NHỚ MẸ
(Kính dâng Mẹ. Xin tặng những
bạn đồng tâm cảnh)
Mẹ ơi, đã suốt mấy ngày
Sao con nhớ Mẹ thế này, Mẹ ơi !!!
Đã hơn bốn chục năm rồi
Âm dương hai ngả ngậm ngùi biệt
ly
Nhớ chiều xuân ấy Mẹ đi
Nhớ con lệ đỏ trên mi từng
dòng
Nhớ hàng bạch lạp song song
Nhớ màu hoa trắng, nhớ vòng tang
đau
Nhớ lòng mộ tối u sầu
Nhớ run run nắm đất nâu, nghẹn
ngào
Nhớ giây hạ huyệt ... ôi chao
Đất rơi ... và Mẹ đi vào ...
hư vô ...
Mẹ ơi đất phủ đầy mồ
Con nghe vũ trụ cơ hồ tan hoang
Bơ vơ, con, cõi
trần gian
Mẹ vui hạc nội
mây ngàn thiên thu ....
Mẹ ơi, từ
bấy đến giờ
Tuổi xanh con úa,
mộng mơ con tàn
Hồn đau
nước mất nhà tan
Thân buồn
lưu lạc với ngàn đắng cay ...
Nắng mưa,
chìm nổi, đọa đầy
Chở che thiếu
vắng bàn tay mẹ hiền
Lòng đời
thì lắm đảo
điên
Tình đời
lại lắm lụy phiền, bỗng dưng
Con thì khờ
khạo vô cùng
Chân
phương, một tấm lòng trong cho đời
Nhưng đời
muôn mặt Mẹ ơi
Xô con vào
chốn nghiệt ngòi biển dâu
Đau thương
đã mấy nhịp cầu
Dư âm
còn đó, trên màu tóc phai
Mẹ ơi,
đã mấy ngày dài
Xót xa nhớ Mẹ
u hoài từng giây
Bài thơ vụng,
đoá hoa gầy
Con dâng lên
Mẹ nhớ ngày Vu Lan
Ngô Minh Hằng