NĂM TỴ NÓI CHUYỆN RẮN
(Nhật Vũ)
Chuyện về
rắn th́ có thật nhiều, tỷ như chuyện nuôi rắn,
bắt rắn, ăn thịt rắn ngon hơn thịt gà.
Rằng rắn được dùng ngâm rượu thuốc
trị bịnh nhức mỏi, hoặc mật rắn
độc được dùng vào việc trị bách bịnh.
Rắn c̣n là biểu tượng cho ngành Y-Khoa. Hoặc chuyện
có người tin rằng đi thi mà gặp rắn th́ hên;
Chuyện vẽ rắn thêm chân, hoặc như câu chuyện
nàng Nguyễn Thị Lộ, t́ thiếp của Nguyễn
Trăi, nguyên kiếp trước là rắn hổ mang (?),
đă bị người ta hại chết cả ổ, nên
hóa kiếp báo oán, như đă được nhắc ở
trong văn học sử.
Chuyện kể
rằng, vào năm Nhâm Tuất (1442), vua Lê Thái Tôn đi tuần
phương Đông, duyệt vơ ở Chí Linh, Hải
Dương, nhân khi nhà vua ghé thăm chùa Côn Sơn, nơi
Nguyễn Trăi ở, thấy nàng t́ thiếp của ông là Nguyễn
Thị Lộ, nhan sắc lộng lẫy, lại có tài
văn chương nên nhà vua liền phong ngay cho chức Lễ
Nghi Học Sĩ, ngày đêm hầu cạnh nhà vua. Khi đến
Đông tuần, xa giá vua Thái Tôn đến vườn Lệ
Chi, xă Đại Lai, Huyện Gia Định, hiện nay là
Gia B́nh, th́nh ĺnh nhà vua nhuốm bịnh sốt. Thi Lộ hầu
hạ suốt đêm, rồi vua Lê Thái tôn mất. Các quan hốt
hoảng, vội vă bí mật phụng giá về Kinh, nửa
đêm mới làm lễ phát tang. Tất cả triều thần
đều cho là Thị Lộ âm mưu giết vua, liền
đem nàng giết chết. Lại có nhiều người
trước đây đố kỵ việc Nguyễn Trăi
được Lê Thái Tổ trọng dụng, đem ḷng oán
ghét, nhân cơ hội này vu cho ông là chủ mưu nên ông bị
hại chết và tru di cả họ. Măi tới 22 năm
sau, vua Lê Thánh Tôn mới xét lại vụ án, thấy nhiều
điểm hàm hồ, oan ức cho vị khai quốc công thần,
liền truyền hủy bỏ án trước, truy phục
chức cho Nguyễn Trăi, con cháu ông được trọng
dụng làm quan, lại cấp tư điền để
lo việc tế tự hàng năm. Riêng nàng Thị Lộ,
nhiều người bàn tán rằng: nàng là hóa thân của rắn
hổ mang (?) , có thù oán sâu nặng với vua Lê Thái Tôn,
đă t́m mà trả thù. Chỉ tội cho Nguyễn Trăi, hết
ḷng yêu thương nàng, đă v́ nàng bị vạ lây.
Câu chuyện
thứ hai mà tôi sắp kể là chuyện "Vẽ Rắn
Thêm Chân".
"Vẽ Rắn
Thêm Chân" tức "Họa Xà Thêm Túc" là thành ngữ,
được trích trong điển tích (xuất xứ từ
sách Quốc sách). Chuyện kể rằng: Có một người
nước Sở tặng cho những người giữ
nhà một chai rượu. Mấy người nầy
thương lượng với nhau: Rượu th́ ít quá, nếu
mọi người uống th́ chẳng thấm tháp vào
đâu .. c̣n nhường hết cho một người th́
biết nhường cho ai.. Thôi th́ ta thi nhau lấy que vẽ
h́nh một con rắn trên mặt đất này. Hễ ai vẽ
nhanh nhất th́ được chai rượu. Mọi
người đồng ư và bắt đầu vẽ. Một
người kia vẽ rất nhanh và đẹp, linh động
.. vẽ xong anh ta nh́n chung quanh xem có ai vẽ được
ǵ chưa .. nhưng anh thấy chưa ai vẽ được
ǵ hết, anh ta vội chộp chai rượu .. tay trái cầm
chai rượu tay phải cầm que vẽ tiếp, miệng
khoe rằng: "Tôi vẽ xong rồi nhá, bây giờ tôi chỉ
vẽ thêm cho nó 4 cái chân nữa thôi". Vẽ vừa xong
th́ một người khác đă giật ngay chai rượu
của anh ta và nói lớn: "Mọi người xem
đây, tôi đă vẽ xong con rắn". Anh thứ nhất
vội căi lại: "Tôi đă vẽ xong lâu lắm rồi
mà .. c̣n dư thời giờ tôi vẽ thêm 4 chân nữa".
Mọi người đổ xô vào xem và cười ồ
lên: "Đó đâu có phải là con rắn .. con rắn làm
ǵ có 4 chân".
Do đó, câu
chuyện vẽ rắn 4 chân, hay "Họa Xà Thêm Túc",
được lưu truyền trong dân gian, để ám chỉ
những người hay bày vẽ lôi thôi, không hợp t́nh hợp
lư.
Qua những
câu chuyện về rắn, câu chuyện rắn biết trả
ân, báo oán mà tôi được nghe bà chị cả kể vào
những ngày thơ ấu, là chuyện tôi thích thú nhất, vẫn
c̣n in sâu trong trí óc tôi.
Chị tôi kể
rằng:
"Ngày xửa
ngày xưa, có bác tiều phu tên Dă Tràng, ở tận trong rừng
sâu, sống bằng nghề đốn củi và săn bắn.
Trong nhà ngoài một con chó và một con mèo, bác c̣n nuôi đôi rắn
cụt đuôi. Một hôm đi làm về, bác thấy có con
rắn đực lạ đến gạ gẫm, chim chuột
con rắn cái của bác. Thấy thế bác giận sôi lên,
giương cung bắn cho con rắn lạ kia một
mũi tên để trừng trị nó về cái tội dâm
đăng. Nhưng chẳng may, mũi tên kia bay lạc nhằm
ngay con rắn cái của bác, chết quay đơ.
Việc này
làm bác hối hận phiền năo, tối đến bác không
tài nào chợp mắt ngủ được, cứ lảm
nhảm tự trách rằng đă lỡ tay, khi không hại
chết con rắn cái yêu quí của bác. Bác không ngờ rằng
con rắn đực nằm ŕnh ngay đưới gầm
giường, nó tính chờ bác ngủ say sẽ cắn chết
bác để trả thù cho vợ nó. Nhưng khi nghe bác nói lảm
nhảm tự trách ḿnh, nó hiểu ra, vợ nó chết chỉ
v́ rủi ro, kẻ đáng tội chính là con rắn đực
lạ kia. Nó bỏ qua chuyện lỡ tay của bác, không trả
thù bác nữa. Trước khi bỏ đi, nó nhả tặng
bác một viên ngọc thật đẹp để đền
ơn bác đă tử tế, ra tay nghĩa hiệp, thay nó trị
tội con rắn lạ dâm đăng kia.
Khi con rắn
bỏ đi rồi, bác thấy viên ngọc trông hay hay, liền
bỏ vào miệng ngậm, tức th́ bác có thể nghe
được tiếng nói của tất cả các loài
muông thú. Một hôm, có con quạ đến đậu trên
cây đa trước ngơ bảo bác rằng: ở ngoài sông
có con trâu chết trôi, mang về mà làm thịt, nhớ dành
cho nó bộ ḷng. Nghe nó nói vậy, bác chạy ra bờ sông
xem thử, quả nhiên thấy có con trâu chết đang trôi
lềnh bềnh trên sông. Bác bèn kéo vô bờ làm thịt.
Nhưng bác quên khuấy đi lời dặn của con quạ.
Mấy ngày
sau con quạ đến, không thấy bác để phần
nó bộ ḷng trâu, liền cất tiếng chửi bác ăn
bẩn. Bác giận quá, bèn giương cung bắn con quạ
một mũi tên, nhưng mũi tên trật, không trúng nó. Con
quạ trả thù bác bằng cách tha mũi tên bắn trật
của bác đem cắm lên một xác người trôi sông.
Khi quân lính phát hiện xác chết có mũi tên của bác, bèn
bắt bác nộp cho quan địa phương. Thế là
bác bị buộc tội giết người.
Trong khi ở
tù, bác nghe thấy kiến rủ nhau đi ăn trộm mật.
Bác bèn nói cho quân lính đi báo quan để đậy hũ
mật lại. Một hôm khác, bác lại nghe thấy lũ
chim sẽ kháo nhau rằng kho gạo nhà quan có miếng ngói bể,
chúng bèn rủ nhau đến đó ăn thóc. Bác tiều phu
cũng lại đem chuyện ấy thuật lại cho
lính đại ca, đi tŕnh quan cho người sửa lại
mái ngói lủng. Mấy lần lập được công
như vậy, quan bèn gọi lên để hỏi tại
sao bác biết được chuyên kiến ăn cắp mật
và chim ăn trộm thóc mà báo quan. Bác liền nói rơ tự sự,
từ việc con rắn tặng bác viên ngọc và chuyện
con quạ giận mà giá họa giết người cho bác
thực ra sao. Quan Huyện hiểu chuyện bèn ra lệnh
tha bổng bác.
Người
con gái quan Huyện nghe chuyện viên ngọc thần diệu
như thế muốn mượn bác xem thử. Quả
nhiên khi cô ta ngậm viên ngọc vào miệng, cô cũng nghe
được chim muông nói chuyện với nhau. Cô ta thích
quá muốn mượn bác thêm ngày nữa. Một hôm cô ta
chơi thuyền trên sông, lỡ đánh rớt viên ngọc
xuống sông, đàn cá chép nuốt nhằm, v́ chúng tưởng
đồ ăn. Bác Dă Tràng tiếc ngơ tiếc ngẩn,
bèn đem câu truyện mất viên ngọc kể cho hai con
chó và mèo nghe.
Chúng liền
chạy ra bờ sông theo dơi những người làm nghề
chài lưới, ḥng t́m lại viên ngọc cho chủ. Con mèo
ngày nào cũng quanh quẩn trên thuyền của người
đánh cá. Thấy nó quấn quít dễ thương nên chủ
thuyền thường cho nó ăn. Một hôm, người
thuyền chài lưới được con cá chép đă nuốt
viên ngọc. Khi làm thịt cá, cho con mèo bộ ḷng. Con mèo
ăn trúng viên ngọc đó, nó bèn nhảy thót lên bờ, vội
chạy về đưa viên ngọc cho chủ nó. Con chó, v́
cũng muốn lập công với chủ, nên đă rượt
theo con mèo, để dành lại viên ngọc, nhưng không kịp.
Dă Tràng, tức
bác tiều phu, được con mèo kiếm lại cho bác
viên ngọc nên mừng lắm, bác thưởng cho nó ăn
cơm trước. Thế là từ đó, mèo nhà ta ngày nào
cũng được ăn cơm trước, khiến
con chó tức tối, sinh ḷng ghen ghét. Chúng nó "choảng"
nhau hoài mỗi ngày cũng là v́ chuyện này.
Sau này, nghe
đâu cũng tại v́ tụi chó mèo hay sinh sự với
nhau, nên một ngày kia chúng đă lỡ đánh rớt viên ngọc
của chủ chúng xuống sông. Bác Dă Tràng tiếc ngẩn
ngơ, suốt ngày lo tát nước khúc sông trước nhà
mong t́m lại viên ngọc, nhưng đă hoài công, bác chẳng
bao giờ t́m thấy viên ngọc quí đó nữa !!!!
Nhật
Vũ
(@
Internet)