Tôi có một cố
tật.Ðại
tật.Ðến
chết cũng không chừa. Chắc chắn
như vậy đó mà: Mê cái gì thì
dứt không ra !!! Thì ai đời, nghỉ vacation
là để "ngơi", để ăn, để
ngủ cho béo mắt, mập thây (bù lại
những tháng ngày thèm ngủ như
điên vì cái "ca đêm") chứ
ai lại thức trắng dờ, mò mẫm đi dạo
trong chợ trời Internet đến ê cả
đít, gù cả lưng, mỏi cả tay, mắt
có lẽ tăng độ cận lên dữ lắm
rồi. Mê man tàng tịch gì mà quên cả
ăn, quên cả uống, chỉ có cái chuyện
bài tiết là không thể nào cưỡng
lại định luật thiên nhiên nên
đành phải ..chạy
!!!
Ấy chết, xin các ông
các bà, các cậu mợ, chú thím,
cô dì ơi .. Ðừng có
hiểu nhầm là tôi lọ mọ để xem
cho được các ..
bông hoa biết nói nhà nghèo, thiếu tiền
mua vải vóc che thân, họ "chuổng cời"
khoe những vùng "tam giác .. thịt"
chổng ngược, rồihọ "ấy" nhau với những bông hoa
đực, cái khác .. hằng
hà sa số kiểu .. đấy
nhớ. Oan lắm cơ.Ức
lắm cơ.Tiếng Việt bây giờ
nó "loạn" quá đi mất.Cứ nói gà mà có người
hiểu vịt.Mà lại là vịt
cồ nữa mới ác chứ. Xin hiểu
đúng đắn rằng thì là mà .. Hoa (Bắc) / Bông (Nam), được trồng
trong vườn, ngoài hàng hiên, bờ dậu .. Bông hoa nhà nghèo
này đích thị là bông hoa "thứ
thiệt" của người dân "tay làm hàm nhai, tay quai miệng
trễ" đấy ạ !!!
Số là cái-thằng-tôi
trong một tuần "nằm nhà dưỡng sức"
này, bỗng thấy nhớ bà má mình
quá thể, nhớ lại những ngày hồi
nào nghỉ hè được về thủ thỉ,
thù thì, mẹ mẹ, con con .. Rồi
lại được má nấu cho những món
canh rau tập tàng, canh bầu, bí, mướp, khổ
qua ..thanh tâm giải
nhiệt thì thôi.Ðược nghe má kể những món ngon
miền Bắc mà thèm nhỏ cả dãi ra nữa:
Hoa Thiên Lý nấu với cua đồng nhá,
bánh đa chan với canh riêu cua nhá. Bởi vậy
khi đọc "Hoa Thiên Lý" của Duyên
Anh làtôi hiểu ngay tức thì rằng
món ấy ngon lắm (dù chưa hề được
"nếm" thử qua một lần):
"Mẹ tôi
yêu hoa thiên lý như yêu chồng con. Chả biết mầu xanh dìu dịu
của lá và hương thơm
nhẹ nhàng của hoa thiết tha là bao mà mẹ
tôi âu yếm nó thế.
Thường thường
mẹ tôi trồng từng khóm.Mẹ bắc khum khum một
cái giàn.Chiều chiều mẹ
xách nước tưới vào gốc cho cây
chóng lớn. Khi lá theo cành lên
kín đầy giàn và khi loài ve sầu rủ
rê mùa hạ sang thì họ hàng nhà bọ
ngựa đã tha thẩn cả ngày leo bò
lên giàn hoa lý xanh tươi.
Đối với tôi hồi
còn bé có lẽ cây ổi chĩu nặng
quả chín còn thú vị hơn giàn hoa
thiên lý của mẹ. Nhưng mỗi lần theo mẹ mang rổ ra vườn hái từng
chùm hoa về nấu canh với cua đồng,
tôi thấy lòng tôi hớn hở và cả
lòng mẹ cũng tươi nở dưới
giàn hoa.
- Hoa thiên lý nấu với cua
đồng ngon lắm cơ con ạ !"
(DUYÊN ANH)
Má tôi và mẹ của
tác giả D.A. (mà có lẽ các bà mẹ
gốc miền Bắc nào đi nữa) cũng
đoan chắc với con mình như thế: Hoa
thiên lý nấu với cua đồng ngon lắm
cơ con ạ !!! Tôi cứ mang cái
sự tin tưởng ấy suốt mấy mươi
năm nay rồi, bây giờ, hôm nay tôi mới
chợt vỡ nhẽ một điều rằng
..chắc chả bao giờ
mình được thưởng thức cái
món ấy nữa đâu để mà thẩm
định rằng nó ngon đến mức độ
nào. (Mà biết đâu trong cái sự
đinh ninh ấy cùng với tính tưởng
tượng thừa thãi sự phong phú
đã làm món ăn này trở thành .. "tuyệt hảo" hơn
lên từ bấy đến nay ?!?!?!)
Hồi xửa, hồi
xưa, ở Rạch Giá cua đồng rẻ ối. Cái xứ tôm cá [cá
đồng, cá biển] ê hề, cua đồng ai
mà thèm rớ (ngoài những bà má Bắc
Kỳ hoặc những ông bợm nhậu nghèo
có, giàu có đôi khi muốn đổi
món ăn chơi) thì thích
lắm, vừa rẻ tiền, vừa bổ, lại vừa
ngon. Bởi ít người mua, nên cũng
ít người bán. Mà mua bán cũng
tùy theo mùa trăng, con nước lớn
ròng nữa, nếu không, cua "ốp rộp"
chỉ toàn vỏ là vỏ, chả có
tí thịt nào ở trong thì đúng
là "khôn nhà dại chợ". Do
đó khi nào mua được đám cua
"mẩy", mớ ốc "béo" là
má đã bận lại càng bận hơn
để giã "cồm cộp" cái lũ cứng còng. Còn ốc
thì luộc hoặc phải "nhể"
tươi nguyên con để xào lên thơm lựng
cho món bún ốc riêu cua, hoặc món ốc
bung, ốc giả ba ba .. Tôi
được tha hồ ăn các món Bắc Kỳ
của má như vừa kể, hoặc bình
thường như canh rau muống, rau mồng tơi, rau
đay, canh rau tập tàng nấu với cua đồng
giã nát lọc lấy nước, ăn với
cà pháo mắm tôm. Cơm gạo trắng tinh
bốc khói thơm ơi là
thơm, canh cua ngọt ơi là ngọt, cà
pháo dòn ơi là dòn, mắm tôm ngon
ơi là ngon, ôi những bữa cơm tuyệt vời
không thể tả của một thời không thể
nào quên. Nhưng trăm lần như một, mỗi
khi nghe tôi xuýt xoa khen ngon như thế, má
tôi thường chêm vào: "Nếu cua
đồng nấu với hoa Thiên Lý còn ngon
hơn nữa con ạ !!!" .. thế là "cơn ngon" của
tôi bị cụt hứng ngang xương !!! (Trời
ơi, tôi "ngõm ngọ" cái món hoa
Thiên Lý nấu với cua đồng này biết
là chừng nào !!!)
Má con tôi hồi đó,
dù ở Rạch Giá hay sau này lên Sài
Gòn đi nữa, thì muôn đời vẫn
là dân nửa quê nửa tỉnh, nửa Bắc
nửa Nam,
nửa "guộng" nửa chợ ..Bởi vậy, có bao giờ tôi thấy
tận mắt hoa Thiên Lý nó ra "nàm
thao". Màu hoa Lý nó ra "thế
lào". Nhà tôi đâu có tí
đất đai vườn tược
gì, với lại má tôi đầu tắt mặt
tối với cái quán hàng tạp hóa
như thế thì đào đâu ra thì giờ
mà trồng trọt, mà chăm bón cái
giàn Thiên Lý nên thơ. Còn tôi
thì cắm cúi vào ba cái con chữ, với
thước bút, làm con-mọt-sách-hạng-gạo-cội
nên có thò đi đâu để mà
tìm hiểu vạn vật cỏ cây
.. Với lại chả biết cái khí hậu,
đất đai thổ nhưỡng miền đồng
bằng sông Cửu này có "hợp" với
hoa Thiên Lý hay không ??? (Y
như chuyện Hoa Sữa trồng ở miền Bắc
thì thơm tho như thế bởi cái mát mẻ,
lành lạnh của đất trời nơi ấy,
đến khi mang vào miền Nam, cái nắng nhiệt
đới làm mùi hoa huyền hoặc ấy bỗng
trở thành "nồng nặc .. thối
rinh" !!!)
Rồi bây giờ, ở
đất Mỹ với fast-food-to-go này, tìm
đâu ra cua đồng, tìm đâu ra hoa
Thiên Lý. Thì
giờ đâu lặn lội kiếm tìm để
được kết quả tốt lành như
câu trong Kinh Thánh:"Cứ
gõ thì cửa sẽ mở. Cứ xin thì sẽ
được cho" ???
Thế là, đành mang cái
nỗi ngậm ngùi .. "chết thèm" một món ăn
dân tộc, một đặc sản quê
hương suốt mấy mươi năm ròng
và có lẽ sẽ "ôm theo xuống tận
tuyền đài" là cái chắc thôi
!!!
- BÔNG MÙ U:
- HOA MÙ U:
Văn Thánh trồng thông
Võ Thánh trồng bàng
Ngó lên Xã Tắc hai hàng
mù u
Trong
bàiNgó lên Xã Tắc hai hàng mù u, tác giả TUỆ CHƯƠNG
HOÀNG LONG HẢI viết thật hay, thật lạ, về
một loại hoa nhà nghèo ở miền Trung,
quê hương tác giả như vầy:
..
"Loài hoa tôi nói ở đây, tên
nghe cũng không văn vẻ gì, nôm na lắm, đó là hoa mù u.
Ngày xưa, người ta trồng
cây mù u vì hai lý do. Một là để
lấy dầu thắp đèn, hai là có
bóng mát. Cây mù u lá dày,
tàng cây rậm, cho bóng mát rất tốt.
…
…
Vì
nhu cầu ánh sáng, người dân ta trồng
nhiều mù u.
Vỏ
mù u cứng, bọn trẻ dùng làm bi để
đánh chơi. Các bà cụ bán nước
mắm, cắt vỏ mù u như cái gáo dừa,
tra một cái cán để múc nước mắm
trong hũ, bán cho khách hàng. Ngày
xưa không có chai thủy tinh như ngày nay.Đồ nung bằng đất sét
thì nhiều.Hũ làm bằng
đất sét.
Từ
việc trồng mù u để lấy dầu, mới
sinh ra sáng kiến đánh Tây bằng
trái mù u.
…
…
Về
mùa xuân, mù u nở hoa. Hoa mù u xấu, nhỏ
lại nở trên tàng cây cao và lớn,
ít ai thấy, để ý. Ít ai dùng hoa
mù u để biểu tượng cho con gái, tuổi
trẻ, hạnh phúc. Vì vậy ca dao có
câu:
Bướm vàng đậu
trái mù u
Lấy chồng càng trẻ lời
ru càng buồn.
Người
thì đẹp lấy người chồng không
“xứng đôi vừa lứa” như con
bướm vàng đậu trên cái bông
mù u thì đời vui làm sao được.
Vì vậy mà tiếng ru con nghe sao buồn lắm !" (TUỆ CHƯƠNG HOÀNG
LONG HẢI)
…
Chỉ
là một loại cây dân dã, với
cái tên mộc mạc mang hai căn bệnh vừa
mù (không nhìn thấy vì dị
tật bẩm sinh, hoặc có mắt không
tròng, không con ngươi, nên cũng không
thấy những gì cần phải thấy); vừa u (u này có thể hiểu
là nổi mục u ác tính hay lành
tính, hoặc có thể hiểu là u tối chăng ???).
Bông
mù u không ăn được. Hoa mù u cũng không xinh xắn.
Nhưng dầu mù u thì hữu dụng tuyệt vời:
.. "Dĩ nhiên, ngày xưa không
có ngọn đèn thắp ngược như lời
tấu trình của chánh sứ Phan Thanh Giản với
vua Tự Đức, khi ông ta đi Pháp xin chuộc
ba tỉnh miền Đông Nam Bộ về.
Các loại đèn thường có hồi ấy
là đèn thắp bằng mỡ, bằng dầu.
Mỡ thì dùng mỡ heo, khi bấc cháy,
có mùi khét. Dầu lạc không hôi
nhưng mắc tiền, chỉ có dân
hít-tô-phe mới dùng đèn dầu lạc.
Ngoài ra còn có đèn dầu chai, dầu
chai là dầu lấy ở cây dầu trong
núi, đốt rất sáng. Ca dao có câu:
Ai ơi chớ phụ đèn chai,
Thắp trong nhà ngói, rạng
ngoài nhà tranh
Thông dụng là đèn dầu
mù u, vừa rẻ, vừa ít khói mà lại
sáng." (TUỆ
CHƯƠNG HOÀNG LONG HẢI)
Ðọc
hết bài của tác giả, ta mới thấy thấm
thía thân phận dân mình, nghèo miết
bởi chiến tranh, nghèo miết bởi "cái
khó nó bó cái khôn" (nếu có
khôn thì cũng chỉ ở dạng nhỏ nhoi,
không thoát ra khỏi cây đa đầu
làng, bờ tre, ruộng lúa buồn tênh
..)
..
"Sau 1945, Xã Tắc không còn mù u.
Người dân chặt làm củi hết rồi.
Trong nội thành Huế, chỉ còn con đường
trước Tam Tòa là còn hai dãy mù u
trồng hai bên. Lá mù u lớn, chứa nhiều
nước nên giọt nước trên lá
mù u rớt xuống vừa to vừa nặng, tiếng
kêu cũng lớn. Nhà thơ Đỗ Tấn tả
cảnh đêm mưa ở Huế với cây
mù u như sau:
Đêm Huế mưa buồn như
em không nói
Những cây mù u gục
đầu
Lạnh về cắn xé
đêm thâu." ..
(TUỆ
CHƯƠNG HOÀNG LONG HẢI)
Ngoài cái dầu mù u hữu dụng.Trái mù u còn
làm loại thuốc xức ghẻ rất hay.Gỗ cây mù u đóng bàn ghế,
làm cột nhà cũng rất bền chắc.
Nhưng có lẽ cái bền chắc nhất trong
đạo nghĩa vợ chồng thì cây mù u
cũng có dự một phần trong đó nữa
nhen ..
Cây mù u, lá
mù u
Vợ chồng cắn
đắng, thằng cu làm hòa
(Ca Dao)
- BÔNG SO ÐŨA
- BÔNG SO ÐŨA
Không hiểu tự bao giờ người ta
dùng bông So Ðũa để "dành tặng
riêng" cho mấy đấng có "bộ
râu dê". Bởi
vì dê-sư-phụ rất "phái"
món bông so đũa chứ gì nữa, nên
dứt khoát loại bông này chỉ để
độc quyền cho mấy ông "hảo ngọt"
là chí phải thôi. Nhưng từ hồi
nào vậy ??? Cái sáng kiến
này bắt đầu có tự bởi
..ai, mà có duyên chi lạ
vậy .. hihihihi !!! Ðâu có
khác gì ở bên Âu Châu, mấy đấng
gentleman tặng hoa cho quí bà, quí cô để
"ngỏ lời" dấu kín:
.. Người ta
còn mượn hoa để
nói thay lời. Ngôn ngữ thật
là uyển chuyển, tế nhị đúng
là một thứ trung gian đáng yêu của
tình cảm:
MÃ TIỀN (verveine): nỗi
lòng kín đáo chẳng ai hay, BÁCH HỢP
(lys): tình trong sạch, DẠ HƯƠNG (belle de nuit): ấp
úng không thốt nên lời, ÐỒNG THẢO
(violette): khiêm tốn quá, HOA TRÀ (camelias): biết
đâu mà tìm,THỦY CÚC (marguerite):
yêu ai hơn hết, UẤT KIM HƯƠNG (tulipe): chiến
thắng tức là tái sinh, CẨM CHƯỚNG
(violet): thầm tạ ơn lòng, HỒNG HỒNG
(pink-rose): say đắm, trìu mến. Ca dao xưa
có câu: "Vườn hồng ai dám ngăn
rào chim xanh", HỒNG NHUNG (rose rouge): say đắm,
NHÀI (jasmin): ngây ngất, LƯU LY (myosotys): xin đừng
quên nhau, THU MẪU ÐƠN (anemone): chia tay,
phản bội, CÚC (aster): bao giờ cho hết khổ
đau, HUỆ (lily): thanh khiết, dịu dàng ... (Bai
Chuyen sưu tầm)
Hồi
tôi đi dạy học ở Long An, bà chủ
nhà trọ cũng đôi khi nấu canh chua
bông so đũa cho chúng tôi ăn, cái vị
nhẫn nhẫn của bông so đũa, cái cay cay
của ớt, cái thơm thơm của rau quế,
cái ngọt ngào của cá linh, của tép ..tất cả
làm tôi như là người được
"phiêu diêu" miền .. đã
đã !!!
Nhưng
không phải dễ mà được ăn canh chua với bông so đũa
hoài đâu nhen. Phải theo mùa chứ: "So đũa bắt đầu ra
hoa từ đầu tháng tám âm lịch
và kết thúc vào tháng hai, tháng ba
âm lịch năm sau" (A.N.). Cũng không phải cứ rathò tay hái .. hoa là xong đâu. Phải leo, phải
trèo, phải với (bằng sào), phải ngắt nhanh chóng, phải
tinh mắt để nhận ra bông nào hái
được, bông nào quá
"đát", bông nào còn "tin"
(teens) ..và dĩ
nhiên nếu bông đó là bông của
cây so đũa nhà mình. Không
dễ mà đi hái trộm.Không
dễ mà "chôm chỉa" rồi núp trong
tàng lá cây rậm rạp như xoài,
như ổi đâu nha.Cây so
đũa cao, suông đuột, lá lưa thưa,
hoa cũng không chi chít. Phải trèo nhiều
cây mới hái được một rổ đem
bán mà nuôi con:
.."
Sáng sớm, trời còn mờ sương, để
kịp buổi chợ, không ngại cây cao,
không quản sương rơi lã chã, mẹ
xắn gấu quần đen ống rộng trèo
lên cây, chắp cây sào và với tay
hái từng bông so đũa rồi nhẹ
nhàng bỏ vào giỏ mang ra đầu chợ.
Mỗi bông hoa là mỗi giọt
mồ hôi nhân nghĩa của đấng sinh
thành. Mỗi
ký cũng chỉ có hai ngàn đồng,
nhưng đôi mắt mẹ long lanh hạnh phúc
khi nhìn những bông hoa trắng tinh, ngọt lịm.
Bông nào tươi tắn để dành
bán, bông nào xấu xấu để lại
nhà ăn. Mùi canh chua thơm nức mùi hoa so
đũa với những cọng lá quế nồng
nàn cùng những chú tép riu mẹ đặt
lọp phía sau nhà !" .. (AN NGỌC)
- HOA và THỰC TẾ:
- HOA, HUYỀN THOẠI và THỰC TẾ:
Như
đã nói ở trên, những ngày nghỉ
ngơi của cái-thằng-tôi, tuần này,
coi như là đi đoong mất rồi vì những
đêm ngày mò mẫm ..HÁI HOA (không có bắt bướm, mà cũng
không hề đi tìm Lá Diêu Bông mần
chi). Chỉ có BẺ
BÔNG thôi hà (nghe
thô tục quá nhỉ ?!?!).
Mà cũng không phải là các loại
bông Vương Giả (Mẫu Ðơn, Quỳnh Hoa,
Phù Dung ..) . Cũng không phải
các loại hoa mắc mỏ, cầu kỳ từ
cách chăm sóc, tưới tắm cho đến
giống lạ, màu sắc, hình dáng độc
đáo để nở mày nở mặt với
đời vì mình là kẻ sở-hữu-chủ-độc-nhất-vô-song:
Lan, Huệ, Tuy-Líp, Hồng .. (y như kẻ mê xe, mê quần
áo, giày dép nữ trang .. luôn luôn chạy
đuổi theo những gì mốt nhất, mới nhất
cho riêng mình .. thì mới hả hê, danh
giá !!!)
Tôi
đi tìm những bông hoa đã thành danh
trong văn, thơ, nhạcmà chưa đưọc "kiến kỳ
hình" bao giờ: những loại hoa đôi khi
nở hoang trên vùng đồi núi, bạt
ngàn san dã, đôi khi nở tình cờ ở
hàng rào, rụng trắng trước sân
nhà ai, nhiều khi đòng đưa ở con
đường ven hồ, nhiều lúc "nở suốt
mùa, ướp mật vào hơi thở" ở
vùng sình lầy đỉa muỗi U Minh: HOA SIM, TƯỜNG VI, NGỌC LAN, HOA SỮA,
BÔNG TRÀM .. May mắn
là khi "đi một ngày đàng" trong
Internet lần này, tôi mới khám phá ra rằng
HOA BAN [miền
Thượng Du người ta gọi thế] chứ miền
Nam
này chính tên là LAN HOÀNG HẬU hay HOA MÓNG BÒ ..
Huyền thoại của Hoa Ban thì từng nghe mà
bi chừ mới biết "dung nhan em", ôi thật
là "quá muộn" !!! [mà muộn
còn hơn không chứ, các bác nhỉ
???]:
…
"Ngày xưa, vùng Tây Bắc có một
cô gái tên Ban, xinh đẹp, nết na và
có giọng hát mê đắm lòng người.
Nhiều trai Mường ngấp nghé nhưng trái
tim nàng đã trao gửi cho một chàng Khum,
giỏi săn bắn và làm nương. Nhưng
cha Ban chê Khum nghèo nên đã gả cô
cho con trai tạo mường - vừa gù vừa lười.
Thấy cha cùng nhà tạo mường bàn
chuyện cưới hỏi, nàng Ban chạy tìm
người yêu cầu cứu. Đúng lúc
chàng Khum đi xa. Tuyệt vọng, nàng Ban
bèn buộc chiếc khăn piêu của mình
vào cầu thang nhà Khum rồi vượt
núi, vượt đèo tìm chàng. Cuối
cùng, kiệt sức, nàng gục xuống núi
chết. Nơi đó sau này mọc lên một
loài cây ra hoa trắng muốt vào mùa
xuân. Dân Mường liền gọi là hoa ban
và coi đó là loài hoa tượng
trưng cho tình yêu chung thủy. Còn chàng
Khum trở về thấy nàng đã bỏ đi,
bèn theo tìm. Cuối cùng, chàng cũng kiệt
sức mà chết, hóa thành con chim sống lẻ
loi. Cứ đến mùa xuân, khi hoa Ban nở, chim
lại cất tiếng gọi bạn tình da diết
… Từ đó, mỗi khi xuân về, hoa Ban nở
trắng núi rừng, trai gái Sơn La lại rủ
nhau đi hội chơi núi, ca hát, múa
xoè và bày tỏ tình yêu đôi lứa,
như muốn có được tình yêu chung
thuỷ như đôi Ban - Khum" ..
…
…
Cây
Ban, giống như cây sim rừng, nơi nào đất
núi, đất sỏi là nơi đó Ban mọc
và nở nhiều hoa trắng đẹp. Con trai, con
gái vùng Sơn La hẹn gặp nhau vào hội
chơi núi hái hoa. Hoa ấy là hoa Ban, tiêu
biểu cho quê hương vùng Tây Bắc. Hoa
Ban là hoa của tình yêu, hoa của ước
mơ trường thọ và là hoa của những
con người trẻ mãi không già ... họ
ao ước như cánh chim bạn xinh đẹp kia
!" (TBDL sưu tầm)
Tôi
còn mừng húm vì mới "thấy mặt"
bông hoa của các loại trái: Ổi, Mận, Thị, Dứa, Mù
U, Ðu Ðủ, Dừa, Cà Na, Thanh Long, Bần, Mướp,
Khổ Qua, Cà Dại, Dưa Leo, Ðậu Rồng,
Bưởi, Khế, Chanh, Tắc .. Bông của các
loại rau, củ: Rau Muống,
Rau Ðay, Mồng Tơi, Khoai Lang ..
Các bông hoa của loại dây bò,
dây leo: Bìm Bìm,
Mướp, Bầu, Bí, Ti-Gôn ..
Những loại hoa hữu sắc
vô hương: Bông Giấy, Bông Bụp,
Bông Lồng Ðèn .. Hoặc hữu
hương mà , theo các bà già xưa, bị
chê là vô hạnh, lẳng lơ như
nàng Hoa Dạ Lý. Ngay cả không hương,
không sắc, còn đeo bám dính chắc
vào quần áo người ta một cách phiền
toái cũng có mặt hay hay: Bông Cỏ May. Hoa
bồng bềnh trôi nổi cũng góp mặt
đến là xinh: Bông Lục Bình ! Các
nàng hoa Mắc Cỡ [Trinh Nữ] cũng e ấp theo về.
Những bông hoa gạo cội của miền Bắc
như Hoa Soan, Hoa Gạo, Hoa Sữa hội ngộ với
các nàng hoa lừng lẫy miền Nam: Hoa Bằng
Lăng, Hoa Phượng đỏ, tím, vàng [=
điệp], Bông Tràm, Bông Ðiên Ðiển.
Cùng với Hoa Sứ, Hoa Trúc Ðào, Hoa Tường
Vi tất cả các nàng hoa mộc mạc này
đã thành danh nhờ các thi sĩ, nhạc sĩ,
ca sĩ .. lăng xê, từ trong nước, đến
nước ngoài .. (nhưng
đâu có bao giờ vì thế mà trở
nên kênh kiệu, đỏng đảnh, hoặc
làm "chảnh" dù chỉ một lần.
Quí hóa thay các nàng hoa thôn dã !!!)
Thế
đấy. Kết quả là cái-thằng-tôi
hên "bạo" luôn, "diệu thủ" tất
tần tật những bông hoa đủ màu, đủ
sắc, đủ hình, đủ dáng này
"để" vào vườn "xì-lai-sô"
[slideshow] của mình (mà từ cái tựa
đề của bài này quý vị
đã được mời vào xem hoàn
toàn "phờ-ri" [free] rồi đấy ạ ..
hihihihi .. !!!).
Tôi cũng
"bê" luôn những bông hoa có tên
chẳng lịch sự, lịch sàng gì ráo nữa
như HOA
CỨT LỢN. Còn BÔNG THÚI ÐỊT thì chưa tìm ra nên chửa
để dzô. Chứ mới nghe tả về bánh
lá mơ [= bánh lá thúi địt]
mà "tâm hồn ăn uống" của
cái-thằng-tôi, mèng đéc ơi,
nó bèn réo sôi từng hồi .. thèm
thuồng, khao khát:
..
Bánh “lá thúi địt” (lá
mơ xanh) ở chợ quê tôi cũng có nhiều
người làm, nhưng không ai qua mặt
được dì Sáu Bông. Khuôn mặt
dì hiền khô, người ốm nhom, nhưng ai
đã ăn bánh của dì thì chẳng
thể nào quên. Bánh của dì Sáu
làm vừa thơm vừa ngầy ngậy
béo vị nước cốt dừa, vừa ngòn
ngọt vị đường, vị lá dừa nước,
vừa ngai ngái mùi lá thúi địt, lại
giòn giòn, dai dai của bột vừa chín tới.
Bưng dĩa bánh với những chiếc bánh
trong xanh, dèn dẹt, dài dài, chan nước cốt
dừa, trộn đều lên, cắn vào một
miếng, đầu lưỡi tê đi khi cảm
giác kỳ lạ cứ lan dần lan dần. Tưởng
như bao nhiêu cái ngon, cái thơm, cái
béo, sự tinh khiết của đất trời
hòa quyện vào làm nên một
hương vị thật đặc biệt, thật
khó quên. Chính vì thế mà
gánh bánh của dì Sáu bao giờ cũng
đông khách và chỉ bán vào buổi
sáng, chỉ loáng một lúc là hết,
ai đến trễ kể như tiếc hùi hụi.
Thời nhỏ, mỗi khi má cho tiền, tôi
và Lập thhường phải canh giờ dậy thật
sớm đi chợ để được ăn
bánh của dì Sáu Bông. Có lần hai
đứa tôi ăn no căng bụng đứng
lên không muốn nổi mà miệng vẫn
còn thèm ! (THANH PHƯƠNG)
- HOA VẪN NỞ MUÔN ÐỜI
- HOA VẪN NỞ MUÔN
ÐỜI
Trong Phù Vân 25, tôi
đã viết như vầy:
.. Chúng ta đang ở giữa một xã hội
hoa.Hoa thật.Hoa giả.Hoa trang trí.Hoa trang sức.Hoa triển lãm.Hoa
trưng bày.Hoa dược thảo.Hoa sưu tầm.Hoa lai tạo.Hoa mỹ thuật.Hoa kỹ
nghệ.Hoa trình diễn và tuyển
lựa.Chúng ta đang ở giữa một
văn minh hoa, một trần gian hoa.Chúng ta sử dụng
Từ Hoa để
kho tàng ngôn ngữ thêm phong phú, thêm
đẹp đẽ. Chúng ta nói Lời Hoađể sự giao tiếp không thô tục,
sỗ sàng (dĩ nhiên đừng quá độ
dễ trở thành sáo ngữ, rỗng tuếch).
Chúng ta được nhìn thấy Mặt Hoa yêu quí của bố mẹ, của
ngưòi yêu, của bạn gối chăn, của
con cháu từng ngày. Chúng ta tuyển lựa
Hoa Hậu để
trân trọng và thỏa mãn khát vọng
tìm kiếm Cái Đẹp. Vậy thì
chính bản thân ta sẽ làm gì để
được xứng đáng làm Người
Hoa (vì người
ta vốn là Hoa Đất )??? (HOA BẤT TỬ)
Và lần này tôi vẫn muốn
lặp đi lặp lại cái ý rằng: trong
cõi-người-ta này nếu không có
bông hoa nào hết, không có cỏ cây
gì hết, thì còn lại cái chi chi ..nhỉ ???Nhất là cũng không còn hình
bóng nào của khung trời kỷ niệm, cũng
chả có sắc màu gì cho mơ ước
tương lai. Thế là "vô sản
đoản hậu" và "tận tuyệt vô
thượng" luôn hay sao ???
Trái đất đang
nóng dần lên.Biển cả
sông ngòi đang có cơ cạn nước (LE CRI de LA MER MORTE). Mây nhiễm
chất độc thải từ nhà máy. Mưa
thán khí rụng đầy lên đầu
lên cổ nhân gian. Lửa trong tâm người
âm ỉ từng dòng nham thạch hận thù.
Lửa trên những cánh đồng khô
bùng lên cuồng loạn chỉ bởi một mẩu
thuốc lá chưa dụi tắt vô tình, hay một
mồi lửa Arson cố ý chủ tâm, ai biết.
Gió lại a tòng thổi lửa thêm phần
hung bạo, thiêu hủy biết bao sản nghiệpmồ hôi, nước mắt (HỎA HOẠN ở SAN DIEGO). Rồi gió cũng
đành thổi bụi tro tàn lắt lay lòng
nhân ái của những kẻ bàng quan. Người
người mò mẫm kiếm tìm lại những
ấm êm bị cơn động đất vùi lấp.
Những cơn bão mang tên phụ nữ, những
cơn lụt hữu danh tàn phá mọi niềm vui,
hạnh phúc hôm qua, hôm kia (HURRICANE IKE _ Picts). Còn chiến
tranh thì có từ thuở chào đời,
đâu dễ gì ai tiêu diệt nổi để
nhân loại được sống kiếp thanh
bình, an lạc, hoan ca. Nên người chiến sĩ
luôn mang những vết thương không bao giờ
lành sẹo trong trái tim. Làm sao trách
móc cho đành.
Cột tre đực,
rào kẽm gai hiền triết
Mái tôn soi
trăm lỗ thủng thiên đàng
Sương
quánh đặc thành giọt đau bức thiết
Nhễu xuống
đời thánh thót chất cường toan
(HÀ HUYỀN
CHI)
Nhưng mà, ngẫm
cho kỹ lại coi, tôi ơi. Mở mắt ra đi. Mở
lòng ra nữa, bạn ơi. Trăng khuyết rồi
sẽ lại tròn chứ nhỉ. Hết đêm rồi
lại tới ngày mà. Hoa muôn đời vẫn
nở thôi. Vì những hạt giống tốt
đẹp vẫn được lũ chim hiền
lành mang đi gieo rắc. Vì phấn hương
hoa vẫn được bầy ong cần cù chuyển
tải tới muôn triệu rẫy vườn. Vạn
vật vẫn sinh sôi, nảy nở, lặng lẽ
mà hùng biện không cùng, bài rao giảng
về lượng từ tâm của đất trời
diễm tuyệt.
Ta về cúi
mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ
tâm lượng đất trời
Cám ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui
từ mỗi lẻ loi
(TÔ THÙY
YÊN)
Hoa Thiên
Lý vẫn nở mãi trong lòng những bà mẹ
Việt Nam (như mẹ tác giả Duyên Anh,
như má tôi, như những người phụ nữ
đảm đang khéo chế biến hoa lá
quê nhà thành "đặc sản" độc
nhất vô nhị). Hoa
Mù U vẫn trắng, vẫn
nhỏ nhoi, vẫn cao tít tắp và những
cây đèn dầu Mù U vẫn còn mãitrong
trí nhớ dân mình một thời khó
nghèo. Hoa Ban vẫn nở rợp trời Tây Bắc
để mỗi xuân về trai gái Sơn La rủ
nhau đi hội chơi núi, ca hát, múa
xòe và nhất là để bày tỏ
tình yêu đôi lứa. Bông So Ðũa vẫn còn đó, vẫn
là những đồng tiền bà mẹ quê
"cắc củm" nuôi con khôn lớn,
thành tài. Cũng đồng thời
là cái cười-chút-chơi dành cho mấy
ông có "lắm lá gan" (Ðàn ông năm bảy
lá gan, Lá ở cùng vợ, lá toan
cùng người - Ca Dao).
Còn biết bao là Bông Hoa
trên khắp ba miền đất nước, mùa
nào loại ấy, khoe thắm khoe tươi (ở bển),
nhưng ở bên này thì văng vẳng trong
cassette, trong CD hoặc nhộn nhịp tưng bừng trong những
DVD của các trung tâm băng nhạc Thúy Nga,
Asia, Vân Sơn với các ca khúc vượt thời
gian như Màu Tím Hoa Sim, Hoa Soan Bên Thềm Cũ,
Nỗi Buồn Hoa Phượng, Hoa Tím Bằng Lăng,
Trúc Ðào, Hoa Trinh Nữ ..vv và vv..
Từ những loài hoa mang tên mỹ miều, đến
những loại hoa gọi tên cũng thấy ngượng
mồm như Hoa Cứt Lợn, Bông Thúi Ðịt
(mất dzệ sinh .. ghê), nhưng
món bánh-lá-mơ-xanh nghe sao quá ư là hấp dẫn.
Cám ơn Dì Sáu Bông của tác giả
Thanh Phương nhe, cám ơn hết thảy những
bàn tay khéo léo, những tấm lòng
nuôi nấng đầy ắp tình người của
người dân quê mình nữa,đã "sáng tạo",
đã "phù phép chế biến" biết bao là những
món ngon vật lạ từ những lá, rau, hoa, củ
.. đậm đà cỏ nội, hương đồng;
để dù cho dân Việt mình đi xa đến
đâu, đến 4 biển 5 châu nào, vẫn
nhớ mãi, vẫn hướng về quê nhà
với những món quà, những thức ăn
ngon tuyệt vời của một thời thơ ấu,
đâu dễ gì quên !!!