Đêm từ biệt Việt
Nam
(TRẦN HOÀI THƯ)
Lăn chiếc
phuy dầu lên cá lớn
Trời
ơi, ta từ biệt Việt Nam
Việt
Nam. Đêm ấy đêm trừ tịch
Có những
con người lại cách ngăn
Chào
những đường thân, những lối quen
Những
hàng cây r ủ lá bên thềm
Chào
cây cầu đá qua thành phố
Chào
những bờ hiên, những cột đèn
Chào
ai, lầm lũi trong đêm lạnh
Cơn
gió giao mùa chớm lá xuân
Người
về cho kịp đêm đoàn tụ
Ai
lại lên đường. Ai lặng câm
Vẫn biết
lần đi là bỏ hết
Là phủi
tay. Cháy túi. Sạch trơn
Quay nh́n lại:
Em c̣n bóng nhỏ
Ngọn
đèn vàng lạnh một ḍng sông
Về
đi. Em nhớ đừng ôm mặt
Rồi
thắp giùm anh một nén nhang
Con
có hỏi anh. Em hăy chỉ
Mây
dịu dàng trôi giữa mênh mông
Về
đi để tiếp đời cô phụ
Tiếp
mảnh hồn khô héo nhớ nhung
Mai
mồng Một, cắn răng đừng nấc
May
cuộc đời tươi đẹp mùa xuân
Về
đi để trả bài ma quỉ
Những
đau thương câm nín chất chồng
Em hăy lấy
ngày này giỗ kỵ
Một ngày
nào chim đă bặt tăm
Về
đi, kẻo máy tàu đă nổ
Như
những người ôm ngực con tim
Trong
khoang chật, nghe chừng nín thở
Anh
hùng đâu. Một nỗi lặng thinh
Gió
trừ tịch hú dài Băi Giá
Đập
mạn thuyền, sóng vỗ buồn tênh
Đêm
vượt thoát ai ngồi nín thở
Cả
quê nhà, mờ nhạt hai bên
Lăn chiếc
phuy dầu lên cá lớn
Trời
ơi, ta từ biệt Việt Nam
Việt
Nam. Một vệt mờ xa thẳm
Một chút
rưng rưng bật xé ḷng
Việt
Nam. Tối quá, không đèn lửa
Ta
ở trên thuyền ngực vỡ toang
Một
nỗi buồn như đông đặc lại
Một
nỗi vui ̣a vỡ cả hồn
Là
lúc biết ḿnh như thoát nạn
Sáng
chân trời, hồng rực vầng dương
Là
lúc, thấy ḿnh như bất hạnh
Sắp
làm người không có quê hương
Là
lúc ḷng dửng dưng chờ đợi
Nỗi
dửng dưng buồn bă lạ lùng
Như
thể trong một trời chuyển động
Một
giọt sương cô độc tận cùng
TRẦN HOÀI THƯ
(NNS sưu tầm, Trần Năng
Phụng chuyển)