Khi về tới đầu
ngõ, tôi đã thấy cửa sổ nhà
tôi khép chặt.Vậy là má lại không có
nhà. Những trái dừa bỗng nặng trĩu
và hai bọc bánh chợt vô duyên lạ
trong tay tôi. Tôi uể
oải mở cửa bước vào.
Má viết giấy dặn tôi
coi sóc những chú gà con vừa quen chuồng
và những cây hành, ớt, mồng tơi
đang trổ sắc xanh khỏe mạnh làm mát
một khoảnh đất do má kỳ cọm
vác về vun bên hông nhà.
Chẳng biết má
đi lúc nào.Các đồ vật quen thuộc chào
đón tôi với vẻ im lặng bí mật.
Cảm thấy ngột ngạt trong làn ánh
sáng mờ mờ bưng bít ấy, tôi mở
tung các cửa sổ, thay vội quần
áo, mở cửa hông bước ra chuồng
gà. Lúclúi húi xúc cám cho vào
máng và đổ nước vào những
cái cóng, tôi mới thấy có vài
chú gà con đang thơ thẩn dưới đất
(chẳng hiểu các chú lọt ra khỏi chuồng
ngả nào). Những cái đầu
be bé thò ra khỏi chấn song mổ lia lịa những
hạt cám vàng lấm tấm bắp nát, mồm
kêu chiêm chiếp, làm tôi thấy lòng
mình chợt êm ả hẳn ra. Thì ra
các chú gà con này đang chờ mong
má tôi dữ lắm, có lẽ còn cuống
quít hơn tôi, chờ đợi cái người
lúc nào cũng chăm chút tưng tiu các
chú như người mẹ chăm chút con
thơ (thì ra tôi không lẻ loi trong buổi chiều
hoang vắng, buổi chiều bơ vơ trở về
không có ai ..)
.. .. ..
Từ giờ trở đi - có nghĩa
là từ khi thực sự nhận được sự-vụ-lệnh
dạy học ở một quận lỵ hẻo lánh
nhưng khá trù phú đó - thì mỗi
chiều thứ bảy tôi sẽ trở về
nhà vào lúc nhá nhem như thế này,
sau khi băng qua những con đường đất
đỏ gập ghềnh, những con đường nhựa
phẳng phiu a tòng cho giấc ngủ lơ mơ, xuống
xe đò, lên xe lam, lên xe đò, xuống
xe lam, đi bộ qua cái chợ tanh nồng mùi
cá quen thuộc ..
.. .. ..
***
34 năm trôi qua rồi từ khi bước
vào nghề "gõ
đầu trẻ" (thứ thiệt) ..
Tôi đã "bơ vơ đi-đi về-về
không có má" cũng đã 26 năm ..Vậy mà đọc
lại những giòng ngày xưa, nước mắt
cũng cứ ứa ra lặng lẽ. Vẫn thấy
lại những chú gà con, vẫn nghe những tiếng
gà chiêm chiếp chờ người cho ăn .. Những cây hành, ớt, mồng
tơi vẫn trổ sắc xanh khỏe mạnh bên
hông nhà .. Và má vẫn
không hiếm khi hiện về trong giấc ngủ
"mồ côi" !!!
3 ngày nay, chỗ làm ế ẩm,
tôi về sớm, thật sự ..sớm. Ði giữa khuya, về vào
lúc 2,3 giờ sáng. Ðường vắng tanh.Ngõ
tắt.Gập ghềnh.Vài ba cây đèn đường vàng
vọt.(Ðúng là ngoại
ô đèn vàng VN giữa đại cường
quốc Mỹ Châu).Và bất chợt ..trăng tròn vo hiện trước đầu
xe. Trăng sáng. Mát mẻ.Màu trăng dịu dàng.Huyền ảo.Những
lùm, những bụi cây hai bên đường
không còn chút xíu gì ma quái, thấy
mà ghê nữa. Tôi lái xe đi giữa
ánh sáng dìu dịu ấy, tâm thanh thản,
lâng lâng ..
Anh một phương và em một
phương
Tìm nhau chỉ thấy vầng
trăng suông
(Trời đất ơi, trăng
suông mà "tầm cỡ" như thế
này cũng quá ư là "thơ" và
"mộng" đấy chứ nhỉ
!!!)
Chợt nhớ lại câu
"haiku" của Nhật: "Khi vựa lúa của tôi thiêu rụi,
tôi nhìn thấy mặt trăng". Tuy vựa lúa của tôi
mùa này, không được đầy chi mấy,
và chắc chắn là chưa bị thiêu rụi
trụi lủi, trụi lơ ..vậy mà tôi cũngđã "được"
nhìn thấymặt
trăng ! Một vầng trăng viên
mãn.(Một vầng trăng cho ta lại
gặp ta - "Nói
trăng rằm là nói cuộc đoàn
viên" - HÀN MẶC TỬ).Ðược đi giữa đường
trăng.Ðược trăng soi
đường. Ðược trăng dõi theo ân cần suốt 3 ngày trời
"nhàn hạ" đúng mùa Trung Thu ngay
trên đất Mỹ (nơi mà đèn điện
cao thế thường lấp cả ánh trăng
thanh). Nếu tôi bù đầu bù cổ
cày bừa, thì dễ gì được
"hồng phúc" với những khoảnh khắc
thanh thản nhẹ nhàng đến thế. Tạ
ơn những giây phút "bồng lai tiên cảnh"
này biết là bao nhiêu !!!
Ðúng là "Ðêm ấy, trong
vườn trăng nhiều quá, Ánh sáng
tuôn đầy các lối đi" (XUÂN
DIỆU)
Ðúng
là "Ðêm ấy, trong vườn trăng nhiều
quá, Ánh sáng
tuôn đầy các lối đi" (XUÂN DIỆU).
Ðúng
là "Những đêm mưa trải âm thanh,
Những đêm trăng
thả tơ xanh dịu dàng" (TRẦN THỊ TUỆ MAI)
Ðúng
là "Thu ở quê tôi lá cũng
vàng, Mây thu lụa bạch, nắng hào quang, Lá sen ai nhuộm màu trăng sữa,
Mà để hương bay nức địa đàng ?"
(NGÔ MINH HẰNG)
Lại
nhớ một câu châm ngôn Tây Tạng: "Ðau khổ hiện hữu
là để đo lường hạnh phúc".Phải rồi. Có con đường gập
ghềnh, đèn đường vàng vọt,
cái sáng cái tắt, nên tôi mới
"thấy" ánh
sáng tuôn đầy
vào những ngày tròn trăng. Có những
ngày hàng họ ế ẩm, ngân sách
thâm thủng, "đồng tiền liền khúc
ruột" bị "lõm" hết mấy
khúc thì tôi mới "biết" rằng những
sợi tơ xanh dịu
dàng của Hằng Nga
sẽ mơn trớn, xoa dịu và làm êm ắng
hết những lo lắng "áo cơm", như thứ
thuốc mỡ "thần kỳ" làm mát mẻ
ngay cái bỏng rát của lửa làm rộp
da non. Có xa quê nửa vòng trái đất,
nên ta mớiđược "nhìn thấy"
mùa thu tuyệt đẹp quê mình : mây lụa bạch, nắng hào
quang, màu trăng sữa
.. , mới "cảm nhận" được mùi
thơm của lá sen, của hoa sen thơm nức địa đàng ..Có bị cái nắng
cháy da, bỏng thịt của mặt trời mùa
hạ, thì ta mới "hân hưởng"
được "Là
sợi đường tơ dịu quá trăng,
Là bao nhiêu ngọc cũng chưa bằng"
(HÀN MẶC TỬ). Hoặc nếu ai đã
từng "cạn quéo" cả ý lẫn lời,
mới thấy "phê" khi mà:
Nửa đêm nghe tiếng thầm thì
Té ra mưa tạnh, trăng-thi-sĩ
về
Ta nằm chân gác mũi ghe
Dòm ra trời đã vàng khè những
thơ
(LUÂN
HOÁN)
***
Trong bản
dịch thần thoại "Lên cung trăng" của
nhà văn hào Trung Hoa là NGÔ TỔ QUANG có
chép:
Một
thời đại rất xa xưa ...
Lúc
bấy giờ con người được tự do,
không bị áp bức chiến tranh, người hiếp
bức người. Ai làm nấy ăn.Mặt trời mọc, đi làm; mặt
trời lặn, về nghỉ.Đói
có hoa quả; khát có nước suối.
Con người bấy giờ không có họa
người, chỉ có họa
trời. Để
tránh gió mưa, rét mướt, loài
người đốn cây làm nhà, dệt vải
may áo .. Ngày tháng trôi
qua, con người dùng kinh nghiệm và lao lực để cải thiện đời
sống, mưu lấy sự hạnh phúc thanh
bình.
Nhưng,
một hôm thình lình xảy ra một thiên
tai dữ dội. Khắp
dưới gầm trời đâu đâu cũng bị
đại hạn.Nắng như lửa
thiêu, đốt cháy tất cả làm cho sinh
linh dậm đất kêu trời.Trên
đường, thây người, thây thú chồng
chất dẫy đầy. Nguyên ở gò
Đất cuối biển Đông có hang
Dương. Nơi đây 10 con quạ vàng
vâng lệnh Thượng Đế thay nhau ban ánh
sáng cho vạn vật. Trên hang có cây
Phù tang cao vút tận trời. Chín con quạ ở
cành dưới, một con quạ ở cành
trên. Từ ngàn xưa chỉ có một con ra
khỏi biển hóa thành mặt trời, ngày
ngày tháng tháng chiếu ánh sáng xuống
mặt đất làm cho mưa hòa, gió thuận,
vạn vật sinh hóa. Nhưng bất ngờ, một
hôm bốn biển chuyển động, đất lở
núi rung, cây Phù tang quay cuồng, vì 10 con quạ vàng tranh nhau xuất hiện
một lượt. Thế
là nắng như lửa thiêu, đốt cháy
cả vạn vật. Ban đầu, người ta
còn ngâm mình dưới nước, núp
trong hang núi .. nhưng rồi, đầm
nước, dòng suối đều hóa thành
những vạc nước sôi. Đất
bằng bỗng chốc lửa dậy làm cho nhân
dân điêu đứng, đời người biến
thành địa ngục.
Đương
lúc tiếng khóc, tiếng kêu gào kinh khủng
của nhân dân, bỗng có một vị anh
hùng xuất hiện. Vị anh hùng đó
có tên Hậu Nghệ, sinh ở biển
Đông, nước Hữu Cùng. Người
võ nghệ phi thường, sức người
có thể bạt núi lấp sông, giỏi nghề
kỵ xạ.Hậu Nghệ có hai
người học trò tên Phùng Mông
và Ngô Cương đều có tài xuất
chúng. Trông thấy 10 con quạ vàng
hoành hành dữ tợn làm cho nhà cửa
tiêu tan, đồng ruộng khô cháy, Nghệ vừa
hoảng kinh vừa tức giận, đem lòng thương xót sinh
linh, và nghĩ đến mối liên hệ với
thân mạng mình
nên mang 10 mũi tên thần, giương cung 10 tạ
lên quyết bắn 10 con quạ vàng cho tiêu ra
tro bụi. Nhưng ánh sáng rạng chói
làm cho mắt đổ hào quang, không thể
nhìn lên được. Nghệ bực tức,
đứng tựa góc biển chân trời
không do dự bắn luôn mấy phát. Những
nơi có tên của Nghệ bắn tới
thì nóng cháy nguội dần, ánh
sáng êm dịu. Những lông cánh sắc
màu của lũ quạ đua nhau rớt
xuống. Một làn không khí
mát mẻ bắt đầu.
Trông
thấy chín con quạ chết, Nghệ lại muốn
giương cung bắn nữa, nhưng Phùng Mông
ngăn lại:
- Thưa
thầy ! Nếu thầy bắn chết cả
thì vũ trụ sẽ trở nên đen tối mất.
Nghệ "à" một tiếng, hạ cung xuống.Bấy giờ núi
sông trở lại như xưa, cây cỏ
tươi tốt.Đâu
đâu cũng vang dậy tiếng hò reo hoan lạc.
Nhân dân ca tụng công ơn vĩ
đại của Hậu Nghệ, tôn thờ Nghệ
là một vị cứu tinh, trọng quý Nghệ
hơn mẹ cha. Sơn hào hải vị,
họ đem dâng cho Nghệ dùng.Hậu Nghệ lên làm Hoàng đế.
Mười năm sau.
Nhân
dân trước kia bị tai ách
của 10 con quạ vàng thì nay lại mang phải
tai ách do Hậu Nghệ gieo rắc. Nghệ ỷ mình có tài,
tự kiêu là cứu dân, vậy dân phải
làm tôi mọi mới xứng đáng đền
đáp công ơn ấy. Nghệ chiếm hết thịt rừng,
tài sản của nhân dân. Cả đến
một con gà, một miếng bánh ..cũng không thoát qua tay cướp
đoạt của Nghệ. Nghệ lại tự hào
là mình sẽ sống mãi vì có
Linh-chi-dược-thảo do ông tiên ban cho.
Nhân dân bấy giờ sống trong tình
trạng cực kỳ thảm khốc. Từng đám dân nghèo
đói, quần áo rách nát, thân trụi
mình trần, mặt mũi hốc hác vàng
hoe, gục đầu vào đất kiếm rễ
cây ăn. Vài xác người thắt
cổ lơ lửng trên cành cây làm mồi
cho đàn quạ đương đảo qua lượn
lại.Bấy giờ núi rừng
hoang vu xơ xác, cành khô lá úa,
năm ba gốc cây còn lại nhưng trơ trọi,
cằn cỗi.
Ngày trước, Nghệ được bá
tánh hoan hô vang dậy.Ai
ai cũng trìu mến vâng theo. Nghệ đi ra, cả
ngàn người chạy theo quỳ lạy chúc tụng.
Ngày nay, nhân dân oán ghét căm
thù. Nghệ đi đến đâu, bá tánh bỏ
chạy đến đó. Nghệ nhục
nhã, tức giận ra lịnh cho học trò
là Ngô Cương tàn sát hàng triệu
sinh linh. Bị đói rách, bị giết
chóc, nhân dân đau khổ, nỗi uất hận
căm hờn ngùn ngụt cao mấy từng mây ..
Hình như tôi lại "đầu cua tai
nheo" rồi chăng
Hình như tôi lại "đầu
cua tai nheo" rồi chăng ? Hay
là tôi đang "niệm thiên địa chi
du du" bèn ..sảng
"bậy bạ" chi đây ? Và tại sao
tôi cũng không chép ra đoạn kết của
cái chuyện Hằng Nga - Hậu Nghệ này
vô để làm "sáng trăng sáng cả
hai hàng"..cơ chứ
? (Mà có cần thiết không, khi
định luật bất di bất dịch "gieo nhân
nào, gặt quả đó" là một
cái lý đương nhiên. Hết thảy
cái gì Hậu Nghệ "ỷ" vào, rồi
sinh bất nhân, bất nghĩa, hung dữ hơn cả
sói lang, như tài năng và thuốc trường
sinh Linh Chi Thảo, cũng bị "của Thiên trả
Ðịa" một ngày, bởi nàng Hằng Nga
và Tiên Ông "thâu nhiếp" lại. Ngay
cả hai tên học trò "ruột" Phùng
Mông và Ngô Cương cũng không còn
tâm phục thầy mình, thì Hậu Nghệ phải
"trả" quả báo vậy thôi !!!)
Cố tật của tôi là cứ
"đế" vào những chuyện như
là "chả dính líu gì nhau" vậy
đó, mà nhìn kỹ ra vẫn "hợp
rơ" với nhau lắm chứ ạ, phải
không, thưa các bác ??? Thì
có đầy đủ "đôi vầng nhật
nguyệt" đấy thôi. Bắt đầu
là từ bà má quê nghèo của
tôi, nói theo kiểu văn chương bác học,
trí thức siêu hình tí ti, thì mẹ
là vầng trăng, luôn theo con một đời
vòi vọi .. Mẹ trải tơ
xanh dịu dàng chữa lành những khi hồn con
"từ chết tới bị thương"
..
Hôm nay có một nửa
trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ
rồi
Ta nhớ người xa thương
đứt ruột
Gió làm nên tội buổi
chia phôi
(HÀN MẶC TỬ)
Từ cổ xưa rồi, "Ở nhà nhất mẹ
nhì con, Ra đường chán vạn kẻ
dòn hơn ta" ..cho nên mới ra cớ
sự. Cái cớ sự nữa là, đầy
đường, đầy chợ, đầy
..đời, "10 con quạ vàng tranh
nhau xuất hiện một lượt", bởi thói thường ai cũng
muốn làm "đầu gà" chứ chả
ai thèm làm "đuôi trâu" ! Nhất là
"ông quạ vàng" nào cũng cho
mình là nhất, là dòn rụm, là
ngon lành, là số dzách, là ú-nồ,
là nâm-bờ oanh, phải sô-ốp (show off) ngất
nga ngất ngưởng mới "ngon" !!! Nên Hậu
Nghệ mới được phong làm Hoàng Ðế
vì có công bắn rơi "9 cái mặt trời ..làm
phách" đó. Vậy mà chống "quạ"
được một thời gian, lậm nọc độc
ngã mạn, phách lối, kiêu căng của
"quạ" hồi nào hổng biết, 10 năm
sau cái cục u bướu "đại họa"
phát tiết đến .. tản thần
ôn !!! Sự thay đổi theo hướng sa ..địa ngục
này cũng dễ hiểu lắm lắm:
- Xưa, nhờ đâu mà Hậu
Nghệ được bá tánh hoan hô vang dậy,
được trìu mến vâng theo, được
dân chạy theo quỳ lạy chúc tụng, trọng
quí Nghệ hơn cả mẹ cha ???
Có phải vì võ nghệ phi thường, sức
mạnh bạt núi lấp sông, giỏi nghề kỵ
xạ ?Là điều
kiện ắt có thôi. Cái quí nhất
là Hậu Nghệ có lòng thương xót sinh linh cũng
như sinh mạng mình,
nên ra tay diệt trừ họa hại,
cứu vớt muôn loài đồng thời cứu
nguy cho chính bản thân. Chính lòng thương đầy tính tương
liên, tương lân này, (đạo Chúa
có BÁC ÁI, đạo Phật có TỪ
BI, đạo Nho có lòng NHÂN NGHĨA, Nguyễn
Trãi có đức CHÍ NHÂN) đã
nâng Hậu Nghệ lên ngôi Hoàng Ðế,
vì đã biết:
Ðem Ðại Nghĩa để thắng
Hung Tàn
Lấy Chí Nhân mà thay
Cường Bạo
(NGUYỄN TRÃI)
- Còn vì đâu mà Hậu
Nghệ bị nhân dân oán ghét căm
thù, Nghệ đi đến đâu bá
tánh bỏ chạy đến đó
? Có phải vì ỷ tài, tự
kiêu, cậy công ?Chắc
chắn rồi. Nhưng cáithậm độc, thậm
hiểm chính là do Hậu Nghệ không còn lòng
thương xót nữa.
Không còn nghĩ đến sinh linh.Không còn người khác trong
tâm thức ngùn ngụt lửa kiêu căng, tự
thị.Lòng tham bừng dậy.Sân hận trào dâng.Ðộc tôn.Ðộc
tài.Ðộc đoán.
Cái "độc" nào cũng sinh "ác
đức, sát nhơn" !!!
Quê nghèo thêm mạt vận
Sắt máu hả hê cười
Chế độ gì ngu
xuẩn
Ðang bức tử giống nòi
(HÀ HUYỀN CHI)
Thế đấy, ở nơi
ấy, có một thứ "mặt trời
chân lý chói qua tim", (cũng là một
thứ "quạ vàng" đại họa) đang
làm thui chột, què quặt và bức tử
dân tộc ta, giống nòi ta.
Thế đấy, ở nơi ấy, bốn
ngàn năm Văn Hiến chỉ còn lại mỗi
câu thần chú "mối
thù giai cấp biết đời nào
nguôi" là "đỉnh cao ngất nga ngất
ngưởng", chỉ đạo mọi tư duy,
hành xử. Y hệt chàng Hậu Nghệ
đã "đánh mất tình người"
bởi lậm nọc độc của những tên
"quạ lửa" trong chuyện cổ tích xa
xưa.
Thế đấy, ở nơi ấy: "Khi hạt bụi rong chơi giữa
đôi vầng nhật nguyệt, Dấu chân địa
đàng rưng rưng tiếng hát, Sỏi
đá trần gian chợt khóc phận
mình" (TRẦN QUANG
PHONG).
Phải rồi.Sỏi đá còn
biết khóc nữa là.Ðừng nói chi con
người. Thế nên, "Ngày ấy
rồi sẽ đến" đâu có
lâu la, lâu lắc gì đâu !!!