VƯỢT BIỂN
Giữa đêm lén dậy dòm khe hở
Nhìn những can-nhân bị bắt
về.
Tiếng khóc thơ nhi
làm nghẹn thở;
Trái tim thắt bóp nhói đau tê .
Kìa, người thiếu-phụ bồng con dại;
Đứa lớn lưng đìu, tay
dắt em.
Ánh mắt nhìn con đầy ái-ngại:
Một bầu đen tối mấy trời lem...
Cuộc đời như một trò may rủi;
Không được thì thua, lẽ hiển-nhiên:
Vốn sạch, sòng tan, tay trắng
phủi;
Hướng lai tâm-sự đối sầu
miên...
Ngó người tự thấy mình trong cuộc,
Không khóc mà sao lệ bỗng trào !
Tình-cảm vô-hình mà trói buộc
Cho cùng hạnh-phúc, tận thương-đau !
Hôm kia, nàng soạn xong
hành-lý,
Chỉ chọn mang theo cái tối-cần:
Trước mắt, đàn con là của
quý,
Một phần xương thịt
chính châu-thân.
Hôm qua, nàng mặc cho con ấm,
Buộc tóc, trùm khăn, kín cả
người;
Lũ trẻ mừng như ăn
trái cấm
(Không cho ai biết chuyến "đi
chơi")
Hôm nay, tất cả dầm sương giá,
Mũi buốt xuyên thâu tận
đáy lòng.
Đám nhỏ ngỡ-ngàng "Sao thế, má ?"
Nghẹn-ngào nàng biết nói sao xong !
Nàng đi tìm sống cho ra sống,
Cho bản-thân
và cho các con:
Không chỉ cơm
canh và áo xống,
Mà còn...
chí cả với lòng son...
Những ai cất
bước lên đường trước
?
Ai gặp duyên may,
mộng ước thành ?
Ai gửi xương
tàn về đáy nước ?
Và ai ... mai mốt sẽ
xuyên ranh ?
Thời-gian tưới tắt
bao nhiêu lửa,
Quét sạch tàn
tro bếp củi rừng...
Nhưng, những hỏa-sơn
còn mãi thở:
Lửa lòng âm-ỷ
thuở nào ngưng!
Người đi,
không nói bằng lời nói,
Mà nói xuyên
qua việc dám làm:
Bản án tuyên
trên đầu hổ sói !
Vết thương lở
giữa óc phu phàm!
Nhưng đàn con dại
làm sao hiểu ?
Từ độ
đông về, đã mấy xuân !
Đứa mới
nhi-nhô hồn ấu-tiểu,
Đứa chưa kết
hạt bụi trong trần !
Ngày mai mới thấy
thân tù-tội,
Chúng sẽ buồn
hơn kiếp chó hoang:
Chấp-nhận
đêm đen là dạ-hội,
Biết đâu địa-ngục
với thiên-đàng !
Ngày kia, nhiễm
thói đời điên-đảo,
Chúng sẽ
căm-thù chính mẫu-thân:
Chẳng chịu
an-tâm đời "thiện-hảo",
Kéo con cùng kẹt
cảnh gian-truân !
Hỡi người thiếu-phụ
không quen biết !
Tôi khóc trong
này, nàng biết chi !
Nàng khổ từ
đây cùng cốt-huyết,
Từ lâu ... tôi
khổ... với thê-nhi ...
Trại Kho Đạn (Chợ Cồn)
Đà Nẵng 80-81
THANH-THANH