NGHĨ
VỀ THẦY
- Nguyễn Phong Việt -
Mỗi đoạn đường
Khi đặt bước
chân qua
Có nhiều lắm những ước mơ hối hả
Đâu được yêu
thương
Bởi những người xa
lạ
Đành an ủi
ḷng c̣n có ngày xưa
C̣n có thầy tôi
C̣n có đường về
Một ṿm
trời ấm nồng
ánh nắng
Giọng đọc ê a
Cái
nh́n sâu thẳm
Làm
sao nghe tiếng bụi phấn - mơ hồ!
Thành
phố
không thiếu những
chiều mưa
Tháng
mười một
Đôi khi vai lạnh bất chợt
Mới thấy xót
xa
Mới nhớ thầy có
một tuổi già
..
Mùa đông ướt lá
Có một trái tim không bao giờ mặc cả
Trái tim của thầy tôi !
NGUYỄN
PHONG VIỆT