* NGỌC BÍCH họa
Ngỡ rằng sóng
lặng thôi giông tố
Lòng đã
nguôi dần những thoáng say
Rượu tiễn
đưa người thôi đắm đuối
Người đi nhẹ
tựa áng mây bay
Nhớ người tri kỷ,
người xa cách
Chén cạn hồ
vơi lại chén đầy
Mắt đã
chìm sâu trong đáy mắt
Cuối trời theo dấu
kẻ chân mây
Mùa hoa năm ấy
nay vàng nở
Chỉ thiếu người
xưa dạo chốn này
Cánh chim bay vút
ngoài song cửa
Ngọn khói hôn
hoàng bỗng ngất ngây
Nhớ người say mộng
chưa tròn giấc
Lạnh tiếng
chuông chùa vọng tối nay
(Ngọc
Bích)
* HY VỌNG
GÌ SAY ..
Bồ Đào Mỹ
Tửu tuy nhà sẵn
Nào biết cùng
ai chuốc chén say ?
Tri kỷ giong thuyền
đà tách bến ...
Tri âm chắp
cánh cũng cao bay
Bè bạn đồng
tâm ngoài vạn dặm
Lấy ai chia sẻ nỗi
vơi đầy
Gặp nhau dù
có may mà gặp
Thì tóc xanh
xưa đã trắng mây
Khó cùng
vùng vẫy dòng sông cũ
Hoài niệm còn
chi những chốn này ...
Trẻ nhất cũng
trên nhi bất hoặc
Dễ mà giả dại
để làm ngây ?
Chao ôi ! tất cả
đều hư ảo
Hy vọng gì say
được tối nay ...
(LẠC THỦY
ÐQB)
* Cứ
Vui Say
Tiểu-yến
đâu cần nhiều yếu-tố
Tinh-thần đạm-bạc
cứ vui say
Tình quê chợt
thấy còn đeo đuổi
Xin giũ niềm
riêng Việt-điểu bay
Cung đàn tri-kỷ
sao ngăn-cách
Thi-sĩ vần thơ chất
chẳng đầy
Có thấy tình
người qua ánh mắt ?
Tiếng lòng diệu
vợi tận chân mây
Ước-mong hưng-quốc
hoa thèm nở
Dân-Việt
đan-tâm chống Cộng này
Phục-quốc niềm-tin
ta đạp cửa
Chụp đời hạnh-phúc
xỉn ngây ngây
Lá rụng
đêm thu ai thức-giấc !?
Rượu tình say
nghĩa hoắc chiều nay
(Tiểu Bảo)
*
HOÀNG NGỌC VĂN họa
Lạy trời giông
tố lặng chiều nay,
Cay đắng nguôi dần một thoáng say.
Đắm đuối đưa người ly
rượu tiễn,
Người đi nhẹ thoáng tựa
mây bay.
“Người ta” xa cách, à, xa thật,
Cạn chén hồ vơi, hóa lại đầy !
Đã mắt chìm sâu, đành mỏi
mắt,
Chân trời dễ khuất ở tầng mây ?
Hoa mùa độ ấy, vàng xanh nở,
Thiếu bạn tri âm ở bến
này.
Bay lượn cánh chim bên cửa sổ,
Hoàng hôn, chợt nhớ thuở
thơ ngây.
Người ơi, trăng cũng khi tròn khuyết,
Chùa vẳng tiếng chuông lạnh
tối nay.
(Hoàng Ngọc Văn)
* Thơ viết giữa thành sầu
Đất Mẹ từ khi tràn bão tố,
Dòng đời điên đảo tựa
cơn say.
Biển Đông dậy sóng, tay
thuyền đuối
Trời loạn cuồng, chim lả
cánh bay.
Quê hương yêu dấu đành xa
cách,
Hận muốn vơi nhưng cứ
mãi đầy.
Lệ đã bao lần hoen khóe mắt,
Ngút ngàn tâm sự gởi
làn mây.
Xứ người tráng lệ hoa đua nở,
Ta, kẻ đào sinh lạc cõi này ..
Để mỗi hoàng hôn buồn tựa cửa,
Hồn như tê dại phách như ngây .
Nào ai dỗ hộ ta an giấc?
Vượt thoát thành sầu một tối
nay!
(Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ)