Tôi có 1 tủ sách bằng gỗ
nho nhỏ, cao 3 tầng, đầy những sách học và
truyện ngắn, truyện dài.Má không biết đâu là sách
học, đâu là tiểu thuyết. Nên tôi tha hồ vi vu trong cái thế giới hoang
đàng lãng đãng đó...Miễn là tôi không hẹn hò
bồ bịch ở tuốt Vườn Dừa. Miễn là
tôi không tụm năm tụm ba ở mấy cái quán sinh
tố dọc bờ sông Cầu Đúc vừa tốn
tiền, vừa mang tiếng mang tai đàn đúm. Miễn là tôi ru rú như dán ngày
ở trong nhà, đôi khi phụ má đong nước
mắm, cân than, bán quán ...
Không biết tôi đã diễn
tả đủ chưa ...về sự ham mê nhặt
nhạnh, dành dụm, cần cù chăm chỉ, bắt đầu chỉ là
những tờ giấy quảng cáo đẹp đẽ,
rồi đến những tờ nhạc in cầu kỳ,
nghệ thuật hơn, cho đến những cuốn sách
chỉ toàn con chữ là chữ ...
Tôi đã có 1 thế giới
rất không thật. 1 thế giới của tưởng
tượng phong phú từ cái thuở con nít con nôi mà
chẳng hề hay !!!
Tôi ăn. Tôi ngủ. Tôi thức.
Tôi nói. Tôi cười. Và tôi cũng biết khóc dữ
lắm trong cái thế giới văn chương nhiều
hơn là thực tế...
Mãi đến năm Đệ
Tam. Ba tôi mất. Theo tục lệ người Bắc, áo
dài trắng nữ sinh của tôi cũng được coi
như là áo đại tang với 1 lằn gấp lộn
trái ở giữa sống lưng và khăn tang như 1 cái
băng đô dài phơ phất sau lưng...
Hình như mùa hè cuối năm
đó, để chạy trốn cái hụt hẫng của
1 đứa con mồ côi, tôi lục tìm lại những
tờ quảng cáo dành dụm trong cái thùng cạc-tông kê trên
1 cái bệ gỗ... Lục tìm lại những bản
nhạc và các quyển truyện yêu thích ngày xưa ...
Và đó cũng là lần
đầu tiên tôi mới biết ý nghĩa thực sự
của sự mất mát đến rợn người.
Những con mối trắng bóng,
bụ bẫm, bò lúc nha, lúc nhúc trong cái thùng cạc tông. Chúng
bò ra từ lòng gỗ mục, đục thủng đáy
cái thùng giấy cứng,
gặm nát những tờ
quảng cáo bảo vật, các tờ nhạc quí giá. 1
số sách cũng cùng chung số phận nhưng đỡ
thê thảm hơn, chỉ lỗ chỗ những lỗ
thủng loáng thoáng. Nhưng tôi biết trong 1 thời gian
ngắn nữa thôi là nguyên cả cái tủ sách quí giá
của tôi đi đời. Nước mắt ròng ròng. Tôi
khóc lặng lẽ, dai dẳng. Vừa khóc vừa bê
nguyên cái đống gớm
ghiếc đó vứt
xuống biển.
.
Mấy chục năm trôi qua.
Những con mối thời gian đang gặm nhấm mái
đầu lốm đốm
bạc. Làm lỏng la lỏng lẻo từng khớp xương,
bắp thịt. Làm mắt mờ, răng rụng, nặng
tai. Nhưng không còn những giọt nước mắt ròng ròng thơ trẻ.
Không có tiếng khóc rấm ra rấm rứt tủi thân.
Ta đã thấu hiểu luật
vô thường tất yếu. Ta chứng kiến những
mất mát đắng cay thê thảm hơn nhiều. Nên
chỉ còn những giọt lệ khô vô sắc hoặc
bắt buộc phải chảy ngược vào lòng cay
đắng dấu che.
Sông biển Kiên Giang vẫn
dạt dào trí nhớ
Mặt trời Mỹ Châu đâu ấm
nổi tâm tình
Tôi vẫn sống, vẫn ăn
và vẫn mớ :
Một thuở quê nghèo, nắng
sáng lung linh...
Mấy chục năm trôi qua ...
Những con mối thời gian gặm nát những niềm
tin hoang tưởng cho ta tìm về sự chân thật
hồn nhiên .
Lá có
rơi , lá lại về cội.
Nước có đi ra bể,
nước lại mưa về nguồn (Tản Đà)
Ta có xa quê, ta chỉ làm
người viễn xứ, chỉ tội nghiệt
thay cho những con mối
đang đục ruỗng quê nhà 1 cách vô tâm !!!
Phù Vân 11
Tháng tư đen / 03