Bồ Tùng Ma là tác giả
được trao tặng giải bán kết Viết
Về Nước Mỹ năm thứ hai. Ông tên thật là
NGUYỄN TÂN, 60 tuổi, cựu sĩ quan, định
cư tại thành phố Glendale, hiện làm việc tại
một dịch vụ di trú ở Los Angeles. Sau đây là bài viết
mới nhất của ông.
*
Tổng ngồi thu h́nh trên
chiếc ghế xô-pha đưa mắt nh́n một
lượt khắp căn pḥng khách của ngôi nhà vừa
mua. Anh hài ḷng gục gặc đầu. Tất cả mọi
thứ ở đây đều hài ḥa với nhau, kể
cả cái tủ thờ kiểu cổ.
Chỉ c̣n một tuần nữa
là Tết. Trời se lạnh, một cái lạnh dễ
chịu của miền Nam California, nên cửa sổ
vẫn để mở và ḷ sưởi không cần
bật lên. Hôm nay là ngày nghỉ, vợ anh vừa đi
đâu đó về. Anh ngạc nhiên thấy Hoa không đem
về những đồ mua sắm như anh đă
nghĩ.
-Không mua ǵ hả ?
Hoa không trả lời, chỉ
lắc đầu rồi đi xuống bếp. Trái
với thói quen nhăn nhó hay nói câu ǵ đó một cách khó
chịu khi về đến nhà, lần này vợ anh có
vẻ âm thầm lặng lẽ. Một lát sau Hoa trở
lại pḥng khách, ngồi trên ghế xô-pha đối
diện anh , nh́n mông lung ra ngoài cửa sổ. H́nh như
chị định nói ǵ đó nhưng rồi lại
đứng dậy đi vào pḥng tắm.
Tổng định đến bàn
thờ sửa lại hai bức ảnh của ông bà cụ
thân sinh cho ngay ngắn th́ nghe tiếng Hoa ở sau lưng:
-Anh. . . b́nh tĩnh nghe nói nàỵ
Tổng ngạc nhiên quay lại nh́n
vợ. Hoa cúi gầm mặt xuống, im lặng. Anh
hỏi:
-Ǵ vậy ?
Anh biết có việc chẳng
lành, nhưng không đoán ra việc ǵ. Có ai bị tai nạn
? Hoa bị mất việc ? Hoa làm mất một món nữ
trang ? Hoạ . .
-Anh b́nh tĩnh nghe nói đâỵ
Tổng bực ḿnh gắt lên:
-Th́ cứ nói đi!
-Tôi muốn .. li dị .. Anh
cũng thấy là chúng ta sống với nhau không có hạnh
phúc, luôn luôn gây gổ, gia đ́nh như cái địa
ngục.
Tổng ngồi phịch xuống
ghế, im lặng. Hai tiếng "li dị"
được Hoa nói ra sau khi đă ngập ngừng, rào
trước đón sau. Như thế nghĩa là chị nói
thật, chớ không phải nói dỗi như mọi khi
trong những lúc gây gổ. Dù sao nó vẫn đột
ngột quá, anh không kịp chuẩn bị tinh thần. Anh cảm
thấy tim ḿnh đau nhói lên. Đến lúc này Tổng
mới nhận ra một cách rơ ràng rằng anh đă yêu
vợ mănh liệt như thế nào. Có thể nào một
người mà suốt 20 năm nay, cùng ăn một mâm,
cùng ngủ một giường với ḿnh, bỗng
chốc trở thành xa lạ. Có thể nào trái tim ḿnh mà
lại không phải của ḿnh. Dù sống với nhau không
hạnh phúc, nhưng không phải quá đau khổ
đến nỗi phải rời bỏ nhau. C̣n con cái, c̣n
gia đ́nh đôi bên, c̣n bạn bè thân thuộc, c̣n ngôi nhà hai
vợ chồng mới mua chưa trả xong nợ, c̣n ngày
Tết sắp đến, c̣n cái bàn thờ .. Không lẽ
vợ anh mang tất cả những thứ này vứt
bỏ hết vào thùng rác sao.
Anh mong đây chỉ là một
cơn ác mộng. Có thể lắm chứ. Anh đă
từng gặp những cơn ác mộng, từng đau
nhói trong tim, từng hỏi đó là mộng hay thực
và đă từng bừng tỉnh
dậy, vui mừng thấy ḿnh vừa trở lại
với đời sống thực bên cạnh vợ con.
Tổng đập mạnh tay xuống ghế , đưa
mắt nh́n chung quanh, nh́n vợ anh. Tất cả
đều là thật, thật giống như chiếc
ghế này, như ngôi nhà này, như vợ anh đang
ngồi đó, như anh đă từng sống qua 50 năm
trên cơi đời này, như lịch sử mấy chục
triệu năm của loài người và như những
tiếng c̣i hụ của xe cảnh sát vừa đi ngang
qua khu nhà anh.
-Anh nói ǵ đi chứ !
Nghe vợ nói, Tổng bỗng lóe
lên một tia hy vọng: "Nó bảo ḿnh nói tức là c̣n
cần ư kiến của ḿnh và nó có thể đổi
ư". Anh định lựa lời để cứu văn
t́nh thế th́ nghe Hoa tiếp tục:
-Sau khi đi-voọc, tôi .. vẫn
ở vậỵ Không có đàn ông cũng chẳng sao. Anh
đừng tưởng ..
-Thôi im đi, muốn làm ǵ th́ làm!
Tổng đứng dậy,
tiến về phía bàn ăn. Anh lẩm bẩm: "Nó
muốn an ủi ḿnh hay sợ ḿnh làm một cái ǵ liều
lĩnh nên mới nói vậy. Khi nói vậy tức là nó
đă có quyết tâm. Vậy là hết."
Anh ngồi trên bàn ăn, chống
cằm suy nghĩ và nhớ lại khoảng thời gian anh
mới gặp Hoa. Ở VN vào cái thời trai thiếu gái
thừa do những cuộc chiến tranh liên tiếp,
một phụ nữ như Hoa, dù khá đẹp nhưng
đă có một mặt con với người bạn trai,
không dễ ǵ kiếm được một tấm
chồng như Tổng, một "trai tơ" chưa
đầy 30 tuổi vừa ra khỏi trại "cải
tạo". Lúc ấy Hoa bám theo anh như đỉa đói
và họ đă kết hôn với nhau. Thật ra, Hoa bám theo
anh cũng c̣n một nguyên nhân khác: Tổng có người
chị đang định cư tại Mỹ, lâu lâu
gởi về cho anh một thùng quà. Vào thời kỳ mà nay
người ta gọi là "bao cấp"
ấy, ai có thân nhân ở
nước ngoài chẳng khác ǵ có mảnh bằng Cao
đẳng ở thập kỷ 30.
Vợ anh đêm ngày chỉ sợ
người ta "chớp" mất anh, chiều
chuộng anh đủ điều. Đến khi có
chương tŕnh Mỹ nhận cựu tù nhân chính trị,
Hoa càng chiều chuộng anh nhiều hơn, đến
nỗi anh cảm thấy thương hại và từ
sự thương hại này anh càng yêu vợ hơn.
Thấy vợ hay ghen bóng ghen gió, Tổng nói:
-Anh lớn tuổi hơn em
nhiều, lại không đẹp trai, em khỏi lo.
Tin đồn khi đến
Mỹ những người ra đi theo chương tŕnh
này sẽ được tiếp đón như những
bậc anh hùng và được truy lănh một số
tiền lớn khiến Hoa càng háo hức vui mừng
hơn, nh́n chồng với đôi mắt say sưa ái
mộ . Dĩ nhiên ít ai tin chuyện này, kể cả
Tổng, nhưng anh không buồn cắt nghĩa cho Hoa
hiểu v́ không nỡ làm cụt hứng vợ trong lúc
chị đang vui.
Khi bước chân xuống sân bay
Los Angeles, Hoa chỉ thấy hai vợ chồng người
chị của Tổng đến đón, mấy ngày sau
vợ chồng con cái phải sắp hàng đợi nguyên
cả tiếng đồng hồ để xin trợ
cấp, Hoa bất măn ra mặt khiến ngay cả viên
chức của văn pḥng trợ cấp cũng ngạc
nhiên. Nhưng vốn tính nhạy bén, nên Hoa nh́n nước
Mỹ từ một góc độ khác, thực tế
hơn bằng cách học nghề làm móng tay rồi xin làm
tại một tiệm vùng Mỹ đen. Thấy Hoa làm ra
tiền, Tổng cũng làm theo, nhưng anh không theo kịp
vợ anh được, anh không muốn ngồi kỳ
cọ chân cho phụ nữ, mà có muốn cũng không ai cho,
ngay cả đối với những bàn chân sù ś hôi hám,
việc này không dành cho đàn ông. V́ thế Tổng càng ngày càng
thua kém vợ trong việc kiếm ra tiền. Mảnh
bằng Tú Tài với ba Chứng Chỉ Đại Học
của anh cọng lại vẫn thua xa bằng Tiểu
Học và bằng thợ móng tay của vợ anh. Từ
đó Hoa bắt đầu nh́n anh bằng cặp mắt
khác, từ ái ngại đến coi thường.
Khi có tiền Hoa chưng diện
hơn và đi mỹ viện sửa lại cái cằm,
cặp môi, mí mắt và bộ ngực .. cho đẹp thêm
ra; trong khi Tổng vốn là người ăn mặc
xuề x̣a, thêm cái vẻ khắc khổ của khuôn
mặt, làm anh thua vợ anh thêm một bước nữa.
Nhưng anh không hề ngờ anh thua vợ anh một
bước rất xa như hôm nay.
Tổng đưa mắt nh́n Hoa.
Chị nửa nằm nửa ngồi trên ghế xô-pha,
đôi mắt lim dim như đang ngủ, miệng hé
mở khoe hàm răng trắnh tinh đều đặn,
bộ ngực nhô cao, phập phồng theo nhịp tim.
Một người đàn bà đẹp với cái tuổi
chín muồi này có khi c̣n hấp dẫn hơn một cô gái
đôi mươi. Dù đă quen mắt nh́n vợ ḿnh,
nhưng Tổng cũng không khỏi xao xuyến trong ḷng,
nhất là vào lúc mà anh đang cảm thấy sắp mất
Hoa. Tổng đứng dậy, đến ngồi bên Hoa,
đưa hai tay ôm chân chị:
-Em nói thật sao ?
Hoa vùng ngồi dậy:
-Anh làm ǵ vậy ?
-Chúng ta vẫn c̣n là vợ
chồng mà.
-Không, tôi la lên bây giờ.
Tổng vừa thẹn vừa
giận, bỏ tay ra. Măi một lúc sau anh mới nói:
-Em nghe anh nói đây.
-Ǵ ?
-Em suy nghĩ kỹ đi.
Biết bao nhiêu cái rắc rối nếu chúng ta li dị
nhau. Anh ..đề nghị
.. chúng ta vẫn là vợ chồng, nhưng em muốn làm ǵ
th́ làm, anh không bao giờ ngăn cấm, nhăn nhó. Thậm
chí ..
Anh định nói "thậm chí
em có bồ anh cũng không để ư" nhưng anh
ngừng lại kịp. Tổng đứng dậy đi
vào pḥng ngủ nằm xuống chờ đợi phản
ứng của vợ. Mấy phút sau Hoa ngồi dậy,
đăm chiêu suy nghĩ. Rồi chị tới
đứng trước cửa pḥng nói:
-Nhưng anh không được
đụng đến tôi.
Thấy Tổng im lặng, Hoa
hỏi:
-Sao ?
Tổng gật đầu. Anh xoay
mặt vào phía trong, cố ư không cho Hoa thấy vẻ
mặt nhăn nhó gần như khóc của anh. Tổng không
biết anh đă có lỗi ǵ để vợ ḿnh lấy
cớ li dị, ngoài "lỗi" đem Hoa qua Mỹ
để ra nông nỗi này. Anh buộc miệng định
nói: "Em lấy lư do ǵ để xin li dị",
nhưng anh không dám nói, anh sợ Hoa lại bảo "Anh
b́nh tĩnh nghe nói này".
Khuya hôm đó anh đang nằm
ngủ th́ nghe có tiếng ồn ào ngoài pḥng khách và tiếng
đứa con trai lớn:
-Má vào pḥng ngủ với ba đi,
tụi con xem TV, nói chuyện ồn ào sao má ngủ
được.
Đó là tiếng Đàm,
đứa con trai lớn của anh và Hoa, năm nay 18
tuổi. Đàm là đứa con thương anh nhất
trong số ba đứa con trai, kể cả đứa con
riêng của vợ anh. Anh mở mắt nh́n ra thấy nó th́
thầm ǵ với mẹ nó, vẻ mặt cau có, dáng điệu
vùng vằng, rồi đến bật TV lên cùng ngồi xem
với thằng em. Ngày mai chúng không phải đi học nên
hôm nay thức khá khuya. Hoa bảo chúng vặn TV nhỏ
lại rồi uể oải vào pḥng, trùm mền nằm
ở mé giường, cửa vẫn để mở cho
đến khi Đàm đến khép lại.
Suốt mấy tháng Tổng và Hoa
vẫn nằm ngủ theo cách như vậy. Tổng là
người đàn ông khoẻ mạnh, có những thèm
muốn của một người đàn ông, có khi mănh
liệt, nhưng anh không dám "đụng" đến
Hoa, mà chỉ chờ đợi. Làm sao một người
đàn bà b́nh thường như Hoa, đêm hôm khuya khoắt
ngủ cạnh chồng, lại không có một lúc nào đó
quay qua ôm chồng, để hai vợ chồng trở
về cuộc sống b́nh thường. Và biết đâu
biến cố vừa qua là một chương mới cho
những trang c̣n lại của đời sống vợ
chồng như trước đây. Anh nghĩ vậy và mỉm
cười như người đắc thắng.
Nhưng Tổng đợi măi, đợi măi vẫn không
hề thấy có ǵ thay đổi. Cho nên một hôm, lựa
lúc thuận tiện nhất vào khoảng 6 giờ sáng,
thời điểm mà trước đây Hoa rất thích ..
, Tổng quay qua ôm lấy chị. Thoạt đầu Hoa
ngỡ ngàng, nhưng sau vùng ra la lớn:
-Anh làm ǵ kỳ vậy!
Hoa ngồi dậy mở cửa
vào pḥng tắm, ở trong đó khá lâu, xong ra ngồi trang
điểm.
Tổng vừa bẽ mặt vừa
tức, anh nghiến răng lấy tay ṿ cái mền như
muốn xé nát nó ra, nhưng rồi b́nh tĩnh hỏi:
-Hôm nay nghỉ, đi đâu
sớm vậy ?
Hoa không trả lời mà nói:
-Tôi đă bảo đừng
đụng đến tôi, không có đàn ông cũng chẳng
sao.
Nói xong, Hoa ra nhà xe, lái xe đi.
"Hay nó có bồ. Người ta
nói đàn bà ngoại t́nh hay giả vờ chiều chồng
lắm, sao nó lại như vậy ? Hay nó không thích đàn
ông thật."
Tổng vừa lẩm bẩm
vừa thay áo quần chuẩn bị đi làm.
Nhưng rồi sự giao
thiệp, sự đua đ̣i theo lối sống Mỹ và
sự vắng mặt bất thường của Hoa
khiến Tổng nghi ngờ. Anh không muốn t́m hiểu v́
không muốn thấy sự thật phũ phàng, anh tự
dối ḿnh để sống êm vui. Anh t́m ra sự thật
để làm ǵ? Lấy chứng cứ để hành hung
vợ, anh không dám; để ly dị vợ, anh không
muốn; để đem vợ ra bêu xấu, một
việc anh không hề nghĩ đến v́ các con. Hoa là
mẹ của con anh mà. Cứ thế cho đến một
hôm Đàm nói nhỏ với anh:
-Sao ba hiền quá, sao ba để
má như vậy ? Ai cũng biết cả ..
-Chuyện riêng của ba má ..
-Không phải chuyện riêng,
chuyện chung của gia đ́nh.
Tổng thở dài:
-Ba biết làm ǵ bây giờ. À, con
có biết mẹ con từng muốn li dị với ba không
?
-Biết.
-Mẹ có nói tại sao không ?
-Mẹ nói mẹ không chịu
nổi cái mặt .. nhăn nhó của ba. Thấy mặt ba
.. ǵ .. à, một đống .. ǵ .. à hăm tài, mẹ ghét quá.
Mẹ không muốn thấy ba, ba không giống như
mấy người bạn của mẹ .. Ba làm mẹ
mất mặt.
-Nhưng ba có làm ǵ mẹ đâu.
-Con không biết. Ba thử "làm
ǵ" mẹ đi!
Anh làm ǵ bây giờ nhỉ ? Anh
không đủ khả năng, mà cũng không ai giúp anh
việc này được, may ra chỉ có phép lạ.
Thế rồi một hôm, sau
chuyến đi xa ba tuần lễ trở về, mới
bước vào nhà Tổng đă thấy Đàm đứng
nơi ngưỡng cửa. Nó buồn rầu nói:
-Ba này! Mẹ nói bây giờ mẹ
lớn tuổi, mắt kém, không b́ kịp với mấy cô
thợ trẻ. Lâu nay mẹ kiếm ít tiền lắm.
Mẹ ..
Nó không nói tiếp mà bảo anh
đi theo nó ra vườn sau, chỉ Hoa đang nằm
ngủ trưa trên vơng.
Trong ánh sáng chói chang của một
ngày hè, Tổng thấy vợ anh phờ phạc xanh xao.
Phấn son không đủ che đậy hai mí mắt thâm
quầng và làn da xanh tái nhăn nheo của chị. Khuôn
mặt Hoa được phẫu thuật nhiều lần
nay trông như một cái mặt nạ vô hồn. Thân h́nh
chị ngắn ngủn và cuộn tṛn lại quanh cặp vú
đồ sộ lệch lạc v́ chiếc vơng có chiều
dài quá ngắn và chiều ngang quá hẹp. Chị ngủ say
sưa nhưng mỏi mệt, miệng há ra, hơi thở
nặng nề có âm thanh kḥ khè rất nhỏ. Thỉnh
thoảng chị ú ớ nói một câu ǵ đó khiến
một tí nước bọt phun ra. Tổng thấy ḷng ḿnh
se lại. Anh lẩm bẩm:
-Phép lạ đây chăng ?
(/O-O/ sưu tầm)
QUÊ NHÀ, QUÊ NGƯỜI
(Nguyễn
Thụy Vân Na)
Thùy Trang lặng lẽ nh́n
những bông tuyết trắng tinh rơi là là, chầm
chậm ngoài khung cửa kiếng. Một nỗi niềm ǵ
rất miên man, rất thanh thản mà cũng rất rộn
ràng đang chiếm ngự tâm hồn nàng.
Bây giờ đă là cuối tháng
Giêng nơi đây, và cũng là cuối tháng Chạp nơi
quê nhà nàng bên kia bờ Thái B́nh Dương xa thẳm. Sự
khác biệt cả về thời gian lẫn không gian
chưa lúc nào lại được Thùy Trang cảm
nhận một cách sâu sắc hơn là giữa phút giây này,
vào một buổi chiều Ba mươi Tết nơi
xứ người.
Xứ người ! Âm hưởng
của hai tiếng đó nghe sao xót xa và mông lung quá trong ḷng
Thùy Trang, một cô gái tị nạn VN đă định
cư trên đất Mỹ từ mười năm qua.
Thật khó mà xác định được đâu là biên
giới giữa "quê nhà" và "xứ người",
khi nói tới Mỹ quốc là vùng đất mà cả
triệu người VN đă tự nguyện -- và đôi
khi c̣n cố sống, cố chết t́m đến. Vùng
đất mà Thùy Trang và đồng bào của nàng đă
chọn làm quê hương mới không thể nào lại
được coi là "xứ người", nhất
là khi, xét cho cùng , hầu như không một người VN
nào thực tâm muốn rời bỏ nó để trở
về sinh sống nơi quê hương cũ. Đó là
chưa kể tới những ràng buộc về pháp lư và
sinh kế mà những người từng là dân tị
nạn có với Mỹ quốc mến yêu.
Nhưng vẫn có một cái ǵ
đó không yên ổn trong tâm tư Thùy Trang khi nàng phải
chấp nhận rằng vùng đất định cư
sau cùng này chính là "quê nhà" của ḿnh. Không, không
thể nào lại như thế được, nhất là
vào những buổi chiều cuối năm vừa buồn
mênh mang vừa "êm như một giấc mộng"
như thế này... (lấy ư của một nhà văn VN mà
Thùy Trang từng đọc hồi c̣n nhỏ nơi quê
mẹ VN).
Rơ ràng là trong tâm hồn Thùy Trang
đang có sự giằng co mănh liệt giữa hiện
tại và quá khứ, giữa thực thể và cội
nguồn, cũng như giữa cái mới và cái cũ. Thùy
Trang mơ hồ nhận chân rằng đây chính là cuộc
xung đột ngấm ngầm giữa hai nền văn hóa
mà bản thân nàng, một cô gái VN ở vào lứa tuổi
không c̣n đủ trẻ trung để có thể dứt
bỏ hoàn toàn cội nguồn dân tộc, nhưng lại
bị coi như quá già để trọn vẹn hội
nhập vào xă hội mới.
Chỉ sau một thời gian dài
sinh sống nơi quê hương mới Thùy Trang mới
nhận chân được đâu là sự thật của
đời ḿnh. Không quá lạc quan mà cũng không quá bi quan,
Thùy Trang cảm thấy cuộc sống nơi đây
quả thật chẳng dễ dàng ǵ cho những dân mới
nhập cư như nàng, nhất là những người
c̣n mang nặng một mớ quá khứ ngập tràn của
nền văn hóa cũ, của những tư duy cũ và
của những tập quán cũ. Trong khi đại đa
số những người tị nạn VN lớn
tuổi đă đến định cư tại Mỹ
quốc hoặc Âu châu, hoặc Úc châu .. đều cảm
nhận một tâm trạng chung là "vỡ mộng",
một số không nhỏ người tị nạn VN
ở lứa tuổi ba mươi hoặc ngoài ba
mươi như Thùy Trang, không nhiều th́ ít, cũng
cảm thấy điều đó. T́nh trạng nầy rơ
ràng không phải là do lỗi của nơi được
gọi là "quê hương mới" hay "xứ
người", nhưng chính là v́ những thành phần dân
tị nạn như Thùy Trang đă đặt quá nhiều
kỳ vọng vào quê hương mới mà lúc đầu
vẫn được coi là "vùng đất tuyển
chọn" hay "vùng đất hứa".
Có sống ở Mỹ mới
thấy rằng đồng tiền làm ra từ xứ
sở nầy không phải là dễ. Có đi làm việc
ở đây mới thấy rằng dân Mỹ chẳng
phải là dân ngồi đó mà hưởng thụ các thành
quả của máy rô-bô hoặc máy điện toán. Có
ngồi không ở nhà lănh tiền welfare hoặc ăn food
stamps mới thấy hết cái nỗi ngượng
ngập, nhục nhằn của kiếp sống nhờ vào
trợ cấp xă hội. Có bon chen học hành tại các
học đường Mỹ mới thấy rơ những
mồ hôi, nước mắt mà ḿnh phải đổ ra
để giật cho được mảnh bằng
tại đây, mặc dầu trên lư thuyết, th́ ở Mỹ
học hành theo kiểu nào rồi người ta cũng có
thể ra trường, cũng có thể "mang hia,
đội măo"! Có đi xin việc, đi thuê nhà, đi
khám bệnh hoặc thưa kiện nơi đây mới
thấy rằng những Thomas Jefferson, Abraham Lincoln, và Martin
Luther King, trên thực tế, cũng chỉ là niềm
ước mơ không hơn không kém. "Tôi có một
giấc mơ", nhưng giấc mơ đó chẳng
hề biến thành sự thật. Hỡi Tiến sĩ
King, người có buồn v́ sự thể nầy
chăng?
Có thể nói rằng người
phụ nữ VN nào càng suy tư nhiều th́ càng "vỡ
mộng" nhiều. Có sống ở ngay trên đất
Mỹ mới thấy câu "nhất trẻ con, nh́
phụ nữ .." mà từ nơi quê nhà phụ nữ
VN đă háo hức truyền tụng, như một giải
tỏa cho các ẩn ức do quan niệm "trọng nam,
khinh nữ" gây ra-- chỉ là những lời nói có tính
cách "nịnh đầm" mà thôi. Khi một
đối tượng được "cưng",
được "chiều chuộng" trong xă hội
Tây phương th́ đối tượng đó không
hẳn là được người ta tôn kính hoặc
nể sợ. Hơn ai hết, người phụ nữ
bản xứ mới là kẻ đủ thẩm quyền
để phán xét xem xă hội nầy coi trọng phụ
nữ tới đâu !
Trước thực trạng
đó, không phải chỉ riêng giới đàn ông VN
định cư trên đất Mỹ mới gặp khó
khăn trong vấn đề chọn lựa người
bạn trăm năm, Thùy Trang nghĩ vậy. Người
phụ nữ VN, tuy được coi là "có giá"
hơn trên đất Mỹ, nhưng khi đặt vấn
đề chọn lựa, th́ lại cũng không dễ ǵ
chọn được một người chồng
hợp ư ḿnh, v́ đối tượng chọn lựa dù
sao cũng vẫn bị hạn hẹp hơn là ở ngay
tại quê nhà. Phụ nữ gốc VN, ở lứa
tuổi ba mươi trở lên, đặc biệt cảm
nhận nỗi khó khăn nầy, trong khi lớp
người trẻ hơn-- cả nam lẫn nữ,
hầu như không phải đối phó với t́nh
trạng đó. Các đối tượng nam giới
lớn tuổi hơn Thùy Trang và các bạn gái của nàng
th́ phần nhiều đă lập gia đ́nh. Số c̣n
lại th́, v́ cuộc sống bỗng dưng khó khăn
không ngờ trước được
nơi đất Mỹ, đă
thản nhiên chọn con đường sống độc
thân để khỏi gây thêm phiền lụy. Các
đối tượng ngang bằng hoặc nhỏ
tuổi hơn Thùy Trang th́ coi như đa số chỉ
biết đi làm, sinh hoạt và suy tư theo lối Mỹ.
Họ hầu như khó có thể cảm thông với
những đ̣i hỏi tinh thần của người
phụ nữ, mà nếu tuổi đời ngang bằng
họ, th́ tuổi tâm lư lại cao hơn, nghĩa là phụ
nữ thường có khuynh hướng hiểu biết
hơn, sâu sắc hơn là nam giới!
Đó là chưa kể cái tâm lư
chung của các bạn trai là vẫn thích lấy
người vợ trẻ tuổi hơn họ, và
ngược lại, những chị em bạn gái vẫn
mong muốn lấy được người chồng già
dặn hơn ḿnh. Điều nầy cũng đủ
để giải thích v́ sao những thiếu nữ như
Thùy Trang, cho tới giờ phút nầy vẫn c̣n là những
thiếu nữ ôm ḷng chờ đợi măi vị "Hoàng
tử của ḷng em"!
Giải pháp tốt đẹp
nhất dường như là lấy chồng người
Mỹ bản xứ. Điều này hồi mới
đầu, xem ra thật đơn giản, nhất là
nếu các bạn gái ngồi tính toán chuyện đó ngay
từ lúc họ c̣n ở VN, chưa sang tới Mỹ.
Nhưng phần lớn các bạn gái ở vào lứa
tuổi của Thùy Trang, chỉ cần sau vài ba năm sinh
sống nơi quê hương mới, đă cảm thấy
điều này thật hết sức khó thực hiện.
Chuyện lấy chồng người Mỹ bản xứ
chưa hề là khó khăn đối với các thiếu
nữ đă được giáo dục ngay trên đất
Mỹ, từng chung đụng với nếp sống
Mỹ lúc vừa mới lớn khôn, từng sử dụng
Anh ngữ thông thạo như người Mỹ bản
xứ. Nhưng đối với lứa tuổi của
Thùy Trang, mà đa số chỉ được hưởng
thụ nền giáo dục từ cấp đại học,
ngôn ngữ dù sao vẫn c̣n là một trở ngại
trong t́nh yêu là lănh vực đ̣i hỏi phải có những
mối cảm thông hết sức tinh tế và nhạy bén,
đ̣i hỏi nhiều mẫu số chung nhất. Ngay
cả một thông dịch viên thượng thặng
cũng không thể nào phiên dịch trọn vẹn những
cảm xúc tận cùng trong t́nh yêu nam nữ từ một
thứ ngôn ngữ nầy sang một thứ ngôn ngữ khác
được...
Ngày xuân, đêm xuân nơi
"xứ người" càng làm cho ḷng Thùy Trang thêm ngổn
ngang trăm mối. Thật cũng lạ, hạnh phúc
dường như lúc nào cũng chỉ là một cái bóng !
Người ta càng đuổi theo, nó càng chạy tới.
Cuộc đời thật quá sức dài khi người ta
chỉ coi nó như là một gánh nặng và không biết
phải làm ǵ để mang tới cho nó một ư nghĩa
đích thực, v́ thế nhiều người lại
chỉ muốn nó chấm dứt thật sớm. Nhưng
cuộc đời lại quá ngắn ngủi đối
với những ai coi nó là một cơn may để
hưởng thụ, bởi v́ mọi người, thật
ra chỉ có một cuộc đời để sống mà
thôi!
Ôi, những cô gái VN đă và
đang bước vào lứa tuổi ba mươi nơi
"xứ người"! Cái tuổi ba mươi, cái
tuổi lưng chừng trong cuộc hội nhập
rộn ràng vào xă hội mới từ những vết
hằn của phong tục cũ, tập quán cũ, t́nh
cảm và ước mơ cũ. Đôi lúc, Thùy Trang vẫn
có ư tưởng ngông cuồng rằng phải chi nàng đừng
có kư ức, đừng mang nặng một hoài niệm nào
th́ cuộc đời này sẽ dễ dàng, thanh thản
biết bao! Hay, nói theo lời một thi sĩ VN nơi quê
nhà xa xôi ấy: "Khi khổ quá, tôi muốn làm rơm
cỏ, Những cầu mong ḿnh rất đỗi vô tri .."
Ôi ! Nhớ làm sao những đêm gần
giáp Tết, khi này mẹ, này cha, này chị, này anh, này em, này
cháu cùng quây quần bên bếp lửa hồng "trông
bánh chưng chờ trời sáng, đỏ hây hây những
đôi má đào ..", như lời nhạc Trịnh
Lâm Ngân đă viết trong ca khúc "Xuân này con không
về." Và nhớ làm sao những buổi chiều Ba
mươi Tết khi phố phường bỗng dưng
im ắng lạ, mặc dù ngoài đường vẫn không
ngớt bóng người qua lại, ai cũng hấp
tấp vội vàng như sợ trễ chuyến đ̣ ngang
đưa người về nơi mái ấm xa xa. Làm sao
người ta lại có thể quên được h́nh ảnh
đoàn tụ êm đềm, nồng nàn t́nh cảm gia
đ́nh lúc mọi người cùng quây quần lại, làm
lễ rước ông bà về chung vui ba ngày xuân với con
cháu ?
Rồi c̣n niềm vui nào hơn
niềm vui canh thức để nghênh đón giây phút giao
thừa ? Giữa lúc "gần xa pháo nổ ran", toàn
thể gia đ́nh, trong t́nh trạng đông đủ
nhất có thể có được, tụ tập lại
trước bàn thờ ông bà để cùng nhau chào mừng
khoảnh khắc thiêng liêng nhất của một năm
trời mà cứ ngỡ như là cả một đời
người.
Mùi trầm hương ngào
ngạt, mùi thơm của hoa đào, hoa mai ngày Tết, mùi
pháo nổ đón xuân sang, mùi bánh tét, bánh chưng mới
nấu như cùng nhau quyện lại, tạo thành một
thứ hương vị nồng nàn của ngày Tết mà
dễ chừng như không có thứ hương vị
tự nhiên hoặc nhân tạo nào khác có thể so sánh
được.
Thế rồi, nào quần áo
mới, nào tiền ĺ x́, nào những lời chúc tụng, nào
những ly rượu mừng, nào những lộc hái
đầu năm, nào mứt, nào bánh, nào hạt dưa ..
Người ta tưởng chừng như đang có trong
tay hàng trăm thứ mà bấy lâu nay ao ước chỉ
trong cùng một khoảnh khắc xuân sang !
Màn đêm đă bắt đầu
ngự trị trên toàn thể cảnh vật. Vẫn cái im
ắng nhẹ nhàng và vô t́nh như ngay giữa thời
khắc nầy trên thế gian không hề có biến cố
nào trọng đại đang diễn ra vậy. Nhưng
không, đêm nay đúng là đêm Ba mươi, một đêm
Ba mươi không phải của mọi con người
dửng dưng trên xứ sở nầy, nhưng là cái
đêm Ba mươi ngày nào của Thùy Trang và những
người cùng cảnh ngộ, cùng một suy nghĩ và
cùng mang một niềm giao cảm ngày Tết như nhau.
Đây là một đêm Ba mươi mà Thùy Trang cảm
thấy bao quá khứ như đang dồn dập hiện
về với muôn vàn kỷ niệm hiu hắt, mông lung ..
Tôi c̣n nhớ một câu chuyện
cách đây đă gần ba mươi năm. Một ngày giá
rét ở núi rừng thượng du Bắc Việt, chúng tôi
một nhóm tù gồm mấy anh em đang lang thang dọc
bờ suối để chặt cho đủ chỉ tiêu
một bó nứa hai mươi cây. Khi đi ngang qua một
ngôi nhà sàn của đồng bào thiểu số, chúng tôi nghe
một bài hát vẳng lại. Đó là một bài hát quen
thuộc khá b́nh dân, rất phổ biến ở miền Nam
là bài Một Trăm Phần Trăm do Hùng
Cường và Mai Lệ Huyền hát. Hồi ấy đă là
cuối năm 1977, có lẽ đây là một cuốn
băng cassette chiến lợi phẩm do một anh bộ
đội dân tộc nào đó mang về cho gia đ́nh.
Bỗng dưng không ai nói ai, chúng tôi cùng chậm chân lại,
rồi đứng hẳn, cùng im lặng lắng nghe.
Giờ phút đó, phải nói chúng tôi uống từng
lời hát, nuốt từng âm điệu, sung sướng
như chưa bao giờ được nghe một bản
nhạc hay như thế trong suốt cuộc đời
ḿnh. Phần tôi, trong những ngày xưa ấy, tôi
cũng không tâm đắc ǵ với hai giọng hát trên và
cũng không mặn nồng ǵ với những ca khúc
tương tự. Nhưng giờ đây, đó là những
điều đă mất, đó là cái ǵ thuộc về máu
thịt của miền Nam, đó là cái ǵ thuộc về
dĩ văng, thuộc về kỷ niệm. V́ hiện tại
là chúng tôi, những thằng tù đă mất tất cả,
đang cầm mỗi đứa một con dao tông,
đứng bên bờ suối, dưới một cái nhà sàn,
thuộc tỉnh Hoàng Liên Sơn, xa Sài G̣n tới 1,200 cây
số đường chim bay.
Mỗi năm Tết đến,
bọn tù chúng tôi sau một buổi cơm chiều Ba
Mươi, có bát cơm trắng và miếng thịt mỡ,
ai cũng hân hoan và phấn khích thức ngủ đón Giao
Thừa. Bài hát mà chúng tôi năm nào, giờ Giao Thừa
cũng hát đi hát lại hằng chục lần là bài LY
RƯỢU MỪNG của Phạm Đ́nh Chương.
Sở dĩ bài này không thuộc loại nhạc vàng
hay cấm kỵ, là v́ bài hát có những câu mừng anh
nông phu vui lúa thơm, người công nhân ấm no, th́
đúng đường lối cách mạng rồi. Với
lại c̣n có thêm mẹ già đợi con, từ lâu mong
con mắt rưng rưng lệ nḥa, ngày ấy quê
hương yên vui, đón anh về, th́ đă là con
người, anh bộ đội hay chúng tôi th́ cũng
mủi ḷng như nhau, ai đó cũng khóc thầm mà ai
biết cho ai. Chúng tôi quây quần bên nhau cùng hát, biết hát
và chưa hề hát, hát với tất cả tấm ḷng, hát
say sưa như chưa bao giờ hát say sưa như
thế. Hát như thế là chúng tôi để cho ḿnh trôi
về dĩ văng, như mới hôm qua, hôm kia đây. Hát
để nhớ về Sài G̣n, hát để nhớ
miền Nam nỗi nhớ nhà.
Sau này trở lại miền Nam,
về với gia đ́nh, mỗi năm bài Ly Rượu
Mừng trong nhà hay đâu đó lại vang lên, giữa
khói pháo mịt mù, lại thấy mắt ḿnh cay v́ khói pháo
hay v́ những giọt lệ dưới khóe mắt.
Nhớ lại những ngày tháng cũ, nhớ bạn bè xa
khuất hay nhớ tới thân phận ḿnh ?
Phải chăng, bây giờ chúng ta
ở đây có những bản nhạc, những ca khúc
đă nghe từ nửa thế kỷ, vẫn rộn ràng
gây xúc động biết bao cho chúng ta. Mỗi lần
cuối năm Âm Lịch, những bản nhạc Xuân
lại vang lên, gợi lại cho chúng ta bao nhiêu nỗi
nhớ, bao nhiêu kỷ niệm. Những bản nhạc
ấy chúng ta nghe đă hằng trăm lần, đă
thuộc từng câu, nhớ từng nốt nhạc, nó làm
chúng xúc động hơn ngh́n lần một bản
nhạc mới ra đời hay mới nghe đâu đây
một đôi lần ..
Mỗi bài hát, của riêng mỗi
người đều mang theo những màu sắc, âm thanh
của một ngày tháng cũ xa xưa nào đó, cho nên
đối với người này bản nhạc có thể
có ư nghĩa, quay quắt tuyệt vời, với
người kia là tầm thường vô vị. Những ca
khúc được hát lên trong một đoạn
đời nào đó, sẽ được nhắc lại,
vẽ lại bây giờ, đó là giai điệu của
một mối t́nh, một h́nh ảnh, một tháng, một
ngày, một phút giây. Khi tiếng hát được cất
lên, chúng ta không nh́n ra người hát, không nhớ tới
người viết. Nó là nỗi niềm riêng của
mỗi người, là châu báu không thể ban cho ai. Chính
những ḍng nhạc đó đă tiềm ẩn sẵn
đâu đó trong vùng sâu kín của tâm hồn, đang
trỗi dậy gọi chúng ta về với những ngày
tháng cũ.
Cũng v́ như thế, những
tiếng hát ngày xưa mà chúng ta đă nghe quen, giờ đây
tưởng chừng như tiếng th́ thầm, ngọt
bùi thân ái như tiếng nói của một người quen
thân. Cũng v́ như thế, bây giờ có những giọng
hát trẻ trung, có thể so bề tài sắc lại là
phần hơn, nhưng đối với chúng ta đó
vẫn là một điều ǵ c̣n mới mẻ và hăy c̣n xa
lạ v́ thiếu một đoạn thời gian, một
đoạn đường đi chung, có hạnh phúc mà
cũng có khổ đau. C̣n ǵ quí hơn một bài hát cũ,
một giọng hát xưa, gọi lại những tháng ngày
đă mất. Đó là một người bạn cũ,
một người tri kỷ mà chúng ta có thể gởi
gắm vào đó những điều thầm kín nhất
của ḷng ḿnh.
Mùa Xuân tha hương của
những người đă bỏ xứ ra đi, của
đàn chim phiêu bạt bên chân trời trong chiều nay
lạnh giá. Bên những cành hoa đào, những khóm
thược dược hay những chậu hoa lan, bên
những khay mứt kẹo, cùng với những mâm bánh
chưng bánh tét để đón những năm Tết tha
hương, quả thật chúng ta không thể thiếu
những ḍng ḍng nhạc Xuân rộn ràng mừng Xuân đón
Tết.
Khi mà những ca khúc đă đi
vào ḷng người th́ không ai có thể xóa bỏ đi. Trong
những xứ mà chế độ c̣n hà khắc, có
những bài hát người ta có thể cấm những ca
sĩ hát ở nơi công cộng, người ta có thể
cho những người tŕnh diễn hát bài này hay bỏ bài
kia, nhưng không ai cấm cản nỗi người ta nuôi
trong ḷng những ca khúc mà người ta đă có nhiều
kỷ niệm, đă mang trong ḷng một thời. Những
ca khúc được nghe, chúng ta đâu có cần tới
một lư lịch dọc-ngang hay vuông-tṛn của tác giả,
có ai buồn nghĩ tới tác giả đang ở trong hay
ở ngoài đất nước hay tổ quốc. Nghe
tới những điều cấm kỵ như bỏ
tổ quốc ra đi, chống lại cách mạng
như là những luận điệu để lên án
một người mang tội phản quốc, không
đủ lư lịch hoàn hảo để cho tác phẩm
của họ được tŕnh diễn trước công
chúng.
Ngày xưa chúng ta đă hát Văn
Cao, đă yêu Đoàn Chuẩn - Từ Linh, đă ngậm ngùi theo
Doăn Mẫn, đă từng hát những ca khúc của Phan
Huỳnh Điểu, Nguyễn Văn Thương, Hoàng Giác,
Nguyễn Văn Tư .. và đến cả Lưu Hữu
Phước. Nào chúng ta có nhớ ai Bắc, ai Nam, ai bên
nớ, bên ni. Nhưng những ǵ c̣n măi lại trong ḷng
người mới đáng quí, c̣n cung điện kia,
tượng đài nọ, lăng miếu hay mộ bia
cũng như ngày thứ huân chương, tước vị
đều là những thứ rất dễ phôi phai,
đổ nát.
HUY PHƯƠNG
(Sưu
tầm liên mạng chuyển)
CHAT ROOM
CHAT ROOM
Người viết: MINH THÙY. Tác
giả cho biết bà quê quán Sài G̣n, hồi nhỏ học
trường Gia Long, sau đó là Văn Khoa, ban Văn
chương Mỹ; Năm 1989 đi cùng con gái vượt
biên đến được nước Đức.
Hiện đang sống ở thành phố Mainz, Germany, làm
nghề Travel Agency. Bài viết về nước Mỹ
đầu tiên của bà là một truyện ngắn về
các t́nh huống t́m người kết hôn để có
thẻ xanh ở lại Mỹ. Sau đây là bài thứ hai.
***
Nhóm Chat Room - Amazon bắt
đầu sôi nổi từ khi có mặt 2 tay đầu hói
Diễn, Đức. Đầu hói, là do Hoa Dung đoán ṃ
đặt tên chứ cả nhóm chỉ biết 2
người qua lư lịch trích ngang, c̣n dung nhan với cái
đầu bị vắng tóc ít hay nhiều th́ cả hai
dấu kỹ.
Ra mắt buổi chat đầu
tiên Diễn viết:
- Tụi tui chỉ mong
được làm người t́nh không chân dung của
tất cả quư vị thôi.
Hắn ḷng ṿng chối quanh khi
Quỳnh bắt bí phải tŕnh diện nhan sắc mới
cho tham gia Chat Room của cái nhóm Amazon toàn đàn bà.
- Không có ngoại lệ ở
đây, ai muốn vô chơi phải lên h́nh, có khi phải
lăn dấu tay, lấy mẫu DNS trước cho
chắc, biết đâu có tên terrorist nào dở hơi
định vào Chat Room này khủng bố tinh thần cô
đơn tụi tôi th́ sao !!?
Đức than thở:
- Sao khó khăn quá vậy mấy
bà .. ngoại, thân em trôi nổi từ trong nước ra
nước ngoài, đến nay gần nửa thế
kỷ vẫn mồ côi vợ th́ mấy bà biết nhan
sắc của em thê thảm cỡ nào rồi.
- Dám hắn là Chí Phèo vừa
mới trốn khỏi bệnh viện tâm thần, có ngày
lên cơn tưng tửng sỉ vả bọn ḿnh.
Ư kiến của Điệp làm
cả nhóm thất kinh, yêu cầu tạm ngưng để
tất cả 14 bà hội ư chat riêng, duyệt tŕnh
đơn xin gia nhập của hai ông. Hai đầu hói
bắt đầu nản chí anh hùng định xin ra,
Phượng ra tay cứu vớt:
- Muốn biết người
biết ta th́ cứ để bên địch lên tiếng
chát chét vài hôm đi, xem hai ông phát ngôn ra sao rồi có ǵ bác
đơn người ta chưa muộn, mà ḿnh
được tiếng ăn ở có đức.
- Bọn tui đâu có ngán, nếu
cần cứ đem Webcam ra dùng, th́ biết mặt nhau
liền, chỉ sợ mấy bà thấy mặt hai
đứa tôi lại phải khóc thầm ân hận là: Sao
ngày xưa anh không đến sớm với em hay
ngậm ngùi hát câu: Duyên trăm năm đă lỡ, t́nh
một thuở c̣n vương ..
- Kiêu ngạo vừa thôi ông ..
ngoại, hôm qua Dung nằm mơ thấy anh Diễn,
mặt lưỡi cày, mũi cà chua, mắt ốc nhồi,
lỗ tai lừa, chân đi ṿng kiềng.
- Tui mơ thấy anh Đức
cống thở ra toàn mùi thơm khí amoniac.
- Nằm mơ mà ngửi
được mùi th́ xin bái phục các bà.
Sau cùng hai ông cũng vô
được ṿng bán kết, với 7 phiếu thuận, 7
phiếu chống. Trận chung kết chưa xác
định thời điểm nên hai ông cứ chat chat liên
tục, dù âm thịnh dương suy. Từ ngày có hai
đầu hói, những kỷ niệm vụn vặt
thời học tṛ bớt nghe kể lể, không khí sôi
nổi với những chuyện đùa, chuyện thời
sự. Người trong nhóm ở rải rác mấy
nước: Việt Nam, Mỹ, Úc, Canada, chỉ có
Phượng một ḿnh bơ vơ bên trời Âu,
nước Đức.
Diễn ở vùng Florida, mở màn
buổi chat:
- Quư vị nghĩ sao khi Hoa Kỳ
định tiến công Irak ? Cậu em út tui đang học
Đại học lại muốn đăng kư đi lính
Mỹ. Ông bà già rầu quá.
- Làm ǵ phải có danh chính th́ ngôn
mới thuận. Không có lư do cụ thể mà cứ ào ào
nhảy vào nước người ta, đúng là khách không
mời mà đến.
- Có lư do chứ, nhưng nỗi
ḷng biết tỏ cùng ai.
- X́, không tỏ th́ ai cũng
biết chán ra rồi. Dân Mỹ lúc đầu khoái lắm,
tưởng đâu vô Irak rồi th́ xăng dầu sẽ
chảy đầy đường, giờ mới thấy
rầu, xăng cứ tàng tàng lên giá hoài.
- Có ai biết chuyện Aristotle và
Alexandre đại đế không? Để Dung kể nghe,
Alexandre là vị Vua thông minh theo học thầy là Aristotle.
Với mục đích xây dựng ḥa b́nh cho Hy Lạp, ông
đem quân tiêu diệt các nước lân cận để
tránh bị xâm lăng, tấn công. Cứ thắng trận
ở nước này xong, ông lại đem quân đánh
nước khác, chiến tranh kéo dài liên miên. Khi lên ngôi Hoàng
đế, ông tâm sự với thầy:
- Con sẽ đưa quân càn quét
Ai Cập và Thổ nhĩ kỳ.
- Rồi sao đó ? Aristotle
hỏi
- Con sẽ dẹp luôn
nước Ba Tư, nêu cao ngọn cờ Hy Lạp.
- Rồi sao nữa ?
- Con sẽ thu phục cả Trung
đông vào tay ḿnh.
- Rồi sao nữa ?
- Sau đó th́ con mới ngủ
được b́nh yên.
Aristotle mỉm cười, nói:
Con ơi, thế sao con không ngủ b́nh yên ngay từ hôm nay
đi, có hơn không ?
***
Hôm nào chat room vắng bóng hai
đầu hói th́ buổi chat xoay ra hỏi thăm t́nh h́nh
mấy người vắng mặt.
- Cả tuần nay sao không nghe
Thanh lên tiếng, nó lặn đâu ?
- Nó bận tổ chức sinh
nhật cho con gái.
- Nghe nói đó là con nuôi ?
- Không, con ruột, nhưng nó thuê
người ta mang bầu giùm, đẻ giùm.
Phượng sửng sốt: - Có
chuyện đó nữa, sao làm được ?
- Xứ Mỹ này mà, chỉ
cần x́ tiền ra là muốn làm ǵ cũng có, nó thuê
người ta đẻ hộ bằng cách cấy tinh
trùng, nghe đâu phải trả đến 100.000 đô. Nó
không muốn đẻ, giữ dáng người cho
đẹp, để chồng khỏi chê.
- Vậy mà ông chồng cứ
kiếm cớ lặn về Viêt Nam thăm em gái hoài.
Hương ở Saigon, chừng hai, ba tháng là thấy
mặt hắn nhởn nhơ ở mấy câu lạc
bộ tennis, chưa bao giờ từ chối buổi thi hoa
hậu hay tŕnh diễn quần áo thời trang nào.
- Làm cách nào mà Thanh thành millionaire mau
thế ?
- Nó trúng mánh nhờ mua bán Stock
(cổ phần) của Microsoft, vừa khi Stock lên giá cao, nó
bán hết, lời gấp đôi, thành triệu phú. C̣n bà Kim
nuôi Stock như người ta nuôi heo, chờ heo nặng kư,
bán cao giá lời nhiều, bất ngờ Stock xuống giá ào
ào, chị Kim chỉ c̣n nước khóc.
- Tham th́ thâm, em ơi, he .. he
- Thế đứa con gái của
Thanh giống ai? Sao tao nghi nó giống cái bà mang bầu
đẻ thuê giùm quá ?
- Lại Tào Tháo nữa, tao có
đến chơi nhà nó, thấy đứa bé giống cha
nó lắm.
- Dung lại nghi nó giống ông Phi
mới vô nhóm.
- Phi nào vô đây ?
- Phượng tuần
trước không vô Chat Room chưa biết, thêm một
đầu hói mới xin gia nhập, họ Tôn, khai báo ở
vùng Los Angeles.
- Hê, mấy người phải
thông báo cho tui biết trước để bỏ
phiếu chứ.
- Đừng khó tính em ơi, anh
Phi c̣n đơn côi chưa dzợ, là bác sĩ ở
bệnh viện, ai đang sống ḿnh ên thử nhào dzô
đi.
- Lư lịch lấy đâu ra,
độ chính xác bao nhiêu phần trăm?
- Nghe Thanh nói h́nh như hắn ta
là bạn của bạn chồng nó, hồi xưa ở bên
xóm Gà, Gia định, là cháu trăm đời của Tôn
ngộ Không.
- Hậu duệ của Tôn ngộ
Không th́ phải ở trong Sở thú chứ sao ở xóm Gà?
Nè, hắn họ Tôn Thất hay Tôn Quang.
- Quan tâm chi chuyện đó: Tôn
Thất th́ làm quan, Tôn Quang th́ làm ruộng, vấn đề
là có nhiều money hay không thôi.
- Hắn là bác sĩ mà không có pḥng
mạch riêng, vẫn kéo cày ở bệnh viện th́
chắc đời c̣n đ́u hiu, Thanh có biết mặt
hắn không?
- Có lẽ không, nhưng chắc
đầu hắn cũng hói như hai tay Diễn,
Đức.
***
Nhân vật đầu hói thứ
ba cũng trốn không đưa h́nh. Mấy ông
được lợi là vào Web Site của nhóm xem h́nh,
biết mặt, biết lư lịch cả 14 người,
nhưng không tay nào đủ khí phách chịu tŕnh diện,
lư lịch mơ hồ nhưng phát biểu có tôn ti trật
tự nên cả nhóm thôi không thắc mắc. Anh Phi xé lẻ
chat riêng với Phượng:
- Phượng có vẻ âm thầm
nhứt trong nhóm, sao ít lên tiếng vậy.
- Th́ mọi người nói
hết phần rồi, ḿnh làm cột đèn đứng
nghe.
- Anh lại thích sự im lặng
của Phượng.
- Biết tui bao nhiêu tuổi mà
xưng anh ngon ơ vậy, coi chừng nhỏ tuổi
hơn chị đấy.
- Không sao, lớn tuổi hơn
th́ làm anh lớn, ít tuổi hơn th́ làm anh nhỏ vậy.
- Thử trả lời
Phượng câu này rồi hăy tự phong chức cho ḿnh:
đố anh, cái tượng Nữ thần Tự Do ở
New York đi giày hay chân đất vậy, trả lời
ngay, 10 giây thôi.
- Có khi đi giày, có khi chân
đất. Mùa đông lạnh, tuyết rơi th́ Nữ
thần mang giày, mùa hè nóng th́ bà đi chân không, hóng gió cho mát,
trả lời vậy được không?
- Láu cá, trả lời nước
đôi. Đố anh chơi chứ Phượng cũng
đâu có biết, v́ đă qua Mỹ bao giờ đâu.
- Úm ba la, ḿnh với ta tuy hai mà
một, ta với ḿnh láu cá như nhau. Đố lại
Phượng, nhà văn nào từng viết câu này: Trên
quyển sổ đời số mệnh tên chúng ta cùng
ở một hàng.
- Tưởng ǵ, dễ ợt,
đó là Shakespear, viết ở vở kịch Romeo and
Julliet, nhưng liên quan ǵ số mệnh ở đây.
- Thế Phượng không
thấy tên anh với Phượng cùng có một vần hay
sao?
Phượng lặng thinh, thở
ra. Từ lâu cô đă quen chấp nhận số phận
ḿnh: tôi sinh ra đời dưới v́ sao cô độc
- thờ ơ trước những lời ngụ ư trêu
ghẹo của đám đàn ông ở mấy party, đám
cưới. Sau lần chia tay ly dị với Hưng, cô cay
đắng thấy ḿnh mất hết niềm tin ở
cuộc đời, con người.
- Phượng, sao im lặng
vậy. Cho anh xin lỗi. Nếu có dịp mời
Phượng sang Mỹ chơi....
Phượng lặng im offline,
tắt computer.
***
Trong đầu Phi dường
như chất chứa rất nhiều bài thơ, bài hát
trữ t́nh một thời xao xuyến tâm hồn giới
trẻ, nhưng anh lại không nhớ hay lẫn lộn tên
tác giả. Không hôm nào Phượng không nhận ít nhất
một cái mail của Phi. Cô ít vào chat room của nhóm bạn,
sợ có lúc không kềm được ḷng ḿnh, tỉ tê
bật mí tâm sự th́ thành tṛ cười cho cả nhóm.
Em có về ăn
cưới những v́ sao,
để chân
bước trên gịng sông loáng bạc,
ở một chỗ
tưởng chừng như đi lạc,
yêu một
người mà cảm thấy mênh mông....
Phượng có biết tác giả
mấy câu thơ đó không?Anh đang đi lạc đây,
Phượng ơi...
Những cái mail của Phi chỉ
đôi gịng vớ vẩn, trôi nhẹ nhàng vào trái tim đóng
băng của Phượng. Có lúc cô ao ước muốn
biết Phi như thế nào, lập tức viết mail
nhờ Thủy Cúc ở San Jose t́m hiểu điều tra,
chưa kịp gửi mail đi đă vội delete, xóa
đi. Cô sợ. Cô không dám đối mặt với sự
thật. Phượng đă đủ ê chề thất
vọng với đời. Tuyệt vọng lần nữa
biết cô c̣n sức lực, ư chí đứng dậy đi
tiếp được nữa không. Cái ǵ mơ hồ xa
xôi mới đẹp. Phượng tự an ủi ḿnh
mà cảm thấy thương thân.
Phượng là hoa đỏ hay
hoa tím? Có hôm ngồi ở thư viện của bệnh
viện gơ computer trong đêm, anh nhớ Phượng quá
sức. Nơi anh ngồi, dọc theo cửa sổ là
những bụi hoa hồng trắng lóng lánh sương
đêm, giữa sân có cây phượng tím, không biết ai
trồng từ lúc nào. Buổi chiều, sau mấy giờ
căng thẳng ở pḥng mạch, anh hay ra ngồi ở
ghế đá bên cây phượng đó, chờ một cánh
hoa nào vô t́nh rơi xuống vai anh, tưởng đó như
là Phượng.
Bao giờ th́ Phượng rơi
xuống đây, bên anh?
***
Nh́n trên bản đồ thấy
gần, chạy xe ra khỏi trung tâm thành phố Los Angeles
hơn một giờ mới tới bệnh viện.
Thật ra đó là khu dưỡng bệnh dành cho
người giàu, hơn là bệnh viện chữa trị
cấp thời, ở trên một khu đồi thấp,
khung cảnh đẹp êm đềm. Tuấn thả
Phượng ngay trước cổng sắt, dúi vào tay
Phượng cái Mobil phone.
- Chừng nào muốn về
chị bấm số Handy là em sẽ lên đây đón
chị, em c̣n phải chạy vài việc riêng nữa, o.k.
Chưa hết câu, Tuấn đă
vù xe biến mất. Phượng hơi lo, nhưng không dám
kỳ kèo Tuấn theo ḿnh làm body guard. Dân Mỹ quư thời
giờ như vàng. Người nào cũng ôm hai ba job,
đời cứ xoay như con lật đật.
Qua Mỹ mới hai hôm,
Phượng chưa dám cho ai biết tin, kể cả nhóm
Chat Room Amazone. Cả đám biết Phượng qua Mỹ
mà không thông báo trước dám đăng báo từ Phượng.
Chính cô cũng bất ngờ với quyết định
của ḿnh.
Chiều thứ ba, Mai làm việc
ở phi trường Frankfurt gọi điện thoại
tiết lộ:
- Chuyến bay Lufthansa trống
nhiều chỗ, để giá rẻ cho nhân viên, em nhận
hai vé bay qua Los Angeles, chị có xin nghỉ phép
được th́ bay cùng với em.
Trưa hôm sau hai chị em đă
ngồi trên máy bay.
Ông gác cổng da đen lật
đi lật lại cuốn sổ danh sách nhân viên, rồi
mở computer.
- Cô thông cảm, không có ai ở
đây mang tên TON hết, cô có nhầm lẫn không ?
Chính Phượng cũng tra t́m
với ông, chỉ thấy có 6 nhân viên người Việt,
4 người mang họ Nguyễn, người họ Lê và
người họ Trần.
- Tôi làm việc ở đây
hơn 20 năm, chưa hề thấy tên này. Cô có tấm
h́nh nào của người bạn đó không, tôi biết
mặt hết mọi người ở đây, từ ông
Giám đốc đến nhân viên, bệnh nhân, người
cũ và mới, hỏi tôi c̣n hơn điều tra cảnh
sát.
Phượng cám ơn ông ta,
cười như mếu, chính cô có biết mặt
người đó đâu. Ông gác cổng nh́n cô thương
ha.i.
- Tôi nghĩ ra kế này, cô vào
căn-tin ngồi nghỉ, vừa quan sát mọi
người, bao lâu cũng được. Bộ dạng
cô có cho đeo đầy súng trên người cũng không
dám thành tên terrorist dấm dớ nào đâu, chừng nào t́m ra
người quen th́ cho tôi biết, o.k?
Phượng ngồi chán chê ở
căn-tin, đi loanh quanh các dăy hành lang, gặp nhiều nhân
viên da vàng tóc đen nhưng khi cất tiếng hỏi
mới biết đa số là dân Tàu hay Mễ. Cái con
người mỗi ngày gửi mail cho cô dường như
không có trên đời này. Trời tối dần, đa
số bệnh nhân trở về pḥng, cô đi vô
định lên lầu năm, lầu sáu. Một bác lao công
tóc bạc, trán hơi hói, độ 60 tuổi, mặc áo
xanh, đang đẩy cái xe điện lau hành lang sạch
bóng. Hiện đại thật, lau chùi hành lang cũng toàn
bằng máy, có đâu phải g̣ lưng, chùi bằng tay
vất vả cực khổ như hồi xưa.
Nỗi hy vọng hồi hộp
từ hồi trưa mới đến đây rơi
rụng hết. Cô xách cái túi có gói quà từ nước
Đức dành cho Phi thất thểu quay lại căn-tin
chờ Tuấn đến đón. Tim cô bất ngờ
đập mạnh, cái bảng hướng dẫn vào
thư viện treo cạnh căn-tin, lúc mới vào cô
chẳng để ư. Phượng bước nhanh
đến đó. Đúng như Phi mô tả, ở góc
thư viện là một dăy computer để bệnh nhân vào
Internet đọc tin tức, gửi mail .. Vài người
đang lóc cóc gơ phím, Phượng chọn cái bàn computer
cạnh cửa sổ. Cô muốn ứa nước
mắt. Bên ngoài cửa sổ là dăy hoa hồng trắng,
giữa sân cỏ là cây phượng tím và cái ghế đá .
Thế c̣n anh, anh đang ở đâu ?
Cô kín đáo quan sát từng
người đang dán mắt vào khung h́nh, thất vọng:
Tất cả đều tóc nâu hay vàng. Cô gơ phím:
- Chào anh, hôm nay Phượng
rảnh rỗi, có nhiều chuyện để chat, anh có
bận ǵ không? Phượng có điều muốn hỏi
anh đây !
Im lặng. Cái tên Phi không thấy
bật xanh, chưa thấy dấu hiệu báo Online.
Phượng nh́n đồng hồ, quá sớm. Phải sau
9 giờ tối anh mới vào chat room. Thường giờ
này anh c̣n đi một ṿng thăm bệnh nhân Phi từng
kể như vâ.y. Cô đốt thời gian vào Internet
đọc tin tức, chưa dám gửi mail báo tin cho đám
bạn. Nhất quyết hôm nay ở đây cho đến
tối. Cho đến khi nào t́m ra được Phi, cái ông
bác sĩ đó, người mọi ngày gửi đến
cô những lời dịu dàng tha thiết.
- Phượng đó à, hôm nay vào
chat sớm thế, anh mới vừa rời pḥng mạch
xong, rất mệt, nhưng chat với em là vui, hết
mệt ngay, có chuyện ǵ, kể anh nghe đi.
Phượng xúc động, ngày
chưa Tết sao ḷng ḿnh như Tết, như có tiếng
pháo nổ ḍn dă ấm áp đêm giao thừa. Anh có mặt
thật trên cơi đời này, chứ đâu phải là ma.
Niềm tin của cô chưa chết.
- Tự dưng em chợt nhớ
nhà văn Remarque, từng viết: không cần cứu
vớt những giấc mộng bởi v́ giấc mộng
sẽ tự hồi sinh. Hăy cứu lấy niềm tin v́
nếu không có niềm tin th́ người ta biết sống
bằng cái ǵ? Đố anh câu đó trong tác phẩm
nàọ
- Chịu thua, đầu hàng, em
đọc nhiều thật đó, dám thành cái tủ sách
biết đi.
- Chịu thua sớm vậy,
dở tệ. Ở tác phẩm Một thời để
yêu và một thời để chết.
- Thế chúng ḿnh đang ở
thời nào đây, theo em?
- Em không biết, có lẽ chính anh
mới là người cho em biết.
- Nói nghe kỳ bí quá. Hôm nay
nhớ em lẩn thẩn anh làm ra mấy câu thơ này,
gửi tặng em, đừng chê thơ con cóc nhé:
cũng chỉ là gian
dối
ôi nhỏ của ḷng
ta
đợi chờ
gần măn kiếp
nhớ thương
muốn bạc đầu
mà em chừng xa
lạ
như chưa
từng quen nhau
c̣n ǵ trông ngóng nữa
đời ta ..
đời ta đâu ..
Phượng biết không, anh
chờ em chín đỏ trái sầu, chờ em muốn
bạc đầu rồi đây ..
Phượng đứng bật
dậy, trong đầu cô như vang lên chát chúa tiếng
nổ của cái pháo đại cuối cùng ở tràng pháo
dây. Mặt cô tái xanh, trái tim như bị thắt lại,
đưa mắt quan sát những người đang gơ
phím. Chỉ c̣n lại 3 người, và một người
mới vào ở góc pḥng, quay lưng về phía cô đang dán
mắt vào màn h́nh, say mê gơ. Cô từ từ đi đến
sau lưng người đó. Màn h́nh trắng, những ḍng
chữ đen nhảy múa .. H́nh như ở đó là mái tóc
bạc, hơi hói, bộ áo xanh lao công cô gặp ở hành
lang, một gương mặt gầy khô, mệt mỏi, nhẫn
nhục.
- Phượng có thấy câu
thơ: ôi nhỏ của ḷng ta .. nghe da diết quá không ..
Cô đi như kẻ mất
hồn, qua khu sân cỏ, qua cổng bệnh viện,
thẳng ra đường chính. Ông gác cổng buông tờ
báo, nh́n theo Phượng lắc đầu.
Người đàn ông vẫn
tiếp tục gơ: Phượng đâu rồi, sao đang
chat mà bỏ đi, hello, Phượng ơi ..
Trong bóng đêm chẳng c̣n nh́n
thấy cây phượng tím .. Cũng chỉ là gian dối.
Ôi nhỏ của ḷng ta .. C̣n ǵ trông ngóng nữa. Đời
ta .. đời ta đâu ..