Bỗng dưng,
một bữa nào đó, tôi "lụm" được
hai câu thơ như vầy,thấy hay quá hay quá là hay, mà không biết tác giả là
ai:
Yêu nhau từ
độ bao giờ
Gặp đây giả bộ
hững hờ khói bay
(Măi đến khi
cầu cứu với các bạn Tào Lao Wán của tôi, th́ các
bạn KĐN, KA và XO không những đă chép đủ
cả bốn câu, mà c̣n hào phóng gửi tặng luôn một lèo
100 câu thơ của Động Hoa Vàng, và các bài nổi
tiếng khác đă được phổ nhạc của
tác giả Phạm Thiên Thư. Thiệt là sung sướng
làm sao !!!).
Áo em vạt tím ngàn sim
Nửa nao nức gọi,
nửa im lặng chờ
Yêu nhau từ
độ bao giờ
Gặp đây giả
bộ hững hờ khói bay
Cái t́nh trạng
giả bộ, giả đ̣, giả vờ .. này xảy ra
nhiều lắm rồi, từ đời nảo
đời nao rồi, (trong văn chương b́nh dân
truyền khẩu), xuất phát từ những mối t́nh
đơn phương, thầm kín, rụt rè của các anh
chị nông dân, chỉ biết thương thầm nhớ
trộm mà đâu dám nói ra v́ quá kín tiếng, ít lời.
Cũng có khi v́ một lư do nào đó dính líu tới chuyện
nhan sắc (một đàng mang ngoại h́nh Trương Chi,
một đàng hoa ghen thua thắm); Hoặc liên hệ
tới chuyện giàu nghèo (chàng gốc nông dân, đánh cá, con
bà ăn xin, nàng con quan, con vua ..) nên cam đành:
Đưa tay bứt một
cọng ng̣
Thương em
đứt ruột giả đ̣ ngó lơ
(Ca Dao)
Cũng như t́nh
trạng T́nh trong như đă, mặt ngoài c̣n e
của Kim Kiều (Nguyễn Du) mấy trăm năm
về trước vậy. Không phải tại hai đàng
ít chữ nghĩa. Không phải họ thiếu lời
lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu. Cũng không phải
v́ dung mạo xấu xí. Không phải v́ bất tài, vô
học. Mà v́ lễ giáo gia phong. Phải giữ danh giá con
nhà. Nên dù đă phải ḷng nhau rồi nhé. Đă lậm nhau
rồi c̣n đâu. Mê nhau đứt đuôi con ṇng nọc
rồi, mà đố có dám hở môi. Cứ : Dùng dằng
nửa ở nửa về (Kim) .. ; Khách đà lên ngựa,
người c̣n ghé theo .. (Kiều)
Ừ. Nhưng mà
tại sao lạ phải giả đ̣, giả vờ,
giả tảng, luôn luôn dấu diếm, luôn luôn ngụy
trang như vậy nhỉ ???
Tôi chỉ sống
để hoài hoài tưởng nhớ
Măi măi yêu, nhưng
dấu diếm luôn luôn
Mà người th́,
lơ đăng, dẫm trên buồn
Bận đi hái những
cành vui xanh thắm
Tôi biết lắm, trời
ơi, tôi biết lắm
(XUÂN DIỆU)
Th́ ra, đối
phương của XD có cái tánh lơ đăng, bận
đi hái những cành vui xanh thắm .. Nên chàng : Muốn
trốn sầu đơn muôn vạn kiếp, Lại t́m sa
mạc của t́nh yêu (XD). Đọc tới đây ta
thấynhư là lư giải
được một phần nào cái thú đau thương
của ái t́nh lăng mạn thời tiền chiến vậy.
Cái thời sao mà (so với thời đại tốc
độ của ánh sáng hiện nay) xem ra quá ư là nhàn nhă
ung dung. Thời giancứ như
là nuông chiều những Chàng, những Nàng dung dăngdung dẻ, dùng dằng, dủng
dẳng, lơ lửng, lửng lơ ..
Em cứ hẹn
nhưng em đừng đến nhé !
......
T́nh hết vui khi
đă vẹn câu thề
Đời chỉ
đẹp những khi c̣n dang dở
Thư viết
đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho ngh́n sau lơ
lửng với ngh́n xưa ..
(HỒ DZẾNH)
Dám có chàng trai trẻ
bây giờ đang chửi đổng lắm, hoặc ít
nhất th́ cũng buột miệng phun ra : Xưa
rồi Diễm ơi !. Em cứ hẹn nhưng em
đừng đến nhé th́ cho em dze sớm. Ông có chán
vạn mối t́nh lận lưng chứ bộ !!!
Yêu đấy, mà
ngậm kín đầy bụng một ḿnh hử. Thôi bỏ
đi Tám !!! Ở thế kỷ 21 này, ai mà rảnh
để chui vào cái rọ mơ với tưởng hăo
huyền như vậy măi đâu ??? Ai mà dại dột, ngu
ngốc, dấu dấu, che che nỗi ḷng nhức nhối
hoặc tả tơi, tơi tả tiêu điều,
phải không bạn ???
Vậy mà tôi thấy
có một người ngay chỗ tôi làm, đang dấu che
một sự thật đau ḷng . Và khuôn mặt lúc nào
cũng làm ra vẻ vui tươi. Thế mới lạ !!!
Đó là một cô
ả Mỹ trắng, không c̣n trẻ, nhưng chưa
đến nỗi già. Tóc nhuộm màu blond, dài chấm vai.
Người thon thả, mảnh dẻ. Mùa hè, cô ta mặc
áo khoe bụng, chứ không khoe ngực (không mấy ǵ
nảy nở lắm). Hay mặc váy ngắn, quần
sọt khoe đùi rám nắng. Giày dép luôn luôn cao gót, màu mè trẻ
trung, hợp với quần áo màu tươi, sáng, thời
trang (đặc biệt không có vẻ đắt tiền,
có thể t́m thấy hằng hà trong K-Mart, Old Navy).
Tôi ít thấy
người Mỹ trắng mà lại ham làm lao động
chân tay như cô ả này. (Thường th́ họ muốn gơ
Computer, hoặc làm việc nhẹ trong văn pḥng). Không. Cô
ta chỉ thích ngồi vào trong line (mỗi line có 3
người, oai nhất là Thủ Quỹ [Cashier], kế
đó là người phân loại hàng [Vadilator], bét nhất là
người cắt thư, mở bao [Cutter]). Cô ta chăm
chỉ cắt bao thư, bày mấy cuộn phim khách hàng
gửi tới, cùng tiền và đơn đặt hàng. Nói
th́ có vẻ đơn giản, nhẹ nhàng. Nhưng nếu
ai đă từng làm việc theo hệ thống dây
chuyền, sẽ thấy, ṛng ră cắt, ṛng ră mở
ca-mê-ra lấy cuồn phim, ṛng ră lấy tiền, lấy
phiếu đặt hàng của khách ra để ngay
ngắn trên line, luôn tay, luôn chân, trong khi cái belt nó quay
đều quay đều .. đưa các thứ
đến tay Thủ Quỹ, rồi đến tay
người phân loại. Ôi chao nó đứ đừ
đừ chứ chả chơi đâu. Đă thế, các
Leader, Supervisor c̣n check cái tốc độ của mỗi
line từng 2 tiếng một (có đến 12 lines lận
à). Line nào chậm, là được mời vào văn pḥng
để hỏi ní ro: Tại Thủ Quỹ ngủ gục,
hay tại Validator chậm chạp, vô ư vô tứ để
phim rơi tọt vào thùng rác, hay tại người cắt
già chuyện, hoặc ngủ quên ???!!!
Cô ả chả bao
giờ có ư muốn vươn lên làm Validator, cũng chả
bao giờ mơ ước thành Thủ Quỹ (những
người này có mức lương cao hơn là cái
chắc, c̣n được nhàn nhă hơn, đỡ bị
nhức vai, đỡ bị vọp bẻ các ngón tay,
đôi khi cả bàn tay bị đờ ra v́ vận
động quá tải, nhất là những ngày lễ
lạc, phải làm 12 tiếng hoặc 14 tiếng một
ngày. Mặt người nào người nấy phờ
phạc v́ thiếu ngủ, v́ đờ đẫn tay chân
..) Cô ả chỉ thều thào cùng vài người bên
cạnh. Tao mệt quá. Tao mệt quá tụi bay ơi.
Nhưng miệng vẫn nứt toác ra một nụ
cười bi thảm !!!
Nơi tôi làm hiện nay, ngộ nghĩnh
lắm, đúng nghĩa Hợp Chủng Quốc th́ thôi.
Nhất là vào giờ ăn, giờ nghỉ break. Những
người X́ (Spanish) ngồi chung bàn với nhau, chia nhau
món Toọc-Tia, Ta-ma-lét, Pu-pu-sà, xí xa xí xào Ố-là,
Gờ-rát-xi-a .. Những người Tàu cũng vậy,
ngồi chung bàn, mùi cơm, canh, xào, kho bốc ra từ
microwave, cứ lừng lững chui vào lỗ mũi ḿnh
tỉnh bơ, làm cái dạ dày bị khủng bố dữ
dội, cùng những tiếng nói lớn, cười
lớn, Hảo Lớ, Xôi-Xè .. Người Ấn
Độ, Pakistan, bố bảo tôi cũng không phân biệt
được, cũng y phục cổ truyền của
xứ sở họ, cũng những ṿng đeo tay, bông tai,
dây chuyền bằng vàng, khăn quàng dài hất
ngược sau lưng màu sắc sặc sỡ. Rồi
người Phi, người Thái, người Lèo,
người Miên, người Việt (không nhiều
mấy). Nhưng xứ nào chùm nhum theo xứ nấy, tự
do tṛ chuyện, ầm ĩ nói cười, chẳng sợ
ngoại bang nghe lén tí nào. C̣n chủ nhà (Mỹ trắng và
Mỹ đen ư) cũng chùm nhum theo màu da của ḿnh (có
phải là dấu hiệu của kỳ thị chủng
tộc không nhỉ ???). Chỉ có cô ả Mỹ trắng
của tôi th́ ngồi chung bàn bất kể mầu da.
Cô ả có đôi mắt hay hay
Cô ả có đôi mắt hay hay. Đẹp th́ không
đẹp. Mà xấu cũng không thể gọi là xấu.
Cái duy nhất của đôi mắt ấy là nó biết
liếc mắt rất t́nh, rất nhanh. Biết đá lông
nheo thật lém lỉnh dễ thương. Riêng với tôi,
sao tôi nghe như có tiếng kêu cứu thầm, che
dấu !!! (Có thể là tôi vốn giàu tưởng
tượng, tưởng voi mà thôi).
Người ta thường hay bảo : Đôi
mắt là cửa sổ của tâm hồn. Nhưng có khi
nào bạn thấy cửa sổ không có rèm che không ???
Rất ít khi bạn ơi. Cô ả này cũng vậy.
Nhiều khi tôi lén nh́n trộm cô ả lúc bận bịu luôn
tay luôn chân, h́nh như đó là lúc cô ả thật sự là
ḿnh, là lúc cô không có cái mặt nạ ngụy trang pḥng
thủ. Ôi chao, đôi mắt có đốm lửa reo vui đâu
mất tiêu mà như đang mù sương, ngầu đục.
Và toàn khuôn mặt toát ra vẻ thê thảm tột cùng,
với khóe miệng hằn sâu già sọm. Khi biết có
người nh́n lén, cô ả ngước lên nh́n tôi, đôi
mắt lại lóng lánh những tia sáng reo vui, cái môi lại
hớn hở tươi cười. Cô nháy mắt với
tôi một cái rồi bẽn lẽn cúi xuống tiếp
tục mở bao .. Mọi chuyện xảy ra nhanh như trong
một phim ắc-sân (action) cực nhanh. Cô ả lại là
một người như mọi người trong cái cơi
người ta ..
Tôi không là bạn của cô ả. V́ ngôn ngữ
bất đồng cũng có. Mà có thể v́ tôi bận
bịu với những người bạn khác cũng có.
Nên giờ nghỉ, chúng tôi thường chào hỏi, cḥng
ghẹo qua lại: Hê, mày sexy dữ bữa nay à nghe. Mày
cũng vậy .. Rồi thôi. Với lại cô ả nói
nhanh, tiếng này như dính vào tiếng kia. Chỉ tổ
làm tôi tḥ lơ mắt nh́n chăm bẳm vào đôi môi cô ả
mà đoán. (Mệt thấy mồ thấy tổ đi ). Do
đó, hữu hiệu và tiện lợi nhất của tôi
là dùng nụ cười không mất tiền mua cùng
tiếng chào muôn thuở, mà đối nhân xử thế
với tất cả mọi người cùng làm việc
ở hăng này, ở mức độ sơ giao. Dĩ nhiên
không phải theo cái kiểu của nhà bác NGUYỄN VĂN
VĨNH từng bảo là người Việt ḿnh cái ǵ
cũng cười. Vui cũng h́. Buồn cũng h́. Cứ
h́ một tiếng. Mọi việc hết nghiêm trang.
Thưa bác. Đâu đến nỗi thế. Cái cười
thân ái là tặng phẩm duy nhất của tạo hóa dành
riêng cho con người chứạ ! Nụ cười thân thiện là dấu
hiệu phân biệt rơ rệt người và muôn loài,
vạn vật đấy chứ ! Chả nhẽ chỉ
biết nhe nanh gầm gừ trửng giỡn, hoặc xông
vào nhau cắn xé như mấy cái loài dă thú rừng xanh lúc
giành ăn, hoặc giành con cái đem về hang ổ
của ḿnh ???
Tôi vốn không tin vào lời đồn đại.
Nhiều khi tỉnh bơ trước những tin có vẻ
vịt cồ. Có người bảo thấy cô ả
chạy long nhong trên đường tập thể dục,
mặc bikini 2 mảnh (Th́ đă sao !). Người kể
trợn mắt nh́n tôi, rồi nhún vai bỏ đi. Có
người lại bảo cô ả có một căn Apartment
gần hăng làm, đầy đủ tiện nghi và tuyệt
đẹp, tiền thuê phải hơn ngàn đồng
một tháng. Khi nghe như vậy tôi thấy rất
mừng cho cô ả, v́ gia đ́nh khá giả, thuận
tiện. Có chồng lo bảo bọc mọi điều.
(Không. Bả ở một ḿnh. Đi làm ra là xẹt bộ
về nhà. Khỏi đi xe bus cũng như khỏi
phải cần mua xe). Tôi gật gù mừng thầm cho cô
ả. Nhưng sau một thời gian, nhất là những
khi công việc ở hăng ế ẩm, giờ làm ít ỏi,
phải dè xẻn tằn tiện tiêu xài cái đồng
lương đă quá ư là chắt mót rồi. Càng thấy
thương thân ḿnh: lỡ thầy lỡ thợ, nghèo
từ trong trứng nghèo ra. Đi qua xứ người,
cũng có mở mày mở mặt hơn xưa. Nhưng
đâu phải là đă ngự ở cơi thiên đàng. Vẫn
ngày ngày chạy vạy kiếm cơm. Vẫn lo ngay ngáy
mất job. Vẫn sợ phập phồng không c̣n sức
khỏe đi làm. Rồi chợt nhớ tới cô ả:
Cứ phây phây ăn diện. Cứ đi làm đều chi.
Chả phàn nàn, thở than v́ ít việc, ít giờ. Trời
đất. Tôi bèn đem thắc mắc đó ra hỏi các
bà am hiểu về cô ả mà hỏi thăm, hỏi lom
(dĩ nhiên có đôi chút ganh tị ở trỏng) xem làm sao
mà cô ả có thể qua được những con trăng
mờ mịt thế này một cách b́nh chân như vại
đến thế. Ai cũng đều nh́n tôi thương
hại, nhún vai, lắc đầu, bỏ đi.
Bẵng đi hai tuần lễ cô ả không đi
làm. Cô ả là một người cắt giỏi, nhanh và
chăm chỉ. Bây giờ thiếu cô như một canh bài
tứ xắc thiếu tay, đứt chến. Leader
điều một người cắt tay ngang vào line (là Key
Operator, người chuyên đánh máy các địa chỉ
khách hàng) nên bà ta vừa làm vừa bô lô ba la đủ
chuyện để như bù trừ cái tội rùa ḅ.
Đấy là lúc sự thật về cô ả lộ
ra trần trụi, hăi hùng. Cho ḷng ganh tị mơ hồ
của thằng tôi bần tiện, bỗng trở thành sám
hối ăn năn thầm lặng xót xa !!!
Cô ả đi làm chỗ này không phải v́ đồng
lương (không đủ trả nửa tháng tiền nhà),
v́ số giờ làm như mưa nắng thất
thường (chả đủ
Cô ả đi làm
chỗ này không phải v́ đồng lương (không
đủ trả nửa tháng tiền nhà), v́ số giờ
làm như mưa nắng thất thường (chả đủ
tiền quần áo, phấn son, giày dép). Cô chỉ cần
Health Insurance. Và có một cái nghề danh chính ngôn thuận.
Nguồn tài chánh chính thức của cô là
những lúc đi làm thêm với tên này, gă nọ. Cô mặc
bikini chạy lông nhông không phải tập thể dục
giữ eo, mà là để bắt mối cùng những tay
cần giải quyết cái đang cương cứng lên
bí bích của mấy đấng nam nhi. Cô ả không vui
sướng ǵ khi nằm lả trong tay ṿ bóp của mấy
gă thú vật, nhiều khi hôi hám, nhớp nhúa, bẩn
thỉu. Nhiều khi tàn nhẫn, vô lương, v́ khi xài cô
đến cạn tàu ráo máng, họ quăng tiền
xuống đất bảo cô ḅ lết tới mà lấy. Có
nhiều tên lột cô đè ngửa ra thô bạo, phả mùi
rượu, mùi mồ hôi nồng nặc vào mặt mũi
cô, hai tay ghị tóc muốn tróc da đầu, c̣n hạ
bộ th́ hùng hục "giă" liên hồi kỳ trận, làm cô
tưởng chừng rách toác cả cửa ḿnh bỏng cháy,
v́ cái đó của gă như cục sắt nung lửa
cứ "lụi" vào trong cô tới tấp, dă man. Khi tàn
cuộc, nhét tiền vào túi, cô không tài nào đứng dậy
nổi, đành nằm chịu trận mà ứa
nước mắt ê chề, bầm dập quặn đau.
Cái thời làm gái
gọi đắt giá đă xa rồi. Cái thời có khách
sộp, hào hoa phong nhă cũng đă lùi sâu vào dĩ văng. Cô
chỉ biết rằng chấm dứt thời gian
được một gă đàn ông (có vợ con, có chức
phận), bao ăn, bao ở, để hú hí cùng cô những
buổi cuối tuần nhàn nhă, thảnh thơi. Là ngày
bị đ̣n thù của mụ vợ thuê mướn
những tên ma cô, điếm lậu đánh cô mặt
mũi sưng húp híp, gẫy mất mấy cây răng
cửa, ḿnh mẩy đầy vết cào xước
rướm máu của một cuộc bề-hội-đồng
liên tu bất tận. Th́ cũng là lúc cô chính thức gia
nhập vào thế giới của gái-đứng-đường.
Bao nhiêu năm đă
trôi qua, cô không muốn nhớ. Mà nhớ để làm ǵ v́
có vui đâu. Cô chỉ là một thứ
đồ-chơi-t́nh-dục (sex-toy), có ǵ vui đâu mà
nhớvới nhung. Cái số
phận cô h́nh như là chỉ để làm một thứ
giống cái dễ dụ, dành cho bọn giống
đực không ưa cái chuyện thủy chung. Từ
người dượng ghẻ, năm cô lên mười,
lén lút mom-mi của cô, thậm thà thậm thụt dụ
dỗ cô, chiều chuộng cô hết ḷng: Cho ăn. Cho quà.
(Nào là áo đầm sinh nhật, bánh kẹo, nào là những
thứ đồ chơi, búp bê rẻ tiền, nhưng
đối với cô là cả một kho tàng). Để
rồi tha hồ vầy ṿ tấm thân non nớt của cô
chẳng chút nương tay.Đó là người đàn ông thứ nhất đă biến
một đứa bé thành ngay đàn bà. Cô không bao giờ có
dịp làm thiếu nữ trắng trong; không bao giờ
biết mộng mơ khao khát chuyện vợ chồng ..
Cho đến về sau, hàng chục, hàng trăm gă đàng
hoàng hay điếm đàng th́ cô có cần để ư
đến nữa đâu. Chỉ là cái chuyện đổi
trao ṣng phẳng: No money, no honey. No pay, no play.
Nhưng, hai tuần
lễ nghỉ bệnh nằm nhà, cô mới biết
rằng chuyện ṣng phẳng đă chẳng xảy ra cho
đời cô, và cho những người đàn bà bán thân nuôi
miệng như cô. Bởi khi gă đàn ông bắn những
giọt tinh trùng vào tử cung cô (mặc dù đă rất
cẩn thận bắt họ xài áo mưa [condom]
trước khi giao cấu), cũng đồng thời
bắn vào thân cô những virus, những thứ vi trùng ác
hiểm. Mà ngay cả một tập thể bác sĩ
giỏi giang, nổi tiếng cũng không tài nào biết cách
định bệnh, gọi tên (nếu là bệnh Si-đa
[AIDS], th́ nói làm ǵ, đàng này bác sĩ cả mười
người như một, đều lắc đầu
phán rằng lạ lắm). Da cô càng ngày càng sẫm màu
dần, dù không nhong nhong ngoài nắng hè rực rỡ.
Người cô cứ mệt lả ngay khi chả làm ǵ
động đến móng tay. Bác sĩ riêng của cô không
nói ǵ ngoài hai tiếng Sorry, mà cô nghe như tiếng
chuông báo tử đang vang lên trên một đời bạc
phận.
***
Tôi tưởng cô
ả đă bị sa thải v́ cái nghề nghiệp làm
gái của cô rồi, cũng như đănghỉ quá số thời gian
ấn định. Nhưng rồi cô vẫn tiếp
tục vào làm. Thản nhiên như không. Chỉ có thân thể
cô là bằng chứng rơ ràng rằng cô đang kiệt
quệ, đang bị bệnh hoạn tàn phá. Đôi mắt
cô vẫn cố ánh lên những tia tươi vui. Đôi môi
cô vẫn cố nặn thành những nụ cười. Hai
tay cô vẫn cố cắt bao thư, vẫn mở ca-mê-ra,
vẫn cố tỏ ra nhanh nhẹn.
Tội nghiệp !
Chính tôi (và hầu hết những người biết
chuyện) là cứ giả đ̣ làm tỉnh như không, mà
ḷng cứ cộm lên muôn ngàn nỗi ái ngại, lo âu. V́ tiếng
thở hào hển của cô. V́ dù cố son phấn
đến đâu, da cô vẫn cằn khô, nâu sẫm. Đôi
môi nứt nẻ, rỉ máu. Tôi cảm phụccô ả, và tự hỏi nếu
biết ḿnh đang hấp hối, có dám ngày ngày vẫn đi
làm b́nh thường như không có chuyện ǵ xảy ra ? Mà
biết đâucô đang
đóng tuồng tỉnh táo. Cô đang giả vờ
tỉnh bơ. V́ cái vẻ ngoài tươi trong héo là
"nghề" của cô suốt từ ngày biết nghĩ,
biết suy những điều cay đắng ngọt bùi.
Biết đâu sinh lực của cô như ngọn đèn
leo lét, đang cố chống chọi với bóng đêm
đen mộ địa chập chùng.
Đêm kia ta thức, một ḿnh đau
Nghe tiếng giờ
đi, năo dạ sầu
Bạn ở bên ḿnh
duy ngọn nhỏ
Con đèn chống
chọi với đêm thâu
(XUÂN DIỆU)
Có khi nào, những lúc rất một ḿnh, Cô
run rẩy sợ chết ? Cô hăi hùng v́ sắp chạm trán
Tử Thần ? Có khi nào cô thấu hiểu tận cùng hai
chữ Hư Vô ???
Tôi run như lá, tái
như đông
Trán chảy mồ hôi,
mắt lệ phồng
Năm đẩy,
tháng dồi, tôi đă đến
Trước bờ
lạnh lẽo của hư không
(XUÂN DIỆU)
Rồi mai này, khi cô
lặng lẽ biến đi, có ai c̣n nhớ tới cô,
một người, không được b́nh ổn như
mọi người, mà chỉ là thứ gái-làng-chơi
vô danh, ẩn mặt, giữa những người làm
ăn lương thiện, trên đất Mỹ phù hoa.
Rồi có ai c̣n
nhớ tới cô, một thứ bọt trong bể
khổ, bèo đầu bến mê, ngay giữa trần gian
ch́m nổi. Hay chỉ c̣n có tiếng chép miệng thở
dài: Rồi cũng xong một đời hoa đốm
hư không !!!