PHÙ VÂN 32
Home | PHÙ VÂN 2 | PHÙ VÂN 4 | PHÙ VÂN 7 | PHÙ VÂN 21 | PHÙ VÂN 22 | PHÙ VÂN 23 | PHÙ VÂN 24 | PHÙ VÂN 25 | PHÙ VÂN 26 | PHÙ VÂN 27 | PHÙ VÂN 28 | PHÙ VÂN 29 | PHÙ VÂN 30 | PHÙ VÂN 31 | PHÙ VÂN 32 | PHÙ VÂN 33 | PHÙ VÂN 34 | PHÙ VÂN 35 | PHÙ VÂN 36 | PHÙ VÂN 37 | PHÙ VÂN 38 | PHÙ VÂN 39 | PHÙ VÂN 40 | PHÙ VÂN 41

Chân thành cám ơn các Tác Giả:

 

Chân thành cám ơn các Tác Giả:

 THƠ, VĂN, NHẠC, HỌA và HÌNH ẢNH

được trích đăng trong bài,

cùng tiếng đàn guitar điêu luyện của nghệ sĩ Phạm Quang Tuấn.

Riêng cám ơn các bạn TÀO LAO WÁN cho nhiều kỷ niệm
Rạch Giá-Kiên Giang.

0_hoaphuongbosongcauduc_hinhlihcoco_2.jpg

GIỌT MƯA KHÔNG MÀU

GIỌT MƯA KHÔNG MÀU

 

 

Tình Yêu trùm vũ trụ

vĩnh cửu như trời xanh

theo mưa về trái đất

rơi vào tim chúng mình

 

Ở trong từng đôi mắt

ẩn trong những môi cười

vượt qua đời gai góc

trong trẻo giòng lệ rơi ..

 

Cũng có thể vì quê tôi chỉ có hai mùa mưa nắng, mà sáu tháng nắng xem ra quá ngắn ngủi so với những tháng mưa dầm lê thê, nên từ những ngày thiếu nữ mộng mơ lãng đãng tôi đã viết những giòng này để riêng tặng mối tình đầu, với niềm tin hết sức ngây thơ không cần trúng trật: tình là hạt mưa, tình cũng thành giọt lệ. (Cũng để tặng luôn những chuyện tình dung dăng dung dẻ trong trí tưởng tượng lãng mạn của một cô gái tỉnh lẻ, Xóm Biển Rạch Giá, vốn cầm lòng không đậu vì những đêm mưa thê thảm, những sáng nắng huy hoàng, con sóng lúc êm đềm, lúc dữ dội, mênh mang ..)

 

Đêm vội xuống lấy đi chiều hoa mộng

Bến phù du in đậm bóng hư không

Bè dĩ vãng. Thả trôi cùng năm tháng

Học chữ quên. Nhưng nhớ cuộn trong lòng

(THƠ THƠ)

 

Cũng chả hiểu vì sao mưa cứ theo tôi như một thứ nghiệp dĩ: Ngày bố mất. Mưa. Ngày hò hẹn. Mưa. Ngày người ta làm lễ cưới. Mưa. Ngày thi rớt. Mưa. Ngày ra trường. Mưa. Ngày tai nạn. Mưa. Ngày má mất. Mưa. Ngày lưu lạc quê mình. Mưa. Ngày long đong quê người. Mưa .. Mưa và Mưa suốt những tháng ngày thanh xuân, chưa dứt hột luôn ngay lúc tuổi già.

 

Gọi tên ai suốt những đêm dài khó ngủ

Mưa đan dầy quá khứ xanh rêu

Tại sao phải quên khi đầy tràn nỗi nhớ

Tại sao ngậm ngùi khi gom góp chắt chiu ..

 

Quả là Victor Hugo vô cùng chí lý khi bảo rằng: Tuổi trẻ sợ cái giá lạnh của đời sống, tuổi già sợ cái giá lạnh của nấm mồ ! Thế nên ai còn trẻ trung hăng hái, đều rất ư là khó chịu nếu không có mặt ở những cuộc vui, những chốn trai thanh gái lịch dập dìu; hoặc luôn luôn bứt rứt chỉ muốn tung cánh về những phương trời thám hiểm, những dự định huy hoàng, những công trình đồ sộ, để tháng ngày đỡ chán mỏi im thinh .. Trong khi người già cả lụm cụm, đi đứng khó khăn, sẽ kinh hoảng về ngày mai mộ chí, bèn hối hả quay về vùng quá khứ bình yên hoặc sóng gió tơi bời, nhưng tất cả đều nằm yên lặng đâu đó, chập chờn như giấc mộng Hoàng Lương trong trí nhớ mịt mù. Riêng tuổi già của tôi thì cũng nghìn trùng mưa nhớ, mưa thương:

 

Mưa nhòe bao chứng chỉ xưa

Trăm bong bóng vỡ trên tờ bằng trơn

Tiếc gì không quá khứ buồn

Nửa đời chữ nghĩa gặm mòn tuổi xanh

 

Mưa mờ ngày tháng lung linh

Ướt hoa hò hẹn, run mình chờ mong

Bao giờ phai ? -- Một đóa hồng

Nhỏ nhoi mà nở rực lòng vắng xa

 

Mưa từ thương nhớ mưa ra ..

 

Rồi, mưa lớn, mưa ngập lụt suối ngòi sông biển. Mưa lớn, thành bão giông, thành lũ lụt, đê điều bờ chắn vỡ toang (Mưa lớn, chừng như rợp hải hà, TTY). Mưa lớn, cuốn ta đi xa, đi như giữa chiêm bao, mộng mị, như đi lạc trong trời đất, thủy tận sơn cùng:

 

Ta đi như lạc trong trời đất

Thủy tận sơn cùng, xí xóa ta

Cõi chiều, đứng lại, khóc như liễu

Có thật là ta đã đi xa ?

(TÔ THÙY YÊN)

 

Tôi đã đi xa thật. Hồi cái thuở từ Rạch Giá dời hẳn lên Sài Gòn, tôi cứ tưởng đó là lần đi xa nhất đời rồi. Ngoài đường trường xa mấy trăm cây số dài, ngủ gà ngủ gật trên xe đò lục tỉnh miền Tây, qua Bắc Vàm Cống, qua phà Mỹ Thuận, ngồi ê ẩm cả mông, ẹo cả lưng, mặt mũi bám đầy bụi, tóc khô khét nắng. Cái nắng gì đâu mà hầm hầm sôi âm sôi ỉ, sôi từ trong ra ngoài, làm túa ra những giọt mồ hôi mẹ, mồ hôi con, nhờ gió làm khô đi, quện bụi cát, nhớp nháp. Khó chịu gì đâu ! Đói thì ăn cơm tay cầm, uống nước trà đá (hổng dám uống nhiều vì sợ mắc tiểu thì chết), nhiều khi ăn mía ghim, nhâm nhi đậu phộng luộc bùi bùi, ăn khóm xẻ rát cả lưỡi mà vẫn không hết khát . Mỗi lần xe ngừng lại để thả hành khách xuống ở những trạm, bến, là cả một đội ngũ những người bán quà bánh hấp dẫn lại hiện ra, dí tận mắt để bà con phải mở hầu bao: ổi xá lỵ to tướng; mận hồng đào bóng lưỡng; mía ghim từng chùm đã mắt; khóm xẻ với dĩa muối ớt tém vun ngon lành; bưởi lột khoe những múi bưởi, tép bưởi mọng nước, chỉ nhìn thôi mà đã ứa nước miếng; ghẹ luộc chắc nịch, đỏ au; bắp luộc hột đều tăm tắp, nóng hổi vừa thổi vừa .. cạp; cà rem cây; xá xị, si rô, sữa đậu nành bỏ bịch ướp đá; bánh mì kẹp thịt, hoặc nhét nem, bì, cá hộp, xá xíu; có cả hột vịt lộn; chuối khô; nem chua .. Khi xe đến địa điểm để hành khách xả xú bắp, ăn uống giải lao, ai nấy đều mừng húm, hớn hở đi vào cầu tiêu công cộng, hoặc đi vào quán mua nước, thò hai ngón tay cáu bẩn nhón lấy những cục nước đá bé tẹo bỏ vào khăn tay mà lau (dè xẻn) cái mặt lem luốc bụi đường. Người có tiền của thì ngồi ở bàn chễm chệ kêu cơm dĩa, uống bia, có khăn ướp lạnh lau mồ hôi. Mấy ông thoải mái phạch ngực khoe bụng như cái trống chầu. Mấy bà đỏm dáng chải tóc, thoa lại tí son môi .. Từ tưng bửng sáng lên xe ở xế xế rạp Châu Văn-Rạch Giá, xuống xe ở bến Sài Gòn-Chợ Lớn thì trời thành trưa trà trưa trật, có khi bị kẹt xe (bị gài mìn, đắp mô, hoặc phải dành ưu tiên cho những đoàn xe nhà binh, cứu thương) đến chạng vạng mới tới nơi ..

 

Đó là cái xa cách về địa lý, địa dư. Nhưng còn một cái xa xôi biệt trùng sơn dã hơn nhiều: Cũng lần di chuyển đó, tôi đã vĩnh biệt luôn một đoạn đời thơ ấu, và cái thời con gái, lứa tuổi trăng rằm, thời áo trắng .. Mất hết. Chôn hết trong nấm mồ tiềm thức đa đoan.

 

Ngày xưa thời áo trắng

Như dòng nước xanh trong

Tâm hồn không vẩn đục

Bao mong ước trong lòng

 

Thuở ấy em làm thơ

Thơ về những trái mơ

Thơ về mùa xuân đẹp

Em là bướm nhởn nhơ

(QUÁCH XUÂN SƠN)

 

Ai dè. Sau này, tôi còn xa luôn cả những giọt mưa rơi vào tim đôi lứa. Còn xa luôn những giọt lệ khóc tình yêu. Xa hết người. Xa hết bạn. Xa hết con đường, phố chợ. Xa hết tuổi trẻ. Xa hết tháng ngày bướm hoa. Xa hết cây đa cũ, bờ sông xưa. Xa hết nhành phượng hoa đỏ lửa. Xa bàn ghế học trò, giảng đường, thư viện. Xa hết đôi mắt các em học sinh ngước nhìn tin cậy. Xa hết đồng nghiệp ý hợp tâm đầu. Nói gọn lại là tôi xa biệt hết, bị chặt đứt bứt rời hẳn với một quê mẹ chắt chiu trọn đời nuôi tôi khôn lớn ..

 

Người đi, đi mãi không về

Câu ca biệt xứ, lời thề cỏ may

Tìm người chỉ thấy mưa bay ..

 (DƯƠNG  TRỌNG  DẬT)

 

Trong cái cõi mưa bay, mịt mùng nhân ảnh đó, nhiều khi ta thấy nơi chốn nào cũng buồn, vì chả nơi nào ấm áp cho bằng đất mẹ yêu thương:

 

Tôi đang đâu nhỉ mênh mông

Đầu non cuối biển, đầu sông cuối ghềnh ?

Chỗ nào thì cũng buồn tênh

Quê Hương, Cố Quận nhớ quên ngậm ngùi !

(TRẦN VẤN LỆ)

 

Nhưng dù sao đi nữa, mưa của tôi cũng vẫn quá hiền, quá đỗi hiền. Mưa của tôi có lạnh. Nhưng chỉ là cái lạnh lâm thâm, tê tê hời hợt ngoài da. Cái buồn chỉ là chuyện buồn riêng tư, nhỏ nhoi. Có những loại mưa khác, khốc liệt hơn, của những đời đói lạnh còn kẹt cứng ở VN (kẻ nông dân, người thị thành, người là Anh-hùng-tận, kẻ là thánh, hoặc ma vương), tất cả đều lên rừng tìm trầm, tìm sống, tất cả đều làm kiếp cô hồn phiêu bạt, lưu linh:

0_covac_kieman.jpg

Lỡ xa vì sóng cuốn trôi

Tất cả đều thượng sơn

Cô hồn chung một lũ

Ngày rừng chan mưa lũ

Râu tóc ướt phiêu bồng

.........

Vì đói cơm rách áo

Người yêu coi như không

Vợ con là gió thoảng

........

Sài Gòn em có biết

Nỗi đau của mưa rừng ?

Không ngãi cũng tìm trầm

Đó là điều có thật.

(TRẦN DZẠ LỮ, Thư Quán Bản Thảo 3)

 

Có những loại mưa khác, có cả mùi tanh của máu, có cả màu chết chóc thê lương, có cả vị khổ đau cho cả một dân tộc bạc phận, mà người tu-sĩ-tù-nhân-chế-độ không thể nào im tiếng:

 

Thuyền chưa ra bến bình minh đỏ

Nhưng mấy nghìn năm tống biệt rồi


..........


Cho hết mùa thu biệt lữ hành

Rừng thu mưa máu dạt lều tranh

Ta so phấn nhụy trên màu úa

Trên phím dương cầm, hay máu xanh

(TUỆ SỸ)

 

Mặt trận quê hương tôi, cho đến hôm nay, chỉ yên tĩnh giả vờ. Chiến tranh đâu đã hết, vì còn tiềm ẩn trong lòng người nằm việt vị chờ ngày phục hận. Bởi cái kẻ thắng chả khác nào bạo chúa họ Tần (còng xác, xiềng tâm, túm bao tử, khóa miệng, bẻ bút, kiểm ý tình trăm họ, vạn nhà, muôn dân ..). Nên đâu có ai ham mong ở lại, phải đành âm thầm giũ áo ra đi (sang bên kia mấy bờ biển lớn) để ngậm ngùi nhớ thương, thương nhớ nát lòng:

 

Ta thương em tàn hơi thở cuối

Ta nhớ em trọn kiếp lưu đày

Ngày ta đi bàng hoàng đau thương nhớ

Giã từ nhau ngậm ngùi như bóng mây

..........

Ta nhớ từng cơn mưa bụi nhỏ

Ta chờ nhau từng cuối phố mưa sa

Từng cơn lạnh mưa giao mùa đến

Một sớm thu về em xót xa ..

(HOÀNG NGỌC ẨN, nhạc PĐC)

 

Và cũng không ít những nghịch ý, trái lòng cho những tấm lòng son chìm nổi lưu vong, giữa chợ đời xứ lạ tha phương cầu thực; thấy thừa mứa những người ôi chao là bệ rạc, chán chường:

 

Sao chẳng chết những ngày trận mạc

Chẳng chìm xuồng cùng tháng Tư đen

Em làm biếng quên cười, thôi hát

Thôi nồng nàn như thuở mới quen

 

Trên đỉnh dốc ngó đời lăn xuống

Thấy người hèn áo gấm về quê

Đã phai chưa lời thề, lý tưởng

Thấy cơ hồ mình nói, mình nghe

(HÀ HUYỀN CHI)

 

Lỡ xa vì sóng cuốn trôi. Chia tay góc bể chân trời (HỒNG TRẦN). Những con sóng ý thức hệ cuốn ta theo giòng thác lũ. Nhưng ta vẫn còn may mắn có dịp quay về. Về để thấy Quê cũ người xưa cũng biệt mờ (NHƯỢC THU) và những sinh hoạt rộn rịp trên những đường giao thông quốc lộ, đường thủy, đường bộ đã biến mất tiêu. Còn trường xưa, gốc phượng cũ cũng rụng rơi những bông hoa chót cuối. Phai tàn rồi, ôi những giấc mơ xanh:

 

Em về bến bắc không còn nữa

Phà cũ nằm im tủi phận đời

Những tiếng rao hàng xưa lảnh lót

Thấm vào huyết quản đã xa xôi

 

Em về gốc phượng sân trường cũ

Vừa rụng cành hoa nở cuối cùng

Sắc thắm một thời em ép sách

Đâu còn trang điểm giấc mơ chung

(NHƯỢC THU)

 

Chúng ta xa quê hương, như những chiếc lá lìa cành, xa cội, tan tác bể dâu:

 

Lá về đâu nhỉ. Lá về đâu ..

Tan tác cô đơn khắp địa cầu

Lá có thương thân, đời viễn xứ

Có hờn bãi biển hóa nương dâu

(NGÔ MINH HẰNG)

 

Chúng ta lìa xa tình, ai mà không ngậm ngùi, đớn đau.

 

Mai em về bên người

Sẽ tôi trời hiu quạnh

Trăng nghiêng bóng rã rời

Gió trầm tư, bất hạnh

...........

Giữa cái mất, cái còn

Vô hình trong hữu hạn

Sẽ tôi mãi trong lòng

Ngậm ngùi hoài năm tháng

(Vntvnd)

 

Nhưng có lẽ điều đáng sợ nhất là lúc mình chia tay chính mình !!! Như chính tay mình vuốt mắt,  đào mồ, lấp huyệt cho chính mình vậy, vì đã tàn rồi ngay cả tro than.

 

.. Tôi nghĩ đến những mái tóc bạc của các bạn tôi. Bạc tóc. Và bạc cả lòng nữa. Chưa hẳn là bạc bẽo, chẳng qua chỉ là CUỘC CHIA TAY VỚI CHÍNH MÌNH.  Ta phụ tình với ta. Ta bạc lòng với ta. Lửa đã tắt thật rồi. Tro than cũng không còn. Còn chăng, chỉ là một sợi khói phù du.

 

Một sợi khói thôi mà nặng lòng nhau. Ngày trẻ tôi đã từng viết như vậy. Bây giờ thì tôi hiểu rằng, không phải chỉ nặng lòng nhau, mà còn phiền lòng nhau .. (LỮ KIỀU, Thư Quán Bản Thảo tập 5)

0_tatnuoc.jpg

***

***

 

Cũng may là tôi và các bạn tôi (Tào Lao Wán nói riêng, bạn cùng lớp, hay cùng trường, bạn cùng xóm, cùng quê Rạch Giá-Kiên Giang nói chung) tóc đang bạc nhưng chưa bạc với chính mình và gia đình, chưa bạc cùng Thầy Cô và Bằng Hữu.

 

Mà đâu chỉ có các bạn Đồng Hương tỉnh nhỏ của tôi. Các bạn Đồng Hương Việt Nam mà tôi được cơ may tiếp xúc qua mối duyên Văn Nghệ trên Internet ở khắp các tiểu bang Mỹ Quốc, Úc Châu, Pháp, Hòa Lan, Đức, Nhật, Canada .. (Văn kỳ thinh, bất kiến kỳ hình) đã mở con mắt ếch-ngồi-đáy-giếng của tôi, (và còn nâng tôi lên để được chung vui, xẻ chia tâm tình, thân ái). Ngọn lửa trong lòng họ cũng chả hề nguội lạnh, tiêu ma dù tuổi đời năm, sáu, bảy .. , dù tóc muối tiêu, hay bạc trắng, hoặc nhuộm đen nhánh đi nữa, thì cũng đêm ngày miệt mài gõ phím, nhả tơ .. giăng đầy hồn nghệ sĩ.

 

Có người gởi đến bạn đọc bức tâm thư, những ý tình trang trải rất thật:

 

Thơ tôi chuyên chở nỗi niềm riêng

Ăm ắp tin yêu lẫn muộn phiền

Gói ghém trở trăn, khao khát sống

Với đời, thi nghiệp lẫn tình duyên

(Vntvnd)

 

Có bạn lại muốn gắn bó keo sơn giữa mình với ta, giữa ta với mình bằng hồn tình thơ lai láng:

 

Ta gom hết cả các tình

Để vào trang chữ cho mình với ta

Hương tình gởi gió gần xa

Hồn thơ đề chữ cho ta với mình

(TTL)

 

Có nhà thơ nói với mẹ, như lời tự nguyện hiến dâng phụng sự cho đời thôi giá băng, tan khói sương vô minh, ảo vọng, mê cuồng:

 

Con đi góp lá mười phương lại

Đốt lửa cho đời tan khói sương

(TRẦN TRUNG ĐẠO)

 

Hoặc nhắn nhủ tha thiết với con tàu thế kỷ đang băng băng đi về phía trước:

 

Tàu ơi, hãy kéo còi liên tục

Cho tiếng rền vang dậy địa cầu

Lay động những tầng mê sảng tối

Loài người, hãy thức, thức cùng nhau !

(TÔ THÙY YÊN)

 

Xin chấm dứt bài viết ở đây, với sự khẳng định chắc nịch của một tác giả về niềm ước mơ muôn thuở của con người:

 

Chậm thế nào rồi ta cũng tát

Cho cạn mùa lận đận thương tâm

Để Tình Yêu phơi áo mùa xuân

Và Hạnh Phúc ra ngồi hong tóc

(TRẦN DZẠ LỮ, Thư Quán Bản Thảo tập 3)

 

 

 

 

 

Mùa Lễ Tạ Ơn 2004

 

 

website counter