***
Tôi nằm. Đêm dài. Đêm
lạnh. Đêm thức cùng tôi, cùng
những pho tượng từ bi nghìn năm không
ngủ.
Và những chị búp bê bằng
nhựa, bằng gỗ, bằng sành, bằng sứ, (
đủ mọi sắc tộc ), thì đang hát thầm cho
mình tôi nghe bài hát lừng danh một thời của Sylvie
Vartan:
" Tôi như con búp bê bằng
nhựa, một thứ búp bê thật xinh xắn, mặt
trời trên tóc nhưng lòng sao băng giá vì chưng búp bê
thiếu một tình yêu..."
Tôi thức và lắng nghe tiếng
tích tắc của những cái đồng hồ như
tiếng nhịp thời gian đều đặn gõ.
Đều đặn đến nỗi mình tưởng là
như thị, như thị, tích tắc, tích tắc và
chẳng có gì đổi thay. Trong khi mình biết mình đang
chờ đón giao thừa lần đầu tiên sau hơn
10 năm ở Mỹ. Biết mình được thức
vì ngày mai không phải đi làm . Và ngoài kia tuyết lất
phất rơi như mưa hoa. Đẹp nhưng tàn
nhẫn lắm cho những kẻ không nhà !!!
" Đêm Đông.
Xa trông cố hương buồn lòng chinh phu.
Đêm Đông. Bên song
ngẩn ngơ kìa ai mong chồng.
Đêm Đông. Thi nhân
lắng nghe tâm hồn tương tư.
Đêm Đông. Ca nhi
đối gương ôm sầu riêng bóng...
...
Đêm Đông. Ôi ta
nhớ nhung đường về xa xa,
Đêm Đông. Ta
mơ giấc mơ gia đình yêu thương,
Đêm Đông. Ta lê
bước chân phong trần tha phương,
Có ai thấu tình cô
lữ Đêm Đông không nhà ??? "
(NGUYỄN VĂN
THƯƠNG--KIÊM MINH)
Tôi
nằm. Đêm dài. Đêm lạnh. Đêm thức cùng tôi
chờ nghe tiếng pháo nổ râm ran từ đầu ngõ
đến cuối xóm. Chờ mùi nhang thơm hàng xóm cúng giao
thừa lan tỏa trong không gian thành kính. Chờ không khí trang
nghiêm của phút giây tống tiễn mùa Đông xám xịt,
tống tiễn một năm cũ đầy những xúi
quẩy không may, để rước về Xuân mới
vạn sự tốt lành, để cung nghinh chúa Xuân đã
sai khiến muôn hoa nở rộ nơi nơi : hoa Mai, hoa
Đào, Vạn Thọ, Cúc mâm xôi, Thược Dược
đại đóa, Mãn Đình Hồng...Tôi chờ cái phút giây
lòng tôi trổ đầy lộc biếc và môi son nở thắm
vạn lời chúc đẹp đẽ đến bạn
bè, quần áo mới tinh tươm, tíu tít xông nhà xông
đất , đi chúc Tết vòng quanh...Đến nhà nào
cũng bánh, mứt, rượu, trà rôm rả. Và cuối
cùng bao tử no căng vì đươc lì xì bánh chưng,
bánh tét, dưa món, thịt đông...
Tôi chờ tôi đặt lên bàn
thờ Ba Má một con gà luộc và tô nước luộc
phải vắt chanh vào (món khoái khẩu nhất của Ba
tôi). Và tô măng khô đã ninh với giò heo đúng
độ nhừ như ý Má. Còn tô miến với bộ
lòng gà thì phải nhắc ra khỏi bếp khéo thế nào
để sợi miến đừng bị nhũn và
nước suýt không bị chua lè...
Năm nào cũng vậy, hễ
đến Tết là tôi được thưởng
thức món măng hầm giò heo béo bở , được
Má chuẩn bị hết sức chu đáo từ cả
tháng trước. Nên mặc dù Má không hề dạy tôi làm
bếp (Bà thích để tôi làm những việc chữ
nghĩa và mô phạm hơn, nên tôi dở ẹc việc
nội trợ đảm đang là vì vậy ) nhưng
Măng và Miến là hai món tự nhiên nhi nhiên đi vào công
trình nấu nướng của tôi hàng năm, khi giỗ
chạp Tết nhất như là gia tài của Mẹ
để lại cho con...