***
Cô bé ấy đang
ở tuổi trăng tṛn lẻ. Cô đang độ
tuổi "bẻ găy sừng .. dê". Cô bé rất
đẹp và rất có tài. Đàn Bầu hay hơn cả
bố ( là người dạy cô, trao truyền cho cô hết
mọi ngón nghề, nên bố con nhà họ rất là hợp
"gu" về nhiều phương diện nữa, th́
cũng chả có ǵ là lạ !). Cô hát nhạc Việt,
nhạc Mỹ cứ y như là ca sĩ thứ thiệt.
H́nh cô chụp th́ khỏi phải tả, chả khác ǵ tài
tử xi-nê-ma.
Cô có cái dáng thon
thả, đài các của mẹ. Có cách khéo chinh phục
người khác của Bố. Ở Mỹ cũng gần
10 năm nay mà ngoại h́nh cô vẫn rất VN. Tóc cô đen
dài, thắt bím hoặc cột cao khoe cái cổ cao ba
ngấn. Đặc biệt là cô không hề nhuộm nâu,
nhuộm vàng như đám con gái bạn học của cô.
Mắt cô đen lay láy, thông minh. Cô mặc áo dài th́
đẹp thướt tha yểu điệu. Mặc
đầm th́ rất "mi nhon", khoe cặp đùi thon
dài chính hiệu "trường túc bất tri lao" ..
Đă vậy cái thân thể đẹp đẽ nơn nà
nhường ấy c̣n được đắp vào nào là
phấn son, quần áo "hiệu" rất đắt
tiền và rất thời trang. Rồi nào là kim cương,
cẩm thạch, ṿng vàng lấp lánh, và thơm kiêu sa cả
một vùng thục nữ .. Mỗi sáng ôm tập sách đi
học th́ cứ như cô kư điệu đi đến
sở làm. Cô nhún nhẩy, cô uyển chuyển, cô quí phái và diễm
lệ ra chiếc xe hơi đời mới, rồ máy vút
đi ..
Cô đẹp và
biết rằng ḿnh đẹp. Ngoài cái việc biết
rằng ḿnh đẹp, cô c̣n tin rằng cô có thể sử
dụng cái sắc đẹp của ḿnh để
chiếm được cái mà cô ham muốn, yêu thích. Bất
cứ thứ ǵ cô muốn, cô phải nắm
được trong tay, bằng mọi giá.
Với sắc
đẹp trời cho, với dung nhan diễm lệ,
với cơ thể ngon lành, mát mắt, nếu không
biết dùng nó th́ rồi cũng phí, cũng hoài, bởi
sắc đẹp như hoa, sớm nở tối tàn .. Cô
nhất định phải biết tận dụng vốn
quí ấy ngay. Nên từ 13 tuổi, cái tuổi phát dục
sớm, cái tuổi thân thể nảy nở, trổ mă
bất tường, cũng là lúc cô biết dùng thân xác ḿnh
để đạt mục đích. Biết dùng
đầu mày cuối mắt và "chỗ đó .."
cùng chút gian manh vặt vănh đàn bà như là vũ khí
để cô tóm gọn con mồi.
Đối với cô
t́nh yêu là chuyện cụ thể "bánh sáp đi, bánh qui
lại", chuyện con đực và con cái cùng tận
hưởng lạc thú (như ngày nào bố dẫn về
nhà mấy bà, mấy cô thơm ngát, ngồn ngộn của
trời, rồi hấp tấp đóng cửa buồng
lại, sau khi dúi vào tay cô một nắm tiền, bảo cô
muốn đi đâu th́ cứ tha hồ ..) Cũng y như
bố. Cô không tài nào ngửi được những
chuyện t́nh cải lương bá láp, những thầm
thương, trộm nhớ, ngốc nghếch, vớ
vẩn và rất mất th́ giờ. Nhất là từ khi
tiếp xúc với lối sống tự do, phóng túng của
Mỹ, th́ cô lại càng như chim mọc thêm cánh, như cá
mọc thêm vây .. Đối với cô, yêu là phải cung
phụng cho cô những món ăn ngon, những quà tặng
đắt giá, những nhà hàng sang trọng, những đêm
khiêu vũ quay cuồng, 2, 3 giờ sáng mới ḅ về nhà
và tiếp tục "yêu" cho đến khi ngă vật ra
ngủ vùi như chết. Yêu là dâng hiến cho cô tiền
bạc, nữ trang, xe cộ, cũng như cô đă ṣng
phẳng, hậu hĩ hiến dâng vóc ngọc ḿnh ngà
của ḿnh.
Trải qua bao nhiêu là
mưu mô. Bao nhiêu là ngày tháng giăng bẫy, đợi
chờ, chụp giựt, rượt đuổi và vuột
mất. Cuối cùng cô đă "tóm gọn" được
một tên du học sinh - một tên con trai VN chăm học
và chăm làm .. t́nh ! Một tên con trai bị lậm bùa t́nh y
như mẹ cô ngày xưa đă mê lậm bố cô.
. Cậu du học
sinh .. Sự kỳ vọng của đất nước
Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
. Cậu du học
sinh .. Tương lai tươi sáng của gia đ́nh Cán
Bộ Việt Cộng cao cấp.
Eo ơi. Cậu du
học sinh .. Cái tiền đồ rạng rỡ cho cái
đất nước (Đầu Nga, Ḿnh Tàu, Đuôi
Hồ, Ruột Cáo) và cho cái gia đ́nh
Tư-Bản-Đỏ ấy, đang úp mặt vào
"chỗ đó .." của cô đêm đêm mà liếm
láp, mà hôn hít, mà u-mê .. sau khi
đă mệt nhoài người "châm nọc" vào hoa !!!
Và mỗi tháng cô
nắm gọn tấm chi phiếu sáu ngàn đô của
bố mẹ hắn từ VN gửi qua nuôi cậu con quí
tử, (Tôi lặp lại, sáu ngàn đô nhé, hàng tháng nhé, từ
VN nhé, từ cái đất nước nghèo thứ ba, thứ
tư trên thế giới nhé. Như thế có ù ù cạc cạc
lắm lắm đi nữa th́ ai cũng thừa biết những
đồng tiền đó dứt khoát không đến từ
kiểu cách làm ăn lương thiện, nhiều khi c̣n đẵm
máu người cũng không biết chừng !) mà vung vít, mà
tiêu xài và lại tiếp tục coi trời bằng vung ..
Coi mẹ ḿnh đương nhiên chẳng là cái quái ǵ,
chỉ là đồ kỳ đà cản mũi, nếu
giở giọng giảng giải răn đe. C̣n ông bố
th́ "đồng chí" từ khuya rồi. Cô lại
cư xử y như ông ngày nào (nhưng theo chiều
ngược lại) là dúi vào tay ông tí tiền, hay dăm ba
cái quần cái áo đắt giá là xong chuyện ngay thôi ..
Để tự
đánh giá ḿnh là đẹp, là hấp dẫn, là ngon lành, c̣n
chê mẹ ḿnh là già nua, cằn cỗi, phải dùng
đồ giả, cô bé vênh mặt, búng tay đánh
"chóc" một cái và nói:
- Đ.M., mày mà ra
đường chẳng có thằng nào thèm rớ. C̣n tao á
hả, ít ra cũng 300 đô một lần. Tao mà là
thằng già ngu ngốc đó th́ đă bỏ mày từ lâu
rồi, mày biết không, cái đồ chó đẻ...
Các bạn không nghe
lầm đâu. Người đẹp của tôi ăn nói
"tầm cỡ" như thế đấy. Mở
miệng hoa là "Đ.M., là con c.". Xưng hô mày
tao với mẹ, gọi ông bố yêu quí của ḿnh là
thằng-già-ngu-ngốc. Gọi mẹ ḿnh là "Bitch",
là đồ đĩ ngựa,
đồ "Stupid", đồ điếm thúi.
Rồi cô kể vanh vách những tội lỗi ngày xưa
của mẹ cô là chỉ ham "đ." rồi
đẻ, rồi đem con đi gửi tứ, gửi
tán, chứ không biết thương, chỉ biết ham mê
động cỡn không à.
Cô vừa the thé
bằng tiếng ta và tiếng Mỹ, vừa xỉa
xỉa ngón tay trỏ vào mặt mẹ cô :
- Đ.M., tao nói cho
mày biết, mày coi lại cái đời mày coi, hết
thằng này tới thằng khác, hơn ǵ tao mà đ̣i
dạy dỗ. You think you're smart hả, but you are stupid. Mày
coi chừng đó, đồ đĩ ngựa, động
đến tao, cái con đĩ mẹ mày tao cũng đánh,
chứ đừng kể cái thứ điên khùng như mày ..
(cái con đĩ mẹ mày tức là bà Ngoại ruột
của cô ả ..)
Khi bị con chửi
rủa, nói năng vô lễ mất dạy với ḿnh
như vậy, chị chỉ im lặng và có lần chị
đă qú lạy cô ả cầu xin tha thứ, v́ cô ả
đề quyết chính chị đánh cắp cái ṿng vàng cẩn
cẩm thạch và hạt xoàn trị giá gần ba ngàn đô
(chị thề là chị không hề lấy mà cô ả
vẫn không màng). Chị cũng không hề đập
cửa kính xe của cậu bồ cô ta, nhưng chị
vẫn lạy van con tha thứ cho chị, y như là
chị đầy tội lỗi vậy.
Chị nói riêng
với tôi, Quan Âm Thị Kính c̣n bị Thị Mầu vu oan
giá họa biết là chừng nào, bị mang tai mang
tiếng, bị đánh đập phỉ nhổ mà vẫn
im lặng chịu, th́ chuyện của chị có đáng ǵ
đâu. Mỗi lần bị con trao tặng những
lời ác khẩu, chị bảo chị lâm râm niệm
Phật, nên không một tiếng nào lọt vào tai chị
được.
Rồi sau đó,
chị một ḿnh dọn lên ở kề cận pḥng tôi,
nhường cho ông chồng, cô con gái và cậu du học
sinh trọn căn Basement đầy đủ tiện nghi
đẹp đẽ ở dưới nhà. Mỗi lần
chị cần lấy một món ǵ, chị vẫn xin phép
đàng hoàng rồi mới lấy, y như toàn bộ
những vật dụng đó không phải một tay
chị từng mua sắm vậy.
Chị c̣n chui vào
bụi tre đằng sau nhà lôi ra tượng Bổn sư
Thích Ca Mâu Ni nhờ tôi tắm rửa và đặt lên bàn
thờ dùm cho chị. Từ đó chị hương đăng
trà quả lễ lạy hàng ngày, thành tâm sám hối. Tôi
đoán, có lẽ, v́ sợ chồng là Việt Cộng vô
thần, nên không dám thờ cúng, do đó có tượng
Phật mà cũng dấu trong bụi, trong lùm, lâu lâu len lén
thắp nhang cắm bờ cắm bụi mà thôi ..
Và càng ngày chị càng
trầm lặng hơn một cái bóng. Chị đi làm thêm
một job nữa, vừa để khuây khỏa nỗi
ḷng, vừa kiếm thêm tí tiền phụ trội, và h́nh
như chờ cho mọi người an giấc cả,
chị mới lẩn lút về nhà ..
Tôi thán phục
chị dữ dội lắm v́ có một đứa con
tội lỗi cỡ ấy mà chị vẫn c̣n dung túng
được th́ quả là dị thường. Chị
vừa khóc vừa nghẹn ngào đấm ngực y
những người đạo Công Giáo: "Lỗi
tại tôi, lỗi tại tôi tất cả mọi đàng.
Biết đâu anh chồng cũ của em v́ oán hận em
đă có lần bỏ hai đứa con anh ấy bơ
vơ, đă bất thủy bất chung, nên oan hồn
của ảnh đă nhập vào con bé ấy mà chửi em,
nguyền rủa em. Em thấy em có lỗi thật. Tại
em mê đàn ông. Tại em ham chuyện sắc
dục. Tại em .. Tại em .. tất cả mọi
điều .. Nhưng đâu phải em không thương
những đứa con mất bố ấy đâu. Em
vẫn mang chúng qua Mỹ, nuôi dạy khôn lớn, nuôi cho có chữ,
có nghĩa, có nghề, có nghiệp. Và cả hai đă nên gia
thất cả rồi đấy chứ. Đâu phải em
không có trách nhiệm. Ngay cả ông chồng sau này, dù họ
đă từng bạc bẽo với em từ VN, vậy mà
em c̣n cố công gắng sức bảo lănh cho cả bố
cả con qua nữa là .. Thôi th́ con nào cũng là con, là ḥn máu
của ḿnh. Gieo nhân nào gặt quả nấy, chẳng
chạy đằng nào cho thoát. Em đă từng tội
lỗi. Con em bây giờ cũng đang tội lỗi. Nên em
chí tâm sám hối nghiệp chướng cho em và cho con. Em
không oán hận ǵ nó hết. Chỉ thương là nó vô minh
quá mà không biết. Nó đang gieo nhân không lành mà không hề
hay. Đến khi biết ra th́ e là quá muộn, như em, bây
giờ .."
Những giọt
nước mắt của chị làm đắng chát
những tháng ngày tôi ở trọ nơi đó. Những
lời "khẩu xà và tâm cũng xà" của cô bé
đẹp người nhưng không hề đẹp
nết làm lùng bùng lỗ tai tôi. Cô bé tự bào chữa cho
ḿnh hết sức tài t́nh khi tâm sự với bạn qua
điện thoại vang vang:
- Đ.M., Du (you)
không hiểu bà già của Mi (Me) đâu. Bả là cái
đồ "con c.". Mi oán bả chỉ ham "make
love" rồi đẻ vung, đẻ vít, chứ không có
t́nh mẹ con ǵ hết. Nên Mi đă hành bả bằng
đủ mọi cách để bả phải vào
trường, vào trạm Cảnh Sát, vào nhà giam làm giấy
bảo lănh, giấy cam kết để bảo lănh cho Mi
ra, bởi Mi c̣n ở tuổi "Teenager" mà. Bả
phải đóng đủ mọi thứ tiền tại
ngoại hầu tra cho Mi (tiền Bail). Bả phải xùy
tiền ra, Du biết không. Bởi "đù má" con
mẻ, con mẻ là cái thứ chỉ coi tiền và
"Đ." là trên hết mà, chứ thực ra Mi đâu
có đến nỗi hư hỏng tệ hại
đến vậỵ Chỉ là một sự trả thù
thôi, you know ...???
Cả hai bố con
thành một thế liên minh. Cả hai thành một phe của
chủng loại kư sinh trùng, ăn bám chị, đục
khoét chị. Chính một tay chị bảo lănh họ sang,
cho họ sống nương nhờ dưới mà nhà
ấm cúng của chị, được chị nuôi
nấng, bù đắp, chở che, lo liệu mọi đàng
êm đẹp, mà vẫn nhơn nhơn "ăn cháo đá
bát", nhơn nhơn chửi chị, kết tội
chị, đổ thừa bất cứ cái ǵ họ
muốn đổ thừa, vu oan bất cứ thứ ǵ
họ muốn vu oan ..
Tôi lấy làm lạ
là tại sao có một người đàn ông bám gấu
quần vợ mà sống suốt 20 năm nay (suốt
những năm dài ở VN, sang Mỹ cũng vậy) mà
vẫn không biết ngượng thẹn lại c̣n cứ
hung hăng, hống hách, trèo lên đầu lên cổ vợ
mà thống trị, lại c̣n bắc thang cho con nó leo.
Người
đời thường bảo :" Con hư tại
mẹ, cháu hư tại bà". Đàng này con hư là
tại bố. Ngược ngạo nhỉ ???
Ngược ngạo
quá đi chứ, v́ ai đời, một người
đàn bà chân yếu, tay mềm, vừa đi học,
vừa đi làm, vừa nuôi hai đứa con gái, và một
cậu con trai (nhờ bà Ngoại trông riêng v́ gái trai bất
tiện ..). Có đêm ngủ không được 3 tiếng
đồng hồ. Vậy mà dành dụm, chắt mót,
cần kiệm, dè xẻn bằng chính những đồng
tiền tự tay ḿnh kiếm được một cách
lương thiện, không ngửa tay xin xỏ hoặc
nhờ cậy ai (mà cũng đâu có ai để cậy
nhờ, xin xỏ...). Chị mua được một ngôi
nhà Single House (cho share pḥng ở trên, mấy mẹ con chùm nhum
ở dưới basement). Rồi dần dà chị mua hai
chiếc xe trả góp, một số tiền kư quĩ ngân
hàng để quyết tâm bảo lănh cho ông và cô Út sang.
Ông sang rồi, ông
học tiếng Mỹ không vô. Ông tưởng chỉ 6 tháng
thôi, ông có thể "thông thiên văn, tri địa lư"
như một người Mỹ chính hiệu. Nhưng ông
thua. 8 năm trời, vợ chở ông đi kiếm
việc. Dăm bữa ông bị đuổi hoặc chính
ông "quit job" v́ cứ ù ù, cạc cạc, chả
hiểu đầu cua tai nheo ǵ sất .. Vợ đành
phải chạy vạy đi làm 2 jobs cộng với
tiền cho share pḥng để nuôi 6 miệng ăn. Ông
ở nhà nấu được nồi cơm cho vợ và
con (con riêng lẫn con chung). Rồi ông uống bia. Rồi
ông đ̣i hỏi chuyện sinh lư. 60 tuổi đầu ông vẫn
c̣n sung. C̣n sung hơn nữa bởi được uống
bia Mỹ t́ t́. Ông đỏ da thắm thịt. Ông khoẻ
mạnh như "vâm". Càng khỏe ông càng đ̣i ..
Vợ phải chạy đôn chạy đáo kiếm
việc cho ông, bởi thói đời "nhàn cư vi
bất thiện" (ông hành vợ đến bủng
beo cả người, ông đuổi khéo con riêng để
ông tự do "hành lạc" với mẹ của chúng
..). Đương nhiên là chị thân chinh chở ông
đến tận nơi điền đơn và thông
dịch. Ông chỉ việc cắp đít đi theo chị
và chịu đi làm đi ăn như người ta là
chị cũng đă mừng rồi. V́ nhiều khi ông ́ ra,
chả muốn đi làm cho cực tấm thân. Đă có
vợ nuôi, cần ǵ ..
Chị kể,
chỉ sau 3 tuần sống chung với người đàn
ông "bô giai", vào trong phong nhă, ra ngoài hào hoa ấy,
chị cay đắng biết ḿnh đă lầm. Đă "hoài
hồng ngâm cho chuột vọc, hoài hạt ngọc cho ngâu
vầy" .. Tất cả chỉ là cái mă, là cái tài múa
mép khua môi và trí trá lươn lẹo để ḅn rút
của cải của chị mà thôi .. Nhưng tay trót đă
nhúng chàm rồi. Đă phóng lao th́ phải theo lao thôi. Với
lại nhả một tên Việt Cộng đang thắng
thế cũng đâu có dễ dàng ǵ, trong khi chị chỉ
muốn được yên thân (bởi cái lư lịch me
Mỹ và vợ sĩ quan "ngụy" chắc chắn
là có t́ vết đậm rồi !!!)
Và gần 10 năm
trời ở Mỹ, cung cách ông vẫn thế, vẫn
nặng nề phong kiến, vẫn ra vẻ "chồng
chúa vợ tôi" và cái nọc độc tài Đảng
trị cùng cái đuôi của một tên Việt Cộng
hống hách, hung hăng th́ vẫn tḥi ra không một chút
ngượng ngùng !
Ban đầu, tôi
không tin chị mấy đâu, v́ ai đời mà lại có
người gớm ghiếc đến thế. Nhưng
mới vừa rồi đây (có nghĩa là hồi tháng 6/98),
tôi nghe chính miệng ông ta -- sặc mùi Việt Cộng
bần cố nông hạ cấp -- chửi tôi, vu khống
tôi là đă mê hoặc vợ ông để chia rẽ vợ
chồng. Ông đứng ngay trước cửa pḥng
đóng kín của tôi, giả bộ nói chuyện
điện thoại với ai đó, và oang oang "phun châu
nhả ngọc" (đúng điệu cha nào con nấy):
- À, chị đó
hả. Tôi có chuyện này để nói chị nghe là .. tôi
tưởng nó (ám chỉ tôi) là cái thứ đàng hoàng, ai
ngờ toàn là cái đồ me Mỹ thôi chị ơi. Th́ cái
đồ đĩ ấy mà. Tôi chỉ muốn vạch
"c." đái vào mặt nó chứ. Đ.M., đồ
đĩ mà bày đặt thờ cúng. Cái thứ
người ǵ mà khuyên vợ người ta lên trên này
để được an lạc, được
thảnh thơi. Thảnh thơi an lạc cái mả mẹ
nó chứ. Nếu như c̣n ở VN, chính tay tôi bắt
nhốt cái tụi làm đĩ này vào trại cải
tạo ấy chứ chị. Để rồi coi, sau khi
về VN trở qua, tôi sẽ đâm chết tươi cái
con me Mỹ này. Thôi chào chị ..
Ba ngày sau đó. Cái xe
tôi bị đập bể bóng đèn trước, cái
kiếng nhỏ bên tay phải, và tấm kính chắn gió
mặt tiền .. Đấy. Họ muốn chứng
tỏ rằng họ không đe dọa tôi bằng lời.
Họ đập xe tôi cho tôi sợ mà phải dọn
đi, để không c̣n ai "xía" vào chuyện nhà
chuyện cửa của họ nữa. Cũng như,
tội nghiệp cái ông hàng xóm VN, đă từng giúp
đỡ ông và cả vợ con ông ta rất nhiều
những khi tối lửa tắt đèn, những khi
hữu sự nhiễu nhương, cũng bị đe
dọa là sẽ đâm chết hết cả nhà !!!
Cũng may là cái xe th́
có hăng Insurance nó lo. Cái mạng của tôi th́ có mấy ông bà
Cảnh sát 911 bảo vệ .. Chứ nếu c̣n ở VN th́
chắc đời tôi đă tàn trong ngơ hẹp không đèn ..
***
Sau đó, chị
đă ly dị được với cái tên chồng
Việt Cộng "thượng cẳng chân, hạ
cẳng tay" có chứng thương bệnh viện, có
biên bản của Cảnh sát làm bằng.
Sau đó bộ ba
(bố con "đồng chí" và gă du học sinh)
"mu" (move) về một căn nhà bảnh chọe nào
đó .. Riêng phần chị th́ nghe đâu lại
bước thêm bước nữa ở cái tuổi trên 50 ,
và cũng nghe đâu là rất hạnh phúc.
Cầu mong đây là
một kết thúc có hậu (happy ending) của một
đời bông Tuy-Líp Tím.
1998-2002