Mùa Vu
Lan lại về
(Phan)
Nghe nói là "ghét của
nào Trời trao của nấy" nên ngày c̣n đi học, tôi
ráng ghét một cô bạn. Cô ấy chỉ có cái lỗi duy
nhất là đẹp. Tôi ghét cay ghét đắng mấy
năm dài .. để
đến hôm ra trường, tôi đành nh́n trời mà ta
thán rằng: "Ông gạt tôi. Ông nói ghét của nào ông trao
của nấy. Bây giờ người ta đi lên miền
núi, tôi về miền biển, nghĩa là sao ? Ông tính sao
với tôi đây ?"
Ông trời thoảng
cơn gió nhẹ như vô t́nh .. đưa cô gái Tàu đến khoác tay tôi, "đi
anh". Từ đó đời tôi đen thui như x́
dầu bởi người Tàu không ăn nước
mắm. Tôi rên miết bài hát: "Đi về đâu
hỡi em .. khi trong ḷng không chút nắng ..". Tiểu muội dẫn tôi
đi mua đuôi ḅ về hầm nấm đông cô; đuôi
heo hầm xáu báu (củ cải muối). Tôi uống canh
đă hai mươi năm dài. Hai mươi năm vật
đổi sao dời, bạn tôi vẫn c̣n pḥng không gối
chiếc. Thiệt là. Hồng nhan truân chuyên.
C̣n nhớ ngày ấy chúng
tôi như những cánh chim, bay đi khắp mọi miền
đất nước để nâng cao dân trí cho giống
ṇi. Là hoài băo của thầy cô kỳ vọng vào đàn con
thân yêu. Những thanh niên; thiếu nữ tràn trề
nhiệt huyết với quê hương, dân tộc. Nhưng
đàn con sống không nổi với sự hà khắc
của chế độ mới nên có những điều
không mong - đă xảy ra. Có
những cánh chim mê bay, quên cả lối về. Bay ra
khỏi vùng trời quê mẹ. Vài con đến
được bến bờ Tự do, có con găy cánh ngoài
biển Đông, để lại bao thương cảm
trong ḷng thầy cô, bao thương tiếc trong bạn bè.
Trong những cánh chim vô
định đó, tôi và cô bạn - thương thầm (tánh
tôi, thương một nói mười; ghét mười nói
một. Có thế thôi mà cô ấy chờ hoài). Cuối cùng, tôi
với cô bạn hồng nhan bạc triệu lại same Zip
code ở Dallas này. Mười ba năm trước gặp
nhau sau bao bể dâu của cuộc đời tỵ
nạn. Ngậm ngùi mà ôm nhau sau những tháng năm
.. tóc đă phai màu. Cái ôm
tưởng tượng hai mươi năm trước
mang một ước mơ khác. Khi đôi tay tôi c̣n vạm
vỡ; bạn th́ nhỏ nhắn, xinh tươi. Giờ. Nghe
hơi ấm của t́nh thân nơi đất khách quê
người - sao mà thương mến lạ ! Như anh em
một nhà; gà một chuồng; sư huynh đệ một
ḷ.
Vài năm trước
đây, bạn đưa đến nhà tôi một
người bạn trai. Thực tâm tôi không vui lắm khi
thấy anh ta là người Mỹ. Nhưng nghĩ cho cùng: Bạn
ḿnh bốn bó lẻ rồi c̣n ǵ. Thời hồng nhan
bạc triệu .. nay
c̣n đâu ? C̣n toàn là bạc cắc. Tôi chỉ biết
đón tiếp một người bạn Mỹ
.. thôi cũng đành ! Hắn
nhỏ con như người Việt Nam, tóc dài đến
vai, râu ria xồm xoàm. Nh́n anh ta ra dáng một ca nhạc
sĩ hơn là dân .. trời
thần quỷ lở. Đến khi tiếp xúc mới
biết anh ta hiền nhất trong những người
Mỹ mà tôi quen biết.
Tôi mến anh ta nên rủ
lại nhà tôi chơi hoài. Tôi học hỏi anh ta: Cách xử
sự với phụ nữ theo phong cách Mỹ. Tỷ
như bạn tôi gọi: "Jim. Làm ơn cho em xin tờ
giấy lau tay." Anh ta đang làm việc ǵ cũng
ngưng ngay. Nếu là đang nói chuyện với một
người nào đó th́ anh ta xin lỗi. Đi lấy
miếng giấy cho bạn tôi và khác tôi ở chỗ: Anh ta
đứng đợi. Bạn tôi lau tay xong. Anh ta đi
bỏ rác miếng giấy đă xài. Bạn tôi không bao giờ
quên cảm ơn và anh ta không nói câu ǵ khác: "Cảm ơn
bạn đă nhờ tôi."
Một người
đàn ông Mỹ, mà tôi nể mặt.
Hôm khác, chỉ có vợ
chồng tôi ngoài patio, vợ tôi nói: "Anh vào nhà lấy giùm
em trái xoài với con dao." Tôi nhanh nhẹn như Jim. Nhưng
chưa thành thạo nên quên nói: "Cảm ơn em đă
nhờ anh." Sau đó vợ tôi gọt đến đâu
th́ tôi ăn đến đó, sau hết là tôi bay lên vơng làm
một giấc, (chiếc vơng sau hè nhà tôi đă lắm. Ai
đặt lưng xuống cũng muốn ngủ). Cái
quốc tịch Mỹ của tôi chỉ có giá trị pháp lư
và chấm hết ở đó.
* * *
Khi đă là bạn bè lui
tới thường xuyên, tôi biết ra Jim là một chuyên
viên computer có hạng, nên mỗi lần đến nhà tôi là
Jim mở hết những máy computer mà tôi có để
diệt virus đă có chống virus sẽ có ..
làm đủ hết những cần
thiết để bảo vệ cho những cái computer nhà
tôi. H́nh như Jim thích chơi với máy hơn với
người, thằng con tôi nói: "Mr. Jim giỏi không
tượng tượng nổi." Riêng tôi chỉ
biết hắn không uống bia, không hút thuốc, không
uống luôn cả nước ngọt ..
Hắn là Nguyễn
thị Jim.
Một hôm sau bữa
ăn trưa ở nhà tôi, Jim ngồi miệt mài với cái
desktop trên pḥng khách, hai cái laptop của tôi với con tôi hai
bên. Hắn bảo tŕ ba cái một lúc. Tôi chán quá nên ra sau
patio trác táng một ḿnh, tôi trở vô nhà định rủ
Jim đi Best buy mua máy computer mới đang on sale trên báo. Ngang
qua bàn ăn dưới bếp, vợ tôi đang nói
chuyện với cô bạn, tôi nghe loáng thoáng, vợ tôi nói:
"H nên khuyên Jim bỏ
qua chuyện cũ đi. Dù ǵ cũng chỉ có hai mẹ con
trên đời. Người ta lúc quẫn trí ..
ai không sai lộn."
Cô bạn tôi trả
lời:
"H ráng hết sức
rồi. Jim rất hiền nhưng kiên định lắm !"
" .. "
Đêm đó, vợ tôi
kể cho tôi nghe:
.. Thiệt là tội
nghiệp cho Jim. Hắn xuất thân từ một gia
đ́nh danh giá. Bà ngoại hắn là một trong những
người đầu tiên chế ra cái computer ở Mỹ.
Hắn thừa hưởng gien di truyền nên rất
giỏi về computer. Job chánh của hắn bây ǵơ là
chống hacker cho chính phủ, job phụ là Design-computer games.
Mở web side hướng dẫn sửa computer - free, như
làm từ thiện.
Năm 1975. Hắn 14
tuổi, không nghe nói về cha hắn. Hắn sống
với mẹ và em gái 12 tuổi. Một hôm hai anh em đi
thư viện và mẹ đón về. Đường
về nhà đồi núi quanh co ở vùng Wyoming, mẹ
hắn lạc tay lái - xe đâm xuống vực thẳm. Hắn
tỉnh lại trong bệnh viện cũng vừa lúc
nhận ra người ta đẩy xác em hắn xuống
nhà xác. Mẹ hắn khóc ngất, đi theo chiếc
giường có bánh xe để xác em gái hắn. Người
mẹ tuyệt vọng đă gào khóc trong tuyệt vọng: "Sao không phải là
nó mà lại là mày ?!!!"
.. Hắn xuất
viện và bỏ nhà đi luôn từ đó. Đă 32 năm. Từ
một đứa trẻ - giờ đă già. Hắn theo dơi
số xă hội của mẹ hắn trên computer (với
tŕnh độ điện toán thuộc loại siêu, hắn
biết mẹ đang ở đâu ? T́nh trạng sức
khỏe và tài chánh của mẹ, hắn cũng nắm rơ .. chỉ duy nhất
một điều là không gặp mẹ.) Đủ
biết hắn giận câu nói ấy, tới đâu.
* * *
Tôi không nghe lầm
một chữ nào từ miệng vợ tôi. Da tôi bỗng
nổi da gà. Không tưởng tượng nổi hai mẹ
con người Mỹ sống trên nước Mỹ mà 32
năm không gặp nhau. Tôi trằn trọc không ngủ
để ráng nhớ ḿnh đă hành xử ra sao với con
cái. Chính miệng con tôi nói: "Chưa bao giờ bị
bố đánh đ̣n, dù chỉ một cái bạt tai." Một
lần duy nhất tôi giận quá mắng thằng con: "Con
có ngu th́ cũng chừa cho con ḅ một chút với." Nó
không hiểu nên sau đó hỏi lại mẹ. Vợ tôi
giải thích: "Người ta nói ngu như ḅ. Nếu con
lấy hết cái ngu của con ḅ th́ con ḅ không c̣n là con ḅ
nữa." Nó cười khoái chí. Và sau này nhiều khi
đang nói ǵ đó .. nó
im bặt: "Thôi. Con nói tiếp bố lại bảo con
giành hết của con ḅ."
Nhiều khi tôi ở ngoài
đường, gọi về nhà. Con tôi bắt
điện thoại: "Dạ bố ! Ḅ con đây !"
Hóa ra tôi là ḅ cha.
Nghĩ đến đó,
tôi yên tâm phần nào về quan hệ trong gia đ́nh ḿnh. Cũng
từ đó tôi cẩn thận từng lời nói v́ bị
ám ảnh chuyện của Jim. Ông bà ḿnh có dạy: "Lời nói không
mất tiền mua / lựa lời mà nói cho vừa ḷng nhau". Hay ta cũng t́m
thấy trong kho tàng dân gian Việt Nam: "Ăn bậy th́
được chứ nói bậy không được." Chỉ có bọn
quan lại mới "miệng quan trôn trẻ" !
Thật thương tâm
từ một lời nói mà người mẹ mất
một lúc đến hai đứa con. Đứa chết
th́ thôi .. nó về
với Chúa. Nhưng đứa sống mà không gặp. Thật
đau ḷng.
Một lần tôi dụ
được Jim uống chai bia, ngồi gợi chuyện
cho hắn kể. Hắn nói như trong mơ:
" .. Bất cứ ai
gơ số xă hội của tao trên bàn phiếm computer
để t́m information của tao, tao đều biết. Tao
có thể truy ra luôn cả người muốn t́m hiểu
về tao. Thường là những nhà sản xuất
computer t́m tao để truy tố về tội chỉ thiên
hạ tự sửa computer. Nhưng họ không truy tố
tao được v́ tao chỉ free cho mọi người, có
lấy tiền ai đâu mà truy tố tao."
Nói đến cùng là
hắn chờ một người gơ số xă hội
của hắn trên bàn phiếm (keyboard) đă 32 năm. Người
đă nói câu: "Sao không phải là nó mà lại là mày ?!!!"
Rất tiếc điều đó không xảy ra nên hắn
không có lối về. Dù người hắn chờ cũng
đă từng là chuyên viên điện toán hàng cao cấp
của Microsoft. Người sinh ra hắn chứ c̣n ai. Tôi
thấy xót xa cho một tài năng điện toán cỡ Jim
mà đi về căn apartment cũ kỹ. Sống với http://www.com/ cho hết cuộc
đời buồn. Phải chăng đó là số phận
? Mỗi con người đều mang một kư ức
về người thân, gia đ́nh của ḿnh.
Kư ức về cha mẹ
sẽ chi phối cả cuộc đời con cái.
* * *
Đă ba mươi hai
ngày Mothers Day trên nước Mỹ trở thành dĩ văng; trở
thành kỷ niệm. Tất cả những bà mẹ hân hoan
đón chào niềm vui, hạnh phúc từ con cái. Vẫn có bà
mẹ không muốn biết con trai ḿnh c̣n sống hay đă
chết. Là tại sao ?! Chẳng lẽ ḷng tự cao
của một người mẹ làm cho bà không thể xin
lỗi con trai ḿnh.
Vẫn có đứa con
xa nhà từ tuổi nhỏ, nay tóc đă pha sương, c̣n
rong ruổi cô đơn trên đường đời, không
biết đi về đâu - đă ba mươi hai lần
Mothers Day.
Từ câu chuyện đau ḷng của Jim. Phải
chăng trong quan hệ con người, chúng ta nên THA THỨ
cho nhau. Luôn cho nhau một lối về và HĂY QUÊN ĐI những
lỗi lầm quá khứ, cho nhau. Nhân bất thập toàn nên ai cũng có
sai lầm trong cuộc đời ngắn ngủi của
từng cá nhân. Và điều cuối cùng con
người t́m kiếm là hạnh phúc. Sẽ không có
hạnh phúc khi người ta cố chấp trong quan hệ
con người. Hăy tha thứ cho nhau nhân mùa Vu lan này nhé ! Nếu bạn có đứa con đi
hoang. Hăy gọi nó về. Nếu
bạn đă đi hoang. Hăy ghé mua một
bông hồng (trắng, đỏ tùy hoàn cảnh của
bạn) và về với mẹ.
Mọi chuyện rồi sẽ qua.
PHAN
(Bai Chuyen)