Sài Gòn của tôi -
Ngày ấy
.. Bây giờ
(Lý Thụy Ý)
Sài Gòn rất dễ thương
Cái tên dù lạ con đường vẫn quen
Tôi hay "viện dẫn"
hai câu thơ của mình mỗi khi phải hồi âm một
cánh thơ xa nào đó, thường là câu hỏi "Sài Gòn
bây giờ ra sao?".
Thật ra trong cảm nhận
của tôi, Sài Gòn vẫn thế. Bởi dù trải qua bao
nhiêu biến cố thăng trầm, thì Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn
đông, thủ đô trong những trái tim miền Nam ngày nào
cũng không bao giờ thay đổi. Sài Gòn của một
thời tôi mới lớn, những "con đường
tình ta đi" Duy Tân, Trần Quí Cáp, Tú Xương, Công Lý.
Những chiều bát phố Tự Do, Lê Lợi, Tự Do.
Những rạp ciné. Món bánh tôm hẻm Casino (Sài Gòn), những
xe bò viên Nguyễn Thiện Thuật. Bánh mì thịt trước
chợ Trương Minh Giảng. Gỏi đu đủ -
khô bò - nước mía Viễn Đông (góc Pasteur - Lê Lợi)
..
Sài Gòn của tôi "sáng nắng
chiều mưa". Mưa như được lập
trình sẵn. Hoặc chiều hoặc sáng. Có khi .. cùng giờ
nên người Sàigòn có thể nhởn nhơ bát phố khi "cơn
mưa qua". Rất ít khi
mưa như .. đòi nợ, điều này những
năm gần đây hình như thay đổi, mưa dầm
và mưa .. mất trật tự. Người Sài gòn vốn
quen kiểu "xưa" chẳng biết đâu mà lần!
Nắng Sài gòn không quá gắt. Có lẽ nhờ thế nên mới
chợt mát chỉ qua màu áo lụa Hà Đông.
Sài Gòn của tôi có những
ngôi trường đi vào thơ và nhạc như Văn
khoa, Luật, Gia Long, Trưng Vương, những con
đường địa chỉ báo như Lê Lai, Phạm
Ngũ Lão .. Hồn đất và hồn người quyện
nhau hồn hậu, chân tình.
Sài Gòn của tôi quốc
vương Cam-Bốt từng du học, người Sài gòn
chê hàng Thái, không thèm xài Colgate vì đã có HYNOS "anh yêu em yêu
luôn kem" xịn hơn.
Sài Gòn của tôi trẻ - luôn
luôn trẻ. Không phải vì thiếu phố cổ hay người
Sài gòn không thích: "ra vẻ cụ", vì Sài gòn luôn luôn mới,
hồn nhiên và dễ thương, không điệu đà kịch
cợm.
Sài gòn của tôi còn nhiều
hơn thế. Không diễn tả hết dù văn hoa cách mấy.
Chỉ giản dị như lời hát "Sài gòn đẹp
lắm! Sàigòn ơi!! Sài gòn ơi!".
Không lớn lao gì, kỷ niệm
chỉ chứa đầy ngăn cặp học trò. Sự
ồn ào sống động, dễ thương của
vùng đất và con người. Đi xa cứ về
đến cầu Sài Gòn hay cầu Bình Điền là coi
như về đến nhà.
Như bạn bè cùng trang lứa,
tôi giữ Sài gòn như chính giữ cuộc đời mình.
Khóc một ngày khi Thương xá Tam Đa bị thiêu rụi.
Khóc một đêm khi Eden bị đập bỏ. Có thể
thay vào sẽ là một tòa nhà đẹp hơn, nhưng Eden
của ngày nào:
Qua hành lang Eden kỷ niệm
Buổi chiều mưa hai đứa đứng
bên thềm
Anh che cho em khỏi ướt tà áo tím ..
Thì không bao giờ còn nữa.
Vẫn biết có những sự
đổi thay tốt hơn, đôi khi cần thiết,
nhưng sao vẫn thấy chạnh lòng. Hơn sáu
mươi năm hãnh diện làm "dân Sài gòn", bỗng
chợt giật mình tự hỏi, có khi nào người ta
phù phép để Sài Gòn biến mất không nhỉ? Có khi nào
Vương Cung Thánh Đường, chợ Bến Thành,
bưu điện Sài gòn, một sớm mai thức dậy
người Sài Gòn ngơ ngác hay tin sẽ trở thành trung
tâm thương mại, cao ốc chọc trời ..
Ôi Sài gòn của tôi!!
Tôi vẫn nói vui rằng mình giữ
lại "Sài gòn xưa". Từng tên đường
góc phố, giữ lại những buổi chiều hẹn
hò: "uống ly chanh đường, uống môi em ngọt"
và giữ lại mãi mãi những dấu yêu xưa!.
Và, rồi lại buốt tim
khi nghĩ đến một ngày nào "Sài gòn của tôi"
sẽ chỉ còn là hoài niệm. Vô tình ai đó sẽ tìm thấy
trong những trang sách hằn dấu thời gian ở một
hiệu sách cũ.
LÝ
THỤY Ý
(T.C.H. sưu tầm và chuyển)