THẢM HỌA TSUNAMI
Số lượng người
chết ở Thái Lan, Nam Dương, Ấn Độ,
ở Sri Lanka .. (những nước nghèo châu Á) cứ
dần dần tăng cao (từ hàng ngàn, lên hàng chục ngàn
và đang ở số hàng trăm ngàn ..) làm những ngày vui
Noel hay tết Tây ở Mỹ (nói riêng) và toàn Thế
Giới năm nay bỗng nhuốm màu tang tóc thê
lương, làm nước mắt đắng chát cứ
chảy ngấm ngầm đâu đó trong những hốc mắt
già nua hoảng loạn, hay những khuôn mặt
người người đờ ra trước tai
họa thảm khốc nhất trong lịch sử loài
người: Họa TSUNAMI ! Đất động
biển khơi rầu thế giới, Trời hành sóng
dữ khổ nhân gian (Y NGUYÊN)
Lại Tsunami
đến khiếp hồn
Nạn nhân chục
vạn chẳng nơi chôn
Xác còn nằm rữa
trên muôn lối
Thây vẫn sình
phơi khắp các cồn ..
(NGÔ PHỦ)
Nhờ các hãng truyền thanh,
truyền hình, các hãng thông tấn, báo chí cực nhanh, cực
nhạy, cả thế giới biết tin dữ: Cái
chết bất ngờ tập thể chôn đã xảy
ra:
Nhân ngày hưu lễ
gieo tai vạ,
Giữa lúc nghỉ
ngơi tạo biệt ly
(TỪ THANH HÀ)
Niềm vui đoàn tụ gia
đình ấm cúng bên cây thông Giáng Sinh lấp lánh ánh đèn,
chan hòa hạnh phúc. Món gà tây quay đậm đà, miếng
Apple Pie tráng miệng thơm ngọt, bánh Buche Noel lúc Réveillon
.. Tất cả bỗng dưng thấy khó tiêu hóa, cái vui
những tưởng vô ngần bỗng bị hụt
hẫng, tiêu ma, vì tận mắt thấy trên màn ảnh nhỏ:
Đất rung
biển thấp gây tai họa
Nước
vượt bờ cao tạo bạo tàn
(ANTHONY HỒ)
Và có ai mà không thấy táng
đởm kinh hồn khi chứng kiến và thấm thía cho
phận người nghèo:
Người chết
ngổn ngang đây đó chất
Cửa nhà nghiêng, ngã,
chốn nơi giăng
Nước nghèo
lại gặp thêm tai biến
Khiến dẫy
đầy bao nỗi nghiệt oan
(Vntvnd)
Cái nghiệt ngã của số
phận làm người là như thế hay sao: Phước
bất trùng lai, họa vô đơn chí. Đã nghèo
lại càng nghèo thêm không bởi chiến tranh, thì cũng
bởi tai trời ách nước không thể tiên đoán
dự phòng ..
Xin thắp lên đây
ngọn nến lòng
Khóc người khóc
cả mộng đời chung
Trời cao biển
rộng không ân oán
Sao nỡ dâng cao
ngọn thủy hồng
Lệ mặn chan hòa
nước biển hôi
Hồn oan nghe
nước nghiến thây người
Đạn bom cũng
chả so tàn sát
Lồng lộng sóng cuồng
thây nổi trôi
Lớp lớp nhà tan
chồng khóc vợ
Con côi gào thét giữa
kinh hoàng
Làng thôn chợt
biến trong mồi nước
Thế giới kinh
hồn cảnh tóc tang
(NHƯỢC THU)
Chuyện biển nuốt thây hàng
chục vạn người dân Việt vượt biển
đi tìm tự do cũng đã là mối thương tâm
của nhân loại một dạo. Nhưng đó là do con
người tự nguyện liều mình cùng biển khi lên
tàu ra khơi (không kể hải tặc dã thú) còn hơn
ở lại mà chết dần mòn vì một chủ nghĩa
cạn tàu ráo máng, tráo trở, khó lường.
Trăm họ lần
lượt bỏ xứ trốn
Biển thì hung hãn,
thuyền mong manh
Ta nghe kể lại
xác lên bãi
Nằm dài dài như
lúc chiến tranh
(TÔ THÙY YÊN)
Đàng này Sóng Thần chủ
động thò cái lưỡi nước tham lam liếm
sạch sinh mạng, tài sản, của cải nghèo nàn
người dân lam lũ. Đàng này biển tự há cái
họng đen ngòm, lạnh lẽo nuốt chửng nhân gian
một đời kết bạn cùng sóng nước
hiền hòa bám vịnh, bám bãi . Đó là sự trở
mặt phản phé, một cú nốc-ao quá mạnh của
biển, làm thất thần những trái tim yêu biển,
biển ơi.
Đò ngang neo bến
đầy sương sớm
Cạn hết ân tình
nước lạnh sao ???
(TUỆ SỸ)
Đâu dám than trời trách
đất gì ở đây. Mà có than thân trách phận cũng
đâu có ép-phê gì với một thế lực siêu nhiên vô
thường quá đỗi, vượt cả tầm
dự báo của khoa học bất lực, bó tay.
31 tháng 12/2004