VĂN CHƯƠNG HÀ NỘI "Lần đầu tiên, mới
tới Hà Nội, tôi không khỏi bỡ ngỡ, khi t́m nhà
của một người quen làm trưởng một khu
phố văn hóa. Thấy có mấy đứa trẻ con
đang nô đùa ngoài ngơ, tôi hỏi:"Này các cháu có biết
nhà ông Xă trưởng khu phố văn hóa ở đâu
không?"
Một đứa trẻ trai, trạc
trên dưới 10 tuổi, ngước nh́n tôi bằng ánh
mắt xấc láo, ranh mănh, đáp gọn
lỏn:"Biết, nhưng đéo chỉ!"
Tôi lắc đầu đi sâu vào ngơ
văn hóa, gặp một thanh niên hỏi:"Anh ơi, anh
có biết nhà ông trưởng khu phố văn hóa này ở
chỗ nào không anh ?".
Gă trẻ tuổi này chẳng thèm ḍm ngó
ǵ đến tôi, trả lời cộc lốc:"Đéo
biết!"
Khi gặp ông trưởng khu phố
văn hóa, tôi đem chuyện này kể cho ông ta nghe với
lời than thở:" Anh ạ, các bậc phụ huynh
ở đây đă không dạy dỗ con em hay sao mà
để chúng nó ăn nói với người khách lạ,
thô bỉ đến thế hả anh?!"
Chẳng cần suy nghĩ ǵ, ông
trưởng khu phố văn hóa đă thuận miệng
trả lời tôi ngay:"Có dạy đấy chứ,
nhưng chúng nó đéo nghe!"
Lúc ấy cô con gái của ông bạn tôi
là cô giáo, dạy môn văn, vừa đi dạy về và tôi
đem chuyện ấy ra kể lại. Thay v́ trả
lời trực tiếp cho tôi, cô giáo xin phép thuật lại
một chuyện như sau:
- "Hôm ấy cháu giảng bài văn,
có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm
của nhân dân ta đă đánh gục Tây, đánh nhào Mỹ
v..v.. Cuối cùng, cháu kêu một em học tṛ trai lớn
nhất lớp, bảo nó cắt nghĩa hai
chữ:"dũng cảm là ǵ?".
Nó đứng lên suy nghĩ một lúc
rồi đáp gọn lỏn:
- Nghĩa là .. là .. đéo sợ !"
Sau đó cháu lại có cuộc tiếp
xúc với ông bộ trưởng giáo dục và đào
tạo, liền đem chuyện thằng bé học tṛ
đă cắt nghĩa 2 chữ "dũng cảm" là:
"đéo sợ!" cho ông nghe.
Nghe xong, ông bộ trưởng tỏ
vẻ đăm chiêu, ra điều suy nghĩ lung lắm.
Cuối cùng, ông nghiêm nghị nh́n tôi, rồi gật gù
như một triết gia uyên bác vừa khám phá ra một
chân lư, chậm răi đáp:
- Ừ, mà nó cắt nghĩa như
thế cũng đéo sai ! ..
- !!!
" Đấy, bây giờ luân lư,
đạo đức của con người dưới
chế độ này như thế đấy. Rồi
đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng vậy
thôi! Làm sao tránh được?"
.. Đất nước kiểu này th́
đéo khá ..
NGƯỜI SÀI G̉N
KỂ TIẾP "TRONG SÁNG TIẾNG VIỆT"
* Câu chuyện 1
Một vài bài thi tuyển sinh
đại học năm 2004 (Đại học khoa học xă
hội và nhân văn thành phố Hồ Chí Minh)
1. Bác Hồ là một hột
giống tốt cần được bảo quản
2. Bài thơ "Chiều
Tối" của Bác Hồ làm ta nhớ đến câu
thơ của Nguyễn Du "Chim hôm thoi thóp về
rừng" hay câu thơ "ngàn năm gió cuốn chim bay
mỏi" của Bà Huyện Thanh Quan.
Nhưng so sánh ta thấy rơ chim Bác
Hồ khác hẳn chim Nguyễn Du,
Và c̣n khác hơn chim Bà Huyện
Thanh Quan.
Chim Bà Huyện tự nhiên mỏi.
C̣n chim Bác Hồ là con chim phi
thường , nó mỏi có mục đích: "Chim mỏi
về rừng t́m chốn ngủ".
3. Qua Bài thơ "Chiều
tối", ta thấy Bác Hồ đă dùng chim để mô
tả nội tâm.
Làm sao Bác biết chim mỏi ? Nó
nói với bác chăng ?
Không, nó không nói với bác. Mà
chỉ cần nh́n Bác cũng biết nó mỏi.
* Câu chuyện 2
Em hăy phân tích tấm ḷng nguời
mẹ của bà cụ Tứ trong chuyện "Vợ
nhặt" của nhà văn Kim Lân.
"Trong cuộc sống sinh
hoạt đời thường, hàng ngày chúng ta đă
từng được thưởng thức rất
nhiều loại ḷng, như ḷng lợn, ḷng chó, ḷng gà,
ḷng vịt, chúng đều rất ngon và có vị riêng
biệt khác nhau, nhưng tất cả đều không
thể bằng ḷng .. mẹ"
* Câu chuyện 3
Chuyện này cũng thật 100%
luôn. Của học sinh lớp 12.
Đề bài: em hăy phân tích hai câu
thơ trong tập "Nhật kí trong tù" của tác
giả Hồ Chí Minh.
" Ngủ th́ ai cũng như
lương thiện
Tỉnh dậy phân ra kẻ
dữ hiền".
Em nghĩ học sinh này chắc là
học giỏi môn sinh vật, nên bạn phân tích như sau:
Khi ngủ th́ cơ thể chúng ta
nằm im, bất động, mắt nhắm trông ai
cũng giống ai. Nhưng khi tỉnh dậy, do nhu cầu
sinh lư, cơ thể con người cần đào thải
một số cặn bă trong cơ thể, nên câu thơ
đă tả thực rất chính xác: " ngủ dậy phân
ra .. kẻ ! dữ hiền."
Tóm lại: không c̣n ǵ để
nói. Đúng là tuổi trẻ tài cao, trường giang sóng sau xô
sóng trước (!?)
* Câu chuyện 4
Đề: Phân tích bài Viếng lăng
bác.
Một học sinh viết:
Con ở miền Nam lăn ra thăm
Bác
"Tác giả là
người có thân phận thấp hèn (con ở) nhưng
cũng tích góp được tiền của để
một lần được đi thăm bác. Trên đường
đi, tác giả đă gặp bao nhiêu nguy hiểm, phải
đi qua giữa hai làn đạn đang giao chiến nên
tác giả đă phải lăn qua .."
(MIÊN DU & TRƯƠNG DẬU
sưu tầm)
TRONG SÁNG TIẾNG VIỆT
TRONG SÁNG TIẾNG VIỆT
..Văn hóa vốn là cái quan
trọng bậc nhất của một dân tộc, và
mỗi dân tộc được người ngoài đánh
giá qua văn hóa của họ ..
Những kẻ thống lĩnh
được cả nước Việt Nam chắc
cũng là những kẻ có ḷng với văn hóa Việt
Nam, do đó chúng ta thấy họ hô hào "trong sáng
tiếng Việt". "Trong sáng" trong nhóm từ này,
động từ, chỉ hành động, có nghĩa
những kẻ thống trị hô hào phải trong sáng hóa
tiếng Việt, và cũng có nghĩa là tiếng Việt
trước khi họ thống trị được
cả nước là một thứ tiếng Việt .. không
trong sáng.
Bởi v́, đâu có ai dở
hơi đi làm công chuyện ruồi bu là trong sáng hóa cái ǵ
vốn đă trong sáng ?!
Vậy th́ sau khi đất
nước đă "được" thống trị
dưới sự lănh đạo "trí tuệ"
của đảng Cộng sản Việt gian có căn
gốc ngoại lai, cha Liên Xô mẹ Tầu Cộng, thử
nh́n lại "trong sáng tiếng Việt" đă .. trong
sáng đến đâu, trong ba mươi năm dài dẳng
kia ?
Từ nhiều bài trong
nước gởi ra, kể về sự học của
những em học sinh sắp vào hay đă ở tŕnh
độ Trung học đệ nhị cấp trước
kia, ta sẽ thấy rằng cái "trong sáng tiếng
Việt" mà Cộng sản Việt gian đề
cập đến, sao nó đáng ngờ quá chừng.
Luận văn lớp 11, tức
lớp Đệ nhị hồi xưa, có em làm bài như
vầy :
Đề bài là "Em hăy phát
biểu cảm nghĩ của ḿnh về việc Nguyễn
Du để lại cho chúng ta tác phẩm Kiều".
Một học sinh lớp 11,
trường Trung học Cái Bè viết ".. Nguyễn Du là
lăo tiền bối của chúng ta. Mặc dù, tiền bối
đă sớm ra đi vào một chiều gió lạnh, nhưng
vẫn làm chấn động cả giới hậu
bối của chúng ta, qua bí kiếp vơ công "Vương
Thúy Liều" hay c̣n gọi là "Đoạn
trường thất thanh". Bằng chứng là qua các
kỳ thi, pho bí kiếp này lại xuất hiện và làm
thất điên bát đảo cả giới hậu bối
chúng ta ...".
Em học sinh lớp 11 này có
lẽ đă kinh qua "trong sáng tiếng Việt"
bằng rất nhiều pho chưởng của Tầu,
cộng thêm một mớ chuyện tiếu lâm ở đâu
đó.
"Trong sáng tiếng Việt"
vốn là "công cuộc" do kẻ thống trị phát
động, nên học sinh cũng phải "trong sáng"
trong việc nhớ tới đảng và nhà cầm
quyền. Với đề bài là "Em hăy cho biết
bất công của phụ nữ dưới chế
độ phong kiến. Bằng các tác phẩm đă học
của Hồ Xuân Hương, Nguyễn Du. Hăy chứng
minh". Một em lớp 9, ở Sài G̣n, đă viết :
" .. Sự bất công của người phụ nữ
dưới chế độ phong kiến đó là : Họ
không được tham dự bóng đá quốc tế,
họ không được lái xe nhất là các loại xe
hơi, xe gắn máy. Ngày nay quyền giải phóng phụ
nữ đă được củng cố. Hàng năm
người ta lấy ngày 8-3 làm ngày quốc khánh phụ
nữ ..".
Một em lớp 9 khác, ở
Huế, th́ viết : "Thuư Kiều là người con gái
tài sách vẹn toàn, song nàng đă bị chế độ
phong kiến vùi dập vào chốn bùn nhơ. Đến
nỗi nàng đă nhảy xuống sông Tiền Giang tự
vẫn, may thay lúc đó có một bà đảng viên đi
công tác về, bà liền nhẩy xuống sông cứu nàng.
Sau đó Kiều giác ngộ và đi theo con đường
cách mạng ..".
Có thể sau này khi đă
trưởng thành, em lớp 9 ở Sài g̣n sẽ làm chức
Thứ trưởng, c̣n em lớp 9 ở Huế th́ sẽ
là Bộ trưởng bộ Văn hóa Giáo dục. Nếu
đảng và nhà cầm quyền Cộng sản vẫn c̣n
tồn tại để tiếp tục "trong sáng
tiếng Việt".
Thiệt t́nh, tiếng Việt
đă .. sáng trưng, sáng tới nổ con ngươi
người đọc luận văn về truyện
Kiều của các cô cậu Tú tương lai của
nước Việt Nam bốn ngàn năm văn hiến.
Những bài luận văn về
Kiều như thế này, nếu dịch ra ngoại
ngữ cho người ngoại quốc đọc,
chắc họ sẽ .. xỉu.
Đó là chuyện "trong sáng
tiếng Việt" của học sinh. "Trong sáng
tiếng Việt" của một anh phó Thủ
tướng Cộng sản Việt gian th́ lại thêm ..
long trọng phần trong sáng.
Chuyện kể cô học sinh Vơ
Thị Như Ngà, học sinh trường Trung học Long
An, có sáng kiến dùng tre tràm quay ghép lại thành "hồ
bơi" thả trên sông để tránh nạn chết
ch́m cho trẻ em khi bơi lội trong sông.
Em Ngà đă vẽ bản thiết
kế, tính toán lực đẩy của nước,
cuối cùng thành h́nh được mô h́nh "Hồ bơi
cho trẻ em miền sông nước".
Công tŕnh của em học sinh Vơ
Thị Như Ngà sau đó thắng giải nh́ "Cuộc
thi sáng tạo mô h́nh dành cho thanh thiếu nhi toàn quốc
năm 2004", đoạt luôn chiếc cúp vàng cuộc thi
"Sáng tạo quốc tế dành cho thanh thiếu nhi",
do Nhật Bản tổ chức.
Bây giờ th́ đến phiên anh
chàng phó thủ tướng Cộng sản Việt gian
Phạm Gia Khiêm nhảy vào cuộc. Anh phó thủ
tướng Việt Cộng gởi tặng em học sinh
xuất sắc Vơ Thị Như Ngà một tấm bảng
kỷ niệm h́nh tṛn, ở giữa có một chữ "Trí"
nạm ngọc. Quư hóa thay, nhưng cũng khổ thay,
chữ "Trí" ấy lại là chữ "Trí" ...
tiếng Tầu.
Thế th́, té ra đảng và nhà
cầm quyền ta đang đ̣i "trong sáng tiếng
Tầu" à?
(NGUYỄN THÚY VI sưu tầm)
Đông Pha
Đông Pha .. Tây Pha
Có một ông quan mới
về nhậm chức tại một Phủ nọ,
chẳng may gặp năm hạn hán, ông muốn lấy ḷng
dân, nên cho lập đàn cầu mưa. Sau Ba ngày đêm tâm
thành .. khấn nguyện. Mưa cũng chẳng thấy ..
giọt nào.
Trong Phủ có một
anh học tṛ nghèo, thấy Quan Phủ cầu mưa mà
hổng có, bèn đặt một bài thơ Ngũ Ngôn
Tuyệt Vận chế ngạo việc cầu mưa. Bài
thơ như sau:
Quan Phủ cầu
mưa rơi
Nhân dân sướng mê tơi
Nửa đêm mở
cửa ngó
.. Trăng soi
Nếu có trăng soi th́ làm ǵ có mưa, bài thơ
có ư chọc quan Phủ . Bài thơ tới tai quan Phủ, ông
ta biết là anh học tṛ .. xỏ lá, chọc ḿnh cho nên kêu
lính lệ bắt về Phủ hỏi tội.Anh Học tṛ nghèo
được lính lệ dẫn tới quỳ
trước công đường, quan Phủ hỏi:
-Nầy tên kia,
tại sao người dám làm thơ châm biếm ta? Anh
học tṛ trả lời:
-Bẩm Phủ, tại
tui ngẫu hứng chớ sự thiệt th́ hổng dám
châm biếm quan đâu.
Quan Phủ cũng có chút đỉnh .. học
hành, cho nên cũng trọng văn chương thi phú bèn
hỏi anh học tṛ:
-Nghe nói nhà người
cũng giỏi thi phú văn chương lắm phải không?
Anh học tṛ trả lời:
-Bẩm .. Phủ,
học tṛ cũng biết chút ít. QuanPhủ nói:
-Mi có biết là châm
biếm quan trên sẽ bị phạt nặng hay không,
nhưng ta thấy nhà ngươi có chút học hành cho nên ta
có một điều kiện là nếu ta ra đề, mà ngươi
làm được bài thơ vừa ư ta, th́ ta tha, bằng
không th́ phải xử theo luật, người có bằng
ḷng không?
Anh học tṛ
đồng ư, sau đó quan Phủ nói:
-Bút hiệu của ta là
Tây Pha, người đặt thơ thế nào ta không
cần biết, miễn làm sao có chữ PHA là
được.
Quan Phủ muốn .. ví ông với .. Tô Đông
Pha, cho nên ông mới ra đầu đề như vậy.
Sau một chút suy nghĩ, anh học tṛ liền đọc,
cũng bài thơ Ngũ Ngôn Tuyệt vận như sau:
Người xưa tên
Đông Pha
Người nay tên Tây Pha
Hai người so sánh
lại
.. Khác xa
Quan Phủ tức cành
hông, bèn kêu lính đánh anh học tṛ theo luật .. Hồng
Đức là vô lễ với quan th́ đánh 18 hèo, mà cây Hèo
th́ nó như cây Côn của Thiếu Lâm Tự, chớ có
nhỏ nhít ǵ đâu. Sau khi chịu 18 hèo, anh học tṛ
đau gần .. chết bèn .. lết ra cửa, nhưng
trước khi bước xuống thềm , quay lại nói với quan Phủ:
-Bẩm .. Phủ cho tôi
xin làm thêm một bài thơ nữa được không
ạ? Quan Phủ cũng ngạc nhiên hỏi:
-Bộ bị 18 hèo
chưa thấm ..đ̣n hay
sao mà đ̣i làm thơ nữa? Anh học tṛ đáp:
-Bẩm .. Phủ, bài
thơ nầy tôi nghĩ .. Phủ sẽ không đánh tôi
đâu! Quan Phủ đáp:
-Được ta
chấp thuận cho nhà người làm thêm bài thơ
nữa, nhưng nếu có lời xiên xỏ th́ đừng
trách ta ra tay ác độc nghe chưa.
Anh học tṛ bằng
ḷng và bắt đầu làm thơ, cũng Ngũ Ngôn
Tuyệt vận như hai bài thơ trên, bài thơ như
sau:
Bọn quan
thị, gà thật không có (ư chỉ bọn hoạn quan) mà
lại cứ hay chọi gà. Nghe nói Quỳnh chọi gà
với sứ Tàu thắng, họ liền mang gà đến
nhà Quỳnh, chọi thử một vài cựa chơi.
Quỳnh vốn ghét bọn quan thị, từ chối, nói
là không có gà, nhưng họ nhiễu măi, phải ừ và hẹn
đến mai đi bắt gà về sẽ chọi. Bên láng
giềng có một con gà trống thiến, Quỳnh
mượn mang về.
Sáng sớm, mở
mắt dậy, đă thấy quan thị đem gà lại
rồi. Quỳnh sai bắt gà trống thiến đem ra
chọi. Vừa giao mỏ được một vài
nước, th́ gà quan thị đá cho gà trống thiến
một cựa vào bụng vỡ hầu lăn cổ
chết ngay. Quan thị vỗ tay reo:
- Thế mà đồn
rằng gà của Trạng hay, chọi được gà
Tàu, giờ mới biết đồn láo cả!
Quỳnh chẳng căi
lại, chỉ nói:
- Các ngài nói phải,
trước gà tôi chọi hay lắm, nhưng từ khi tôi thiến
đi, th́ nó đốn đời ra thế!
Rồi ôm gà mà than
thở: "Khốn nạn thân mày, gà ơi! Tao đă
bảo thân phận mày không dái th́ chịu trước
đi cho thoát đời, lại con ngứa nghề làm ǵ
cho đến nỗi thế! Thôi mày chết cũng đáng
đời, c̣n ai thương nữa, gà ơi!"