* CÕI
TÌNH
Phù du
tình ái chốn nhân gian
Bạo phát rồi
ra cũng bạo tàn
Mấy thủa
duyên may mừng hạnh ngộ
Muôn chiều lệ
đắng khóc ly tan
Sao còn quanh quẩn
vòng bi lụy
Để mãi sầu tư chuyện
quá quan
Ơi những hồn
xa muôn cách trở
Vẫn chờ nhau
vượt suối băng ngàn
(ĐOÀN
NGỌC KIỀU NGA)
* CÕI
THỰC
Thiên chức
trời ban khắp thế gian
Sinh sôi, biến
hóa, lại phai tàn.
Cỏ cây
mơn mởn còn xanh tốt,
Sinh vật nhởn
nhơ đâu rã tan.
Tô điểm
yêu đương thêm ước mộng,
Vẽ vời
tình lụy cứ bi quan.
Thì ra, rốt
cuộc, là như vậy,
Ngắn ngủi
thay, ba vạn sáu ngàn.
(NGUYỄN
PHÚ LONG)
* HƯƠNG
YÊU
Ôi có
tình nào chẳng dối gian!
Hoa nào thắm
mãi chẳng phai tàn?
Trăng thề mấy
độ tròn rồi khuyết,
Mây hẹn bao
lần hợp lại tan!
Hạnh phúc
vèo qua khung cửa sổ,
Khổ đau in
đậm nếp y quan!
Yêu nhau xin cứ
làm giông bão
Cho phấn
hương bay quyện gió ngàn!
(HỒ
CÔNG TÂM)
* ĐẸP
XƯA
Một nếp
nhà tranh nhẹ mấy gian
Thu phai dậu
cúc vẫn chưa tàn
Chuồn bay vườn
nắng không trung lặng
Cá quẫy bờ ao bóng nước
tan
Đôi cánh chim chuyền qua kẽ
lá
Đàn em bé bốc rải
ô quan
Ngậm ngùi tráng sĩ ngưng
hồi ức
Tuốt kiếm tìm theo tiếng suối
ngàn
(ĐOÀN CHINH NAM)
* CÕI THƠ
Bốn mùa thay đổi cả
không gian
Hạ đã kề xuân nối
lửa tàn
Ta bước lên thềm hoa nhập
cuộc
Người còn thả tóc lệ
hòa tan
Thu cuồng quạ xếp đôi
thành quách
Nước đọng thuyền qua mấy
cửa quan
Đông ủ tuyết pha bình
rượu cổ
Giật mình thơ cuốn tựa
mây ngàn
(CAO MỴ
NHÂN)