BAO THUỞ MONG CHỜ
Đó là 4 câu thơ trong
1 tờ báo gói hàng của má từ chợ mang về hồi
năm tôi học Đệ Ngũ Trung học. Bởi tôi có
tật hay liếc coi có gì hay
hay không trong các tờ báo mới, cũ, còn nguyên hoặc
xé đôi, xé ba .. nên tôi mới vớ
bở được bảo vật này. Tôi đã
cắt tỉa gọn ghẽ, vuông vắn mẩu báo có
vẽ hình 1 người phu trạm Nhật Bản đang
chạy bộ đưa thư. Nét vẽ chấm phá mà
cực kỳ linh hoạt, cộng thêm lời thơ .. Ôi
chao, tôi bị thừ người ra vì cái thần thi cũng có, mà cũng vì gã đưa
thư ấy cũng có ..
Tôi còn cẩn
thận dùng bút Bic đen đồ đậm thành 1 cái khung
hình chữ nhật đứng, rồi dán bài thơ
được tỉa tót ấy vào 1 tấm giấy bìa
cứng, để đứng chựng trên cái kệ sách
nho nhỏ của tôi. Tôi nhìn. Tôi ngắm. Tôi học
thuộc thơ. Tôi càng đồ đậm cái mẩu giấy
ấy vào trong trí nhớ. Cho nên dù sau 1 thời gian, gió
bụi có làm giấy ố vàng. Mực dần phai. Dán
nhấm lỗ chỗ, mất cả chữ.. Bây giờ,
tôi vẫn thấy cái khung hình tự tạo ấy vẫn
mới như xưa! Và các câu thơ cũng vẫn lung linh
huyền hoặc ..
Bao thuở mong chờ chẳng đến
Lang thang cuối bãi
đầu sông
Tịch mịch không
nghe tiếng động
Hiu hiu gió thổi
rừng thông ..
Tôi
đã từng thừ người ra suy nghĩ lung lắm
vì chả hiểu 4 câu thơ ấy nói gì ? Mong chờ gì ? Ai
chẳng đến? Lang thang cuối bãi đầu sông
để làm gì ? Tại sao không nghe tiếng động mà
lại nghe hiu hiu gió thổi ..? Dường như có 1
ẩn ý gì cao siêu lắm, gói kín trong những dòng chữ
đầy âm điệu phiêu diêu đó, mà 1 cô bé tỉnh
lẻ nhà quê, nhà mùa, như tôi không tài nào khám phá nổi.
Tôi
bèn nhìn lom lom cái gã đưa thư xem có 1 dấu hiệu
nào giải mã cho chăng..
Tôi càng thất vọng dữ dội . Vì eo ơi. Trần
tục vô tả là cái gã phu trạm ấy. Cái khố
của gã trễ xuống quá rún và chỉ chực tuột
xuống nữa vì cái thùng nước lèo của gã quá xá
là bự. Gã vác cái bó thư trên vai và cong người
chạy, chắc thở hồng hộc, vì cái mồm
của gã há ra ..
Thế thì thơ và hình đâu có liên quan gì với nhau
đâu, phải không ??? Càng thắc mắc thì tôi càng
ngắm nghía cẩn thận xem có hình 1 chị mặc Kimono
ở 1 góc mờ ảo nào đó chăng ? Hoặc hình 1
người nào đó đang mong chờ tin thư ? Không !
Tuyệt nhiên không! Không có ai! Chỉ có độc nhất
cái gã đưa thư: Vai u, thịt bắp, mồ hôi
dầu. Lông nách một nạm, chè Tầu một hơi!!!
Thế thì AI bao thuở mong chờ AI ??? Mong chờ CÁI
GÌ mà chẳng đến ???