Thử xem lại
tiểu sử một số danh nhân như Socrate (cổ
đại), như Léon Tolstoi (Nga), xem các bà vợ của
họ đă từng đối xử với người
đầu ấp tay gối
như thế nào, dù hai ông là danh nhân thế giới,
nức tiếng tài ba lỗi lạc.
Quả t́nh đáng
buồn. Thực là bạc phước. V́ trong đôi
mắt của hai bà vợ này, hai ông chỉ là cái thứ
ăn hại, đái nát, chả làm nên tṛ trống ǵ. Hai ông
cứ tha hồ bị sỉ nhục liên miên. Hai ông cứ
phải bị bỏ đói bỏ khát v́ cái tội dài
lưng tốn vải ăn no lại nằm. Không nằm
th́ ngồi, mặt mũi lúc nào cũng đờ
đờ đẫn đẫn, xa vắng, mông lung. Không
ngồi th́ đi lang thang, lưới thưới, như
kẻ mộng du, như người gàn dở, điên
rồ. Ấy vậy mà Socrate lại c̣n cám ơn bà, v́
nhờ bà tàn nhẫn mà ông đă thành được bậc
Hiền Nhân Đại Trí bởi quen thói nhẫn nhục,
chịu đựng dưới ách cai trị hà khắc
của bà. Léon Tolstoi th́ nhờ bà vợ bạc bẽo mà có
được bộ Chiến tranh và Ḥa B́nh bất hủ
và nhiều tác phẩm lừng danh khác. V́ (theo ông) đau
khổ là đồng nghĩa với sáng tạo. Có một
cái ǵ đó sao mà đắng cay, quay quắt, y như thuyết
Tài Mệnh tương đố của Nho Gia ấy
nhỉ ??? (Chữ Tài, chữ Mệnh khéo là ghét nhau, ND)
:
Là giọt
đắng trong hồn tôi tí tách
Tiếng ngựa
thồ lóc cóc trong đêm
Kinh Sáng Thế
đọc thành lời hủy diệt
Là ảnh một
người tôi yêu suốt trăm năm
(CAO THOẠI CHÂU,
Thư Quán Bản Thảo tập 1)
Riêng trong nhóm Việt
Nam Thi Đàn hải ngoại gần đây nhất, th́ có
những lời ca tụng vợ chí t́nh của một nhà
thơ tràn đầy hạnh phước. Ông đă âu
yếm gọi vợ nhà là người Vượng phu Ích
tử: v́ có bà ông mới được thong dong thoát
mọi tật bệnh; v́ có bà các con đều công thành danh
toại, gia đạo trong ấm ngoài êm, con cháu đầy
đàn phước lộc :
Vượng phu ích
tử đúng là em
Lẳng lặng nghe
anh nói thử xem
Bệnh hoạn bao
lần chồng thoát cả
Vũ môn mấy
bực trẻ bay lên ..
(LẠC THỦY
ĐỖ QUƯ BÁI)
Hoặc là lời trân
trọng cảm ơn của người bạn
đời dành cho cô Bắc Kỳ có cái vẻ ngoài đanh
đá, đầy bùa phép ma thuật, nhưng mật
ngọt ở đáy trái tim son sắt một ḷng ..
Cảm ơn em, cô
Bắc Kỳ đanh đá
Đủ để
nhu thuần một chú ngựa hoang !
Em bùa phép làm mưa
xanh tháng Hạ
Làm nắng hồng
tỏa ấm buổi Đông sang
Cảm ơn em,
đường môi cong bạch tuộc
Chuyền cho anh
từng hơi thở hồi sinh
Anh tiền sử,
đắm ch́m theo vận nước
Em thân c̣, tất
tả vẫn kiêu binh !
Cảm ơn em, trên
bước đường vong quốc
Em kiên gan, bền chí
cuộc song hành
Anh may mắn c̣n em,
t́nh hẹn ước
Khi ven đời ngàn
tiếng quạ phân tranh !
Cảm ơn em, cô
Bắc Kỳ tận tụy
Mà đường
ngôi rẽ lệch một bên trời
Anh muốn khắc
tên cô vào tuyệt mỹ
Bằng vô vàn trân
trọng đấy cô ơi !
(SONG CHÂU DIỄM
NGỌC NHÂN)
Hay lời biết
ơn thầm lặng, tha thiết dành cho người t́nh
của hai nhà thơ nữ B.C.D (Úc Châu) và NHƯ LY (Ḥa Lan):
Hỡi người
t́nh trăm năm
Ơn măi tiếng ân
cần
Sách vở buồn
trĩu nặng
Trong túi đời
phế hưng
(B.C.D)
Tạ ơn anh đă
yêu em
Đốt lên một
chiếc que diêm sáng ngời
Cho em t́m thấy
nụ cười
T́nh xanh rực rỡ
trên môi thắm hồng
(NHƯ LY)
Như vậy có
thể nói, cái Tâm, cái T́nh, của người phụ nữ
Việt Nam bao giờ cũng đậm đà nhân nghĩa,
đầy tính thuần hậu, vị tha. Luôn v́ người
khác, quên cả bản thân. Bao giờ cũng v́ người
yêu thương (là chồng, là con), mà cắn răng
vượt qua những cơ cực nát ḷng, dẫu hy sinh
cả đời đâu quản ngại.
Ḷng em như hoa
hướng dương,
Trăm ngh́n
đổ lại một phương mặt trời
(Ca dao)
Những người
phụ nữ Việt Nam ấy là mây trời bát ngát chở
che, là cánh c̣ kiếm ăn lặn lội. Họ c̣n là
những chiếc lá dâu xanh nuôi tằm nhả tơ óng
mượt, cho đời đẹp hơn bởi
những áng thơ văn bảy sắc cầu vồng.
.. .. ..
Giữa tiếng
đạn bom mỗi lần chạy giặc
Giữa lác,
đưng, đỉa muỗi Trà Lồng
Đôi tay mẹ
như mây trời bát ngát
Một cánh c̣ vất
vả nuôi con
.. .. ..
Con của Mẹ
biết nâng niu từng viên đất nhỏ
Vừa cấy cày,
vừa hát ca dao
Vừa thất t́nh,
vừa ca vọng cổ
Vừa đuổi
quân thù, vừa ngắm trăng sao
(NGUYỄN CÁT ĐÔNG,
Thư Quán Bản Thảo tập 4)
Dĩ nhiên cũng có
những con sâu làm rầu nồi canh. Nhất là trong
cuộc đảo điên, điên đảo khổng
lồ của đất nước sau 75. Nhưng vẫn
c̣n biết bao những công chúa Tiên Dung không hất hủi
những đời khố rách áo ôm, sa cơ lỡ vận.
C̣n biết bao những tiểu thư Cúc Hoa trong thực
tế tần tảo, hy sinh tất cả cho người
phối ngẫu, cho đàn con trứng nước thơ
ngây. C̣n biết bao những quận chúa Quỳnh Nga bỏ
trâm cài lược giắt, xắn váy quai cồng tất
tả sớm hôm. Cũng có biết bao những bà Phan thay
chồng nuôi con, chu tất mọi việc trong ngoài, cho
chồng tự do đuổi theo chí cả. Và cơ man nào
mà kể những bà Tú trong cuộc bể dâu, buôn tần bán
tảo, chạy vạy nuôi mấy miệng ăn ở nhà,
chắt chiu tiền nuôi chồng cải tạo, biệt
trùng sơn dă.
Có phải chính
niềm tin vào bản sắc Tốt Đẹp tiềm tàng
của nhau (của đất nước hơn bốn
ngàn năm Văn Hiến), rồi lại c̣n biết
dựa vào nhau vững chăi, sẽ giúp cho lứa đôi thêm
bền chặt nghĩa phu thê, thắm đậm t́nh tri âm,
tri kỷ, vượt thoát được hết mọi
hiểm nghèo của cám dỗ trầm luân ???
Dựa nhau ta cỡi
sóng
Qua thác nhọc, ưu
phiền
Sau trầm luân căn
bổn
Lại sáng ngời
niềm tin.
(Vntvnd)
Noel 2004