RA.CH GIÁ-----TRA(M NHO*' NGÀN THU*O*NG 2
PHÙ VÂN 10
TIN NGã'N | Cõi I-MEO | Cõi I-MEO (tt) | BÀI VIÊ'T MO*I' | BÀI VIÊ'T MO*I' (tt) | XU*O*'NG và HO.A | XU*O*'NG và HO.A (tt) | XU*O*'NG và HO.A 1 | CU*O*`I CHÚT CHO*I | CU*O*I` CHÚT CHO*I (tt) | CU*O*`I CHÚT CHO*I 1 | SU*U TÂ`M | SU*U TÂ`M (tt) | SU*U TÂ`M 1 | SU*U TÂ`M 2 | THO* DI.CH | THU* VIÊ.N RA.CH GIÁ | PHÙ VÂN | PHÙ VÂN (tt) | PHÙ VÂN 3 | PHÙ VÂN 5 | PHÙ VÂN 6 | PHÙ VÂN 9 | PHÙ VÂN 10 | PHÙ VÂN 11 | PHÙ VÂN 12 | PHÙ VÂN 13 | PHÙ VÂN 14 | PHÙ VÂN 15 | PHÙ VÂN 16 | PHÙ VÂN 17 | PHÙ VÂN 18 | PHÙ VÂN 19 | PHÙ VÂN 20

Home

MỤC LỤC:

ao3_buitoc.gif

xanhchuyenbar.gif

đêm trừ tịch lạ lùng

 

đêm trừ tịch lạ lùng

 

 

***

 

" Tôi nằm cho rã chiếu cạp điều,

Nước chảy lên vùng phố  tịch liêu..."

(PCT)

 

Sao có những câu thơ khi đã chui vào trí nhớ  thì nằm sâu nằm lắng ở đó, nằm miết đó và mãi mãi tươi xanh, tươi rói .. trong khi người đọc thì không tài nào tránh né được định luật thời gian. Thế nên, thật chẳng thể nào ngờ trong những giờ phút cùng tận của một năm của một đời xế tà, 2 câu thơ thuộc đâu từ thời trung học bỗng mọc dậy như một chồi non nõn nà xanh thắm ngay khi mình vừa ngả lưng nằm.

 

Mà tại sao lại là đêm nay ?  Cái đêm trừ tịch lạ lùng. Cái đêm chấm dứt hơn năm mươi năm trôi nổi lạc loài để bắt đầu vào tuổi 55 ?

 

Ừ cái đêm trừ tịch lạ lùng. Lạ lùng không phải vì đầy những huyền diệu mà đầy vị đắng nghét của thuốc trụ sinh. Cái đêm cùng tận của 1 năm. Cái đêm cuối chót của 1 tuần làm việc mệt đuối. Đã vậy còn bão tuyết, làm cơn ho sù sụ lâu hơn, cúi gập người hơn. Cái lỗ mũi nghẹt ngắt, nghẹt ngơ nên cái mồm phải há ra như con cá mắc cạn hớp hớp không khí khô queo .

 

 

Cái lạnh của mùa đông vùng Đông Bắc Mỹ như hàng tỉ mũi kim châm buốt thấu da thấu thịt và khi đã chui vào chăn thì cố co quắp như con tôm khô chưa kịp bong cái vỏ phập phều.

 

" Tôi nằm cho rã chiếu cạp điều .."-- Ở đây không có chiếu, lại càng không có loại chiếu hoa cạp điều, mà tôi cũng thèm được nằm cho rời cho rã, nằm cho tả cho tơi một kiếp phong trần. Và lắng nghe " nước chảy lên vùng phố tịch liêu  "

 

Phố tịch liêu ấy ở đâu ?-- Ở Maryland nơi tôi đang tạm trú, ở ngay trong phòng trọ này, hay giữa lòng tôi đang tứ bề bão nổi ? -- Ở VN những ngày không còn má, không còn cả làng Thụy Phương xưa, không còn cả nơi chôn vùi cuống rún vào đời (Nam Thái Sơn-Rạch Giá) ?

 

Còn tiếng nưóc nào đang chảy vậy ? Có phải tiếng của giòng sông ấu thơ, hay tiếng sóng của một thời thiếu nữ dậy thì :

 

"Người em xứ bể tóc màu râu bắp,

Nhớ nhung gì mắt dã thú buồn hoang,

Sao em không cười nhìn tôi e ấp,

Cho tôi về thương nhớ

mỗi chiều lang thang..."

(DIỆP TRẦN)

 

Người viết những giòng lãng mạn ấy nay hồn phách đang phiêu phưởng cõi nào, cho người em xứ bể bây giờ trọn đời lang thang phiêu bạt cùng với gió với sương thay thế...

 

Và đang là một bà già nằm  nghe tiếng nước thời gian liên lỉ vô thường giữa một đêm đông trừ tịch...

 

***

 

***

 

Tôi nằm. Đêm dài. Đêm lạnh. Đêm thức cùng tôi, cùng  những pho tượng từ bi nghìn năm không ngủ.

Và những chị búp bê bằng nhựa, bằng gỗ, bằng sành, bằng sứ, ( đủ mọi sắc tộc ), thì đang hát thầm cho mình tôi nghe bài hát lừng danh một thời của Sylvie Vartan:

 

" Tôi như con búp bê bằng nhựa, một thứ búp bê thật xinh xắn, mặt trời trên tóc nhưng lòng sao băng giá vì chưng búp bê thiếu một tình yêu..."

 

Tôi thức và lắng nghe tiếng tích tắc của những cái đồng hồ như tiếng nhịp thời gian đều đặn gõ. Đều đặn đến nỗi mình tưởng là như thị, như thị, tích tắc, tích tắc và chẳng có gì đổi thay. Trong khi mình biết mình đang chờ đón giao thừa lần đầu tiên sau hơn 10 năm ở Mỹ. Biết mình được thức vì ngày mai không phải đi làm . Và ngoài kia tuyết lất phất rơi như mưa hoa. Đẹp nhưng tàn nhẫn lắm cho những kẻ không nhà !!!

 

" Đêm Đông. Xa trông cố hương buồn lòng chinh phu.

Đêm Đông. Bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng.

Đêm Đông. Thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư.

Đêm Đông. Ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng...

...

 

Đêm Đông. Ôi ta nhớ nhung đường về xa xa,

Đêm Đông. Ta mơ giấc mơ gia đình yêu thương,

Đêm Đông. Ta lê bước chân phong trần tha phương,

Có ai thấu tình cô lữ Đêm Đông không nhà ??? "

(NGUYỄN VĂN THƯƠNG--KIÊM MINH)

 

 Tôi nằm. Đêm dài. Đêm lạnh. Đêm thức cùng tôi chờ nghe tiếng pháo nổ râm ran từ đầu ngõ đến cuối xóm. Chờ mùi nhang thơm hàng xóm cúng giao thừa lan tỏa trong không gian thành kính. Chờ không khí trang nghiêm của phút giây tống tiễn mùa Đông xám xịt, tống tiễn một năm cũ đầy những xúi quẩy không may, để rước về Xuân mới vạn sự tốt lành, để cung nghinh chúa Xuân đã sai khiến muôn hoa nở rộ nơi nơi : hoa Mai, hoa Đào, Vạn Thọ, Cúc mâm xôi, Thược Dược đại đóa, Mãn Đình Hồng...Tôi chờ cái phút giây lòng tôi trổ đầy lộc biếc và môi son nở thắm vạn lời chúc đẹp đẽ đến bạn bè, quần áo mới tinh tươm, tíu tít xông nhà xông đất , đi chúc Tết vòng quanh...Đến nhà nào cũng bánh, mứt, rượu, trà rôm rả. Và cuối cùng bao tử no căng vì đươc lì xì bánh chưng, bánh tét, dưa món, thịt đông...

 

Tôi chờ tôi đặt lên bàn thờ Ba Má một con gà luộc và tô nước luộc phải vắt chanh vào (món khoái khẩu nhất của Ba tôi). Và tô măng khô đã ninh với giò heo đúng độ nhừ như ý Má. Còn tô miến với bộ lòng gà thì phải nhắc ra khỏi bếp khéo thế nào để sợi miến đừng bị nhũn và nước suýt không bị chua lè...

 

Năm nào cũng vậy, hễ đến Tết là tôi được thưởng thức món măng hầm giò heo béo bở , được Má chuẩn bị hết sức chu đáo từ cả tháng trước. Nên mặc dù Má không hề dạy tôi làm bếp (Bà thích để tôi làm những việc chữ nghĩa và mô phạm hơn, nên tôi dở ẹc việc nội trợ đảm đang là vì vậy ) nhưng Măng và Miến là hai món tự nhiên nhi nhiên đi vào công trình nấu nướng của tôi hàng năm, khi giỗ chạp Tết nhất như là gia tài của Mẹ để lại cho con...

 

 

***

 

***

 

Tôi nằm đã rã bao nhiêu chiếu ???

Tôi nằm đã qua bao nhiêu giấc mộng kê vàng ???

Tôi nằm và nghe tiếng tích tắc,tích tắc...mấy triệu lần ???

Nghe tiếng nước chảy ngược về những ngày Xuân  xưa ở quê nhà mấy tỉ lượt ???

 

Vẫn câm lặng. Vẫn điếc lác. Vẫn mù lòa. Lạnh và đen.

Tôi ngồi dậy. Cây kim đồng hồ đã qua con số 12 từ lúc nào.

 

Cái giờ phút được gọi là GIAO THỪA, cái đêm được gọi là ĐÊM TRỪ TỊCH, hay nôm na hơn là ĐÊM CUỐI CÙNG của 1 năm đã qua đi bình thường ngay khi tôi trông mong chờ đợi dù chỉ một chút xíu cái dấu hiệu Tết quê mình. Không. Không có gì. Chỉ rất lạnh và đen như mọi bữa...

 

Thì... ở xứ lạ, người dưng, đất trời cũng khác ! Xuân ấm của quê mình là Đông lạnh quê người. Ngày Tết Tây, ngày bắt đầu của một năm nơi này thì vẫn còn là một ngày của tháng Chạp quê ta .Những ngày của năm mới ở đây là những ngày mưa hoa tuyết trắng xóa như tấm khăn liệm khổng lồ phủ mờ, vùi chôn và làm đông lạnh hết những kỷ niệm Xuân xưa trong lòng người lưu lạc.

 

Chỉ có mình tôi thức đêm nay.

 

À thì ra : Không phải là đêm trừ tịch lạ lùng mà tôi mới là kẻ lạ lùng trong những đêm trừ tịch biệt xứ, xa quê !!!!

 

 

 

 

 

(tháng Giêng và bão tuyết 03)

 

 

xanhchuyenbar.gif

ao3_buitoc.gif