Hổm nay vợ
tui thường nằm trên vơng ru cái Hĩm ở nhà ngủ
bằng mấy đoạn thơ trong Lục Vân Tiên
của cụ Đồ Chiểu . Khổ nỗi nàng
cũng như tui chỉ nhớ lơm ba lơm bơm vài ba
đoạn thông dụng, c̣n kỳ dư th́ phải chế
ra thêm, nhứt là cái đoạn chàng Vân Tiên cơng mẹ, ôi
thôi chàng "đụng" hổng biết là bao nhiêu
thứ, đặng c̣n chạy ra chạy vô chứ,
chạy cho tới khi nào cái Hĩm thiêm thiếp ngủ th́ vợ
tui mới cho Vân Tiên ngồi nghỉ xả hơi . Tui
nhớ hồi đó má tui ngồi ru cháu ngoại, bả
cũng ưa ru bằng mấy câu ḥ Vân Tiên này lắm,
tới những đoạn nào có ngụ ư khuyên răn con
cháu, bả cũng đem ra giảng dạy cho anh chị em
tui hiểu . Chẳng hạn như đoạn Vân Tiên
cứu nàng Kiều Nguyệt Nga xong, nàng Nguyệt Nga
đang ngồi trong kiệu định chun ra nói mấy
lời cảm tạ cho phải đạo th́ anh chàng Vân
Tiên nhà ta đă quưnh quáng mà la lên rằng :
..
Khoan khoan ngồi đó chớ ra
Nàng
là phận gái ta là phận trai ..
Đọc xong hai
câu này má tui mới phán rằng :
- Tụi bây
thấy chưa, ngày xưa trai gái người ta kín đáo
như vậy, có đâu như bây giờ, con trai con gái ra
ngoài đường ngoài xá mà cứ ôm nhau xà nẹo như
chỗ không người . Ông bà ḿnh dạy "Nam nữ
thọ thọ bất thân" mà sao đời nay tụi
trẻ bọn bây lộng quá vậy hổng biết .
Thằng em tui
chĩa mỏ vô sửa lưng má tui :
- Má nhớ sai rồi
. Con nghe người ta nói là "Nam nữ thọ thọ ..
có thai" mới đúng !
Má tui định
đứng dậy túm lấy thằng em tui bộp cho nó vài
cái vô đít cho bơ tật nói dóc, nhưng hổng hiểu sao
bả lại ngồi yên tại chỗ, rồi la nó :
- Ra ngoài
đường ngoài xá học ba cái tầm bậy tầm
bạ rồi đem d́a nhà trả treo với tao, tao vặn
họng ra bây giờ !
Bạn thấy
câu nào đúng : "Nam nữ thọ thọ bất thân"
hay "Nam nữ thọ thọ ... có thai" ? Tui th́ Hán
hổng có rộng mấy nên tui thấy câu thứ hai sáng sủa
hơn, đọc lên là hiểu liền, trừ hai chữ
"thọ thọ" tui hiểu nôm na là "trai gái mà táy
ma táy máy sờ soạng bậy bạ th́ dễ .. có
bầu" .
Ngộ ghê há, ngày
xưa bên nhà trai gái hổng có được tự do ôm
nhau hun hít tá lả như bên này, chắc có lẽ v́ bị
"đè nén" lâu năm nên khi thành vợ thành chồng,
được hợp thức hóa rồi nên thiên hạ thi
nhau "thọ thọ .. có thai" ! Hèn ǵ tui thấy ở
xứ ḿnh nhà nào nhà nấy đông con quá trời quá
đất, ít lắm cũng 5,6 đứa, trung b́nh cũng
khoảng một chục trở lên ! Xóm tui có nhiều nhà
con đông đến nỗi mỗi tối trước khi
đi ngủ bà mẹ phải ḅ lên giường mà
đếm cẳng tụi nhỏ, có khi đếm dư
bả phải dựng đầu mấy đứa
nhỏ dậy hết, mới ḷi ra một đứa hàng
xóm ham chơi ngủ quên !
Cũng v́ cái
vụ "nam nữ thọ thọ" này mà con gái mới
lớn mà lỡ có bồ th́ dấu cha dấu mẹ c̣n
hơn mèo dấu mỡ ! Nói nào xéo th́ các bậc cha mẹ lo
cũng phải, c̣n nhỏ th́ nên chuyên tâm học hành,
chứ ngày tối mà mơ màng những chuyện yêu
đương vớ vẩn th́ tâm trí đâu mà đèn sách .
Nhưng nếu mà ai cũng răm rắp nghe lời cha
mẹ dạy th́ làm ǵ ḿnh có những bài thơ tuyệt vời
như "Em tan trường về, Anh theo Ngọ về,
Tóc dài tà áo vờn bay" hay những bài hát đă làm
thổn thức bao nhiêu trái tim học tṛ si dại như
"Con đường trời mưa êm. Chiếc dù che màu
tím. Môi t́m làn môi ngon. Nhưng c̣n thẹn thùng. Con
đường về ban trưa Tới nhà hay vào lớp.
Con đường của đôi ḿnh. Ôi chuyện t́nh
thư sinh".
Trở lại
chàng Vân Tiên, ngẫm nghĩ thấy chàng cũng hơi ..
khờ khạo, gặp như bây giờ chưa đợi
nàng Nguyệt Nga chun ra khỏi kiệu th́ chắc Vân Tiên đă
.. chun vô kéo nàng ra, và c̣n phải làm bộ hớt ha hớt
hăi nói : "Ở đàng sau tui có tới mấy ngàn tên
cướp đang rượt theo, nàng nhớ ôm eo ếch
tui cho chặt, để tui phóng lên lưng ngựa, rồi
tui t́m chỗ an toàn cho nàng ẩn nấp" . Nghe như
vậy dù ở nhà cha mẹ có dặn hổng
được .. theo trai, nàng Nguyệt Nga nhà ta nhứt
định sẽ ôm cứng chàng Vân Tiên, để
được chàng d́u lên lưng con ngựa nào đó mà phi
thân tẩu thoát. Nếu mà quả thật như vậy th́
chắc đoạn sau sẽ vô cùng ướt át .
Những
chuyện t́nh trong mấy chuyện cổ tích hay trong văn
chương Việt Nam chuyện t́nh nào cũng đẹp
. Te tua như Thúy Kiều Kim Trọng, hay năo nề như
Trương Chi Mỵ Nương, hoặc thương
hận như Trọng Thủy Mỵ Châu, hoặc "lơa
lồ" như Chử Đồng Tử Tiên Dung,
nhưng chuyện nào cũng chấm dứt bằng cách
hoặc đôi trai gái lấy nhau, hay chia tay nhau bằng cách
cho một người chết hay cả hai cùng chết.
Hổng có chuyện nào nói d́a vụ "thọ thọ ...
có thai" này để xem họ có bao nhiêu con cái. Mai
mốt tui đề nghị mấy ông nào viết
chuyện cổ tích nên sáng tác mấy cái truyện bắt
đầu bằng chữ Hậu, (như Hậu Cô Gái
Đồ Long chẳng hạn) để xem rồi
những nhân vật đó sẽ đi d́a đâu. Chắc
phải đợi tới lúc mấy ổng rảnh !
(sưu
tầm .. chép lại)
X̀ TRUM VN
THƯ GỬI
NGƯỜI PHỤ NỮ THỨ HAI
Hôm nay là 23. Ngày mai Noel. Mọi người nhộn nhịp
quây quần làm ḷng ta buốt giá . Bầu trời xám xịt,
mưa đổ và gió hú . Trời cuối năm sao
buồn thế.
Con, nguời phụ nữ thứ hai của con trai ta, trong
thời khắc này, cuối thu , nơi xứ
người , ta viết cho con . Không phải như mẹ
chồng nói với con dâu tương lai . Mà là người
phụ nữ thứ nhất, nói với người
thứ hai .
Ta đă tạo nên h́nh hài con trai ta. Ta đă nuôi nó với bao
buồn vui trộn lẫn . Chồng con đă chào
đời vào tháng chạp, cuối năm. Nó sinh trong
thời đói kém . Nó lớn lên bằng những lon sữa
ḅ VN , không một tí sữa ngoại . Bằng những
chiếc áo dài một thời vàng son của mẹ. Nhưng
nó vẫn xinh đẹp như một con búp bê . Với
đôi mắt to , hàng lông mi dài mà ta đă kỳ công dùng kéo
nhỏ cắt khi nó đầy tháng. Với đôi môi
mọng và chẻ. Ta đưa nó vào trường khoa
học, nó đuợc bầu là Hoa hậu khoa Lư , đánh
bạt cả cô bé bằng tuổi nó, con ông thầy Ban
điện tử mà sau này là Hoa hậu báo Tiền Phong :
Thiên Nga.
Nó thông minh. Ta dạy nó nhiều bài hát khó mà nó thuộc
hết. Lên ba, nó bập bẹ ca dao, Kiều và cả Chinh
phụ Ta dạy nó những chữ cái đầu tiên
năm nó lên năm. Lên sáu, vào lớp một, nó đứng
hạng nh́ rồi hạng nhất . Nó học giỏi v́ có
ta . Sau này, xa mẹ, nó không đuợc như thế
nữa. Tính nó hiếu động và nghịch ngợm, lỳ
lợm. Ta mệt mỏi v́ kiếm ăn cực khổ ,
đă đánh con trai nhiều trận đ̣n để
đời .
Nhớ một lần , năm hơn một tuổi , nó
sốt cao. Đưa vào bệnh viện, Bác sỹ kêu y tá
cạo đầu để truyền nước biển.
Nh́n con dao cạo, ta ̣a khóc. Chị ruột ta phải nói
ngọt với cô y tá: cô thông cảm, nó mới có con lần đầu !
Lần khác, nó đánh đu sau lưng ghế , cô ruột nó
không biết, đứng dậy . Nó té vào thành
giường, sưng u đầu. Bế con đến y
tá, ta khóc sụt sùi .
Nó nghịch th́ phải biết . Leo vào hồ nước
tắm chơi trong khi cả nhà phải thức đêm để
hứng từng sô nước đổ vào ! Đó là
những năm toàn thành phố khan nước . Nhà nào
cũng phải thức khuya dậy sớm để
hứng nước trữ dùng cho cả ngày
Nó xa ta năm 9 tuổi . Ta ly dị, nó theo cha, em gái nó theo
mẹ. Việc học sa sút dần v́ thiếu bàn tay mẹ
. Và cả ngọn roi mây của mẹ ! Nó không biết
sợ ai trừ mẹ. Cha nó không dạy con, có ǵ lại mét ta.
Nhớ một lần, ta từ nhà riêng về nơi cha con
nó ở, không thấy con , ta ra quán tṛ chơi điện
tử . Nghe tiếng mẹ quát, nó riu ríu về ngay. Quỳ
duới chân mẹ . Hứa không vi phạm !
Lần khác, cha nó mét ta, con cứ lấy trộm tiền .
Ta đau ḷng quá đỗi . Sao bao trách nhiệm cứ trút
lên đôi vai gầy yếu của ta ? Ta để
tượng Phật Bà Quan Âm trên bàn , thắp nén nhang và :
-Đây là chén thuốc độc. Con phải hứa
với mẹ, không đuợc như thế nữa.
Nếu con không bỏ , mẹ sẽ uống thuốc
chết trước mặt con.
Ta khóc, nó khóc. Cuối cùng nó hứa. Con ơi, người
phụ nữ thứ hai ơi, ta đă nuôi chồng con
như thế đó . Bao nước mắt đă chảy
dài ! bao nhiêu là cơ cực !
Năm nó học lớp 12, ta chỉ: Con làm sao th́ làm. Đừng
để mẹ tủi hổ
Nó thi đậu hai trường đại học. Nó
chọn Bách Khoa. Mới vài tháng, nó ra đi . Đêm ấy,
con ạ, sao bao năm , ta lại nằm cạnh nó, con trai
yêu quư của ta. Nó không c̣n là thằng bé con năm nào ,
bập bẹ học ca dao khi nằm cạnh mẹ mà là
người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn nhưng
gầy g̣ . Ta nằm gối đầu lên cánh tay nó. Ta
thấy hạnh phúc vô ngần con ạ ! Ta có cảm
tưởng được che chở , một cảm
tưởng mà suốt đời ta ao ước. Ta sờ
lên vồng ngực nó, ta tự hỏi, ai là người
đàn bà thứ hai sẽ úp đầu vào ngực nó,
như ta- đêm ấy ?
Sáng hôm sau, lần thứ hai trước bàn thờ Phật
Bà, ta bắt nó hứa sẽ học thành tài ở
nước ngoài . Nước mắt lại chan ḥa.
Những tháng ngày sau đó, mỗi ngày đi làm, vào
trường nh́n thấy sinh viên, nhớ con trai, ta lại
khóc !
Nó đă gửi thành tích học về . Ta vui. Nó thông
minh,chỉ tội lười. Ôi, giá nó đuợc ở
cạnh ta th́ tốt cho nó hơn nhiều . Nhưng năm
sau, bạn bè sang, nó bê trễ việc học.
Rồi năm ngoái, nó đưa con về giới thiệu
với ta. Ta đă nói với mẹ con , rằng con là
người mà con trai ta chọn, ta chỉ uớc mong các con
chung sống hạnh phúc với nhau trọn đời , ta
coi con như người con gái thứ hai của ta và
nguợc lại ta mong mẹ con coi nó như con trai bà .
Con ơi, người phụ nữ thứ hai ơi, ta
biết lắm . Sau lưng sự thành đạt của
bất kỳ người đàn ông nào cũng là bóng dáng
một người đàn bà . Hăy thương yêu con trai ta,
chăm sóc nó thay ta, an ủi nó những lúc nó buồn, nâng nó
dậy khi nó té ngă, chia sẻ với nó bao ngọt bùi cay
đắng .. Đuợc như thế, ta cảm ơn con
vô cùng.
C̣n bây giờ , ta chỉ mong con hăy như người
xưa, giúp chồng con có sự nghiệp . Con biết
đấy, nó vẫn giữ lề thói xưa. Đi
nước ngoài , xa ṿng tay mẹ nhưng vẫn tuân
lịnh mẹ . Khi một người đàn ông biết
giữ nề nếp cổ truyền VN, biết yêu quư cha
mẹ th́ họ sẽ giữ ǵn hạnh phúc nhỏ
của ḿnh lắm, con gái à. Ta biết con trai ta ham chơi,
lười nhưng là người t́nh cảm , chung
thủy . Chỉ cần có người cạnh nó , biết
cách lèo lái nó là nó sẽ thành công . Nó sẽ không bao giờ
phụ bạc con v́ biết con góp phần trong sự
nghiệp của nó, là mẹ những đứa con của
nó và hơn hết, con là con gái thứ hai của ta !
Rừng
gió cuối thu 2004
HOÀNG LAN CHI
Người Việt Trên Đất Úc: Một Lần
Là Măi Măi
Người Việt Trên Đất Úc:
MỘT LẦN LÀ MĂI MĂI
(Erich
Nguyễn QLD)
Lời Ngỏ
(của tác giả): Có lẽ đối với nền
văn hóa Á Đông, đặc biệt là người
Việt Nam, khó mà chấp nhận được chuyện
đồng tính luyến ái mặc dù chuyện ấy
đối với các quốc gia Tây phương là
"chuyện hằng ngày". Tôi thật sự cũng
rất là ngại khi tham gia cuộc thi với bài viết
về đề tài này, nhưng tôi thiết nghĩ tại
sao ḿnh không thể khi mà đề tài nằm trong sự cho
phép. Và qua bài viết này tôi cũng muốn nói rằng,
đồng tính luyến ái cũng chỉ đơn
thuần là căn bệnh về tâm lư (tôi không bênh vực
cho họ) nhưng xin mọi người hăy đối
xử với họ như một người b́nh
thường.
*
* *
Tôi định
sẽ không viết về anh, cũng sẽ cố
để không nhắc lại bất cứ chuyện ǵ
giữa tôi và anh, nhưng rồi những kỷ niệm
lại kéo nhau về khi ḷng tôi bất chợt nghĩ
đến anh - người duy nhất đối với
tôi là một người bạn thân đúng nghĩa cho
đến thời điểm này trong cuộc đời.
Tôi biết rằng giờ có nghĩ lại cũng
chẳng thay đổi được kết quả,
mọi sự cũng đă qua đi nhưng không hiểu
tại sao tự trong sâu thẳm của đáy ḷng tôi, anh
vẫn ẩn hiện như đang chờ đợi,
chỉ cần tôi chợt nhớ đến th́ lập
tức anh hiện ra.
Khi c̣n ở
Việt Nam, tôi luôn là "cây đinh" của nhóm trong
mọi hoạt động. Có người đă nói
rằng: "đi chơi mà không có Vũ là mất đi
nửa niềm vui". Có lẽ trong nhóm tôi luôn là
người tạo ra niềm vui cho người khác
lại có biệt tài giảng ḥa nên bạn bè rất
thương mến. Thế nhưng tôi hoàn toàn hụt
hẫng khi đặt chân đến Úc, không phải
bởi cái vẻ hào nhoáng của nó, mà bởi tại đây
tôi không t́m ra được bất kỳ một
người nào để làm bạn, chữ
"bạn" theo đúng nghĩa của nó. Đó có
lẽ là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong
cuộc đời tôi. Tôi cứ lang thang trong những
giờ chơi ở trường, lại thui thủi
ở nhà vào những ngày cuối tuần.
Tôi có cảm giác
một người nào đó đang sống trong tôi chứ
không phải là tôi nữa. Những người xung quanh th́
châm chọc rằng: "Muốn thấy nó cười c̣n
khó hơn lên trời", c̣n những người thông
cảm hơn th́: "Chắc nó c̣n nhớ nhà đó mà".
Mọi sự đối với tôi cứ như là một
cái ǵ đó mà tôi phải sống, phải tồn tại
mặc dù tôi hoàn toàn không thích và cũng không muốn như
vậy.
Nhưng nếu
như không có sự xuất hiện của anh trong cái
buổi chiều ấy th́ có lẽ tôi vẫn c̣n đang
tiếp tục sống trong cái "vỏ ốc cô
đơn" của ḿnh, và cũng có lẽ bài viết này
cũng không ra đời.
Anh sang Úc đă
hơn 10 năm và đang sống ở một nơi
cũng không cách xa nhà tôi lắm. Thật ra, khoảng 5, 6
tháng trước đó tôi đă từng gặp anh trong
những lần đi nhóm ở nhà thờ nhưng không
hiểu sao tôi chẳng mảy may để ư, măi cho
đến lần đó. Hôm ấy trời vào chiều thu
không khí thật dễ chịu, sau khi ở nhà thờ ra tôi
cùng mẹ đi shop và gặp anh cũng đang cùng mẹ
anh đi shop. Chẳng hiểu sao lần đó tôi lại
nhoẻn miệng cười và gật đầu chào anh,
anh cũng chào tôi lại.
Giờ đây
nhiều lúc tôi chợt nghĩ lại, nếu như lúc
đó anh không chào lại mà cứ làm mặt lạnh th́
chắc là tôi "quê" chết được, nhưng
rất may anh đă không làm như vậy. Thú thật lúc
đó tôi vẫn chưa biết tên anh là ǵ nên chỉ
gọi bằng "anh" vậy thôi.
Sau cái lần
đó chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn và khi
trở về nhà tôi lại thấy có một cảm giác
thật kỳ lạ, dường như tôi mong được
gặp anh. Tôi tự lừa dối ḿnh chắc có lẽ
đă lâu ḿnh không t́m được người để
tâm sự nên bây giờ v́ mừng quá mà nghĩ ngợi
vớ vẩn chăng. Nhưng sự thực không phải
là như vậy. Sau khi quen với anh, anh có dẫn tôi đi
chơi khắp nơi, mỗi khi đi chơi với những
người bạn thân, anh cũng dẫn tôi theo, không
biết để làm ǵ (chắc là để giới
thiệu). Tôi được quen với rất nhiều người
và họ đều rất tốt nhưng tối về
nhà, người mà tôi nghĩ tới vẫn chỉ là anh.
Tôi bắt
đầu nói cười nhiều hơn trước, tôi
mạnh dạn cởi mở nói chuyện với anh và
tất cả những người chung quanh. Mẹ cũng
rất vui v́ thấy tôi đă vui vẻ trở lại nên
rất là yêu mến anh. Tôi c̣n nhớ có những buổi
chiều chúng tôi cùng hẹn với một vài ngựi
bạn nữa để đi đá banh, nhưng
dường như ư trời đă xếp đặt,
tất cả những lần hẹn đó những
người bạn đều không đến. Thế là
tôi và anh cùng ngồi để nói đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất. Anh tâm sự
với tôi những ước mơ thuở nhỏ của
anh, khoảng thời gian anh ở trại tị nạn
gian nan cực khổ vô cùng, và tôi cũng kể về đất
nước Việt Nam cho anh nghe. Lại có những
buổi tối mùa hè nóng bức, anh đến chở tôi ra
dạo hồ rồi ngồi nói chuyện đến
tối. Ngày tháng cứ dần trôi để bồi
đắp cho t́nh bạn chúng tôi thêm nhiều hương
sắc. Và tôi ngày càng cảm nhận được
rằng anh là một con ngựi thật tốt, biết hy
sinh cho người khác và sẵn sàng nhận thiệt tḥi
về ḿnh chỉ cần người khác được
vui. Cũng bởi chính tính cách quá tốt của anh đă
làm cho tôi "vấp ngă".
Tôi biết ḿnh
đă "sa ngă" khi lần đầu tiên nghe bạn bè
anh hỏi anh về người bạn gái cách đây đă
5 năm. Tôi không biết tại sao lúc đó tôi cảm thấy
có cái ǵ đó bực bội trong ḷng, tối về tôi
tự hỏi ḿnh "chẳng lẽ tôi là gay ?" Tôi
tự hỏi và cũng tự dối ḷng "chắc là
không phải đâu, chỉ là cảm xúc nhất thời
thôi".
Nhưng cũng
như cây kim trong bọc rồi cũng có ngày ḷi ra. T́nh
cảm của tôi đối với anh ngày càng mạnh
mẽ, c̣n hơn cả những ǵ tôi nghĩ. C̣n anh th́ vô
tư quá bởi trong mắt anh, tôi chỉ là một
đứa em trai không hơn không kém. Tôi cố gắng
tạo mọi cơ hội để tôi và anh
được gặp mặt, mặc dù mỗi tuần
chúng tôi đều được gặp vào ngày chủ
nhật ở nhà thờ nhưng tôi cảm thấy như
thế là không đủ. Hôm nào anh hẹn đến nhà
chơi là cả hôm đó tôi cứ thấp thỏm trông anh
tới và để rồi vui mừng khi xe anh dừng
trước cửa.
Tôi nhận
thấy và hiểu rơ rằng anh là "một người
đàn ông thực sự" nên không thể nào có chuyện anh
với tôi. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn hy vọng, dù
biết là không thành nhưng vẫn hy vọng, hy vọng
trong vô vọng.
Tôi cố gắng
để quên anh để ḿnh không phải đau khổ
nữa, và cũng để tránh việc một ngày nào
đó anh sẽ biết rơ sự thật. Nhưng sự đời
thường trớ trêu, càng muốn quên th́ ḷng càng thấy
nhớ. Tôi đă tránh mặt anh nhưng rồi vẫn
phải gặp mặt anh và tôi lại tiếp tục trong
một cuộc t́nh vô vọng. Hàng loạt chuyện
buồn xảy ra với tôi và trong những lần đó,
anh là người duy nhất tôi t́m đến để tâm
sự và để ngă đầu vào vai anh khóc nức
nở như một đứa con gái. C̣n anh không phản
đối những việc làm đó nhưng tôi có thể
cảm nhận được sự ngại ngùng trên nét
mặt của anh.
Anh biết tôi có
một căn bệnh nan y và cũng chỉ c̣n sống
được vài năm nữa nhưng mỗi khi tôi
buồn th́ anh lại nói: "Vui cũng phải sống mà
buồn cũng phải sống, chỉ c̣n vài năm
nữa sao Vũ không cố gắng sống cho thật vui
vẻ". Người anh của tôi là như vậy
đấy, hiền ḥa, nhẫn nhục và nín chịu
mọi thiệt tḥi. Và tôi biết rằng tôi đă yêu anh,
không phải yêu bằng t́nh yêu đơn thuần của
một đứa em đối với một người
anh, mà vượt cao hơn như thế. Tôi sợ xă
hội chê khinh, tôi sợ người thân sẽ xa lánh
nhưng hơn hết, tôi sợ anh sẽ biết
được và sẽ ĺa bỏ tôi. Chính v́ không muốn
như vậy mà đến giờ tôi vẫn giữ nó trong
yên lặng.
Một
đứa bạn thân của tôi ở Việt Nam biết
được đă khuyên tôi nên nói thẳng với anh
rồi tới đâu th́ tới, đằng nào th́ cũng
chẳng c̣n bao lâu nữa. Nhưng ai có ở trong hoàn
cảnh của tôi mới thấy rằng việc đó
không hề đơn giản và hơn hết là tôi không
muốn mất anh. Có nhiều đêm tôi trằn trọc suy
nghĩ: "Nói để trong ḷng được giải
tỏa nhưng sẽ mất anh măi măi hay là cứ nín
lặng trong khổ đau?" Và rồi tôi đă chấp
nhận chịu khổ đau để h́nh bóng anh luôn
vĩnh cửu. Mặc dù rất là quư anh, và đặc
biệt khoảng thời gian gần đây khoảng cách
giữa tôi và anh đă "gần đến không thể
gần hơn được nữa giữa hai
người cùng giới". Mỗi lần đến nhà
tôi chơi, anh không như trước, chỉ ngồi
ở pḥng khách nói chuyện, mà anh vào pḥng tôi nếu như
tôi đang ở trong pḥng. Có đôi khi tôi đang nằm trên
giường th́ anh đến rồi nằm gối đầu
lên người tôi và nói chuyện. Những lúc như
vậy tôi lại âm thầm hy vọng, nhưng chưa bao
giờ tôi nghĩ đến những thứ t́nh cảm xác
thịt bởi tôi muốn h́nh ảnh anh trong tôi măi măi thánh
sạch và thuần khiết. Anh tồn tại trong tôi
như một thiên thần, chính v́ vậy tôi không muốn
h́nh ảnh anh mất đi trong tôi.
Hiện nay tôi
vẫn gặp anh 2, 3 lần một tuần và thỉnh
thoảng anh vẫn đến nhà tôi chơi (tôi giờ
đă dọn ra ngoài ở riêng). Nhưng liệu
điều này sẽ tồn tại được bao lâu
nữa khi mà tôi chỉ c̣n vài năm trên cơi đời này và
năm sau tôi cũng đi đến một nơi khác
để học tập.
Nhiều khi tôi
thấy đau nhói trong ḷng khi nghĩ đến một ngày
nào đó anh kết hôn với ai đó, tôi không dám nghĩ
tới lúc đó tôi sẽ ra sao. Anh đẹp trai, hiền
lành lại là một kỹ sư, một tương lai
tươi sáng trước mắt. Rồi sẽ có lắm
cô gái muốn được làm vợ anh và rồi anh
sẽ có một gia đ́nh để chăm sóc. Bây giờ
anh đă chẳng thuộc về tôi và sau này cũng
vậy. Tôi dặn ḷng là hăy cố quên anh đi nhưng làm
sao có thể quên khi h́nh bóng anh đă "đầy"
trong ḷng. Tôi tự dối ḿnh bằng cách t́m cho ḿnh một
người bạn gái nhưng cũng chẳng có kết
quả và phải chia tay chỉ sau một thời gian
ngắn. Đơn giản là tôi thấy không có niềm vui
như khi ở bên cạnh anh.
Tôi sẽ ra đi
sớm hơn kế hoạch đă định, để
hy vọng sẽ quên được anh. Biết rằng
một ngày nào đó khi anh biết được sự
thật về tôi, anh sẽ rất là thất vọng
nhưng biết làm sao bây giờ hở anh. Quả thật,
t́nh yêu có sức mạnh kỳ lạ, nó có thể đem
hai người đến với nhau và xóa mờ đi
sự khác biệt giữa họ. Tôi không hối tiếc v́
đă yêu anh, chỉ hối tiếc tại sao tôi không
thể yêu anh sớm hơn và có thể ở bên anh măi măi.
Một lần là
măi măi! Phải, chỉ một lần thôi, lần
đầu cũng như là lần cuối. Chúc anh vui
vẻ bên người vợ sắp cưới và có
một gia đ́nh thật hạnh phúc với vợ
đẹp con ngoan. Nếu anh vô t́nh đọc
được bài viết này, xin anh cứ im lặng
đừng hỏi em bất cứ điều ǵ v́ em tin
rằng anh đă hiểu tất cả. Và một lúc nào
đó anh chợt nghĩ đến em th́ xin anh hăy tin là em
vẫn khỏe, và xin anh cứ coi em là đứa em trai
của anh ngày nào, dù ḷng em vô cùng chua xót.
ERICH NGUYỄN QLD
(VIỆT NAM THI ĐÀN chuyển)
Bien khong chi mot mau xanh
BIỂN KHÔNG CHỈ
MỘT MÀU XANH.
Băi
biển của Thị trấn rất đẹp. Chẳng
biết ngày xưa ai đă đặt tên: băi Chà Và.
Băi Chà
Và chạy dọc theo Thị trấn, có nơi băi toàn là
ghềnh đá uốn cong ra biển như chiếc mũi
của ông cọp. Toàn cảnh bờ biển thật
đẹp, hoang vu.
Rời
Sài G̣n xanh ngát .. Tôi đến Thị trấn biển này:
Chỉ cách đó một tuần Thị trấn trúng
đạn đại pháo của đối phương.
Mùi chiến tranh phảng phất đâu đây. Mọi
người không thể dùng đường xe để
đến Thị trấn.Đường sông là phương tiện duy nhất
nối liền Thị trấn với Tỉnh thành.
Tất cả xa lạ và bỡ ngỡ. Nhưng
Thị trấn trước mặt tôi xinh đẹp và
thanh tịnh. Chỉ có biển lúc nào cũng lăn tăn
dợn sóng (khi tôi nh́n biển)
Ngày
đầu tiên đến tŕnh nhiệm sở (thật
buồn! Ước ǵ tôi có đôi cánh để bay đi
khỏi chốn đó). Ngôi trường cũ kỹ
(một thời chiến tranh đă diễn ra). Nhưng
điều làm tôi an tâm nhất: học tṛ thật ngoan và hồn
nhiên.
Ngày
cuối tuần chúng tôi đi câu cá hay đi hái rau má mọc
chung quanh những ao, đầm gần nhà trọ. Hay cùng
vài người bạn đi dạo thơ thẩn quanh băi
biển.
(Biển thật hiền ḥa, dễ thương). Băi
biển vắng người, tĩnh mịch. Chúng tôi
ngồi ngắm nh́n những hải đảo xa xa, màu xanh
thẫm .. Nào Ḥn Ngang,nào Ḥn
Nghệ .. Chúng tôi trầm ḿnh xuống nước. Nằm
im để mặc những đợt sóng xô đi rồi
trôi dạt vào bờ. Hay nằm phơi ḿnh dưới
nắng ấm của mặt trời và nghe biển hát .
Mỗi
ngày tôi đến lớp: Trước mặt tôi những
nét mặt trong sáng, đáng yêu.
Trở
về nhà trọ của tôi : Ngôi nhà ven bờ sông.
Thượng nguồn từ Lung Lớn chảy qua. Vào mùa
mưa con nước đổi màu bồ quân đổ ra
biển(biển v́ thế
đă mặn thêm). Phía trước nhà hoa Mộc Lan nở
rộ.
Lam
Như cùng trọ chung nhà với tôi. Cô nàng hay hát. Hay
đọc sách. Hay thêu thùa, cô nàng thêu tay những chiếc áo
gối xinh đẹp trong những buổi trưa rỗi
rảnh. Người thiếu nữ có đôi mắt
đẹp, ẩn chứa một nỗi buồn sâu
lắng bên trong. Tôi biết Lam Như mồ côi ( có thể
đó là điều đau buồn đă tác động
đến tâm hồn nàng !). Tôi không hỏi nhiều về
gia đ́nh Lam Như .. Chúng tôi chơi với nhau, nhưng
chưa bao giờ Lam Như nói ǵ về gia đ́nh của
ḿnh.
Chúng tôi
hồn nhiên như những đứa trẻ. Chúng tôi cùng
bơi với nhau, cùng tắm nắng trên bờ biển
đẹp đẽ kia. Ánh nắng như thiêu đốt
của miền nhiệt đới không làm hại
đến làn da trắng mịn của Lam Như. Nàng không
trang điểm. Trừ hôm đi dự Tất Niên do nhà
trường tổ chức, nàng mặc chiếc áo dài màu
nước biển thật nhạt .Tô một chút son
hồng lên môi, bao nhiêu đó đă thấy Lam Như xinh
đẹp.
Những buổi tối đứng trong sân nhà tập
những động tác thể dục. Dưới hàng cây
Sao, những cánh hoa Sao nho nhỏ, thơm nhẹ nhàng rơi
theo gió.
Mặt
trăng đang ở hướngĐông.
(Tiếng
súng chỉ c̣n nghe xa xa .. đâu đó .. làm tan biến
hết những lo âu sợ sệt của chúng tôi)
Tôi và
Lam Như vẫn thường ra băi biểnđểbơi. Lam Như nói với tôi khi nàng nh́n ra
khơi :
- Ngoài khơi,thật xa .. biển có
một màu đen thẫm.
- Thật vậy?
Lam Như gật đầu.
- Khi ḷng biển thật sâu, màu của
biển rất đen .. rất đen.
Và khi
ấy nh́n những dăy núi xa xa .. mờ mờ : chỉtoàn một màu tím thẫm ..
Lam
Như im lặng, đôi mắt nàng nh́n vào khoảng không
trước mặt .. Gió làm bay mái tóc dài, thật dài của
nàng.
***
Chúng tôi
lại ra băi. Nắng thật đẹp, nước
biển trong veo,chúng tôi bơi thật lâu chừng thấm
mệt, chúng tôi ngồi phệt xuống cát.
Lam
Như nh́n ra khơi :
-
Thỉnh thoảng có những ngọn núi ngầm, nằm im
dưới mặt biển đen. Chỉ có thể
nhận thấy nhờ những ngọn sóng nhỏ,
phủ bọt trắng xóa, lăn tăn như những
bông hoa thật trắng. Loài hoađẹp dị thường chỉ nở hoa trên
biển!
-
Biển không chỉ một màu xanh. Mà ở một nơi
sâu thẳm nào đó, biển trở thành màu đen thẫm.
Vào
những đêm mùa hè. Hàng vạn chiếc thuyền đi
câu mực,hàng vạn
ngọn đèn thắp sáng một vùng biển, lúc đó
biển rực rỡ huyền ảo với hàng vạn
hạt trân châu trải đều trên mặt biển.
***
Tôi
đă tin cô bạn bé bỏng của tôi . Hết sức tin,
hồ như là tôi đă tận mắt nh́n thấy
những màu sắc kỳ ảo đó :
- Loài
hoa trắng nở chung quanh những dăy núi đá ngầm .
- Màu
đen của biển ( nơi đáy biển sâu thẫm )
- Màu tím của những dăy núi xa ..
thật xa ..
***
Hơn
ba mươi năm đă qua .Tôi không gặp lại Lam
Như .Khi tôi rời Thị trấn, Lam Như vẫn c̣n
dạy học ở đấy. Rồi chiến tranh lan
tràn ..
C̣n
điều ǵ Lam Như chưa kịp nói vớitôi .. Hay nàng đă nói với tôi
tất cả về biển .. ?
Biển
như thế đó .. Như thế đó ..
Tôi
đă đến đây .. Nơi tôi sống biển bao
bọc quanh tôi. Nhưng ở đây gió biển lạnh cóng
! Nước biển càng lạnh hơn. Vào mùa đánh
bắt Sockeye-Salmon, biển đầy thuyền. Nhộn
nhịp .. Một ngày duy nhất trong năm. Tôi chỉ có
thể ngồi bó gối bên bờ, nh́n về phía biển
Đông để nhớ lại ngày nào tôi tung tăng bơi
lội cùng Lam Như ở băi biển Chà Và .. ( Chỉ có
thế .. Chỉ có thế ! )
Mặt
trời đang ở hướng Tây ..
(Đúng
hơn tôi không nên nhớ lại những ǵ Lam Như đă
nói với tôi về biển )
Có
một lúc không xa lắm . Biển là nơi hăi hùng của
những chiếc thuyền nhỏ bé mỏng manh mà biển
đă lạnh lùng nhận ch́m đi. Hàng vạn tiếng
khóc vang lên trên mặt biển.
(Khi tôi
nh́n biển) Không phải là tiếng sóng vỗ thanh thản
hiền ḥa của biển nữa mà là tiếng kêu khóc
của những oan hồn vất vưởng đâu
đấy.
Biển
như vậy đó. Tôi biết biển không chỉ là màu
xanh !