H́nh ảnh
của
cha
Ở một
ngôi làng nhỏ nghèo nàn ở đất nước Ái
Nhĩ Lan, đa số dân cư ở đây làm nghề chài
lưới, quanh năm chỉ luẩn quẩn ở trong
làng và ra biển đánh cá, nên chẳng bao giờ biết
đến những thứ tiện nghi văn minh tối
thiểu. Trong làng chỉ có mỗi một cửa tiệm
nhỏ buôn bán các loại lương thực và đồ
gia dụng b́nh thường.
Một ngày nọ,
người chủ cửa hàng chú ư thấy các một
người ngư dân già bước vào tiệm, tiến lại
phía quầy th́ bất chợt trông thấy chiếc
gương nhỏ cầm tay, ông ta có vẻ kinh ngạc, rón
rén cầm lên rồi nh́n sững vào trong gương, miệng
thều thào: "Cha ơi, cha ơi !"
Thế rồi,
kể từ hôm ấy, ông già tội nghiệp ngày nào
cũng t́m đến cửa tiệm, không phải để
mua bất cứ một thứ ǵ, mà chỉ để rón
rén cầm lấy chiếc gương lên nh́n ngắm và nói
thầm như thể đang tṛ chuyện. Ông chủ quán ṭ
ṃ hỏi thăm th́ hóa ra, người ngư phủ già ấy
chưa bao giờ trông thấy một chiếc gương,
nên đă ngỡ h́nh ảnh
của chính ḿnh ở
trong gương là người cha đă
quá cố ngày xưa
của ḿnh.
Ông chủ quán cảm động liền quyết định
tặng luôn chiếc gương cho người ngư phủ
đáng thương ấy.
Thế là,
con người đơn sơ và chí hiếu ấy liền
vội mừng rỡ cám ơn, rồi nâng niu trên tay chiếc
gương, một vật mà ông ta cho là vô giá, mang về nhà
để bất cứ lúc nào cũng có thể tṛ chuyện
với cha của ḿnh ..
(Tí Cô Nương sưu tầm)