TỴ NẠN ! NHỚ .. Nhớ
.. có thể mang đến cho chúng ta niềm vui, hạnh phúc.
Nhớ .. cũng có thể mang đến buồn sầu khổ
lụy cho chúng ta, những người con Việt phải bỏ
xứ mà đi, cắt ruột mà đi .. Sau đây là những
đoạn "meo" của các nhân-chứng-b́nh-thường,
về những-năm-tháng-không-b́nh- thường của một
đất nước điêu linh (khởi đi từ tháng
tư 75): @@@ XO viết: H4C và các bạn: Gởi các bạn vài
h́nh ảnh đảo Bidong và h́nh XO chụp lúc mới lên
đảo làm thủ tục nhập trại. Cái tấm
bảng mang trước ngực ghi vài chi tiết "thân
thế tị nạn": Name: XO BN (Boat Number): KG 0506 (số tàu đi vượt
biên) DOA: 25-03-1979 (ngày đến đảo) DOB: 02-02-1955 (ngày sinh tháng đẻ) Thật ra đă đến Mă Lai khoảng
cuối tháng 2, 1979 nhưng bị tạm giữ ở băi biển gần trại Pulau Besa
trước khi được đưa ra Bidong. @@@ KĐN viết: Hi XO Như vậy mầy
rời VN trước tao khoảng hơn 1 tháng, tao rời
VN ngày 8 tháng 4/79,hôm nay đúng 26 năm và đến
Songkhla,Thái Lan ngày 12/04/79. Nh́n những tấm
h́nh băi biển ở trại BiĐông, nhớ những ngày
ở băi biển Songkhla, nghĩ lại đó là những
ngày thoải mái, không lo không nghĩ ǵ cả, không bận
bịu nợ áo cơm, dù trong túi không có một teng và có
những lúc thèm điếu thuốc không thể diễn
tả được. Cám ơn mầy nhe,
nhờ email của mầy, tao mới nhớ lại hôm nay
đúng 26 năm xa xứ. Chiều nay chắc về làm buổi
tiệc nho nhỏ không biết là để ăn mừng
hay là kỷ niệm cho ngày "tha phương cầu
thực". @@@ H4C viết: XO & KĐN, Tháng Tư nào tao
cũng nhớ ngày tao ra đi là 30 tháng tư năm 1978,
chắc không phải ḿnh tao là nhớ đâu! Ở chung trại Pulau Besa dzí tao
có Minh Nhím, Lâm Quốc Lương đi lên đi xuống
nên cũng đỡ buồn.
Nếu tao biết ở lại VN ăn hối lộ
, bóc lột tự do th́ chắc tao không đi đâu ..
hihihihi .. Thứ Sáu Tào Lao cho
đỡ nhớ quê hương .. @@@ TÚ TỜ viết: Dzị bi giờ anh
H. muốn làm người đi "bóc lột" hở
.. Chỉ sợ ḿnh không "bóc lột" được
mà "bị bóc lột" đó à .. Yeah, các anh
nhắc làm nhớ ghê lắm
những ngày "chờ đợi buồn lâu" ở
trại tỵ nạn. Lúc ấy giống như bị
đi nghỉ hè "dài hạn". Nhưng lúc ấy ḿnh
đâu có tâm ư để thấy "enjoy" sự nhàn nhă
.. Ai lúc đó cũng
trông mong được đi định cư. Nh́n quanh
bốn bề là trời nước mênh mông .. Thân
người xa xứ lúc ấy quả nhiên là "chua
xót" lắm. Nhất là những người ra đi
một thân , một ḿnh .. bơ vơ, bỏ lại
tất cả sau làn nước bạc .. Bùi ngùi thay. Tuy
vậy chúng ta cũng là một trong số những
người c̣n may mắn .. C̣n được ở đây
mà thấy sự tiến bộ của nhân loại .. và có
cơ hội t́m ra người thân bạn bè. Tội nghiệp
cho những người đă ra đi mà không đến
được bến bờ tự do .. Xin đốt nén
hương ḷng cho những người bất hạnh
ấy ! Chúc các anh chị trong quán một
cuối tuần b́nh yên và hạnh phúc. @@@ XO viết: KĐN, H4C, Tao từ Phú Quốc
về RG ăn Tết (khoảng giữa tháng 2, 1979) rồi
nấn ná ở lại RG đi luôn. Đúng như mày nói
đó KĐN, lúc đó trên đảo tao cũng không cảm
thấy lo lắng, nghĩ ngợi ǵ hết mà chỉ nghĩ đến tương lai
dài hàng mấy chục năm (good or bad đều sẵn
sàng chấp nhận nên không mấy quan tâm lắm) đang chờ đón
trước mắt. Có lẽ đó là tâm trạng chung trong
lứa tuổi 20 c̣n độc thân. H4C, MN, Liếng ..
chắc tụi mày rời
Pulau Besa tháng 3, 1979 th́ phải. Lúc bị tạm giữ
ở băi biển gần Pulau Besa, buổi tối, tao, Quân
(em thằng Nhàn hiện ở SJ) và một vài người
liều mạng khác lội qua con sông nhỏ, lén vô trại
Besa để mua hay xin đồ ăn, quần áo,
thuốc lá .. đem về. Lúc đó tao và Quân gặp
được vài người RG trong trại Besa như
Tiến "thịt ḅ" (bạn của Quân), anh Lữ
Hoài Cung (người Minh Lương hay Rạch Sỏi). Có
đêm bị lính canh pḥng Mă Lai bắt được và
bị đánh tơi bời v́ lúc đó tụi tao chưa
được chính thức công nhận cho tạm trú trong
trại tị nạn của Liên Hiệp Quốc. Chúc mọi
người cuối tuần vui vẻ. @@@ H4C viết: XO, Tụi tao rời
trại tháng 01/79 nên không gặp tụi mầy. Tao, MN đến US cùng chuyến
bay ngày 4 tháng 2/79.
@@@ LL viết: Hehehe, Ư của H4C là "bóc" chứ không bị "lột". Nếu ở lại th́ đứa nào cũng ngon lành, hoặc ít nhất cũng 5-7 triệu gửi bên Mẽo hoặc dzô ngồi gỡ lịch bên nhà. Tệ nạn VN ngày nay corruption hơn cả 10 năm về trước. Khủng khiếp lắm, the facts : - Tuyến đường Hà Nội - Hải Pḥng
highway rất tấp nập, một ngày CS Giao Thông thu
tiền under table vị chi cỡ 200,000.USD (info from my Bus
Driver & Tour Guide). - Nhiều đoạn xa lộ và highway từ Bắc
vào Nam bị bắt chạy chậm 30km/hr để canh me
phạt speeding ticket, hôm nào "ế ẩm" cứ cho
Speed Laser bắn te tua và chận xe xét đủ thứ,
lỡ bánh xe ṃn chút là phạt liền (remember : tiền
phạt ít khi có receipts !). Tiếng lóng dân xe hàng : chung 1 chai,
2 chai .. (1 chai = 1triệu VND = 75 USD) - C̣n cán ngố th́ khỏi chê : vào nhà hàng thấy
ăn nhậu là đủ tè. Lương cán bộ cỡ
100 đô 1 tháng chỉ đủ ăn ngày 2 buổi và không
đủ tiền nhà, nhưng chạy xe th́ toàn là Camry
(35,000 USD in VN), Mercedes E-320 (70,000 USD), BMW X50 (80,000 USD) .. Nhà
mua chợ đen để xây khách sạn Mini Hotel trong
downtown Hà Nội, Sài G̣n, .. rộng cỡ 6mx30m, xỉu
xỉu chỉ có USD 1.2-1.8 million cash .. và hàng đắt
như tôm tươi .. giành giết nhau để mua !!! Con cái th́ nhởn nhơ trong khu
shopping như Nortrom bên Mẽo (Diamond Plaza Saigon, Sheraton, ..),
một đôi giày 70-80 đô ..
và họ vào Givral, Brodard ở Tự Do, một ly kem
4-5 đô !!!! Tiền đâu ra hay vậy ? - Bác tài Taxi chở ḿnh vô tiệm cơm b́nh dân Minh
Đức (Bùi Thị Xuân), đa số Việt Kiều
ăn ở đây .. 2
người ăn cỡ 8 đô, bác nói chỗ đó
đắt lắm, tui chưa bao giờ dám vào ăn .. !!!! Người nghèo đi bán hàng rong, bán cà-phê cốc ..
một ngày kiếm được 40 ngàn (= USD 4.0) là mừng .. Cậu em chèo
đ̣ đi vào Chùa Hương, ăn lương Nhà
Nước v́ NN quản lư toàn bộ khu du lịch Chùa
Hương, một ngày chỉ lănh có 20,000 VND (= USD 1.30)
... Giàu nghèo ở VN là thế đó ! Thành ra đi xong cái Tour từ Bắc vào Nam kỳ
rồi, LL này đă cầm ḷng không đậu xài hết kha
khá tiền túi cho những người vô sản không họ
hàng thân thuộc này .. nhưng ḷng vẫn chợt vui
chợt rầu ! My Tao Lao 2 cents
@@@ TRƯƠNG
DẬU viết: Hi các bạn . Nhắc đến
chuyện vượt biển thật là khủng khiếp ,
thập tử nhứt sinh . Tui rời Rạch Giá ngày
21-04-1979 , đi trên con tàu đánh cá dài 23m . Tài công lái rất
giỏi , chỉ 3 ngày 2 đêm là nh́n thấy trại tỵ
nạn Songkhla nhưng vào không được . Nếu vào
được th́ không có chuyện ǵ để nói ,
giống như đi du lịch thuận bườm xuôi
gió. Trái lại tàu bị Hải Quân Thái kéo ra bỏ biển
2 lần trong t́nh trạng máy hư và không có lương
thực . Người trên tàu th́ chật ních , muốn di
chuyển cũng không có chỗ đặt bàn chân . Xác
người chết th́ được quăng xuống
biển . Không biết bao nhiêu lần bị cướp ???
Hết tàu cướp này đến tàu cướp khác . May
thay có một tàu buôn đến cứu , sửa máy và
chỉ đường chạy thẳng vào đất
liền thuộc tỉnh Pattani vào ngày 01-05-1979 . Tỉnh
Pattani là tỉnh tận cùng của miền Nam nước
Thái . Lúc đầu được ở tạm trong
trại chuồng ḅ dơ dáy , măi đến ngày 27-06-1979
mới được chuyển sang trại tỵ nạn
Songkhla . Chúc các bạn
cuối tuần vui vẻ . @@@ LL viết: Anh Dậu, Sao giống y chang
trường hợp của tui vậy ! - Tàu tui nhỏ híu
vừa đủ 40 người depart từ
đường mé biển Lâm
Quang Ky tại Am Ông
Địa, ngày10/6/1979 - Có 2 ngày 2 đêm
tới North Malaysia, giữa đường bị Thailand
cướp 5 lần te tua. - Malaysian Navy kéo ra
biển khơi rồi vào lại, bị kéo nữa ..
tới 3 lần : hết dầu nổi lang thang ngoài
khơi 5 ngày, 4 người chết quăng xuống
biển .. tui nghĩ là tui cũng đă tiêu tùng luôn kỳ
đó rồi .. - May sao trôi tới
biển Singapore, người Tầu đánh cá cho dầu
chạy tiếp vào Malaysia (South) đục tàu ch́m nằm
vạ trên bờ biển hoang 2 ngày, lượm ốc
biển ăn mà sống .. - Cảnh sát Mă Lai phát
giác và bắt về giam ở Sân Vận Động Mersing
cùng với 3,000 người Việt Tị Nạn. Nh́n ra
biển xa xa là thấy đảo tị nạn Pulau Tanga,
nhưng họ không giao cho LHQ .. Ở đây 1 tuần
gặp Nguyễn Hiếu Đạo và gia đ́nh anh của
Phù Kiều Hương .. - Xong 1 tuần
tạm giam, tụi Mă Lai forced people lên tàu đăng kư
(cũ mèm, rục nát và không có máy), chất 600 người
trên mỗi chiếc và tống ra biển : 1 chiếc ch́m chết hết (có thằng ǵ
ở quán sinh tố trước Châu Văn vĩnh viễn
mất liên lạc luôn), 1 chiếc Tây Đức vớt, 1
chiếc trôi tới Indonesia (thằng Đạo vô Indo sau
này đi Mẽo). - Ngày mai là đợt
trục xuất tàu của tui, th́ chiều lại có phái
đoàn Pháp xông vào can thiệp và tuyển đi 40
người định cư nhân đạo cấp
tốc. 40/700 là 1 quota rất
găng. Tui may mắn c̣n giữ giấy tờ nhập
cảnh Pháp du học tự túc năm 1974 (nhưng hùi đó
đi không kịp).. họ chọn tui cho đi ngay và
đưa ra đảo Pulau Tanga làm giấy UNHCR, gặp Ngô
Đông Hoa, Chiến Lê Ngọc, .. ngoài đó. Một
tuần sau th́ tui được đưa về Kuala Lumpur
ở trại chuyển tiếp Canada (có gặp chị
Tố Lang, thầy Nhựt + cô
Đường Năm ..) 2 tuần sau là bay qua Pháp.
Kẹt đó 3 năm sau mới "mu" qua Mẽo. Ôi cả 1
đoạn trường lê lết ! Khủng khiếp và kinh
hoàng ! Chết đi
sống lại ! Bây giờ
tui mới tin là số mạng !
RẠCH GIÁ THỜI
KHAI HOANG .. Mấy kỳ
trước bà con cô bác đă được Wán tui đăi ôi
thôi đủ món cơm , cháo, bún, bánh .. Ăn tưởng
tượng - mắc ngán ! Ăn để mà nhớ -
mắc nghẹn ! Cũng như khi ḍm dzô cái h́nh NHÀ LỒNG
CHỢ RẠCH GIÁ [do bạn xàng xê TRƯƠNG DẬU để
dành từ hồi cố hỉ cố lai] này, thiệt t́nh là
con mắt như muốn .. mít ướt liền một
khi. Bởi d́, cảnh cũng như người, đều
đă đi vào cái tuồng .. ảo hóa hết chọi hết
chơn !!! (Chợ đă bị đập bỏ, người
người tự động bỏ đi luôn). Đi th́ đi,
nhưng chái tim dẫn thắt tha thắt thẻo nhớ d́a
.. nơi cũ, chốn xưa .. Bởi dị, xin
mời bà con lội .. hơi xa, lội ngược d́a Gạch
Giá những năm .. ba má tui chưa ga đời luôn, mà có
ga đời gồi cũng chưa biết nẻo tới đây
đâu, do "su tầm .. da" thứ chiến
của Wán Tào Lao chỉ đường=>XO (hổng phải
"rịu" nổi tiếng thế giới à nha. XO=XE
ÔM). Cũng nhờ hành nghề lái Xe Ôm như dị mà chàng
học hổng biết mấy .. sàng khôn mà nói. Chàng c̣n
chịu khó thức "phia" cho con cái, con đực bú
sữa b́nh, (chắc chắn là chàng dành ghiêng cho ổng bầu sữa kia gồi [nói chín
hiểu bù nghe bà con hihihihi] ..) nên ổng có nhiều
"chiêu" bá cháy ḅ chét lắm. Mời bà con bắt
đầu thăng dô cái thở
(thuở) .. Gạch Giá hồng hoang .. do chàng tuổi
chẻ dzốn dẓng .. XO gồ máy , nhấn ga ..
Bên dưới là trích
đoạn tài liệu lịch sử khẩn hoang
miền Nam của SƠN NAM liên quan đến việc
thành lập tỉnh lỵ RG vào cuối thế kỷ 19.
(XO) CHỈNH ĐỐN TỈNH LỴ RẠCH GIÁ VÀ CÁC VÙNG PHỤ CẬN Chợ Rạch Giá là cơ sở
tốt với giồng cao ráo sát bờ biển, lại c̣n
nhiều giồng đất ph́ nhiêu vùng phụ cận. Quy
chế khẩn đất đặt ra rành mạch, các
tỉnh miền Tiền Giang không c̣n đất tốt vô
chủ khiến nhiều người đổ xô về
Rạch Giá là nơi dễ làm ăn, đặc biệt là
dân từ Long Xuyên đến. Tháng 10/1895, chủ tỉnh báo
cáo về Thống đốc Nam kỳ với ư kiến
của Hội đồng
địa hạt đưa nhiều đề nghị : -Từ vài năm
qua dân số gia tăng gấp đôi. -Diện tích canh
tác tăng hơn 10 lần. -Đề
nghị vét kinh Rạch Giá, Long Xuyên (Thoại Hà) để
tàu Lục Tỉnh từ Sài G̣n đến chợ Rạch Giá ít nhứt là 3
lần trong mỗi tuần như các tỉnh khác. Bấy
lâu, Rạch Giá và Hà Tiên không có chuyến nào trong tuần
(tức là khoảng 10 ngày mới có một chuyến). -Bảo vệ bờ biển Rạch Giá đừng cho lở, bằng cách cẩn đá mà chận sóng biển. Đồng thời, xây một con đê bằng đá chạy ra ngoài biển để vào mùa hạn tàu bè có thể cất hàng hóa (nhưng không thực hiện được). Bấy lâu đường
giao thông từ Rạch Giá lên Sài G̣n khó khăn v́ kinh
Thoại Hà quá cạn,
nhứt là vào mùa hạn. Hành khách từ Sài G̣n đến
Rạch Giá dùng xe lửa Sài G̣n, Mỹ Tho, rồi đi tàu
Lục Tỉnh từ Mỹ Tho đến Long Xuyên. Từ
Long Xuyên, dùng ghe mà chèo
chống qua Rạch Giá. Để thiết
kế tỉnh lỵ, năm 1896, 4 xă Vĩnh Lạc,
Vĩnh Ḥa (Huề), Vân Tập, Thanh Lương nhập lại gọi là làng
Vĩnh Thanh Vân. Đến năm 1908 mới đặt tên
đường sá lại chợ và năm 1910, đưa
dự án dùng đèn thắp bằng "ga" ở
đường phố. Tàu buồm Hải Nam ra vào cửa Rạch
Giá tấp nập. Vào tháng gió chướng (gió mùa từ Đông Bắc), nhiều khi 20
chiếc cặp bến một lượt. Ty Thương
Chánh hoạt động với quyền hạn không phân định rơ rệt v́
cho rằng chỉ chịu sự chỉ huy từ Sài G̣n mà
thôi, không can hệ ǵ
đến nhà cầm quyền ở tỉnh. Năm
1887, viên chức Thương Chánh xét bắt Hoa Kiều
ở chợ, tha hồ làm
tiền v́ quả thật các tàu buôn Hải Nam vào bến
chở theo á phiện lậu thuế để bán lén theo
hệ thống riêng cho các tỉnh miền Tây là nơi
tập trung người Huê Kiều khá giả.
Người Huê Kiều th́
ăn chịu với viên chức địa phương.
Ngoài ra, viên chức Thương Chánh (bấy giờ gọi là Công Xi) lại c̣n
bắt buộc người làm nước mắm ở ḥn
Sơn Rái, thuộc tỉnh Rạch Giá phải đóng
thuế nhập cảng, lấy cớ trong nước có
mắm muối, xem mấy người làm nước
mắm như đă chở
muối lậu thuế. Mấy bang Huê Kiều yêu cầu
đừng đánh thuế quá nặng những hàng hóa
chở từ bên Xiêm vào chợ Rạch Giá, nhưng không
được chấp thuận. Bấy giờ, tàu Hải Nam chở vào nhiều
nhứt là vải, từ Xiêm hoặc từ Tân Gia Ba,
đặc biệt có loại vải thông dụng (gọi
là vải Xiêm, vải tám Hạ, tức là từ Hạ Châu
đem đến). Mặc nhiên, hàng hóa xuất xứ từ Anh quốc lại
cạnh tranh với hàng hóa Pháp ! Mấy viên cai tổng
đồng thanh phản đối việc tra xét của mấy ông tây "Công
Xi", khi đồng bào đến chợ theo
đường biển phải đi ngang qua Thương
Cảng. Năm 1886, hải quân Pháp ra tận ḥn Cổ Tron
(Poulo Dama) để thám
hiểm nhưng ngoài ấy chẳng có nguồn
lợi ǵ về kinh tế. Việc bán gạo từ hải
cảng Rạch Giá đă có từ đời Mạc
Cửu do người Huê Kiều đảm trách
độc quyền. Dịch vụ xay lúa tổ chức
theo kỹ thuật cổ truyền, dùng loại cối to,
mỗi cối có bốn
người cầm giàng xay, hai người sàng,
một người quạt, một người giần
tấm. Năm 1884, chợ có
6 trại xay lúa, sử dụng gần 40 cối to. Khi tàu
Hải Nam gần đến để ăn gạo, trại hoạt động
suốt ngày đêm, dùng toàn sức người. Dọc theo
bờ rạch gần mé biển,
người Huê Kiều cất khi dự trữ hàng
hóa. Tàu Hải Nam đến mua nhiều nhứt là gạo,
chiếu, tiền kẽm,
nước mắm, cá khô, mắm ruốc cà ṛn (bao bằng
vàng), mật, sáp. Họ chở đến tô chén, bài tứ sắc, vải bô,
giấy tiền vàng bạc, mền, thuốc Bắc, pháo,
nhang, trái cây khô. Lần hồi,
thương cảng bớt hoạt động. Gạo xay
máy từ Sài G̣n chở qua Hương Cảng bằng tàu máy ít tốn sở phí
hơn là gạo xay bằng sức người, chở
bằng ghe buồm ở Rạch Giá. Về đường
sá trong tỉnh, măi đến năm 1907 chỉ thấy
vài khúc lộ dở dang. Theo sáng
kiến của tham biện, con lộ từ chợ
Rạch Giá đến Ḥn Đất thành h́nh, bắt dân
làm xâu, đường
trải đá ong Biên Ḥa và trải đất hầm (đất
ruộng đốt cho chín rồi đập ra từng
cục nhỏ). Dụng ư
của bọn Pháp ở địa phương là
đắp đường theo mé biển ăn tới Ḥn
Đất nơi chúng chọn làm căn cứ nghỉ mát ;
từ trên Ḥn nh́n ra vịnh Xiêm La, khung cảnh khá
thơ mộng. Điều
bất lợi là con lộ này chạy ngang vùng c̣n rừng
tràm, người Miên sống rải rác. Trong tương
lai, nhà nước hy vọng là nối lên Ḥn Chông thuộc
Hà Tiên. Nhưng công tác này trở
thành tốn kém vô ích, khí hậu Ḥn Đất không tốt
cho lắm, đất hai bên lộ quá xấu, mở đường mà chẳng ích
lợi ǵ cho việc canh tác ! Bọn Pháp ở địa
phương cố duy tŕ kế hoạch, lấy lư do là để tới lui
giữ an ninh đồng thời làm bờ đê chận
nước biển. Lộ bị dẹp bỏ v́ rốt
cuộc ai cũng nh́n nhận là lăng phí (lộ hăy c̣n di tích
sát theo bờ biển, song song với con lộ Rạch Giá, Hà Tiên đắp xa biển
hơn lúc sau này). Con lộ thứ nh́
là nền móng của lộ Rạch Giá, Cần Thơ.
Năm 1907, nối liền tới Minh Lương
(khoảng 15 km), trải đá ong và đất hầm. Có
kế hoạch nối luôn tới G̣ Quao rồi Long Mỹ.
Măi đến năm 1914, lộ Rạch Giá qua Cần
Thơ mới tiếp tục khởi công. Việc chia ra
quận (huyện) trở thành cấp bách, tham biện
Rạch Giá nêu lư do là dân số
gia tăng, nhiều người từ tỉnh khác
đến làm ăn nên khó kiểm soát, diện tích của
tỉnh lại quá rộng. Vùng ở giáp ranh Cần Thơ và giáp ranh Bạc Liêu, Sóc Trăng cần mỗi nơi một ông phủ hoặc ông huyện để coi sóc, ngoài ra, cần một quan huyện ở Châu Thành. Năm 1898, tham biện Rạch Giá nhắc lại ư kiến nên lập một phân khu hành chánh ở ngọn Cái Lớn (nhằm đề pḥng trộm cướp) hoặc lập ở làng Long Mỹ một quận mới. Nhưng cấp trên bác bỏ cho là tốn thêm tiền xây cất cơ sở hành chánh, mướn thơ kư, mă tà ; nếu tỉnh quá rộng, tham biện chủ tỉnh cứ đi thanh tra bằng tàu máy là đủ rồi. Bấy giờ, việc khẩn hoang chỉ mới xúc tiến, thuế má chưa thâu nhiều. Nhưng đến năm 1907, quận Long Mỹ thành lập ở ngọn sông Cái Lớn, phía giáp ranh với Cần Thơ. Chủ quận đầu tiên là Maurel nắm nhiều quyền hạn quan trọng. Quận G̣ Quao thành lập, trên con dấu ghi mấy chữ nho "Đại Hà huyện" (tức là huyện lập ở sông Cái Lớn), quận Giồng Riềng ghi là "Tiểu Hà huyện" (sông Cái Bé), quận Châu Thành tại chợ th́ thêm mấy chữ nho "Kiên Giang phủ". Việc phân chia ra
tổng cũng chưa hợp lư và gây nhiều phiền
phức : riêng tổng Thanh
B́nh, năm 1907, rộng đến 250.000 mẫu tây
(trong khi tỉnh Bến Tre chỉ có 164.000 mẫu, tỉnh G̣ Công 62.698 mẫu
diện tích vào năm 1922), ăn từ vịnh Xiêm La
đến ranh Sóc Trăng.
Riêng làng Đông Thái (thuộc về tổng này) dài
cỡ 30 cây số từ rạch Thứ Năm đến
rạch Mương Đào, lư
do chánh là đất quá rộng, dân ít, c̣n nhiều rừng,
xóm này xa cách xóm kia. Bấy giờ, cai tổng tha hồ
xử kiện theo ư thích, xă trưởng th́ không thèm đi
"hầu việc" quan trên, viện lư do là biển
động, đi sợ ghe ch́m hoặc nộp thuế th́
sợ bị ăn cướp dọc đường. Đại khái, Rạch
Giá là tỉnh chậm phát triển về đường
sá, dân trí kém mở mang, thua xa
các tỉnh miền Tiền giang hoặc gần Sài G̣n
nơi mà nhà nước thực dân đă chú ư thiết
kế từ trước năm 1900. Măi đến 1910, 1911
hương chức làng ở Rạch Giá mới bắt
đầu có con dấu
bằng đồng để đóng vào công văn. (XO sưu tầm)
|