Cho đến giờ
phút này, tôi cũng không hiểu tôi có thực sự yêu Olma
như mọi người con gái yêu con trai, như mọi
người đàn bà yêu đàn ông, như những mảnh
nửa âm t́m kiếm nửa dương yêu dấu của
ḿnh...Tôi chỉ biết tôi "BỊ" ngưỡng
mộ chàng rất nhiều, rất lâu, từ trước
khi t́nh cờ (hay định mệnh) tôi làm 1 học viên
của chàng (Cycle 71)...
Một ngày, vào 1
buổi chiều chủ nhật, tôi và Cỏ (Cycle 67) đi
đến "AT-WORLD", sau khi tàn tiệc ở nhà Arlene
ra ..Tôi thấy 1 người nằm co quắp như con tôm
trên băng ghế gỗ, dưới bóng mát 1 tàng cây xanh um,
gần cái Kiosk lợp lá cọ. Bàn tay phải đặt dưới
đầu. Bàn tay trái ṿng quanh ngực. Gương mặt
nhợt nhạt, xanh xao. Người mệt lả.
Vầng trán cau lại. Cái đầu lưa thưa tóc,
gần như hói. Đôi mắt nhắm nghiền. Cỏ
gọi tên ông ấy rất lớn :"Olma, Olma ơi
!". Người đàn ông mở choàng mắt, ngó quanh t́m
kiếm rồi mỉm cười khi thấy Cỏ và tôi
đứng ngắm nh́n. Ôi chao, nụ cười làm khuôn
mặt tái xanh bừng sáng, đầy sức sống làm tôi
thở phào nhẹ nhơm. Th́ ra ông ấy không bị
"phải gió, phải máy" ǵ cả đâu !
Đấy. "Cái
thuở ban đầu lưu luyến ấy, Ngh́n năm
hồ dễ mấy ai quên".
Đấy. Con
người mà Thy, Huy, B́nh, Tâm, Thảo 1, Thái, Mai, Nguyên,
Sự, Châu, Thảo 2...và những học viên ở các Cycle
trước đều hết ḷng xưng tụng
đấy. Người phát âm tiếng Mỹ chuẩn
nhất ở Bataan. Người dạy Computer tŕnh
độ nhất. Người đă có bằng tiến
sĩ và đang chuẩn bị 1 luận án tiến sĩ
mới nữa. Người duy nhất ở AT-WORLD
được phép tự đề ra chương tŕnh giảng
dạy cho ḿnh và là khuôn vàng thước ngọc cho
đồng nghiệp. Người chọn phim hay nhất,
chọn nhạc hay nhất, người có phương pháp
giảng dạy ưu việt nhất...Cái ǵ cũng
nhất nhất cả, vậy mà đối với tôi,
chỉ có 1 cái "NHẤT" đúng cho con người
bằng xương, bằng thịt này là : ông ta là-1-con-người-đáng-thương
!!!
Tại sao ư ? - Tôi
chưa biết rơ ràng tại sao đâu, nhưng với
trực giác cực kỳ nhạy bén của tôi, tôi cảm
thấy bản thân ông, thân phận ông, số phận ông
hoàn toàn đối lập và triệt tiêu hết những
cái "nhất nhất" ỏ trên.
Tôi không tin dư
luận ! - Đó là cố tật đáng ghét nhất
của tôi - Dù dư luận đó là tốt hay xấu cho
bất cứ người nào, thành phần nào trong xă
hội. V́ vậy, dĩ nhiên, dù trăm lời khen, ngàn
lời khen, triệu lời khen, tỉ lời khen Olma (
thật t́nh hơn nửa năm trời ở Bataan, tôi
chưa hề nghe bất cứ 1 người nào, 1 học
viên nào có thái độ bất kính hoặc ghét bỏ chàng ),
tôi vẫn không tin. Đôi khi tôi c̣n bực ḿnh đến
lớn tiếng bác bỏ những lời tung hô
"thần tượng" quá đáng, có vẻ u mê ám
chướng và như là bị huyễn hoặc đến
lú lấp đó. Càng nghe càng bực ḿnh. Càng bực ḿnh càng
thắc mắc. Càng thắc mắc càng quắt quay. Càng
quắt quay càng ṭ ṃ...Vâng. Tôi đă T̉ M̉ ! Thực t́nh mà nói,
tôi đă đến với chàng bằng tất cả
sự háo hức, hăm hở của óc ṭ ṃ, muốn
hiểu chàng có thật như thế không ? Tại sao
cả 1 tập thể bạn bè đến trước
tôi, ở AT-WORLD, đều nhất trí cao đến
vậy; dù đó là nàng Thy trẻ nhất, hay đó là bác Sáu
già nhất; dù đó là chị Thái từng trải nhất
hay nàng Mai rụt rè nhất; dù đó là Huy nửa ấm
nửa lạnh, cực kỳ dễ chịu, đến
chú Tâm "vạch lá t́m sâu". Tại sao chỉ có
những tiếng lành đổ về 1 phương,
phương Olma ?
Ngày tôi biết Olma
giảng dạy cho Cycle 71 của tôi, th́ mặt ngoài tôi làm
ra vẻ thản nhiên vô cùng, nhưng tôi đă rất
cực kỳ cảnh giác. Tôi như 1 âm binh biết danh phù
thủy nên nhất định không để bị
yểm bùa. Tôi như 1 con ngựa hoang nhất quyết không
cho phép ai được đặt bộ yên cương,
đóng móng, bịt niềng. Tôi tự nhủ ḿnh tỉnh
táo để không dễ bị mê hoặc như cả 1
tập thể bạn bè trước tôi đă từng
bị mê hoặc. Ḿnh phải tỉnh táo, phải cảnh
giác, phải vững vàng, phải mở lớn con mắt,
phải căng rộng vành tai, phải cực kỳ tinh
vi, để nh́n cho rơ chân tướng của ..Thầy !
Và chính v́ càng mở
lớn con mắt nên tôi thấy thầy không phải
chỉ là 1 họa sĩ b́nh thường mà c̣n phải
gọi là 1 họa sư ! Bằng cây bút lông tẩm mực,
tẩm màu, với vài ba nét chấm phá cực kỳ
đơn giản, tôi thấy những nhánh trúc, những
cành tre xào xạc lá reo, những chú gà con ríu rít chạy theo
gà mẹ tung tăng. Tôi thấy những chị cá vàng thung
dung bơi lội, những nụ đào chúm chím mùa xuân,
những bông hoa Tulip lộng lẫy ái t́nh. Tôi thấy
thầy ngồi khắc tỉ mỉ, tẩn mẩn
những khuôn gỗ tạo hàng loạt những bản in
cực kỳ tinh xảo, độc đáo ..
Chính v́ càng mở lớn con mắt nên tôi
được dịp, ôi quả là vô thượng hiếm
quí đối với 1 con người "nghiện phim
ảnh" như tôi, ở c
Chính
v́ càng mở lớn con mắt nên tôi được
dịp, ôi quả là vô thượng hiếm quí đối
với 1 con người "nghiện phim ảnh"
như tôi, ở cái đất Bataan nghèo nàn, khỉ ho c̣ gáy
đó, được dịp xem những phim tuyệt
vời : Green card, Cocktail, The Ghost, Going to America ..( Chỉ có
những học viên của Olma mới được coi
những phim trên thôi, tôi dám đoan chắc như thế v́
tôi đă kiểm chứng kỹ lắm rồi! )
Nếu
ai đă từng có dịp tạm trú ở Bataan, ít nhất
là 6 tháng: đă từng ăn cơm heo, ngủ chuồng
ngựa ở Transit; đă từng nếm cái nóng thiêu, nóng
cháy, khét tóc, đen da; đă từng meo mốc người
v́ những ngày mưa thiu thối đất trời; đă
từng sợ núi lửa, động đất, sợ du
đăng lộng hành, trấn lột, thanh trừng ở ngay
trong trại mà không dám tố cáo hoặc hó hé nửa lời
phản kháng; đă từng nghe và chứng kiến những
cái xác người bị giết thảm thương mà
không t́m ra thủ phạm; đă từng phải ăn cá
khô, cá hộp, cá rô phi, hoặc phải bán rẻ các food lănh
được để mua vịt núi - thứ vịt,
thịt dai như vỏ xe, xương cứng như
đá - (kẻo tiếp tục ăn cá miết,
người ngứa ngáy, nổi mụn ghẻ th́
đừng ḥng rời trại Bataan) ; lúc đó các bạn
mới thấy được xem những phim trên như
được bước vào 1 cơi thiên đường, và
nước Mỹ, miền đất hứa, như
đang ở tầm tay, khi chấm dứt Cycle này.
Được
xem những nhân vật, những con người đang
sống, đang thở, đang đi làm, đi shopping,
đang hẹn ḥ, hoặc đang giải quyết những
vấn nạn của riêng ḿnh ( mà cũng là vấn nạn
của muôn người, muôn thuở, muôn nơi ..), ḿnh
mới thấy những lo âu nhỏ nhặt, những
thắc thỏm đợi chờ (chờ kết quả
khám sức khỏe, chờ giấy báo, chờ ngày đi ..)
nó vớ vẩn làm sao. Có ǵ đâu, ḿnh đă đến Phi
rồi, th́ ḿnh cũng sẽ đến Mỹ thôi.
Đương nhiên ! ( Ngoại trừ 2 lá phổi phản
phúc, ngoại trừ con mắt dở quẻ, ngoại
trừ mụn ghẻ mọc lan man v́ chế độ
thực phẩm phân phối ở đây ..)
Như
tôi đă tự hứa với chính bản thân ḿnh. Tỉnh
táo. Cảnh giác. Mở lớn con mắt. Căng rộng
vành tai. Cực kỳ tinh vi, nhạy bén...Vâng. Tôi đă
mở lớn con mắt, đă căng rộng vành tai
để thấy Thầy c̣n phong phú, đa dạng, tuyệt
vời hơn cả những tin đồn !
Có
ngồi nh́n thầy vừa giảng bài, vừa diễn
xuất mới thấy thầy duyên dáng làm sao, thu hút làm sao,
hấp dẫn làm sao. Nhiều khi cả lớp cười
ḅ lăn, ḅ càng, cười chảy cả nước
mắt, nước mũi, cười đến
độ những người đi ngang lớp phải
ngạc nhiên, chúi mũi vào nh́n rồi .. cười hùa theo
luôn ! Những giờ học không bao giờ nhàm chán.
Những đề tài không sáo ṃn, rỗng tuếch.
Những bài học không bao giờ khô khan, xa rời thực
tế, ngay cả những giờ cực kỳ đáng
nản - nghe Lab !
Vậy
đó, đối với những học viên của Olma,
giờ nghe Lab, luyện giọng đă trở thành những
giờ tuyệt vời hạnh phúc; hạnh phúc v́ đang
giữa cơn nóng thiêu người mà được
bước vào pḥng lạnh, lâng lâng; hạnh phúc v́
được nghe nhạc, vừa được học
lời, vừa được các bậc thầy thẩm
mỹ dạy cách trao và nhận món quà vô giá của cuộc
đời - T̀NH YÊU ! Và cho tới tận bây giờ, mỗi
lần nghe bài "Hello" (Lionel Richies), tôi vẫn c̣n
thấy điêu đứng, xót xa .., vẫn c̣n thấy Olma
của tôi, đứng giữa lớp, tươi
cười, nụ cười tỏa sáng...hoặc nằm
co quắp trên băng ghế, 1 buổi chiều nào
..của 1 thời Bataan...
" Hello. Is it me you're looking for ?
'cause I wonder where you are
And I wonder what you do
Are you somewhere feeling lonely
Or is someone loving you ?
Tell me how to win your heart
For I haven't got the clue
But let me start by saying
I love you ..."
Có bao
giờ chàng nói với tôi 3 tiếng đó chưa ? -
Chưa !
Có bao giờ tôi nói với chàng rằng
xxx chưa ? -
Chưa !
Chúng tôi c̣n quá nhiều khoảng cách như núi cao,
vực sâu, rừng thẳm
Chúng
tôi c̣n quá nhiều khoảng cách như núi cao, vực sâu,
rừng thẳm. Nhưng rất thầm lặng, h́nh
như cả hai đă cố gắng san bằng mọi
trở ngại,cách ngăn.
Chàng
lặng lẽ học tiếng Việt lúc nào, không biết
! Chàng học v́ tôi hay v́ ai, không biết ! Chỉ biết
chàng đă hát những bài dân ca VN trong lớp ( 1 hiện
tượng tôi chưa từng được nghe nói
tới bao giờ ) Nghe chàng hát, tôi muốn trào nước
mắt v́ thấy thương quá đi ..Có phải chàng
đă vuốt ve ḷng tự ái dân tộc của tôi đó
không ? Có phải chàng đang làm cho tôi thêm yêu mến quê
hương tôi đó không ? 1 quê hương dịu ngọt
dân ca mà tôi vừa ĺa bỏ đoạn đành !
" Quê
hương tôi có ca dao tục ngữ
Ông
trăng tṛn thường xuống mọi nhà chơi
Một dĩa muối cũng mặn
t́nh chồng vợ
Một dây trầu nhắc chuyện
lứa đôi "
( Quê hương-Nguyễn Bính)
Chàng
ngỏ ư khéo cho cả lớp biết rằng chàng thích
ăn những món ăn VN, thích được như Mark (
hiệu trưởng trường có cô vợ VN )...Chàng
gợi ư khéo với cả lớp rằng để
học tiếng Mỹ đạt kết quả mau chóng,
mỗi học viên nên viết nhật kư, về bất
cứ đề tài ǵ, và thầy hứa chữa lỗi
chính tả, văn phạm dùm cho. Thế là, từ đó,
quanh đi quẩn lại chỉ c̣n có duy nhất tập
nhật kư của tôi được trao đi trao lại,
giữa thanh thiên bạch nhật mà không biết có ai nghi,
hoặc thắc mắc về những gịng trao đổi
tâm t́nh trong đó !
Chàng
đă cặm cụi chữa hộ tôi những lỗi
văn phạm đầy dẫy, tùm lum, làm tôi rưng
rưng cảm động; c̣n tôi phải vật lộn
với tự điển mệt đến ngất ngư
để hiểu chàng muốn nói ǵ. Tôi nỗ lực
học Anh văn, học ngày học đêm, mài miệt, dán
đầy vách những từ ngữ khó nuốt,
để không xấu hổ khi nghe thầy nói 1 tràng, mà ḿnh
cứ đờ người ra, chả hiểu mô tê ǵ.
Tủi cực th́ thôi.
Thầy
biết và thầy đă cố gắng xóa hộ nỗi
tủi cực đó bằng cách có 1 buổi học dạy
chúng tôi BODY LANGUAGE, cách nói chuyện của người câm
điếc...Thế là giữa bốn bề lặng
lẽ như tờ, chúng tôi học cách nh́n, học cách
thấy nhau, hiểu được nhau bằng mắt,
hiểu được nhau bằng ngôn ngữ của
điệu bộ, của tay chân, thân ḿnh, hiểu
được sự kỳ diệu của h́nh dáng và
vị trí các ngón tay, bàn tay, và tận cùng là hiểu
được nhau bằng cảm nhận trái tim...
Ôi.
Olma của tôi, tinh tế, dịu dàng, sâu sắc biết
bao. Chàng không bao giờ biết nóng giận. Không bao giờ
thô bạo. Không bao giờ đánh mất ḷng tự chủ.
Chàng như 1 thiền sư, 1 họa sư đến
với cuộc đời này, bằng tấm ḷng nhân ái,
bằng tài hoa thiên phú bẩm sinh, bằng sự dịu dàng
bao la của t́nh mẹ, tận tụy hết ḷng giúp
đỡ chúng tôi - những người tỵ nạn
Việt Nam !
Bây
giờ tôi hiểu v́ sao không ai ghét chàng được, v́
chàng chẳng làm 1 điều ǵ cốt để thoả
măn cho riêng bản thân chàng hết. Tất cả mọi
việc làm của chàng, mọi nỗ lực của chàng là
giúp đỡ chúng tôi hiểu biết đời sống
Mỹ, văn hóa Mỹ, phong tục tập quán Mỹ,
để sau này không ngỡ ngàng, dễ dàng thích nghi hơn;
cung cấp cho chúng tôi 1 số vốn liếng Anh ngữ,
ch́a khoá cho mọi thành công trong đường đời
mai sau, và trên hết, chàng giúp từng người một : L̉NG
TỰ TIN ! Quà tặng lớn nhất của chàng cho
mọi người và cho riêng tôi là chỗ đó.
Chàng cho chúng tôi nghe và làm bài "I am Woman", không dài
ḍng giảng giải ǵ, chỉ cho nghe nhạc và vận
dụng trí nhớ điền vào
Chàng
cho chúng tôi nghe và làm bài "I am Woman", không dài ḍng
giảng giải ǵ, chỉ cho nghe nhạc và vận
dụng trí nhớ điền vào chỗ trống trong bài :
" Oh, yes, I'm wise but it's wisdom born of
pain
Yes, I paid the price but look how much I gained
If I have to, I can face anything
I am strong. I am invincible.
I am woman. "
Có
phải chàng đă chích cho chúng tôi những lượng
cần sa ma túy để ru ngủ chúng tôi ? Có phải chàng
đă dụ hoặc chúng tôi bằng những bản
nhạc tuyệt vời, lời đầy ư nghĩa ? Có
phải chàng đă nắm được trái tim của 1
số người ( trong đó có tôi) v́ biết họ ham mê
âm nhạc và phim ảnh đến độ gần như
người nghiện, người say ? Ǵ th́ ǵ, ru ngủ,
dụ hoặc, thôi miên. Tốt thôi ! Các bạn thấy không
? Sao lại chỉ có Thầy mới lựa lọc ra
được những thực phẩm đầy
chất dinh dưỡng đến vậy cho tâm hồn
chúng tôi ? Sao lại chỉ có chàng với những bản
nhạc trữ t́nh mà khỏe khoắn đến vậy,
để chúng tôi vào đời, 1 đời sống hoàn
toàn xa lạ, phong tục tập quán xa lạ, ngôn ngữ xa
lạ, mà vẫn tự nói được với ḿnh và
mọi người : " I can face anything, I am strong, I am
invincible ..You can bend but never break me .." [Ai đă thực
sự cho tôi sự tự tin này ? Tác giả hay chàng ??? -
Cả hai !!! Những nhà giáo dục vĩ đại ! - "Người
đă phủ phục xuống làm cây cầu cho từng
học viên bước vào bờ kiến thức, rồi
sau đó vui vẻ khi thấy ḿnh sụp đổ đi để
từng người bước qua tự xây dựng
được chính cây cầu mới của riêng họ
" (Nikos Kazanzaki)]
C̣n
đối với những học viên không thích phim, không
thích nhạc th́ sao ? Thầy đúng là 1 người
bạn, 1 người anh. Thầy nói chuyện. Thầy
lắng nghe. Thầy chia xẻ. Thầy nâng đỡ, d́u
dắt bằng sự chân t́nh mà đầy hiệu quả-
"tùy bệnh nhi dưỡng dưỡng". Thầy
chia đều sự chăm chút, quan tâm đến từng
học viên, không ai cảm thấy ḿnh bị bỏ bê
hoặc được ưu tiên hơn - ngay cả tôi 1
học viên khá ư là đặc biệt của thầy
(Tôi không phử nhận, đây là 1 việc làm ăn
lương của Mỹ trả cho. Tôi không phủ
nhận chàng chỉ là người thừa hành việc
thực hiện chủ trương chính sách của Liên
Hiệp Quốc về vấn đề trợ giúp
người tị nạn. Tôi không phủ nhận đó là
1 bổn phận nghiệp vụ bắt buộc. Nhưng
có biết bao Teachers Phi ở Bataan này có được 1
tấm ḷng như Olma, Olma của tôi, Olma của tất
cả mọi người ..)
Thầy
có phải là bầu trời xanh cho mọi người, hay
cánh đồng xanh cho trẻ thơ ..
Thầy
có phải là ḍng suối pha lê, hay giấc mơ b́nh yên
giữa đoạ đày, cực nhọc thường
nhật...
Tất
cả mọi việc làm của Thầy, mọi nỗ
lực của Thầy là v́ chúng tôi. Chàng có đủ cả
rồi, gia đ́nh danh gia vọng tộc ở Manila,
địa vị, cấp bằng, của cải. Niềm
vui của chàng là họa, là nhạc, là phim, là luận án
mới, là t́m kiếm, 1 t́m kiếm không cùng..."It is really
very challenging to find the answers to your questions. I've often asked myself
these questions and found some answers butI'm never satisfied. My life is endless search for enlightenment.
Perhaps my disappointments lie in my inability to find somebody who will search
with me .."
Chàng
uốn nắn tôi, hóa giải tính cực đoan của tôi
không bằng lời nói trực tiếp, mà thông qua những
giờ học vẽ chung, chàng mở mắt cho tôi thấy
thế giới vô cùng vô tận của nghệ thuật và
cốt tủy đầy hoà điệu tính của thiên nhiên.
Thông qua những giờ b́nh luận phim, thông qua
những lời nhạc, thông qua những đề tài chàng
đưa ra thảo luận trong lớp, chàng c
Thông
qua những giờ b́nh luận phim, thông qua những lời
nhạc, thông qua những đề tài chàng đưa ra
thảo luận trong lớp, chàng cởi bỏ tấm
mạng che mắt của tôi ra để tôi phóng cái nh́n bao
quát vào cơi không ranh giới, không phiến diện, 1 chiều
..Khi tôi viết bài thơ " If no woman ", chàng đă tích
cực điều chỉnh, sửa sai tôi ngay ...:" In
fact, your poem is too one-sided, it forgets the other side of a woman. We
cannot, of course do without a woman on one hand, on the other hand, if there
were no man, you wouldn't be here to write that lovely poem and I wouldn't be
around either, to appriciate it. MAN AND WOMAN ARE CREATED TO CO-EXIST. It is
their pride and "lost of innocence" that brought all the trouble. The
same trouble that you had to flee from but always remember..."
Chúng
tôi có thật sự tâm đầu ư hợp không ? Cùng mê phim,
mê nhạc, cùng thích vẽ ( cố nhiên chàng cũng là
thầy dạy vẽ cho tôi nữa ), cũng thích làm nhà
giáo, thích phục vụ, cũng thích "cho rất
nhiều" dù "nhận chẳng bao nhiêu", thích
đọc sách, thích thiên nhiên, thích cắm trại ( tôi
vẫn c̣n đây những h́nh ảnh vui tươi khi
Thầy tṛ đi tắm suối vùng 4. Cơ thể
thầy đẹp đẽ th́ thôi, không phải tấm
thân lực sĩ mà cũng không hẳn là cơ thể
thư sinh...)
Thầy
thích ăn bánh ướt, chả lụa như tôi (có nh́n
thấy Thầy cầm đũa gắp, đôi chút lóng
ngóng vụng về, nhưng vẫn cố gắng tự
nhiên nhi nhiên để rồi rành rẽ như 1
người VN thứ thiệt, tôi mới thấy tôi đă
mê chàng mất rồi, và đôi thoáng tôi thấy không c̣n 1
chút ranh giới nào giữa chúng tôi, dù chàng là trai Phi, tôi là gái
Việt đi nữa )
Thầy
thích cùng tôi lang thang, đưa tôi từ trường
về nhà, sau giờ học vẽ, 1 tuần 2 đêm.
Trời Bataan thênh thang, có những đêm đầy sao, cây
th́ cao, bóng th́ cả, nhưng đôi khi cũng đầy
những đe dọa làm nghẹt thở, điếng tim.
Chàng đi bên tôi yên lặng, cũng chả nắm tay nhau,
đừng nói ôm hôn nhau (h́nh như cả hai chúng tôi cùng
không có nhu cầu đó...) Nhiều khi chàng chúm miệng hút
gió bài Hello, bài cả hai cùng yêu thích, tôi nho nhỏ hát theo
..Nhiều khi chàng bắt tôi dừng lại dưới 1
ngọn đèn đường, bắt tôi nh́n bàn tay mặt
của chàng đang giơ lên phía tôi ( những ngón tay
tượng h́nh 3 chữ I.L.Y ) và dứ dứ ngón tay ra ư
hỏi c̣n tôi th́ sao ? Tôi cũng đáp trả lại
bằng những ngón của 3 tiếng thần thoại
đó. Rồi cả hai cùng cười vang...đi tiếp
! Nhiều khi chàng giả bộ sợ hăi 1 bóng cây ma quái rồi
ù té chạy, làm tôi phải hét lên cố chạy nhanh
để bắt kịp chàng. Tôi đấm vào lưng chàng
thùm thụp...Chàng cười rung rinh...rung rinh...
Nhiều
khi chúng tôi vừa đi vừa nhai ngấu nghiến ổ
bánh ḿ chàng mua trước khi vào học vẽ, để
dành giờ về nhấm nháp cho đỡ đau bao tử
v́ đói ..ăn. Suốt đoạn đường,
cả hai lặng thinh, chỉ nhai nhai, nuốt nuốt ngon
lành, thỉnh thoảng nh́n nhau cười, cái cười
lúng ba, lúng búng...
Nhiều khi chàng dúi
vào tay tôi 1 tờ báo chàng đă khoanh tṛn ở 1 mục nào
đó bảo về đến nhà hẵng đọc. Sau 9
giờ đêm, điện trong các dăy buildings ở 12 vùng
đều bị cúp sạch. Đêm ôi chao là tối, là nóng.
Cái nóng hầm hập, xuyên qua mái tôn, được lưu
trữ từ trưa càng làm ngộp thở hơn bởi
không c̣n ánh điện. Tôi lọ mọ t́m que diêm thắp
đèn dầu, khêu cao ngọn, dù khói có bốc đen ś, dù
phải dí sát cặp mắt cận vào báo đến
muốn cháy xém cả tóc, hoặc cái đầu hôi ŕnh mùi dầu
hôi, mùi khói khét lẹt, tôi vẫn muốn biết chàng
đang muốn nói với tôi điều ǵ đây. Càng
đọc, má tôi càng đỏ lên, tôi phải thở
mạnh kẻo chết ngộp mất v́ mắc cỡ
cũng có, v́ ấm ức cũng có, làm ngọn đèn
tắt phụt đi ..Thế đấy, bài báo nói rằng
( dĩ nhiên tôi chỉ hiểu bằng tất cả
vốn liếng Anh văn bé tẹo của tôi ) sở
dĩ có nhiều tệ nạn cưỡng hiếp,
hoặc xách nhiễu t́nh dục v́ các cô, các bà ăn mặc
quá sexy làm các ông cầm ḷng không đậu ..Tôi chợt nh́n
lại ḿnh trong bóng tối, nhớ lại cách ăn mặc
của ḿnh, chàng thấy là tôi quá sexy sao ? Trời
đất !!! ( Tôi có ngụy biện không, nếu bảo
rằng mùa hè ở Bataan này, đừng có mặc cái ǵ
hết c̣n không chịu nổi nữa đây !!!)
Chúng tôi đến với nhau, quan tâm đến nhau
chừng mực
Chúng
tôi đến với nhau, quan tâm đến nhau chừng
mực. Gặp nhau ở trường, trong lớp, ở
pḥng nghe Lab, ở lớp học Computer, lớp học
vẽ. Đưa nhau về qua những đoạn
đường đáng sợ. Rủ nhau đi ăn, món
ăn cả hai cùng ưa - bánh ướt chả luạ !
Nhiều khi chàng đón tôi ở trước cửa PROCOSS,
làm như t́nh cờ. Khi hết giờ lao động
nghĩa vụ, tôi bước ra, thấy nụ cười
tỏa sáng của chàng, phải công nhận là hết ngay
nhọc mệt. Chàng chỉ tôi và để tôi tự lau
những giọt mồ hôi ngoằn ngoèo trên mặt, trên trán
ḿnh. Chàng đi với tôi 1 đoạn đường, che
chung cái dù màu tím, rồi đưa tay chào tôi, bàn tay
tượng h́nh 3 chữ I.L.Y, hẹn gặp lại
giờ học buổi chiều. Những ngày nghỉ
lễ hoặc "long weekend", nếu không có
chương tŕnh ǵ với chúng tôi, với các học viên,
chàng về Manila. Tôi ở lại Bataan ngóng chờ. Tôi
vẽ nhiều, viết nhiều để làm quà khi
gặp lại nhau. Thường là chàng hốc hác hẳn.
Tôi hỏi, chàng chỉ nói việc nhà bận bịu, mà
đôi mắt thăm thẳm hơn, đen hơn, mênh mông
hơn, nh́n tôi ai oán, năo nùng. (Ôi. Lại h́nh ảnh
người đàn ông nằm co quắp trên băng ghế
1 ngày nào ..) Có nhiều lúc tôi chịu thua, tôi đầu hàng.
Dường như có 1 bức màn, 1 bức rèm buông xuống
để ngăn cách chúng tôi. Tôi muốn vén mở, tôi
muốn bước vào, thẩm thấu, nhưng chàng không
cho, không cho phép...
Những
tuần cuối cùng trước khi rời trại, tôi
đề nghị được vẽ chân dung của
chàng, chàng tṛn mắt nh́n tôi, rồi sau 1 thoáng phân vân, chàng
đồng ư. (Tôi muốn ghi nhận chàng vào trong trí nhớ
rồi sẽ nhạt nhoà của tôi. Tôi muốn khắc sâu
h́nh bóng chàng trong trái tim tôi rồi sẽ thỏn mỏn,
hư hao. Tôi muốn đồ đậm nét 1 con
người tuyệt đẹp, lành lặn từ tâm
hồn đến thể xác, từ tính t́nh đến
mọi sinh hoạt b́nh thường. Đôi bàn tay chàng thon
dài, những ngón tay trắng, sạch, tài hoa. Đôi bàn chân
nũng nịu như thèm được nâng niu, âu
yếm...Gương mặt chàng nếu không có hàng ria mép
sẽ rất đàn bà, sẽ rất đẹp gái với
hàng lông mày cong, đậm; với đôi mắt đen lay
láy, thăm thẳm, mênh mông, mịt mùng châu Á...Cánh mũi
chàng cao , thanh thanh. Hàm răng trắng đều tăm
tắp. Đôi môi trẻ thơ. Nụ cười tỏa
sáng...Trang phục, quần áo chàng mặc cũng tuyệt
vời như những tác phẩm nghệ thuật của
chàng. Trang nhă, lịch sự, quí phái mà không kênh kiệu, ngă
mạn; đắt tiền mà vẫn không lố lăng,
phung phí, xa hoa. Nhiều khi tôi cố bôi lem chàng, cho chàng là 1
nhân vật trác táng của Nguyễn Du : "Quá niên trạc
ngoại tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi, áo quần
bảnh bao". Nhưng khi nh́n đến phong cách thanh
lịch tự nhiên của chàng, dáng vẻ nhanh nhẹn, xông
xáo lúc cần thiết; nh́n thấy chàng chạy từ
lớp lên pḥng Ban Giám Hiệu lấy những tờ báo
mới cho chúng tôi không nề hà; xuề x̣a ngồi ăn
uống ở những quán cóc bên đường; rồi
những bữa đi cắm trại, tắm suối
..giản dị, hoà đồng. Không ! Chàng không phải là
loại chỉ chăm chút cho cái vỏ bọc bên ngoài, cho
quần áo, cho cơ thể điệu hạnh. Chàng
muốn xuất hiện trước mắt mọi
người như 1 món quà dễ thương với
những lớp giấy hoa, những chiếc nơ
đỏm dáng. Nhưng c̣n cái ǵ dấu kín bên trong ? -
Đừng vội vàng chê bai, bác bỏ, hay hấp tấp
đắm say ..Hăy đến và trực tiếp cảm
thông ! Hăy đến và trực tiếp khám phá !)
Có
phải là t́nh yêu đă nảy nở mạnh mẽ, mănh
liệt hơn trong tôi vào những ngày cuối cùng ? Có
phải là 1 sự hoà hợp thú vị giữa chúng tôi càng
lúc càng tăng không, khi biết sẽ vời vợi, xa xôi ?
Chàng
ngồi đó, cũng đang hí hoáy vẽ 1 cái ǵ đó,
giả bộ như không biết tôi đang vẽ chàng.
Nhiều khi chàng làm điệu, làm bộ cho tôi hét lên xin
chàng ngồi yên bất động dùm. Chàng làm ra dáng ngoan
ngoăn 1 lúc rồi tiếp tục phá phách, trẻ
con...Trời ơi ! Sao tôi có được chàng trong
đời, 1 tặng phẩm toàn bích của Thượng
Đế ? ( Sau này tôi mới hiểu, không có ǵ thật
sự là toàn bích, toàn vẹn cả đâu. Trước
sự ganh tị của Định Mệnh, những con
người càng tài hoa, đa dạng, phong phú càng chuốc
lấy nhiều tai ương, oan nghiệt, khốn cùng )
Một
tuần cuối, tôi chờ đợi, thắc thỏm
chờ đợi, quay quắt chờ đợi, thụ
động chờ đợi, chờ đợi chàng cho
tôi 1 đề nghị nào đó, 1 dự định nào
đó..., chỉ thấy chàng xanh xao hơn, đuối
lả hơn, mong manh, mỏng mảnh hơn...
"Well,
in my life, I realized that we find ( sometimes too late ) something valuable
when it's gone. One realized how much something or someone means a lot when it
(or he / she) is no longer around..."
Yes,
sir ! Ai mà không biết điều đó. Tôi đă cáu
kỉnh hẳn, mất b́nh tĩnh hẳn khi nhận
những gịng nhạt nhẽo đó, trong khi tôi
tưởng, tôi tin, tôi chờ 1 điều khác, rất
khác, rất vui ..
Rồi
ngày tôi ra trại ..Chàng không ra tiễn tôi. Chỉ có bạn
chàng đưa cho tôi 1 phong b́ dày cộm bảo rằng khi
nào lên máy bay hẵng đọc. OK. Thank you !
Tôi
giận điên lên. Chàng trả đũa v́ hôm trước
có mời cả lớp đến dự tiệc chia tay mà
tôi không đến phải không ? ( khi tôi đến
muộn, rất muộn th́ chàng đă đi đâu đó
mất rồi, dường như chàng đến nhà
thờ...) Chàng trả đũa v́ tuần cuối cùng tôi
xa vắng, lạnh tanh chăng ? (vấn đề là chàng
đă xa vắng, lạnh tanh trước đó chứ !)
Chàng đày đọa tôi v́ tôi đă đày đọa chàng
chăng ? (có 1 điều ǵ đó, chàng đă dối trá tôi,
dấu diếm tôi. Để làm ǵ mới được
chứ ??? )
***
***
Những cặp chim
câu đă bay về chuồng của chúng ngủ ngoan từ
chập tối, để chuẩn bị cho 1 ngày như
mọi ngày hối hả tương lai. Những ngọn
nến sinh nhật dù có bừng lên rạng rỡ mấy
lần, cố t́nh chia lửa cho nhau, cũng đă
được quẳng vào thùng rác sau khi làm tṛn sứ
mệnh tỏa sáng.
Bài hát "Hello"
từ băng nhạc chọn lọc của Mặt
Trăng (thân tặng Trái Tim) cho mượn, ḿnh nghe đi
nghe lại cả chục lần đến muốn nhăo, và
quá khứ như thác lũ dào dạt ùa về cho ḿnh
ngất ngư suốt đêm, giờ cũng
được turn off.
Không ngủ
được. Nửa đêm về sáng. Cồn cào.
Mệt đuối. Ngột ngạt. Không chịu
đựng nổi nữa. Phải đứng dậy.
Bật đèn. Dở Album ra ..
Olma ơi, em muốn
"sống để bụng, chết mang theo" bí
mật của anh, như lá thư vĩnh biệt em đă
đốt theo yêu cầu của anh rồi, sau khi đọc
đến thuộc ḷng. Nhưng hôm nay, nhân ngày sinh nhật
của em, xin phép anh cho em được nói với
những người bạn trẻ của em, những
đôi chim câu của em, những lứa đôi thương
mến của em, lư do v́ sao em yêu thương chúng
đến vậy, thấu hiểu chúng đến vậy
và sẵn sàng làm "Đệ nhất ngu" không 1 chút e
dè như vậy. Xin phép anh cho em được tiết
lộ đôi điều bí mật của anh để làm
chúng thấy rằng, được gặp gỡ nhau,
được thương yêu nhau, được hôn nhau
say đắm, được nên vợ nên chồng với
nhau, được hai thân thể hoà làm một với nhau,
được cho ra đời những đứa con lành
mạnh, xinh xắn, đó là hạnh phúc, hạnh phúc mà
cả đời Olma yêu dấu của em không bao giờ
với tới nổi, trong khi bằng cấp, của
cải, địa vị dư thừa ..
Xin phép anh cho em
được chép ra 1 vài đoạn trong lá thư anh
để chúng biết chăm chút yêu thương nhau
hơn, biết trân trọng mảnh xương thịt
h́nh hài của nhau mạnh khỏe không bệnh tật, không
gặp trục trặc, hỏng hóc ǵ, từ trong ra ngoài,
từ đầu đến chân, từ con tim đến
khối óc...Đấy là diễm phúc, cái diễm phúc mà Olma
yêu dấu của em đă bị khước từ...
..." Tôi đă
từng 1 ḿnh trèo lên đỉnh những ngọn núi cao
nhất ở Bataan này mà gào lên trong gió, kêu thét lên trong không
gian mênh mang cho nguôi vơi uất hận tày đ́nh...
Tại sao tôi mang thân
thể đàn ông mà không làm được nhiệm vụ
của 1 người đàn ông ?!?! Từ lúc nào vậy ? -
Từ lúc lên 10, sau 1 cơn sốt liệt giường,
liệt chiếu, mặt bạnh to ra, sưng quai bị !!!
Bác sĩ bảo riêng ba má tôi rằng tôi sẽ không có con
được nữa, may ra có thể lấy vợ, làm
t́nh...
...Nhưng rồi,
càng lớn, ḷng tôi càng dửng dưng, dù bộ phận sinh
dục vẫn phát triển b́nh thường, râu ria vẫn
có. Tôi không thích chơi với con gái. Tôi thích những
thằng con trai to, khỏe, xông xáo, xốc vác...Tôi thích
họa, nhạc, phim. Tôi thích tham thiền và tập thể
dục. Tôi thích lang thang trong rừng, leo núi và thích trồng
hoa. Tôi ham học, say mê t́m hiểu. Kiến thức khoa
học kỹ thuật làm tôi mê man, đắm đuối.
Tôi đỗ đạt dễ dàng. Tôi thành công như
lấy tiền trong túi áo. Tôi cũng có ư định làm
"cha" nhưng có lẽ chưa có ơn gọi.
Rất nhiều người con gái muốn chinh phục tôi,
quyến rũ tôi, tôi vẫn giao thiệp nhưng không
đi đến đâu v́ không 1 chút ham muốn nào, dù
chỉ 1 gợn nhỏ. Tôi chỉ thích đứng chiêm
ngưỡng và tôn thờ cái đẹp từ xa. Nhiều
khi tôi thấy ghê tởm v́ những vồ vập không
ngờ của những nàng thiếu nữ đồng trinh
cố t́nh dâng hiến, hay gái nạ ḍng háo hức, đ̣i
hỏi, bức bách lúc gần tôi ..
...Tôi gặp em. 1
phụ nữ VN, dáng gầy, mảnh mai, cao ráo, tóc "demi
garcon" , không đẹp, ăn mặc rất bạo,
tự nhiên, đi đứng xông xáo, hoạt náo như con
trai. Tôi biết tôi đă bị chinh phục ngay từ lúc em
và Cỏ nh́n tôi co quắp ở trên 1 băng ghế gỗ.
Rồi sau đó, em là học viên của tôi, lớp trưởng
lớp tôi chủ nhiệm. Tôi thấy em và tôi có nhiều
điểm tương đồng, hoà hợp, quá nhiều
là đàng khác. Nhưng điều quan trọng là em không
hề đ̣i hỏi tôi làm nhiệm vụ đàn ông,
hoặc nhắc nhớ tôi là 1 người đàn ông v́ em
đă tự nhiên như đàn ông, ư chí, nghị lực
như đàn ông rồi.
Tôi bỗng hy vọng
và khao khát được có em măi măi như hai người
bạn đồng hành. Không quan hệ thân xác. Không con cái
đùm đề...Em có thấy tôi hạnh phúc biết bao
suốt những ngày có em không ?
Vậy mà...cuối
cùng th́ tôi mở bừng mắt thức tỉnh...v́ có 1
lần ngồi ăn bánh ướt chả lụa với
em ở chợ vùng 7, đôi mắt em nh́n chăm chú 1 cô bé
đang được mẹ đút bánh gần em...Ôi,
đôi mắt em, đôi mắt của 1 bà mẹ khao khát có
1 đứa con để chiều chuộng, tưng tiu. Ôi.
Tôi thấy đất trời sụp đổ..., tôi
thấy căm ghét tôi và căm ghét số phận ḿnh...
...Những tuần
cuối trước khi em rời trại, tôi như
người bị sự thật nhấc bổng lên,
quật mạnh xuống đất. Tôi vỡ tan. Tôi nát
ngướu. Tôi bầm dập. Tôi tả tơi. Tôi
lạnh lùng. Tôi xa vắng. Tôi cầu nguyện. Tôi báng
bổ. Tôi lang thang...Tôi lại trèo lên đỉnh những
ngọn núi cao ..
Ngày em đi. Tôi không
dám đến. Tôi đang ở đỉnh 1 ngọn núi
thấp, 1 ngọn núi để có thể nh́n thấy
chiếc xe đưa em đi ..măi măi không về..."