|
|
NHƯ NHỮNG
GIỌT MƯA (Nguyên Nhung) Ngẫu nhiên tôi
gặp lại Hà sau gần hai mươi năm xa cách.
Một chiều mưa tầm tă vào tháng bảy mùa Vu Lan, bên
hiên chùa tôi đang thả hồn về dĩ văng, với những
sợi mưa giăng mịt mờ phía rừng cây
trước mặt. Tháng Bảy mưa ngâu Ngưu Lang
Chức Nữ gặp nhau, những cơn mưa tháng
bảy, tháng tám ở quê nhà ngày xưa như trở
lại. Tâm trí tôi trở về những mùa ngâu nhạt nḥa
trong quá khứ, ở đấy có mẹ tôi bên bếp
lửa hồng và đàn gà con chiêm chiếp kêu t́m đôi cánh
gà mẹ trong một chiều băo rớt. Ở đấy
là những chùm hoa mẫu đơn nở vàng trước
ngơ giậu thưa, là hàng dừa lướt thướt
ướt mưa bên một gịng sông, là khoảng sân
gạch loang loáng nước và những giọt mưa màu
cà phê từ mái tranh rớt xuống. Cứ thế tôi
đắm ch́m trong những h́nh ảnh chập chờn
của dĩ văng th́ từ bên kia mấy chậu hoa
quỳnh, tôi nghe có tiếng thở dài. Tiếng thở dài
muộn phiền mong chờ cơn mưa ngớt hạt,
nghe chừng quen quen, thật là thân thiết, có chút ǵ u
uẩn trong bóng chiều nhập nhoạng. Đưa
mắt nh́n người phụ nữ đứng nghiêng
nghiêng trong khoảng tối của mấy chậu hoa, tôi
ngờ ngợ nhận ra Hà, người bạn cũ.
Mặc dù đă bao nhiêu năm trôi qua, nhưng dáng dấp và
khuôn mặt ấy, có già dặn hơn, nhưng vẫn là
Thanh Hà của những năm xưa. Sau một chút ngại
ngùng, tôi tiến lại rụt rè: - Xin lỗi, có
phải Hà đấy không? Ngỡ ngàng mấy
giây, Hà nh́n tôi trân trối. Rồi như một cơn
lốc, Hà ôm chầm lấy tôi: - Trời ơi!
Ngọc, lúc năy ḿnh thấy ai giống Ngọc ở trong
chùa nhưng không dám hỏi, sợ người giống
người, không ngờ quả đất tṛn lại có
ngày gặp nhau. Ngọc qua đây lâu chưa, ở đâu,
làm ǵ, gia đ́nh ra sao? Trước sự
mừng rỡ và những câu hỏi dồn dập của
Hà, tôi chỉ biết cười. Trên khóe mắt nó long lanh
ngấn nước, tôi nhớ đến tiếng cười
ṛn ră của nó ngày xưa vang lên trong những buổi
nắng ấm sân trường: - Từ từ đă,
phải cho ḿnh thở chứ! Gặp lại Hà ḿnh mừng
quá, thời gian qua đi nhanh quá phải không Hà, mới
đây mà đă già hết rồi. Ḿnh sang đây đă lâu, có
một cháu đang học Đại học, sắp ra
trường nay mai. Cuộc sống th́ vậy vậy,
độc thân, vui tính, vẫn phải đi cày cho hết
một kiếp người. Hà nhướng
mắt, ngạc nhiên: - Quyền đâu?
Vợ chồng ngươi hạnh phúc chứ? Tôi buồn bă lắc
đầu: - Chuyện xưa
rồi nhắc làm ǵ, để rồi khi rảnh rỗi
ḿnh sẽ kể bồ nghe. Quyền c̣n đó nhưng là
của người khác, ḿnh nghĩ vậy lại hay,
cứ để dây dưa trong đau khổ triền miên,
không t́m cho ḿnh một lối thoát e càng khổ hơn
nữa. C̣n phần Hà thế nào? Bác Năm chắc đă già
lắm, bác và anh Lâm có sang bên này không? Hà xiết chặt tay
tôi, ngậm ngùi: - Má ḿnh qua đời
đă lâu rồi Ngọc à, ḿnh chôn má ḿnh ở mảnh
vườn sau nhà, Ngọc vẫn c̣n nhớ chứ? Sau
đó th́ hai anh em vượt biên, sang bên này có dễ thở
hơn v́ được tự do nhưng buồn quá là
buồn, cực quá là cực, ḿnh già đi nhiều Ngọc
thấy không? Tôi xót xa nh́n Hà, như
nh́n một đóa hoa tươi thắm ngày nào nay đă
nhạt nḥa hương sắc. Thời gian đă
điểm vài nét nhăn lờ mờ trên khuôn mặt và
ở đuôi mắt, tuy nhiên đôi mắt Hà vẫn c̣n
nguyên nét nh́n trong sáng: - Ḿnh cũng hơn ǵ
Hà đâu, phải chấp nhận thôi, đấy là
định lư thuận với thời gian mà. Tôi và Hà cùng
cười, ngày xưa nó là cây toán của lớp, có lẽ
nó hiểu tôi muốn nói ǵ. - Bây giờ Hà kể
ḿnh nghe chuyện của Hà đi chứ, Hà và anh Lâm có ở
gần nhau không? Giọng Hà như
chùng xuống, mắt nó rưng rưng: - Ḿnh đâu có lập
gia đ́nh, sang đây được vài năm th́ anh Lâm
gặp tai nạn trong lúc làm việc, mù cả hai mắt,
ḿnh đâu đành ḷng để ảnh một ḿnh, cho nên
hai anh em giờ này vẫn sống với nhau như hai
kẻ tu hành, trụ tŕ trong một ngôi chùa không tên tuổi.
Tội nghiệp anh Lâm, đáng lẽ đời anh ấy
phải được thênh thang, đẹp đẽ thay
v́ mù ḷa, tăm tối, âu cũng là nghiệp phải không
Ngọc? Sống bây giờ không phải lo cơm ăn áo
mặc, nhưng nh́n anh ấy suốt ngày sờ soạng
bên khung cửa để nghe tiếng gió, tiếng mưa,
năm này qua năm nọ, ngày này qua ngày khác, Ngọc
thấy đời có nghĩa ǵ không? Tôi nghe ḷng ḿnh
thắt lại theo từng tiếng Hà kể lể. Anh Lâm,
người thanh niên hiền lành, chăm chỉ, rất
đỗi hiền ḥa trong những ngày trẻ tuổi hiện
về trong trí nhớ của tôi. Bên ấy là giàn bông
giấy màu hồng tím, tiếng đàn của anh xôn xao
những đêm trăng, là mộng, là hoa, là sách vở
chất đầy thương nhớ. Tôi đột
ngột đề nghị: - Ḿnh có thể
đến thăm anh ấy được không? Hà lắc đầu,
ngần ngại: - Thú thực với
bạn, thế nào th́ tụi ḿnh cũng phải gặp
lại nhau, nhưng bây giờ anh Lâm hầu như không
muốn giao tiếp với ai, nhất là những
người quen cũ. Ngọc biết không, có lần anh
Lâm giận Hà mất mấy ngày v́ ḿnh đưa về nhà
một người bạn của anh ấy mà không hỏi
ư kiến của anh ấy trước .. Tôi quả quyết: - Ḿnh chỉ muốn
nh́n thấy anh ấy thôi, và sẽ không nói một câu nào
để anh ấy không biết là có người
đến thăm. Hà lưỡng lự
giây lát. Rồi biết là không thể từ chối, nó
phải dặn ḍ tôi: - Ừa th́ đi,
nhưng Ngọc nhớ là những người mù
thường sống bằng thính giác, anh Lâm từ khi mù
đến nay đă quen nghe và đoán sự việc gần
như chính xác, ḿnh không dấu anh ấy được
chuyện ǵ đâu. Bây giờ, Ngọc cho ḿnh số phôn và
địa chỉ, chúng ḿnh c̣n nhiều chuyện để
nói mà ḿnh lại phải về, mưa xuống là trời
mau tối lắm, không biết ở nhà anh Lâm đă ăn
uống ǵ chưa. Thấy Hà lo lắng
cho anh, tôi không khỏi cảm động. Tôi theo Hà ra
chỗ đậu xe, trời ngớt mưa, những
sợi mưa nhỏ bay bay trong khung trời mờ mờ của
buổi hoàng hôn. Ngôi chùa nằm trên một ngọn
đồi, xung quanh bao bọc bằng rừng cây và lá úa,
từ phía thung lũng đằng sau, gió như muốn
cuốn hút tất cả những chiếc lá vàng xô vào nhau
đến một nơi êm đềm nhất. Mỗi lúc
buồn tôi lại đến đây, để ḷng ḿnh
cuốn theo những chiếc lá rơi vào những nơi
thăm thẳm dưới chân đồi, phảng
phất mùi hương trầm và tiếng mơ nhịp nhàng
của khóa kinh chiều, cái buồn đă bay đi dịu
dàng như một làn khói tỏa. Hai chiếc xe lăn
bánh ra khỏi sân chùa và lướt đi trên con
đường phủ đầy lá ướt, những
vũng nước mưa phản chiếu ánh đèn vàng buồn
hiu hắt. Ḷng tôi như chơi vơi nỗi nhớ nhung
về một khoảnh đời rất xa trong dĩ văng.
Ngày ấy là tôi mười bảy tuổi, mắt biếc
và môi tươi, đôi guốc nhỏ khua những
bước chân rộn ràng trên đường vắng. Ngày
ấy là Hà nghịch ngợm líu lo như chim vành khuyên, mái
tóc cắt ngắn, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương,
mặc chiếc quần cụt ngắn để sẵn
sàng nhảy ào xuống sông, lội đùng đùng như
một con rái cá. Ấy vậy mà hai đứa thân nhau, Hà
sôi nổi c̣n tôi u trầm, lăng mạn, nó thường
chỉ cho tôi những bài toán khó, c̣n tôi thường
đọc cho nó nghe những bài thơ học tṛ rất non
nớt. Chắc Hà một
phần nào đă hiểu được t́nh cảm
mộng mơ của anh Lâm và tôi, nhưng vẫn không bao
giờ nói cho nhau biết. Nhà Hà chỉ có hai anh em, ba nó
chết khi nào tôi cũng không rơ, chỉ thấy mỗi
buổi chiều má nó hay ra sau vườn đốt nhang
cho mấy ngôi mộ nằm khuất sau rặng dừa
nước tối đen, những khi ấy tôi rất
sợ khi nh́n những đốm nhang lập ḷe trong khu
vườn tối. Bác Năm có một sạp bán chạp
phô ngoài chợ, vậy mà bác cũng nuôi nổi hai
đứa con thơ dại mồ côi cha. Tuy vất vả
nhưng bù lại anh em Hà là những đứa con hiếu
hạnh và rất đỗi thương nhau. Nhà tôi và Hà
chỉ cách nhau có một hàng rào thấp và một
đường mương thông ra con sông nhỏ, ngày hai
buổi lên xuống theo con nước thủy triều.
Mẹ tôi trồng những giây mồng tơi tím, những
cây đậu ván có chùm đậu xanh như ngọc, và
cả một thứ hoa leo có bông nhỏ xinh xinh màu
đỏ thắm. Tôi hay đứng bên này hàng rào
để nói chuyện với Hà khi nó giặt quần áo hay
rửa chân ở cái mương sau hè ấy. Hai đứa
trẻ lớn lên lúc nào không hay, ngày anh Lâm vào Đại
học bác Năm mừng chảy nước mắt, c̣n Hà
và tôi đă là hai cô nữ sinh đệ nhị cấp cùng
lớp, cùng trường. Hà đă bớt phần ngổ
ngáo, c̣n tôi cũng thêm phần e lệ mỗi lần
bắt gặp cái nh́n nồng nàn, kín đáo của anh Lâm bên
kia giàn bông giấy. Tuy vậy, trong
những chiều nước lớn, Hà vẫn nheo nhéo
gọi tôi đi tắm sông. Ai đă từng ngụp
lặn dưới ḍng nước mát của ḍng sông quê
hương, mới thấy cái thú tắm sông thuở
nhỏ thật là tuyệt vời. Trên bến sông, rộn
ră tiếng vui đùa của đám trẻ con trong một
trưa hè oi ả, từng làn sóng lăn tăn trên mặt
sông êm ả, và những tàu dừa lơi lả bên bờ
sông như đùa với gió. Tôi vẫn nhớ
một buổi chiều năm xưa, anh Lâm đón tôi ngoài
đầu ngơ. Anh đưa cho tôi một cuốn sách Toán
rồi vội vă bước đi.Tôi chớp mắt nh́n
anh, không nói được câu cám ơn nhưng ḷng vô cùng xao
xuyến, đây có lẽ là lần đầu tôi gặp anh
mà không có Hà bên cạnh. Tôi đinh ninh sẽ có một cái ǵ
thơ mộng hơn, cuốn sách Toán khô khan chỉ là cái cớ
để anh có dịp nói với tôi bao điều anh
muốn nói. Vậy mà không, anh lặng lẽ bước
đi để tôi lơ ngơ không hiểu nổi con
người kín đáo ấy. Phải chăng sự kín
đáo của anh cũng là nguyên nhân để t́nh yêu
vuột mất khỏi tầm tay, khi cuộc đời có
bao điều mới lạ đầy lôi cuốn. Câu chuyện từ
những ngày c̣n đi học hiện về trong trí tôi
như một cuộn phim, tôi bỗng mỉm cười
một ḿnh và để ḷng trôi nổi theo những kỷ
niệm thời con gái. Thực ra, t́nh cảm giữa tôi và
Lâm chỉ đơn thuần là thứ t́nh cảm đầu
đời trong sáng, anh vẫn nghiêm trang như một ông
thầy ngồi trong lớp học. Với giác quan bén
nhạy của con tim, tôi đă cảm được
tiếng ḷng anh qua tiếng đàn d́u dặt những
đêm mưa, tiếng tí tách của giọt mưa rớt
bên thềm, chiếc bóng của anh hắt lên tường
bên kia khung cửa mở. Không biết sao tôi
lại giận anh, chắc chỉ v́ một buổi
chiều tôi thấy anh đứng nói chuyện với
mấy người bạn học dưới giàn bông
giấy, cô bạn gái ghé vào tai anh th́ thầm câu ǵ đó,
rồi cả hai cùng cười với nhau vui vẻ. Tôi
nép xuống khung cửa sổ để quan sát mọi
người, mà cứ tưởng như mắt anh đang
quyến luyến trao cho cô bạn học. Người ta là
sinh viên, c̣n tôi chỉ là cô nữ sinh trung học. Sao hôm nay
anh nói nhiều như thế, sao hôm nay anh cười vui
đến thế, nỗi giận hờn ập
đến tâm hồn cô gái nhỏ, dễ tủi thân và
nhiều mặc cảm tự ti. Hèn ǵ anh tiếc tôi
mấy gịng chữ, hèn ǵ anh không thèm trao cho tôi một cánh
thư. Ôi t́nh yêu, t́nh yêu chưa nói được nên
lời mà đă vỡ tan như những bong bóng
nước trong cơn mưa chiều trút xuống sân nhà.
Đêm sáng trăng, tôi thơ thẩn một ḿnh nh́n ra gịng
sông trước mặt, ánh trăng như dát một
giải lụa vàng trên mặt sông mênh mông, tôi nghe ḷng
sầu nhớ một nỗi niềm khó bày giải. T́nh yêu
giữa anh và tôi nhẹ nhàng đến nỗi tôi
tưởng như lúc có lúc không, lúc đằm thắm, lúc
hững hờ, khi bừng bừng chất ngất
để rồi lại ch́m ch́m như ḥn sỏi ném
xuống mặt hồ lặng ngắt. Những năm
ấy tôi sắp bước qua tuổi mười tám
với rất nhiều suy tư về t́nh yêu, cuộc
đời và tương lai. Chiến tranh đang lan tràn
trên quê hương, từ miền quê đă lan vào phố
thị. Từng ngày, từng ngày, tôi đă nh́n thấy
những chuyến xe nhà binh chạy qua thành phố,
chiếc quan tài phủ cờ và người vợ trẻ
ôm con thơ với ánh mắt buồn tê tái. Từng đêm,
từng đêm, ánh hỏa châu lơ lửng treo trên vùng
trời tối thẫm, tiếng đại bác vọng
về thành phố như một tín hiệu của
đổ nát, tan hoang. Đúng lúc đó th́
tôi gặp Quyền, trong một "party" sinh nhật
thứ mười tám của cô bạn học con nhà giàu
cùng lớp. Quyền là một sĩ quan Không Quân, vui tính, lém
lỉnh, chàng tán tôi sát sạt đến nỗi trái tim tôi
c̣n non nớt, đă rộn ră tiếp nhận chàng như
một thứ hào quang rực rỡ khác xa thế giới
học tṛ. Bản Slow nồng nàn quyến rũ,
điệu Tango d́u dặt bước chân, tôi bước
vào đời Quyền trong nỗi nhớ nhung về
một bầu trời chi chít sao đêm, những dải mây
bồng bềnh như lụa và bóng những con tàu xé gió vút
lên không gian thênh thang, vô tận. Như con thiêu thân, tôi lao vào
Quyền mà hầu như không hiểu được chàng
bao nhiêu, Quyền là hiện thân của chinh phạt và băo
tố, tôi ngu ngơ như con chim non vừa mọc cánh
chỉ muốn đi t́m những ǵ mới lạ ở phía
trời xa, tôi đă lăng mạn, nhớ nhung và tưởng
ḿnh đang hưởng được thú đau thương
của cuộc đời. Để đến một
ngày trái tim tôi vỡ nát v́ không quen nh́n đời như
một cuộc chơi, và t́nh yêu chỉ là tṛ đùa trong
những khoảnh khắc của đời sống. Tôi
theo Quyền rời xa xóm cũ, anh Lâm sắp tốt
nghiệp Đại Học và Hà vẫn chăm chỉ
học hành. Ḍng sông vẫn êm đềm trôi, chỉ có tôi
sắp bước vào cuộc đời đầy giông
băo. . . . Với một
mảnh giá thú chưa đủ bảo chứng cho một
t́nh yêu, hay đấy chỉ là một sự lầm
lỡ, Quyền và tôi hai tâm hồn khác biệt hẳn nhau.
Chàng vẫn nói yêu tôi để rồi lại tươi
cười, nồng nàn trong một ṿng tay khác, chàng vẫn
trở về nhà sau những chuyến bay mệt mỏi
để rồi lại miệt mài trong ánh mắt giai nhân.
Sống và chết trong thời buổi chiến tranh,
khiến Quyền đă có quan niệm về t́nh yêu rất
là hời hợt và vội vă. Khóc lóc, giận hờn, đau
khổ th́ chàng vẫn là chàng, tôi vẫn là tôi, khi
đứa con đầu ḷng chào đời cũng không
cứu văn nổi cái hạnh phúc đớn đau kia, ḷng
tôi đă ủ ê v́ tuyệt vọng. Tâm hồn tôi vốn
b́nh lặng như gịng sông êm ả, như đồng
cỏ xanh non của một mùa xuân, đâu hiểu nổi và
đâu chịu nổi những phù hoa, hào nhoáng của
thứ cuộc đời đầy phức tạp. Theo Quyền về
làm dâu, tôi đă ngất ngư v́ những lời tŕ
triết, bóng gió xa xôi của mẹ Quyền và chị em
chàng, như những cái tát tai nẩy lửa quật vào mặt
tôi tê buốt. Quyền là đứa con cưng của gia
đ́nh giàu có ấy, chàng đă quen hưởng thụ và
được người khác phục vụ ḿnh, chắc
là kiếp trước tôi đă vay chàng một món nợ
lớn, cho nên kiếp này tôi phải trả cho hết
nỗi oan khiên. Thế rồi chia tay, thế rồi
đường ai nấy đi, tôi đă bỏ cuộc
đành quay về bên mẹ như con gà con nhao nhác t́m mẹ
trong một chiều mưa băo. Gia đ́nh tôi chuyển
về một thành phố khác, tôi ngại ngần không dám
gặp lại Hà, cho đến ngày nhà tan, nước
mất. Vài năm sau tôi ôm con theo làn sóng người ào
ạt ra khơi t́m tự do, trải qua những giờ
phút sinh tử trên biển khơi, cuối cùng mẹ con tôi
cũng đến được bến bờ tự do. .
. . Gặp lại Quyền bên cạnh một người đàn bà khác. Sắc sảo, lộng lẫy, rạng rỡ phấn son, những loại hoa đẹp nồng nàn dưới ánh đèn mờ ảo. Tôi ôm con với một thoáng ngậm ngùi, con gái tôi đă có nét buồn ngay từ hồi c̣n nhỏ. Cám ơn Trời, con tôi thật ngoan, thật hiền, nó dịu dàng như gịng sông quê mẹ, và có một tâm hồn mang nặng t́nh người Việt Nam.
* * * Tôi đậu xe cách
nhà Hà một quăng xa để đề pḥng anh Lâm nhận
ra Hà về nhà với khách lạ, rồi rón rén theo Hà trong
bóng tối của căn pḥng khách mờ mờ v́ bóng
chiều đă xuống. Hà bật đèn pḥng khách, thật
nhẹ nhàng, tôi hồi hộp nhận ra dáng anh Lâm ngồi
im ĺm bên khung cửa sổ. Hà hỏi, giọng bối
rối: - Sao anh không bật
đèn lên anh hai? Bữa nay mưa lớn quá, không làm sao
về được, anh đă ăn ǵ chưa? " Cám ơn em, anh không
đói", bây giờ tôi đă nghe anh nói, hơn hai mươi
năm qua, giọng anh vẫn dịu dàng như ngày c̣n
trẻ. Lâm tiếp: - Ngồi ở đây
anh cảm thấy dễ chịu, sáng hay tối th́ có
nghĩa ǵ đâu. Mưa dữ quá phải không Hà, chắc
ngày mai em lại phải quét lá, vườn đă ngập
đầy lá khô. Nghe anh nói, tôi gần
như muốn khóc. Có ngờ đâu một ngày như hôm
nay, anh một ḿnh ngồi bên khung cửa, để nghe
ngóng từng giọt mưa rơi, từng chiếc lá
rớt. Hà nói, giọng không dấu được niềm
vui: - Anh ăn cơm bây
giờ nghe anh hai. Em có mang về cho anh chút dưa cải,
đậu hũ xào nấm tươi, ngon ơi là ngon. Lâm lắc
đầu, giọng anh đầy âu yếm, anh không quay
mặt lại nên tôi chưa nh́n được mặt anh: - Không, em đừng
lo lắng nhiều cho anh làm ǵ, đời có bận rộn
chi đâu mà vội vă. Hôm nay đi chùa có ǵ lạ không? Anh
nghe như em có điều ǵ vui, có gặp ai quen không Hà?
Ờ, em cũng cần đi đây đi đó cho vui,
đừng băn khoăn lắm cho anh làm ǵ, v́ tuy ngồi
một chỗ như thế này, nhưng anh vẫn có
thể h́nh dung được sự thay đổi của
trời đất. Như hôm nay mưa th́ lại nhớ
đến những cơn băo rớt ở quê ḿnh, mái nhà
xưa và bến sông ngập đầy nắng gió. Gió chi mà
mát rượi, anh c̣n nhớ mấy cái khạp chứa
đầy nước mưa của má, mùi thơm của
hoa cau, hoa bưởi, uống một miếng nước
mà dường như uống cả hương, cả hoa,
cả trời, cả đất. Má vẫn nói nước
mưa là nước của trời nên nó hiền và
ngọt, cho đến bây giờ anh vẫn không làm sao quên
được. Bây giờ có trở về chắc mọi
thứ đă thay đổi hết rồi. . . Ḷng tôi chùng xuống ,
thổn thức theo từng tiếng kể lể của
anh, bất giác tôi không ngăn được tiếng
thở dài. Anh Lâm đă quay về phía tôi và Hà, ngọn
đèn trần tỏa xuống cho tôi thấy một khuôn
mặt đàn ông mang những nét già giặn trên vầng trán
thông minh và mái tóc bồng bềnh đă điểm
sương. Vẫn khuôn mặt ngày xưa ấy, bờ môi
ấy, đôi mắt đă khuất dưới cặp kính
đen, cả gương mặt ấy có hằn lên nét
phong trần của thời gian, nhưng vẫn toát ra
vẻ an nhiên, tự tại. Giọng anh vang lên, buồn
buồn như một chiếc lá rơi vào khoảng tối
của khu vườn: - Anh làm em buồn
phải không Hà, sao em lại thở dài? Nếu vậy, anh
xin lỗi em v́ anh chỉ nhớ được trong ḷng anh
những h́nh ảnh của dĩ văng, nó là niềm an ủi
của riêng anh, bởi v́ anh cũng c̣n được
những ǵ để nhớ. Hà liếc nh́n tôi, nó
tiến lại ngồi cạnh anh Lâm: - Anh hai nè, bữa nay
người ta đi chùa đông ghê nơi, t́nh cờ em
gặp lại Ngọc ở trên chùa, anh c̣n nhớ Ngọc
chứ? Tôi thấy Lâm
nhỏm dậy, như có một sự thay đổi
đột ngột trong tâm hồn anh làm anh xúc động,
nhưng anh cố nói với một giọng b́nh thản: - Ngọc à? Anh nhớ
chứ, cái cô bé hàng xóm dễ thương ấy làm sao anh
quên được. Bây giờ Ngọc ra sao, vẫn xinh
đẹp và hạnh phúc? Hà ái ngại nh́n tôi,
cười nhẹ: - Anh quên là chúng ḿnh già
cả rồi, Ngọc cũng đâu là cô bé hàng xóm bé
bỏng của anh ngày xưa, nhưng Ngọc vẫn c̣n
duyên dáng lắm. Em chưa có dịp hỏi nhiều về đời
sống của Ngọc, nhưng em đoán Ngọc cũng
không hạnh phúc lắm, v́ Ngọc đi chùa có một ḿnh,
em bắt gặp cô nàng đứng thả hồn hằng
giờ theo mưa. Anh Lâm cười,
tiếng cười nghe xao xuyến: - Ngày xưa, Ngọc
vẫn hay mơ mộng như vậy, chỉ tiếc là
.. Lâm bỏ lửng không nói, một lúc sau, anh tiếp: - Hà nè, anh rất
mừng em gặp lại bạn cũ, dù sao nơi xứ
lạ quê người, không ǵ quí bằng gặp lại
bạn xưa chung trường, chung lớp, nó có nhiều ủi
an cho ḿnh lắm em à. Hà đột ngột
hỏi anh: - Anh Hai à, anh có
muốn gặp lại Ngọc không? Nếu em nhớ không
lầm th́ ngày xưa anh cũng có . . thương Ngọc,
nhưng sao lúc ấy anh không nói, hở anh hai? Anh Lâm lặng thinh,
dường như anh ch́m đắm với những
kỷ niệm trong dĩ văng. Một lúc, tôi nghe anh thở
dài: - Gặp hay không
gặp th́ cũng thế thôi, anh đâu có nh́n thấy ǵ dù
Ngọc bây giờ có già hơn hay xấu đi, trong anh
vẫn chỉ là h́nh ảnh Ngọc ngày xưa ấy.
Chuyện xưa rồi phải không Hà? Sở dĩ anh
vẫn nghĩ đến Ngọc là v́ h́nh ảnh của cô
ấy gắn liền với dĩ văng của anh em ḿnh, hai
căn nhà hàng xóm, cách nhau một hàng giậu thưa, bên này
là giàn bông giấy, bên kia là khung cửa mở với ánh
đèn lay lắt đến nửa khuya. Cứ mỗi
lần hồi tưởng về quá khứ, anh lại
nhớ ngay đến cái xóm nghèo ven sông , mỗi chiều má
thường ra sau vườn thắp nhang cho ba và ông bà
nội, anh vẫn nhớ mùi hương trầm thơm
ngát tỏa bay trong không gian mỗi khi chiều xuống,
tiếng trẻ con í ới gọi nhau trên sông chiều nghe
vui làm sao. . . Hà im lặng nh́n tôi,
nghe như có tiếng mưa rơi chầm chậm,
buồn buồn, thánh thót rớt xuống trong ḷng một
nỗi nhớ khôn nguôi. Anh Lâm lớn tiếng hỏi: - Em c̣n đó không Hà? Nghe anh hỏi tự
nhiên tôi muốn khóc. Hà cầm lấy tay anh, sụt sùi: - Em vẫn ngồi
đây, anh cứ nói nữa đi anh hai, em muốn nghe anh
kể về những ǵ đă mất. Em đă từng
đi qua những bến sông, chỗ nào cũng hoa, cũng
lá, cũng nắng, cũng gió, vậy mà cũng chưa
thấy chỗ nào đẹp bằng bờ sông quê ḿnh. Anh Lâm vỗ nhẹ
lên bàn tay Hà: - Đúng vậy, có khi
bờ sông ở quê ḿnh đối với mọi
người nó không là ǵ cả, nhưng với riêng ḿnh nó
vẫn đẹp, v́ nó là quê hương. Hà có nhớ không
những ngày băo rớt, bến sông vắng tiếng trẻ
nô đùa, chỉ có mấy thân dừa oằn oại
với gió. Anh nhớ má hay xào mắm ruốc xả ớt
cho anh em ḿnh ăn, có khế chua và chuối chát. Mưa ǵ mà
mưa ngày mưa đêm, mấy gốc đu đủ
trốc gốc, má hay nấu canh đu đủ
hườm với tôm khô ăn với dưa mắm. Ngày
xưa, Ngọc cũng thích món chuối hầm dừa
của má ḿnh nữa, bữa nào học xong tụi ḿnh
cũng có một món ǵ âm ấm bụng. Anh vẫn c̣n
nhớ những đêm trăng, dưới giàn bông
giấy, anh hay đàn cho em và Ngọc hát, giọng em th́ réo
rắt như đàn ḱm, c̣n Ngọc lại ưa mấy bài
thương mây khóc gió, những cô bé biết buồn
sớm quá thường khó t́m được hạnh phúc
trong cuộc đời. Lại một phút im
lặng, Lâm tiếp: - Bởi vậy dù
rất yêu Ngọc anh vẫn không dám nói, v́ anh không muốn
lay động trái tim non nớt của Ngọc, anh chỉ
muốn Ngọc sống êm ả với thế giới
học tṛ mà thôi. Đối với anh, t́nh yêu phải
được nâng niu như viên ngọc quí, anh rất trân
trọng t́nh cảm của riêng anh và của mọi
người, đó có phải là điều thiệt tḥi cho
anh khi Ngọc không hiểu được t́nh yêu đó.
Nhưng thôi, chuyện xưa nhắc để mà nhớ
chứ bây giờ anh c̣n làm được ǵ cho ai . . Tôi không ngăn
được những giọt nước mắt,
nếu không ḱm hăm được có lẽ tôi đă chạy
đến bên anh, ôm lấy anh, để khóc cho hả
những đau khổ và bất hạnh của đời
ḿnh. - Bây giờ, anh ví
Ngọc như cơn băo rớt, rớt xuống hồn anh
những giọt mưa. Phải, chỉ là những
giọt mưa . . Hà bật
cười, tuy mắt c̣n ngấn lệ: - Anh làm thơ
đấy hả anh hai? Hay đấy chứ, em như
cơn băo rớt, rớt xuống hồn anh những
giọt mưa , nhưng sao không là băo, nó không phá hồn anh
tan hoang ra đó sao? Anh Lâm cũng mỉm
cười, anh nói: - Em đúng là cô em
dễ thương của anh đó Hà, không có em không
biết tinh thần anh xuống dốc đến
độ nào. Không, không bao giờ Ngọc là cơn băo, v́
t́nh yêu ấy dịu dàng và đẹp đẽ biết
bao, mỗi lần nghĩ đến nó ḷng anh vẫn ngây
say và lắng đọng. Anh mong Ngọc măi măi hạnh phúc,
cho dù Ngọc không là của anh, trái tim cô ấy non nớt
quá, nó là thứ tâm hồn của hoa cỏ, tươi
thắm đấy rồi sầu héo đấy, phải
không Hà? Trái tim tôi như muốn
vỡ ra khi nghe Lâm nói, măi cho đến bây giờ khi
đầu đă hai thứ tóc, tôi mới hiểu
được t́nh yêu của chàng dành cho tôi vẫn trọn
vẹn trong sáng quá, vậy mà tôi đă làm mất đi
chỉ v́ chạy theo sự quyến rũ của một
t́nh yêu không thực. Hà lại thủ thỉ bên Lâm, ngọt lịm: - Anh hai à, em rất
muốn mời Ngọc đến chơi nhưng phải
hỏi ư anh trước đă. Anh có muốn gặp lại
Ngọc hông? Lâm im lặng, anh
đang cố nén những cảm xúc ào ạt như
tiếng mưa rào rào trên khung cửa kính. Một lát, tôi nghe
anh thở dài: - Nếu Ngọc đến
để mà thương hại anh th́ anh không muốn,
nhưng để em có được những phút giây
xưa th́ anh không có lư do ǵ để ngăn cản em
cả. Thực ra, đă lâu lắm rồi, anh không biết
đau khổ là ǵ nữa, anh hằng cầu xin cho ḿnh
được sáng suốt chấp nhận cuộc
đời, dù đang sống trong cảnh mù ḷa, tăm
tối. Anh đă t́m ra chân lư của cuộc sống, đó
là sự b́nh an của tâm hồn, cho nên mỗi khi anh
nghĩ đến ai, đến điều ǵ th́ chỉ
vẽ lên h́nh ảnh tuyệt vời của nó, và chỉ
nhớ đến cái đẹp của nó mà thôi. Anh ngừng nói,
nhưng từ nơi anh tôi nghe có tiếng róc rách gịng
suối reo đến tận cùng sâu thẳm của con tim.
Cho đến bây giờ, tôi mới thực sự hiểu
được tâm hồn anh thanh cao, dịu dàng, nhân ái
biết bao. Trên cơi đời này, có bao nhiêu người
đủ tay, đủ chân, đủ mắt, tai, mũi,
miệng, nhưng tâm hồn họ đă què quặt, mù ḷa
trước bao nỗi đau của kẻ khác, họ
đă không ngại ngần vùi giập những mảnh
đời khốn khổ đi xuống sự tận cùng
của nó. Từ giă Hà ra về
bằng ánh mắt yên lặng, tôi nghe con tim ḿnh đập
rộn ràng trong lồng ngực. Trên đường về,
bóng tối phủ ngập hai hàng cây ven đường,
chỉ c̣n ánh đèn chấp chới của những
chiếc xe qua lại trên ḷng đường vắng, tôi
thấy ḷng rưng rưng, Lâm ơi, em sẽ trở
lại. Em sẽ là giọt mưa, rớt xuống
đời anh, như những giọt mưa đầu mùa
xôn xao trên mái tranh nghèo quê xưa anh nhỉ! NGUYÊN NHUNG. (Mùa Vu Lan) (Trích "Tín
ngưỡng Á Châu", tháng 9-2004)
From: vo do MỸ NHÂN NGƯ Chị Sương nhảy
lầu tự tử đúng ngày Phật sinh. Đám trẻ
con xóm chợ, trong đó có tôi, đang hí hửng chen chúc nhau
trong sân chùa xem các nhà sư tưng bừng tụng kinh gơ mơ,
thành kính đi đi lại lại ṿng quanh pho tượng
một người nhỏ bé có hào quang tỏa sáng quanh
đầu, chờ đến lúc được phát xôi chè
oản chuối. Nghe tiếng người ta la hét ồn ào
cả lũ rùng rùng ù té chạy đi xem. Ngày mẹ ẵm tôi về nhà,
chị Sương là người đầu tiên hé mở
tấm chăn để nh́n mặt tôi. Chúng tôi yên lặng
nh́n nhau một lúc lâu, mắt người này xuyên suốt
người kia. Đó là cái nh́n nhận diện và
đồng cảm thân phận. Chị Sương kêu lên
"ô, em bé" và tôi đă mỉm cười khi nghe
thấy tiếng reo mừng ấy. Bố ít khi có mặt ở nhà.
Mẹ không thường xuyên bế ẵm tôi. Cái cửa
hàng tạp hóa chiếm hết thời giờ của
mẹ, lúc nào cũng loay hoay tất bật. Tôi luôn phải
nằm một ḿnh trên giường, nơi góc nhà tối
tăm, u ơ với đám thằn lằn đông đúc
thường hay trố những con mắt đen nháy
chằm chằm nh́n tôi, như không hiểu sao trên
đời lại có một giống loài kỳ khôi
đến vậy? Khi chiều xuống, việc mua bán
đă ngớt tôi mới được mẹ ẵm lên
đi tắm. Vào lúc này, chị Sương hay chạy sang
để nh́n ngắm thân thể trần truồng phủ
trắng phấn rôm của tôi. Chị hít hà vuốt ve da
thịt tôi mềm mại thanh khiết, thơm tho non
nớt. Mẹ giấu tôi đi, hắt hủi: "Xê ra,
mày toàn mùi cá!". Chị Sương toàn mùi cá v́ là
chủ nhân của cá. Những lúc hiếm hoi
được rảnh rỗi mẹ tranh thủ bế tôi
ra cửa đón nắng. Tôi rất thích những giây phút
này, vừa được mẹ ẵm vừa
được thấy những con người giống
tôi đi lại nói năng, làm đủ chuyện chứ
không phải lũ ḅ sát ở trên cao chỉ biết uốn
đuôi cà rỡn, đớp ruồi, giao phối và tặc
lưỡi. Mọi người đều hân hoan khi trông
thấy tôi, trầm trồ nịnh tôi "em bé xinh quá",
"mắt nó trong quá", "sao tai nó mỏng manh quá,
như hai mảnh gốm sứ". Đôi mắt trong
như thủy tinh của tôi nhận ra chị Sương
bé bỏng đang ngồi dạng hai chân bên cạnh cái thùng
to tṛn bằng tôn kẽm, bên trên đậy một cái
bơ. Từ trong cái thùng không ngớt phát ra những
tiếng kêu rít kinh hoàng, tiếng đùng đùng giẫy
giụa cực kỳ tuyệt vọng của những con
cá. Chị Sương như người bị
điếc chẳng nghe thấy ǵ, lẳng lặng
thản nhiên thỉnh thoảng tḥ tay vào bắt ra một
con, đặt nó lên tấm thớt, dùng cái chày gỗ to
giáng xuống đầu nó. Tiếng chày gỗ nện trúng
đầu con cá nghe cóc cóc. Những con cá luôn luôn giẫy
giụa rất dữ, thậm chí có con tuột khỏi tay
chị Sương, nhảy bật lên, phóng ra ngoài. Nhưng
luôn luôn chẳng có con nào thoát được. Chị
Sương nện chày liên tục lên đầu con cá
đến khi nó chịu nằm yên. Chỉ khi cái
đầu bị tróc mất lớp da và vảy, lộ ra
một mảng xương trắng, những con cá mới
chịu nằm yên. Chị Sương thảy con cá sang bên
cạnh cho mẹ của chị. Bà Tư nhanh nhẹn
chộp lấy con cá, tiếp tục thoăn thoắt làm
nốt công đoạn đưa lưỡi dao bén chặt
hết vây đuôi, róc hết lớp vảy đen bọc
ngoài cho đến khi lộ ra làn da màu trắng xám với
những vết gợn mảnh như những
đường chỉ đen chạy ngang dọc.
Đến lúc này, những con cá mới được yên
thân thanh thản nằm cạnh nhau trên mặt bơ.
Những con cá trắng trẻo tinh tươm chỉ
hơi vấy chút máu ứa ra nơi cái mơm đă bị
vạt đứt. Sau này lớn lên, khi đă mọc
đủ răng, được dịp thưởng
thức những món ngon từ cá, tôi nhận ra lắm khi
chỗ ngon nhất của con cá lại là lớp vảy. Dưới nắng trời
rực rỡ, xóm chợ của tôi mới náo nhiệt làm
sao. Sinh ra và lớn lên từ một xóm chợ, liệu có
ai được chứng kiến nhiều cảnh
đời náo nhiệt hơn tôi? Như chị Sương, tôi
lớn lên, nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc
lực của mẹ. Mẹ sai bảo tôi làm đủ thứ
việc. Tôi sung sướng chạy như cờ lông công
khắp chợ. Sáng sớm, tôi rảo một ṿng giao túi
nylon, hộp nhựa, giấy báo, dây thun cột hàng cho
bạn hàng. Xong việc tôi không về ngay mà la cà các ngơ ngách
hóng đủ chuyện, nghe đủ giọng
người. Chỉ những ai sinh ra và lớn lên trong
một cái chợ mới rành rẽ giọng người
thay đổi, biến hóa tinh vi khôn lường như
thế nào. Ngọt xớt là giọng rao mời, sắc
đanh là đang mặc cả, lạnh lùng là ngă giá.
Giọng the thé chanh chua là lúc giành giật chỗ bày hàng hay
đanh đá chửi bới là v́ bị tranh mất khách.
Người ta thi nhau gào thét, người sau át giọng
người trước, như một dàn đồng ca
toàn những âm điệu chói lói, lời lẽ thô tục.
Ngay cả bà câm bán hành gừng tỏi ớt bị trời
bắt tội không nói được tiếng người
cũng chẳng chịu thua thiệt, vừa nhảy
như choi choi vừa hộc lên những tiếng ú ớ
khàn khàn không biết là mời chào hay rủa xả. Hai
mảnh gốm sứ mong manh trong suốt của tôi hân hoan
mở rộng hứng trọn thác âm thanh sống
động lên bổng xuống trầm không sót một
nốt. Người ta tranh thủ góp
tiếng góp lời, giành giật nhau, chèn ép nhau bởi v́
không ai biết lúc nào ḿnh buộc phải biến khỏi
thế giới tươi đẹp này. Như hôm nọ,
thấy bạn hàng xúm lại chụm đầu bàn tán, tôi
cũng ṭ ṃ chen vào nghe ngóng rồi hớt hải chạy
về gọi mẹ ầm ĩ. Mẹ đang lúi húi bên
trong, vội vàng nhào ra hỏi: "Cái ǵ thế? Cháy chợ
à?". Tôi vừa hào hển thở vừa kể cho mẹ
nghe chuyện bà bán dây dù, vơng vải, dao lam đă thắt
cổ tự vẫn v́ mắc nợ nhiều quá không
trả nổi. Chưa nghe hết chuyện mẹ đă
nhăn mặt bảo: "Có thế thôi mà mày làm tao
điếng cả hồn". Tôi chưng hửng thấy
mẹ không hoảng hốt như ḿnh tưởng, ấm
ức chạy qua kể cho chị Sương nghe, ai
ngờ chị cũng chẳng hề sợ hăi thất
thần lại mỉm cười bảo: "Có ǵ đâu
nhóc, chuyện b́nh thường". Tôi thích được mẹ sai
bảo, thích được long rong ngoài chợ cả ngày
nhưng đôi khi cũng gặp chuyện không vui. Tan
chợ là lúc đi đ̣i tiền thiếu. Bán hàng không ai
tránh được khách hàng mua thiếu, nhưng sợ
nhất là những người hay nợ dai. Ông chủ
tiệm vàng Kim Sáng là người đáng sợ như
thế. Là chủ tiệm vàng nhưng ông ta hay đến
sạp của mẹ mua khi th́ ít muối khi ít
đường. Chẳng bao nhiêu nhưng luôn luôn mua
chịu. Mẹ bực lắm, hễ ông ta vừa quay
lưng đi là lầm bầm chửi trong miệng
nhưng chẳng bao giờ từ chối không bán. Chiều
hôm ấy, mẹ sai tôi đi đ̣i nợ ông ta. Tôi nói
với mẹ: "Con không đi đâu!". Mẹ
ngạc nhiên: "Sao thế?". Tôi ngập ngừng:
"Ông ấy... hay sờ... bụng con". Tôi không
biết nói làm sao cho mẹ hiểu cảm giác nhờn
nhợn khó chịu mỗi khi tôi phải gặp
người đàn ông có mái tóc hoa râm, luôn đeo kính
trắng, nói giọng ngọt ngào, chân tay sạch sẽ
thơm mùi nước hoa, hay cho tôi cả nắm kẹo
rồi kéo tôi vào ḷng hôn hít. Tôi không dám nói ra vị trí chính xác
mà người đàn ông đó hay t́m cách luồn tay vào. Cho
nên mẹ tôi nhíu mày rồi cau có: "Vớ vẩn, chỉ
lười... Đi lấy tiền về cho tao!". Tôi
chỉ c̣n cách đứng trước cửa nhà ông ta, gào
lên: "Trả tiền đây!". Từ trong tủ kính
sáng trưng, bà vợ tṛn trĩnh và bóng lộn của ông ta
lăn ra, xỉa xói vào mặt tôi mắng: "Tao nợ
nần ǵ mày mà mày gào tướng lên trước cửa nhà
tao thế, con mất dạy?". Ông chủ tiệm vàng không
đến mua đường muối của mẹ
nữa, xem như mẹ tôi mất một mối hàng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, mẹ đáng thương c̣n
mất nhiều hơn nữa. Cũng chỉ tại tôi.
Như mọi khi, mẹ giao nhà cho tôi để đi
lấy thêm hàng về bán. Như mọi khi, bà chủ
hụi đến thu tiền hụi. Tôi vui vẻ mở
tủ lấy tiền giao cho bà ta. Bà dịu dàng vuốt tóc
rồi vuốt má tôi khen tôi ngoan. Đến chiều mẹ
về tá hỏa nghe tôi nói số tiền quá lớn. Mẹ
vung tay tát tôi liên tiếp mấy cái rồi ứa
nước mắt, rít lên: "Giời ơi, vốn
liếng của tao". Thái độ hung dữ bất
ngờ của mẹ khiến tôi hoảng sợ. Tôi ôm hai
cái má sưng đỏ bỏ chạy, đi t́m chị
Sương. Chị Sương bé bỏng đă thoa dầu
lên má cho tôi. Những ngón tay chai run run gượng nhẹ di
di những giọt dầu lên hai cái má bỏng rát. Thế mà bây giờ chị
lại nằm đây, sóng soải, im lặng và lạnh
ngắt như những con cá nằm trên mặt bơ.
Từ khóe miệng của chị cũng rỉ ra chút máu y
như lũ cá bị vạt mơm. Sao chị chẳng nói ǵ
với tôi? Như đă thổ lộ rất nhiều
điều ấp ủ vào buổi chiều hôm đó ? Chiều hôm đó cả hai đă
ngồi thừ ra bên cái thùng rộng cá. Những con cá
đen đủi sầu muộn ngước mắt nh́n
chúng tôi. Tội nghiệp chúng, cái thùng chật chội quá.
Chị Sương bé bỏng thở dài nói ước ǵ tao
có cái thùng rộng hơn, để lũ cá không phải
chen lấn nhau quằn quại, vùng vẫy đùng đùng
như thế này, tiếng cá quẫy nghe sợ làm sao. Tôi
căi tiếng cóc cóc khi cái chày nện xuống đầu chúng
mới dễ sợ hơn chứ. Chị Sương ao
ước mai mốt lớn lên sẽ xây một cái hồ
thật to cho lũ cá, cho chúng nó ăn, cho chúng nó đẻ,
tha hồ tự do bơi lặn, sinh sôi nảy nở hàng
đàn hàng lũ. Hóa ra chị không thích chút nào cái việc
ngày ngày phải nện chày xuống đầu những con
cá. Tao nghe nói có một giống cá
rất đẹp tên là mỹ nhân ngư, người ta
bảo nó đẹp hơn cả mấy con hồng long,
kim long ở tiệm vàng Kim Sáng nữa đấy. Em
chưa từng thấy con cá ấy bao giờ. Chị
Sương sờ sờ cái chày th́ thầm tao cũng
chưa, may cho con cá, không th́... Nhưng chị ơi, chỉ
những người giàu có sang trọng như chủ
tiệm vàng Kim Sáng mới đủ tiền nuôi cá cảnh,
nhất là những con cá đẹp như con mỹ nhân
ngư. Không phải, chính những con cá đẹp mang
lại sự giàu có sung túc cho người nuôi nó. Chị
Sương cả quyết tao dám chắc mỹ nhân ngư
là giống cá linh, nó đẹp nhất trong các loài cá mà, ai
mà có nó trong nhà chắc chắn sẽ được may
mắn và hạnh phúc. Tôi cũng hy vọng điều
chị Sương tin là đúng. Bà chủ tiệm vàng Kim Sáng
đẻ em bé, rao khắp chợ t́m thuê người
giặt tă, dọn dẹp cứt đái. Chị
Sương xin được công việc này. Buổi sáng chị
ngồi ngoài chợ phụ mẹ bán cá. Buổi chiều
chị vào tiệm vàng cho người ta sai bảo
đổ bô, pha sữa, cọ rửa, lau chùi ... Có khi
chị phải ở lại đêm để bồng
ẵm dỗ dành em bé những hôm nó khó ở quấy khóc
khiến bà chủ không ngủ được. Chị
Sương bé bỏng cần cù thức khuya dậy
sớm, chăm chỉ làm việc để kiếm
tiền xây cái hồ rộng nuôi đàn cá đẹp mỹ
nhân ngư. Nhưng chị làm không được bao lâu th́
bị đuổi. Bà chủ béo tṛn trắng bong như
quả trứng vừa xô vừa đẩy chị
Sương bé bỏng xanh xao ra đường, cái
miệng đỏ chót như ma cà rồng hút máu the thé hú
lên: "Mày xéo ngay ra khỏi nhà tao, con đĩ!". Mấy tháng sau, tôi đi
đến đâu cũng trông thấy người ta
chụm đầu bàn tán. Mấy bà khách mua cá cứ
chần chừ chuyện văn, đứng ́ trước sạp
lơ mắt lom lom nh́n chị Sương. Người ta x́ xào
h́nh như chị Sương có chửa. Tất nhiên là
chửa hoang không biết của ai. Đàn bà th́ bĩu môi
nói cái con bé coi hiền lành ít nói vậy mà hư thân mất
nết tự bao giờ. Đàn ông th́ cười cợt
đúng là con nhà hàng tôm hàng cá, nền nếp ǵ đâu, ranh
con nứt mắt mới tí tuổi đầu đă
lẳng lơ dâm tặc, bé như cái kẹo chẳng biết
mỗi lần "đi" được bao nhiêu
tiền. Những cái nh́n lom lom, những tiếng huưt sáo,
những lời x́ xào đồn đại xa gần bóng
gió đă nhấc chị Sương từ chỗ ngồi
bên cạnh thùng cá thảy lên cao cao tận nóc nhà mái tôn
rồi từ đấy, vứt thẳng xuống
đất. Như người ta vẫn thường
thản nhiên vứt một bọc rác thối ra
đường. Thế là chị Sương
bỏ dở giấc mơ tự tay thả những con cá
mỹ nhân ngư đẹp đẽ cho chúng nó bơi trong
cái hồ rộng. Đến bây giờ tôi vẫn không
hiểu v́ sao cùng là những con người nhỏ bé,
nhưng chú bé con vua khoác tấm áo vàng th́ được
đứng trong sân chùa tỏa hào quang lộng lẫy, thân
thể sực nức hương trầm trong âm thanh
rộn ră khúc tụng ca, c̣n chị Sương bé bỏng
của tôi, đang thu ḿnh lặng lẽ ngồi im đâu
đó ch́m khuất trong bóng đêm ủ rũ trước
quan tài của ḿnh. Tôi vẫn tiếp tục công
việc giao hàng mỗi sáng sớm. Len qua những tấm
lưng lạnh lùng chèn ép, né tránh những gót chân nặng
nề luôn chờ chực đạp lên chân ḿnh, tôi lầm
lũi đi qua những ngơ chợ xôn xao, buồn rầu
tự nhủ ḿnh cô đơn biết chừng nào. Nhà
ở chợ ken két mở cửa. Người chạy
chợ x́nh xịch đậu xe. Những sạp hàng
lộc cộc ngả xuống, những cái dù bựt
bựt bung lên, những tấm vải nylon kêu roàn roạt
trước khi xoải ra trên nền đất, những
túi hàng rào rào xổ tung, từng món một bắt
đầu được cẩn thận bày biện.
Mọi việc vẫn diễn tiến b́nh thường
không hề đứt đoạn. Xóm chợ ồn ào
kẻ đến người đi không có ǵ đau
đớn, chẳng có ai nhung nhớ buồn thương. Trong không gian náo động
của buổi b́nh minh chất chứa bao âm thanh và h́nh
ảnh ấy, tôi bỗng thấy thấp thoáng một h́nh
hài bé nhỏ quen thuộc. Mờ mờ như sương.
Mừng rỡ, tôi rối rít chạy theo kêu: "Ủa,
chị Sương, chị đi đâu thế?".
Chị Sương dừng lại nh́n tôi như thể
chị vừa rời khỏi cái chỗ ngồi khuất
sau thùng cá, đứng dậy đi đâu đó một lát
cho đỡ mỏi người và t́nh cờ gặp tôi.
Chúng tôi đứng lặng nh́n nhau. Đó là cái nh́n thấu
hiểu và đồng cảm. "Chị về
trời". Giọng chị nghe thật lạ lùng,
khẽ khàng và nuối tiếc. Tôi thương xót hỏi:
"Chị về trời ư? Thế c̣n... mỹ nhân
ngư th́ sao?". Như bị mỏi tay, chị
Sương đưa cái chày nhuốm máu cho tôi cầm giúp:
"Là của em. Tất cả mỹ nhân ngư trên
đời này là của em, chị tặng em đấy, em
muốn làm ǵ chúng th́ làm". Từ đó, tôi phải tự
ḿnh ṛng ră đi khắp nhân gian để t́m cho
được những con cá đẹp mang tên mỹ nhân
ngư, thu thập chúng về và đem phân phát cho những
trẻ con khác. C̣n ông chủ tiệm vàng Kim Sáng,
một hôm người ta phát hiện thấy ông ấy
tắt thở trên giường, hai con mắt mở to
bất động như mắt cá chết, lớp da trên
trán tự nhiên bị bong tróc rách toác, lộ ra một
mảng xương trắng. Lạ nhất là xung quanh
người đàn ông lúc nào cũng thơm tho ấy
lại đậm đặc mùi cá. LIÊM TRINH
HƯƠNG XƯA.
Sara người láng giềng,
đến gơ cửa nhà tôi làm quen ,khi tôi vừa đến
đây. Vùng Poulsbo.Ven thung lũng Silverdale . Đó là
người đàn bà gốc Ấn. Ăn vận y hệt
như đàn bà Mỹ
.Nếu nước da không đen xanh , đôi mắt không
trũng sâu quầng đen, th́ khó mà nhận ra đó là
người Ấn lắm. Nhà Sara trên đầu
dốc ở cuối con đường nằm sát b́a
rừng.Khu rừng đầy những cây thông,chen kẽ
những cây hoang dại. Rậm rạp.Vào mùa Thu lá bạc
trắng.( tôi thích thú vô cùng ) Khu rừng có những con
gấu đen thỉnh thoảng đi vào xóm . Tôi và Sara thân
nhau tự lúc nào mà tôi không
nhớ rơ. Nhiều lần tôi
đi bộ đến nhà Sara chơi.Trong vườn
của Sara đầy những khóm hoa hồng.Sang Mỹ
nhiều năm nhưng Sara không hề đi làm . Ở nhà chăm
sóc khu vườn nhỏ xíu này .. Tôi thích những bụi hoa
dại không tên của Sara, những chùm hoa dại mùa Xuân
nở hoa tim tím .Từng chùm, từng chùm bên hàng rào. Bên trong nhà Sara là
cả một thế giới mùi hương. Mùi
hương ướp vào bên trong của Sofa, ướp vào
bên trong của bàn ghế. Ướp vào bên trong của
những bức tranh treo trên tường. Mùi hương
của sweet bay .. Mùi hương của quế .. Mùi
hương của hồi .. Mùi cay nồng của ớt ..
Mùi cay nồng của hồ tiêu .. Giống như tôi,
Sara thích ăn bắp nướng mua ở Street Food bên
xứ Ấn ,c̣n tôi mua bắp nướng của Bà
Tư đầu
đường nhà tôi ở Rạch Giá . Sara thích ăn
chuối nướng giống như tôi, chuối
nướng chín ép mỏng có thoa nước dừa ,trong
nước dừa có hành lá , c̣n nước dừa của
Sara có thêm Curry vào. Nhiều lần Sara
mang đến nhà tôi những tô Curry gà nấu với khoai
tây , đầy hương vị Ấn. Sara dùng đũa, khi
tôi mời Sara ăn món bún Rạch Giá tôi nấu với cá
Salmon, gia vị là hành xanh và ng̣ rí , ớt tỏi xay thật
nhuyễn cho dấm chua vào, chan lên trên tô bún, ăn lúc
nước lèo thật nóng . Có giá sống , rau răm , dấp cá . Những khi gặp tôi
Sara hay nhắc về thành
phố nơi gia đ́nh của Sara sinh sống. Xứ
Ấn xa xôi, nắng cháy da, nóng kinh khủng, hạn hán kéo
dài, một nơi nghèo khổ . Sara nói với tôi hôm qua ở thành phố mà em trai
Sara sống đă có nhiều cuộc bạo động
người em trai không dám đi ra chợ , trong nhà không có
củi để nấu nướng. Củi quí lắm
người em phải mua hàng ngày, từng bó, từng bó . Nước c̣n quí
hơn nữa, má Sara phải thức từ tờ mờ
sáng để hứng từng lon nước. Nước
hiếm như thế nhưng trước nhà của Sara
trồng đầy hoa hồng. Sara khoe với tôi
những bức ảnh chụp gia đ́nh Sara ở Ấn. Lúc nào Sara cũng nói với tôi(đầy tự
hào) về những của
hồi môn mà Sara mang về nhà chồng: Đó là đôi bông
tai ngọc bích Ấn, xanh biếc lấp lánh, lấp lánh .
Những chiếc ṿng đeo
tay bằng vàng, chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Những thứ mà Sara đă có từ thời bà cố, bà
sơ để lại. Sara bùi ngùi thương cảm cho những
người con gái Ấn khác không may mắn như bà , không
có của hồi môn mang về nhà chồng, đă bị khinh
rẻ, đánh đập. Đôi khi Sara mang những trang sức ấy vào đôi tay.
Vào đôi chân vàng thật là vàng
sang nhà tôi chơi. Con gái mờ hai
bến nước: Bến đục th́
chịu, bến trong th́ nhờ.* C̣n tôi mơ màng nhớ về quê ngoại Rạch
Giá của tôi, một nơi
xa xôi. Bên kia bờ Thái B́nh Dương. Tôi dùng cây viết ch́
vẽ h́nh chữ S và chỉ vào gần điểm cuối
của chữ S : đó quê tôi đó , Sara. Cuối con đường trải đá ,
lổm chổm, đầy những "ổ gà". Phía bên
phải là căn nhà lợp bằng lá dừa nước
hăy c̣n xanh non. Mùa nắng cháy da những mảnh lá chầm
bằng đọt dừa non ấy, khô rút lại. Đó là
lúc trong nhà đầy những bóng nắng. Bóng nắng
thở dài từ trên nóc
xuống nền
đất. Nhiều lắm .. nhiều lắm
..Cả trăm ngàn hạt bụi nhỏ li ti , li ti
chạy dài theo bóng nắng .. Hai bên
đường vào nhà là hai đám hoa mười giờ
nở đỏ rực (loại hoa không thích nước )
lúc hoa mười giờ nở là lúc Má tôi đi chợ
về, ngày nào cũng vậy.
Đứa em trai duy
nhất của tôi chỉ về nhà khi đến giờ
cơm chín, hay trở về nhà đột ngột lúc
đầu nó u một cục, hay lỗ mũi, chảy máu. Má tôi khóc. Giữ em th́ quá
tệ ,nhưng chăm sóc tưới nước, những
dây bầu sau nhà là một công việc thích thú nhất của tôi . Khi bầu ra thật
nhiều trái. Má tôi nấu canh bầu với tép cho chúng tôi
ăn. Má tôi nêm nước
mắm Phú Quốc vào trong canh , sau đó rắc hành lá và ng̣
rí lên mặt tô canh. Mùa mưa đầu
mùa. Em tôi đi vớt
những con cá nhái trong một cái ao nhỏ gần nhà về
nuôi. Vài ngày sau chúng mọc hai chân sau, rồi hai chân trước
. Đào thoát, khỏi mảnh lu bể bằng đất
nung mà không để lại một dấu vết ǵ. Em tôi khóc. Mùa mưa căn nhà
thơm mùi mắm kho của má . Mùi thơm bay sang nhà cô Hai
hàng xóm. Cô Hai nói với má tôi: Ăn mắm lắm
cơm, Ăn cá khá cơm. Má tôi kho mắm
với cá lóc. Ăn với rau dừa non xèo.Có cả
những cọng bông súng
đă lột da ở phía ngoài, có giá sống và cả rau
thơm: húng nhủi, húng quế . Má tôi cắt ớt
hiểm thành những lát thật mỏng và rắc lên trên
mặt của tô mắm. Đêm bắt
đầu bằng những tiếng hát kỳ diệu
của hàng ngàn con nhái, ếch, ểnh ương, kéo dài ..
kéo dài .. Trời mưa rả
rích, tiếng sấm, tiếng sét nổ gịn,vẫn có
tiếng rao vang vang : Bánh ḿ nóng gịn đây
.. Bánh ḿ nóng gịn đây
.. Má tôi choàng dậy và mua cho chúng tôi những ổ bánh ḿ nóng của cậu bé trai trạc tuổi của chúng tôi và má tôi luôn miệng khen : Cháu giỏi quá! Mùa nắng , là mùa có nhiều con quạ đen đen đậu trên cây sua đũa sau nhà, hát ḥ inh ỏi. Quạ. Quạ. Quạ . Ăn khế ta
trả vàng. May túi ba gang . Lấy vàng mà
đựng Điệu nhạc
muôn thuở không thay đổi. Một ngày trời
nắng chang chang. Em tôi biến mất như những con cá
nhái. Má và chị tôi t́m
kiếm khắp nơi. Chị tôi khóc. Căn nhà càng vắng
vẻ thêm, im lặng .. im lặng .. Buồn u buồn. Hai đám bông
mười giờ trồng hai bên đường vào nhà
không c̣n nữa v́ trận ngập lụt năm nào. Hoa
đẹp và đỏ rực như đôi má hồng
đào của cô thiếu nữ đồng nội, quê mùa,
mộc mạc. Sara lái xe gần
tới nhà tôi, nhoài ḿnh ra khỏi xe, đưa tay vẫy
vẫy , khi thấy tôi đứng trong vườn
trước nhà nh́n bâng quơ đàn vịt trời từ
đâu đến tắm trong hồ nước trong xanh bên
kia đường. Tôi cười
với Sara và cũng đưa tay vẫy vẫy .
Người đàn bà đeo đôi bông tai ngọc bích
Ấn . Càng ngày đôi mắt càng quầng đen và thụt
sâu. Sara nói với tôi : - Tối hôm qua cả
đêm không ngủ được, đấm bóp cho Khambatta
(chồng Sara) suốt đêm, mệt quá mà ông ta không chịu ngủ! Hay tôi đă uống
cà phê và trà Ấn quá nhiều
đă làm mất ngủ ?! Sara khóc. Lâu lắm tôi không
gặp Sara .Tôi tưởng chừng Sara đi London hay
trở lại Mumbai (Bombay) vào những ngày hè (Sara
thường đi du lịch khắp đó đây) .Tôi
gọi điện thoại cho Sara chuông reo măi. Cho
đến một ngày tôi đọc trong mục chia
buồn của tờ báo địa phương phát không
mỗi tuần hai lần bỏ trước cổng
nhà :
Sara không c̣n nữa ! Mùa hè nhưng tôi
thấy lành lạnh, cơn gió nhẹ nhưng mặt
hồ xao động . Đàn vịt trời vỗ cánh bay
đi. Về đâu? Những cánh chim trời .. Nguyễn-Thị-
Ngọc-Tuyết WA.
*Một bến (đục) và một bến
(trong) là hai bến (mờ đục trong)
|