*
Ông xă tôi giỏi ghê nơi: hồi xưa ăn
học, có chức phận; bây giờ cũng giỏi ..
chịu cực làm hai jobs để lo nuôi hai đứa con.
Xong Trung Học là một đứa tự ư đi làm,
để đỡ đần cho bố lo cái nhà đâu
đó cho đàng hoàng để đón mẹ và thằng Út
qua. C̣n đứa kia th́ ham vui sớm, nên dắt một con
nhỏ đi ở riêng và làm cha hai đứa con ngay khi
mới 20 tuổi đầu.
Khi tôi được chồng con bảo lănh qua
Mỹ, th́ đă có sẵn một chiếc xe hơi do tôi
đứng tên, tôi chỉ việc học thi bằng lái,
học ESOL, rồi đi học Nails. Cơm nước
chợ búa có mấy cha con nó lo, bù lại cái công gian khổ
những ngày VN mẹ mày nuôi bố con ḿnh !!! Nhà
cửa rộng răi, khang trang, chúng tôi tự do hưởng
trăng mật .. tái hồi (không phải một tuần
trăng mật, mà sẽ là những tháng ngày tràn trề,
chất ngất của cuối cuộc đời c̣n
lại) trong cái pḥng Master Bedroom đầy đủ
tiện nghi, ấm cúng và sang trọng. Trời ơi, nói sao
cho hết những kích ngất thần tiên, những hoan
lạc thiên đường những tưởng đă tiêu
ma bởi loài quỉ đỏ. Trời ơi, ổng
vẫn là người chồng lư tưởng của tôi,
người đàn ông đầu tiên và cũng là cuối
cùng ấp yêu cái cơ thể này, người đă đi
vào trong tôi sâu thẳm nhất, t́nh tứ nhất, ḥa
hợp nhất để cho tôi được cưu mang
t́nh yêu mầu nhiệm. Để tôi được hănh
diện làm mẹ các đứa con đang thành nhân chi
mỹ. Được làm bà đàn cháu líu ríu quá
đỗi dễ thương.
Cầm những đồng tiền làm Nails lần
đầu kiếm được, tôi đă khóc ngon lành,
một ḿnh dấm dúi trong Restroom. Tôi khóc v́ sung sướng,
v́ không ngờ ḿnh, ở cái tuổi này, (cái tuổi đang
sắp già .. háp), ở cái tŕnh độ này (Trung Học
Phổ Thông VN, cái bằng ESOL hết lớp) mà c̣n có
thể làm ra tiền như ai, ở ngay cái đất
nước phồn thịnh nhứt thế giới này.
Một năm sau .. Đứa con lớn vừa
cưới vợ, ra riêng. Thằng Út cũng theo chúng, theo
bạn qua tiểu bang khác học nghề. Th́ ông xă tôi
bị một gă nhậu say tông, cái xe bẹp dúm dó. Ông
nằm nhà thương cả tháng. Cái chân phải bị
gẫy nát, phải cưa và sẽ mang chân giả. Mặt
đầy thẹo vít. Con mắt phải cũng như mù,
dù đồng tử c̣n nguyên. Thế là tôi được
thế mạng cho cái chân vô dụng đó, trở thành bác
tài chính thức của ông. Đi đâu có tôi. Cần ǵ có
tôi. Nhất cử nhất động có tôi. Tôi trở thành
cột trụ gia đ́nh một cách hết sức tự
nhiên. Dĩ nhiên ông xă yêu quí của tôi được ..
dưỡng lăo một cách ngang xương !!!
*
Thoạt đầu, có nghĩa là từ ngày ông ra nhà
thương, chống nạng trở về, tôi vẫn
thấy tôi có phước lớn, nên chưa trở thành góa
phụ. Dù ǵ đi nữa, có mặt một người
đàn ông trong nhà vẫn đỡ nổi .. da gà những
khi hữu sự, những khi trời trở gió giông, băo
tuyết .. bất thường.
Suốt một tháng trời ông nằm viện, tôi
tưởng ḿnh chắc cũng theo ông theo bà sớm
rồi. Hết vô nhà thương, lại chạy về
tiệm làm đẹp tay, đẹp chân cho khách, (may là anh
chị chủ cũng thông cảm cho hoàn cảnh tội
nghiệp, nên hễ rảnh là tôi chạy vù vô thăm nom coi
ổng thế nào rồi lại hối hả quay về).
Hết đi làm về là lại chạy ra chợ mua cái ǵ
đó nấu cho ổng ăn mau lại sức. Nấu
nướng xong (bỏ vô mấy cái hộp đựng,
xếp cẩn thận vào giỏ), tắm rửa, leo
được lên cái giường là cũng khuya lắc,
khuya lơ, mà hổng biết mắc cái giống ǵ, con
mắt cứ mở trao tráo. Nên sáng hôm sau vô chỗ làm,
mặt mũi chao dao thấy rơ. Cứ như vậy. Mà sao
tôi cũng không bị ngă quị là
quá hay.
Ông về. Tôi yên tâm. Vui mừng ra mặt. Nên ăn
được, ngủ được dễ dàng. Nghĩ
cũng tội, ổng thức nh́n tôi ngủ vùi, chớ
ổng có ngủ được đâu. Vết
thương đâu đă lành. Uống thuốc giảm
đau th́ cũng chỉ làm êm dịu một thời gian,
chứ đau đớn, bứt rứt, khó chịu
lắm. Tôi hiểu quá đi chứ, nhưng tôi đâu
thể thức trắng cùng
ông măi được .. Tôi c̣n phải thay ông đảm
đương mọi thứ nữa chứ. Nếu không,
cái nhà này, cái xe này, các cái tiện nghi này, nó sẽ như
mây nổi, như gió thổi, như chiêm bao .. liền
một khi mà.
Càng ngày, ổng càng ít nói. Càng ngày ổng càng thở
dài nhiều hơn. Đôi mắt cứ nh́n thăm thẳm
về một hướng vô h́nh nào đó. Và hay ngồi cú
rũ trong chiếc ghế bành quen thuộc. Nhiều
bữa tôi đi làm về trễ, nhà cửa tối om, khi
bật đèn lên, tôi xém la làng v́ ổng vẫn ngồi
chờ tôi ở đó như một bóng ma ..
Có lần tôi ôm lấy ông, nũng nịu gọi:
Cưng ơi, cưng ơi .. rồi ṃ mẫm táy máy, nghịch
ngợm, vuốt ve, âu yếm, rồi hôn hít, th́ thầm
những lời âu yếm lả lơi như .. thường
lệ. Ông mạnh bạo hắt tay tôi ra. Lạnh lẽo
đưa con mắt c̣n lành lặn lừ tôi một
phát làm tôi sượng trân và sợ mất hồn. Tôi là người
không nhậy cảm mấy, mà bị ổng xử quê như
vậy cũng lấy làm ấm ức tủi thân không nói nổi.
(Chắc ổng được tiếp mấy chục bịch
máu .. quạu hay sao á mà ?!?!?). Và sau đó, những đêm dài
khắc khoải, tôi nhớ ông, tôi thèm ông .. Ông quay người
đi, ghẻ lạnh, thờ ơ !!!
Nhiều đêm, tôi giật ḿnh thức giấc v́ cái
giường rung chuyển dữ dội, và tiếng la ú
ớ của chồng tôi. Tôi bật đèn, lay ông tỉnh
dậy, lau mồ hôi túa ra từ ác mộng kinh hoàng của
ông mà xót xa. Vẫn là ác mộng đến từ
kẻ-thắng-làm-vua đối xử với
kẻ-thua-làm-giặc (suốt 10 năm trời đày
đọa hết nhà tù này đến nhà tù khác, hết
khổ sai này đến cực h́nh khác, hết bài bản
láo khoét này đến những đ̣n tâm năo lừa mị
khác). Vẫn là nỗi nhục chung của cả một dân
tộc mắc đọa, nên người người túa
ra biển, lên núi, vào rừng, đóng ghe tàu, hay lội
bộ .. đi t́m sự sống. Là vết thương khó
lành của những đấng trượng phu bị
hất nhào khỏi lưng ngựa chiến, cuốn
cờ, bôn tẩu tha phương ..
Thép cũng hư hao cùng tuế
nguyệt
Mà sao nhục nước chửa phai
tàn
Xứ người bao kẻ đau ḷng
huyệt
Bao kẻ bên trời nuốt lệ khan
(HÀ HUYỀN CHI)
Cả đời chồng tôi là một sự
tuột dốc thê thảm. Hồi nhỏ cho tới
trưởng thành, lấy vợ, đẻ con th́ đó là
giai đoạn ở đỉnh cao của tiền, t́nh,
sự nghiệp . Đến khi VC vào đă giải phóng
sạch nhách hết, giải phóng cả song thân ông, c̣n
đạp ông ngă chúi vào bùn lầy, phân người và
nước tiểu. Đày đọa ông bằng cái đói
khát, bệnh hoạn và nhục nhă đến điều.
Khi qua được bên này, những tưởng rồng
lại được gặp mây. Ai ngờ cuối cùng
lại ôm cái thân tàn phế v́ tai nạn xe cộ. Tuy không bám
chéo áo vợ con (v́ có tiền trợ cấp của chính
phủ Mỹ) nhưng ngẫm ra c̣n có ǵ vui cuối
cuộc đời già lăo, ở cái xứ người
dưng ???
Đêm nay trăng sáng quá anh ơi
Sao ta ĺa cách bởi gịng sông bạc hai
màu ..
(Nhạc LAM PHƯƠNG)
Giữa chúng tôi không hề có con sông Gianh, phân chia hai
triều Trịnh-Nguyễn. Cũng không có con sông Bến
Hải (vĩ tuyến 17) ngăn cách đôi bờ
Bắc-Nam. Vậy mà sao biên giới vô h́nh nào đă làm
chồng tôi ngồi đó, trong chiếc ghế bành đó,
hoặc nằm chung một chiếc giường lứa
đôi, gần gũi lắm mà cách xa biệt mù san dă. Cho cái
ḷng khao khát được yêu thương, được
xẻ chia cay đắng ngọt bùi của người
vợ hết ḷng tận tụy cùng người bạn
đời duy nhất, càng ngày càng muốn bị bốc hơi. (Dạo sau
này, tôi không muốn về nhà, không muốn bước vô
ngưỡng cửa địa ngục, lạnh lẽo).
Ông có vẻ oán người đàn bà tuổi Dần,
làm vợ chồng h́nh khắc chia ly một thời gian dài,
giờ c̣n hại phu, khắc tử. Oán sâu, oán đầy,
giận trời, trách đất, thù ông tơ bà nguyệt se
duyên nợ chi mà ác nghiệp, hăi hùng. Nên ông mới bị thân
tàn ma dại như ngày hôm nay.
Ông có vẻ bất b́nh nhưng không nói ra (nên càng
dằn vật ngấm ngầm, đau khổ) khi thấy
vợ vẫn nhan sắc mặn mà. Ăn mặc càng ngày
càng thanh lịch, nhă nhặn mà vẫn lộng lẫy.
Đơn giản mà vẫn kiêu sa, mệnh phụ. Trong khi
ông bèo nhèo như một cái mền rách rưới, bẩn
thỉu, hôi hám. Mặt mũi đầy thẹo vít
thấy ghê. C̣n nạng
gỗ bóng ngời đeo bản án chung thân. Hay chiếc chân giả bên trong
ống quần dấu che, cũng đâu thăng bằng
nổi số phần khệnh khạng, khập khiễng.
Ông như hổ sa cơ giận vườn bách thú
(CLV). Ông gặm một
khối căm hờn trong cũi sắt .. (TL) . Ông thâm
thù các tướng chỉ huy tham sanh húy tử, căm
hờn giặc lừa, bạn phản, ta ngu muội .. (HHC).
Ông không gầm gừ, gào thét, hung hăng, nhưng
khíu-chọ lạnh tanh .. thấy mà ớn. C̣n ngôi nhà cứ
tưởng là thiên đường cực lạc, đă
trở thành một cái xà lim rộng rinh, nhốt hai cái xác
biết ăn, ngủ, đi, đứng, nằm, ngồi, nhưng
chớ hề c̣n một chút xíu thương yêu, giao cảm !