|
ĐÊM TRẮNG Tôi không tin số
Tử Vi (Đông hoặc Tây), không tin những v́ sao
chiếu mệnh, hoặc tác động mănh liệt
từng tháng, từng năm lên vận mạng báo họa
phúc, điềm tốt xấu, rủi may . Nhưng có
một điều lạ là không hiểu tại sao tôi hay
bị mất ngủ vào những đêm Rằm ??? C̣n tại sao tôi
biết đó là đêm Rằm mà không phải là đêm nào
khác á hả, th́ tôi đă nḥm ra ngoài cửa sổ pḥng
trọ mà lại. Để thấy trên cao trăng tṛn, và
dưới đất là lớp tuyết đầu mùa
trắng toát, y như tấm kính khổng lồ hắt
ngược ánh trăng chiếu xuống làm rực sáng
cả một vùng đất trời giao thoa. Ối
giời ơi, sáng ǵ mà sáng đến lóa cả mắt cái
đêm Rằm tháng Chạp (2004) ở Maryland này !!! Cũng may đó là
một đêm cuối tuần. Có nghĩa là tôi không phải
đi ngủ sớm, không phải gói ghém thức ăn,
không phải sắp sẵn quần áo để lúc
đồng hồ báo thức vào lúc 9 giờ đêm là tôi
sẵn sàng ngồi bật
dậy, đánh răng, rửa mặt, thay đổi xiêm
y, cân đai áo măo (nhất là mùa Đông vùng Đông Bắc
Mỹ th́ quần áo mấy lớp là vốn, rồi nón,
khăn quàng, vớ, găng tay, giày ống phải
được nai nịt chặt chẽ trước khi
mở cửa, ra đường). Ngực ưỡn ra,
hay co ro cóm róm lâm chiến cùng Bác Thời Tiết khinh
khỉnh (khi người dă man và tàn nhẫn đệ
nhất ấy chứ) là tùy t́nh trạng sức khỏe
mỗi người. Đa số ai mà chả lạnh quéo,
cố cúi gầm mặt xuống, cố dấu mặt
mũi trong khăn quàng dầy cộp. Bày đặt lên gân
phạch ngực với đời làm chi để rồi
đêm đó ho sù sụ, nước mũi chảy, cổ
họng đau, người lử khử, lử khừ
như gà mắc dây thun, chờ giờ bị xử
trảm. Thế nên, ai cười th́ người đó
hở mười cái răng, ta cứ lầm lũi,
gục mặt mà đi ra parking lot, làm tên hèn lặng lẽ
co cụp đầu ḿnh với lại tứ chi. Càng khúm
na, khúm núm càng nhiều càng tốt hỡi cái xác già tom
của tôi ơi. Khi nào vào chỗ làm hăy thẳng thớm
người lại cho tươm tất với
đời. Thế phải thế, thế thời
phải thế chứ bộ !!! Cũng may đó là
một đêm tôi thấy phởn trong người. (Eo
ơi, đừng có hiểu phởn theo cái nghĩa là thèm
một món trong TỨ KHOÁI [về đêm] nghe mấy ông bà có
cái đầu óc hắc ám, tưởng tượng,
tưởng voi giết người): Tôi không bị
bịnh thời tiết nó hành nữa ( sau đúng một
tháng 10 ngày). Tôi không bị mấy cái Meo nó tùng xẻo
(chỉ là những cái meo của bạn này đối
đáp với bạn kia, mà ḿnh ở ngoài ngó vô đôi khi
cũng bị trọng thương lăng nhách!!!). Tôi thảnh
thơi ngắm cái pḥng ḿnh rực rỡ (đầy hoa và
tượng Phật như bao giờ). Tôi chiêm
ngưỡng cái sáng lóa ngoài kia: Đêm nay rằm yến
tiệc sáng trên trời (XD) Ừ. Trên trời đang có
yến tiệc. Trong ḷng ta đang có một chút ǵ đó vui
vui. Thế là không ngủ được cũng có lư
lắm. Cũng may là không
ngủ được. Rảnh rỗi. Thoải mái. Tôi
lại ṃ vào chợ trời Internet (như mọi khi) và bắt gặp cái phần thưởng
đáng giá sau khi chờ nó loading gần 2 tiếng
đồng hồ (Cái Laptop của tôi hổng có DSL, mà cái
ISP đă thuộc dạng rùa ḅ c̣n bị cụt mất
một cẳng nữa !!!). Và tôi đă viết những
gịng cám ơn bạn Trịnh Sơn Lượng đă
gởi tặng TLW cái SAND
ANIMATION đó, với ḍng mở ngoặc đóng
ngoặc hết sức tiếu lâm và dễ làm cho mọi
người hiểu lầm [hay gợi óc ṭ ṃ dữ
dội] (cấm trẻ em dưới 18 tuổi = Adult
Only): Tôi đă nói quá
ngắn gọn cái câu: Ôi tuyệt vời bàn tay nghệ
nhân và những hạt cát thần kỳ. Ôi tuyệt vời
âm nhạc đệm. Phải nói là tôi đă cực
kỳ thán phục những ngón tay người nghệ
sĩ tài hoa này. Phải nói là tôi đă hết sức
ngạc nhiên và ngưỡng mộ người có tâm
hồn đồng dạng với đấng sáng tạo
đầy quyền năng này. Tạo đó rồi xóa
đi. Lại cái mới rồi chớp mắt bôi bỏ.
Nào là h́nh những con ḅ sát (rắn ? khủng long ?). Một
lớp cát. Xóa đi. Rồi voi. Trừu mẹ con. Khỉ.
Sư tử. Mỗi con hiện ra lại xóa đi từng
phần cho một phần khác của muông thú khác xuất
hiện kỳ diệu. Không ngưng nghỉ. Không do dự.
Không chần chừ. Rồi vườn địa đàng.
Ông Adong và bà Eva sau khi ăn trái cấm, biết xấu
hổ dấu che phần tội lỗi. Cát lấp. Rồi
Chàng và Nàng lúc mịt mờ nhắm mắt. Thêm cát vào cho
mắt mở ra. Nh́n thấy nhau. Mỉm cười.
Lại xóa đi. Chỉ c̣n một con mắt nối
liền Chàng với Nàng trong môi cười hạnh phúc. Và
kết thúc là một ṿng tṛn về một cái tên (không
biết nghĩa). Tất cả những động tác
thoăn thoắt này c̣n được âm nhạc làm nền
cách điệu nên càng vô thượng .. tuyệt vời !!!
(Chả biết c̣n chữ nào hay hơn chữ tuyệt
vời nữa không ???) Chỉ với
một bàn tay phải thôi, lúc nắm, lúc mở, lúc miết,
lúc phủi, lúc vờn vẽ, lúc chấm chấm bằng
đầu ngón tay .. Nào là nắm tay rải cát. Nào là
đầu ngón trỏ điểm nhăn. Nào là những
đầu ngón tay vờn làm suối tóc. Hoặc gơ gơ
bằng đầu bốn ngón tay chụm lại thành
những chùm trái táo. Nào là hai ngón tay nhúm làm lông mày, làm
mắt, làm râu .. Trời ơi, tôi đă thấy phần
sáng thế của một đấng tài hoa bằng
những hạt cát màu nâu đen giản dị b́nh
thường. Nhưng với cái tài năng đó, với
cái quyền lực tạo tác đó, những hạt cát
tầm thường kia bỗng trở nên tuyệt vời
sống động: tạo vật, tạo h́nh, tạo tâm,
tạo tính, tạo cái ác bản nhiên, tạo cái thẹn
cố hữu, tạo cái t́nh thiên thu ..
Bỗng dưng câu thơ của
Thầy Thượng Tọa MG hay đọc trong giảng
đường Văn Khoa giờ triết Đông năm
nào lại vọng về giữa đêm nay: Về đâu
hạt bụi vàng thao thức .. Và những gịng hoài
niệm êm êm của một học sinh .. già cũng
chập chờn lay động: .. Ḍng
thư ngắn của chị gợi lại một
thời nào đă xa rồi. Như những trang lưu bút
đẹp bị phủ mờ một lớp bụi thời gian, quên lăng. Nhưng khi t́nh cờ gặp
lại một h́nh ảnh thân quen nào đó, th́ lớp bụi kia như có
một làn gió vô h́nh cuốn bay mất biệt, hiện
nguyên ra những trang lưu bút ngày nào, với những h́nh
ảnh sống động, in đậm, rơ nét. Những kỷ niệm
tươi mát, êm đềm một thời học tṛ lần
lượt trở về. Những khuôn mặt bạn bè
cách biệt đă mấy mươi năm, mà ngỡ
như vừa mới chia tay, tạm biệt hôm qua. Ngôi
trường nằm bên bờ biển, sau lưng dăy
lớp học sát bên
đường có một tàng cây, có lẽ là cây me, không
lớn lắm, tàng lá che phủ một phần
đường. Bên kia đường là khu nhà xác trong khuôn
viên một bệnh viện. Dưới tàng lá me có một
xe bán nước đá của một chú Ba, tóc cắt
ngắn, hàm trên có một chiếc răng vàng sáng trưng.
Giờ ra chơi đám học tṛ nam nữ ưa tụ
tập ở đây thưởng thức món nước
đá đậu đỏ bánh lọt ngon lành, vừa
ăn, vừa chọc ghẹo, vừa cười, mà bây
giờ tôi c̣n nghe giọng cười, tiếng nói như
văng vẳng đâu đây Chị
ơi, mấy ngày qua H. sống trong những hoài niệm
đẹp như vậy, không làm việc ǵ được
hết trơn.(LÊ NGUYÊN HẠNH) Ừ, khi TÂM TA BẤT TẠI th́ Thị
chi bất kiến, Thính chi bất văn là phải
rồi. Khi hồn ta lăng đăng quay ngược chiều
quang âm về vùng trời kỷ niệm, th́ nh́n mọi
sự hiện tiền mà có thấy ǵ đâu, nghe
người chung quanh đang nói ǵ đó với ḿnh mà có
hiểu ǵ đâu. Thế nên bạn LNH không làm
được việc ǵ hết trơn v́ mảng sống
trong những hoài niệm đẹp th́ cũng đâu có
lạ lùng ǵ !!! Cũng như tôi với cái đêm trăng
rằm tháng Chạp và trận tuyết đổ
đầu mùa lạnh lẽo này, th́ mắc mớ ǵ mà tôi
lại phải thức trắng dờ con mắt. Mắc
mớ ǵ những hạt cát và bàn tay nghệ nhân (trong cái
Sand Animation đó) vừa bôi bôi xóa xóa, vừa điểm
điểm xoa xoa cát bụi, như tṛ đùa con trẻ,
vừa tạo nên những chấn động bàng hoàng trong
tôi ngồi xem sửng sốt: Có một đấng toàn
năng nào đó vừa tạo tác nên vạn vật muôn
loài, vừa hủy diệt không một chút băn khoăn
những sản phẩm của ḿnh ??? Có một ông Thần
nào đó đă dâng nước lên lồng lộn cuốn
trôi người người, vật vật ở những
xứ nghèo nàn châu Á vừa rồi chẳng một chút
nương tay ??? Có ai làm nên cơn động đất,
núi lở, đất chuồi, băo lụt, lửa cháy
ngụt trời rừng rậm, đổ tuyết
chất đống chôn vùi lạnh cóng nhân gian ??? Có ai không
??? Một đấng thiêng liêng mà vô tâm vô tính vô t́nh. Có ai
không ??? Một quyền năng siêu việt đồng
nghĩa với sàng lọc khi tḥ tay hủy diệt bất
ngờ. Ngay cả những bông tuyết xinh xinh, trắng tinh
vô tội, nom biết mấy dễ thương mà thương không dễ chút xíu
nào: Trắng ngần như đóa hoa xinh Nở trong trời đất vô t́nh
vậy thôi Hôn nàng, lạnh tím mắt môi Trái tim se sắt t́nh vời vợi tan (LÊ NGUYÊN HẠNH) C̣n cái lớp cát bụi thời gian vô
h́nh tưởng chừng đă che mờ, phủ lấp
hoặc bôi xóa hết vết tích tuổi thơ, thời
thanh xuân trai tráng, lứa tuổi bảng đen, phấn
trắng, phượng hồng. Vậy mà .. bỗng
dưng một cơn gió, một trận mưa, một
chiếc lá vàng, một cái tên, một khuôn mặt cố nhân
(hay đêm rằm trắng lạnh như đêm nay) ..
bất thần hiện ra trong cái tích tắc nào đó dưng không, thầm
lặng .. Thế là cả một ṿm trời kỷ
niệm, cả một thác lũ t́nh cảm trong sáng xa
xưa chợt trào dâng dào dạt, cuốn ta theo với gịng
miên man diễm ảo, lấp lánh reo vui trong từng nhớ
thương, thương nhớ dạt dào. Th́ hơn 30
năm qua rồi chứ có ít ỏi ǵ đâu, vậy mà cái
ḷng ái mộ của một người dành cho một
người (dù chính người trong cuộc không biết
có hay ?) vẫn c̣n y nguyên trong trí nhớ bạn bè cùng cái ma
mănh vặt vănh của tuổi Nhứt quỉ, nh́ ma,
thứ ba học tṛ. Ngay cả con đường (không
phải con đường t́nh ta đi) mà chỉ là con
đường đi mua lạp xưởng về cho Bà
Nội, con đường Hoa Sao có nhiều hàng quán cũng
được nhắc nhớ đầy tŕu mến. Ngay
cả chiếc răng vàng sáng trưng của người
bán nước đá đậu đỏ bánh lọt
cũng được trân trọng ghi nhớ, như
nhớ chính phần đời học sinh duy nhất của
mỗi con người. Đừng nói chi những giọt
nước mắt nghẹn ngào giờ phút ĺa xa quê
hương yêu dấu !!!
.. Lúc ngồi trên tàu
rời VN mấy mươi năm trước, lặng
lẽ nh́n ra phía sau, thấy mảnh đất thân yêu
của ḿnh từ từ xa dần rồi ch́m mất sau làn
sóng nước, tui ngồi ngẩn lặng không nói và không
suy nghĩ, vậy mà những giọt nước mắt
cứ lăn dài trên má. H́nh như lúc đó tui đă miễn
cưỡng chấp nhận sự mất mát vĩnh
viễn những ǵ yêu quí nhất trong đời ..
(NGUYỄN HOÀNG HIỆP) .. Mặc dù hồi
đó tôi và anh không có đi chơi chung hay giao thiệp
với nhau, nhưng tôi biết anh rất rơ v́ nhà anh và tôi
chung xóm. Theo tôi nhớ nhà anh ở đường Đinh
Tiên Hoàng nhưng nằm về phía bờ sông Kiên. Khoảng
gần cuối đường Đinh Tiên Hoàng bên tay trái có
đường hẻm đi vô. Nhà anh khoảng đầu
đường hẻm này. Sở dĩ tôi biết rơ v́
đường hẻm này đi luôn ra tới
đường Hoàng Diệu (là đường bờ
biển RG). Có thể nói, tôi đi ngang nhà anh rất
thường để đi từ nhà Bà Nội tôi trên
đường Hoàng Diệu về nhà tôi ở
đường Huỳnh Tịnh Của (v́
đường Huỳnh tịnh Của nằm phía trên và
song song với đường Đinh Tiên Hoàng). Ngoài ra, tôi
cũng thường đến nhà anh để mua lạp xưởng
cho Bà Nội tôi, không biết anh c̣n nhớ không ? Mua mỗi
lần cả trăm cái lạp xưởng v́ mỗi
buổi sáng một ḿnh tôi là 2 cái lạp xưởng vô 1
ổ bánh ḿ. Vậy mà tôi vẫn ốm nhom, nếu anh c̣n
nhớ được vóc dáng của tôi hồi đó.(XO) .. Em nhớ
đường Trần Hưng Đạo dữ lắm v́
đường đó hồi đó có nhiều quán ḿ, có quán
Thiên Nga (chỗ cô Kí thày Ban
dạy học sau đổi thành quán Thiên Nga), có hàng cây thiệt
cao mà khi gió lớn những cánh hoa nhỏ xíu h́nh chuồn
chuồn xanh bay lả tả xuống đường
lấp láy giống như sao rơi (bởi vậy em hay kêu
đường này là đường Hoa Sao hồi
nhỏ), có chỗ bán chè sâm bửu lượng cùng
thạch (DP không thích ăn chè này có lẽ tại hổng có
nước cốt dừa. Giờ th́ không dám ăn
nước cốt dừa sợ high cholesterol). (DP) .. Có một
người ngày xưa rất ái mộ MC. Anh ta phải nhét
giấy vô Bugi xe của MC. Đợi cho xe của MC không
nổ máy để anh ta ra tay nghĩa hiệp. Không
biết MC có biết không ? Anh ta hiện giờ cũng
ở Úc đó .. Đợi năm 2002 tụi ḿnh gặp
lại nhau th́ cũng đúng 30 năm rồi !!! (HUỲNH
THANH HOÀNG) Đó là những gịng
Email mộc mạc, không văn chương, nghĩ sao nói
vậy của một số bạn cựu học sinh
Rạch Giá-Kiên Giang gởi cho nhau trong cái nhóm nho nhỏ
đầy t́nh thân ái. Đó là một chút t́nh ngày xưa trong
luyến nhớ ngậm ngùi: Tôi trở lại
một chỗ ngồi hôm trước Nắng xuân đi
nắng hè đến luân lưu Ở một chỗ
bóng người xa măi măi Tôi c̣n tôi ơi
hồn cũ xa mù (B.C.D) Hoặc những
lời khẳng định ôi chao là lẫm liệt:
Thương nào cũng ṃn, t́nh nào cũng hao, chỉ có
KỶ NIỆM là chưa hề bị banh xác (TRỊNH
SƠN LƯỢNG) *** Tháng chạp
đổ tuyết đầu mùa Phủ trắng
lạnh đời viễn xứ Bỗng hiện
từ cơi mơ hồ Ấm áp một
trời thương nhớ .. Dù sao th́ cũng cám
ơn đời v́ vẫn c̣n đó một khung trời
mướt xanh (Anh vẫn là 20 tuổi, Em vẫn là mùa
xanh xưa, Giữ trọn t́nh người cho đẹp,
Ta măi là mùa xanh xưa-QUANG DŨNG). Dù sao th́ cũng cám
ơn người c̣n trái tim ấm
lửa-bằng-hữu-chi-giao, dù ngoài trời tuyết
giăng trắng xóa đại địa sơn hà . Và cám ơn tháng
Chạp xứ người nữa chứ, v́ có Bạn là
quê hương mang theo, Trái tim muôn đời trẻ măi, nên
Tết vẫn về, Xuân vẫn đến và T́nh Yêu
vẫn lấp lánh ánh nhiệm mầu trên trần thế
đa đoan : Anh mở ḷng ra cùng
trời đất Em gởi tâm ḿnh vào
thiên thu T́nh yêu không làm nên
nhật nguyệt Mà thắp sáng
đời mù mịt biển dâu (tháng Chạp 2004)
|