngụ măi bến bờ êm Và anh ơi, sáng nay
buồn thảm quá Tôi đứng nh́n ngơ
ngác xác hoa phai Ôi sáng nay sao trùng
dương lặng gió Không vọng về đây
xóa tiếng bao người Tôi thèm ngủ dưới
chân thềm rêu nhạt Ôm cuộc đời
lạnh lẽo giữa buồng tim Không ai chắp cánh
bằng lăng tan tác Hàn mất dùm tôi khe
rỗng muộn phiền Hăy dành sẵn cho tôi
bờ Cái Lớn Với khóm lá xanh và
tiếng đàn ngùi Ngày tôi về mong anh
đừng han hỏi "Ngoài phố ḿnh
độ ấy có ǵ vui?" Em đâu
đó đọc lại có thấy ngậm ngùi ? ====================================================
T̀NH
BẠN ĐỒNG .. RUỘNG ! @@@
NGƯỜI MIỆT THỨ viết: Thân
gởi Lê Nguyên Hạnh, (Người Xẻo .. Cá .. Rô) Nhiều
năm qua rồi, cũng như Nguyên Hạnh đă viết
.. có nhiều lớp bụi phủ mờ mọi sự
việc, nhưng tâm hồn con người có khác, là khi ai nhắc đến những
thân thương ngày cũ, dù ḿnh có là sắt .. nguội
cũng phải chạnh ḷng nhớ lại thuở xưa.
Ngoại trừ ḿnh không muốn nhắc về
dĩ văng. (dân ruộng có ǵ đâu mắc cở, phải
hông nà). Chớ thật ra trong tâm tư của mỗi
người đều có dấu hằn trong quá
khứ. Nói cách khác là ngăn tủ có khóa hễ
muốn mở ra là nó chạy ra như sao trên trời,
như cỏ .. Nước Mặn mọc ở ruộng
đồng Miệt Thứ. Người có tâm hồn th́ ít
ai quên được, phải không Nguyên Hạnh. Kỷ
niệm th́ nhiều, con người th́ không .. chịu
nhớ dai. Nhưng nếu nói tới những ngày tháng thi tuyển
vào Công lập th́ ít ai quên lắm. Thật
ra tôi có hai lớp bạn, thứ nhứt, lúc ở
Tiểu học (cho tới lớp Nh́), tôi học chung
với các anh: Quắn, Anh Hưng, (Con, cháu Thầy Nhành
dạy Thể Dục Thể Thao đó) Anh Nhơn, Anh
Hiệp (nick name là Há) Anh Tài (Sừng) cho tới lớp Nh́.
(lúc đó tôi ở đường Hàm Nghi). Nhưng
v́ hoàn cảnh gia đ́nh xảy ra .. bất ngờ, măi 2
năm sau, tôi mới thi đậu vào NTT, (dời
về ở Lâm Quang Ky) lớp
ĐỆ THẤT 4 đầu tiên của NTT đó (h́nh
như là niên khóa 1960-1961 th́ phải). Lớp Thất 4, phân
nửa Nữ, nửa Nam, giống như Thất 3,
nhưng Thất 4 là lớp Anh Văn. Tóm
lại, NTT lúc đó chỉ có 4 lớp Đệ Thất: Thất 1, Pháp văn, toàn nữ,
Thất 2 Pháp văn, toàn Nam, Thất 3 nửa Nam, nửa
Nữ (Pháp+Anh ) Thất Tư
nửa Nam, nửa Nữ (Anh Văn, v́ vậy tới
giờ Sinh Ngữ Lớp Thất 3 ai học Anh văn
chuyển qua học chung với Thất 4). Hai lớp
Thất 3 và 4 nằm sát hàng rào kế nhà thương (Bán
Công Lâm Quang Ky) dăy đầu. Thất 1 và 2 th́ nằm dăy
giữa nh́n ra sân cờ (Trường NTT cũ, sau nầy
là Trường Nữ, sau khi có Rạp Hát Nghệ Đô). Tôi
chỉ học có 2 năm Thất, Lục tại NTT. Sau
đó lên Sài g̣n học .. nhảy .. c̣ c̣ cho kịp
tuổi (già .. khú) của ḿnh. Cho nên sau nầy (1968) Lớp
Thất 4 có mấy người bạn cùng lớp ngày
xưa, sau khi đậu Tú 2 lên Sài g̣n học, gặp
lại nhau th́ lúc đó tôi đă là .. Sanh viên năm thứ 2
rồi. Thật
ra, tôi đă rời xa trường xưa lớp cũ vào
những năm đầu của Trung Học (sau 2 năm
Thất, Lục) nhưng kỷ niệm th́ không hề phai
trong ḷng người ..
Miệt Thứ. Có
cái ǵ cao đẹp hơn t́nh bạn đồng môn
(đúng nghĩa của chữ bạn) lúc tuổi thơ.
Tuổi học tṛ, lúc chưa biết tranh danh
đoạt lợi, chưa biết bước qua xác người để
kiếm .. Đô la , lúc c̣n chia nhau từng miếng
kẹo kéo, nửa vắt nước đá bào của Anh
Xây, lúc c̣n đập đáo trước
cổng Chùa Bà (góc đường Thành Thái +Hàm Nghi, ngang
cửa nhà Bác sĩ Nam, nhà Lư Minh Hào nằm sau dăy BS Nam). Không
nhắc lại th́ thôi, nếu nhắc lại th́ nó hiện
ra trước mắt .. dù đă gần .. nửa Thế
kỷ rồi ! Anh
Hạnh có biết không, lúc lớn lên, có mấy đứa
bạn ở ruộng cùng nhau đi học trên chợ,
(Trong số đó có một tên mất tích năm 1975)
không gặp mặt nhau một thời gian dài .. T́nh cờ
lại gặp nhau nơi xứ lạ quê người,
kể cho nhau nghe về đoạn đường đi
qua, kể về dĩ văng, kể về chuyện những
ngày .. xưa thân ái. Kể
về thằng A, con B .. v.v. .. Rồi sau đó, lại chia
tay trong nuối tiếc .. (cũng v́ mấy chữ TỔ
QUỐC & TRÁCH NHIỆM, trên cái nón lá .. bài thơ). Xin
kể cho anh Hạnh nghe một chuyện cũ mà tôi không
bao giờ quên .. Khoảng
1969, tôi đang nằm trong Quân Y Viện Duy Tân (Đà
Nẵng) đang chập chờn thả hồn về ..
Rạch giá. Bỗng có ai vỗ nhẹ lên tay ḿnh, mở
mắt ra nh́n, thấy một thằng bạn .. ngày xưa
cùng học lớp .. Ba, nhà nó ở đường Quang
Trung nối dài lên Chùa Phật Lớn đó (quá lâu, không c̣n
gặp lại, nên tôi không muốn nhắc tên, nhiều khi
nó đang làm .. chức sắc ǵ .. th́ khổ cho nó). Khi
thấy tôi mở mắt ra, nó hỏi: -Mầy
có sao không? Bị nặng nhẹ? Nh́n nó, mà vui .. trong cơn
đau. Tôi hỏi nói: -Sao
mầy biết tao nằm đây? Nó trả lời: -Tao
được lịnh tăng viện cho trận đánh,
mà tao biết là có đơn vị của mầy tham
dự. Tao c̣n biết là đơn vị của mầy
bị lỗ nặng, tao lo quá, không biết mầy
ra sao cho nên tao hỏi thăm. May sao gặp một tên lính
trong đơn vị của mầy, nó nói tao nghe, cho nên tao
mới tới đây thăm mầy. Qua câu nói chân t́nh
của một thằng bạn
ngày xưa, tôi thấy như cơn đau của ḿnh
.. giảm đi phân nửa. Tôi
an ủi nó: -Tao
không có số chết yểu đâu, mầy đừng lo!
Hàn huyên một lúc, nó phải trở về đon vị
của nó. Sau đó chúng tôi không c̣n gặp nhau nữa .. cho
tới bây giờ. Một
chuyện khác, thống thiết vô cùng là lúc ra miền Trung,
t́nh cờ gặp lại nhau nơi .. đất cày lên
sỏi đá, nhưng tôi với anh KHÔNG PHẢI
người xa lạ .. cho nên t́nh thân thương ngày cũ
lại bộc phát .. dữ dội ..Và chúng tôi coi nhau như
t́nh thâm thủ túc, rồi sau đó, có những thằng
bạn.. nằm trên tay ḿnh .. nhắn những lời
trăn trối sau cùng gởi về cho thân nhân, bè bạn
nơi quê cũ làng xưa .. với nụ cười ..
thật dịu dàng, thật thân ái nhưng cũng thật
đau thương .. Có ai trong cảnh đoạn trường
mới .. hay V́
vậy đối với tôi, chữ bạn nó ..
NẶNG .. như 5 tấn .. bông g̣n, cho nên ít khi nào tôi dám ..
khiêng nó đi .. lộn chỗ lắm. Nó nặng thấy
mồ luôn vậy đó Hạnh à ! Anh
Hạnh ơi, nếu viết một hồi nó sẽ thành
.. chuyện dài .. Nhân Dân Tự Vệ luôn, rồi th́ HỒNG XÍ MUỘI ..
rầy rà NMT là hay viết ṿng vo .. Tam Quốc .. Chí ..
Diễn Nghĩa. Hồng Muội kêu NMT phải VẮT nước
CỐT không hà. Vậy xin phép
anh, cho Người Miệt Thứ .. ngưng ngang tại
đây nghen. Thân
ái PS: Tôi có đọc thơ của LNH, thơ có ư nghĩa và rất có .. tâm hồn.
@@@ LÊ NGUYÊN HẠNH
(NGƯỜI XẺO RÔ) viết: Anh Người
Miệt Thứ thân kính; Dù chưa được gặp anh lần nào,
nhưng đọc thư anh,
H cảm thấy như ḿnh đă quen thân với nhau
tự hồi nào. Ngoài t́nh đồng hương và đồng môn ra, chúng ta c̣n có
một thứ t́nh khác mà người thành phố không có,
đó là t́nh Đồng .. Ruộng. H đang lan man nhớ tới
một bài cổ thi, trong đó có câu: Thiên lư tha
hương ngộ cố tri Xa nhà ngh́n dặm mà
gặp người thân, c̣n vui sướng nào hơn. Nếu nói theo cách riêng, ư vị của nhà
thơ Vơ Ngô th́ chúng ta đang ở lớp tuổi, .. đêm không c̣n trẻ nữa. Ḿnh đang ở thời
khoảng canh tư, mon men sắp tới canh năm. Thời kỳ trăng mật
với cuộc đời đă xa mất tiêu rồi. Khi đă ra lăn
lộn với đời, chắc là ḿnh khó ḷng t́m
được một người bạn thân, nhất là
bạn thân tới cỡ gọi mày xưng tao. H nghĩ
chỉ có 2 môi trường ḿnh mới có thể t́m
được t́nh bạn loại này. Đó là trường
học và quân trường. Ở trựng học
th́ ḿnh chia kỷ niệm ấu thời thắm thiết
với nhau. Ở quân trường th́ ḿnh chia mồ hôi
với nhau, chia nhau những cốc rượu nồng và
những vần thơ hào sảng, rồi chia máu với
nhau ngoài chiến trường, chẳng có ǵ phải kèn
cựa, v́ danh cũng như v́ lợi, nên t́nh cảm cho nhau
mới gắn bó, thắm thiết, lâu bền. Mới có
thể gọi mày xưng tao ngọt lịm. Đến tuổi này th́ H tin chắc rằng ḿnh không
bao giờ có thể t́m đưọc thêm một
người bạn thân nào nữa. V́ vậy có được
bao nhiêu th́ ḿnh cố gắng giữ cho đẹp với
nhau bấy nhiêu. Năm
rồi H có dịp về thăm nhà, trong một cuộc
họp mặt các bạn học cùng lớp ngày xưa,
khoảng hai mươi người. Có ngựi gần
bốn mươi năm H mới được gặp
lại. Những kỷ niệm ngày xưa được nhắc lại.
Nụ cười luôn đậu trên môi mọi ngựi, nét
rạng rỡ, vui tươi tỏ lộ. Ngồi trong bàn
tiệc mà H ngỡ như ḿnh đang ngồi trong lớp
học ngày xưa vào những ngày giáp Tết. Thầy Cô ngó
lơ cho đám trẻ vui đùa, tṛ chuyện, chọc phá
nhau. Bây giờ nhớ lại buổi họp mặt hôm
đó, H có cảm tưởng ḿnh như một con cá
bị mắc cạn lâu ngày, đưọc ai đó
thương t́nh quăng xuống ḍng sông. Mà lại chính là
ḍng sông một thời tung tăng thuở nhỏ, mặc
t́nh quẫy lộn, thỏa thuê, vui thích. Nếu hạnh
phúc là cái ǵ có thể nắm bắt được, th́
lần họp mặt những cựu học sinh Nguyễn
Trung Trực các lớp Đệ Tứ 2 và Đệ
Tứ 3 (Niên học 1966) vừa qua là lần H được bắt tay hạnh
phúc, trong tiếng cười
oà vỡ của các bạn cùng lớp ngày xưa. Anh viết .. chữ
bạn nó .. NẶNG .. như 5 tấn .. bông g̣n. Anh thật là khéo dùng chữ, 5 tấn bông g̣n hay 5 tấn mây th́
cân cũng đúng năm ngàn kư lô, đâu có thiếu một
ly nào. Anh
NMT ơi. Anh
nhắc đến những người bạn đă hy
sinh trên chiến trường làm H nhớ tới một
người bạn thân đă hy sinh trong trận hải
chiến Hoàng Sa. H xin ghi lại đây, Như một chia
xẻ, như một cảm thông, và như một nén
hương ḷng gởi anh
hồn người quá cố. Tưởng Tiếc Gởi Anh Hồn Ngô-Văn-Ơn Đă chết theo
Hộ Tống Hạm Nhật-Tảo HQ 10 Trong Trận hải
chiến Hoàng-Sa. Binh
biến, thằng bạn thân vừa chết Biển
Hoàng-Sa ngút dậy oan hờn Hồ-thỉ-tang-bồng, hồ thủy táng Thiên
địa man man mồ viễn phương Chẳng
nghĩ có Trời, không tin địa ngục Đời
lênh đênh, chắc hồn cũng muôn phương Về
đây mà uống vài chung rượu Rượu
t́nh thân, tri kỷ vọng tri
âm Bá-Nha
đập vỡ cung hồ nguyệt Đàn
nát tan chưa vừa với nỗi đau Tử-Kỳ
đă chết ai người hiểu Khúc
đàn ḷng u ẩn ngh́n sau Riêng
ta nước mắt t́nh đă cạn Khóc
đời nhau tan hợp tựa chiêm bao Ngô
Văn Ơn đây lời chiêu niệm Là
óc, là tim kết điệu sầu Là
tâm hương thắp chiều Tưởng Tiếc Gởi
bạn ngh́n năm biệt cơi nào Ngô-Văn-Ơn
ly này hăy uống Như
hôm nào cuộc rượu ba thằng Rượu
chảy tràn môi lời tâm sự Mặt
lạ, t́nh quen gặp giữa đường Bằng
hữu tương giao này phút nhớ Ha
hả cười say đốt nỗi buồn Ngẫm
nghĩ mà thù câu định mệnh Ngẫm
nghĩ mà thương đời thủy binh Biển
khơi cơn sóng vô t́nh đó Vùi
lấp đời trai mấy đoạn trường Ta
gơ cốc ca hề Ngô Văn Ơn Thiên
địa man man mồ viễn phương Về
đây mà uống vài chung rượu Rượu
t́nh thâm, Tri kỷ vọng tri âm Ngô
Văn Ơn hề Ngô văn Ơn. (LNH) H rất
thích câu này của anh: .. Các bạn thấy chưa,
văn chương chữ nghĩa của .. tui đă dùng
toàn là danh từ của ..
Miệt Thứ không hà, v́ là gốc dân ruộng mà,
móng.. cẳng (chưn) c̣n ..
đóng Phèn chớ bộ. Từ hồi nào tới bây
giờ, NMT chẳng những chưa một lần chối
bỏ .. đức tin
Miệt Thứ của ḿnh. Anh NMT ơi. Ḿnh
dân guộng th́ nhận ḿnh dân guộng. Ḿnh nhà quê th́
nhận ḿnh nhà quê. Ḿnh là dân guộng gẫy thứ thiệt mà. Làm dân guộng
gẫy mà có thể mang lại niềm
hănh diện cho quư Thầy, quư Cô ngày xưa đă dạy
ḿnh. Có thể mang lại tiếng tốt cho trường xưa, lớp cũ th́ cũng đáng làm lắm chớ, Học
sinh trung học NGUYỄN -TRUNG -TRỰC, sợ thằng TÂY
nào mà không làm. C̣n làm một cách hiên ngang nữa là. H có nhận
được một lá thư thứ 2 của anh, nói
về mùa Xuân, Ngày Tết ở quê người. H cũng
đồng cảm với anh. Nhưng thư này hơi dài
rồi. H xin hẹn anh thư sau. Kính chào anh. Kính chúc anh
cùng quư quyến luôn được an khang TB: Anh
học trên H một hoặc 2 lớp. Anh lớn hơn H.
Cho H xin gọi NMT là ANH và
xưng H nghe. - H
đang ở tiểu bang North Carolina. Anh đang ở
đâu vậy? H mong rằng anh em ḿnh sẽ có duyên gặp
nhau trong một ngày gần
|