(Người viết hoàn toàn không chịu
trách nhiệm, nếu có sự trùng hợp
ngẫu nhiên)
Tại sao đàn bà
cứ phải để ư những chi tiết nhỏ
nhặt làm ǵ thế nhỉ ? Th́ như nàng Thị Kính
đấy, chỉ v́ một cọng râu mọc
ngược của chồng (làm nàng ngứa mắt) mà
đành mang tiếng sát phu (dù chỉ mới chuẩn bị
dùng dao bén cắt .. râu thôi !!!). Để rồi sau đó,
nàng (chú tiểu Kỉnh Tâm) phải chịu hàm oan nghiệp
chướng nặng nề hơn nữa bởi ả
Thị Mầu lẳng lơ, mất nết, vu khống
đặt điều. Nhưng bà vẫn cắn răng,
ngậm miệng như chính ḿnh là tác giả của cái bào
thai oan trái, bị roi đ̣n tơi tả (phạt vạ
của làng), rồi c̣n bị bầm dập v́ miệng
đời khinh khi, sỉ nhục. Và chú tiểu giả
dạng kia vẫn lặng lẽ nuôi con .. chùa ! May
mắn là khi hạnh nhẫn nhục của bà viên măn, bà
thành Bồ Tát Quan Thế Âm. C̣n tôi, tôi sẽ thành ǵ, hay
cũng được chữ bồ, mà là bồ .. ḥn,
để rồi ráng ngậm bồ ḥn làm ngọt ???
*
Năm anh 20 em mới
sinh ra đời
Ngày anh 40, em mới
vừa đôi mươi ..
Ông xă tôi không lớn
hơn tôi đến thế (như bài hát mà Hùng Cường
hay hát ngày xưa, chả biết tác giả là ai), chỉ
hơn nhau có 15 năm thôi hà. Chúng tôi thuộc dạng rổ
rá cạp lại, nên cũng chả có ǵ đáng nói.
Nhất là anh lắm vợ (bà th́ không chịu theo chồng
đi Mỹ diện Ô-ĐI-GHE, bà th́ chết v́ bệnh),
c̣n tôi cũng lắm chồng (người th́ chết
trận mùa hè đỏ lửa, người th́ vũ phu quá
nên đành bái-bai). Đúng lư ra, tôi cũng không cần
bước thêm bước nữa cũng chả sao. Tôi có
job vững, có nhà, có xe, con cái đă lớn, đều
đă nên thất, nên gia. Cuộc đời tôi quá ư là
ổn định sau những thăng trầm, dâu bể.
Nhưng hết đi làm, về nhà, ngày cuối tuần
đi shopping, mua thức ăn, mua quần áo thời trang,
mua mỹ phẩm (tôi vốn điệu đàng lắm)
miết rồi cũng chán. Tôi bèn táy máy ṃ vào Internet. Chỉ
cốt để chít-chét cho qua ngày đoạn tháng
thôi. Với lại được nói chuyện, trao
đổi với người ḿnh cũng đỡ
nhớ quê xưa(Chứ
mỗi ngày 8 tiếng ở chỗ làm rặt những Hello,
Hi, Yes, No, và những từ ngữ kiếm cơm ngày qua
ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, nghe sao càng ngày càng lạ
lẫm với chính ḿnh. Và nguồn cội cũ cũng càng
ngày càng thêm xa vời vợi ..)
Đó là những Câu
Lạc Bộ Làm Quen, hoặc những Thi Văn Đoàn
hằng hà giữa chợ trời World Wild Web .. Tôi không
biết viết văn, làm thơ, nhưng biết đọc,
thích đọc, ham đọc từ bé. Tôi lại c̣n có
tật ngưỡng mộ nhân tài nữa mới chết
chứ. Cứ là chép thơ, (hoặc đoạn văn hay)
vào sổ tay chi chít, say sưa. Rồi cứ tưởng
tượng nếu được gặp những
thần tượng nghệ sĩ ấy, chắc chả
khác nào tiện dân được diện kiến long nhan,
một con cừu non được gặp vị chủ
chăn chúa tể ! Chắc chắn là sẽ sướng-rên-mé-đ́u-hiu,
hoặc là khoái-đến-tận-cái-củ-tỉ ấy
chứ (từ ngữ của các nhà văn DA và NC đấy
ạ !!!)
Mấy đứa
bạn tôi, hồi c̣n thiếu nữ, mỗi đứa
đều có những thần tượng riêng (đứa
th́ mê đào kép cải lương, đứa th́ mê ca sĩ
tân nhạc, đứa th́ mê ngôi sao điện ảnh,
hoặc các tác giả văn thơ, hay cầu thủ bóng
đá, những tay cừ về cầu lông, tennis ..). Đôi
khi mà cùng chung một thần tượng á hả, nói
chuyện dứt không ra đâu, và dĩ nhiên đứa
đó là bạn chí thân rồi. (Làm như thể mấy cái
ngài thần tượng đó là những đấng Thượng
Đế, có quyền lực xỏ xâu những trái tim mít
ướt lại với nhau thành từng chùm thân ái. Không có
các ngài, chúng tôi có mắt mà như mù, nh́n bạn hằng
bữa, mà có thấy ǵ đâu !!! Đă vậy, ở
thế kỷ 20, 21 này, đàng sau các thần tượng
siêu sao, siêu đẳng, c̣n có cả một kỹ nghệ
quảng cáo khổng lồ, gồm các hệ thống
truyền h́nh, truyền thanh, các ngành thông tin báo chí, tập
san, các ca-ta-lô, các bản quảng cáo bươm bướm
(flyers), các Pa-nô dựng ở ngă tư đường, dán
ở các trạm mê-trô, dán ở hai bên sườn xe buưt
cứ đập chan chát vào trí nhớ ḿnh, vào lỗ tai ḿnh,
bắt phải thấy và mê các hiệu nước hoa,
thuốc nhuộm tóc, kiểu mẫu quần áo, bóp ví, giày
dép, son phấn, nữ trang, Deodorant .. mà các ông các bà thần
tượng hay sử dụng. Thế là ta tha hồ
chạy theo cái gu của các siêu sao đó như thiêu
thân lao vào lửa đỏ. Chả cần biết có
hợp với cái tạng và túi tiền của ḿnh hay không.
Mà nếu cưỡng lại th́ sẽ trở thành lạc
hậu quê mùa, ai mà chịu nổi !!!)
Sỏ dĩ tôi
phải cà kê dê ngỗng như thế để bạn
hiểu cho rằng: Cái nết đánh chết không
chừa. Mặc dù tuổi đă ngoài 50, cái tật tôn
sùng thần tượng từ hồi tiểu học, trung
học, rồi trường học .. đại
đi nữa, vẫn không hề bị ṃn đi tí nào. Mà
cứ như phù sa bồi bổ măi cho cái khát khao
được gần gũi, được chiêm
ngưỡng, được biểu hiện ḷng tôn sùng quí
mến những nghệ sĩ (văn, thơ, họa,
nhạc) đă làm đẹp thêm cho cuộc đời
trần trụi này.
Và ông ta là
người đă găi đúng chỗ ngứa của tôi.
Thơ ổng làm cứ ngọt như lọt đến
xương. Đọc bài của ổng th́ con
kiến trong hang cũng phải ḅ ra. Và con kiến tôi
đă bỏ cái hang hiu quạnh của ḿnh để
được triều kiến bệ rồng, bái phục
long nhan( sau hơn 8 tháng trời Email qua lại, trao h́nh
đổi ảnh, trải hết ruột gan ra) . Nghe
ngược ngạo quá nhỉ. (Thường th́ Trâu
đi t́m cọc, chứ ai đời Cọc lại
đi t́m Trâu đâu). Không phải tự dưng mà tôi
hối hả, cuống cuồng như thế nhé, dù ǵ th́
cũng phải giữ sĩ diện gái .. già chứ !
Tất cả chỉ v́ cúphôn
chết người (giọng đầy nước
mắt của con gái ông ta) báo là ông tự dưng ngất
xỉu trong nhà tắm, hiện đang nằm Emergency . Ôi
chao. Tôi bủn rủn cả người, sợ hăi sẽ
không c̣n kịp gặp cái-nửa-kia-yêu-dấu-của-ḿnh
đang bằn bặt hôn mê. Tôi chả hiểu bằng cách nào
mà tôi lái xe về được đến nhà, hối
hả nhét vào va li ba cái linh tinh, rồi lại lái xe ra
trạm xe lửa đi LA .. Suốt trên đường
đi, tôi đă làm ǵ, nghĩ ǵ, tôi không biết nữa. Tôi
chỉ được hoàn hồn và tỉnh táo khi bắt
gặp nụ cười từ ái của ông giữa
đống gối trắng nhà thương. Và một
tuần sau đó chúng tôi ra ṭa làm phép cưới. Tôi sợ.
Trời đất ơi. Tôi sợ mất ông ta. Không
phải bởi một người đàn bà khác. Mà bởi
bàn tay lạnh giá Tử Thần.
*
Ông đă bán nhà, bán
cửa, tạm biệt con cái ở tít LA về đây
ở với tôi (vùng đông bắc Mỹ). Rồi sau
đó, tôi bán căn nhà nhỏ bé của ḿnh, để cùng
với tiền của ông chung đậu nhau lại mua
một ngôi nhà to hơn, có cây cảnh đằng
trước, có vườn rộng đằng sau cho ông tha
hồ trồng tỉa. Cả hai đều hể hả
v́ không ai mặc cảm với ai về chuyện dựa
dẫm, săm soi vào tiền bạc của nhau. Và rất
ư là măn nguyện v́ lần đầu tiên ở khúc
cuối cuộc đời c̣n được dịp ra
riêng (chả c̣n bận bịu con cái lắt nhắt, chỉ
hai đứa ḿnh thôi nhé!!!)
Bạn tôi bảo sao
quyết định nhanh thế ? - Không nhanh sao
được v́ tôi đâu c̣n trẻ trung ǵ. Ông cũng
đang ăn tiền về hưu. Biết sống
chết lúc nào mà ù ơ ví dầu. Ông nho nhă là thế,
tướng sĩ tử trói gà không chặt, cặp
kính cận luôn luôn chễm chệ trên sóng mũi, mà giỏi
ghê nơi. (Hay tại thuở nhỏ đă từng thân
lập thân v́ bố mẹ mất sớm rồi lại di
cư vào Nam cái đợt đầu tiên? Hoặc trong
thời gian đi làm thợ, làm thư kư đánh máy cho các
hăng buôn tư nhân nên ông tháo vát, hay lam hay làm chả chịu
ở không từ khuya rồi ? Đă vậy những ngày
nước mất nhà tan càng làm ông như được tôi
luyện nhừ tử hơn bởi nghề ǵ ông cũng
làm, miễn kiếm được miếng ăn
lương thiện ?). Ống nước hư ? Xe
cần thay dầu nhớt ? Mảnh tường có chỗ
nứt ? Cần rau thơm nêm nếm ? Một tay ông cán
đáng. Một tay ông chu toàn, vun xới. (Một
vườn rau xanh ngăn ngắt đúng điệu VN
giữa nước Mỹ thừa thăi thịt cá đông
lạnh. Đáng nể thiệt !!!) Đă vậy cơm
nước ông cũng lo luôn cho tôi. V́ ông thường
trực ở nhà mà. C̣n tôi phải đi làm đều
đặn chứ. Đâu đă được về
hưu.
Ba tháng sau, gởi h́nh
cho mấy đứa bạn xem mặt chú rể và cô dâu ..
già. Chúng nó xỉa xói vào mặt tôi trong điện thoại
viễn liên mà rằng: Đúng là Gái phải hơi giai
như thài lài phải cứt chó! Phởn phơ nhá,
mỡ màng nhá! Chúng nó c̣n đểu cáng hỏi cặn
kẽ về cái chuyện pḥng the của hai vợ chồng
quá đát này, và thắc mắc vậy chớ chú
rể có cần Viagra cỡ King Size không ???
Tôi chửi toáng lên
trong điện thoại, mà mặt đỏ rừ lên
như quả cà chua v́ xấu hổ. Đúng là lũ
quỉ sứ. Nói nào ngay. Từ ngày có ông ấy, tôi ăn uống
điều độ hơn, ngủ nghỉ đẫy
giấc hơn. Và dĩ nhiên tôi cũng được xuân
t́nh thỏa thuê hơn. Mặc dù tôi đă quá cái tuổi
Menapause rồi, mà mỗi lần bàn tay hơi nham nhám của ông chạm đến người
tôi là như có
một luồng điện đê-tê-lê-mê chạy rần
rật khắp người trời đất ạ. (Hay
là tôi đang độ tuổi hồi xuân ???) C̣n về phía
ổng cũng đâu có khác ǵ cụ Nguyễn Trăi nhà ta, 70
mà vẫn cứ sung với cô ả Thị Lộ 17
bẻ găy sừng .. dê cơ mà. Tóm lại cũng có
thể Gái phải hơi Giai rồi, v́ mùa đông ở
đây mà thiếu cái mền da lông của ổng
ấp yêu th́ cũng buồn cả tiếng đồng
hồ và rất ư là khó ngủ !!!
Cho nhau tới cái
tận cùng
Cho nhau quá cái năo nùng
thịt da
Cho nhau từ cái xuưt
xoa
Cái rên rỉ, cái hít hà
bặm môi ..
(NGUYỄN THỊ
TƯỜNG VI, Thư Quán Bản Thảo tập 13)
Các bạn đang chờ đợi chữ NHƯNG to
tổ bố hiện ra trong suốt mấy năm
hương lửa mặn nồng của chúng tôi chứ ǵ
Các bạn đang
chờ đợi chữ NHƯNG to tổ bố hiện
ra trong suốt mấy năm hương lửa mặn
nồng của chúng tôi chứ ǵ ??? Th́ cũng chả dấu
ǵ bạn. Tôi sẽ vạch áo cho bạn xem lưng đây.
Cái lưng đầy sẹo v́ những nốt mụn
bọc mưng mưng, không to mấy, không cần phải
đi bác sĩ giải phẫn, tuy ngứa ngáy khó chịu
ngấm ngầm!!!
Ông bị điếc
đặc một bên tai, từ hồi vượt biên (th́
ai mà chả có tật bệnh, tôi sẽ th́ thầm cùng ông
bên lỗ tai kia). Ông không thích tiệc tùng, hoặc đến
chỗ đông người (tôi cũng đâu có mê say ba cái
chỗ khoe của, khoe danh, rồi mắc nợ miệng).
Ông không thích rượu, không thuốc lá, chỉ uống trà
và một cữ cà phê buổi sáng (tạ ơn Trời
Phật, tôi vốn sợ những người say sưa be
bét, và bị dị ứng bởi khói thuốc lá dữ
lắm). Ông rất cẩn thận và điều độ
về mọi mặt. Từ cái chữ trong câu thơ,
từ cách đối nghiêm ngặt trong các cặp
Đường Thi (th́ thần tượng Thơ của
tôi mà, phải kỹ lưỡng chứ). Ông c̣n chú ư
đến từng cái quần, cái áo, thỏi son tôi đang
dùng (nói nào ngay, tôi già mà khoái nhi nhô lắm cơ, thích mặc
váy ngắn cũn cỡn, hoặc dài phủ kín gót, không
ưa váy lỡ, quá gối; c̣n son th́ phải đỏ chon
chót mới đúng điệu là tôi). V́ yêu ông, nể ông ta
hết cỡ, nên tôi đâu ngần ngại ǵ mà không
vứt hết những quần áo có vẻ sexy, quăng luôn
những đôi giày cao gót, chừa luôn cái màu đỏ
đỏm dáng trên son môi, trên các móng tay, móng chân, khăn quàng
cổ ... Tôi mặc toàn những màu các lăo bà ở xứ tôi
ham chuộng (nâu và lam) rộng thùng th́nh và lụng thà lụng
thụng y như tu sĩ khoác áo nâu ṣng. Thấy thế ông
càng yêu thương tôi hết ḷng hết dạ. V́ tôi
đúng là mẫu người ông t́m kiếm: giản
dị, dễ thương, dễ bảo !
Ông không hề phê phán
ǵ về cái quá khứ ăn xài vung vít của tôi (nằm
ch́nh ́nh trong cái closet chật ních quần áo, giày dép, bóp ví,
nhiều cái áo bé tí tẹo, có cái mỏng gần như trong
suốt, rất nhiều thứ c̣n mới toeng chưa
hề đụng tới; cùng các thứ kẹo bánh
đắt tiền, các thứ ḿ gói, đồ hộp
đầy trong các hộc ngăn kéo nhà bếp). Nhưng ông
phang cho mấy bà tài tử điện ảnh luôn luôn
đúng điệu nhà nghèo, (không vải vóc trên người
hoặc hở đến độ lộ thiên), là cái
thứ đàn bà ǵ lơa lồ mà không biết
ngượng ! Nghe tới hai chữ lơa lồ, tôi giật
bắn cả người, (ông khắt khe đến
thế sao trời ???). Rồi ông lại ngâm ông ổng
mấy câu của ông thi sĩ mũ đỏ (cũng là
thần tượng của tôi): Gạo thơm nuôi chó
nuôi gà, Để cho mẹ già đói sắn, thèm khoai,
Hỏi ḿnh con ải, con ai, Phương nao lạc kiếp,
lạc loài đến đây ? (HHC) khi ông và tôi bê đi
cho nhà thờ, cho những hội Từ Thiện, các
thực phẩm mà tôi từng tích trữ, dù có ba
đầu, sáu tay, năm cái bao tử cũng không thể
nào ăn hết!!! (Khi có ông tôi mới biết tôi đă hoang
phí biết là chừng nào những lộc thực của
Trời. Ông giáo dục tôi đấy các bạn ạ. Y
như một người bố khéo léo dạy dỗ con
gái cưng hư đốn vậy thôi)
Có một lần, tôi
thèm đổi bữa, v́ suốt mấy năm ăn ở
với ông, không trai giới thanh tịnh ǵ mà vẫn như
một người thực sự trường chay:
hết rau luộc, đến canh rau, rau xào, rau trộn gỏi
rắc đậu phộng, đậu hủ, tàu hủ ky
kho .. Bỗng dưng thèm thịt không thể tả
được. Thèm cả tôm rang ăn với cơm nóng,
rồi một miếng bí-tết ngọt ngào nữa
chứ. Thế là, sau khi tan sở, tôi bèn ghé vào Giant lúi húi,
lựa lựa, mua mua. Định bụng sẽ ra tay
nội trợ cho ông biết tài nhau. Vừa đậu xe
vào ga-ra. Ông đă chạy bổ ra mở cửa xe cho tôi,
đôi mắt rưng rưng, ôm chặt lấy tôi, hôn
lấy hôn để: -Sao em về muộn thế, trễ
đúng một tiếng đồng hồ mười ba
phút đấy nhá. Em làm anh lo quá. Sợ em có chuyện ǵ th́
khổ thân anh. Anh van em đừng về trễ nữa
nhá! Và dĩ nhiên cái thèm thịt của tôi biến mất
tiêu luôn. Sau đó tôi cũng không t́m hiểu xem có khi nào tôi
c̣n được dịp ăn thịt gà, thịt heo,
thịt ḅ, hoặc tôm, cua, cá, ṣ .. nữa hay không ???
Tiền bạc không
phải là vấn đề làm rạn nứt t́nh cảm
của chúng tôi. Ông có tiền già. Tôi có mức lương
thu nhập khá. Bao nhiêu tiền, tôi đều đưa ông cất
giữ. Bù lại, ông lo hết mấy cái vụ trả
bills, (không cần tính toán, tôi cũng thừa biết là
chả thiếu bao giờ). Nhưng cái làm tôi khó chịu
nhất, mà không thể nói ra, là sao ông khổ hạnh
đến thế ? Ông chỉ ăn rau, và cho tôi ăn rau,
không phải v́ nó tốt cho cơ thể, tránh cholesterol,
một thần dược cho những người Diet, mà
v́ đó là rau ông trồng, không tốn tiền, trời
đất ạ. (Ăn rau là ăn cái công chăm sóc, bón
phân, tưới nước, bắt sâu c̣m cọm của
ông. Trời lạnh th́ ông làm lều ủ ấm, che
chắn cho rau .. Trời tuyết th́ ông ngong ngóng chạy ra,
chạy vô xem xét xem rau có bị mệnh hệ nào không. Có vẻ
ông cưng rau hơn cả cưng tôi ấy chứ. Ấy
chết, tôi không ghen với những nàng rau mơn mởn
ấy đâu nhé !!!)Quần
áo của ông th́ chỉ có mấy bộ từ LA mang lên
rồi thôi, không cần thêm thắt, thay đổi ǵ
nữa. Mà toàn là quần áo do các con ông tặng nhân ngày
Father's Day. Ông chả bao giờ vào tiệm mua một bộ
quần áo mà ông ưa thích hoặc ao ước. (Ông chả
thích hoặc ao ước quần áo, giày vớ ǵ sất !
Cứ mùa hè mặc trần x́ một cái xà-loỏng, áo may-ô,
mang dép lẹp xẹp là nhất rồi. C̣n mùa Đông
lạnh giá th́ chỉ cần mặc cho nhiều lớp vào,
áo quần, nón vớ dầy cộp lên, ở nhà hay ra
đường cũng vậy, tiết kiệm
được khối tiền điện, ga cho máy
sưởi nhà, lẫn xe !!!)
Ngày trong sở có
tiệc tùng, tôi đành từ chối khéo, không đi,
hoặc bất đắc dĩ không thể nào vắng
mặt được th́ tôi đành nói dối ông là
phải đi làm over time, vừa nói dối các bạn
đồng nghiệp là chồng tao không được
khỏe. Không phải ông làm tôi bị mặc cảm, mà tôi
thương cho cái lúng ta lúng túng của ông khi giao tiếp
cùng các bạn đồng nghiệp người Mỹ
của tôi. Với lại, y phục không giống ai của
ông, của cả hai vợ chồng, chỉ tổ làm chúng
tôi thành một-tập-hợp-dị-hợm giữa
chốn đông người. (Thảo nào Internet là nơi
chốn lư tưởng của ông. Nơi đó, không ai
cần biết ông mặc ǵ, ăn uống ra sao, nhà cửa
tươm tất hoặc bầy hầy, tùy tiện
cỡ nào. Nơi đó, ông chỉ là người không thân
xác, chỉ là những ư, những t́nh huyền hoặc trong
các con chữ xinh xắn, được điệu
nghệ thêm nhờ các mẫu mă được lắp đặt
sẵn trong máy, chỉ cần trăm hay không bằng tay
quen, là những kẻ i-tờ-rít về computer như tôi lé
mắt thán phục năo nùng. Tôi yêu ông càng ngày càng đậm
từ những ảo ảnh trong cái cơi kỹ thuật
đầy phù phép đó, đă làm lời thơ của ông
như mọc thêm đôi cánh thiên thần, diễm ảo, mê
ly. C̣n chữ viết của ông như rồng bay phụng
múa, hay cứ như chữ bác sĩ, th́ tôi chịu
chết).
Tôi hiểu
được cái câu của mấy ông nhà văn thời
tiền chiến: Yêu trong tâm hồn, trong lư tưởng
là như thế nào khi tiếp xúc bằng Email với ông
suốt 8 tháng trời. Dù chưa biết mặt ngang,
mũi dọc ông ra sao, đầu sói bụng bự cỡ
nào, nguyên lành hay tàn phế, tôi vẫn cứ mê ông, ngong ngóng
chờ đọc những lời kinh t́nh ái, đầy
nhớ thương say đắm. Ngày nào không có Mail ông
gửi, tôi chả buồn ăn uống, ra ngẩn vào
ngơ. Ngày nào đọc được những bài thơ
khoái chí của ông, tôi ngốn một hơi hai gói ḿ ăn
liền. Và tôi thấy tôi phởn phơ vô tả ! Tôi
đâu dám tự thú là nhờ ông mà cái tâm hồn ăn
uống của tôi phát triển hết sức dễ
thương và ăn ǵ cũng thấy ngon miệng không
khảnh ăn, kén uống như xưa (sợ ông chê tôi là
con nhà trần tục, chỉ nói ba cái chuyện vật
chất tầm thường) ! Cái mặc cảm không
xứng hợp, không thể làm tri âm, tri kỷ của
một bậc thiên tài, làm tôi phải dối trá
thường xuyên, khi trả lời điện thư
của ông về cách ăn, mặc, tiêu xài, sở thích ..
Thế nên, bây giờ há miệng mắc quai !!!
Một lần, ngày kư
trả tiền Visa, ông sẽ sàng đến bên tôi, hỏi
nhỏ: Sao nó lại chạc tiền em nhiều
thế, ḿnh đâu có bao giờ đi ăn ở cái
rét-tô-rân này đâu ? Tôi lại giật bắn người
lên, th́ ra tôi quên, không tường tŕnh cùng ông xếp già của
tôi, là tôi đă đi ăn cùng các bạn đồng
nghiệp nhân ngày Baby Shower của cô bạn chí thân. Ông
lừ mắt và bảo tôi: Lần sau, có đi đâu th́
phải có anh theo với nhá để anh đỡ
hoảng lên mỗi lần kư séc!!!
Tôi như con cá trong
cái rọ hôn nhân. Như con chim trong chiếc lồng dán nhăn
hạnh phúc. Tôi không được làm cái ǵ mà tôi thích khi
thần tượng tôi không ưa. Tôi không được
mặc cái mà tôi từng mặc khi chồng không ưng ư. Tôi
không được ăn những món khoái khẩu v́ ông xă
tôi có tánh tiết kiệm phi thường. Và tiêu xài cái ǵ th́
cũng đừng ḥng dấu đút nhé, cái thẻ nhựa
Visa, Mastercard sẽ báo tất tần tật cho
người trăm năm.
Tôi có dám cắt
những sợi râu ngược ngạo càng ngày càng mọc
ra lởm chởm, làm ngứa ngáy trái tim tôi . Hay nhẫn
nhịn ngậm bồ ḥn làm ngọt ??? Và thần tượng
th́ chỉ nên tôn thờ và chiêm ngưỡng từ xa hay sao
vậy ???
*
Tôi tưởng
chuyện chúng tôi đến đây cũng tạm
đủ ly kỳ .. cục rồi. Ai ngờ, c̣n cái
kết thúc đoản hậu này. Mới đây thôi, may là
vào lúc cuối tuần, ông chồng tôi vào nhà tắm làm
vệ sinh hay tiểu tiện ǵ đó, lâu lắm mà chả
thấy ông ra. Đến khi tôi hớt hải chạy vào,
th́ thấy ông nằm úp xấp, trán u lên một cục,
bất tỉnh.
Sau một hồi
được các Bác Sĩ và Y Tá trong pḥng cấp cứu
tận tâm chẩn đoán và điều trị, Bác Sĩ
gọi riêng tôi vào văn pḥng ông để báo tin mọi việc
đều ổn. Nhưng ông báo động cùng tôi là nếu
không thay đổi cách ăn uống của ông, tôi sẽ
thành góa phụ nhanh chóng. Tại sao ạ, thưa bác sĩ
??? Ông nhà bị một loại bệnh là quá thừa vitamin
K thưa bà, chứng này làm máu đông đặc lại,
tắc nghẽn các mạch máu, tim ngưng đập và ông
nhà bị ngất xỉu dễ dàng, có thể gây ra biến
chứng tử vong, hoặc bại liệt không chừng.
Vitamin K ở trong rau xanh, ở trong bất cứ củ,
quả, trái màu xanh ..
Tôi nghe mà lùng bùng
lỗ tai. Rau xanh. (Cả một vườn rau xanh ở
nhà này với ḷng tận tụy siêng năng vun xới,
tưới tỉa của chồng tôi. Rồi bao nhiêu là
tấn rau xanh ở LA. Bao nhiêu là milligram vitamin K thừa
thăi, độc hại ..) Ôi. Tôi có đang bị đông máu
hay không mà choáng váng mặt mày thảng thốt ??? Có
những người đàn ông bị bệnh v́
rượu, v́ thuốc lá, v́ thức đêm bài bạc, trác
táng. Riêng thần tượng của tôi chuẩn bị
chầu Diêm Chúa chỉ bởi những đọt rau xanh
mơn mởn hiền ḥa !!!