LÒNG
TRẮC
ẨN và SỰ HỔ THẸN
(Hoàng Ngọc Diệp)
Hoàng Ngọc
Diệp là một người Việt ở nước
ngoài. Ông về Việt Nam sống và mong cống
hiến tâm sức để xây dựng đất
nước đã gần 20 năm nay. Đây
là những dòng tâm sự về hiện
tình đất nước mà ông viết cho
con trai của mình trên facebook. Chúng tôi thấy
sự xác đáng, chân thành và
đau đớn trong bài viết này. Xin giới
thiệu đến quý độc giả.
LÒNG TRẮC ẨN VÀ SỰ HỔ THẸN
(Những tâm sự gửi
đến các con ruột và con nuôi của bố)
Như những lần trước
đây, ở những nơi chốn, diễn
đàn khác, bố sẽ tâm sự và gửi
gấm tới các con những gì bố ưu
tư và đau buồn! Bố đưa lên diễn
đàn này không những để các con
đọc mà còn để các bạn trẻ
khác của bố và của các con cũng
chia sẻ. Nhân, con giúp bố dịch cho chị
Amy của con nhé!
Một câu chuyện nhỏ
về lòng trắc ẩn.
Vào các năm cuối thập
niên 1990 và đầu thập niên 2000, bố
có dịp cùng đi hoặc tổ chức
đưa các phái đoàn cấp lãnh
đạo nhà nước thăm và làm việc
ở các nước trong khu vực. Có lần
đến Hong Kong cùng một số vị bên Bộ
Lao Động và Bộ Kế Hoạch Đầu
Tư, bố cố tình sắp xếp để
sáng Chủ Nhật, ngày cuối của chuyến
đi, đưa họ đi ăn sáng. Để
đến nhà hàng, mọi người phải
đi bộ qua hai công viên nhỏ từ khách
sạn.
Khi đi ngang qua hai công viên
này, phái đoàn thấy lạ vì sao
có quá nhiều phụ nữ da ngăm đen,
như họ đến từ Việt Nam hay Philippines,
đang tụ tập tại đó với nhau.
Phái đoàn dừng lại chụp hình với
những người này, hỏi ra thì quả
là họ đến từ Philippines để làm
người-ở-đợ (còn gọi một
cách nhẹ nhàng là người giúp việc
nhà) cho các gia đình tại Hong Kong.
Trong khi ăn sáng, bố kể
cho phái đoàn biết hoàn cảnh của những
người đi làm người giúp việc
nhà này, bố cho biết họ may mắn hơn
những phụ nữ Việt Nam đi làm người
ở đợ tại các nước khác,
vì Hong Kong, qua gần một thế kỷ dưới
sự quản lý của Anh Quốc, đã
xây dựng được hệ thống theo dõi và
quản lý những người giúp việc tại
Hong Kong.Tất nhiên vẫn xảy ra một số vụ
hành hạ và xâm phạm tình dục,
nhưng ít hơn rất nhiều so với các
nước khác như Hàn Quốc hay Đài
Loan. Bố còn cho họ biết, qua nghiên cứu của
Hiệp Hội Bảo Vệ Phụ Nữ Thế Giới,
thì hầu hết những phụ nữ này sẽ
không thể tìm được một gia
đình hạnh phúc nếu họ đi ra khỏi
nước và trở về khi còn trẻ,
và gia đình sẽ đổ vỡ chia ly, hoặc
không thể lập gia đình nếu họ đi
và về khi ở tuổi trên 30.
Sau đó bố hỏi họ một
loạt câu hỏi như “Tại sao chúng ta xuất
khẩu những người đi ở đợ mà
báo chí ca ngợi các kỷ lục xuất khẩu
lao động?, “Quý vị có sẵn
sàng đưa chị em gái hay con gái của
mình đi làm người giúp việc
nhà tại Đài Loan không”, “Nhà
nước và quý vị có thấy việc
xuất khẩu phụ nữ Việt Nam đi ở đợ
là một sự hổ thẹn của đất
nước không?” .. v.v… mọi người
đều tỏ ra rất buồn; vài người
thì giận dữ với bố vì cho rằng bố
không biết gì về hoàn cảnh đất
nước và đã xúc phạm họ! Tất
nhiên, bữa ăn sáng không còn vui, rồi
mọi người ra về trong im lặng.
Mười mấy năm qua, số
người đi xuất khẩu lao động theo diện
này vẫn cứ tiếp tục, mặc dù những
bài báo nói về chuyện này
đã giảm, nhưng vẫn chưa có một kế
hoạch gì để bảo vệ cho họ; mặc
dù như vậy, bố vẫn hằng mong nhà
nước sớm xây dựng được các
kế hoạch đào tạo và tìm công
việc làm cho họ tại chính đất
nước Việt Nam mình.
Cho đến nay bố vẫn cứ
lo lắng, băn khoăn, thỉnh thoảng mất ngủ
về những số phận này! Bố tin chắc
trong mấy trăm ngàn người đang đi ở
đợ, hay lao động chân tay cấp thấp nhất,
ở nước ngoài, phải có những người
bà con của bố và của các con trong số
này!
Với bố, đây là một
trong vô vàn điều trắc ẩn cần phải
có trong mỗi công dân Việt Nam, từ cấp
lãnh đạo cao nhất xuống tới ngay những
người có số phận đen tối này!
Các con có lòng trắc ẩn cho những số
phận này hay những số phận khác
còn đáng thương hơn nữa đang sống
ngay tại đất nước mình không?
Có đủ lòng trắc ẩn để chuyển
nó thành năng lực để nhắc nhở,
thúc đẩy các con phát triển và dấn
thân mỗi ngày không? Các con phải
luôn nhắc nhở bản thân mình nhé!
Một câu
chuyện về sự hổ thẹn
Tại các thành phố lớn
trên khắp nước, giờ đây, nơi
nào cũng nhiều nhà lầu, nhiều chung
cư trung bình hay cao cấp; hầu hết các
công chức nhà nước từ cấp trưởng
phòng trở lên, nhất là các cấp
phó giám đốc sở trở lên, đều
có nhà riêng, cho con đi du học nước
ngoài, có vài cái nhà hay miếng đất
thêm để làm của cho con. Trên đường
phố thì đầy xe hơi các loại, trong
đó có khá nhiều xe vô cùng đắt
tiền, nhất là ở Hà Nội, Sài
Gòn, và vài thành phố lớn khác.
Có luôn cả những chiếc xe mà chính
các bạn nước ngoài của bố phải
ngạc nhiên là người Việt Nam mình
làm sao mua nổi, vì ngay cả chính họ, những
doanh nhân triệu phú USD, cũng chưa dám nghĩ
tới!
Mỗi ngày chi tiêu của rất
nhiều “thiếu gia”, “trung gia” hay
“đại gia” thường lên đến
vài chục triệu đồng, nhưng hình
như họ không phải làm gì vất vả
hay nặng nhọc hết!
Quả thật đời sống của
người dân nói chung ở chừng mức
nào đó rất phát triển, nhất
là so với thập niên 1980s hay đầu thập
niên 1990s. Còn đời sống của các vị
lãnh đạo cấp quốc gia thì khỏi phải
bàn! Bố đã gặp nhiều trường hợp
kinh lắm. Cái cách họ cho con đi học,
cách mua sắm nhà cửa, xe hơi để phục
vụ cho các con của họ ở nước
ngoài, thì các gia đình trung lưu,
và ngay cả thượng lưu từ các nước
khác cũng gửi con đi du học cùng trường
không thể nào sánh nổi!
Mặt khác, nhìn chung
xã hội Việt Nam mình thì những người
nghèo lại còn quá nhiều! Sự cách
biệt giữa những gia đình giàu có,
chức quyền và đại đa số người
dân còn lại càng ngày càng xa! Chỉ
cần một trong những chiếc xe hơi của một
gia đình giàu có là dư sức để
cho cả một đại gia đình nghèo
đang sống trong cùng thành phố có thể
có nhà ở và con cái được
đi học cả đời! Các con có bao giờ
thắc mắc về điều này không?
Các con có nhìn thấy sự vô tâm hay
vô tình và bất bình đẳng của
tầng lớp cao, tầng lớp lãnh đạo,
đối với đa số nhân dân không?
Điều làm cho bố hổ
thẹn nhất, phẫn nộ nhất, đó là
chuyện xảy ra cách đây vài ngày!
Khi có những dấu hiệu
thế giới sẽ đưa Việt Nam mình ra khỏi
danh sách các nước nghèo, thì ngay lập
tức lãnh đạo nhà nước, ông Thủ
tướng, đã phát biểu, giải
thích với thế giới rằng "Việt
Nam vẫn còn là nước nghèo" nhằm
để thế giới tiếp tục giữ nước
mình trong danh sách các nước nghèo.
Lý do là vì họ muốn
vẫn tiếp tục được nhận viện trợ!
Hình như họ cho rằng Việt Nam mình làm ăn
mày thế giới
là chuyện
tốt chăng? Trời ạ, hay
còn tệ hơn nữa, có khi họ cho việc cố
gắng thuyết phục thế giới để Việt
Nam mình nằm trong danh sách các nước
ăn mày là một công lao lớn của họ
đối với đất nước?
Các con hãy cùng bố
thử đánh giá đất nước
mình vào thời điểm 2011 này nhé:
- Việt Nam đã thống nhất
hơn 36 năm, không còn phân tranh, chia rẽ, nội
chiến hay bị xâm lược nữa nhé, ngoại
trừ một cuộc chiến nhỏ ngắn ngày với
Trung Quốc (cái đất nước láng giềng
mà ngày nay người ta còn gọi một
cách giễu cợt, để cười ra nước
mắt, là Nước Lạ) vào năm 1979,
nhưng cuộc chiến đó cũng đã 32
năm rồi. Như thế không thể lấy
mãi lý do vì chiến tranh mà nước
mình nghèo đói, phải không nào ?
- Việt Nam hiện là một
trong vài nước xuất khẩu nông thủy sản
dẫn đầu thế giới. Việt Nam còn
có các nguồn tài nguyên quan trọng
khác đang được khai thác. Như vậy,
trên nguyên tắc Việt Nam không thể
đói và nghèo được!
- Ai cũng biết chúng ta
có rất nhiều người tài giỏi trong gần
90 triệu người Việt ở trong nước
và ở nước ngoài, từ chiến lược
gia cho EU, các khoa học gia trong gần như mọi lĩnh
vực làm việc tại các trung tâm khoa học
thế giới, các nhà quản trị, kinh tế,
giáo sư đại học, bác sĩ, luật
sư … v.v…, nhiều vô số kể. Như vậy,
trên nguyên tắc, không thể bảo Việt
Nam không có nguồn nhân lực nòng cốt
để tiếp tục nằm trong tình trạng lạc
hậu và quản lý quốc gia yếu kém nữa.
Như vậy tại sao Việt Nam
mình vẫn còn lạc hậu, vẫn còn
có thể - theo lời ông Thủ tướng -
được chứng minh là nghèo đói ?
Vì tham nhũng chăng?
Đúng! Nhưng gốc của
tham nhũng từ đâu ra ? Do trời sinh, do người
dân thiếu lòng tự trọng và tham lam, hay
do tính đặc quyền từ một lối
“cơ cấu” và “cơ chế” bởi
guồng máy quyền lực?
Đừng đổ cho ông Trời
nhé! Cũng đừng đổ cho nhân dân,
vì người dân của hầu hết mọi quốc
gia đều rất đơn giản, họ chỉ
làm theo những gì guồng máy lãnh đạo
làm và chính quyền cho phép hay lỏng lẻo
trong quản lý mà thôi!
Thế thì còn lại
là vấn đề “cơ cấu” và
“cơ chế” của guồng máy lãnh
đạo!
Vì thiếu nhân tài
chăng?
Sai, nhưng thực tế thì
Đúng!
Sai là vì mình có rất
nhiều nhân tài, nhưng Đúng trên thực
tế vì guồng máy lãnh đạo chỉ
sử dụng những người trong “cơ cấu”
cho dù họ yếu kém, bất tài hơn những
người bên ngoài cơ cấu!
Phải chăng guồng máy quyền
lực hiện nay không có ý định thay
đổi để tận dụng nguồn lực
bên ngoài này cho dù họ đã cho thấy
sự bất lực của “cơ cấu”
mà họ tạo ra ?
Vì thiếu sản phẩm sản
xuất trong nước chăng?
Sai, nhưng thực tế thì
có khác! Sai vì mình là một trong
vài nước dẫn đầu sản xuất
và xuất khẩu nông thủa sản và nhiều
mặt hàng khác, nhưng trên thực tế hầu
hết đều chỉ là cung cấp ở mức
nguyên liệu thô hay gia công với giá thành
thấp nhất!
Phải chăng là vì
các công ty không có khả năng? Hay guồng
máy nhà nước không biết quản
lý để giúp họ khắc phục và
nâng cao giá trị sản phẩm?
Như vậy, nếu ta nghiêm
túc đặt Việt Nam mình là nước
nghèo đói và lạc hậu, thì phải
tự mình nghiêm túc tìm hiểu tại
sao và tự khắc phục nó!
Ngay sau khi chiến tranh, thế giới
cho nước mình là nghèo đói
thì có thể chấp nhận được.
Nhưng sau mấy chục năm thống nhất, khi thế
giới dự tính đưa nước mình ra khỏi
danh sách các nước nghèo đói,
thì lãnh đạo nước lại đại
diện cho đất nước tự biện giải
để tiếp tục nằm trong danh sách các
nước nghèo đói, hầu tiếp tục làm một đất nước ăn mày! Như vậy thì làm
sao công dân Việt Nam mình có thể
có một niềm tự tin, niềm hãnh diện
để góp sức và tận lực phát
triển?
Đúng ra, khi nhận được
dự tính đưa nước mình ra khỏi
danh sách các nước nghèo đói,
chúng ta nên xem nó là một tin vui; mọi
người dân Việt Nam mình phải hoan
nghênh và hãnh diện về khả năng tự
phát triển thoát nghèo để tiếp tục
thay đổi, tiếp tục chuyển mình! Như vậy
mới là một quốc gia có danh dự, có
lòng tự trọng và có khả năng tự
lực phát triển, phải không nào ?
Trong lịch sử nước Việt
Nam mình đã có nhiều lần chịu nhục!
Nhưng những lần đó đều là
vì sự áp chế của bọn xâm lăng
nước ngoài.
Nhưng lần này thì
khác, các con nhớ dùm bố, đây sẽ
là lần
nhục nhã nhất trong lịch
sử của
Việt Nam!
Vì lãnh đạo nước mình tự nguyện
chịu nhục với thế giới bằng cách tự
nguyện xin làm một đất nước ăn
mày, một dân tộc ăn mày, chứ
không chịu chấp nhận sự kiện Việt Nam
đã có khả năng thoát nghèo
đói, hay chấp nhận sự kiện guồng
máy lãnh đạo yếu kém trong khả
năng lãnh đạo đất nước! Họ
đã chứng tỏ rằng họ không còn
lòng tự trọng để là những đại
diện và lãnh đạo đất nước
Việt Nam mình!
Và bố, thế nào đi
nữa, bố vẫn xem mình là một người
Việt Nam, một con dân của dân tộc Việt
Nam trong huyết thống, thì bố đau khổ
và nhục nhã quá!
Nay bố già rồi, không
còn nhiều sức lực và thời gian nữa;
bố cũng không còn là công dân Việt
Nam về mặt pháp lý, để đóng
góp nhiều như mong muốn và khả năng
cho phép, nhưng các con là công dân Việt
Nam, các con còn cả một tương lai lâu
dài, các con phải hứa với bố là
khi trưởng thành các con sẽ luôn có
lòng trắc ẩn cho những người dân
đen, và đóng góp hết sức mình
làm thay
đổi
guồng
máy đần độn, thối nát và vô
liêm sỉ này,
để Việt Nam mình không còn là dân-tộc-ăn-mày-thế-giới nữa
nhé!
Bố
thương các con lắm!
Hoàng
Ngọc Diệp
(Thu
Thanh Tran sưu tầm, Liêng Hương chuyển)