PHÙ VÂN 7

Home | PHÙ VÂN 2 | PHÙ VÂN 4 | PHÙ VÂN 7 | PHÙ VÂN 21 | PHÙ VÂN 22 | PHÙ VÂN 23 | PHÙ VÂN 24 | PHÙ VÂN 25 | PHÙ VÂN 26 | PHÙ VÂN 27 | PHÙ VÂN 28 | PHÙ VÂN 29 | PHÙ VÂN 30 | PHÙ VÂN 31 | PHÙ VÂN 32 | PHÙ VÂN 33 | PHÙ VÂN 34 | PHÙ VÂN 35 | PHÙ VÂN 36 | PHÙ VÂN 37 | PHÙ VÂN 38 | PHÙ VÂN 39 | PHÙ VÂN 40 | PHÙ VÂN 41

BÔNG TUY-LÍP TÍM

BÔNG TUY-LÍP TÍM !

 

(Người viết hoàn toàn không chịu trách nhiệm nếu có sự trùng hợp ngẫu nhiên !!!)

 

Căn pḥng tôi đă share hồi năm 1997, nhỏ như một cái bàn tay. Không có giường v́ nếu kê giường vào th́ chắc tôi chết ngộp mất, bởi không c̣n  chỗ cho tôi quay tới quay lui. Nhưng tôi rất vui v́ được tự do xoay dọc, xoay ngang trên sàn trải thảm dày cộm ..

 

Đă vậy, ở đàng trước nhà Single House này c̣n có một số cây cao lớn, cành lá sum suê vào mùa xuân, và những cụm hoa, khóm cây trổ hoa vào tháng tư, tháng năm và mùa hè. Có một cái bồn hoa h́nh tṛn, đường kính rộng hơn hai săi taỵ Chính giữa là một cái trụ, mặt trên loe ra như một cái chậu cạn ḷng, giữa chậu là tượng một chú vịt tô màu sặc sỡ, vui mắt. Những ngày mưa, nước mưa đầy cái chậu ấy và có vài chú chim, thím chim chắc thèm tắm gội lắm nên cứ tự do chui vào bồn lặn hụp, vẫy vùng, rỉa lông, rỉa cánh, làm văng nước tung tóe xuống những bông hoa tuy-líp đủ màu rực rỡ: Màu đỏ. Màu vàng. Màu hồng. Màu vân vân vừa đỏ vừa trắng vừa hồng. Và đặc biệt nhất là những bông Tuy-Líp Tím.

 

Thoạt đầu tôi không nghĩ đó là những bông màu tím. Tôi cứ tưởng đó là những cái bông đỏ bị úng héo nên thâm tím, thẫm màu như thế thôi. Ai dè, ngay cả những nụ nho nhỏ cũng tím. Một màu tím rịm, thật sậm, thật thẫm. Một màu tím của buồn bă, của trầm lặng, của chấp nhận lặng lẽ .. Màu tím mà ngày xưa trong một tuồng cải lương nàng Sơn Nữ Phà Ca từng yêu thích - màu tím hoa sim.

 

"Ngày mai đám cưới người ta,

Tại sao sơn nữ Phà Ca lại buồn ?"

 

Và một người con gái khác trong thơ Hữu Loan cũng yêu màu tím hoa sim, màu tím "chiều hoang biền biệt ..", màu tím của tang thương, chết chóc, màu của biệt ly và vĩnh ly ..

 

Nếu bảo Hồng là hoa của t́nh yêu. Hoa Mẫu Đơn vương giả. Hoa Lan đài các, phong lưu. Súng Trắng - hoa tiên tử. Dạ Lư Hương - lời ḥ hẹn của đêm. Hoa Sen là hoa của Đông Phương cao quí. Hoa Sim mộc mạc, chân quê. Th́ với tôi, riêng tôi, Tuy-Líp Tím là một loài hoa cô đơn, hết sức cô đơn.

 

Cô đơn y như người phụ nữ đă gieo trồng chúng, ủ chúng bằng những tấm thiếc mỏng, tấm mi ca mỏng, trên chặn những viên đá to bằng nắm tay, suốt một mùa đông .. Để rồi khi xuân đến, chúng tung tăng chào đón chị, chào đón khách qua đường, chào đón tôi bằng cái màu của sự kết thúc ngay từ lúc khởi đầu ..

 

Chúng không hề đập vào mắt mọi người với cái màu đỏ rực rỡ, hiếu chiến, hiếu thắng. Cũng không kiêu sa lộng lẫy vàng, vàng vương hậu, vương phi của các triều đại vua chúa xưa. Cũng không phải là màu tím Huế đầy mộng và thơ. Chúng chỉ bầm tím như trái tim bầm dập bởi những đớn đau không thể nói nên lời.

 

Nhiều khi tôi thấy chị cũng vậy, cũng bầm dập tím tái như là hiện thân của một đất nước Việt Nam đọa lạc, trầm luân .. Đất nước ấy đă bị cày xới bởi bom đạn từ nhiều phía, nhiều bề. Th́ con người chị cũng bị tả tơi v́ những mối t́nh dang dở, trái ngang : Khi Mỹ đổ bộ vào miền Nam, chị có một đứa con trai lai Mỹ. Sau đó sinh ra hai cô con gái với ông chồng Sĩ Quan Quân Lực VNCH. Khi ông chồng Sĩ Quan đi học tập bị mất tích (hoặc chết bờ chết bụi trong trại cải tạo) th́ chị cặp với một tay Công An Việt Cộng rất "bô giai" (tên này đội lốt văn nghệ sĩ để theo dơi văn nghệ sĩ phản động) và cho ra đời một cô con gái Út ..

 

Chị chủ động lấy Mỹ, chủ động lao vào hàng ngũ me Mỹ bởi t́nh yêu hay bị cám dỗ bởi sức mạnh vạn năng của đồng đô xanh, đô đỏ ??? Chị bị "lỡ dại" làm liều hay v́ có một "mission impossible" nào đó của các nàng kiều nữ điệp viên ???

 

Chỉ có chị mới trả lời được cho câu hỏi này, mà nhiều khi ngay bản thân chị c̣n không dám đối mặt với sự thật th́ tôi dễ ǵ biết  được trắng đen !!!

 

***

 

Khi dọn đến nhà trọ mới, tôi đă tâm-tâm niệm-niệm rằng tôi sẽ đổi mới. Tôi sẽ biến căn pḥng tôi thành một cái Ẩn Am, một cái Cốc cho tôi tu tâm, sửa tánh. Tôi sẽ tập làm chủ thân tôi (đi, đứng, ăn nói, nằm, ngồi ..) và cả tâm tôi nữa để tôi được vững chăi, được thảnh thơi, được an lạc .. Nhưng. Toàn những chuyện không muốn nghe mà nó cứ tha hồ chui vào lỗ nhĩ ḿnh, bởi gia đ́nh họ ăn nói oang oang, hoặc căi nhau chí chóe ở pḥng khách, pḥng ăn (mà pḥng nào cũng rất gần pḥng tôi). Toàn những chuyện không muốn biết mà bắt buộc "bị" biết, bởi chị từng gơ cửa pḥng tôi tâm sự đến 1, 2 giờ khuya (dĩ nhiên là những ngày cuối tuần). Cũng như có lần cả gia đ́nh họ "trân trọng" mời tôi ra làm chứng nhân, hoặc cho ư kiến phân bày phải trái ..

 

Trời ơi, đất ơi. Chẳng thà không biết th́ thôi, biết rồi .. th́ thiệt là dại dột !!! Trăm lần dại dột, ngàn lần dại dột !!! Bởi v́ vết thương xưa, xa lắc, xa lơ .. của gia đ́nh tôi, ba má tôi, lại nứt toác ra bởi cái người đàn ông này, cái người đàn bà nàỵ

 

Tôi muốn thản nhiên lắm, v́ vợ chồng nào mà chả có chuyện "cơm không lành, canh không ngọt". Hễ có "chung" là có "đụng"!!! Hầu như là định luật tất yếu rồi. V́ trời c̣n có lúc mưa lúc nắng thất thường, đừng nói con người, con người với đầy dẫy những cá tánh dị biệt, đối lập.

 

Nhưng tôi vẫn rầu rĩ quá, rầu rĩ đến độ chuyện của họ như chính là chuyện của tôi. Như là ba má tôi đang liệng vào nhau những lời miệt thị. Như là ba má tôi đang đốp chát vào mặt nhau những lời sỉ vả thậm tệ. Họ không dùng những từ ngữ tục tĩu, nhưng họ cứ sỉ nhục nhau đến điều. Không những chỉ vạch áo cho người xem lưng đầy thẹo vít, họ c̣n lột trần nhau ra, và hơn thế nữa, họ lộn cả bề trái, móc cả tim đen của nhau ra để phơi bày hết mọi dơ dáng dạng h́nh tính khí, mọi thói hư tật xấu ngọn ngành. Thật là chả c̣n ra cái thể thống ǵ nữa hết !!!

 

Ôi chao là tái tê !!! Ôi chao là đau đớn !!!

 

Tôi buồn cho họ hiện tại. Tôi buồn cho ba má tôi ngày xưa. Tôi buồn cho cả tôi tương lai nữa, nếu tôi lỡ dại lấy chồng .. lầm lạc lấy một người đàn ông nào đó ..

 

Một người đàn ông có cái lưỡi dẻo quẹo, cái lưỡi ngọt mật chết .. đàn bà !!!

 

Một người đàn ông có đôi cửa sổ tâm hồn được giăng rèm hoa, che trướng gấm, nên đố ai có thể nh́n thấu được cái bề trong ngay từ thuở ban đầu !!!

 

Một người đàn ông có ṿng tay ôm như cái ṿi bạch tuộc, quấn riết, gh́ siết, ngấu nghiến, đê mê .. đến khi nhả ra rồi th́ người đàn bà đă bị nút sạch hết sinh khí, và từ đó giống như một cái xác không hồn !!!

 

Một người đàn ông như tên phù thủy cao cơ, điều khiển âm binh giỏi đến độ âm binh chỉ biết riu ríu vâng lời, bởi không c̣n óc năo nghĩ suy, bởi toàn bộ tâm tư đă bị lậm bùa !!!

 

Vâng. Khi lậm bùa t́nh, chị thấy đôi mắt anh sao mà t́nh tứ. Nụ cười anh sao mà xinh. Lời nói anh sao mà duyên dáng. Anh nói đùa kiểu nào cũng làm chị cười tít cả mắt, vui rơn rơn cả người. C̣n đêm về th́ ôi thôi .. những "tuyệt chiêu" của anh làm chị phơi phới bay bổng lên chín tầng trời hạnh phúc.

 

Với hai người đàn ông đầu, xuân t́nh của chị nửa đường bị găy gánh. Chị bị dồn nén, bị thèm khát, bị ức chế biết là bao. Nay gặp anh như cá gặp nước. Rồng gặp mây. Uyên ương phỉ chí. Ừ. Không c̣n ǵ phải tiếc nuối quá khứ. Không c̣n ǵ phải nín nhịn kiêng khem thủ tiết thờ chồng. Đời người ngắn ngủi biết là bao !!! Ừ. Có anh là có tất cả. Có anh là có thiên đường. Nên đâu có ngại ngần ǵ mà không đem con đầu gửi cho bà Ngoại, đem hai cô con gái bé bỏng gửi bà Nội chúng nuôi dùm. Chị vẫn chu cấp cho chúng đều đều là đủ. C̣n phần chị, chị phải được rảnh tay vui duyên mới chứ.

 

Y như người nghiện cần sa ma túy có thể làm bất cứ thứ ǵ không hề biết xấu, biết nhơ, miễn có "tiên dược" đều đều .. Chị cũng nghiện người đàn ông đă kinh nghiệm đầy ḿnh chuyện mây mưa (với vợ cũ, với những gái làng chơi suốt từ Bắc vào Nam) nên chị sẵn sàng đầu lụy hết ḷng ..

 

Mẹ chị có mắng, chị cắn răng chấp nhận. Lúc nào thương nhớ con bơ vơ xa mẹ, chị chạy đi thăm con lén lút vội vàng. Rồi lại cúc cung phục vụ .. anh Cán Bộ ! Phần tên Cán Bộ th́ chả phải làm ǵ động đến móng tay, chỉ có hai công tác chính là "gieo giống" ban đêm, và đi đánh hơi "phản động" ban ngày.

 

"Trứng rồng lại nở ra rồng,

Liu điu lại nở ra gịng liu điu"

(Ca dao)

 

Và cô Út này là kết quả cái công tác "gieo giống" của tên cựu Công An VC t́nh báo phản gián ấy - Cô là trứng rồng hay trứng liu điu ??? Trứng thuồng luồng, hay trứng ba ba, trứng ma hay trứng quỉ ??? Tôi không biết được v́ rất tiếc là không có kính chiếu yêu !!!

 

Chỉ nghe chị kể lại rằng mới nứt mắt thôi, mới 7, 8 tuổi đầu thôi, cô đă biết Blackmail bố. Tức là biết tống tiền bố, dọa sẽ mét mẹ ở Mỹ rằng bố ở VN ngửa tay nhận tiền mẹ gửi về, rồi tha hồ chơi bời trác táng đĩ bợm, không ngó ngàng ǵ đến cô. Nhưng kỳ thực, cô bé rất khoái v́ không ai quản thúc, rầy la cô. Cô chỉ cần tống tiền bố cô để bao tụi du thủ du thực, tụi du đăng bụi đời thôi. Mấy đứa này hung hăng với mọi người khác, nhưng với cô chúng sợ hăi ra tṛ. Rồi lại c̣n khéo nịnh khéo tâng bốc cô, bởi cô là con Cán Bộ, bởi cô có mẹ Việt Kiều .. Chúng làm ra vẻ nể nang cô bởi trước mắt là cô có tiền, thứ nữa cô là con kẻ thắng thế, dựa hơi cô th́ chả hơn là giao du với những kẻ "ngă ngựa" hay sao ??? Cho nên từ rất bé cô đă thấy ḿnh như một "ông trời con". Bố mà c̣n phải sợ cô, tụi "anh chị" mà c̣n phải trọng cô, th́ trên đời này c̣n ǵ nữa mà phải lo sợ phập phồng .. Chả nhẽ phải sợ mấy ông "THẦY GIÁO-THÁO GIẦY" .. sợ mấy bà cô giáo nghèo kiết xác phải đem bánh kẹo vào lớp dụ học sinh bán lấy tiền nuôi con .. X́. Chỉ cần vào ngày Tết Thầy Cô (20 tháng 11), đem cúng cho "ổng bả" tút thuốc lá Mỹ, hay những cục xà bông Mỹ thơm phưng phức là đủ điểm lên lớp chứ ǵ .. C̣n nếu không cho lên lớp hả, th́ nói với bố một tiếng là xong ngay thôi ..

 

Có phải v́ cái thói quen coi trời bằng vung từ nhỏ, đă khiến cho cô bé có những lời nói, thái độ cư xử, những việc làm mà thật t́nh là "có một không hai " ..

***

***

 

Cô bé ấy đang ở tuổi trăng tṛn lẻ. Cô đang độ tuổi "bẻ găy sừng .. dê". Cô bé rất đẹp và rất có tài. Đàn Bầu hay hơn cả bố ( là người dạy cô, trao truyền cho cô hết mọi ngón nghề, nên bố con nhà họ rất là hợp "gu" về nhiều phương diện nữa, th́ cũng chả có ǵ là lạ !). Cô hát nhạc Việt, nhạc Mỹ cứ y như là ca sĩ thứ thiệt. H́nh cô chụp th́ khỏi phải tả, chả khác ǵ tài tử xi-nê-ma.

 

Cô có cái dáng thon thả, đài các của mẹ. Có cách khéo chinh phục người khác của Bố. Ở Mỹ cũng gần 10 năm nay mà ngoại h́nh cô vẫn rất VN. Tóc cô đen dài, thắt bím hoặc cột cao khoe cái cổ cao ba ngấn. Đặc biệt là cô không hề nhuộm nâu, nhuộm vàng như đám con gái bạn học của cô. Mắt cô đen lay láy, thông minh. Cô mặc áo dài th́ đẹp thướt tha yểu điệu. Mặc đầm th́ rất "mi nhon", khoe cặp đùi thon dài chính hiệu "trường túc bất tri lao" .. Đă vậy cái thân thể đẹp đẽ nơn nà nhường ấy c̣n được đắp vào nào là phấn son, quần áo "hiệu" rất đắt tiền và rất thời trang. Rồi nào là kim cương, cẩm thạch, ṿng vàng lấp lánh, và thơm kiêu sa cả một vùng thục nữ .. Mỗi sáng ôm tập sách đi học th́ cứ như cô kư điệu đi đến sở làm. Cô nhún nhẩy, cô uyển chuyển, cô quí phái và diễm lệ ra chiếc xe hơi đời mới, rồ máy vút đi ..

 

Cô đẹp và biết rằng ḿnh đẹp. Ngoài cái việc biết rằng ḿnh đẹp, cô c̣n tin rằng cô có thể sử dụng cái sắc đẹp của ḿnh để chiếm được cái mà cô ham muốn, yêu thích. Bất cứ thứ ǵ cô muốn, cô phải nắm được trong tay, bằng mọi giá.

 

Với sắc đẹp trời cho, với dung nhan diễm lệ, với cơ thể ngon lành, mát mắt, nếu không biết dùng nó th́ rồi cũng phí, cũng hoài, bởi sắc đẹp như hoa, sớm nở tối tàn .. Cô nhất định phải biết tận dụng vốn quí ấy ngay. Nên từ 13 tuổi, cái tuổi phát dục sớm, cái tuổi thân thể nảy nở, trổ mă bất tường, cũng là lúc cô biết dùng thân xác ḿnh để đạt mục đích. Biết dùng đầu mày cuối mắt và "chỗ đó .." cùng chút gian manh vặt vănh đàn bà như là vũ khí để cô tóm gọn con mồi.

 

Đối với cô t́nh yêu là chuyện cụ thể "bánh sáp đi, bánh qui lại", chuyện con đực và con cái cùng tận hưởng lạc thú (như ngày nào bố dẫn về nhà mấy bà, mấy cô thơm ngát, ngồn ngộn của trời, rồi hấp tấp đóng cửa buồng lại, sau khi dúi vào tay cô một nắm tiền, bảo cô muốn đi đâu th́ cứ tha hồ ..) Cũng y như bố. Cô không tài nào ngửi được những chuyện t́nh cải lương bá láp, những thầm thương, trộm nhớ, ngốc nghếch, vớ vẩn và rất mất th́ giờ. Nhất là từ khi tiếp xúc với lối sống tự do, phóng túng của Mỹ, th́ cô lại càng như chim mọc thêm cánh, như cá mọc thêm vây .. Đối với cô, yêu là phải cung phụng cho cô những món ăn ngon, những quà tặng đắt giá, những nhà hàng sang trọng, những đêm khiêu vũ quay cuồng, 2, 3 giờ sáng mới ḅ về nhà và tiếp tục "yêu" cho đến khi ngă vật ra ngủ vùi như chết. Yêu là dâng hiến cho cô tiền bạc, nữ trang, xe cộ, cũng như cô đă ṣng phẳng, hậu hĩ hiến dâng vóc ngọc ḿnh ngà của ḿnh.

 

Trải qua bao nhiêu là mưu mô. Bao nhiêu là ngày tháng giăng bẫy, đợi chờ, chụp giựt, rượt đuổi và vuột mất. Cuối cùng cô đă "tóm gọn" được một tên du học sinh - một tên con trai VN chăm học và chăm làm .. t́nh ! Một tên con trai bị lậm bùa t́nh y như mẹ cô ngày xưa đă mê lậm bố cô.

 

. Cậu du học sinh .. Sự kỳ vọng của đất nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

 

. Cậu du học sinh .. Tương lai tươi sáng của gia đ́nh Cán Bộ Việt Cộng cao cấp.

 

Eo ơi. Cậu du học sinh .. Cái tiền đồ rạng rỡ cho cái đất nước (Đầu Nga, Ḿnh Tàu, Đuôi Hồ, Ruột Cáo) và cho cái gia đ́nh Tư-Bản-Đỏ ấy, đang úp mặt vào "chỗ đó .." của cô đêm đêm mà liếm láp, mà hôn hít, mà u-mê  .. sau khi đă mệt nhoài người "châm nọc" vào hoa !!!

 

Và mỗi tháng cô nắm gọn tấm chi phiếu sáu ngàn đô của bố mẹ hắn từ VN gửi qua nuôi cậu con quí tử, (Tôi lặp lại, sáu ngàn đô nhé, hàng tháng nhé, từ VN nhé, từ cái đất nước nghèo thứ ba, thứ tư trên thế giới nhé. Như thế có ù ù cạc cạc lắm lắm đi nữa th́ ai cũng thừa biết những đồng tiền đó dứt khoát không đến từ kiểu cách làm ăn lương thiện, nhiều khi c̣n đẵm máu người cũng không biết chừng !) mà vung vít, mà tiêu xài và lại tiếp tục coi trời bằng vung .. Coi mẹ ḿnh đương nhiên chẳng là cái quái ǵ, chỉ là đồ kỳ đà cản mũi, nếu giở giọng giảng giải răn đe. C̣n ông bố th́ "đồng chí" từ khuya rồi. Cô lại cư xử y như ông ngày nào (nhưng theo chiều ngược lại) là dúi vào tay ông tí tiền, hay dăm ba cái quần cái áo đắt giá là xong chuyện ngay thôi ..

 

Để tự đánh giá ḿnh là đẹp, là hấp dẫn, là ngon lành, c̣n chê mẹ ḿnh là già nua, cằn cỗi, phải dùng đồ giả, cô bé vênh mặt, búng tay đánh "chóc" một cái và nói:

 

- Đ.M., mày mà ra đường chẳng có thằng nào thèm rớ. C̣n tao á hả, ít ra cũng 300 đô một lần. Tao mà là thằng già ngu ngốc đó th́ đă bỏ mày từ lâu rồi, mày biết không, cái đồ chó đẻ...

 

Các bạn không nghe lầm đâu. Người đẹp của tôi ăn nói "tầm cỡ" như thế đấy. Mở miệng hoa là "Đ.M., là con c.". Xưng hô mày tao với mẹ, gọi ông bố yêu quí của ḿnh là thằng-già-ngu-ngốc. Gọi mẹ ḿnh là "Bitch", là đồ đĩ ngựa,  đồ "Stupid", đồ điếm thúi. Rồi cô kể vanh vách những tội lỗi ngày xưa của mẹ cô là chỉ ham "đ." rồi đẻ, rồi đem con đi gửi tứ, gửi tán, chứ không biết thương, chỉ biết ham mê động cỡn không à.

 

Cô vừa the thé bằng tiếng ta và tiếng Mỹ, vừa xỉa xỉa ngón tay trỏ vào mặt mẹ cô :

 

- Đ.M., tao nói cho mày biết, mày coi lại cái đời mày coi, hết thằng này tới thằng khác, hơn ǵ tao mà đ̣i dạy dỗ. You think you're smart hả, but you are stupid. Mày coi chừng đó, đồ đĩ ngựa, động đến tao, cái con đĩ mẹ mày tao cũng đánh, chứ đừng kể cái thứ điên khùng như mày .. (cái con đĩ mẹ mày tức là bà Ngoại ruột của cô ả ..)

 

Khi bị con chửi rủa, nói năng vô lễ mất dạy với ḿnh như vậy, chị chỉ im lặng và có lần chị đă qú lạy cô ả cầu xin tha thứ, v́ cô ả đề quyết chính chị đánh cắp cái ṿng vàng cẩn cẩm thạch và hạt xoàn trị giá gần ba ngàn đô (chị thề là chị không hề lấy mà cô ả vẫn không màng). Chị cũng không hề đập cửa kính xe của cậu bồ cô ta, nhưng chị vẫn lạy van con tha thứ cho chị, y như là chị đầy tội lỗi vậy.

 

Chị nói riêng với tôi, Quan Âm Thị Kính c̣n bị Thị Mầu vu oan giá họa biết là chừng nào, bị mang tai mang tiếng, bị đánh đập phỉ nhổ mà vẫn im lặng chịu, th́ chuyện của chị có đáng ǵ đâu. Mỗi lần bị con trao tặng những lời ác khẩu, chị bảo chị lâm râm niệm Phật, nên không một tiếng nào lọt vào tai chị được.

 

Rồi sau đó, chị một ḿnh dọn lên ở kề cận pḥng tôi, nhường cho ông chồng, cô con gái và cậu du học sinh trọn căn Basement đầy đủ tiện nghi đẹp đẽ ở dưới nhà. Mỗi lần chị cần lấy một món ǵ, chị vẫn xin phép đàng hoàng rồi mới lấy, y như toàn bộ những vật dụng đó không phải một tay chị từng mua sắm vậy.

 

Chị c̣n chui vào bụi tre đằng sau nhà lôi ra tượng Bổn sư Thích Ca Mâu Ni nhờ tôi tắm rửa và đặt lên bàn thờ dùm cho chị. Từ đó chị hương đăng trà quả lễ lạy hàng ngày, thành tâm sám hối. Tôi đoán, có lẽ, v́ sợ chồng là Việt Cộng vô thần, nên không dám thờ cúng, do đó có tượng Phật mà cũng dấu trong bụi, trong lùm, lâu lâu len lén thắp nhang cắm bờ cắm bụi mà thôi ..

 

Và càng ngày chị càng trầm lặng hơn một cái bóng. Chị đi làm thêm một job nữa, vừa để khuây khỏa nỗi ḷng, vừa kiếm thêm tí tiền phụ trội, và h́nh như chờ cho mọi người an giấc cả, chị mới lẩn lút về nhà ..

 

Tôi thán phục chị dữ dội lắm v́ có một đứa con tội lỗi cỡ ấy mà chị vẫn c̣n dung túng được th́ quả là dị thường. Chị vừa khóc vừa nghẹn ngào đấm ngực y những người đạo Công Giáo: "Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi tất cả mọi đàng. Biết đâu anh chồng cũ của em v́ oán hận em đă có lần bỏ hai đứa con anh ấy bơ vơ, đă bất thủy bất chung, nên oan hồn của ảnh đă nhập vào con bé ấy mà chửi em, nguyền rủa em. Em thấy em có lỗi thật. Tại em mê đàn ông. Tại em ham chuyện sắc dục. Tại em .. Tại em .. tất cả mọi điều .. Nhưng đâu phải em không thương những đứa con mất bố ấy đâu. Em vẫn mang chúng qua Mỹ, nuôi dạy khôn lớn, nuôi cho có chữ, có nghĩa, có nghề, có nghiệp. Và cả hai đă nên gia thất cả rồi đấy chứ. Đâu phải em không có trách nhiệm. Ngay cả ông chồng sau này, dù họ đă từng bạc bẽo với em từ VN, vậy mà em c̣n cố công gắng sức bảo lănh cho cả bố cả con qua nữa là .. Thôi th́ con nào cũng là con, là ḥn máu của ḿnh. Gieo nhân nào gặt quả nấy, chẳng chạy đằng nào cho thoát. Em đă từng tội lỗi. Con em bây giờ cũng đang tội lỗi. Nên em chí tâm sám hối nghiệp chướng cho em và cho con. Em không oán hận ǵ nó hết. Chỉ thương là nó vô minh quá mà không biết. Nó đang gieo nhân không lành mà không hề hay. Đến khi biết ra th́ e là quá muộn, như em, bây giờ .."

 

Những giọt nước mắt của chị làm đắng chát những tháng ngày tôi ở trọ nơi đó. Những lời "khẩu xà và tâm cũng xà" của cô bé đẹp người nhưng không hề đẹp nết làm lùng bùng lỗ tai tôi. Cô bé tự bào chữa cho ḿnh hết sức tài t́nh khi tâm sự với bạn qua điện thoại vang vang:

 

- Đ.M., Du (you) không hiểu bà già của Mi (Me) đâu. Bả là cái đồ "con c.". Mi oán bả chỉ ham "make love" rồi đẻ vung, đẻ vít, chứ không có t́nh mẹ con ǵ hết. Nên Mi đă hành bả bằng đủ mọi cách để bả phải vào trường, vào trạm Cảnh Sát, vào nhà giam làm giấy bảo lănh, giấy cam kết để bảo lănh cho Mi ra, bởi Mi c̣n ở tuổi "Teenager" mà. Bả phải đóng đủ mọi thứ tiền tại ngoại hầu tra cho Mi (tiền Bail). Bả phải xùy tiền ra, Du biết không. Bởi "đù má" con mẻ, con mẻ là cái thứ chỉ coi tiền và "Đ." là trên hết mà, chứ thực ra Mi đâu có đến nỗi hư hỏng tệ hại đến vậỵ Chỉ là một sự trả thù thôi, you know ...???

 

Cả hai bố con thành một thế liên minh. Cả hai thành một phe của chủng loại kư sinh trùng, ăn bám chị, đục khoét chị. Chính một tay chị bảo lănh họ sang, cho họ sống nương nhờ dưới mà nhà ấm cúng của chị, được chị nuôi nấng, bù đắp, chở che, lo liệu mọi đàng êm đẹp, mà vẫn nhơn nhơn "ăn cháo đá bát", nhơn nhơn chửi chị, kết tội chị, đổ thừa bất cứ cái ǵ họ muốn đổ thừa, vu oan bất cứ thứ ǵ họ muốn vu oan ..

 

Tôi lấy làm lạ là tại sao có một người đàn ông bám gấu quần vợ mà sống suốt 20 năm nay (suốt những năm dài ở VN, sang Mỹ cũng vậy) mà vẫn không biết ngượng thẹn lại c̣n cứ hung hăng, hống hách, trèo lên đầu lên cổ vợ mà thống trị, lại c̣n bắc thang cho con nó leo.

 

Người đời thường bảo :" Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà". Đàng này con hư là tại bố. Ngược ngạo nhỉ ???

 

Ngược ngạo quá đi chứ, v́ ai đời, một người đàn bà chân yếu, tay mềm, vừa đi học, vừa đi làm, vừa nuôi hai đứa con gái, và một cậu con trai (nhờ bà Ngoại trông riêng v́ gái trai bất tiện ..). Có đêm ngủ không được 3 tiếng đồng hồ. Vậy mà dành dụm, chắt mót, cần kiệm, dè xẻn bằng chính những đồng tiền tự tay ḿnh kiếm được một cách lương thiện, không ngửa tay xin xỏ hoặc nhờ cậy ai (mà cũng đâu có ai để cậy nhờ, xin xỏ...). Chị mua được một ngôi nhà Single House (cho share pḥng ở trên, mấy mẹ con chùm nhum ở dưới basement). Rồi dần dà chị mua hai chiếc xe trả góp, một số tiền kư quĩ ngân hàng để quyết tâm bảo lănh cho ông và cô Út sang.

 

Ông sang rồi, ông học tiếng Mỹ không vô. Ông tưởng chỉ 6 tháng thôi, ông có thể "thông thiên văn, tri địa lư" như một người Mỹ chính hiệu. Nhưng ông thua. 8 năm trời, vợ chở ông đi kiếm việc. Dăm bữa ông bị đuổi hoặc chính ông "quit job" v́ cứ ù ù, cạc cạc, chả hiểu đầu cua tai nheo ǵ sất .. Vợ đành phải chạy vạy đi làm 2 jobs cộng với tiền cho share pḥng để nuôi 6 miệng ăn. Ông ở nhà nấu được nồi cơm cho vợ và con (con riêng lẫn con chung). Rồi ông uống bia. Rồi ông đ̣i hỏi chuyện sinh lư. 60 tuổi đầu ông vẫn c̣n sung. C̣n sung hơn nữa bởi được uống bia Mỹ t́ t́. Ông đỏ da thắm thịt. Ông khoẻ mạnh như "vâm". Càng khỏe ông càng đ̣i .. Vợ phải chạy đôn chạy đáo kiếm việc cho ông, bởi thói đời "nhàn cư vi bất thiện" (ông hành vợ đến bủng beo cả người, ông đuổi khéo con riêng để ông tự do "hành lạc" với mẹ của chúng ..). Đương nhiên là chị thân chinh chở ông đến tận nơi điền đơn và thông dịch. Ông chỉ việc cắp đít đi theo chị và chịu đi làm đi ăn như người ta là chị cũng đă mừng rồi. V́ nhiều khi ông ́ ra, chả muốn đi làm cho cực tấm thân. Đă có vợ nuôi, cần ǵ ..

 

Chị kể, chỉ sau 3 tuần sống chung với người đàn ông "bô giai", vào trong phong nhă, ra ngoài hào hoa ấy, chị cay đắng biết ḿnh đă lầm. Đă "hoài hồng ngâm cho chuột vọc, hoài hạt ngọc cho ngâu vầy" .. Tất cả chỉ là cái mă, là cái tài múa mép khua môi và trí trá lươn lẹo để ḅn rút của cải của chị mà thôi .. Nhưng tay trót đă nhúng chàm rồi. Đă phóng lao th́ phải theo lao thôi. Với lại nhả một tên Việt Cộng đang thắng thế cũng đâu có dễ dàng ǵ, trong khi chị chỉ muốn được yên thân (bởi cái lư lịch me Mỹ và vợ sĩ quan "ngụy" chắc chắn là có t́ vết đậm rồi !!!)

 

Và gần 10 năm trời ở Mỹ, cung cách ông vẫn thế, vẫn nặng nề phong kiến, vẫn ra vẻ "chồng chúa vợ tôi" và cái nọc độc tài Đảng trị cùng cái đuôi của một tên Việt Cộng hống hách, hung hăng th́ vẫn tḥi ra không một chút ngượng ngùng !

 

Ban đầu, tôi không tin chị mấy đâu, v́ ai đời mà lại có người gớm ghiếc đến thế. Nhưng mới vừa rồi đây (có nghĩa là hồi tháng 6/98), tôi nghe chính miệng ông ta -- sặc mùi Việt Cộng bần cố nông hạ cấp -- chửi tôi, vu khống tôi là đă mê hoặc vợ ông để chia rẽ vợ chồng. Ông đứng ngay trước cửa pḥng đóng kín của tôi, giả bộ nói chuyện điện thoại với ai đó, và oang oang "phun châu nhả ngọc" (đúng điệu cha nào con nấy):

 

- À, chị đó hả. Tôi có chuyện này để nói chị nghe là .. tôi tưởng nó (ám chỉ tôi) là cái thứ đàng hoàng, ai ngờ toàn là cái đồ me Mỹ thôi chị ơi. Th́ cái đồ đĩ ấy mà. Tôi chỉ muốn vạch "c." đái vào mặt nó chứ. Đ.M., đồ đĩ mà bày đặt thờ cúng. Cái thứ người ǵ mà khuyên vợ người ta lên trên này để được an lạc, được thảnh thơi. Thảnh thơi an lạc cái mả mẹ nó chứ. Nếu như c̣n ở VN, chính tay tôi bắt nhốt cái tụi làm đĩ này vào trại cải tạo ấy chứ chị. Để rồi coi, sau khi về VN trở qua, tôi sẽ đâm chết tươi cái con me Mỹ này. Thôi chào chị ..

 

Ba ngày sau đó. Cái xe tôi bị đập bể bóng đèn trước, cái kiếng nhỏ bên tay phải, và tấm kính chắn gió mặt tiền .. Đấy. Họ muốn chứng tỏ rằng họ không đe dọa tôi bằng lời. Họ đập xe tôi cho tôi sợ mà phải dọn đi, để không c̣n ai "xía" vào chuyện nhà chuyện cửa của họ nữa. Cũng như, tội nghiệp cái ông hàng xóm VN, đă từng giúp đỡ ông và cả vợ con ông ta rất nhiều những khi tối lửa tắt đèn, những khi hữu sự nhiễu nhương, cũng bị đe dọa là sẽ đâm chết hết cả nhà !!!

 

Cũng may là cái xe th́ có hăng Insurance nó lo. Cái mạng của tôi th́ có mấy ông bà Cảnh sát 911 bảo vệ .. Chứ nếu c̣n ở VN th́ chắc đời tôi đă tàn trong ngơ hẹp không đèn ..

 

***

 

Sau đó, chị đă ly dị được với cái tên chồng Việt Cộng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" có chứng thương bệnh viện, có biên bản của Cảnh sát làm bằng.

 

Sau đó bộ ba (bố con "đồng chí" và gă du học sinh) "mu" (move) về một căn nhà bảnh chọe nào đó .. Riêng phần chị th́ nghe đâu lại bước thêm bước nữa ở cái tuổi trên 50 , và cũng nghe đâu là rất hạnh phúc.

 

Cầu mong đây là một kết thúc có hậu (happy ending) của một đời bông Tuy-Líp Tím.

 

 

 

 

1998-2002

website counter