Khi mới đến định cư
ở Mỹ, cuối năm 1992, sau một tháng học ESOL
ở Northwood, tôi đă hối hả chui đầu ngay
vàolàm ở ḷ bánh ḿ Armand's Bake
Shop măi tít Gaithersburg.
Hơn 2 năm làm
đầu tắt mặt tối ở đó, đă làm cho
tôi mang tâm trạng là cái vạc ăn đêm, ṃ mẫm 2, 3
giờ sáng mới về. Ṃ mẫm ăn. Ṃ mẫm ngủ.
Mộng mị. Bơ vơ .. Đôi khi thấy ḿnh như
tên trộm, rón ra rón rén lục lọi ở nhà bếp,
sợ làm kinh động giấc ngủ chủ nhà !!!
Hơn 2 năm
trời, mặt trời mọc phí, mọc hoài bên ngoài
cửa sổ đóng kín, v́ tôi đang bận ngủ bù.
Hơn 2 năm trời, b́nh minh đi qua mà ḿnh không hề
hay biết để đón chào một ngày mới mẻ,
tinh khôi. Hơn 2 năm ḿnh đi về phía hoàng hôn và đêm
tối. Hơn 2 năm, mặt trời mọc như không
có thực .. với tôi !!!
Tôi không phải là môt
kẻ viễn mơ nên mơ mộng, đ̣i hỏi hăo
huyền. Tôi không phải chỉ muốn nói đến
những cảm tính nông nổi nhất thời về mặt
trời mọc, về hoàng hôn, về đêm đen thăm
thẳm, mịt mùng. Tôi chỉ muốn nói đến,
giống y như một người bừng dậy cùng
với ánh sáng, cùng với mặt trời mọc, tôi
thấy lại , rơ mồn một, những tháng ngày ở
đó ..
*
Những tháng ngày
quần quật, hùng hục, mồ hôi mồ kê vă ra như
tắm ở cái ḷ bánh ḿ mà tôi thường gọi đùa là
cái ḷ-bát-quái !!! (Cái ḷ bát quái để luyện linh
đơn, cái ḷ bát quái Tôn Ngộ Không bị bắt
buộc phải chui vào v́ cái tội "quậy". Hễ
nói đến ḷ bát quái là nói đến cái độ nóng
cùng cực, là sự tôi luyện và cũng đồng
nghĩa với sự trừng phạt)
Nhiều bữa
như không c̣n đủ không khí để thở nữa,
nhất là vào mùa hè. Người cứ khô kiệt v́ mồ
hôi mẹ, mồ hôi con túa ra, rơi thánh thót như mưa
ruộng cày. Má đỏ bừng lên như bị
tăng-sông (dù ḿnh là dân huyết áp thấp). Môi nứt
nẻ. Tay nhớp nhúa mồ hôi. Con mắt hừng hực
gân máu đỏ. Đầu váng vất. C̣n chân th́ cứ
muốn quẳng đôi giày đi, cởi đôi vớ ra
cho rảnh nợ (Cứ chân trần, đi đất
như ở VN mới sướng làm sao !!!)
Ôi. Những tháng ngày đụng vào cái
bàn - nóng hực. Đụng vào cái Basket - nóng hực.
Đụng vào các Racks bánh - nóng hực. Cái quạt quay vù vù
vẫn tỏa ra cái nóng nung người. Những ḷ
nướng tỏa ra sức nóng như trong ḷ thiêu xác,
vắt cạn kiệt hơi sức người
nướng bánh, người nặn bánh, những
người bỏ bánh vào bao, những người chen chúc
trong cái hộp sắt bít bùng, nghẹt thở, để
làm nên chiếc bánh ngon lành, thơm tho ..
Cái nóng th́ nung người mà vẫn phải tất
bật nhanh chân, nhanh tay, dưới những đôi mắt
Giám Thị qua lại canh chừng, nhắc nhở, t
Cái nóng th́ nung người mà vẫn
phải tất bật nhanh chân, nhanh tay, dưới
những đôi mắt Giám Thị qua lại canh chừng,
nhắc nhở, thúc bách. Cái nóng th́ nung người mà
vẫn phải bê những cái thùng bánh đựng 5,6 dozens
chất đầy lên những cái Pallets, mỗi Pallet 56
thùng, và biết bao nhiêu là Pallets cho đúng chỉ tiêu ..
Mắt có hoa lên. Tai có ù đi. Th́ cũng ráng mà
đứng trên hai chân sưng cứng v́ đứng
suốt, v́ phải chống đỡ toàn thân đang
lảo đảo, rung rinh chỉ chực ṭm-bê
bất cứ lúc nào. Có muốn nổi điên lên v́ thấy
công việc quần ḿnh quá sức, có muốn nổi
loạn đ́nh công để được nghỉ
ngơi cho phục hồi sức lực dù 15 phút phù du,
cũng nên nhớ rằng: Nếu các bạn thấy đó
là một công việc quá tải đối với bạn.
A lê. Bạn có quyền thôi việc. Bạn có quyền
đi t́m job khác. Đâu có ai o ép bạn đâu !
Đúng. Không ai
bắt buộc được ḿnh nếu ḿnh không tự
nguyện đi làm, dù sau 8 tiếng cật lực ở
đó, về nhà ngă vật ra giường. Săi chân. Săi tay.
Mệt đến ră rời. Nhức mỏi từng lóng
xương, cơ bắp. Mệt đến không buồn
ăn uống. Không buồn ngồi dậy. Cứ như
một cái mền rách. Nhầu nát. Sức cùng lực
kiệt. Đúng. Không ai bắt buộc được ḿnh
nếu ḿnh không tự nguyện đi bác sĩ. Tự
nguyện bỏ tiền túi ra để kiếm thuốc
trị bịnh đau nhức, để t́m phương mà
cất nhắc chân tay, tiếp tục đi cày ..
Đúng. Vừa 7 tháng ở Phi qua, chân ướt, chân
ráo, lo âu, hối hả chạy t́m việc để
trả tiền nhà, tiền thức ăn ..Có
được job rồi, sao lại dám nhả ra !
Nhả ra th́ có mà lang thang đầu đường xó
chợ ! Mà ở vùng Đông Bắc Mỹ này, mùa đông
tháng giá, tḥ ra khỏi cửa một cái là đă muốn quéo
rồi, đừng nói chi lang thang, lưới
thưới, không cửa, không nhà. Đi ăn xin cũng
không đủ khả năng chống chọi với
tuyết trắng, với giá rét, đừng nói chi khả
năng làm mặt dạn, mày dày xin xỏ. Chưa kể,
ở đây, ăn xin là phạm pháp nhé !!!
Với lại, sau 7 tháng ở trại
Bataan, hỗn loạn với ḷng day dứt nhớ VN,
vừa phải cố gắng thích ứng với môi
trường phức tạp ở trại tạm cư:
Những thiếu thốn mọi tiện nghi so với quê
nhà, phải chấp nhận ! Những thực phẩm phân
phối không hề hợp khẩu vị c̣n dễ tạo
Allergy, phải chấp nhận ! Những giờ đi
học, chen chúc chờ xe, lên xe, xuống xe ..; những
giờ đi làm lao động nghĩa vụ, lănh food,
nấu ăn, nhóm củi gầy than, hối hả, quay
cuồng, phải chấp nhận ! Những sợ hăi v́
động đất, núi lửa, khí hậu bất
thường, cay nghiệt - nóng như lửa đốt,
lạnh đến móp da - phải chấp nhận !
Những hoang mang, sợ sệt du đăng, bọn trấn
lột, bọn giết người không gớm tay,
phải chấp nhận ! Những tiếc nuối,
thương nhớ bạn bè, cảnh cũ làng xưa làm giấc
mơ quay cuồng, mê sảng hàng đêm, phải chấp
nhận ! Một sự chấp nhận làm mụ mị, mê
muội thần hồn, queo quắt xác thân. Suốt hơn
nửa năm trời như chiếc lá xa cành, đâu có c̣n
màu xanh dạt dào nhựa sống !!!
Cái giá phải trả để đi t́m tự do là
ở đó chăng
Cái giá phải trả để đi t́m
tự do là ở đó chăng ? Cái giá phải trả
để được làm người dám nghĩ, dám
cảm, dám sống theo ư ḿnh chứ không phải ư của
đám đông, của tập thể, của chỉ
thị, ra lệnh, của Đảng là ở đó
chăng ? Là đánh mất ḿnh ḿnh hoàn toàn đi để
t́m thấy ḿnh toàn vẹn về sau chăng ?
Đôi khi ḿnh đă từng phải đánh lừa
ḿnh, ru ngủ ḿnh, dụ hoặc ḿnh trong ư tưởng:
trại Bataan này giống như ḷ luyện tội
được miêu tả trong Thánh Kinh. Ai kinh qua
được, ai trải qua được, ai
vượt thoát được hết mọi thử thách
sẽ nhẹ nhàng, thơ thới bay về cơi Thiên Đàng
!
Đúng. 7 tháng trời chấp nhận hết mọi
nghịch cảnh ở đời, thoát được
hết mọi bất như ư bày ra như thiên la
địa vơng giăng giăng. Th́ khi đến Mỹ
rồi, khi sang được mảnh đất
đợi mong rồi, đi làm ở cái ḷ bánh ḿ đó, so với
những thiếu thốn, đói khát, khổ sở ở
Bataan, vẫn ngàn lần sung sướng hơn, yên tâm
hơn nhiều. V́, sao lại có được cái nghề đếm
bánh ăn tiền dễ dàng đến vậy ! Và
ở VN có t́m đỏ mắt cũng không có
được một nơi nào làm công việc giản
dị, dễ ợt như vậy mà ăn những 5 đô
một giờ. Một ngày 40 đô. Một tuần 200
đô. Một tháng 800 đô (chưa kể overtime, cũng
như chưa trừ thuế)Một gia tài khổng lồ. Có mơ cũng không
mơ thấy nổi: Coi như có 2 cây vàng trong một
tháng ngon ơ !!!
Đúng. Tôi đă bền bỉ, dai dẳng làm
việc trong cái ḷ bánh ḿ đó, không nghỉ một ngày, dù
mưa hay tuyết, dù thể xác ră rời, mà ḷng đầy
ham thích (!) v́ khi so với Phi thiếu thốn, so với VN
cơ cực đọa đày, so với bảng giá ở
cái đất nước khốn khổ của tôi thôi -
Một tháng lương của nghề bán cháo phổi,
một tháng lương của người kỹ sư tâm
hồn (từ rất đẹp và cũng rất rỗng
tuếch của VC) vào khoảng 20 đô ! Nên, dù công
việc nơi này có đ̣i hỏi sức lực tối
đa của tôi; có cưỡng bách ḿnh hối hả
tất bật đi nữa; có hút hết mọi chất
béo tốt mỡ màng trong xác thân tôi, của đồng
nghiệp tôi; có ngoạm hết, nuốt hết, giết
hết, triệt tiêu hết mọi năng lực sáng
tạo, mọi sở thích tinh thần, văn chương
nghệ thuật của cá nhân tôi; dù lăo Manager, Supervisor có
cố t́nh trù dập, chà xát đến nỗi nhiều
người (dĩ nhiên có tôi, rất nhiều lần)
bật khóc tức tưởi lúc đang làm .. th́ tôi vẫn
nghĩ rằng: Ăn cơm chúa, múa tối ngày.
Thế thôi !!!
Vả lại, những đồng
nghiệp của tôi: hai chị em vợ chồng lăo Tầu
già gầy đét, xương xẩu; nàng Thái Lan đă
cắt sạch dạ con, buồng trứng; con gái lăo Hôsê
mang cái bụng thè lè, đập bầu lại vào làm
tiếp; con gái mụ Bernadina càng ngày càng xanh lè, xanh lét, trong
khi bà má càng ngày càng béo ú na, ú nần; những người
Pakistan, Ấn Độ với đôi mắt đen, to, bí
hiểm; có gă râu ria xồm xoàm dễ làm ta liên tưởng
đến mấy lăo phù thủy với ống tiêu mê
hoặc, tiếng sáo bùa phép, bắt rắn độc
phải nhảy múa và bắt cóc trẻ con mang tuốt vào
rừng (như những phim t́nh cảm ca vũ nhạc
Ấn Độ thuở nhỏ rất mê); rồi
độ mươi người VN già, trẻ, lớn, bé,
mập, ốm, tong teo .. đều đă làm chăm chỉ
và đều có mặt trên từng cây số. Có
người làm 5 năm, 2, 3 năm, hoặc mấy tháng,
mới vào. Ai cũng kham nổi công việc không đ̣i
hỏi một tí dấn vốn Anh Ngữ này (Anh Ngữ
điều kiện tiên quyết đối với
những công ty, xí nghiệp khác). Ai cũng chấp nhận
sự tất bật coi như cái lư đương nhiên
này. Ai cũng thấu hiểu rằng có đổ mồ
hôi, sôi nước mắt, th́ mới dắt Dollars vào lưng.
Mới có quyền lực. Mới có sức mạnh.
Để thực hiện những ǵ mà mỗi con
người đều ấp ủ, ước mơ riêng
.. Nên dù lăo Supervisor rậm râu, sâu mắt, có một thời
quát tháo, hối thúc fast, faster, mọi người
cũng tỉnh bơ bơ, cúi mặt xuống, tăng
tốc cho đôi tay và thản nhiên hoàn tất công việc
yêu cầu
Mọi người lặng câm như một con
ốc vít, một chiếc khuy bù loong trong cỗ máy công
việc vận hành
Mọi người lặng câm như một con
ốc vít, một chiếc khuy bù loong trong cỗ máy công
việc vận hành. Gắng mà bám cho chắc vào cỗ máy
mẹ. Đừng bị văng ra th́ cũng có nghĩa là
tàn đời và sẽ bị nghiền nát thảm
thương nếu dại khờ trở thành một
vật cản. Mà có muốn bám chắc đi nữa,
với lực ma xát, với thời gian, dần dần
những con ốc vít, những chiếc khuy bù loong kia
rồi cũng bị lờn khớp, lỏng chấu và
cũng bị rơi rớt, rệu ră một ngày nào đó
.. Sinh với nghề và tử cũng v́ nghề.
Tất nhiên !!!
Đúng . Không ai bắt buộc
được ḿnh làm, nếu ḿnh không tự nguyện,
tự giác. Đúng. Tôi đă làm việc với một
niềm vui đầy huyễn hoặc suốt hơn hai năm
ṛng: nghề này, việc này, đồng lương này c̣n
tốt chán vạn lần hơn ở VN, ở Phi, cũng
như so với những người thất nghiệp
ở Mỹ này - Họ chạy đi t́m job ngon lành.
Chạy long cả gối, ṃn cả vỏ xe. Mà v́ cứ
đứng núi này trông núi nọ nên mèo lại hoàn mèo.
Thất nghiệp lại hoàn thất nghiệp. Tay trắng
lại hoàn trắng tay !!!
Tôi mừng v́ thấy ḿnh không tham vọng. Không đ̣i
hỏi. Không trèo cao nên không té đau. Bắt đầu
từ mức lương thấp nhất, tôi chăm
chỉ, cần cù cày bừa trên thửa ruộng vô danh, bé
tẹo của ḿnh và chắt mót dành dụm để có
thể sắm sửa những vật dụng mà ở VN có
lẽ đến tàn đời cũng không sờ
đến được: Xe hơi và điện
thoại. TiVi màu, đầu máy và những hạt kim
cương. (Cũng như đương nhiên là đă có
một tài khoản nho nhỏ rủng rỉnh ở ngân
hàng). Tôi mừng v́ những thành quả vật chất mà
tôi đạt được là do chính sức lao
động của tôi. Do chính bàn tay ngày nào mượt mà,
thon thả, giờ đầy gân và đầy vết chai
xấu xí, ḿnh mẩy đầy mùi hôi, nhưng đồng
tiền lương thiện mang về th́ đẹp
đẽ, thơm phức và rất đáng tự hào !!!
*
Nhưng, đến cái đêm 05 tháng 03 năm 1995 ...
Cái đêm mà mọi thứ niềm vui, sự biết
ơn, của cải rủng rỉnh, tiện nghi vật
chất, yên ổn tinh thần .. Tất cả đều
lộn nhào. Tất cả đều tan hoang. Khi hai
miếng cây nặng ngay chỗ làm đổ ập vào
bụng. Làm mệt như nghẹt họng. Buồn ói. Cái
bụng đau âm ỉ, từng cơn. Có cả máu
đỏ loang ướt cả quần lót. Người
không c̣n hơi, không c̣n sức. Nằm dài ra đó thỏn
mỏn chờ Ambulance ..
Và 5 tháng trời sau đó, tôi đă dẫy
dụa, vẫy vùng trong cơi u u minh minh, hỗn mang, lẫn
lộn giữa khỏe và mệt, giữa tỉnh và
mộng du.Tôi thấy như
ḿnh bị xô cho rơi vào bể cả bao la, sóng dậy thét
gào. Tôi ngụp lặn, tôi vẫy vùng, tôi kêu thét lên cầu
cứu. Tôi ch́a tay van xin thống thiết Hăy cứu
vớt tôi, th́ lăo chủ từng có nụ cười
rạng ngời nhân hậu, ánh nh́n chan chứa bác ái, yêu
thương, bỗng nghiêm mặt lại, lạnh như
tiền, quay đi ! Cho tên Manager đỏm dáng, diêm dúa
hiện ra, nồng nàn lời an ủi xảo quyệt, tràn
trề những lời hứa hẹn đầy chất
độc bọc đường .. hóa học, lấp ló
những điều kiện .. dê xồm ! C̣n nàng Kế Toán
Trưởng, ăn mặc rất đẹp, luôn luôn
phục sức hợp thời trang, xót xa nh́n tôi xanh xao,
bệnh hoạn và hứa sẽ can thiệp cho Worker's
Compensation giúp đỡ tôi trả bệnh viện phí,
tiền thuốc men, tiền đi bác sĩ, tiền
lương những ngày tôi nghỉ bệnh nằm nhà ..(
Ôi. Hy vọng tràn trề. Niềm vui bay bổng). Nàng
rất lịch sự. Rất cảm thông. Rất ngọt
ngào nói lời chia buồn, khuyên tôi hăy bảo trọng
lấy thân. Rồi tiễn tôi ra về thật nhanh. Khép
cửa lại sau lưng tôi thật chóng. Để hôm sau,
chỉ hôm sau thôi, qua điện thoại, nàng bảo
rằng "Sorry, không thể giúp được ǵ !" và
nàng ân cần khuyên tôi đi t́m job khác.
Bây giờ 9 năm đằng đẵng đă trôi
qua
9 năm rồi cũng
trôi qua nhanh. Nhanh lạ nhanh lùng. Nhanh đến giật ḿnh
khi nhớ lại cái thuở : Tôi đứng đó .. dưới
gầm trời giông băo. Đôi môi khô không lời hát mùa xuân !Để cuối cùng th́ tôi
cũng đă được tỉnh thức. Dù dư
vị c̣n đắng chát, hoảng loạn với những
món nợ lớn dần bởi không hề thu mà vẫn
phải chi và nợ cũ tồn đọng phải
trả tiền lăi cho ngân hàng. (Nếu không có bạn ân nhân
giúp đỡ trang trải kịp lúc). C̣n đắng chát
với sức khỏe vẫn chưa được
thực sự bảo đảm .. b́nh thường !
(Vẫn c̣n có những lúc mệt thỉu người.
Vẫn c̣n cái bụng thỉnh thoảng nhoi nhói đau.
Vẫn đôi khi buồn nôn, choáng váng. Vẫn có những
con sóng ngầm dữ dội, bào ṃn,mà mặt ngoài như không ..)
Tôi đă tỉnh
thức để thấy với đồng lương
800 đô một tháng (mà tôi từng nghĩ là một món
tiền to tát), thử làm một bài toán trừ, trừ những
khoản cố định phải trả không thể
ngắt véo, cắt giảm như: tiền nhà, tiền xe
trả góp, tiền điện thoại, tiền thực
phẩm, tiền nợ vé máy bay, tiền Car Insurance,
tiền xăng nhớt ..Vị chi là c̣n dư khoản .. 00
đô. Đă vậy, khi trái nắng trở trời,
hoặc ê ẩm v́ công việc lao lực, quần quật
hàng ngày ở chỗ làm. Đào đâu ra tiền để
đi bác sĩ . Đào đâu ra tiền để mua
thuốc, mua thang.
Từ lúc mới qua
Mỹ, bạn tôi (ở đây trên 10 năm) đă thân ái
dạy dỗ tôi rằng: Có t́m việc th́ phải t́m
chỗ nào có Health Insurance mà làm, v́ đá c̣n có khi đổ
mồ hôi, đừng nói con người. Lương ít
cũng được. Lương nhiều mà đi Bác
Sĩ cũng vậy hà ! Quả là kinh nghiệm
bằng vàng mà chỉ với kinh nghiệm của 5 tháng
thất nghiệp đó, tôi mới biết khắc cốt
ghi tâm !
Tôi đă tỉnh
thức để thấy rằng tôi đă cúc cung, tận
tụy, hết sức, hết ḷng làm việc để
tạo sự trù phú, thịnh vượng cho bọn chủ
cá mập. Bọn họ đă nhai, đă nuốt hết
sinh lực công nhân. Đă bóp nặn, vét nạo hết
hơi sức của những người thợ cần
cù Châu Á (Việt Nam, Tàu, Thái, Miên, Lào, Ấn ..). Khi họ
bỏ đồng tiền ra, dựng hăng xưởng, thuê
mướn thợ, họ chỉ muốn sản phẩm
ra nhiều, ra nhanh, ra tốt. C̣n công nhân đau ốm,
cạn kiệt sức lực v́ công việc họ không
màng. Họ không có Health Insurance. Không cho Benefit (Bonus, Vacation,
Sick Days, Holidays). Không có Worker's Compensation khi công nhân bị tai
nạn ngay chỗ làm. Không cho Breaktime sau 2 tiếng bù
đầu. Không có được 30 phút để ăn (dù
bấm thẻ). Nhiều khi xếp quên gọi cho phép đi
ăn, ḿnh đành nhịn đói nhừ người .. !!!
Tôi đă tỉnh
thức để thấy thương cá nhân ḿnh. Chán cho cái
đời ḿnh. Lỡ thầy. Lỡ thợ. Văn
dốt. Vơ nát. Tiếng Anh ba mứa. Không bằng chuyên môn,
nghiệp vụ. Không Licence bất cứ ngành nghề
ǵ.Ngay cả sức khỏe
- một dấn vốn tiềm năng , một của cải
trời phú - giờ cũng không c̣n tạo chút tự tin.
Không c̣n tạo nổi một chút .. cơ đồ !!!
Tỉnh thức
để thương hết những thân phận lưu
vong, những đời tha phương cầu thực ("đồng
bệnh tương lân" mà !). Ôi những người VN
đến được nước Mỹ tự do,
để tự do vươn lên (bằng ư chí và nghị
lực Phù Đổng). Tự do đổ ập xuống
(v́ tai nạn, rủi ro, bệnh tật). Tự do sống.
Tự do chết. Tự do mặc cảm. Tự do khóc
cười những thất thế sa cơ:
Ngày ngày chạy rông
như thằng phải gió
Đêm
về nằm vùi, nước mắt chứa chan (CAO
TẦN)
Hoặc tự do
thấy ḿnh số hăy c̣n đen :
Là người bỏ
nước đi chui,
Tôi đang trong xó
đen thui cuộc đời (TRẦN VẤN LỆ)
"Không lâu nữa, chúng ta sẽ
bước vào ngôi nhà 21
Nhưng chẳng
nhờ thế
(mà) những
người sắp chết đói
ở Á Châu, Phi Châu
sẽ tự nhiên ..
no bụng
cũng chẳng
nhờ thế
mà nhân loại sẽ
tẩy xóa được những vết thẹo
linh hồn
vốn ngồn
ngộn, rói, tươi
tích lũy từ hàng
ngh́n năm trước" (DU TỬ LÊ)
*
Ủa. Mà tôi đă thực
sự tỉnh thức chưa vậy, khi vẫn c̣n
hậm hực về chuyện cái "ḷ bát quái" này,khi nó đă bị đóng cửa
từ khuya rồi v́ làm ăn lỗ lă sao đó ? Trong khi
đề tài nóng hôi hổi của đầu thế
kỷ 21 này là: Jobs ở Mỹ đang t́m cách "vượt
biên" về những xứ nào công nhân rẻ mạt kia
ḱa và cũng chả cần ba cái thứ bảo hộ
lao động và quyền lợi cho công nhân mắc
mỏ như ở đây đâu !!!!