PHẬT KỂ CHUYỆN CÂY BÔNG SỨ
Hoàng hậu
Videhi đảnh lễ Phật, rồi nói:
" Bạch
Thế-Tôn, hôm nay có thái tử Ajatasattu, con của con, và nhiều
trẻ em khác con của các vị vương tử, đại
thần và quan khách. Các cháu đông có đến bốn
trăm đứa. Xin đức Thế-Tôn đem ḷng
thương xót chỉ bày cho thiếu nhi con đường
của t́nh thương và sự tỉnh thức."
Nói xong hoàng hậu
sụp xuống lạy Phật. Thái tử Ajatasattu cũng
làm theo bà. Đức Phật mỉm cười đưa tay
ra cầm tay thái tử. Hoàng hậu Videhi quay lại ra dấu
cho các thiếu nhi đến tập họp trước mặt
Phật. Đây toàn là trẻ em nhà quyền quư nên em nào cũng
được phục sức rất tươm tất.
Trai cũng như gái đều có đeo ṿng ở cổ
tay và cổ chân. Các em gái mặc những chiếc áo sari lộng
lẫy đủ màu, trông thật tươi mát. Tất cả
đều ngồi xuống trước mặt Phật.
Đức Phật
nói:
" Này các
con, trước khi ta được làm người, ta
đă từng làm đất, đá, cây cối, chim chóc và
muông thú. Các con cũng vậy. Trong những kiếp xa
xưa, các con cũng đă từng làm đất, đá, cây
cối, chim muông. Ngày hôm nay ta được gặp các con cũng
có thể là v́ trong những kiếp trước ta và các con
đă từng gặp nhau. Chúng ta đă có thể làm cho nhau
sung sướng, chúng ta cũng đă có thể làm cho nhau
đau khổ.
" Hôm nay
ta muốn kể cho các con nghe một chuyện đă từng
xảy ra từ hàng ngàn kiếp trước. Đây là chuyện
một con c̣, một con cua, một cây bông sứ và rất
nhiều tôm cá. Hồi đó ta là cây bông sứ. Và trong số
các con, có thể có đứa đă làm con c̣, có đứa
đă làm con cua, và nhiều đứa làm tôm cá.
" Trong câu
chuyện này, con c̣ là một đứa nham hiểm, có tính
hay lường gạt. Nó đă làm cho biết bao nhiêu con
khác chết chóc và đau khổ. Lúc đó ta là cây bông sứ,
ta cũng đă đau khổ v́ nó. Nhưng ta đă học
được một bài học quư báu. Đó là: Khi ḿnh lường
gạt và làm kẻ khác đau khổ th́ chính ḿnh cũng sẽ
bị lường gạt và bị đau khổ trở lại.
" Lúc
đó ta làm cây bông sứ bên cạnh một hồ sen vừa
thơm vừa mát, nhưng không có cá. Gần đó có một
cái ao nhỏ hẹp, dơ bẩn, nóng bức, nhưng lại
có nhiều tôm cá. Một con c̣ đi ngang qua đó thấy
tôm cá quá nhiều mới nảy sinh ra một mưu kế.
Nó tới đứng bên bờ ao, làm ra vẻ đăm
chiêu suy nghĩ. Bọn cá thấy, hỏi:
- Bác c̣
ơi, bác suy nghĩ ǵ đấy?
- Ta đang
suy nghĩ đến số phận của các chú. Ở
đây ao hẹp, nước ít lại nóng bức, dơ bẩn.
Các chú lại thiếu thức ăn. Đời sống của
các chú có vẻ khổ cực, ta thương lắm.
- Vậy bác
có cách ǵ giúp tụi cháu không, bác c̣?
- Nếu tụi
bây để tao mang từng đứa tới bỏ xuống
cái hồ sen đằng kia th́ ở đó tụi bây
được tha hồ bơi lội trong nước mát
có vô số thức ăn.
- Bác c̣
ơi, từ thuở cha mẹ sinh ra chúng cháu chưa bao giờ
nghe nói loài c̣ mà lại có ḷng tốt với loài tôm cá. Bác bày
ra cách đó chẳng qua là để ăn thịt tụi
này từng đứa, phải không?
- Tụi bây
đa nghi lắm. Tao là bác của tụi bây, không lư tao lại
nói gạt tụi bây sao. Sự thật là đằng kia có
một cái hồ sen rộng lắm, nước nhiều mà
lại mát nữa. Nếu tụi bây không tin th́ một đứa
hăy theo tao qua đó xem. Rồi tao lại mang nó về đây
kể lại cho tụi bây xem có đúng không.
" Bọn
tôm cá châu đầu vào nhau bàn luận một hồi, rồi
cử một con cá nhám đi với c̣. Con cá nhám này đă
già, thân thể rất cứng chắc. Nó bơi lội giỏi
đă đành, mà c̣n có thể di chuyển dễ dàng trên
đất cạn. Con c̣ cặp con cá nhám vào mỏ, bay đến
hồ sen, thả con cá vào hồ cho nó bơi lội thỏa
thích khắp nơi trong hồ, rồi lại mang con cá nhám
trở về ao. Cá nhám thuật lại tất cả những
ǵ nó đă thấy trong hồ sen. Bọn tôm cá nghe kể rất
lấy làm vui sướng. Chúng tranh nhau yêu cầu con c̣ chở
chúng sang hồ sen. C̣ bằng ḷng. Nó cắp con cá đầu
tiên vào mỏ và bay đi. Nhưng thay v́ thả cá xuống hồ
sen, nó bay về phía cây bông sứ, đặt cá vào cháng ba của
thân cây, dùng mỏ rỉa thịt cá ra ăn, rồi hất
xương cá xuống gốc cây bông sứ. Ăn xong nó lại
bay về ao để mang một con cá khác đến
ăn, xương cá dưới gốc cây càng ngày càng nhiều,
chồng chất lên nhau.
" Ta là cây
bông sứ. Ta chứng kiến tất cả những điều
này. Ta rất tức giận con c̣ nhưng ta không thể nào
ngăn cản nó được. Các con biết không, cây bông
sứ chỉ có thể đâm rễ sâu xuống đất,
mọc cành, mọc lá, trổ hoa, nhưng không thể chạy
đến ao để báo tin dữ cho bọn cá tôm
được, cũng không thể vươn cành ra để
ngăn c̣ ăn thịt cá. Nhựa cây chảy dồn dập
trong thân, cây bông sứ rung rung như muốn khóc. Con c̣ không
để ư tới. Ngày này sang ngày khác, nó cứ mang cá đến
cây bông sứ để ăn thịt. Hết cá đến
tôm. Ta rất đau ḷng nên thầm nguyện sau này nếu
được làm thú hay làm người ta sẽ ra sức
bênh vực kẻ yếu và ngăn chận không cho kẻ
hung bạo và gian xảo lừa gạt và tàn sát kẻ khác.
" Vài ngày
sau, cá tôm dưới ao đă hết, chỉ c̣n lại một
con cua ḱnh khá lớn. Lúc đầu c̣ chê. Nhưng sau đói
bụng quá, nó đến gần bờ nước nói với
cua:
- Này cháu, tất
cả tôm cá mà ta chở đến hồ sen hiện
đang vui sướng vẫy vùng bên đó. Cháu lại
đây bác chở qua đó luôn cho.
- Bác làm sao chở
cháu được? Cháu là con cua, ḿnh cứng, trơn và nặng.
Lỡ bác đánh rơi th́ cháu tan xác mất.
- Đừng sợ,
bác sẽ ngậm cháu thật chặt.
" Con cua
suy nghĩ: Có thể là c̣ đă thả tất cả tôm cá
xuống hồ sen; cũng có thể c̣ đă ăn thịt
tất cả họ hàng nhà tôm nhà cá. Ta phải cẩn thận
đề pḥng. Nó nói với c̣:
- Bác ơi,
cháu sợ lắm. Nếu bác cho cháu bám hai càng vào cổ bác
th́ cháu mới đỡ sợ.
" C̣ bằng
ḷng để cua bám vào cổ nó rồi vỗ cánh bay đi.
Nhưng thay v́ bay thẳng xuống hồ, nó bay đến
đậu trên cây bông sứ. Cua hỏi:
- Bác ơi,
sao bác không đưa cháu xuống hồ mà lại đậu
trên cây cao thế này, cháu sợ lắm.
- Ai dại dột
ǵ mà đi chở mướn không công cho bọn bây. Tao cũng
đâu phải là đầy tớ của bọn bây. Tao chỉ
muốn chở tụi bây tới đây để ăn thịt
từng đứa mà thôi. Hăy xem đống xương
dưới gốc cây kia ḱa.
- Bác c̣ độc
ác ơi, bọn tôm cá dại dột quá mới bị bác lừa
dối và ăn thịt. Nhưng với cháu th́ bác đừng
có ḥng. Bác hăy mang cháu xuống hồ, nếu không cháu sẽ
kẹp đứt cổ bác cho mà xem.
Nói xong, cua siết
càng vào cổ c̣. C̣ đau quá kêu lên:
- Thôi thôi, anh
Hai ơi, anh Hai đừng kẹp tôi đau quá. Để tôi
đưa anh Hai xuống hồ.
" C̣ bay
đáp xuống bờ hồ, đứng gần mé nước.
Cua sợ buông cổ c̣ ra sẽ bị c̣ ăn thịt
như bọn tôm cá trước. Nó nghiến răng kẹp
hai cái càng lại thật mạnh khiến cho cổ c̣ đứt
rời ra. C̣ ngă lăn ra chết. Cua đi xuống nước.
" Các con
ơi, lúc đó ta là cây bông sứ. Ta chứng kiến tất
cả tấn thảm kịch từ đầu đến
cuối. Tuy ta không làm ǵ được, nhưng ta đă học
được một bài học quư báu: Ở đời,
ăn ở hiền lành sẽ được nhiều
người giúp đỡ; ăn ở độc ác sớm
muộn ǵ cũng sẽ lâm vào cảnh thảm
thương. Ta nguyện đời đời
sẽ làm việc lợi ích cho muôn loài. Nhờ phát nguyện
như thế, ta đă được làm người trong
nhiều vạn kiếp. Giờ đây, gặp các con, ta muốn
truyền lại bài học quư báu đó cho các con."
Tất cả
các thiếu nhi có mặt chăm chú nghe đức Phật kể
chuyện tiền thân của ngài. Đứa nào cũng
thương cho cây bông sứ và cho tất cả những
con tôm cá bị lừa gạt. Đứa nào cũng căm giận
con c̣ và khen con cua sáng trí và biết lo xa.
(Nhă Khanh sưu tầm và chuyển)