Đó là cái chuyện
hết sức tầm phào của con nít, con nôi.
Nhất là con nít, con
nôi của một bà mẹ già mồ côi mồ cút , thân
lập thân từ thuở bé con .. Một người
mẹ luôn chấp chới giữa ước mơ phong
phú, thừa thăi với thực tế đói nghèo, lầm
than, cơ cực. Cũng may là nhờ bà cứ muốn với
tới điều tốt lành như vậy mà ít khi bà
thở ngắn than dài, sướt mướt, tỉ tê. Và
tôi đă may mắn thừa hưởng cái tính khí biết
điều này nên lớn lên tôi cũng bèn hiếm
bận thở than.
..
.
Cũng muốn lên gân
để hét lớn với mọi người
Rằng tôi chẳng
sợ rất chịu chơi
Nhưng khổ
đau dần tôi tím mặt
Thế là thôi
Đành nhé -- cuộc
đời !
.
Rồi người
ta bảo ḿnh bi quan
Không có mặt
trời, lư tưởng với .. vân vân
Dạ thưa
người
Tôi xin thú thực
V́ rất biết
điều
Tôi ráng nhịn thở than
(Bài Chợ Quán)
Tôi đă kiêng khem,
đă nhịn nhục, đă lặng lẽ như tờ
như thể đó là bản tính của ḿnh. Như là
một đứa cù lần. Khù khờ. Đần độn.
Dở hơi. Nhưng thực t́nh tôi không phải vậy
đâu. Tôi ồn ào lắm. Dữ dội lắm. Dị
hợm lắm. Cũng như là một thứ ngựa
chứng chứ chẳng phải vừa đâu. Nhưng
tất cả những điều hắc ám này
đều được tôi bọc cẩn thận vào
một vuông khăn đen ng̣m và niêm phong cẩn mật
rồi đem chôn dấu trong thâm cung bí sử tâm hồn
ḿnh và cố lăng quên đi.
Vậy mà, không
hiểu sao, tất cả lại quay về. Cái con bé con
quạnh hiu của một bà mẹ hiu quạnh đă
nằm chờ biết bao lâu .. Chờ hết ngày dài.
Chờ hết đêm thâu. Chờ suốt một thời bé
con. Chờ hết mùa biển động. Chờ hết
lần trăng tṛn trăng khuyết. Chờ mấy
lượt nắng chói chang. Chờ mấy lần mưa
lũ. Chờ ǵ ??? - Chờ nàng Tấm trong trái thị
hiện ra !!! Nàng sẽ cùng tôi làm bầu làm bạn. Nàng
sẽ là chim Vàng Ảnh, Vàng Anh lảnh lót hót ca. Nàng sẽ
dạy tôi dệt lụa, dệt tơ trời đâu la
miên, dệt những sợi tơ giăng đầy
hồn thi sĩ. Nàng sẽ dạy tôi leo trèo, dạy tôi leo
cây cau hái quả biếu cha. Nàng sẽ dạy tôi nuôi cá
bống, Bống bống bang bang, Lên ăn cơm vàng
cơm bạc nhà ta, Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà
người .. Nàng sẽ dạy tôi biết thương
người già cả, biết thương kẻ ăn xin
độ nhật mà hiện ra dọn nhà dọn cửa
sạch sẽ tinh tươm, nấu cơm lành canh
ngọt, chờ bà. Rồi Nàng sẽ gặp lại Hoàng
Tử của nàng. Và tôi sẽ gặp Hoàng Tử của
riêng tôi ..
Tôi đă lặng
lẽ chờ như vậy. Không một ai hay biết.
Kể cả má tôi. Có nhiều khi, giữa đêm, giữa
hôm, tôi ṃ dậy, khe khẽ mở cái hộp giấy, bên
trong là cái hột thị đă được mài tỉ
mỉ, tẩn mẩn, lộ cái lơi trắng ngà có cái h́nh
người -- th́ nàng Tấm đó thôi ! Tôi ngó kỹ càng,
nín thở, cái đèn pin rọi vào hạt thị, chênh
chếch, (sợ làm lóa mắt nàng), tôi săm soi cái thể
tích hạt thị xem nó có nhích lên, nở ra được
tí nào không ? Xem nàng có lớn lên chưa ? Có thể xuất
đầu lộ diện được chưa ?
Nếu má tôi rảnh rang hơn. Có tŕnh độ
hơn. Mà bắt gặp tôi làm cái tṛ dớ dẩn
này, tin tưởng bá láp như thế th́ chắc
chắn bà đă gởi tôi đi bác sĩ tâm thần
rồi. V́ làm sao mà cái hạt thị tí tẹo, cứng
ngắc đó lại chứa được một con
người, mà lại là một bà Chánh Cung Hoàng Hậu
cơ chứ ???
Càng may mắn hơn
nữa là tuyệt nhiên tôi không hề hở môi kể
lể, khoe khoang với bất cứ một ai, dù mấy
đứa hàng xóm, hay bạn học trường Nữ,
mấy cái đứa ngay cả cái mụt ruồi nơi
bẹn cũng th́ thầm bật mí và thậm
thụt vén cái quần-cụt-phồng giờ tập
thể dục để khoe !!!
Rồi tôi vào Trung
Học. Cái nỗi chờ đợi nàng Tấm của tôi
xem ra không hề dớ dẩn, dở hơi tí ti
nào v́ cũng có người đă từng chờ
người đằng đẵng hơn tôi. Chỉ
hơi khác tí đỉnh là .. chàng chờ nàng theo lời
ước hẹn : Giáng Kiều đă hiện ra từ
bức tranh bằng xương bằng thịt, bơ công Tú
Uyên từng ăn ngủ khóc cười, mơ mơ
mộng mộng, thờ thẫn thẫn thờ như
người ngây dại gấp mấy lần tôi ...
Th́ tôi cũng gặp
nàng Tấm của tôi bằng xương bằng thịt
chứ bộ!!!
Nàng là cái con nhỏ
bạn chí thân một thời Trung Học, đă từng
thân ái dạy dỗ tôi phải chú ư tới cái ăn cái
mặc. Đừng có điệu đàng quá mà đừng
có bẩn thỉu quá. Nàng là hiện thân của sự
dịu dàng, nhỏ nhẹ và chả có cái kiểu nói
cười hăng tiết vịt, hoặc thảo
luận chí chóe như tôi. Tóc nàng đen mượt như
nhung. Mắt nàng đen mượt như nhung. Da mặt
trắng thơm bông bưởi. Phúng phính g̣ má trẻ
thơ .. Trời ơi, tôi nh́n nàng chằm chằm mà ḷng
tự hỏi nàng Tấm của tôi chắc cũng dễ
thương như thế là cùng. Dĩ nhiên là tôi theo nàng
như bóng với h́nh, theo nàng vào lớp, theo nàng ra chơi,
theo nàng ra về, đạp xe qua chợ, qua phố,
nhiều khi ghé vào Chợ Nhà Lồng thăm má nàng bán buôn
ở đó, và được bà mua cho tô bún cá ăn ngon toát
mồ hôi. Bà đă thương mà gọi tôi là con gái của
bà. Đă vậy bà và má tôi cũng thân nhau luôn (dù má tôi là bà
Bắc, c̣n bà là Nam Kỳ thứ thiệt).
Cũng chả
hiểu tại sao, tôi gặp nhiều nàng Tấm lắm
suốt thời thanh xuân, ở cáithị xă Rạch Giá đó.
Khi th́ là nhỏ tóc dài, chải kẹp gọn ghẽ
Khi th́ là nhỏ tóc dài, chải kẹp gọn ghẽ.
Nhà lá của nhỏ nho nhỏ, nền đất nện
kỹ và chà láng đẹp hơn cả nền xi-măng, mát
lạnh chân trần, và mát lạnh toàn thân luôn những mùa hè
đổ lửa. Nhỏ thương đám em bằng
một tấm ḷng chị cả đáng nể. Luôn luôn v́ em
trước tiên. Bản thân ḿnh bất kể. Nhỏ kho cá
bống kho tiêu ngon lắm nhưng hơi mặn, bảo là
để ăn lâu lâu một chút. Đám xương cá
bống để dành (không phải để cầu áo
đẹp, hài xinh) mà để thưởng cho chú mèo tam
thể siêng năng bắt chuột.
Khi là con nhỏ lí lắc, nhà giàu có nhưng
đến với bạn bằng tấm ḷng hồn nhiên,
chân thật. Và luôn luôn biết chia xẻ, cảm thông .
Biết thương bạn nghèo khổ, bất hạnh
hơn ḿnh. Có món bánh ngon, kẹo quíở nhà, nhỏ đem vô lớp chia sạch. Mỗi
lần có đóng góp ủy lạo, nhỏ đầu tiên
làm người ma-róc (móc ra). Bạn nào thiếu tập
vở, bút mực, nhỏ bê vào thân tặng. Nhưng nhỏ
chả có bị dụ khị vào ba cái tṛ bao ăn, bao
chơi đâu. Ngay cả quần áo, giày dép của nhỏ
cũng chả có mô-đen ǵ. Đố ai biết nhỏ
con nhà giàu có, danh giá. Nếu một bữa t́nh cờ,
nhỏ không đi học, tôi cố t́nh ghé lại khu nhà
nhỏ hỏi thăm. Sau một hồi t́m kiếm dáo dác,
sau một hồi bấm chuông lâu lắc, cửa mở,
một chị người làm tḥ đầu ra (cùng
tiếng nhạc, tiếng cười nói ầm ĩ
vọng ra) hỏi tôi t́m ai. Một lúc sau, nhỏ lí lắc
ḱa, tôi như người bị á khẩu: Nhỏ trong cái
áo đầm đắt giá, tóc tai chải bới lộng
lẫy, bông tai, chuỗi hạt ngọc trai, môi son, má
phấn, rối rít mời tôi vào dự buổi tiệc sinh
nhật của nhỏ ... Trời ơi, nhỏ sang
trọng, diễm lệ như một nàng công chúa. Tôi ra
về, sau khi đă kín đáo nh́n xuống đôi chân nhỏ
t́m đôi hài, chỉ thấy đôi giày cao gót quá xinh !!!
Khi th́ là những người mặc áo lam, vào chùa
lễ Phật hàng tuần, hăng say làm công tác cứu
trợ nạn nhân (chiến cuộc, băo lụt, hỏa
hoạn .. ), luôn tâm niệm thương người như
thể thương thân. Ngẫm thân phù thế mà đau.
Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê (Nguyễn
Gia Thiều)
Khi th́ là các bạn trong hội Hồng Thập
Tự Kiên Giang, với lư tưởng nhân ái bao la không phân
biệt chủng tộc, quốc gia, tôn giáo, chính trị.
Hễ ai bị hoạn nạn, bị tai ương,
bị lâm cảnh khốn khổ là bạn tôi xung phong
cứu khổ, pḥ nguy.
Khi th́ là những trái tim bọt bèo, những nhục
thân bèo bọt nhưng luôn luôn hồi hướng công
đức đến chúng sanh trong cơi cơi ta-bà:
Nếu con hướng về nơi non
đao,
Non đao tức thời liền
sụp đổ.
Nếu con hướng về lửa,
nước sôi,
Nước sôi, lửa cháy tự khô
tắt.
Nếu con hướng về cơi
Địa Ngục,
Địa Ngục liền tự mau
tiêu tan.
Nếu con hướng về loài
Ngạ Quỉ,
Ngạ Quỉ liền được
tự no đủ.
Nếu con hướng về chúng Tu La,
Tu La tâm ác được điều
phục.
Nếu con hướng về các Súc
Sanh,
Súc Sanh tự được trí huệ
lớn
(Kinh Đại Bi Tâm Đà La Ni)
***
Bây giờ nhớ lại, tôi thấy sinh hoạt
của tôi hồi Trung Học, chỉ ở trong cái ṿng
nhỏ nhoi, giới hạn của cái cù lao gọn lỏn
giữa
Bây giờ nhớ
lại, tôi thấy sinh hoạt của tôi hồi thanh xuân
thiếu nữ, chỉ ở trong cái ṿng nhỏ nhoi,
giới hạn của cái cù lao gọn lỏn giữa hai
cây cầu (Cầu Quay và Cầu Đúc). Bên kia cầu Quay,
là một thời 6 năm Trung Học dùi mài. Qua khỏi
Cầu Đúc là những lần cắm trại cả
trường ở Vườn Dừa, Rạch Sỏi. Là
những khi sinh hoạt tập thể thoải mái (giữa
trời xanh, cây xanh, lá xanh). Là những ngày chủ nhật
mặc áo dài lam, đeo huy hiệu hoa sen 8 cánh thanh thản
vào Chùa ... Cái cù lao này dường như càng ngày càng chật
chội khi ḿnh lớn lên, khi đôi chân dậy th́ chợt
dài ra (tuy chả thấm tháp ǵ so với đôi chân Phù
Đổng), khi tầm mắt con gái được tô
vẽ bằng những ước mơ, bằng những
khát khao vẫy vùng, bay bổng. Rồi c̣n được
dịp lên Sài G̣n để học hè, để học thi
Tú Tài 2 (v́ Rạch Giá không có lớp Đệ Nhất Ban C
chả hạn). Th́ tôi thấy nỗi chờ nàng Tấm,
mong được gặp nàng Tấm và đă gặp
nhiều nàng Tấm của tôi cũng bị hạn
cục, và dù có nhiều bao nhiêu đi nữa cũng chả
thấm là bao về sau, khi tôi lên Sài G̣n, xuống Long An
dạy học, qua Phi, đến Mỹ ..
Tôi đă đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như
mọi người thôi
Nhưng chưa
hết cuộc yêu tôi đă hiểu
Em ám ảnh tôi
trọn một kiếp người
(HỒNG THANH QUANG)
Vâng. Nàng Tấm là
nỗi ám ảnh trọn đời tôi, như Hồng Thanh
Quang có em yêu ám ảnh tác giả trọn một kiếp
người. Nàng Tấm là ước mơ mượt mà,
xanh biếc thần thoại của tuổi con nít, con nôi,
được một bà mẹ thất học, lam lũ,
tảo tần nhưng đầy ắp một bụng
những chuyện đời xưa, chuyện Kiều,
Lục Vân Tiên .. cả một kho tàng ca dao, tục ngữ, mớm
cho, rủ rỉ, rù ŕ truyền cho ngày ngày, tháng tháng,
năm năm .. Nên tuổi thơ tôi tuy hiu quạnh đó,
mà chập chùng ngh́n triệu giấc mơ xanh:
Ngày xưa em cô
Tấm
Anh Hoàng Tử hiền lành
Ước mơ
đời trải thảm
Êm đềm em bên anh
Bỗng một ngày
dậy sóng
Em chiếc lá quay
cuồng
Anh cánh chim lạc
hướng
Chúng ḿnh mất quê
hương
(KIỀU MỘNG
HÀ-Thư Quán Bản Thảo 12)
Truyện xưa, nàng
Tấm bị cái thế lực tàn ác (mẹ con nàng Cám)
giết đi, giết lại, giết tái, giết hồi,
nhiều kiếp, nhiều đời. Nhưng nàng Tấm
của tôi vẫn được tái sinh, vẫn
đẹp, vẫn xinh, vẫn được Hoàng Tử
đón về vui hưởng vinh hoa, phú quí.
Truyện nay,
những nàng Tấm Rạch Giá, Sài G̣n, Long An .. hay nói chung là
nàng Tấm Việt Nam (sau 75) cũng bị đọa
đày chợ trời, học đ̣i chuyện đầu
môi chót lưỡi, buôn gian, bán dối, kiếm tiền nuôi
con, nuôi chồng trong trại cải tạo,cho đúng điệu:
Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc
áo giấy. Có những nàng Tấm hăi hùng chết ngất
v́ sóng gió biển Đông, v́ một lần ra đi là
vĩnh biệt ngàn trùng. Có kẻ làm mồi cho cá mập. Có
kẻ bầm dập một đời hoa v́ bọn
hải tặc dă thú. Có nàng trầy vi tróc vẩy cày 2 jobs
ở bên này để nuôi con canh cánh bên ḿnh, để nuôi
chồng, nuôi người thân bên kia đang nghèo khổ
đọa đày ..
Nàng Tấm Việt
Nam thế kỷ 21, không náu ḿnh trong quả thị
để rơi bị bà già, nàng hiển hiện rực
rỡ giữa thanh thiên bạch nhật, ở khắp
mọi nơi trên thế giới, trong mọi từng
lớp, trong mọi ngành nghề để măi măi tái sinh,
để tỏa hương hoa nhân ái, đôn hậu,
thủy chung.
Nàng Tấm của tôi
là người tóc bạc. Có nàng c̣n trẻ trung. Và tôi là
người vẫn chờ hoài nàng Tấm ấy, như
NGUYỄN CÁT ĐÔNG suốt đời say trăng vậy:
Dù em là Nguyệt hay
trăng
Ngàn năm em vẫn
là Hằng Nga tôi
Cao sang em ngự cơi
trời
Tôi tên tục tử suốt đời say trăng
(Thư Quán Bản
Thảo tập 5)
C̣n cái thế lực tàn ác, bao giờ
cũng chỉ thịnh trị một thời. V́ má tôi
đă từng bảo: QUAN NHẤT THỜI, DÂN VẠN
ĐẠI con ơi !!!