Một Mối T́nhNguyễn Ngọc TưMưa vô mùa,
nghĩa là hết một đợt dài lưu diễn, tôi
về quê
MỘT MỐI T̀NH (Nguyễn
Ngọc Tư)
Mưa vô mùa, nghĩa là hết một đợt dài
lưu diễn, tôi về quê. Má tôi chặt lá, giút nếp
cặm cụi ngồi gói bánh cà bắp, nấu một
nồi tám đầy vun bánh. Tôi hỏi má gói chi nhiều
vậy, má cười: "Cho cha con thằng Bầu,
tội nghiệp tụi nó, nhà không có đàn bà nên cũng
có bánh trái ǵ ăn đâu ..". Tôi giành: "Chừng nào
bánh chín, để con đem qua bển cho. Má, má nè, anh Hai
có tính bước thêm bước nữa chưa, hả
má." Má tôi cười: "Chưa, má biểu nó hoài, mà,
cái con này, lần nào về cũng hỏi có chuyện
đó ..". Ḿnh à ? Ḿnh sao ? Lần nào cũng hỏi
chuyện đó à ? Ụa, hỏi hồi nào sao ḿnh không hay
vậy ta ?
Tôi ngủ lưng một giấc, bánh chín, một tay tôi
bưng rổ bánh, tay kia xách cây dầm xuống bến. Có
xa xôi ǵ đâu, từ nhà tôi bơi dọc theo rạch Ô Môi,
ngược lên hướng mặt trời mọc
chừng trăm thước là tới nhà Trọng
rồi, nhà trồng nhiều thiệt nhiều cây ô môi,
bông đỏ, lá xanh, trái chín không ai ăn, tụi con nít
móc xuống làm gươm đánh nhau chan chát. Hai bên
đầu nhà trồng toàn vú sữa, cao lớn lắm,
già lắm, cỗi cằn lắm, lâu rày không có trái
trăng ǵ hết. Dưới mé kinh c̣n nguyên một
đám nga cao ngồng. Mà, hết cái xóm kinh này có ai có nhà
vừa cũ, vừa xưa như nhà Trọng đâu.
Ở nhà Trọng, có nhiều thứ mấy chục
năm rồi không thay đổi. Cảnh cũ giữ
nguyên đă đành, tính t́nh lớp người sau cũng
y chang người trước, như từ một khuôn
đúc ra. Như Trọng vậy, mười năm
kể từ ngày chị Ái tôi bỏ Trọng đi,
Trọng vẫn giữ nguyên cái khăn choàng tắm treo
đầu sào, chiếc nón quai nhung đă ngả màu thâm ś,
cũ mèm, giữ cây lược sừng đă găy mất
mấy răng với cái kiếng soi để ở
đầu giường như thể chị Hai tôi
vẫn c̣n ở đâu đây, như thể chút nữa
khi tắm xong, chị sẽ bước vào, chải
đầu, rồi vừa nghiêng đầu, vừa
quạt hong khô tóc bên cái cửa buồng trông ra hàng lơn
nước, chỉ cần một cơn gió nhẹ, lá vú
sữa khô nằm trên mái nhà sẽ tuôn xuống như
mưa.
Sao tôi lúc nào cũng thèm ngồi ở đó, ở cái
vị trí yên b́nh đó, nhất là bây giờ, khi tôi vừa
lang thang hết một mùa nắng. Nhất là khi nghe
Trọng biểu thằng Bầu ở nhà bắc nồi
cơm để anh đi nhổ vài cọng bông súng
nấu với mấy con cá vừa thả câu
được hồi hôm. Tôi hỏi, đám trái giác ngoài
bờ liếp c̣n không, thằng Bầu nói c̣n. "Vậy
anh Hai hái giùm em một mớ nấu canh chua ăn thèm quá
chừng", tôi dặn với theo. Rồi Trọng quay
lưng đi, không để cho tôi kịp nh́n anh kỹ,
nhưng thật, thà vậy, Trọng đứng lớ
ngớ ở đây một hồi, thể nào không nén ḷng,
tôi cũng ôm chầm anh khóc. Trời ơi, cảnh này,
người này, sao y chang như năm ngoái, năm kia,
chỉ khác là thằng Bầu đă lớn, và mớ tóc
bạc trên đầu Trọng là thay đổi, nó
trắng thêm, nhiều thêm. Tôi tự hỏi ḿnh ḷng
đang nghĩ đến cái ǵ mà đau ḷng quá vậy cà.
Chị Ái, tôi với Trọng cùng một đám con trai con
gái nữa lớn lên cùng nhau trên cái rạch Ô Môi nầy.
Cỡ mười bảy, mười tám tuổi,
thấy Trọng thương quá, tôi nói chơi chơi
với chị Ái: "Em xí thằng Trọng". Chị
tôi cười ngất, xong trề môi như đưa
đ̣, "người ta mà em làm như b́nh bát chín cây
vậy, bày đặt xí phần." Ba Trọng mất
sớm, má đi lấy chồng ít về, từ nhỏ
Trọng sống với ông nội, mười tuổi,
ông nội cũng mất, đang ở tuổi con nít
chưa hết con nít, người lớn chưa tới
người lớn, anh đă gánh vác trọng trách lo
hương hỏa cho gia đ́nh. Một ḿnh, với hai
con chó, một con mèo, học xong, Trọng c̣n phải
quần quật với chín công ruộng, một mảnh
vườn đất cằn cỗi, già nua, lâu rày
chưa thu được huê lợi ǵ, nhưng quí là trên
đó chôn cả thảy chín cái mả ông bà, và ngôi nhà
gạch đă có ba đời, cất trên nền cao
kiểu chữ công, ba gian nhà rộng mênh mông trông ra cái sân
gạch trơn rêu, mút sân là cái hàng rào giăng ngang,
đứng dưới mé sông nh́n lên, dăy rào che tầm nh́n,
chỉ thấy thấp thoáng mái ngói lợp trải màu
vừa xanh vừa mốc.
Nhà Trọng có một cái lạ nữa là bàn thờ lúc nào
cũng chong đèn, ngày tháng này qua ngày tháng khác, năm này
qua năm khác, ngọn đèn truyền thống từ
đời cố Trọng, nội, rồi tới
Trọng, không bao giờ được phép tắt.
Chiều nào chị em tôi đi ngang qua cũng thấy
Trọng lọ mọ ngồi lau cái bóng đèn hột vịt
ám khói, châm dầu bằng cái vẻ mặt thành kính, nâng
niu. Lúc đó, tôi ước thầm phải chi Trọng
ngỏ lời thương, tôi sẽ làm hết thảy
công việc đó thay Trọng suốt đời,
đến khi trở thành bà già cóc kiết, tôi giữ
lửa th́ hay phải biết. Nhưng Trọng th́ lại
thích chị Ái hơn tôi, Trọng thương thầm
chị cũng nhiều như tôi thương thầm anh
vậy. Vậy mà anh không biết c̣n cắt cớ
biểu tôi làm mai. Nên có bữa, tôi hỏi má cho hai chị
em đi coi hát, đến cái đập vô xóm Chẹt,
Trọng đă bồn chồn chờ sẵn, tôi trao
chị cho anh, giả đ̣ đau chân để tụt
lại đằng sau một khoảng xa xa. Tới sân
ủy ban xă, Trọng với chị tôi mua vé vào coi hát, tôi
ngồi ngoài đầu cầu, đập muỗi.
Trọng không quên mua cho tôi một ly đá bào như
để cảm ơn tôi lắm lắm. Ngồi
buồn, nghe văng vẳng trong kia, tuồng th́ diễu
nhau ong óng như gà kêu đẻ, nhưng nước
mắt tôi chảy ṛng ṛng lúc nào không biết. Vài
người trong đoàn hát thấy, họ hỏi, sao khóc
ṃ vậy, tôi cười thưa, tại tuồng cải
lương hay quá. Họ cười, sao nhạy
nước mắt như vậy, đi hát đi, đem nước
mắt ra để lấy nước mắt
người ta.
Tôi thưa với má cho lên thị xă xin vô Đoàn Cải
Lương Bông Tràm, lang thang nguyên một mùa nắng, mùa
mưa về thăm má. Cũng có lúc gặp Trọng, kêu
anh Hai ơi, anh Hai à, tuồng như anh em một nhà
thương nhau lắm, (ai mà có biết thương
thiệt). Cũng có lúc viện cớ qua thăm nom
thằng Bầu, ôm nó lên, nựng nịu, đả
đớt, coi nó giống Trọng chỗ nào, mà giống
chỗ nào tôi cũng ưa. Cũng có lúc ngồi trân trân
ngó chị Ái tôi mặc áo đỏ, chân xỏ guốc cao
đi ngúc ngắc trong nhà, thấy không hợp mà cũng
không muốn nói ra. Chị th́ lại nh́n tôi, săm soi
guốc giày, quần áo tôi rồi tấm tắc, "Em
sướng thiệt ..". Tôi cười. "Chị cũng
sướng thấy mồ, anh Trọng hiền khô,
lại thương vợ ..". Chị cười
nhẹ, "Thương thôi th́ được cái ǵ.
Chị không hợp với cảnh nhà này, thầy Thành nói
vậy .." Tôi hỏi, thầy Thành nào, chị
cười, thầy mới về dạy trường xă
ḿnh nè, thầy hay lại nhà chơi, chưa vợ nên hay
biểu chị làm mai, tưởng chuyện chi khó, con gái
xứ này giỏi giang thiếu ǵ. Có lần, thầy
thấy chị ngồi lau ống khói đèn thờ,
thầy bảo, xứ này không hợp với chị,
thầy nói câu nào nghĩ lại cũng trúng. Em gặp
thầy một lần coi, thầy Thành nói chuyện hay
lắm, th́ người ta từ thành phố xuống mà.
Nghe kể chuyện trên đó rồi, chị thấy
sống ở đây chán thiệt, chán thí mồ đi. Ǵ
mà ngày nào cũng giống y ngày nấy, hổng thấy
thay đổi ǵ hết trơn."
Vậy rồi tôi lại đi, một bữa má tôi lên
thăm, mới vừa bước chân tới cửa
đă vừa nói vừa khóc: "Con Ái tệ quá, nó bỏ
chồng nó theo người ta rồi. Biết nó hư thân
như vậy, má thà sanh ra cái hột gà, hột vịt c̣n
hơn. Thôi, hết rồi, coi như đời này má không
coi nó là con nữa." Rồi má hỉ mũi cái rột:
"Con coi kỹ, có phải cái nhà thằng Trọng
chỉ có đàn ông là sống được ?" Tôi
không trả lời, Trọng mà rước tôi về bên
ấy, chừng nào tôi bỏ đi.
Trời Ô Môi rộng vô cùng, đất thênh thang vô cùng
bởi những khoảng trống mà chị Hai tôi bỏ
lại. Má tôi xấu hổ v́ con gái một dạ hai ḷng,
nhà có ǵ ăn cũng chắt chiu cho cha con Trọng, như
bù đắp nỗi đau, nỗi thiệt tḥi. Tôi
cười thầm má tôi hoài, buồng chuối xiêm, trái
mướp, nắm rau với mấy cái bánh con con làm sao
bù đắp nổi một con người, sao má không
đem tôi qua bển để đền, tôi hy sinh
liền cho má coi. Nhưng từ lúc chị Ái tôi bỏ
đi, cứ mỗi lần qua nhà, Trọng lánh đi
chỗ khác. Tôi buồn, trách. Thằng Bầu, mới sáu
tuổi, nhưng trở thành xướng ngôn viên cho ba nó,
biểu: "D́ Út đừng có giận, ba con nói D́ Út
giống má con quá, nh́n D́, ba con chịu không nổi."
Mười năm rồi, không biết đă thay
đổi ǵ chưa. Tôi hỏi thằng Bầu lúc rày ba
nó làm ǵ mà đen thui vậy. Thằng Bầu nói, hết
mùa, ba nó ra bến đ̣ ngoài thị trấn, chạy
đ̣ dọc. Nhiều công chuyện lắm, ba con nói, c̣n
coi sóc cái rẫy khóm ngoài liếp nữa.
Trọng không nghèo, nhưng cũng chưa đủ giàu
để sửa lại ngôi nhà đă bệu rệu.
Mối mọt, bù xè thi nhau tấn công vào những cây
cột gỗ, bộ ngựa chân quí, mấy cái tủ
thờ, trường kỷ. Tôi nằm nghe rơ ràng bù xè nhai
cây trèo trẹo. Thằng Bầu nói, con mèo mướp càng
già càng tệ, mỗi lần bắt được
một con chuột là mỗi lần làm ngói rớt
xuống, bể tan nát. Thật ra, với tài bươn
trải, tháo vát, tần tiện, lại thêm má tôi giúp
đỡ, Trọng có thể cất được
một ngôi nhà khác, gọn gàng, vừa đủ
để ở.
Tôi nói gần xa, chê chỗ này cây mục, chỗ kia kèo
sắt găy. Trọng nói, anh cũng lo không biết căn
nhà có qua nổi mùa mưa năm nay hay không. Không biết
cha con anh có c̣n giữ ǵn được những bức
liễn trạm trổ cầu kỳ, những bức
tranh vẽ cảnh đồng quê, trời đất,
trâu ḅ, trẻ con hiền ḥa, những tờ giấy dán
tường vẽ truyện Trầu Cau, truyện Tấm
Cám, rồi cái giường, cái ngạch cửa .. Bữa
nào mưa lớn, hai cha con cũng chạy xất bất
xang bang. Tôi hỏi chạy làm ǵ, thằng Bầu
cười: "Chạy đi lấy đồ hứng
nước dột đó, D́ Út." Tôi cười:
-Anh Hai à, để vậy hoài đâu có được,
thôi cất nhà mới cho rồi, ông bà ḿnh rồi cũng
hiểu cho ḿnh chớ chấp nhứt ǵ.
Trọng chỉ cười nhẹ, ngó ra khoảng sân
nắng. Thằng Bầu cười: "D́ Út giống
hệt Ngoại biểu, y chang. Ba con nói với con hoài, ba
con hỏng muốn thay đổi ǵ hết, để má
con c̣n nhớ được đường, nhớ
được nhà mà về."
Trời ơi, tới bây giờ Trọng c̣n mong một
ngày như thế, cái ngày mà chị tôi sẽ trở
về. Chị sẽ về ư ? Sẽ về à ? Không
biết! Chỉ biết anh giữ nguyên cảnh cũ nhà
xưa là để chờ người đang sống.
Tự nhiên bụng tôi thấy rầu. Bầu lại tṛn
con mắt: "Để con nấu cơm đăi D́
một bữa, chút xíu nữa, cơm chín rồi, D́ ở
lại ăn cơm với ba con, trừ Ngoại ra, lâu
lắm nhà con mới mời được một
người."
Càng lớn, thằng Bầu càng giống Trọng, tử
tế, đàng hoàng, lại pha thêm một chút gàn gàn.
Bữa giỗ, Trọng uống hơi nhiều, nó
ngồi kế bên nhắc: "Ba, ông cố nói, uống
rượu có chừng thôi, uống ít c̣n nhiều,
uống nhiều là mất hết đó". Cao hứng
cỡ nào Trọng cũng ngưng lại ngay đó, ai
cũng lạ khi thấy thằng con nói vậy mà cha
cũng nghe.
Bây giờ, Bầu vừa bước qua tuổi
mười lăm, chưa chắc nó nhớ chuyện
cũ. Hai d́ cháu lụi hụi trong bếp, tôi hỏi:
"Bầu, c̣n nhớ má hôn con?", nó ngần ngừ
một lúc, nh́n quanh, rồi nó thầm th́: "Con cũng
hổng biết, con sợ ba con buồn .. Hồi má con
đi, con mới chút tẳn chớ ǵ ..". Nó nói, có má
cũng được, mà không có cũng được.
Bây giờ, quần áo rách, nó tự may được
rồi, nhà cửa, nó dọn dẹp gọn bân, nhưng
cũng có lúc nó cần có má, để hỏi vài chuyện
.. Tôi hỏi chuyện ǵ, nó cười, bẻn lẻn,
dường như những câu chuyện đó,
người ta chỉ dành để nói với má
người ta. Tôi thương nó chút nữa đă gh́
đầu nó ôm vào ngực. Chợt nó hỏi:
-Sao D́ Út không lấy chồng, D́ ở vậy hoài Ngoại
rầu lắm đó.
-D́ c̣n phải đi hát.
-D́ hát vui hay D́ lấy chồng vui?
Tôi cười, lấy chồng vui hơn, nhưng
phải lấy ngay trân người ḿnh thương ḱa.
C̣n đi hát th́ không vui không buồn, mơ hồ lắm,
thấy cười ha ha chưa chắc đă vui, thấy
rặn ra một đống nước mắt vậy mà
hổng phải buồn. Có lúc đang ở nhà lại
muốn đi, có lúc đang hát ở trên sân khấu
vậy tự nhiên thèm về nhà. Bầu hỏi tôi
thường đóng vai ǵ, tôi kể, nhiều lắm,
hiền có, ác có, mà toàn vai phụ không thôi .. Tự dưng
tôi nghe nỗi buồn chao chát trong ḷng, tôi bảo, nhưng
có một vai D́ thèm mà không ai cho đóng, vai ǵ hả, vai
một người b́nh thường, có chồng, sống
với nhau trong căn nhà xưa, cũ kỹ. Buổi
sáng, chở mớ rau vườn ra chợ, mua ít thức
ăn về nấu bữa cơm trưa, chiều phụ
chồng mần cỏ rẫy, chạng vạng chờ
chồng từ ngoài đ́a vác một mớ bông súng
bước vô nhà .. Và để được nghe con trai
ḿnh nói với ḿnh những câu chuyện chỉ để
dành nói cho má nó nghe thôi. Ừ, D́ chỉ ước có vai
b́nh thường vậy ..
Trọng đang nằm vơng, tôi nghe nhịp đưa vùn
vụt rồi c̣ kẹt dùng dằng chậm lại, tôi
biết anh có nghe lời tôi nói. Căn nhà tự nhiên
lặng lẽ đến kỳ lạ, nghe tiếng
thằng Bầu thở ngỡ ngàng, nghe cả tiếng
ơ cá kho sôi tăm tăm trên bếp, tôi ngửi đâu
đây mùi bông súng Đà Lạt thơm dịu, ngọt
thanh, pha cái mùi tanh tanh của bùn dưới đáy ao. Không
lẽ im re hoài, tôi nói với Trọng, rằng anh có
nhớ chị Hai th́ cũng vậy thôi, người
vẫn chưa về, thử thương tôi đi, tôi
sẽ giúp thằng Bầu nấu cơm, vá áo, giúp anh lau
ống khói, châm dầu cái đèn, giữ cho ngọn
lửa suốt đêm ngày le lói, như giữ vạn
truyền thống nhà ḿnh đă trăm năm nay. Sau này,
chị Hai có về, tôi sẽ trao anh lại, như ngày
xưa vậy, tôi làm cũng được lắm mà,
gọn bân chớ ǵ.
Mà trời ơi, Trọng ác với tôi chi vậy, sao
bắt tôi phải ḱm ḷng không được để
nói ra, nh́n tôi mà không hiểu à ?
NGUYỄN NGỌC TƯ
(NGUYỄN THỤY VI sưu tầm)
ÔNG THỢ GIẦYVÀ CÔ CON GÁI
(Cao Hành Kiện)
* Trích "Mua cần
câu cho ông tôi",
Tác giả : Cao Hành
Kiện, Nobel 2000
Nguyễn Hồi
Thủ dịch từ tiếng Trung Quốc
Khi chúng tôi dậy sớm đi ra
bờ sông th́ nh́n thấy Đại Kinh Tử, cô ta đă
chết.
Tôi ra sông gánh nước, sáng
sớm nước sông mát mẻ, chưa có người
giặt giũ. Thím Trương đi vo gạo, nhà thím
ở phía bờ sông cao. Tôi đứng trên cầu rửa,
vừa xách thùng nước đến, ngửng đầu
lên một cái th́ thấy nổi lềnh bềnh phía
dưới gốc liễu nước cong queo một
bọc quần áo. Tôi cho là ai đó trước đấy
đă giặt đồ nhưng vô ư mới để
quần áo bị nước cuốn đi. Quay đầu
nh́n lại chỉ thấy có mỗi thím Trương. Tôi
liền gọi :
"Thím Trương ơi,
quần áo nhà thím bị nước cuốn đi ḱa!"
Thím đáp : "Làm ǵ có, tôi
đang vo gạo mà"
Tôi mới đặt gánh
nước lên trên bờ, đến tận nơi xem.
"Ối trời ơi, chết
tôi rồi !"
Tôi hét lên. Thím Trương chạy
ngay lại, rồi chúng tôi xô đến gần. Chẳng
phải là một người hay sao ? Quần áo ǵ đâu ?
Mặt ngửa lên, đầu vẫn ch́m trong nước,
lại là một cô gái .. mà. Chẳng phải là cô con gái
của ông thợ giầy, Đại Kinh Tử, hay sao ?
Chân cẳng chúng tôi đều bủn rủn cả. Sáng
tinh mơ, trên bờ sông chỉ có mỗi hai chúng tôi. Chúng
tôi gào to :
"Ối làng nước ơi,
lại đây, lại đây, có người chết
đuối!"
Người đầu tiên là thím
Trần từ trên dốc xuống, tay đang ôm "ra"
giường. Sau này thím bảo nếu thằng Nhị Mao
nhà thím mà không đái dầm ra giường th́ thím chẳng
phải ra sông giặt đồ sớm như thế làm
ǵ. Sau đó là lăo Lư chủ quán đậu phụ cũng
nghe thấy tiếng gọi mà đến.
"Mấy người
đứng nh́n ǵ thế ? Không nhanh mà kéo người ta lên
à !"
Tiếng lăo Lư kêu, chúng tôi mới
xuống nước vớt người, giầy cũng
chẳng kịp cởi. Nhưng làm sao kéo lên
được ? Tóc đă quấn hết cả vào rễ
cây thế này, hai bím tóc dài tết thật đẹp,
mầu tóc đen nhánh óng ả nhường nào giờ
đă thành một mớ ḅng bong.
- Đă tắt thở từ lâu !
Lăo Lư nói thế. Chị có nhớ không ?
Đến lúc chúng tôi kéo
được thi thể lên th́ trên bờ đă đông
người. Ai cũng đều nh́n thấy, nó là như
thế, và cũng đă hơn năm giờ sáng, hoặc
nhiều lắm th́ cũng chưa đến sáu giờ.
Trời đă sáng rơ, mặt trời tuy chưa ló dạng,
nhưng bên kia sông, phía trên rừng táo, bầu trời
vừa ửng hồng.
Sau đó, có người gọi :
"Làm hô hấp nhân tạo đi !"
Bọn tôi mấy đứa con
gái chẳng ai có cái tài đó, bọn đàn ông th́ không
muốn động tay, người ta c̣n là một cô gái
trinh mà.
Đă lâu thế rồi th́ c̣n
cứu ǵ, mặt đă trắng bệch như tờ
giấy, môi thâm đen ś, không có một tư sắc máu nào.
Bụng lại chương ph́nh, ôi, trông tội nghiệp
quá.
Một cô gái thật tốt,
vừa dậy th́, đang độ mơn mởn đào
tơ, chỉ khoảng mười bẩy, mười tám
tuổi, ngoan ngoăn hiền lành, thật thà chân chất,
hễ gặp người lạ hỏi chuyện là
mặt lại đỏ bừng. Không bao giờ cô dính líu
đến những chuyện lộn xộn đấu
đá, lại cũng chả hề ai thấy cô từng
điên khùng ǵ cả. Trong nhà giặt giũ áo quần,
bếp nước đều một tay cô, lại c̣n trông
nom đứa em nhỏ của cô là Tiểu Bảo nữa.
Mẹ cô mới bị bệnh
mất năm trước. Trên cô c̣n có một chị gái,
đă đi lấy chồng rồi, chỉ c̣n mỗi cô
cùng đứa em trai và ông bố sống với nhau. Cái lăo
già quỷ này không biết là loại ǵ, hễ cứ
động đến là đánh đập ! Cứ như
thể không phải con đẻ của y hay sao ấy
chứ ? Bà mẹ quả thật là một con người
tốt, đối với chúng tôi đều cứ như
chị em. Hợp tác với người khác mở một
sạp hàng bán rau, bà nuôi ba đứa con khôn lớn có
phải dễ ǵ đâu. Một tay lăo già đóng giầy,
phỏng kiếm được là bao ? Mấy năm đó
cái ǵ cũng đều nằm trong "tổ
chức", không cho phép làm tư, v́ như thế sợ
sẽ thành tư bản chủ nghĩa ! Cái lăo già này c̣n có
tật uống rượu, mà lăo uống như thùng
thủng đáy, hễ mở mồm là chửi, giang tay là
đánh. Vợ con là chỗ để lăo trút tất cả
tức giận, làm ầm ỹ cả bốn bề
phường xóm không ai được yên với lăo. Mẹ
Đại Kinh Tử chưa quá năm mươi mà đă
héo ṃn. Bà chết rồi, lại đến lượt con
gái bị đánh. Thằng con trai th́ từ trước
đến giờ lăo không nỡ đánh một cái. Có ai
đó bảo Đại Kinh Tử mệnh bạc,
đầu thai làm thân con gái. Giống như hễ là con gái
th́ phải trả nợ, đó là nếp sống ở
thị trấn nàỵ Trong thành phố th́ không thế, các
cô gái trẻ đều trang điểm lộng lẫy,
ăn mặc đẹp như hoa. Thế mà chưa bao
giờ thấy Đại Kinh Tử mặc trên
người một thứ quần áo vải hoa. Nói
thật ra th́ có cô gái nào mà không thích đẹp ? Huống
hồ một cô gái sáng sủa, tươi mát với đôi
bím tóc đen nhánh mượt mà óng ả như thế. Ôi,
nói những thứ này th́ có ích ǵ ? Không hiểu cái ǵ đă
khiến cho cô bị sinh ra trong cái gia đ́nh như thế
?
Tại sao cô bị đánh ? V́
cơm nấu nát, v́ trời tối sang thăm bên hàng xóm, v́
đứng một lát ở bậu cửa, v́ có cậu bé
nào đó t́m cô để nói câu chuyện, tất cả
đều là những chuyện khó tránh bị chửi
đánh. Ai đời lại dậy dỗ con kiểu đó
không ? Mẹ mới mất, đang học trung học
năm thứ nh́ đă bị bắt phải nghỉ, ông
giáo Tôn ở trường trung học đến nhà vận
động, nói hết lời, lăo già cũng không mở
miệng. Đến lúc ông giáo Tôn vừa bước
khỏi bục cửa, lăo già mới bảo : "Tao cho
tiền để mày thành điên à ?". Học tṛ tổ
chức tiết mục nhẩy, y bảo là bọn điên
; c̣n bảo học nhiều th́ để dùng vào việc ǵ
? Sớm muộn rồi cũng chỉ đem gả cho
người khác mà thôi ! Anh bảo như thế th́ c̣n nói ǵ
được với lăo nữa ?
Con gái chúng tôi vốn ngồi cùng
bàn với Đại Kinh Tử, chị chị em em rất
thân thiết. Đến nhà t́m Đại Kinh Tử, nói :
"Ngày mai hợp tác xă có xe chở lợn sống lên
huyện, chị em ḿnh đi vào thành xem phim đi, mẹ
tớ bảo để tớ mua cả vé cho cậu
nữa". Lăo già liền phát ngôn: "Phim phiếc ǵ ?
Đừng có mà xem những thứ nhố nhăng !".
Lăo bảo trong phim toàn những thứ ôm ôm ấp ấp th́
có ǵ là hay ho. Nhưng xem phim ảnh cũng có thể là giáo
dục chứ, các vị thấy thế nào ?
Lúc c̣n chưa xẩy ra chuyện
này, chị Trương nhà anh chả bảo về ông ta là:
"Chỉ thiếu điều đánh lấy cái xích
sắt". Cậu Ngô ở tiệm cắt tóc bên cạnh,
vườn nhà cậu tiếp giáp với vườn nhà ông
thợ giầy, có lần cậu này tưới
vườn, Đại Kinh tử đang hái rau, hai
người đứng nói chuyện bị ông lăo về
bắt gặp, thế là lại một trận chửi
rủa, toàn những thứ khó mà nghe cho lọt lỗ tai,
lăo không hề sợ bẩn mồm, nhưng mọi
người có thích bị bẩn tai đâu ! Chỉ tội
con gái lớn như thế, không biết che mặt bằng
ǵ ?
Đại Kinh Tử đến
nhà chúng tôi, đều là chỗ hàng xóm láng giềng, cũng
phải hỏi năm ba câu, tại sao bố cháu lại
đánh cháu ? Cô chỉ khóc, chúng tôi thôi không dám hỏi thêm
nữa.
Ngay cả đến sách lăo
cũng cấm con bé đọc, cứ cầm quyển sách
đọc là như đang làm chuyện bại hoại, len
lén nhét vào lưng đem đi rồi lại len lén đem
về. Có một lần, không nhớ cái quyển ấy
gọi là ǵ ? - Đúng rồi, là : "Thanh niên Trung
quốc", nó là một quyển khổ lớn, đúng,
là tạp chí. Lăo nh́n thấy quyển sách, liền đem
ngay nhét vào bếp ḷ, đốt luôn. Đó là quyển con bé
nhà tôi mượn ở thư viện trường
học, nên lại phải bồi thường mất
mấy hào. Đó chẳng phải là sách giúp thanh niên học
giỏi hay sao ! Lăo già, cả mấy chữ lớn ngoài b́a
cũng không đọc được, chỉ thấy có
ảnh nữ học sinh đang tập thể dục, nói
rằng không mặc quần để lộ cả đùi
ra. Con bé nhà tôi đến đ̣i lăo đền sách, lăo
cũng nói y hệt như thế với nó, lại c̣n
bảo : "Mày mà c̣n đưa cho nó xem những sách
bậy bạ th́ đừng có bước vào nhà tao nữa
!". Cái lăo quỷ này không phải chúng tôi nguyền
rủa y, nhưng như thế là đáng kiếp cho y,
bức chết con gái của chính ḿnh th́ bản thân số
phận cũng chẳng thể nào kết cục
đẹp đẽ được !
Các người hỏi thế lăo
thợ giầy, y đă đến hiện trường
chưa phải không ? Dĩ nhiên là lăo đă đến
rồi. Nói thế nào th́ nói cũng vẫn là con của lăo
chứ. Thể nào cũng có người đến gọi
lăo thôi. Lăo xỏ vội giầy vào rồi chạy
đến. Cà thọt cà thọt v́ một bên chân lăo hơi
què, có lần đă bị bại liệt, chẳng qua v́
uống quá nhiều rượu. Thấy lăo đến,
không ai nói năng ǵ, mọi người đều dăn ra xem
hai cha con lăo nhận nhau như thế nào.
Lăo già khuỵu chân xuống, ngă
quỵ trên kè đá bên sông, không ngóc lên được
nữa. Lăo không khóc nổi ư ? Nằm đấy là
đứa con gái của chính lăo sinh ra. Lăo run lẩy
bẩy, ḅ đến bên cạnh con, nắm lấy tay
Đại Kinh Tử rồi khóc hu hu, trên trán lồi lên
tất cả đám gân xanh.
Quả tim ai không là da thịt.
Đáng đời lăo ! Mà lạ thật, cũng thấy
đáng thương.
Sau đó phải t́m một
tấm ván để khiêng Đại Kinh Tử về nhà,
đặt cô nằm ở gian giữa nhà cô. Mỗi
người đều khuyên nhủ vài ba câu, rồi
chẳng biết nói ǵ khác, chúng tôi giải tán. Từ nhà lăo
đi ra, đă nghe được những điều
chẳng có ǵ hay ho, trên đường lúc đó mọi
người đều xầm x́ bàn tán. Cách vách
tường là phường hàng dầu, ông kế toán
Đại Ma Tử và mấy người nhà ông ấy
mới kể cho chúng tôi nghe, đầu đuôi câu
chuyện nó như thế nào ?
Tối ngày hôm trước, lúc
đèn điện vừa sáng đă nghe tiếng ông già
đập bàn quát mắng. Không phải đều là nhà
bằng gỗ cả hay sao ? Cách một tấm
tường ván th́ có ǵ mà không nghe thấy ? Lăo già không
biết nghe từ cái mồm bép xép nào nói rằng
Đại Kinh Tử đă nói chuyện với
người đàn ông nào đó dưới rừng liễu
hồng bên cạnh sông. Lăo đập bàn tra hỏi con gái.
Trước hết chửi con gái không biết dơ
mặt, bắt con phải khai ra, ngày hôm đó, từ
giờ nào đến giờ nào, đi đâu, gặp ai. Sau
đó là đánh đập, chửi rủa nào là đồ
dâm đăng, dụ dỗ đàn ông, rồi những thứ
không thể nào nghe lọt lỗ tai được, nói
lại chỉ bẩn mồm. Một cô gái nhỏ làm sao
chịu nổi ? Sau đó Đại Kinh Tử khóc, c̣n lăo
già th́ đánh. Ma Tử cả gia đ́nh và hai bên hàng xóm không
thể không nghe thấy, các người có thể
đến hỏi xem. Thế không ai sang khuyên can ǵ à ? Ai mà
muốn dính đến cái chuyện xúi quẩy như
thế ? Lại không biết cái con quỷ thất
đức nào đă rỉ tai cho lăo già cái tin đó. Kỳ
thực, cô Đại Kinh Tử, chúng tôi đều nh́n
thấy cô ấy lớn lên, hoàn toàn làm ǵ có việc như
thế. Dù có nói chuyện cùng ai đi nữa, một cô gái
lớn như thế, có thể dậy bảo một cách
êm thắm bộ không được hay sao ? Ôi, đầu
thai thành con gái quả thật là tội nợ.
Chết làm sao ? Chết như
thế đấy. Tôi và thím Trương, chúng tôi mọi
người tại bờ sông đều đă nh́n
thấy.
Người xấu ư ? Chưa
bao giờ nghe nói đến. Ấy, Các người hỏi
ông thợ giầy, cái lăo già đó ư ? Ông ta không phải
là người xấu, không thể làm việc như
thế. Điều này chúng tôi cũng không thể nói ṃ
được, dù người ta đă chết ; v́ ngay
buổi chiều hôm ấy ông ta đă qua đời.
Mọi người đă ră
đám hết rồi ư ? Thi thể đă khiêng về
đặt trong gian nhà chính của ông thợ giầy. Ông lăo
ở đó giữ xác chết, y ngồi ngây người
trên một cái ghế đẩu nhỏ bằng gỗ.
Cửa gian nhà chính nh́n ra đường cái, người
qua đường đều nh́n thấy rơ. Đối
diện bên kia đường là một tiệm tạp hoá,
anh họ Điền to lớn đang đứng bên
bệ tủ hàng. Đến giữa trưa, người
từ quê ra chợ đều đă vắng, những
kẻ ṭ ṃ quanh đường cũng đă về nhà
ăn cơm. Từ sau bệ tủ của ḿnh anh chàng to
lớn có thể nh́n thấy được bên trong gian nhà
chính của ông thợ giầỵ Ông lăo vẫn ngồi,
ngồi suốt. Trước tiên là đập đầu
như người ngủ gật, sau đó là lệch
người đi rồi ngă xuống đất không dậy
nữa. Anh chàng cao lớn không để ư, mà cũng không
muốn động đến ông lăo. Thấy ông ta cả
nửa ngày không ngồi dậy, anh mới sang
đường đi vào bên trong nhà, đỡ ông ta dậy
thử xem, th́ thấy mặt đă tím như gan lợn,
mồm cũng méo xệch đi, thế mới hô hoán lên.
Chờ để kéo đến được nhà
thương ở phía đường đồ gỗ th́
đă không cứu được nữa rồi. Anh chàng cao
lớn kia đă tận mắt thấy, các người cứ
đi hỏi mà xem. Chuyện là như vậy.
À, c̣n Tiểu Bảo ? Tiểu
Bảo th́ nhờ được người chị
cả đă lấy chồng về đem đi. Sau khi thu
xếp xong hậu sự, ngay ngày hôm ấy họ đă
bỏ đi, cái nhà ông thợ giầy chỉ trong phút
chốc đă trống không, trên cửa dây xích khoá.
Các người
ạ, cứ đến điều tra xem cũng
được, các người đều là cán bộ
huyện, là những kẻ có văn hoá, lại đă
từng trải việc đời. Các người bảo
là không, trong thành làm ǵ xẩy ra được chuyện
như thế ư ?
Bắc
Kinh, ngày 17 tháng 2, năm 1982.
Nguyễn Hồi
Thủ dịch từ tiếng Trung Quốc
từ
sách "Mua cần câu cho ông tôi",
tác
giả : CAO
HÀNH KIỆN, Nobel 2000
NXB
Liên hiệp văn học, Đài Loan, 1989
trang
95-100.
(/O-O/ sưu tầm)
T̀NH NGƯỜI NƠI MIỀN BẮC
(Sao Nam Trần
Ngọc B́nh)
Tác giả Sao Nam Trần Ngọc
B́nh, cựu sĩ quan VNCH, cựu tù cải tạo, hiện
là cư dân Greenville, tiểu bang South Carolina. Bài viết
của ông lần này kể về một kỷ niệm
đặc biệt thời đi tù cải tạo tại miền
Bắc.
*
Nhân đọc bài "Tạp
ghi" của kư giả Lô Răng đăng trên Ngày Nay
số 541 ngày 01 tháng 1 năm 2004, nói về chuyện ăn
mía th́ tôi thấy tôi và bạn tôi, anh H. đă may mắn
hơn nhiều, so với ông kư giả thuộc bậc
đàn anh trong quân đội - nếu tính về cấp bậc
cũng như về tuổi tác.
Hồi đó, chúng tôi bị
đưa ra "cải tạo" ở Lào Cai. Trại
giam ở trong một thung lũng, bao quanh là những
ngọn đồi. Nơi chốn địa ngục này
chỉ có sinh vật duy nhất là con vắt sinh sống mà
thôi, theo như lời dân địa phương cho chúng tôi
biết sau này. Tuy nhiên, tại nơi này chúng tôi vẫn có
thể phóng tầm mắt để thấy lờ mờ
dăy núi Hoàng Liên Sơn qua làn sương mù trắng
đục. V́ nơi đây giao thông cách trở nên mỗi
khi trại gần cạn lương thực là chúng tôi
phải lội bộ đi tải lương về.
Cứ mỗi lần đi như
vậy là phải vượt qua một cái đèo tuy không
cao lắm nhưng bụng đói th́ dĩ nhiên chân phải
run và v́ thế mỗi bước chân của người
tù khốn khổ h́nh như lại làm cho đèo
"cao" thêm và "dài thêm" ra, thêm măi h́nh như
bất tận.
Kiếp tù khổ sai không án, ngày ngày th́ leo
lên đồi chặt tre, đốn gỗ y như số
phận của người lính thú đời xưa:
Chém tre đẵn
gỗ trên ngàn
Thân tù "cải
tạo" phàn nàn cùng ai
Một hôm, tù nhân lúc rảnh
rỗi, tôi ra chỗ vắng hỏi anh T., anh bạn cùng
khóa, xem có hy vọng ǵ thoát khỏi cảnh tù đầy này
không th́ anh khuyến khích tôi cứ chịu đựng, sau
này lời nói của anh lại đúng phong phóc mà không
cần gieo quẻ như Quỷ Cốc Tử tiên sinh:
"Ráng giữ sức khỏe,
sẽ đến ngày dù họ có muốn bỏ tù ḿnh
để trả thù và đày đọa vợ con ḿnh
ở nơi "nhà tù lớn" cũng không
được nữa mà sẽ phải thả ḿnh ra cho
ḿnh đi nước ngoài sống. Cứ yên tâm."
Đi lấy lương thực
mà chúng tôi không có được một cái bao để
đựng, nhưng do sáng kiến của anh em, chúng tôi
buộc hai ống quần của bộ đồ trận
của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa mà họ đă
tịch thu được để phát cho mỗi
người tù hai bộ, rồi đổ bột ḿ
đến ngang chỗ đáy quần, buộc thắt ngang
ở chỗ này rồi đeo vào cổ và trở về
trại tù. Lần nào cũng vậy, thế nhưng
lần này, khi đến kho th́ được lệnh trở
về v́ trong kho trống rỗng, lương thực
chưa về kịp, thế là, chúng tôi chẳng ai bảo
ai đều lầm lũi vượt đèo cho mau
để trở về trại tù trước khi trời
tối.
Cứ lầm lầm, lũi
lũi đoàn tù uốn éo, ṿng vèo, quanh co mải miết leo
đèo, không ai nói với ai một lời, như đoàn âm
binh đi giữa ban ngày. Chẳng ai bảo ai, như
những người câm, chúng tôi cùng cúi đầu lặng
lẽ bước, người phía trên, kẻ phía
dưới như cùng thầm bảo nhau cố gắng thu
ngắn khoảng cách giữa dốc đèo và đỉnh
đèo. Một lúc sau, trong khi đang cố gắng leo
dốc tôi nghe một tiếng "huỵch" ở phía
sau, nặng nề vang lên. Giật ḿnh, tôi quay lại,
phản xạ rất tự nhiên, vừa ráng chạy
xuống đèo vừa nghĩ: "Chết rồi, thân
ốc không mang nổi ḿnh ốc, lại c̣n phải lo cho
ông này nữa". Tới chỗ anh bạn bị té, tôi
ngồi xuống, nhẹ nhàng xoay người anh lại
để anh nằm ngửa, nới thắt lưng cho anh
dễ thở th́ cũng vừa lúc đó một giọng
nói đầy ngạc nhiên từ sau lưng tôi vang lên:
- A, anh cũng học ngành y à !
Giật ḿnh, tôi quay đầu
lại, ngửng lên th́ ra là anh y tá đi theo đoàn tù
đang đứng ở phía sau lúc nào mà tôi không hay. Tôi bèn
b́nh thản trả lời:
- Đây là kiến thức phổ
thông mà, ở trong Nam, ai mà không biết điều này, cán
bộ.
Vừa trả lời, tôi vừa
đứng lên, lách ḿnh tránh lối, để nhường
chỗ cho anh y tá ngồi xuống cạnh nạn nhân.
Bằng những thao tác rất lanh lẹ và chuyên nghiệp,
chỉ thoáng một cái là anh ta đă sửa soạn xong
một liều thuốc, chích liền cho nạn nhân rồi
nói:
- Anh ấy tỉnh ngay thôi.
Quả đúng như vậy, anh
ta vừa dứt lời th́ nạn nhân mở mắt
liền và cho biết anh tên là H., vừa lúc đó anh vệ
binh đi theo đoàn tù tay cầm AK sẵn sàng "chơi'
chúng tôi, nếu chúng tôi vô t́nh mà đi lạc khỏi
đoàn chỉ cần lối 50 mét thôi v́ với khoảng
cách như vậy họ cho là chúng tôi có ư định
trốn trại, cũng vừa ở phía dưới
đèo chạy đến chỗ chúng tôi đang
đứng, nhanh nhẩu nói:
- Thôi, ta vào đây nghỉ cái
đă.
Anh ta vừa dứt lời, không
ai bảo ai, cả ba chúng tôi liền theo anh vệ binh
đi ngược xuống phía dốc đèo.
Được một quăng khá xa, rẽ vào một căn
nhà lá bao quanh là một hàng rào đơn sơ làm bằng nan
tre, sát bên lề đường.
Giữa cảnh núi rừng,
một căn nhà trong tầm mắt, khiến khách bàng quang
cảm thấy ấm ḷng, nhất là lại về mùa
Đông. Khi chúng tôi vừa bước qua cổng, th́
một người đàn bà từ phía sau nhà chạy
vụt ra bụi mía ngang hông nhà, tiếp theo đó là
tiếng chặt mía "bụp, bụp" vang lên trong
cảnh tịch mịch, vắng vẻ.
Một lát sau, bà ta trở vào nhà,
từ cái cửa phía sau căn nhà, trên tay là rổ mía đă
được chặt thành từng lóng, xếp ngay
ngắn, tiến tới chỗ chúng tôi ngồi trên tấm
ván ngựa bằng gỗ. Đặt rổ mía bên cạnh,
bà mời chúng tôi, giọng nói dịu dàng như nói
chuyện với người thân kèm theo nụ cười
tươi nở trên môi:
- Mời hai anh dùng mía.
Nghe giọng nói, cách mời cùng
những lóng mía được xếp ngay ngắn, tôi
hiểu và đoán ra bà không phải là người
địa phương mà là từ miền xuôi lên mạn
ngược sinh sống.
Cùng nhau nh́n những lóng mía
tươi mát xếp đều đặn trong rổ và
sự thèm khát chất ngọt của cơ thể sau
những năm tháng lao động vất vả mà không có
đủ chất bổ bồi dưỡng, tôi và anh H. im
lặng, quay lại nh́n nhau, rồi nh́n rổ mía, không nói
ǵ.
Lệnh cấm tù không
được tiếp xúc, nói chuyện với dân vẫn
c̣n đó. Hai người cán binh vẫn c̣n ngồi kia.
Họ với chúng tôi tuy cùng màu da, cùng máu đỏ, cùng con
Hồng, cháu Lạc, nhưng tư tưởng họ mang
trong đầu đă khiến họ trở thành những
"ngoại nhân" ngay chính trên quê hương mà họ
đang sống và họ đă thực sự trở thành
những kẻ "xâm lược" ngay chính trên tổ
quốc thân yêu mà ông cha để lại.
Lúc đó, cả hai chúng tôi
đều im lặng, nhưng đều ngầm hiểu
là đừng để v́ mấy lóng mía mà bị coi
thường. Anh em "cải tạo" chúng tôi chắc
chắn là "rách" hơn trong câu "Giấy rách
phải giữ lấy lề". V́ thế, tuy cả hai
không nói nhưng cũng đều đồng ư để
cho chút c̣n "rách" của ḿnh khỏi bị tả
tơi thêm nữa.
Tiếng nói chuyện râm ran,
tiếng lọc xọc của chiếc điếu bát không
ngớt vang lên, khói thuốc lào được liên tục
nhả ra, quyện vào khí lạnh mùa đông như luyến
tiếc cảnh ấm cúng trong căn nhà cứ lởn
vởn quấn lấy nhau dịu dàng, xoắn xít.
Thấy chúng tôi ngồi im như
hai pho tượng, ông chủ nhà mới chợt nhận ra,
bèn đích thân lần lượt cầm từng chén trà
một, mời chúng tôi, giọng lịch sự, ấm áp rơ
ra ông ta là người từng trải:
- Mời hai anh dùng trà.
Ngụm nước trà
tươi, có vị ngọt khi nuốt qua khỏi cổ,
khiến người uống cảm thấy khoan khoái.
Như biết ư, ông chủ nhà tiếp tục châm trà vào chén
của chúng tôi khi thấy chén đă cạn và như
để làm tăng hương vị của nước
trà nên ông ta chêm vào:
- Trời lạnh mà uống trà
nóng như thế này là thú vị đấy !
Sau ba tuần trà mà thấy chúng tôi
vẫn không đụng tới rổ mía, bà chủ nhà
vừa nói, vừa nh́n anh vệ binh như để
nhắc khéo:
- Hai anh dùng mía đi, anh vệ binh
đồng ư rồi mà.
Khi nói câu này, hẳn là bà cũng
đă rành rẽ về cái lệnh cấm tù tiếp xúc
với dân và cấm dân tiếp xúc với tù. Nghe bà chủ nhà
nhắc khéo, có lẽ chẳng đặng đừng v́ là
chỗ quen biết nên anh vệ binh vội vàng tiếp
lời:
- Bà chủ nhà đă có lời
mời, hai anh cứ tự nhiên, đừng e ngại ǵ,
cứ dùng mía đi.
Được lời như
"cởi hai tay" chúng tôi thong thả ăn mía, ăn
vào tới đâu thấy ngọt tới đó mà là vừa
ngọt lịm trong miệng và" ngọt lịm"
cả trong tâm hồn.
Thấy chúng tôi đă dùng hết
chỗ mía, anh vệ binh ngưng nói chuyện với ông
chủ nhà, rồi quay qua chúng tôi giọng vui vẻ:
- Hai anh khỏe chưa, thôi chúng ta
lên đường.
Vừa nghe thấy thế, bà
chủ nhà thoắt một cái, lại dzọt ra ngoài
vườn từ phía cửa sau của căn nhà và tôi
lại nghe tiếng chặt mía "bụp, bụp" vang
lên. Khi chúng tôi ra đến cổng th́ bà ta cũng bắt
kịp và vừa ấn vào tay chúng tôi những lóng mía mà bà
mới chặt vừa nh́n anh y tá lẫn anh vệ binh,
vừa nói bằng lời vừa nói bằng mắt:
- Hai anh cứ cầm lấy, hai
anh ấy đồng ư rồi đó.
Vừa dứt lời, bà ta
liền quay người trở lại để vào nhà,
không để chúng tôi có thời gian kịp nói lời cám
ơn. Cùng lúc đó tiếng anh vệ binh lại vang lên:
- Thôi chúng ta đi kẻo muộn.
Khi ra tới đường cái,
tôi c̣n ngoái cổ lại nh́n về phía căn nhà th́ vẫn
c̣n thấy bà chủ nhà nhân hậu đang đứng
tần ngần nh́n về hướng chúng tôi chứ
chưa đi hẳn vào trong nhà.
Đi được một quăng,
tới chỗ có mấy tảng đá to nằm bên lề
đường có thể ngồi tạm được,
đột nhiên cả hai người, anh y tá lẫn anh
vệ binh ngừng lại và anh vệ binh nói với chúng
tôi, giọng nói ôn tồn có pha chút lo ngại:
- Hai anh ngồi đây, ăn
hết mía đi. Khi về trại nhớ đừng cho ai
biết nhé, nếu Trại mà biết được th́
chết chúng tôi.
Nghe anh vệ binh dặn ḍ, tôi
chợt thấy hiện ra trước mắt tôi bây
giờ không phải là một anh cai tù vác AK nữa mà
cũng chỉ là một thứ nạn nhân trong guồng máy
kềm kẹp. Họ có thể cũng là con người
với đầy đủ ư nghĩa của chữ
người thật sự, có t́nh thương yêu chân
thật, nhưng v́ phải sống trong một chế
độ ḱm kẹp, nên đă không thể làm ǵ hơn là
tự thu nhỏ ḿnh lại, thu nhỏ cả đến
t́nh thương yêu đồng loại là thứ t́nh
cảm cao quư nhất của con người, để mà
tồn tại. Đến khi thấy bà chủ nhà thể
hiện tấm ḷng nhân hậu cả hai mới chợt
bừng tỉnh và đă t́m thấy "cái tôi" thực
sự, sau bao năm bị nhận ch́m trong cách sống mà
chế độ Cộng Sản đă cố t́nh tạo
nên khiến cho người dân cứ phải suy nghĩ,
hành động theo chỉ thị của Đảng
để Đảng duy tŕ quyền lực bằng sự
thông tin một chiều.
*
Ngày xưa, lúc c̣n nhỏ, khi
đọc truyện "Tấm Cám" hay truyện "Cô
bé Lọ Lem" th́ ai trong chúng ta mà chẳng reo vui khi
thấy nhân vật chính trong truyện trong lúc lâm vào cảnh
cùng khổ nhất th́ có một bà tiên xuất hiện ra tay
cứu vớt.
Trong quăng đời lưu đầy
cải tạo của chúng tôi, tuy không c̣n bà chuyện
thần thoại, nhưng vẫn c̣n tấm ḷng của
"bà tiên" thể hiện nơi bà chủ nhà tốt
bụng. Dù phải sống lam lũ nơi thâm sơn cùng
cốc, vất vả với cuộc sống hàng ngày,
nhưng với tấm ḷng nhân hậu, bà đă "chia
ngọt, xẻ bùi" với những người cùng
khổ nhất bằng một chút "của ít, ḷng
nhiều".
Cho đến tận bây giờ,
dù đang sống đầy đủ trên đất
nước Hoa Kỳ, mỗi khi dùng một món ǵ ngọt
th́ kỷ niệm bữa ăn mía trong cảnh khốn cùng
của người tù "không án" cùng với h́nh
ảnh bà chủ nhà tốt bụng năm xưa lại
hiện ra.
Bà thực sự đă là một
"bà tiên" trong cuộc nhiễu nhương của
đất nước Việt Nam sau năm 75. Tôi
thường kể lại cho các con tôi nghe câu chuyện
"ăn mía" mỗi khi có dịp. "Bà tiên mía"
mà chúng tôi đă gặp trên miền Bắc tù đầy là
một "h́nh ảnh vô giá" cho thấy là dù kềm
kẹp, bạo lực, dối trá của chế độ
Cộng Sản đă phủ khắp miền Bắc cả
nửa thế kỷ, chúng vẫn không thể tiêu hủy
được tấm ḷng tử tế trong con
người. Và tấm ḷng ấy vẫn ở với
những người Chiến Sĩ Cộng Ḥa dù lúc họ
cùng đường, tù tội.
SAO NAM TRẦN
NGỌC B̀NH
(Thi
Đàn Việt Nam chuyển)
CÁI NẠNG
CÁI NẠNG
(Nguyễn
Trung Dũng)
Người ta sinh ra, lúc trong bào
thai, h́nh hài do bà mụ nặn. Bà mụ khéo tay th́ nặn ra
đứa bé lành lặn xinh xắn. Bà mụ vụng
về th́ nặn ra đứa bé xấu xí tật
nguyền. Lại cũng do bà mụ, một cục bột
dư th́ bà nắn ra cái ṿi, rồi tiện tay cắm vào
chỗ dưới, đấy là con trai. Trường
hợp nặn xong h́nh hài mà hết bột, ở cái chỗ
lẽ ra bà cắm cái ṿi th́ bà chẳng kiếm đâu ra
bột nữa để cắm. Trẻ sơ sinh không có
ṿi th́ chỗ đó phẳng và được gọi là
đứa bé gái.
Cái thuở đầu óc
người ta suy nghĩ quá nông cạn, tưởng
tượng vẽ vời thiếu tính thực tế,
thần thánh hóa ra mọi chuyện mọi vật, th́ người
ta tin rằng có bà mụ. Bà mụ của mỗi bào thai
được bà tạo h́nh, đỡ đầu,
trước khi sản phụ sinh ra đứa con. Vào
dịp bạn bè của mẹ đến chơi ngồi
nói chuyện, Điệp đă nghe họ nói về bà
mụ và vai tṛ của bà trong công việc bà nặn ra thai nhi
rồi được các bà vin vào lời các cụ ta
xưa bảo là như vậy. Khi nói đến bà mụ
nặn h́nh thai nhi, họ đă quên nhắc đến
sự có mặt của ông bố và bà mẹ, là hai người
trực tiếp kết hợp để tạo ra cái bào
thai từ con tinh trùng và trứng.
Nếu đúng là có bà mụ mà
người ta tin tưởng tuyệt đối như
thế, th́ bà mụ quả là kẻ thù đáng ghét
đối với Điệp. Lúc nặn ra h́nh hài nàng, bà
mụ của Điệp đă vô tâm vô tính, đă lơ
đễnh và quá vụng về trong lúc bà làm cái công việc
này. Phải nhiều năm sau, lúc Điệp đă tṛn 18,
Điệp mới ư thức được điều
đó khi nghĩ về bà mụ mà bạn bè của mẹ
đă có lần nói đến. Đấy là bởi
Điệp thấy bà mụ lo cho nàng đă chẳng
những bất công mà c̣n bất tài khi bà nặn ra h́nh hài
nàng. Này là cái mũi, bột đâu sao bà không nâng lên cho cao.
Này là cái môi, cái môi sao không đủ dầy lại mỏng
quẹt. Này là đôi mắt, đôi mắt sao không tṛn
như mắt bồ câu lại ti hí mắt lươn. Này
là cái cằm, cái cằm th́ lẹm nom vô duyên quá. Này là cái
trán, cái trán lại gồ lên ở mức bất b́nh
thường. Này là đôi má, bà có mù mới bôi màu quá đen
lên đôi má nàng. Nếu nhận xét và phê điểm, nhan
sắc của Điệp ở dưới mức trung
b́nh. Trung b́nh c̣n đỡ khổ. Dưới mức trung
b́nh th́ thuộc loại con gái xấu ̣m. Từ khi tới
tuổi biết soi gương ngắm mặt, Điệp
đâm ra căm thù bà mụ.
Từ cái căm thù đó,
Điệp căm thù lây sang bố mẹ nàng. Có lần nàng
tự trách bố mẹ, rằng th́ là, thà đừng
đẻ ra nàng c̣n hơn đẻ ra mà như thế.
Nhưng mọi chuyện kể như đă rồi,
kết quả sau những lần chung đụng xác
thịt, bố đă để trong bụng mẹ một
cái thai. Rồi tới tay bà mụ nặn cái khối
thịt đó ra h́nh thù để đủ 9 tháng 10 ngày,
nàng là đứa bé lọt khỏi ḷng mẹ.
Nỗi buồn cộng nỗi
khổ bắt đầu từ lúc Điệp biết
thế nào là Xấu và Đẹp. Nỗi tủi thân, và
nỗi trách phận cũng bắt đầu từ lúc
Điệp đă qua cái tuổi dậy th́, để
mỗi năm lại cộng thêm một cái tuổi
đời cho ḿnh già hơn. Cộng vào đó, cái sợ
không có chồng đă khiến Điệp lo lắng dù
biết rằng lo lắng cũng vô ích chẳng giải
quyết được ǵ.
Một hôm, mẹ và con ngồi nói
chuyện, bà mẹ của Điệp đă khôn khéo lựa
lời ướm ư hỏi ḍ nàng rằng:
- Con đă 30. Ở tuổi này là
tuổi gái có chồng, trai có vợ, đấy mới
hợp lư. Mẹ sở dĩ hỏi là bởi mẹ
thấy con cứ như thế này măi, mẹ đâm ra
hơi lo.
Điệp nhấm nhẳng
trả lời:
- Cái việc lấy chồng, con
xét ra không đủ khả năng để làm ǵ hơn
được. Mẹ hỏi con mà mẹ quên không nh́n thẳng
vào sự thực là đứa con của mẹ như
thế nào hay sao.
- Con mặc cảm. Xấu
với Đẹp chưa hẳn là cái quyết định
tối thượng để đàn bà con gái không có
được một người chồng. Đấy, có
nhiều đám cưới, mẹ thấy cô dâu và chú
rể hoặc ngược lại bất cân xứng,
vậy mà vẫn tổ chức đám cưới
cưới nhau. Cái lúc trai gái hợp mắt phải ḷng, th́
trái có đắng cũng thành ngọt, quả bồ ḥn méo
cũng ra tṛn, mọi chuyện đều như thế
đấy con ạ.
- Mẹ nói là nói trên lư thuyết.
C̣n thực tế, mẹ chẳng hiểu thực tế nó
lại khác với lư thuyết mẹ cho là vậy. Mấy
cái đám cưới như mẹ nói, con biết chắc
họ lấy nhau v́ đồng tiền hoặc v́ cái
bằng, c̣n chuyện xấu đẹp và t́nh yêu chỉ là
ngoại lệ. Trường hợp đó rất ít có
cơ may ở những người đàn ông hay con gái vô
điều kiện nếu họ chẳng có tiền và
cũng chẳng có bằng cấp như con. Điều này
th́ con biết rơ hơn mẹ v́ con có cơ hội tiếp
xúc với xă hội và con người bên ngoài.
Thấy mẹ ngồi im,
Điệp lại được trớn nói tiếp:
- Mẹ đi chợ, mẹ
muốn mua thứ ǵ ưng ư th́ dĩ nhiên mẹ phải
chọn. Không bao giờ mẹ lại chọn một
quả cam mặt ngoài đă nẫu, một bó rau lá đă
úa, một hộp nước xốt đă rỉ sét,
vậy th́ đối với những người đàn
ông nh́n một người đàn bà, trước hết là
họ thấy nhan sắc của người đàn bà
đó như thế nào đă. Đẹp, họ bắt
mắt vừa ḷng th́ họ mê, rồi yêu và rồi lấy.
Con tự biết con không đẹp, v́ thế chuyện có
người t́nh đă là chuyện khó, chưa nói đến
người đó lại là người t́nh, người
chồng.
- Con không nên bi quan thái quá như
thế. Cái duyên cái số chưa tới đấy thôi,
chứ khi tới, lúc người ta yêu nhau rồi, xấu
đẹp làm ǵ c̣n đủ ư thức để so sánh,
để cân nhắc. Mẹ lại nhớ đến câu
bà nội con thường nói, "cái nết đánh
chết cái đẹp", thế th́ chưa chắc
"cái đẹp đă đè bẹp nổi cái
nết" của con đâu.
Cuối cùng, bà mẹ của
Điệp hí hửng kết luận:
- Mẹ có nhờ ông Kim xem số
cho con, ông ấy bảo năm nay là năm tuổi của
con tốt nhất. Ở vào cung này, duyên đẹp,
phận tốt, ấy là có cưới xin gả bán
chắc chắn rơ ràng rồi. Nghe ông thầy nói, mẹ hi
vọng chuyện hôn nhân của con sẽ có đấy con
ạ.
Một ngày chủ nhật
nhằm rảnh rỗi, hai mẹ con tỉ tê tâm sự
ngần ấy rồi thôi. Sau đó vài tuần, Điệp
nhận được thiệp cưới của một
người bạn. Lẽ ra với tấm thiệp
đó, Điệp sẽ rất vui khi biết bạn
đă lập gia đ́nh. Nhưng cái vui của người
lại là cái buồn pha lẫn cái tủi của riêng ḿnh.
Xưa nay, tính Điệp thường không mấy thích
đến những nơi ồn ào đông người, v́
đă có vài lần đến những nơi ồn ào
đông người như thế, Điệp thấy ḿnh
lạc lơng cô đơn, đă buồn lại c̣n tủi. Là
bởi v́ ở những nơi đó, giữa những nhan
sắc của mọi người, nhan sắc của Điệp
vẫn rơ ràng thua xa những người khác. Và đấy
cũng là kinh nghiệm và lư do làm Điệp luôn luôn t́m
đủ mọi lư do để từ chối tham dự
mỗi khi có ai mời tiệc tùng. Nhưng lần này,
việc từ chối xem ra quá bất tiện, v́ nếu
từ chối, hậu quả chắc chắn sẽ làm
mất ḷng bạn. Bạn lại là bạn chí thân chí
thiết. V́ thế, chẳng đặng đừng,
đúng cái ngày giờ ghi trên thiệp, buổi tối
Điệp đă phải đến nhà hàng. Mẹ
Điệp tỏ ra rất vui khi thấy Điệp
nhận lời mời và đi dự buổi tối
đó. Đấy có lẽ bà nghĩ rằng, sự giao
thiệp rộng răi sẽ giúp Điệp có cơ hội
biết người này người kia, và trong số
người gặp gỡ, may ra Điệp sẽ có
được một người để mắt nh́n
đến.
Sáu nữ cộng với 4 nam
được xếp ngồi chung một cái bàn tṛn.
Họ đều là bạn học và bạn đồng
nghiệp của cô dâu. Sáu, th́ 4 cô nhan sắc xem ra rất
được. C̣n 2, một là Điệp, một là cô
bạn ngồi đối diện với Điệp th́
lại rất thường. V́ thế, mấy người
đàn ông con trai thường hay đá mắt, đánh lông
nheo và rất hào hứng gợi chuyện với 4 cô có
sắc đẹp hơn là nh́n hay nói với Điệp và
cô gái có đôi mắt xếch kia.
Điệp rất nhạy
cảm nên chẳng khó khăn ǵ để nhận ra ngay
điều đó. Rồi bởi cái tính nhanh chóng nhạy
cảm của Điệp, Điệp thấy không vui khi
phải chứng kiến cái cảnh này. Cười
gượng, cười góp, chỉ là những nụ
cười giả tạo bề ngoài, c̣n bên trong ḷng
Điệp, nàng héo hon và buồn tủi. Những
người đàn ông th́ vô tâm nên thi nhau nói. Không thể
gọi là nói mà là "tán" mới đúng với cái
nghĩa cụ thể của nó. Giữa cái vui trong bàn
tiệc, Điệp bỗng cảm thấy là ḿnh thừa.
Cô gái xấu kia th́ vẫn tỉnh khô, ngồi rất
thản nhiên và cười góp rất thoải mái.
- Cô sao không ăn. Ăn đi,
chứ chẳng lẽ cứ ngồi mà không ăn ǵ cả
à.
Người nói câu nói đó là
lời của người đàn ông mà cái ghế của
ông ta kê sát bên cạnh ghế của Điệp. Từ lúc
vào nhà hàng và được chỉ định chỗ
ngồi, Điệp ít khi nh́n ngang nh́n ngửa nên không
mấy quan tâm đến ông khách ở bên. Khi nghe ông ta nói,
Điệp mới liếc mắt qua ông ta để
thấy diện mạo của người ngồi gần
sát cạnh ḿnh. Cái ông này từ lúc vào đến bây giờ
thường ít nói. Khác với mấy ông kia, họ lại
nói gần như cướp lời nhau để làm vui
ḷng mấy người đẹp. Có ông c̣n đem cả
thơ ra đọc để chứng tỏ ông ta là
người yêu văn chương chữ nghĩa. Có ông
khoe việc làm ăn hái ra tiền như lá rụng mùa thu v́
ông là nhà địa ốc chuyên mua bán nhà cửa. Có ông
đích thực hành nghề bác sĩ th́ bi ba bi bô cái
chuyện bệnh tật và cách chữa chạy theo ông
phải như thế này thế nọ. Một trận
địa nổ ra khẩu chiến dù trong ôn ḥa nhă
nhặn đôi khi vẫn được coi là căng
thẳng với một chủ đích rơ ràng là phô
trương, khoe khoang, để cố chiếm đoạt
cảm t́nh của phái người đẹp. Riêng ông này,
cái ông ngồi gần Điệp, th́ dường như ông
chọn cách đứng ở bên ngoài lằn ranh, nghe
bằng tai và nh́n bằng mắt, thỉnh thoảng
chốc lát mới phụ góp một nụ cười.
Đấy là một người hiền dễ
thương theo như Điệp nghĩ.
- Tôi tên Kiệt. Xin lỗi, c̣n cô.
Theo phép lịch sự,
Điệp cũng phải xưng danh khi người khác
đă tự xưng danh tánh của họ ra trước.
- Tên tôi là Điệp.
- Ồ. Rất hân hạnh
được gặp Điệp tối nay.
- Điệp cũng xin
được nói thế với anh. Sao anh không cho chị
đi, lại đi một ḿnh buồn thế.
- Tôi đâu không muốn đưa
bà xă cùng đi. Nhưng chưa có bà xă th́ ḿnh lấy đâu
bà xă mà đưa đi hả chị.
Câu nói hóm hỉnh của Kiệt
đủ để xác nhận Kiệt vẫn c̣n một
thân một ḿnh. Điệp nghe và hiểu được
rằng, đó là tiếng của một con chim lẻ loi
đang đứng trên ngọn cây cao chót vót hót gọi
bạn. H́nh ảnh đó gợi cho Điệp nhớ
đến con chim mà nàng thường thấy nó bay
đến trong vườn cây sau nhà, đậu vắt
vẻo trên một cái cành khô, chốc chốc há mỏ
nhả ra một tiếng kêu nghe như than văn. Có lúc, Điệp
đă đem con chim ví với phận ḿnh, cái khác biệt
giữa chim và người tưởng chừng như
giống nhau y hệt.
- Điệp đang nghĩ ǵ
thế.
Nghe tiếng Kiệt hỏi,
Điệp giật ḿnh. Không tiện đem cái ư nghĩ
của ḿnh mới nghĩ nói ra với Kiệt, Điệp
nhanh trí bắt qua chuyện khác để trả lời:
- Từ đêm nay trở đi,
Loan chính thức đă có người bạn đời
chung sống cùng nhau. Và cũng từ đêm nay trở
đi, trong số bạn gái của Điệp lại có
một người từ bỏ cuộc chơi.
- Rồi theo ṿng quay, Điệp
cũng như Loan sẽ lên xe hoa về nhà chồng.
- Và anh cũng thế nữa
chứ.
Lúc đầu, cả hai nói
năng vừa phải chừng mực trong tính cách thận
trọng giữ kẽ, đến bây giờ, có lẽ
đă bắt được t́nh thân và tin nhau, họ
chuyện tṛ râm ran cởi mở và đậm đà
thắm thiết hơn. Nghe xong câu nói của Điệp
"và anh cũng thế nữa chứ", th́ Kiệt
vỡ ra một tiếng cười. Anh ta chẳng cần
phải suy nghĩ nên có câu trả lời ngay:
- Dĩ nhiên đúng là như
vậy. Ngặt một điều tôi như một con
bướm bay trên những bông hoa, mà thực t́nh chưa có
một bông hoa nào muốn cho tôi đậu xuống.
- Có thể giản dị là,
Điệp cười trong khi đôi mắt nh́n thẳng
vào mắt Kiệt. Chỉ có thể giản dị là anh kén
chọn quá kỹ đấy thôi. Chứ hoa, có khối hoa
trong thế giới loài hoa mà anh.
- Đúng và không đúng như
thế đâu. Hoa quả thật có nhiều, nhưng
chọn được một bông hoa hay bông hoa ưng
chọn một con bướm lại là chuyện khác
đấy Điệp ạ. Chuyện đó xem ra dễ mà
đôi khi không dễ như ḿnh tưởng đâu.
Đánh ṿng ṿng như quả
cầu lông của cuộc đối thoại giữa hai
người tung bắt cứ thế liên tục hết
chuyện xa rồi gần. H́nh như đó là sợi dây vô
h́nh cuốn chặt hai người càng lúc càng khít chặt.
Trước lúc bữa tiệc đêm tân hôn kết thúc, và
sau màn cắt bánh, bánh được bưng ra bàn, đấy
là lúc đă có người đứng dậy ra về.
Kiệt quá giang xe của một người bạn,
thấy người bạn ghé tai nhắc nhỏ, chàng
biết đă tới giờ rời nhà hàng, th́ Kiệt
vội vă quay sang Điệp nói:
- Đây là số điện
thoại của tôi. Hi vọng sẽ nghe thấy tiếng
Điệp trên đường dây nói nếu như
Điệp c̣n muốn nhớ đến người trong
buổi tối này.
Kiệt lấy một tờ
"napkin" để trên mặt bàn, móc túi áo lấy cây
bút, rồi ngoáy lên đó những con số. Đưa cho
Điệp xong, Kiệt nghiêng người xuống phía
dưới bàn, tay ṃ t́m cái ǵ đó nhưng t́m măi vẫn không
thấy.
- Để Điệp giúp anh. Anh
muốn lấy cái ǵ vậy.
Ngần ngừ một lúc,
Kiệt mới buông một câu ngắn và cụt:
- Cái nạng.
NGUYỄN TRUNG DŨNG
(/O-O/
sưu tầm)
BÁN THÂN
BÁN
THÂN Truyện
ngắn của Zhou-hua (Trung Quốc)
1. Hắn vốn là người siêng
năng, nhưng số phận hắn - như người
ta hay nói - đen như mơm chó. Nợ nần lút đầu.
Thân thể hắn gầy nhom, nước da xanh mét, mắt
lờ đờ. Bộ mặt lúc th́ cau có, gắt
gỏng, lúc th́ im ỉm như đưa đám, trông bệ
rạc chẳng khác cái nhà của hắn - nếu có thể
gọi là "nhà" bởi vẻ lụp xụp tối
tăm, ẩm thấp của nó.
Bữa nọ, đi đâu về
trông hắn tươi tỉnh hẳn. Vợ hắn
thấy lo, bởi khi nào trông hắn vui vẻ là sắp có
"chuyện lớn", ít nhất cũng là đi
khất nợ hoặc mượn nợ để mua
rượu đổ vào mồm hắn.
Thế nhưng sự việc
lại ngoài dự đoán. Hắn nói với vợ:
"Nếu cảnh này cứ tiếp tục, cả nhà ḿnh
cũng sẽ chết thôi. Tao nghĩ, cách hay hơn hết,
mẹ mày nên cho thuê cái thân mẹ mày đi!", "Ǵ? Bán
cái xác của tôi à?". Người vợ đang cho
đứa con trai mới lên 3 tuổi ngậm vú thảng
thốt nói với giọng run rẩy. Căn cḥi tranh im
lặng hoàn toàn. Sau khi đă thở ra một hơi dài
thật nặng nề, người đàn ông nói tiếp:
"Hôm qua tao gặp bà Lưu. Bà ấy bảo, có lăo
Triệu đă ngoài lục tuần rồi mà chưa có con.
Ông ấy muốn mua thêm một t́ thiếp, nhưng mụ
vợ không chịu. Mụ vợ chỉ bằng ḷng cho lăo
ấy thuê một nàng hầu trong ṿng vài ba năm thôi. Lăo đă
nhờ t́m cho một người đàn bà khoảng ngoài 30,
đă qua sinh nở đôi lần, nhưng phải thành
thực và siêng năng làm việc, nhất là phải
biết phục tùng, lễ phép với bà vợ cả.
Họ sẽ trả năm trăm lượng. Nếu
trong thời gian đó đẻ được cho họ
một đứa con trai th́ họ sẽ tăng gấp
đôi số tiền. Tao thấy vợ mày được
lắm. Mày tính sao? Ôi, một ngàn lượng bạc!
Cả gia tài đấy mẹ mày ạ. Có nó nhà ḿnh sẽ
đổi đời. Tao đă nhận lời bà Lưu
rồi. Mẹ mày chịu thiệt vậy!".
Người đàn bà nghe chồng
kể nín thinh chẳng nói lời nào. Tâm trí của chị
như bị tê tiệt. Chị đau đớn hỏi
chồng: "Tại sao không cho tôi biết
trước?", "Cần ǵ, mẹ mày nghĩ coi,
nếu không cho thuê mẹ mày đi, cả nhà này chỉ c̣n
chờ chết đói. Giờ chỉ c̣n chờ kư tên vào
giấy giao kèo thôi. Mà mẹ mày sao vậy, tao là chồng mà
c̣n chịu được, mẹ mày có ǵ mà sợ !",
"Trời ơi, sao tôi khổ thế này. Cha mày có nghĩ
ǵ đến thằng cu Chít nhà này không? Nó mới lên 3
tuổi. Không có mẹ nó sống sao được?". Cu
Chít là tên thằng bé trai mà chị đang ẵm trong ḷng - nó
là đứa con trai duy nhất của chị. "Trời
ơi, số phận tôi sao mà cay đắng thế
này!?". Đột nhiên chị rên lên khiến thằng cu
Chít ngạc nhiên nhả vú ra và kêu: "Mẹ!
Mẹ!"...
2. Đêm trước ngày phải
rời chồng con, chị ngồi im một ḿnh trong
một góc nhà. Chiếc đèn dầu leo lét treo trên bếp,
tỏa một đốm ánh sáng yếu ớt như con
đom đóm. Chị ẵm thằng cu Chít trong ḷng và cúi
gục đầu trên tóc của nó. Trong lúc ấy
đầu óc của chị phiêu diêu tận đâu đâu.
Nhưng hơi thở của đứa trẻ đă kéo
chị về với thực tại. Chị khẽ
gọi tên con một cách tŕu mến: "Cu Chít của
mẹ ơi, mai mẹ phải đi xa rồi con!".
Thằng nhỏ ậm ừ không
trả lời, chỉ cố rúc đầu vào sâu trong
ngực mẹ. Dường như nó chẳng hiểu ǵ
lời mẹ nó vừa than thở. "Mẹ đi lâu
lắm. Mẹ đi măi 3 năm sau mẹ mới trở
về con ạ!". Chị vừa nói với con vừa
gạt nước mắt. Thằng bé ậm ừ có
vẻ không bằng ḷng, rồi lại gục đầu
vào ngậm vú mẹ. Chị cố nuốt nước
mắt dặn ḍ tiếp: "Con phải ở nhà với
cha. Cha sẽ lo cho con. Cha sẽ ngủ với con và
đưa con đi chơi. Con phải ngoan ngoăn nghe lời
cha...". "Cha đánh con! - thằng bé làu bàu. "Cha
sẽ không đánh con nữa đâu" - chị dỗ dành
con. Nhưng mắt chị không rời cái sẹo nhỏ c̣n
in rơ nét bên má phải của đứa bé. Đó là dấu
vết của trận đ̣n mà chồng chị đánh con
khi đang say rượu.
Chị c̣n muốn nói với con
nhiều hơn nữa, nhưng chồng chị đă
đẩy cửa bước vào. Hắn ta đi thẳng
đến chỗ chị ngồi, thảy ra bọc
giấy nhỏ và nói: "Tao đă nhận được
một nửa số tiền rồi. Số c̣n lại
người ta sẽ trả nốt khi mẹ mày
đến nơi. Thôi, cứ yên tâm, việc nhà đă có tao
lo". Không khí im lặng hoàn toàn.
3. Vừa bước vào nhà mới,
chị biết cuộc đời của chị kể
từ nay sẽ không phải đói rét nữa, ít nhất
cũng được vài năm. Nhà cửa và ngay cả
người đàn ông đă thuê chị về làm t́
thiếp cũng đều hơn hẳn những ǵ
chị vừa bỏ đi. Ông Triệu rơ ra là một
người đàn ông đàng hoàng, nói năng từ
tốn, khoan thai. C̣n bà vợ th́ cũng tỏ ra là một
người đàn bà không đến nỗi độc ác
lắm. Ngay buổi đầu tiên bà đă đem kể
hết chuyện gia đ́nh của bà cho chị nghe. Bà
kể chuyện từ ngày hai vợ chồng mới
lấy nhau, từ cái đám cưới linh đ́nh,
trọng thể cho đến nay đă 30 năm .. cho
chị nghe.
15 năm về trước, bà ta
đă cho ông một đứa con trai rất kháu khỉnh
dễ thương, nhưng chẳng may khi đứa
trẻ mới đầy năm th́ nó chết. Kể
từ ngày đó, bà không c̣n sinh nở ǵ nữa. Chính v́ vậy
bà rất lo sợ. Bà sợ ông sẽ cưới vợ
khác để có con nối dơi tông đường. Măi
đến thời gian gần đây ông vẫn không tỏ
ư muốn lấy vợ khác. Có thể ông c̣n yêu bà hay là
thế nào th́ bà cũng không biết rơ. Nhưng có
điều chắc chắn là ông rất nóng ḷng sớm
được có con. Bởi thế bà phải lo t́m
người sinh con đẻ cái, nối dơi tông
đường cho ông và làm cho ông vui ḷng không nghĩ
đến chuyện lấy vợ khác ..
Chị nghe bà vợ cả kể
chuyện th́ cũng cảm thấy vui vui trong ḷng, v́ dù sao
ḿnh cũng đang đóng một vai tṛ cần thiết
trong cái gia đ́nh này. Cuối cùng, bà vợ cả nói
toạc ngay ước vọng của bà với chị,
khiến chị không khỏi đỏ mặt ngượng
ngùng: "Dù sao cô cũng đă sinh nở vài lần rồi,
chắc chắn là cô kinh nghiệm về đường
sinh nở hơn tôi". Nói xong câu ấy bà ta bỏ đi
chỗ khác.
Đêm hôm đó ông chủ nhà
cũng kể nhiều chuyện về gia đ́nh cho
chị nghe. Chị ngồi bên cái rương gỗ sơn
đỏ dành riêng cho chị đựng đồ
đạc, một vật mà trong đời chị từ
nhỏ đến lớn chưa từng dám một lần
mơ ước đến. Chị đă mở to đôi
mắt để nh́n cho rơ, để ngắm nghía cho
thỏa ḷng ưa thích cái vật quư báu ấy. Ông chủ nhà
đến ngồi bên chị và hỏi: "Cô tên ǵ?".
Chị bẽn lẽn ngượng ngùng, lắp bắp
trả lời không rơ ràng và đứng lên đi về phía
chiếc giường. Ông ta cũng bước theo và
vừa cười vừa hỏi: "Cô ngượng ngùng
à? Hay là cô cứ xem tôi như chồng cô!". Giọng nói
của ông dịu dàng và ông ta kéo chị vào ḷng: "Cô
cũng đừng buồn. Tôi .. tôi ..". Ông ta đă không
nói thêm, bỏ lửng câu nói, tủm tỉm cười và
bắt đầu cởi quần áo .. Ngay lúc ấy chị
nghe bên ngoài có tiếng bà chủ nhà đang lớn tiếng
chửi mắng một người nào đó .. "Lại
đây cô, ḿnh đi ngủ!" nằm sẵn trên
giường ông chủ gọi chị đến.
.. Rồi cũng tới ngày đứa bé sơ sinh
được mở mắt nh́n đời trước
ánh sáng mặt trời êm dịu của mùa thu. Nó
được người mẹ đẻ săn sóc, thay
tă lót và cho bú mớm. Bọn đàn bà con gái trong nhà và hàng xóm
lúc nào cũng quây quần đông đảo chung quanh.
Người th́ khen cái mũi dọc dừa xinh xắn.
Người th́ nức nở ca ngợi cái miệng của
đứa bé rộng và tươi, mai sau thế nào cũng
trở nên đại gia. Có người lại khen cả
cái dái tai, cho rằng dái tai to như tai Phật thế là
sẽ rất trường thọ .. C̣n bà vợ của ông
Triệu th́ càng tỏ ra nghiêm khắc hơn, chẳng khác
nào bà mẹ chồng đối với nàng dâu. Bà
thường la rầy chị không được
để cho đứa bé khóc, mất sức khỏe.
Đứa bé được đặt tên là Hạo Dân.
Hạo Dân càng ngày càng trở nên
kháu khỉnh, dễ thương, suốt ngày cứ bám
lấy mẹ. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi
qua, chẳng mấy lúc sắp đến ngày măn hạn
hợp đồng. Về phần chị, lúc này
đầu óc của chị hoang mang rối bời giữa
hai con đường. Tất cả đều xoay vần
chung quanh mấy chữ "ba năm". Ngày xưa, khi
rời chồng con, đem thân đến nơi xa lạ
bán cả sức lao động lẫn thân xác chị
thấy tiếng 3 năm" sau mà dài lê thê khủng
khiếp. Nhưng đến bây giờ, không hiểu
tại sao, chị lại thấy thời gian dường
như đă mọc thêm cánh mà bay đi rất mau. Thời
gian "3 năm" trôi qua vùn vụt, chẳng khác nào bóng
câu qua cửa sổ. Trong tâm hồn chị, hai đứa
con thằng cu Chít và thằng Hạo Dân đều là con
của chị, do chị đă mang nặng đẻ
đau, nên chị đều thương yêu chúng nó như
nhau, mặc dù hoàn cảnh của mỗi đứa rất
khác biệt. Nhiều lần ngồi ngoài sân cho thằng
Hạo Dân bú, chị tưởng tượng giá như lúc
ấy có thằng cu Chít ở đó. Chị sẽ
đưa tay vẫy nó lại gần và nói chuyện cùng
một lúc với cả hai anh em. Chị sẽ .. Nhưng
đó chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của chị
mà thôi!
5. Mùa xuân đă đến. Bầy chim đă bắt
đầu ca vang mừng mùa xuân sớm. Lúc này vợ
chồng chủ nhà bắt đầu cho mời thầy
đến, nhờ xem tuổi, bấm số, để
định ngày làm lễ cho đứa trẻ .. xa rời
vĩnh viễn người mẹ đẻ của nó!
Rồi ngày chia ly cũng đến. Mặt trời đă
lên cao, tiết trời quang đăng. Bé Hạo Dân vẫn
không chịu rời người mẹ đẻ, khiến
bà chủ nhà phải dùng sức để lôi nó ra.
Đứa bé càng gào khóc dữ dội. Nó đạp bà ta
vung vít bằng đôi chân nhỏ bé. Nó cấu xé và bứt
tóc bà ta bằng đôi bàn tay nhỏ bé, yếu ớt
của nó. Người đàn bà đẻ thuê nước
mắt ṛng ṛng: "Xin bà làm ơn cho tôi ở lại,
đến chiều tôi sẽ đi". Bà chủ quay
ngoắt lại nh́n chị với cặp mắt giận
dữ: "Thu xếp quần áo, rồi cút xéo nhanh
lên!".
Tiếng khóc, tiếng gào thét
của đứa bé như mũi xiên đâm vào tai chị.
Chị đứng gói mớ quần áo tư trang lại mà
cử chỉ cứ lơ mơ như người mất
hồn. Bà lăo Vương cũng luẩn quẩn bên chị
để an ủi dỗ dành, nhưng thực ra là bà ta
để ư ḍ la theo lệnh bà chủ xem chị ta đem
theo những vật ǵ. Cuối cùng, chị ra đi vỏn
vẹn với một gói quần áo cũ kẹp
dưới nách. Khi chị ra khỏi cửa, tiếng gào
khóc của bé Hạo Dân càng xé ḷng. Chị phải cắn
chặt môi mới đủ sức lê bước. Cả
10 phút sau tai chị vẫn c̣n nghe văng vẳng tiếng
khóc của nó. Dường như tiếng khóc ấy
muốn bám theo chị măi măi. Chị bước đi
như người bị mộng du, mặc cho trời
nắng, mặc cho sức đuối, thậm chí có lúc
tưởng chừng không thể nào lê chân nổi nữa.
Nhưng chị vẫn cố đi, cố chạy như
bị ma đuổi ..
Cuối cùng th́ chị cũng
về đến đầu làng. Ngay cổng làng, chị
ngồi phệt xuống bất động. Đôi mắt
nhắm nghiền. Tai ù đặc. Thân thể ră rời.
Đầu óc hoang mang rối bời. Trông chị phờ
phạc như người ốm nặng. Người qua
đường xúm nhau nh́n chị với vẻ ṭ ṃ. Lũ
trẻ con đang nô đùa cũng bỏ cuộc chơi
chạy tới xem, ḥ hét tưng bừng "bà khùng ḱa chúng
mày ơi. Lại đây xem nào, nhanh lên!". Trong đám
trẻ con ấy có cả thằng cu Chít, con của chị
- nó là một trong những thằng to tiếng nhất.
Mệt nhọc, chị đứng dậy lê bước
tiếp. Bọn trẻ bu theo đến trước
cửa nhà chị - giờ cũng vẫn chỉ là một
túp lều tranh, nhưng trông rách rưới hơn, tối
tăm nghèo nàn hơn. Thằng cu Chít chạy vào nhà
đứng ngó ra, lấy làm ngạc nhiên thấy chị
đứng ngay trước nhà nó. Chị gắng sức
kêu: "Chít con!".
Thằng bé sợ hăi, chạy vào
kêu cha nó. Nhưng không nghe tiếng người đàn ông.
Trong bóng tối của căn nhà ẩm thấp, tồi tàn,
hắn - người mà chị gọi là chồng - vẫn
ngồi yên bó gối không ngẩng đầu lên.
Đến chiều, người đàn ông nói với con:
"Cu Chít, đêm nay ngủ với mẹ!". Thằng bé
đứng bên bếp thút thít khóc. Thấy thế chị
đến bên con, cầm tay đứa bé nói: "Cu Chít! Con
cưng của mẹ. Lại đây với mẹ!".
Thằng bé ngó chị vẻ xa lạ rồi giằng
mạnh tay ra, chạy vọt nép vào sau cánh cửa, lấp
ló nh́n chị với vẻ sợ hăi.
.. Đêm hôm ấy chị thao
thức ôm cu Chít trong ḷng mà không sao chợp mắt
được. Trong đầu chị lại nhớ
tới thằng Hạo Dân với tiếng gào đứt
ruột xé gan của nó ..