Chúng tôi đã "giết chết" một người bạn
(Đ.V.P)
Năm nay tôi
đã gần bảy mươi tuổi. Cái tuổi mà con cháu
đã có thể
chúc thọ
được rồi. Tôi đã
chứng kiến biết bao câu chuyện cuộc đời. Nhưng có một câu chuyện mà tôi
không thể
nào quên được.
Tôi viết
lá thư
này gửi
các anh, các chị để kể lại câu chuyện mà tôi
là một người liên quan đến câu chuyện đó. Hy vọng, câu chuyện của tôi nếu được in lên sẽ nói với bạn đọc gần xa một điều gì đó về cuộc đời này.
Câu chuyện xảy ra vào năm cuối cùng trong đời sinh viên của tôi, ở ký túc
xá mà tôi ở
lúc đó. Một
hôm, chúng tôi đi tập
quân sự. Duy
chỉ có một người trong phòng
kêu ốm
và ở lại. Người đó là S,
quê ở
Thanh Hóa. Buổi chiều trở về, tôi sắp xếp lại đồ đạc cá nhân
và hoảng hốt nhận ra một chỉ vàng của tôi không
cánh mà bay. Đó là chỉ vàng mà cha mẹ cho để mua xe đạp đi làm sau khi
tôi ra trường.
Ngay lúc đó, tôi nhìn S đang nằm quay mặt vào tường và hoàn
toàn tin rằng S
đã lấy cắp chỉ vàng của tôi. Tôi đề nghị mọi người trong phòng cho
tôi khám tư
trang của họ. Cuộc khám xét
không thành công.
Nhưng qua phân tích
của chúng tôi
và qua thái độ
hoang mang của S,
chúng tôi đều tin
S đã giả ốm ở nhà để lấy cắp chỉ vàng của tôi. Chúng
tôi đã "báo cáo" sự việc với nhà trường. Bảo vệ nhà trường cho biết, buổi sáng chúng
tôi đi tập
quân sự
thì S có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ. Mặc dù S cả quyết không hề lấy cắp chỉ vàng ấy, nhưng chúng tôi
và nhà trường
đã tiến
hành nhiều cuộc họp để chất vấn và khẳng định thủ phạm vụ trộm đó là S.
Một tuần sau, chúng tôi
phát hiện S
mang một tải mì sợi ra ga tàu mang về quê. Chúng
tôi túm lại hỏi S lấy tiền đâu mà
mua mì sợi. S
không nói gì mà ôm mặt khóc. Năm
đó, nhà trường
đã không xét tốt
nghiệp cho S mặc dù học lực của S rất khá, với lý do đã
có hành vi đạo
đức xấu và không trung
thực với tội lỗi của mình. Chúng
tôi hân hoan nhận bằng tốt nghiệp và quyết định phân công
công tác. Chỉ
có S không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công
công tác. Đồng thời nhà trường có công
văn gửi về địa phương S sinh sống đề nghị địa phương theo dõi và
giáo dục S.
Khi nào địa phương chứng nhận S đã hối cải và tiến bộ thì nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của S.
Thời gian cứ thế trôi đi. Một số bạn bè học cùng chúng
tôi vẫn
có liên lạc với nhau. Duy chỉ có S là
không ai biết
rõ ràng ở
đâu và làm gì. Nhà trường cho biết, S cũng không
quay lại trường để xin cấp bằng và phân
công công tác.
Ngày
tháng trôi qua, tôi chẳng
còn nhớ tới chỉ vàng bị lấy cắp năm xưa. Trong đám bạn bè tôi,
có những người rất thành đạt. Đặc biệt H đã trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh. Anh
là một người được xã hội biết đến.
Một hôm, sau ngày
tôi vừa nghỉ hưu, có một thanh niên mang
đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ. Anh thanh niên
nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là
không nhớ
tên người
đó. Tôi băn khoăn và hồi hộp mở thư ra. Lá thư chỉ vẻn vẹn mấy dòng: "Anh P thân mến, tôi xin được gửi
trả lại
anh chỉ
vàng mà tôi đã lấy
của anh cách đây mấy chục
năm. Tôi sẽ
đến gặp anh để xin anh thứ tội.
Kính". Đọc thư xong, tôi thực sự bàng hoàng.
Lá thư
không ký tên. Tôi không còn nhận được chữ đó là của ai viết nữa. Tôi đoán
đó là thư của S. Tôi mở chiếc hộp giấy nhỏ và nhận ra trong đó
có một chỉ vàng. Đó
là một chỉ vàng mới. Không hiểu tại sao lúc
đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa. Lúc này
tôi mới thực sự nghĩ đến S với một nỗi xót thương. Ngày ấy, S là sinh
viên nghèo nhất
trong lớp. Bố S mất sớm. Mẹ S phải tần tảo nuôi năm anh chị em S ăn học. Có lẽ vì thế mà trong một phút không
làm chủ
được mình, S
đã trở
thành một kẻ ăn cắp. Nếu lúc đó,
chúng tôi có được sự xót thương như bây giờ thì có lẽ chúng tôi
không đẩy S
vào tình cảnh như ngày ấy.
Sau khi nhận được lá thư và chỉ vàng, tôi hầu như mất ăn, mất ngủ. Có một nỗi ân hận cứ xâm chiếm lòng tôi.
Ngày ngày tôi đợi S
đến tìm. Tôi sẽ nói với S là tôi tha
thứ tất cả và tôi cũng
xin lỗi S vì lòng
tôi thiếu sự thông cảm và thiếu vị tha.
Một buổi sáng có tiếng chuông cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa. Người xuất hiện trước tôi không phải là S mà
là H. Tôi reo lên:
"Ối,
hôm nay sao rồng
lại đến
nhà tôm thế
này". Khác với những lần gặp gỡ trước kia, hôm
đó gương mặt H trầm tư khác thường. Tôi kéo H
vào nhà và nói ngay: "Mình vừa
nhận được
thư thằng
S. Cậu
có biết
nó viết
gì không? Nó hứa
trả lại
tôi chỉ
vàng và nói sẽ
đến gặp tôi để xin lỗi". Khi
tôi nói xong, H bước
đến bên tôi
và nói: "Anh P, anh
không nhận
ra chữ viết của
tôi ư.
Tôi chính là người
viết lá thư đó. Tôi chính
là người
đã ăn cắp
chỉ vàng của anh".
Nói xong, H như
đổ vào tôi
và khóc rống
lên. Tôi vô cùng bàng hoàng và
không tin đó là sự thật. Khóc xong, H
đã kể cho
tôi nghe tất cả sự thật. Vì cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, H
đã tìm cách lấy trộm chỉ vàng. Và suốt thời gian qua, H rất ăn năn và
luôn tìm kiếm S
để chuộc lỗi. Thế rồi chúng tôi quyết định về quê S mặc dù biết S không còn
sinh sống ở quê đã
lâu.
Vất vả lắm chúng tôi mới biết thông tin về S: Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của mình, S
đã phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm. S
đã xin đi khai hoang ở một huyện miền núi.
Nghe vậy, chúng tôi lại tức tốc lên đường tìm đến nơi S đang sinh sống. Ở đó S sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dãy đồi. S trồng trọt và mở một trang trại chăn bò lớn. Trông anh già
hơn tuổi nhưng khỏe mạnh và đôi mắt nhân ái
vô cùng. Cả ba
chúng tôi ôm lấy
nhau mà khóc.
Tôi và H
quyết định ngủ lại một đêm với S. H xin S cho H được kể sự thật cho vợ con S nghe để họ thanh thản và hãnh diện về chồng, về cha mình và H
muốn được tạ lỗi với vợ con S. Nhưng S gạt đi và
nói: "Chưa bao giờ
họ tin tôi là kẻ ăn cắp". Trước khi chia tay nhau, H cầm tay S khóc và
nói: "Mình có tội với
cậu. Cậu
đã tha tội
cho mình. Nhưng
mình muốn
được trả một
phần nhỏ
cái nợ
lớn mà đời mình đã mang nợ với
cậu. Hãy nói mình phải trả
nợ cậu
như thế
nào". S mỉm cười và nói: "Ông đã trả hết
nợ rồi". Khi
tôi và H còn chưa hiểu ý thì S
nói: "Việc ông nói ra sự thật
về tội
lỗi của
ông là ông đã trả
hết nợ
rồi. Đừng
nghĩ gì về
chuyện cũ
nữa. Mà thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi. Nợ người dễ trả hơn nợ
chính mình". Cho
đến lúc đó,
tôi mới thực sự hiểu con người S. Tôi hiểu ra một điều gì đó thật xúc động, thật sâu sắc về cuộc đời này. Hóa ra,
có những
tâm hồn lớn lao và cao thượng lại nằm trong những con người khốn khó và giản dị như thế.
Cũng trong
cái đêm thức với S tại ngôi nhà gỗ của anh, chúng tôi
mới biết những ngày đi học, khi nghỉ học, S vẫn đi quay mì sợi thuê để mua mì sợi cứu đói cho gia
đình. Chúng tôi đã không hiểu được bạn bè mình.
Chúng tôi đã làm cho một con người như S nếu không có nghị lực, không có
lòng tin có thể dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.
Thưa các anh, các chị, câu chuyện tôi kể cho các anh,
các chị chỉ có vậy. Nhưng với tôi đó
là một
bài học về con người và về cuộc đời. Kính chúc
các anh, các chị mạnh khỏe, an khang và thịnh vượng.
Thân
ái
Đ. V. P
(Nga Tang sưu tầm,
Liêng Hương chuyển)