SU'U TÂ`M 24

Home | SUY NGÂM~ | SUY NGÂM~ [tt] | SUY NGÂM~ 1 | SUY NGÂM~ 2 | SUY NGÂM~ 3 | SUY NGÂM~ 4 | SUY NGÂM~ 5 | HU'U~ ÍCH | NHÂN QUA? | NHÂN QUA? [tt] | BÀI VIÊ'T | BÀI VIÊ'T [tt] | BÀI VIÊ'T 1 | BÀI VIÊ'T 2 | BÀI VIÊ'T 3 | TA.P GHI | TA.P GHI tt | TA.P GHI 1 | TA.P GHI 2 | TA.P GHI 3 | TA.P GHI 4 | TA.P GHI 5 | TA.P GHI 6 | TA.P GHI 7 | TA.P GHI 8 | TA.P GHI 9 | TA.P GHI 10 | TA.P GHI 11 | TA.P GHI 12 | TA.P GHI 13 | TA.P GHI 14 | TA.P GHI 15 | TA.P GHI 16 | TA.P GHI 19 | TA.P GHI 17 | TA.P GHI 18 | TA.P GHI 19 | TA.P GHI 20 | TA.P GHI 21 | TA.P GHI 22 | TA.P GHI 23 | TA.P GHI 24 | TA.P GHI 25 | TA.P GHI 26 | TA.P GHI 27 | TA.P GHI 28 | TA.P GHI 29 | TA.P GHI 30 | TA.P GHI 31 | TA.P GHI 32 | TA.P GHI 33 | TA.P GHI 34 | TA.P GHI 35 | TA.P GHI 36 | TA.P GHI 37 | TA.P GHI 38 | TA.P GHI 39 | TA.P GHI 40 | TA.P GHI 41 | TA.P GHI 42 | TA.P GHI 43 | TA.P GHI 44 | TA.P GHI 45 | TA.P GHI 46 | TA.P GHI 47 | TA.P GHI 48 | TA.P GHI 49 | TA.P GHI 50 | TA.P GHI 51 | TA.P GHI 52 | TA.P GHI 53 | TA.P GHI 54 | TA.P GHI 55 | TA.P GHI 56 | TA.P GHI 57 | CHUYÊ.N CÔ? | CHUYÊ.N CÔ? [tt] | CHUYÊ.N CÔ? 1 | VA(N VUI | VA(N VUI [tt] | VA(N VUI 1 | VA(N VUI 2 | VA(N VUI 3 | A?O THUÂ.T + TÀI T̀NH | THÚ VI. | THÚ VI. [tt] | THÚ VI. 1 | PHIM HAY | LINKS | CU'̉'I CHÚT CHO'I | TIÊ'U LÂM | SU'U TÂ`M TÊ'U

TA.P GHI 1

 

 

Người đàn ông ghét l giáng sinh

 

 

          Đó chỉ là một phong b́ nhỏ màu trắng nhét giữa những cành cây giáng sinh nhà chúng tôi. Không tên, không một dấu vết để nhận biết, không một ḍng gởi tặng. Nó lấp ló đâu đó trên cây giáng sinh của chúng tôi trong suốt hơn mười năm qua và sẽ c̣n tiếp tục như vậy.

 

           Tất cả khởi nguồn từ việc Mike chồng tôi vốn ghét lễ giáng sinh, không, thực t́nh không phải ư ám chỉ giáng sinh mà là khía cạnh vụ lợi thương mại hóa nó. Tiêu xài quá lố cùng với sự cuống cuồng lùng sục đến giờ phút cuối để kiếm cho ra một cái cà-vạt cho chú Harry và hộp phấn bột cho bà. Những món quà đă đem đến sự chán nản tuyệt vọng bởi chúng tôi không c̣n trí óc để nghĩ đến những điều khác.

 

          Biết được nỗi ḷng của anh ấy, tôi quyết định bỏ qua những chiếc áo sơ mi, áo nịt len, những chiếc cà-vạt  thường lệ vân .. vân và vân .. vân. Tôi muốn đạt đến điều ǵ đặc biệt cho chính tôi mà thôi. Nguồn cảm hứng đă đến bất ngờ trong một trường hợp khác thường.

 

         Số là con trai chúng tôi năm đó được 12 tuổi đang tham gia một đội đấu vật tại một trường thiếu niên mà cháu đang học. Trước ngày giáng sinh không lâu, đội được mời tham gia thi đấu nghiệp dư với một đội được sự đỡ đầu của một nhà thờ trong thành phố. Những thanh thiếu niên của nhà thờ này mang những đôi giày thể thao sneaker rách bươm đến nỗi dường như chỉ có những sợi dây giày  mới giúp cho đôi giày không ră ra, tương phản quá rơ rệt với các chàng trai phe chúng tôi trong bộ đồng phục màu vàng và xanh dương kiểu cách điệu đà và những đôi giày đấu vật mới toanh sáng bóng.

 

          Khi trận đấu bắt đầu tôi đă kinh hăi khi thấy đội kia thi đấu không nón bảo hiểm, một loại nón sắt mỏng được thiết kế để bảo vệ tai của đô vật. Rơ ràng đây là điều xa xỉ, đội luộm thuộm lếch thếch này không thể mua được.

 

         Thế là, cuối cùng phe chúng tôi dần cho họ túi bụi. Chúng tôi thắng ở mọi hạng cân. Và cứ mỗi lần một chàng trai của họ từ thảm gượng đứng lên anh ta vẫy vẫy xung quanh trong bộ đồ tả tơi  với vẻ nghênh ngang giả tạo một loại kiêu hănh đường phố không muốn chấp nhận thất bại. Mike ngồi bên tôi lắcđầu buồn bă  nói "Anh chỉ mong sao một người trong bọn họ có thể thắng" . Họ có nhiều tiềm năng nhưng bị thất bại như thế có thể làm họ chán nản tuyệt vọng.

 

        Mike rất thương trẻ - tất cả bọn trẻ. Anh ấy rất vui khi được huấn luyện những đội bóng đá nghiệp dư nhỏ, dă cầu, đánh quần. Và đó là lúc tôi nghĩ đến món quà tặng anh ấy. Trưa hôm đó tôi đến cửa hàng bán đồ thể thao địa phương mua hàng loạt nón và giày đô vật và gởi tới nhà thờ thành phố không ghi tên người gởi. Đến đêm giáng sinh tôi đặt một phong b́ trắng trên cây giáng sinh trong đó ghi điều tôi đă làm và đó là món quà tôi dành cho anh ấy.

 

           Nụ cười của Mike trở thành niềm vui rạng rỡ nhất trong mùa giáng sinh năm ấy. Và những nụ cười như thế cứ tiếp tục ngời sáng những năm sau đó. Mỗi mùa giáng sinh cứ theo lệ đó - năm th́ đưa  một nhóm trẻ thiểu năng tới xem một trận khúc côn cầu, và năm khác gởi một ngân phiếu tới hai anh em sinh đôi tuổi trung niên đă bị cháy rụi nhà cửa một tuần trước giáng sinh vân .. vân... và  vân .. vân.

 

         Phong thư màu trắng trở nên điểm nổi bật trong ngày giáng sinh của chúng tôi. Nó luôn luôn là thứ cuối cùng được mở ra vào sáng ngày giáng sinh và mấy đứa trẻ không chú tâm lắm vào những thứ đồ chơi mới của chúng mà chăm chăm đứng nh́n khi bố chúng nhấc phong thư ra khỏi cây, mắt thao láo chờ đợi để xem cái ǵ nằm trong đó. Khi bọn trẻ lớn lên, các món đồ chơi nhường chỗ cho những thứ thực dụng hơn nhưng phong thư vẫn không mất đi sự hấp dẫn .

 

          Câu truyện không dừng tại đó. Bạn biết đó chúng tôi vừa mất Mike năm vừa qua bởi căn bệnh ung thư quái ác. Khi giáng sinh quay trở về ḷng tôi vẫn c̣n ngập tràn ưu phiền nên tôi chỉ dựng cây lên thôi. Nhưng đến đêm giáng sinh tôi đặt một phong b́ lên cây và ngày mai lại có thêm ba phong b́ khác nữa. Con của chúng tôi không hẹn mà gặp, mỗi đứa đặt một phong b́ trên cây tặng cha chúng.

        

         Thông lệ đă h́nh thành và một ngày nào đó  lan truyền thậm chí đến đời cháu chắt vẫn sẽ đứng chờ để được hạ phong b́ xuống.

 

         Tinh thần của Mike, tinh thần giáng sinh sẽ c̣n măi với chúng tôi. 

         

TÁC GIẢ ???

 

(Dim Kiu sưu tm và chuyn)

 

 

website counter