XÂU
CHUỖI
NGỌC XANH
Ngày mà cô bé
Jean Grace bước vào cửa
hiệu, Peter Richards vẫn c̣n
là người đàn ông cô đơn nhất ở thành phố.
Có thể bạn đă biết
được chút ǵ đó về điều này khi t́nh cờ đọc tin trong những
tờ báo vào thời điểm câu chuyện xảy ra mặc
dù có thể tên của nhân vật nam và nữ không được
công khai cũng như câu chuyện không được tŕnh
bày đầy đủ khúc chiết như tôi sẽ kể
dưới đây.
Cửa hàng
Peter đang bán là của thừa hưởng từ người
ông để lại. Trong cái tủ kính bé nhỏ chưng
bày đồ giáng sinh đầy ắp lổn nhổn những
mặt hàng xưa cũ; nào là ṿng xuyến, những miếng
mề đay nhỏ từ thời trước nội chiến,
nào là nhẫn vàng, tráp bạc, những đồ ngọc
ngà chạm trổ và những tượng nhỏ bằng sứ.
Thế rồi
chiều đông hôm ấy, một
bé gái cứ đứng lặng như chôn chân ở đấy,
vành trán t́ sát vào kính. Cô bé giương đôi mắt to vẻ nghiêm trang
chân thành ngắm nghía xăm xoi
từng vật một như thể đang t́m kiếm thứ
ǵ khá đặc biệt trong mớ
đồ cũ quư giá kia. Đột nhiên cô bé dựng
hẳn người lên ra chiều hài ḷng lắm và bước vào cửa hàng.
Phía bên trong
gian hàng của Peter ánh sáng mờ yếu và trông c̣n ăm ắp
bề bộn hơn tủ kính phía trước. Trên các kệ
chen chúc những tráp nhỏ đựng đồ nữ
trang, những khẩu súng lục, đồng hồ quả
lắc, đèn, trên sàn nhà chất chồng những giá sắt
dùng để chất củi trong ḷ sưởi và đờn
măng-đô-lin cùng những thứ khó mà nhận biết
chính xác.
Peter đứng
lặng lẽ sau quầy. Dù chưa đầy ba
mươi nhưng tóc ông đă điểm hoa râm. Với vẻ lănh đạm
thường ngày ông nh́n vị khách hàng bé nhỏ duỗi hai
bàn tay trần không đeo găng lên quầy hàng:
- Thưa ông,
ông có thể vui ḷng cho con xem cái xâu chuỗi màu xanh trong tủ
kính kia được không ạ?
Peter kéo tấm
vải che và nhấc cái xâu chuỗi đeo cổ ra.
Những hạt
ngọc ánh lam lấp lánh trên bàn tay xanh xao của ông khi
đưa về phía cô bé.
- Chuỗi ngọc,
ôi tuyệt quá đi! Cô bé xuưt
xoa như đang tự nói với ḿnh.
- Xin ông vui
ḷng gói lại cho thật đẹp giùm con. Đây là quà sẽ
được dành để tặng cho chị con, chị đă chăm sóc con. Ông biết không đây là giáng sinh
đầu tiên của chị em con từ khi mẹ mất.
Con phải lùng sục t́m mua cho được một món
quà tuyệt vời cho chị ấy.
- Vậy th́
bé có bao nhiêu tiền? Peter e dè hỏi.
Cô bé cẩn
trọng tháo nút chiếc khăn tay được buộc
chặt và đổ ngay ra trên mặt quầy một nắm
tiền xu.
- Con đă vét
hết tiền để dành. Cô bé giải thích đến
là mộc mạc.
Peter nh́n cô bé
với vẻ đăm chiêu. Rồi ông nhẹ nhàng kéo xâu
chuỗi lại. Mảnh giấy ghi giá quá rơ nhưng chỉ đối với ông chứ không phải với cô bé. Nói làm sao
với bé đây? Cái nh́n đầy hy vọng mong chờ toát
ra từ đôi mắt xanh của bé làm ông xốn xang
khơi gợi sự đau đớn của vết
thương ḷng ngày xưa.
- Chờ
đó chút nhé!
Ông dặn ḍ
và quay vào, tiến về phía sau gian hàng. Ông hỏi vọng
ra mà không quay lưng lại:
- À mà bé tên ǵ
vậy? Ông có vẻ đang chú tâm làm một việc ǵ
đó.
- "Jean
Grace"
Khi Peter quay
ra chỗ Jean Grace đang đứng đợi, trên tay ông
là một gói nhỏ bọc giấy đỏ tươi có
dây thắt nơ xanh.
- Đây của
bé đây! Cầm lấy, đừng làm mất dọc
đường đấy nhé!
Khi cô bé chạy
ra khỏi cửa nó c̣n ngoái nh́n lại nở một nụ
cười rạng rỡ. Qua khung cửa kính ông nh́n cô bé dần
khuất ḷng bỗng dưng trào dâng một nỗi buồn.
Điều ǵ đó ở Jean Grace và chuỗi ngọc xanh
đă khuấy động nỗi đau trong tận sâu thẳm
tâm hồn ông mà cho đến nay vẫn chưa nguôi ngoai.
Tóc cô bé óng ả như màu lúa chín và đôi mắt như
nước biển xanh, có một lần không lâu lắm
trước đây Peter đă yêu một thiếu nữ có
màu tóc vàng và đôi mắt cũng với màu xanh mênh mông
như vậy. Chuỗi ngọc xanh đó ông đă dành cho
nàng. Thế rồi vào một đêm mưa, một chiếc
xe cam- nhông đă bị trật bánh trên con đường
trơn trợt và giết chết giấc mơ của ông.
Từ đó Peter Richards sống
cuộc đời phần lớn trong sự cô đơn
sầu khổ. Ông vẫn giao tiếp với khách hàng rất
lịch sự ân cần nhưng sau giờ làm việc cuộc
sống của ông cực kỳ trống rỗng. Ông cố
t́m cách để quên lăng th́ lại đắm ch́m trong sự
thương cảm ngày càng dày đặc bao trùm.
Đôi mắt
xanh của Jean Grace đă dấy lên trong ông kư ức đau
xót về những ǵ ông đă mất. Nỗi đau đó
khiến ông như xa rời tương phản với
không khí tấp nập của đám khách vào ra mua sắm
hàng trong dịp lễ. Trong suốt
mười ngày kế tiếp việc buôn bán rất chạy
mau mắn. Những phụ nữ luôn miệng ríu rít bu quanh
cửa hàng, mân mê rờ rẫm những loại nữ trang
xoàng xỉnh, trả giá kỳ kèo bớt một thêm hai. Khi
người khách cuối cùng ra khỏi cửa hàng cũng
là lúc giáng sinh đă kề bên.
Peter thở phào nhẹ nhơm. Vậy là mọi việc kết
thúc sẵn sàng cho một năm mới. Thế nhưng với
Peter đêm nay chưa hoàn toàn chấm dứt. Cánh cửa bật
mở và một thiếu nữ vội vă bước vào.
Thoạt đầu mới nh́n Peter đă cảm thấy
quá đỗi thân quen, dù
chưa thể nhớ ra là đă gặp cô ta lúc nào ở đâu. Mái tóc cô ta vàng
óng đôi mắt biếc xanh. Không thốt ra lời nào cô ta
rút trong xách tay một gói được bọc hững hờ
với giấy đỏ và dây nơ xanh lỏng lẻo. Ngay lập tức chuỗi ngọc
xanh lại phô bày lấp lánh trước mắt ông.
- Có phải
chuỗi ngọc này là của cửa hàng ông không?
- Phải
đấy!.
Peter khẽ
khàng trả lời mắt hướng nh́n cô ta.
- Đây là ngọc
thật chứ?
- Đúng vậy!
Không phải loại hảo hạng nhưng là đồ thật.
- Ông có thể
nhớ được đă bán chuỗi ngọc này cho ai
không?
- Đó là một
cô bé. Tên bé là Jean. Bé mua xâu chuỗi làm quà giáng sinh cho chị.
- Chuỗi ngọc
trị giá bao nhiêu vậy?
- "Giá cả"
Peter nghiêm giọng "luôn luôn là chuyện riêng tư bí mật
giữa người mua và người bán".
- Nhưng
Jean chỉ có vài xu để tiêu xài th́ làm sao có thể mua
được chuỗi ngọc này?
Peter gấp
tờ giấy bọc vào nếp trở lại, gói ghém hộp
quà gọn gàng xinh xắn như trước:
- Bé là người
trả giá mắc hơn bất cứ ai. Bé đă trả bằng
tất cả những ǵ bé có.
Một sự
im lặng bao trùm gian hàng đồ mỹ thuật. Xa xa
chuông tháp cổ bắt đầu ngân lên. Nhịp chuông giáo đường vang vang. Gói quà vẫn nằm yên
trên quầy. Ánh mắt ḍ hỏi
của thiếu nữ và một cảm giác lạ lùng vô cớ
cứ dồn dập phơi phới tươi mới trở
lại trong ḷng người đàn ông, tất cả khởi
nguồn chỉ v́ một đứa bé.
- Nhưng tại
sao ông lại làm thế?
Peter cầm
hộp quà lên:
- Bây giờ
đă là giáng sinh rồi.
Đây cũng là nỗi bất hạnh của tôi v́
tôi không c̣n ai để trao quà.
Cô cho phép tôi được đưa cô về nhà
để có dịp chúc cô giáng sinh vui vẻ được
không cô?
Thế rồi
Peter và cô gái mà ông chưa kịp biết tên bước ra
ngoài giữa muôn tiếng chuông lễ, hoà vào ḍng người
đang tưng bừng hạnh phúc trong cái ngày trọng
đại thiêng liêng mang theo hy vọng tràn trề cho tất
cả mọi người chúng ta trên thế gian này. /.
Fulton
Oursler
(Xíu
Muội
Rạch
Giá sưu
tầm
và chuyển)