Tiếng dữ
đồn xa. Tiếng dữ xôn xao. Hốt nhiên ba má Mây quày
quả trở về truyền lệnh cho Mây lên
đường. Bắt đầu cuộc phiêu bồng
trôi nổi vì đã đến giờ ruổi giong.
Nhưng. Phiêu bồng
có nghĩa là xẻ đôi tình đang chín đỏ. Phiêu
bồng có nghĩa là một mình Mây dấn mình vào cõi
sống mông lung, mịt mùng bào ảnh. Phiêu bồng có
nghĩa là không còn Nắng sưởi ấm nửa
đời Mây trắng lạnh. Không. Không. Mây không còn
muốn bay. Mây không còn muốn nhẹ. Mây không còn mê say
những bước hải hồ, cảnh trời xa
lạ. Mây chỉ cần Nắng, Nắng ơi.
Vì phiêu bồng là không
còn nương. Không còn tựa. Là không còn góc bể gần
nhau, chân trời rực sáng. Để run rẩy bay đi,
tê điếng xót xa. Nắng ơi. Phiêu bồng là không còn
nữa phút xôn xao, giờ rực rỡ si cuồng. Sao
Nắng chỉ xuất hiện vào những buổi trời
quang trong khi đời có những mấy mùa giông bão.
Nắng ơi. Nắng ơi. Sao không liều lĩnh bay cùng
Mây có đôi cho không bao giờ ly biệt. Nắng ơi. Sao
có gầm trời khép lại, xô đuổi mây bay. Mây bay tao
tác. Mây bay hãi hùng. Mây bay chập choạng. Chới với ..
mây bay ..
Từ đó Mây bay
vần vũ trên những thành phố không bao giờ có
Nắng. Thành phố khói đen và bụi mù, cho Mây trắng
bong trở thành Mây lem luốc (nhưng không có Nắng để
bôi hộ vết luốc lem). Mây nhớ chiếc thảm
vàng. Mây ao ước áo cưới hoàng anh phủ lên linh
hồn tơ nõn. Bây giờ Mây đã hóa đen vì
đường xa vạn dặm.Vì thành phố ám khói. Vì
bụi mù dấu xưa.
Nắng không còn, nên
thân Mây nổi mốc, lốm đốm gớm ghê. Bao
giờ Mây bay về phương trời cũ. Tìm lại
Nắng ấm. Để Nắng kết lên người
chiếc áo rực rỡ muôn màu. Điểm tô lại nét
cười nhăn nhúm. Nhưng. Sao Mây sợ giây phút
gặp lại! Chàng không còn nhận ra được Mây
lấm láp bụi đời. Vì còn đâu nét rạng rỡ,
vẻ thanh tân thuở nào. Thuở nào gần nhau. Thuở
nào yêu nhau .. Mây đã gửi hết dáng xuân cho một góc
trời khép lại. Mây đã trả hết vẻ huy hoàng
cho Nắng. Để bây giờ thiểu não tiêu
điều. Để bây giờ lại trở về
với kiếp quạnh hiu.
*
Đời sống như nhịp triều
đưa đẩy. Như giòng sông trôi không kịp
nghỉ ngơi. Như đêm ngày qua mau. Như vòng bánh xe
lăn tròn tới trước nhịp đều ..
Tình cờ. Mây gặp
lại Nắng ở một góc trời chênh vênh. Góc
trời không có biển. Không có núi. Không có sông. Góc trời có
phố xá bụi mù. Mây len lén định quay đi dấu
mặt, nhưng Nắng đây rồi! Đời Mây đã
từng hoen Nắng. Đã từng được Nắng
phủ ấm chan hòa. Đã từng khát thèm hơi ấm.
Nắng đây rồi sao Mây định làm mặt lạ
quay lưng ???
Nắng vẫn
vẻ huy hoàng ban phát. Nhưng bụi khói đã nhuộm Mây
đen tuyền sắc vô thường. Làm sao dệt
kết thảm vàng. Làm sao kết áo hoàng anh. Nắng tội
nghiệp Mây nên vẫn vờn vẫn vẽ. Nắng
vẫn điểm vẫn tô. Nắng vẫn ngỡ ngàng
níu cánh tay Mây lạnh giá. Nhưng sao Nắng gần Mây mà Mây
nghe xa Nắng muôn trùng. Có một cái gì đã nhạt. Có một
cái gì đã phai. Có một cái gì đã úa. Có một cái gì
đã tắt trong màu mắt nồng nàn ngày xưa của
Nắng, để bây giờ hờ hững nhìn Mây. Sao
Nắng không còn ấm. Sao nắng không còn nồng. Sao
Nắng bây giờ trở lạnh tái tê.
Ở một chỗ
rẽ để đêm bắt đầu xuống cho
Nắng vội vàng lẩn đi, Mây gục mặt ở
một thành cầu nhìn giòng sông tối đen phía dưới.
Tự dưng toàn thân Mây cóng rét bất ngờ vì cuối
cùng chút nắng xưa cũng trở thành hư ảo. Tình
trần mong manh. Mây không ngăn nổi tiếng thở dài
tê tái. Khi tiếng thở dài vừa thoát ra khỏi làn
ngực mỏng, Mây cảm thấy nặng nề biến
thái. Mây chợt hiểu thì đã muộn. Mây rú lên trong
đêm lồng lộng mịt mùng. Mây đang trở thành
hơi nước vì phai-rồi-nắng-quái-chiều-hôm !!!
Mây bật khóc nức nở và giang tay buông xuống vực
sâu.
Đêm ấy, một
trận mưa thật nhỏ, thật lạnh rơi vào
lòng đêm tan tác.